Lương Thành Vân nằm trên giường, siết chặt nắm đấm, cố gắng hết sức kìm nén cơn tức giận đang hoành hành trong lòng.
Cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân, vội mở mắt nhìn, hóa ra là Túc Thân Vương, bèn nuốt nhanh hai chữ "cút ngay" vào.
Túc Thân Vương nhìn đôi mắt bừng bừng lửa giận của cậu, thầm nhủ sao tự dưng tức giận? Ông ta quay đầu liếc nhìn Lương đại phu nhân và Lương Minh Nguyên đang đứng quay lưng về phía mình trong sân, nảy sinh nghi ngờ trong bụng.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Vân?” Ông bước đến bên giường, cúi xuống ân cần hỏi han.
Lương Thành Vân thu hồi tức giận, nhắm chặt mắt, lắc đầu không trả lời.
Ông không nhắc nữa, mà nói: "Hôm qua con làm rất tốt. Năm ác tặc đó đã bị giết. Tiểu Vân, con có thể nói cho tổ phụ biết, con đã giết bọn chúng như thế nào không?"
“Con không giết chúng, chúng sẽ giết con.” Lương Thành Vân cất giọng khô khốc.
Trước kia cậu từng trải qua chuyện tương tự.
Chỉ là trước đây cậu bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhũ mẫu bị người khác mặc sức làm nhục, nhưng hiện tại, cậu có thể bảo vệ bất cứ ai miễn là cậu muốn.
Ngoại trừ nhũ mẫu.
Nhũ mẫu đã chết.
Túc Thân Vương nghe vậy không khỏi nhớ đến cháu trai lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, chỉ sợ cậu đã chịu đủ loại khổ cực trần gian. Mà kẻ khiến cháu ông lưu lạc, chẳng ai khác chính là bà vợ kế và hai đứa con thứ vô dụng của ông.
“Giỏi lắm!” Ông giơ ngón tay cái lên với Lương Thành Vân, “Tiểu Vân nói đúng, con làm tốt lắm. Mà này, con năm nay mười hai tuổi, tổ phụ tìm việc cho con làm nhé?”
Lương Thành Vân hơi ngơ ngác nhìn ông.
Mặc dù cho cậu theo học hai sư phụ Văn và Võ một thời gian, nhưng thật chất có nhiều chuyện cậu chưa hiểu lắm. Còn trong mắt người ông đánh giá cao cháu mình, ông quyết định cho cháu ra ngoài rèn luyện.
Túc Thân Vương duỗi tay sờ sờ đầu, nói: "Con có công vụ, sau này bất kể ở nhà hay bên ngoài đều không có ai dám bắt nạt con. Khi nào về phủ, tổ phụ sẽ cho con vài người, để ngày nào đó như đêm qua, sẽ có người nghe lệnh con, bảo vệ con và cùng con bảo vệ người con che chở."
Lương Thành Vân nghe hiểu câu này.
Cậu do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Tổ phụ này, ban nãy mẹ có nói một vài lời không xuôi tai với Chu thái thái. Lúc trước, Chu gia có ân cứu mạng với con, bây giờ con cứu mạng Chu thái thái, vốn là giao hảo hai nhà. Con chỉ sợ quan hệ hai nhà xa cách chỉ vì dăm ba câu đó."
Túc Thân Vương không biết đây là lời Lương Thành Vân học từ Lương đại phu nhân, ông cho rằng Lương Thành Vân tự mình học được cách mượn thế, bèn vui vẻ, quả nhiên ông không nhìn lầm, cháu ông quả nhiên là nhân tài!
Ông đáp nhanh: "Con đừng bận tâm, Chu đại nhân nhận ân tình của con, đây là chuyện tốt! Về phần mẹ con..." Trước kia, dâu trưởng nhà ông cũng là một người thông minh tài trí, nhưng từ khi con trưởng chết bất đắc kì tử, không chỉ bắt đầu giấu dốt mà tầm nhìn cũng bị thu hẹp theo. "Để lát nữa tổ phụ bảo mẹ con đi xin lỗi Chu thái thái, con cũng đừng giận mẹ con. Bà ấy cũng lo lắng cho con. Con không biết đâu, đừng nói mẹ con, hôm qua nhìn thấy con như vậy, chính ta cũng chịu không nổi nữa là."
