Gả Cho Nhân Viên Công Vụ Thời Bắc Tống

Chương 59 - Chương 58

/59


Lục Thác có bốn nhi tử đi ra ngoài làm quan và có hai cái gia quyến của nhi tử ở lại bên trong phủ, mặt khác còn có rất nhiều con cháu trong gia đình cùng với cô cô và họ hàng bảy quẹo tám hôn ở nhờ, tóm lại là rất nhiều người rất phức tạp. Mấy tiểu tử cùng Lục Lăng đánh nhau chính là con của những người đó, không có bối cảnh quá lớn cũng không có năng lực quá lớn, luôn dở chút thủ đoạn hại người nhưng họ cũng không có khả năng làm lặt mặt bàn cũng không lường được hậu quả mình sẽ nhận được chính là làm cho người khác càng thêm chán ghét.

Ngày thứ hai Tống Tiểu Hoa liền phái người gióng trống khua chiêng cho người chia ra đưa quà tặng khác nhau cho mấy nhà: một cái đầu heo trên miệng bị may vá lại, một tấm gỗ của một căn phòng bên ngoài có ghi chữ bảy uốn éo vừa đụng vào liền rời rạc.

Ý tứ rất đơn giản: nếu không muốn kết quả cuối cùng ngốc giống như đầu heo thì chỉ có thể lựa chọn phương thức câm miệng, thượng bất chánh hạ tắc loạn đừng giống căn phòng này đến lúc đó cả nhà trên dưới cùng nhau xuống đó chơi đùa.

Việc làm này làm được không phải là nhỏ, đảo mắt công phu cả nhà đều biết. Vì vậy mọi người đều biết, vị Nhị nãi nãi này nhìn qua dịu dàng khiêm nhường một khi phát tác, là như thế nào nham hiểm không lưu cho người ta chút mặt mũi.

Mà Lục Lăng có Tống Vô Khuyết ra ‘lược trận’, không có phí chút hơi sức gì liền thu thập mấy tiểu tử xui xẻo kia làm chúng sợ đến nói cũng không nói được, sau khi báo xong thù còn rất chảnh lưu lại một câu: Đánh nhau như vậy có ý nghĩa gì? Nếu không phục, chúng ta tương lai trên chiến trường thấy qua công phu thật của nhau! . Lục Thác nếu là nghe những lời này, tất nhiên lão sẽ không còn nghi ngờ gì về hoài bão của mình. . . . . .

Chỉ là, chuyện bình thường này không có mấy ngày lại gây ra một cuộc sóng gió.

Tống Tiểu Hoa từ trước đến giờ tin chắc, ‘tất cả đứa bé trên thế gian đều là thiên sứ’ những lời này quá mức vô nghĩa, có một số đứa bé chính là ma quỷ, còn là cái loại có dáng dấp của tiện ma quỷ cần được ăn đòn mới biết sợ. Tỷ như Lục Chí.

Lục Tử Hằng trước mắt mới chỉ có tổng cộng hai nhi tử và ba nữ nhi, theo thứ tự là Nguyên thị cùng hai phòng thiếp thất sở sinh.

Lục Chí là trưởng tử, mẹ đẻ là Triệu thị chính là nha đầu hồi môn của Nguyên thị, bởi vì Nguyên thị liên tiếp sinh hai nữ nhi, Lục Tử Hằng liền thu Triệu thị làm thiếp, sau một năm liền sinh được con trai, vì vậy mẫu bằng tử quý càng ngày càng lộ vẻ kiêu căng.

Lục Chí năm nay tám tuổi, nghịch ngợm gây sự vô học luôn bắt nạt kẻ yếu quả thật chính là một thiếu niên đạt tiêu chuẩn xấu xa, ngày thường khuôn mặt tròn tròn cũng coi là đoan chánh, nhưng chính là hai đạo lông mày ngắn đen đặc phá hư toàn bộ diện mạo, vừa nhìn thấy là làm người ta không nhịn được nghĩ muốn quay đầu cho hắn hai bạt tay, dù sao, Tống Tiểu Hoa dưới mắt chính là có loại cảm giác như vậy. . . . . .

Nhìn hai mẹ con Triệu thị đứng ở trước mặt, trong lòng Tống Tiểu Hoa không khỏi cảm khái, cha mẹ đều là bộ dáng thanh tú, hai đạo lông mày này của đứa nhỏ thật đúng là không biết giống ai. Chẳng lẽ là do đột biến gen? Lại chẳng lẽ, là theo lão Vương nhà cách vách có liên quan? . . . . . .

