Bữa cơm tối là thức ăn đã chín mua từ buổi trưa nên Lục Tử Kỳ làm thêm canh rau cải trứng, Tống Tiểu Hoa uống trà ăn điểm tâm cả một buổi chiều nên cũng không thấy đói, hơi ăn chút đã no, mà Lục Tử Kỳ ăn còn ít hơn nàng.
Lục Lăng thấy lần này mình bị đuổi đi không những phụ thân cùng mẫu thân không gây gổ mà còn vui tươi hớn hở, thì cậu nhóc cảm thấy vô cùng vui sướng, ăn một lèo hơn một phần ba so bình thường, kết quả ăn xong thì kêu bụng khó chịu. Làm Tống Tiểu Hoa vừa giận vừa buồn cười xoa nhẹ một lúc lâu cho cậu nhóc, Tống Vô Khuyết cũng thỉnh thoảng giẫm giẫm nhảy nhảy lên cái bụng nhỏ của cậu nhóc, giúp cậu nhóc tiêu hóa.
Lục Tử Kỳ nói mình còn có công vụ phải xử lý, sau khi ăn xong liền vào thư phòng.
Tống Tiểu Hoa dễ dàng làm Lục Lăng ngoan ngoãn, lại giúp cậu nhóc rửa mặt, nhét cậu vào chăn rồi cậu nhóc còn quấn quýt đòi kể truyện xưa, đến lúc này mới ngoan ngoãn ngủ.
Suy nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng đem Tống Vô Khuyết đã ngủ khìn khịt trong ổ nhỏ, ôm cả con chó nhỏ và cậu nhóc đến phòng của mình. Đêm qua đã làm Lục Tử Kỳ phải lăn qua lăn lại một đêm, hôm nay cũng không thể để như vậy, dù sao hắn còn phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình . . . . . .
Làm xong mọi việc, cũng mới gần chín giờ tối. Tống Tiểu Hoa đã ngủ đủ thì lại bắt đầu khôi phục bản chất cú đêm, càng tối thì lại càng có tinh thần, không mệt mỏi chút nào.
Ngẩn ngơ một lúc rồi quyết định đến chỗ Lục Tử Kỳ mượn hai quyển sách để đọc, xác định tình trạng “mù chữ” của mình chán đến mức độ nào.
Gõ cửa, thì một lúc sau cửa mới mở.
Không phải chàng ngủ gật trong phòng chứ?
Lục Tử Kỳ khoác trường sam, đứng ở cửa, bóng che nên không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có thể theo giọng nói khàn khàn thì biết hắn kinh ngạc: Không có. . . . . . Nàng tìm ta có chuyện gì sao?
Ừ. . . . . . Sao, thư phòng là nơi bí mật, không thể vào sao?
Không phải. . . . . . Lục Tử Kỳ ngừng lại một chút, nghiêng nghiêng người sang bên cạnh: Nhà mình, sao có nơi nào không thể vào chứ.
Một cái bàn, một cái ghế dựa, một bàn dài, mấy giá sách chất đầy sách.
Trên bàn có giấy và bút mực, quyển trục cùng với một chiếc đèn dầu, trên bàn để một bài vị, một lư hương.
Tống Tiểu Hoa nhìn vật trên bàn mà ngẩn ngơ.
Lục Tử Kỳ nhẹ giọng nói sau lưng nàng: DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Diêu Diêu, đây là mẹ đẻ Lăng Nhi, người vợ đã chết của ta, thắp nén hương đi!
Ừ. . . . . . Được. . . . . .
Tống Tiểu Hoa vội vàng lấy hương, châm hương, học bộ dạng trên ti vi, vái bài vị ba vái, không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
Có lẽ là bởi vì người sống luôn có mấy phần kính ý đối với người chết, mặc kệ là có quen biết hay không.
Nhìn từng làn khói trắng mỏng quanh quẩn không tiêu tan, khóe miệng Lục Tử Kỳ là một nụ cười đau buồn.
Đồng Nhi, không ngờ, hai người gặp nhau nhanh như thế, đúng là không kịp trở tay. . . . . .
A. . . . . . Ta tới tìm chàng là . . . . .
Tống Tiểu Hoa quay người lại, thấy Lục Tử Kỳ dựa khung cửa, khom lưng, tay phải ấn bụng thật chặt, dưới ánh đèn lờ mờ cũng có thể thấy được sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt toát mồ hôi lạnh: Chàng làm sao vậy? Bị bệnh sao? Trong lòng lo sợ, giọng nói cũng thay đổi.
Lắc đầu một cái, nhẹ nhàng tránh không để nàng đỡ, cố gắng tự mình trở về bàn đọc sách rồi ngồi xuống, khẽ nhếch miệng, nở nụ cười yếu đuối: Chỉ hơi đau dạ dày thôi, chút nữa ổn.
