Bên ngoài đình cổ, lá diệp lạc vàng óng ánh từng mãnh bay múa trái ngược với sự im lặng của hai người, cách đó không xa, có hai con tuấn mã ngang nhau mà đứng.
Một lát sau, yên lặng bị phá vỡ: Ngươi đi tìm nàng rồi sao? Âm thanh trong sáng, giọng điệu hòa hoãn, nghe không ra được tí cảm xúc nào.
Ngươi chuẩn bị đi tìm nàng sao? Không trả lời mà hỏi lại, giọng nói hơi khàn khàn mang theo nồng nặc mỉa mai.
Nhướng mày, ánh mắt hẹp dài hếch lên càng rõ ràng hơn: Trả lời vấn đề của ta trước!
Tú mi hơi giương, đồng dạng cặp mắt theo thói quen khẽ nheo lại: Không phải hiện tại ngươi nên trả lời câu hỏi của ta trước sao.
Không. Ngươi tìm nàng làm cái gì?
Giao cho nàng một vật. Còn ngươi ở đây làm cái gì?
Tùy tiện đến nhìn một chút. Nhìn thứ gì?
Có liên quan gì tới ngươi?
Yên lặng.
Khoảnh khắc sau, tiếng cười của một cô gái dần dần vang lên, tiếng cười trầm thấp, sau đó cao dần, làm cho tất cả chim trên cành cây cả kinh bay loạn, còn hai con ngựa ở bên thì hoảng sợ hí vang, Gia Luật Bình cười đến run rẩy hết cả người khó khăn lắm mới bình ổn lại được: Ngươi khi nào lại thành người sợ đầu sợ đuôi như vậy? Muốn hỏi cái gì thì cứ thoải mái hỏi đi!
Con ngươi của Nguyên Hạo co rúc lại một chút, sau đó trên mặt lại treo lên nụ cười, nhưng trong con ngươi lại là một mảnh hàn khí: Ngươi có đã thương nàng không?
Tiếng cười chợt nghỉ, sắc mặt lạnh lẽo: Nếu ta đả thương nàng, thì người làm gì ta? Vì nàng báo thù sao? Ngươi dám không? Ngươi có tư cách này sao?
Nụ cười mở rộng, hàn khí càng thịnh hơn: Ngươi có muốn ta chứng thực không? Hiện tại ta cũng không ngại thử một chút!
Gia Luật Bình thu liễm lại ánh mắt mỉa mai của mình, bi ai dâng lên: Ngươi, cuối cùng cũng không bằng hắn.
Người nam tử dịu dàng đó kiên quyết nói ra câu ‘mối thù giết vợ, không đội trời chung’, người nam tử lỗi lạc và vẻ mặt thản nhiên khi đối đầu với mọi tình huống.
Giá như, hắn chỉ là một tri huyện nho nhỏ thì tốt biết bao, như vậy, nàng có thể liều mạng và mạnh mẽ ở cùng với hắn. Cho dù là lừa gạt hay cướp, chỉ cần có thể cùng hắn kề cận, dù là cả đời gánh chịu hận ý của hắn nàng cũng không tiếc nối. Vậy mà vạn lần nàng cũng không ngờ, hắn lại có bối cảnh gia thế như vậy. Nàng, cuối cùng cũng không làm được bởi vì ham muốn của mình mà kéo cả Đại Liêu cùng nhau lâm vào vũng lầy.
Một tri huyện râu ria sống chết vinh nhục như thế nào, triều đình nhà Tống hèn yếu tuyệt sẽ không vì vậy mà phá hư thái bình mình đã cận thẩn gìn giữ. Nhưng với hắn thì, không giống như vậy. Nếu làm theo ý của mình thì, hậu quả vô cùng nghiêm trọng có khả năng làm bứt dây động rừng, tạo cớ để họ làm loạn.
Hôm đó ở trong rừng, thật sự nghĩ một mũi tên bắn chết nữ nhân tươi cười tự nhiên ở trên lưng ngựa kia. Lấy thân phận là vợ của hắn quang minh chính đại cùng sống cả đời với hắn, tại sao nàng lại không làm? !
Khi nghe hắn quyết tuyệt nói ra tám chữ như thế, trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm: nếu không chiếm được, vậy liền phá hủy!
Quay lại đầu tiễn, giết chết nam nhân mà mình vĩnh viễn cũng không thể có được, sau đó, lấy mạng đền mạng. Đến địa phủ, không có nhiều chuyện phàm trần ràng buộc, nàng cũng không tin không thể cùng hắn làm một đôi vợ chồng quỷ. Cùng lắm thì, lật tung điện diêm vương, buộc Diêm Vương phải làm chủ hôn!
Vậy mà, như thế nào nàng có thể xuống tay được.
Dù sao, cũng là nam nhân mình yêu. . . . . .
Thôi, không chiếm được, hủy cũng không được, trừ buông tay còn có thể như thế nào?