Lương Thành Vân trầm tư một lát, rồi gật đầu.
Bây giờ cậu bình tĩnh lại, cũng biết Lương đại phu nhân quá quan tâm đến cậu mà thôi. Chỉ là chuyện trước đó đã gieo mầm bất mãn trong lòng cậu. Cậu chắc chắn rằng nếu cậu lớn lên bên cạnh Lương đại phu nhân, thì cho dù Lương Minh Nguyên hôm đó có chuyện gì, Lương đại phu nhân cũng sẽ không cho là cậu ức hiếp con bé.
Nhưng... cậu đâu hề muốn xa mẹ từ bé.
Túc Thân Vương vỗ vai cháu trai rồi đi ra ngoài.
Lương đại phu nhân được con gái dịu giọng dỗ dành, rốt cuộc cũng tỉnh táo, có điều nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Lương Thành Vân, vẫn lấn cấn trong lòng.
Túc Thân Vương tằng hắng một cái khiến hai mẹ con quay đầu lại. Ông không nhìn Lương Minh Nguyên, mà nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Lương đại phu nhân, nhíu chặt mày. "cô nhìn lại bản thân còn thể thống gì không. Sống từng này tuổi mà không minh mẫn bằng con nít! Chờ lát nữa, cô đi xin lỗi Chu thái thái đi, không giúp ích cho Tiểu Vân thì thôi, đừng cản trở đường đi của cháu ta!"
Từ khi Lương đại lão gia mất, Túc Thân Vương thông cảm và bao dung cho bà rất nhiều. Đây là lần đầu ông khiển trách thẳng thừng bà thế này. Bà nghe thế, vẻ mặt trắng bệch như rút hết máu.
Ông còn chưa vừa lòng, lạnh lùng nói thêm: "Mẫu tộc của cô không giúp đỡ được gì, chính cô cũng rõ ràng địa vị của Tiểu Vân trong vương phủ, Tiểu Vân không tốt thì cô và Nguyên Nguyên còn có ngày lành sao? Chính cô suy nghĩ kĩ đi!"
Cháu nội bị thương tích đầy người, ông bực bội vô cùng, nhung quan hệ ông và Đương Kim Thánh Thượng bình thường, lại không có bản lĩnh đả động Thái tử. Ông đang lo sầu không biết phủ Túc Thân Vương nên làm sao, thế mà cô con dâu thông tuệ lại dốt nát đột xuất.
Ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, rồi ông lắc đầu đi ra ngoài.
·
Khi Chu Thừa Vũ trở lại phòng, Hồ Ngọc Tiên tức no bụng nhưng không chịu nói một lời. Lương đại phu nhân nói năng quá đáng, nhưng nếu cô nàng học lại thì có khác gì chọc tức đại tỷ đâu?
Hồ Ngọc Nhu nhìn thoáng qua cũng hiểu được lòng tốt của cô nàng, vừa buồn cười vừa xót xa cho em gái.
một cô bé luôn bảo vệ chị gái mọi lúc mọi nơi.
Chao ôi, nghĩ đến tương lai em gái về nhà chồng, nghĩ thôi đã không nỡ rồi.
Quản ma ma ít nhiều cũng nhìn ra, mỉm cười: "Hồ tứ tiểu thư của chúng ta thật sự đã trưởng thành, biết bảo vệ tỷ tỷ rồi."
Hồ Ngọc Tiên vô thức trả lời, "Đó là đương nhiên, đại tỷ là người tốt với muội nhất trên đời, muội cũng sẽ thế. Lương đại phu nhân đó, bà ta tốt nhất đừng có mà quá đáng nữa, bằng không một đêm nào đó, muội sẽ lẻn vào nhà bã, xé rách miệng bã!"
Hồ Ngọc Nhu bật cười ha hả, "Bớt nhảm nhí lại đi Ngọc Tiên!"
Cả Quản ma ma và A Hương cũng không nhịn được cười.
Hồ Ngọc Tiên nhận ra mình vừa nói gì, mặt đỏ bừng, đang định giải thích thì giọng của Chu Thừa Vũ vọng vào, "Lương đại phu nhân nói gì?"
“Đại tỷ phu.” Hoa Ngọc Tiên vội vàng đứng lên.
