Cởi xuống áo che mưa, thay y phục ẩm ướt, Lục Tử Kỳ ở bên trong phòng uống trà nóng, rốt cuộc cũng có thể hảo hảo mà quan sát nhà đã lâu chưa về một chút.
Trần thiết không đổi, vẫn chỉnh tề như cũ.
Trên bàn có bày ra mấy tấm giấy có chữ, rất dễ dàng có thể phân biệt ra được, mặc dù đều là ngang không bằng thẳng không ngay không có chương pháp gì, nhưng chữ của người nào đó rất tương đối lại có thêm. . . . . . Sát khí. . . . . . Giương nanh múa vuốt giống như bộ dạng của nàng. Chắc hẳn, mới vừa ở bên ngoài nàng nhất định nhịn rất vất vả rồi. . . . . .
Trên mặt không tự chủ được dẫn theo một nụ cười, lấy tay lấy ra các trang giấy tán lạc tại góc bàn, mở ra cẩn thận mà nghiên cứu một lần.
Là một bức họa, một bức họa không biết là vẽ cái gì, đầu tròn trịa thân thể cũng tròn trịa ngay cả tứ chi đều là tròn trịa, bức họa kỳ quái. . . . . . Chỉ là, cặp mắt tròn trịa có vài phần giống nàng.
Lắc đầu bật cười, nàng nếu biết mình nghĩ như thế, sợ là mắt còn có thể trừng tròn hơn nữa?
Lúc ở bên ngoài bôn ba lao lực chưa cảm thấy, đợi đến khi trở về nhà, hoàn toàn tỉnh táo lại sau mới chợt hiểu, thì ra là, mình cũng bất tri bất giác đối với nàng có mấy phần nhớ thương.
Lăng Nhi cùng chó nhỏ đi theo nữ chủ nhân ở phòng giữa tới tới lui lui bận rộn , vì nghênh đón nam chủ nhân trở lại.
Lăng Nhi cao thêm chút, trắng hơn chút, nặng lên chút, cũng hoạt bát và sáng sủa hơn chút.
Chó nhỏ. . . . . . như thế nào lại lớn nhanh như vậy, chỉ là thời gian hơn một tháng mà lại lớn gấp mấy lần,một đoàn đen thùi lùi nhe răng chạy ra,làm cho hắn sợ lảo đảo suýt chút nữa là ngã ngồi trong vũng bùn, cho tới bây giờ còn không nhịn được trong lòng còn run run. May nhờ có Hưng Bình công chúa kịp thời ngăn lại, nếu không, sợ là mình không còn mặt mũi nữa.
Hưng Bình công chúa. . . . . . Ai, vẫn là tranh thủ thời gian suy nghĩ một chút phải giải thích như thế nào. . . . . .
Tiểu Hoa. . . . . .
Đợi đã...!
Tiểu Hoa. . . . . .
Ta không rãnh!
Tiểu Hoa. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Lục Tử Kỳ thở dài đứng lên, ngăn trước mặt của Tống Tiểu Hoa người đang im re không chịu nói chuyện với hắn: Nàng nghỉ một lát, ta có lời muốn nói với nàng. Rồi nhìn về hướng Lục Lăng đang tò mò nhìn bọn họ nói: Lăng Nhi, con mang theo Vô Khuyết đi phòng bếp nhìn lửa trong lò một chút đi, đừng để nó làm khô hết nước.
Lục Lăng không yên tâm nhìn qua Tống Tiểu Hoa không cao hứng ở bên cạnh kéo kéo vạt áo kêu: Mẫu thân ~
Đối với tiểu tử nhỏ như nắm gạo nếp này Tống Tiểu Hoa hoàn toàn không có lực chống đỡ không thể làm gì khác hơn là cúi người ngắt khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm của nó, giật giật khóe miệng nặn ra một nụ cười vặn vẹo : Cầm dù đi đừng để bị dính ướt, buổi tối mẫu thân sẽ làm canh trái cây cho con ăn.
Đuổi đi một oa nhi một con chó, trong phòng chỉ còn hai người đang đứng mặt đối mặt nhau rơi vào cảnh trầm mặc.
Vẫn là quần áo mộc mạc, kiểu tóc đơn giản, không son phấn. Chỉ là, màu da không còn vàng vọt như khi vừa khỏi bệnh, mà là trắng nõn lộ ra một chút đỏ hồng nhàn nhạt. Giống như là hơi mập lên chút, điều này làm cho nàng nẩy nở thêm một chút, không còn là cái loại y hệt trẻ con gầy yếu nữa.
Mày liễu cong cong, mũi dọc dừa, môi trái tim màu hồng, tiểu thê tử của hắn có thể xứng với bốn chữ ‘giai nhân thanh tú’ này. Nếu như, cặp mắt hạnh kia không chứa đầy ‘tia lửa văng khắp nơi’ trong lời nói. . . . . .