Nhưng mà, nàng không cam lòng.
Cười chúc
Một lát sau, yên lặng bị phá vỡ: Ngươi đi tìm nàng rồi sao? Âm thanh trong sáng, giọng điệu hòa hoãn, nghe không ra được tí cảm xúc nào.
Ngươi chuẩn bị đi tìm nàng sao? Không trả lời mà hỏi lại, giọng nói hơi khàn khàn mang theo nồng nặc mỉa mai.
Nhướng mày, ánh mắt hẹp dài hếch lên càng rõ ràng hơn: Trả lời vấn đề của ta trước!
Tú mi hơi giương, đồng dạng cặp mắt theo thói quen khẽ nheo lại: Không phải hiện tại ngươi nên trả lời câu hỏi của ta trước sao.
Không. Ngươi tìm nàng làm cái gì?
Giao cho nàng một vật. Còn ngươi ở đây làm cái gì?
Tùy tiện đến nhìn một chút. Nhìn thứ gì?
Có liên quan gì tới ngươi?
Yên lặng.
Khoảnh khắc sau, tiếng cười của một cô gái dần dần vang lên, tiếng cười trầm thấp, sau đó cao dần, làm cho tất cả chim trên cành cây cả kinh bay loạn, còn hai con ngựa ở bên thì hoảng sợ hí vang, Gia Luật Bình cười đến run rẩy hết cả người khó khăn lắm mới bình ổn lại được: Ngươi khi nào lại thành người sợ đầu sợ đuôi như vậy? Muốn hỏi cái gì thì cứ thoải mái hỏi đi!
Con ngươi của Nguyên Hạo co rúc lại một chút, sau đó trên mặt lại treo lên nụ cười, nhưng trong con ngươi lại là một mảnh hàn khí: Ngươi có đã thương nàng không?
Tiếng cười chợt nghỉ, sắc mặt lạnh lẽo: Nếu ta đả thương nàng, thì người làm gì ta? Vì nàng báo thù sao? Ngươi dám không? Ngươi có tư cách này sao?
Nụ cười mở rộng, hàn khí càng thịnh hơn: Ngươi có muốn ta chứng thực không? Hiện tại ta cũng không ngại thử một chút!
Gia Luật Bình thu liễm lại ánh mắt mỉa mai của mình, bi ai dâng lên: Ngươi, cuối cùng cũng không bằng hắn.
Người nam tử dịu dàng đó kiên quyết nói ra câu ‘mối thù giết vợ, không đội trời chung’, người nam tử lỗi lạc và vẻ mặt thản nhiên khi đối đầu với mọi tình huống.
Giá như, hắn chỉ là một tri huyện nho nhỏ thì tốt biết bao, như vậy, nàng có thể liều mạng và mạnh mẽ ở cùng với hắn. Cho dù là lừa gạt hay cướp, chỉ cần có thể cùng hắn kề cận, dù là cả đời gánh chịu hận ý của hắn nàng cũng không tiếc nối. Vậy mà vạn lần nàng cũng không ngờ, hắn lại có bối cảnh gia thế như vậy. Nàng, cuối cùng cũng không làm được bởi vì ham muốn của mình mà kéo cả Đại Liêu cùng nhau lâm vào vũng lầy.
Một tri huyện râu ria sống chết vinh nhục như thế nào, triều đình nhà Tống hèn yếu tuyệt sẽ không vì vậy mà phá hư thái bình mình đã cận thẩn gìn giữ. Nhưng với hắn thì, không giống như vậy. Nếu làm theo ý của mình thì, hậu quả vô cùng nghiêm trọng có khả năng làm bứt dây động rừng, tạo cớ để họ làm loạn.
Hôm đó ở trong rừng, thật sự nghĩ một mũi tên bắn chết nữ nhân tươi cười tự nhiên ở trên lưng ngựa kia. Lấy thân phận là vợ của hắn quang minh chính đại cùng sống cả đời với hắn, tại sao nàng lại không làm? !
Khi nghe hắn quyết tuyệt nói ra tám chữ như thế, trong đầu chợt thoáng qua một ý niệm: nếu không chiếm được, vậy liền phá hủy!
Quay lại đầu tiễn, giết chết nam nhân mà mình vĩnh viễn cũng không thể có được, sau đó, lấy mạng đền mạng. Đến địa phủ, không có nhiều chuyện phàm trần ràng buộc, nàng cũng không tin không thể cùng hắn làm một đôi vợ chồng quỷ. Cùng lắm thì, lật tung điện diêm vương, buộc Diêm Vương phải làm chủ hôn!
Vậy mà, như thế nào nàng có thể xuống tay được.
Dù sao, cũng là nam nhân mình yêu. . . . . .
Thôi, không chiếm được, hủy cũng không được, trừ buông tay còn có thể như thế nào?
Nhưng mà, nàng không cam lòng.
Cười chúc
/59
|