Dạ dày? Từ lúc nào thì không thoải mái? Có phải là trước cơm tối hay không? Cho nên mới ăn được ít như vậy có đúng
Lục Lăng thấy lần này mình bị đuổi đi không những phụ thân cùng mẫu thân không gây gổ mà còn vui tươi hớn hở, thì cậu nhóc cảm thấy vô cùng vui sướng, ăn một lèo hơn một phần ba so bình thường, kết quả ăn xong thì kêu bụng khó chịu. Làm Tống Tiểu Hoa vừa giận vừa buồn cười xoa nhẹ một lúc lâu cho cậu nhóc, Tống Vô Khuyết cũng thỉnh thoảng giẫm giẫm nhảy nhảy lên cái bụng nhỏ của cậu nhóc, giúp cậu nhóc tiêu hóa.
Lục Tử Kỳ nói mình còn có công vụ phải xử lý, sau khi ăn xong liền vào thư phòng.
Tống Tiểu Hoa dễ dàng làm Lục Lăng ngoan ngoãn, lại giúp cậu nhóc rửa mặt, nhét cậu vào chăn rồi cậu nhóc còn quấn quýt đòi kể truyện xưa, đến lúc này mới ngoan ngoãn ngủ.
Suy nghĩ một chút, lại nhẹ nhàng đem Tống Vô Khuyết đã ngủ khìn khịt trong ổ nhỏ, ôm cả con chó nhỏ và cậu nhóc đến phòng của mình. Đêm qua đã làm Lục Tử Kỳ phải lăn qua lăn lại một đêm, hôm nay cũng không thể để như vậy, dù sao hắn còn phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình . . . . . .
Làm xong mọi việc, cũng mới gần chín giờ tối. Tống Tiểu Hoa đã ngủ đủ thì lại bắt đầu khôi phục bản chất cú đêm, càng tối thì lại càng có tinh thần, không mệt mỏi chút nào.
Ngẩn ngơ một lúc rồi quyết định đến chỗ Lục Tử Kỳ mượn hai quyển sách để đọc, xác định tình trạng “mù chữ” của mình chán đến mức độ nào.
Gõ cửa, thì một lúc sau cửa mới mở.
Không phải chàng ngủ gật trong phòng chứ?
Lục Tử Kỳ khoác trường sam, đứng ở cửa, bóng che nên không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có thể theo giọng nói khàn khàn thì biết hắn kinh ngạc: Không có. . . . . . Nàng tìm ta có chuyện gì sao?
Ừ. . . . . . Sao, thư phòng là nơi bí mật, không thể vào sao?
Không phải. . . . . . Lục Tử Kỳ ngừng lại một chút, nghiêng nghiêng người sang bên cạnh: Nhà mình, sao có nơi nào không thể vào chứ.
Một cái bàn, một cái ghế dựa, một bàn dài, mấy giá sách chất đầy sách.
Trên bàn có giấy và bút mực, quyển trục cùng với một chiếc đèn dầu, trên bàn để một bài vị, một lư hương.
Tống Tiểu Hoa nhìn vật trên bàn mà ngẩn ngơ.
Lục Tử Kỳ nhẹ giọng nói sau lưng nàng: DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Diêu Diêu, đây là mẹ đẻ Lăng Nhi, người vợ đã chết của ta, thắp nén hương đi!
Ừ. . . . . . Được. . . . . .
Tống Tiểu Hoa vội vàng lấy hương, châm hương, học bộ dạng trên ti vi, vái bài vị ba vái, không cảm thấy ngượng ngùng chút nào.
Có lẽ là bởi vì người sống luôn có mấy phần kính ý đối với người chết, mặc kệ là có quen biết hay không.
Nhìn từng làn khói trắng mỏng quanh quẩn không tiêu tan, khóe miệng Lục Tử Kỳ là một nụ cười đau buồn.
Đồng Nhi, không ngờ, hai người gặp nhau nhanh như thế, đúng là không kịp trở tay. . . . . .
A. . . . . . Ta tới tìm chàng là . . . . .
Tống Tiểu Hoa quay người lại, thấy Lục Tử Kỳ dựa khung cửa, khom lưng, tay phải ấn bụng thật chặt, dưới ánh đèn lờ mờ cũng có thể thấy được sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt toát mồ hôi lạnh: Chàng làm sao vậy? Bị bệnh sao? Trong lòng lo sợ, giọng nói cũng thay đổi.
Lắc đầu một cái, nhẹ nhàng tránh không để nàng đỡ, cố gắng tự mình trở về bàn đọc sách rồi ngồi xuống, khẽ nhếch miệng, nở nụ cười yếu đuối: Chỉ hơi đau dạ dày thôi, chút nữa ổn.
Dạ dày? Từ lúc nào thì không thoải mái? Có phải là trước cơm tối hay không? Cho nên mới ăn được ít như vậy có đúng
/59
|