Canh trái cây là món ăn nàng
Trần thiết không đổi, vẫn chỉnh tề như cũ.
Trên bàn có bày ra mấy tấm giấy có chữ, rất dễ dàng có thể phân biệt ra được, mặc dù đều là ngang không bằng thẳng không ngay không có chương pháp gì, nhưng chữ của người nào đó rất tương đối lại có thêm. . . . . . Sát khí. . . . . . Giương nanh múa vuốt giống như bộ dạng của nàng. Chắc hẳn, mới vừa ở bên ngoài nàng nhất định nhịn rất vất vả rồi. . . . . .
Trên mặt không tự chủ được dẫn theo một nụ cười, lấy tay lấy ra các trang giấy tán lạc tại góc bàn, mở ra cẩn thận mà nghiên cứu một lần.
Là một bức họa, một bức họa không biết là vẽ cái gì, đầu tròn trịa thân thể cũng tròn trịa ngay cả tứ chi đều là tròn trịa, bức họa kỳ quái. . . . . . Chỉ là, cặp mắt tròn trịa có vài phần giống nàng.
Lắc đầu bật cười, nàng nếu biết mình nghĩ như thế, sợ là mắt còn có thể trừng tròn hơn nữa?
Lúc ở bên ngoài bôn ba lao lực chưa cảm thấy, đợi đến khi trở về nhà, hoàn toàn tỉnh táo lại sau mới chợt hiểu, thì ra là, mình cũng bất tri bất giác đối với nàng có mấy phần nhớ thương.
Lăng Nhi cùng chó nhỏ đi theo nữ chủ nhân ở phòng giữa tới tới lui lui bận rộn , vì nghênh đón nam chủ nhân trở lại.
Lăng Nhi cao thêm chút, trắng hơn chút, nặng lên chút, cũng hoạt bát và sáng sủa hơn chút.
Chó nhỏ. . . . . . như thế nào lại lớn nhanh như vậy, chỉ là thời gian hơn một tháng mà lại lớn gấp mấy lần,một đoàn đen thùi lùi nhe răng chạy ra,làm cho hắn sợ lảo đảo suýt chút nữa là ngã ngồi trong vũng bùn, cho tới bây giờ còn không nhịn được trong lòng còn run run. May nhờ có Hưng Bình công chúa kịp thời ngăn lại, nếu không, sợ là mình không còn mặt mũi nữa.
Hưng Bình công chúa. . . . . . Ai, vẫn là tranh thủ thời gian suy nghĩ một chút phải giải thích như thế nào. . . . . .
Tiểu Hoa. . . . . .
Đợi đã...!
Tiểu Hoa. . . . . .
Ta không rãnh!
Tiểu Hoa. . . . . .
. . . . . . . . . . . .
Lục Tử Kỳ thở dài đứng lên, ngăn trước mặt của Tống Tiểu Hoa người đang im re không chịu nói chuyện với hắn: Nàng nghỉ một lát, ta có lời muốn nói với nàng. Rồi nhìn về hướng Lục Lăng đang tò mò nhìn bọn họ nói: Lăng Nhi, con mang theo Vô Khuyết đi phòng bếp nhìn lửa trong lò một chút đi, đừng để nó làm khô hết nước.
Lục Lăng không yên tâm nhìn qua Tống Tiểu Hoa không cao hứng ở bên cạnh kéo kéo vạt áo kêu: Mẫu thân ~
Đối với tiểu tử nhỏ như nắm gạo nếp này Tống Tiểu Hoa hoàn toàn không có lực chống đỡ không thể làm gì khác hơn là cúi người ngắt khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm của nó, giật giật khóe miệng nặn ra một nụ cười vặn vẹo : Cầm dù đi đừng để bị dính ướt, buổi tối mẫu thân sẽ làm canh trái cây cho con ăn.
Đuổi đi một oa nhi một con chó, trong phòng chỉ còn hai người đang đứng mặt đối mặt nhau rơi vào cảnh trầm mặc.
Vẫn là quần áo mộc mạc, kiểu tóc đơn giản, không son phấn. Chỉ là, màu da không còn vàng vọt như khi vừa khỏi bệnh, mà là trắng nõn lộ ra một chút đỏ hồng nhàn nhạt. Giống như là hơi mập lên chút, điều này làm cho nàng nẩy nở thêm một chút, không còn là cái loại y hệt trẻ con gầy yếu nữa.
Mày liễu cong cong, mũi dọc dừa, môi trái tim màu hồng, tiểu thê tử của hắn có thể xứng với bốn chữ ‘giai nhân thanh tú’ này. Nếu như, cặp mắt hạnh kia không chứa đầy ‘tia lửa văng khắp nơi’ trong lời nói. . . . . .
Canh trái cây là món ăn nàng
/59
|