Nhị nãi nãi, hôm nay ngươi nhất định phải làm chủ cho Chí nhi đáng thương của ta, còn phải cho chúng ta một công đạo!

Âm thanh Triệu thị có chút bén nhọn, đâm vào làm màng nhĩ của Tống Tiểu Hoa đau, cũng cắt đứt suy đoán xấu bụng của nàng. Ngoắc ngoắc tay, để kêu Lục Chí một cánh tay đang buộc vải tới đây: Ngươi bị thương như vậy, là do Vô Khuyết nhà ta gây ra sao?

Lục Chí mặt và đầu cổ đều là mồ hôi, liếc nhìn trộm Triệu thị một cái, sau đó gật đầu.

Vậy nó là thế nào làm cho đây?

Nó đuổi theo ta...ta bỏ chạy, chạy chạy vấp ngã, liền bị thương.

Vậy nó tại sao đuổi theo ngươi?

Triệu thị vượt lên trước đáp: Cái con chó chết đó nổi điên, còn có thể có lý do gì?

Tống Tiểu Hoa vẻ mặt bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười liếc nhìn nàng: Vô Khuyết nhà ta nếu là thật sự phát điên, ngươi cho rằng nhi tử của ngươi còn có thể có bao nhiêu cơ hội còn sống mà cùng với ngươi tới tìm ta tố cáo? !

Thấy giọng nói của nàng không tốt, Triệu thị cũng bất cứ giá nào nói: Nhị nãi nãi, Chí nhi của ta là bị con chó chết kia của nhà ngươi làm bị thương, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến, ngươi cũng không thể bao che!

Cái gì chó chết chó chết, lời này ta không thích nghe! Tống Tiểu Hoa thấy nàng có dấu hiệu muốn la lối om sòm, liền nặng nề đặt ly trà đang cầm trên tay xuống bàn: Cũng không có cái gì bao che hay không bao che, giống như lời ngươi nói, có rất nhiều người tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra lúc đó. Nếu không phải Chí nhi vô duyên vô cớ đánh ngã Lăng Nhi, lại dùng tảng đá đi đập Vô Khuyết, thì có thể có chuyện sau đó sao? Hơn nữa, Vô Khuyết nhà ta chẳng qua chỉ là hướng về phía hắn rống một tiếng, căn bản từ đầu tới đuôi cũng chưa có động một cái. Là chính bản thân hắn sợ vỡ mật liều mạng vùi đầu chạy, cũng là hắn hoảng hốt chạy bừa ngã vào trong bụi cây, làm cho cánh tay bị thương. Chí nhi, ta nói những thứ này có đúng không, có lời nào là giả hay không?

Thấy Lục Chí ngập ngừng không dám trả lời, Triệu thị liền tiến lên một bước cất cao âm thanh: Cái này đều là do ngươi nói, ai có thể làm chứng? Nếu như ngươi không phải chột dạ, làm gì không để cho Lục Lăng còn có cái kia chết. . . . . . Con chó kia ra ngoài đối chất?

Tống Tiểu Hoa đầu tiên là dù bận vẫn ung dung uống một ngụm nước, sau đó mới xụ mặt xuống: Ngươi giống như quên mất thân phận của mình, ở chỗ này của ta cũng không phải là địa phương để cho ngươi có thể giương oai? Trong phủ nhiều năm như vậy, mà ngay cả chủ tớ có phân chia cao thấp cũng không làm rõ ràng? !

Triệu thị không ngờ tới Tống Tiểu Hoa từ trước đến giờ luôn đối đãi ôn hòa với mọi người cư nhiên không nể mặt nàng như thế, hơn nữa nàng chỉ là một thiếp thất mới vừa rồi hành động như vậy xác thực vượt qua quy củ, không khỏi thu liễm lại một chút. Mà Lục Chí nhìn thấy Tống Tiểu Hoa nổi giận, càng thêm sợ đến miệng quắt lên như sắp khóc.

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của hắn, Tống Tiểu Hoa tâm liền mềm nhũn, giọng điệu giảm xuống: Lăng Nhi còn có bài tập phải làm, không có thời gian đi ra gặp các ngươi. Không để cho Vô Khuyết ra đây, đích xác là ta để ý tới các ngươi, sợ Chí nhi lại bị dọa tạo nên chuyện xấu nữa. Nếu như ngươi muốn có người chứng nhận lời nói của ta, không thành vấn đề, dọc đường nhiều hạ nhân như vậy đều nhìn thấy, ta liền gọi hai người tới đây. Nếu như không có hỏi rõ ràng tình huống trước đó, ta mới vừa rồi cũng không dám nói như vậy.


/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status