Hồ Ngọc Nhu xua tay, “Ngọc Tiên, muội và A Hương đi lấy điểm tâm vào cho tỷ, tỷ đói quá.” Đuổi cô nàng đi, Quản ma ma cũng khéo léo đi ra, Hồ Ngọc Nhu mới nói, “Chẳng có gì đâu. Lương Thất thiếu gia bị thương nặng, bà ấy sốt ruột oán trách hai câu là lẽ thường. Chàng đã gặp Túc Thân Vương chưa? Ăn sáng chưa?"
Con nhà ai nhà nấy xót, Hồ Ngọc Nhu nói đúng.
"Ta và Túc Thân Vương đã ăn rồi. hiện tại ta và ngài ấy trở về thành. Nàng ở lại đây trước đi. Buổi chiều ta sẽ tới đón." Chàng hiện tại không an lòng Hồ Ngọc Nhu về cùng hạ nhân. "Về phần Lương đại phu nhân có nói chuyện khó nghe thì nàng đừng đi. Ta đã nói chuyện với Túc Thân Vương về Lương Thất thiếu gia, sau này ta tìm cơ hội để Lương Thất thiếu gia làm việc dưới trướng Thái tử."
Chàng không muốn mắc nợ người khác, đặc biệt là Lương Thành Vân. Thằng nhóc này tuy còn nhỏ, nhưng Chu Thừa Vũ luôn cảm thấy tâm tư không thuần khiết, cho dù rất cảm kích ơn cứu mạng, đồng thời cũng cảnh tỉnh chàng.
Đêm qua, Lương Thành Vân không màng tính mạng cứu Nhu Nhu!
Lương Thành Vân là ân nhân của Hồ Ngọc Nhu cô đương nhiên nhớ ơn Lương Thành Vân, không để bụng vài ba câu của Lương đại phu nhân. Bởi thế, cô gật đầu lia lịa đồng ý với Chu Thừa Vũ, không giáp mặt Lương đại phu nhân, tránh mất mặt.
không lâu sau khi Chu Thừa Vũ rời đi, đang lúc Hồ Ngọc Nhu cố gắng nói giảm nói tránh tình hình với Chu lão thái thái vừa thức dậy, thì Lương đại phu nhân chủ động đến gặp.
Bị con trai đuổi, bị cha chồng mắng mỏ, vẻ mặt Lương đại phu nhân trông rất xấu. Chưa dừng lại, Hồ Ngọc Nhu vừa mời bà vào, bà đi thẳng vào và nói ngay: "Sáng sớm nay vì quá lo cho Tiểu Vân nên lỡ lời, mong Chu thái thái rộng lượng, không so đo với ta."
Hồ Ngọc Nhu đứng dậy, lắc đầu cười: "Lương đại phu nhân đừng nghiêm túc như vậy, Tiểu Vân cứu chúng ta đêm qua, biết ơn không hết, sao..."
“Tốt quá!” Lương phu nhân ngắt lời Hồ Ngọc Nhu, “cô không hờn trách là được, mọi người cứ tiếp tục ăn đi, ta không tiện quấy rầy.”
Dứt lời, bà ta nắm tay Lương Minh Nguyên đi mất, không cho mọi người thời gian kịp phản ứng.
Chu lão thái thái hoàn toàn ngơ ngác, “Gì thế Nhu Nhu?” Tính ra bà không có thân phận bằng Lương đại phu nhân, nên phải đứng, lúc này cẩn thận đỡ Hồ Ngọc Nhu ngồi xuống rồi bà khó hiểu hỏi: “Lương đại phu nhân xin lỗi chúng ta đấy ư? Bà ta lỡ lời gì?"
“không có gì cả mẹ, bà ấy sốt ruột Lương Thất thiếu gia, nên giận chó đánh mèo vài ba câu thôi.” Hồ Ngọc Nhu đáp, “Chuyện thường tình ý mà, mẹ ăn cơm đi nào.”
Chu lão thái thái vốn dĩ không hài lòng với thái độ của Lương đại phu nhân, nhưng lẩm bẩm lại lời Hồ Ngọc Nhu, có lý. Nên bà gật đầu, "Ăn xong chúng ta đi thăm Tiểu Vân... Lương Thất thiếu gia đi!"
Hồ Ngọc Nhu ngập ngừng nói, "Lát nữa tính."
Lương đại phu nhân xin lỗi xong, ấm ức vừa đi vừa khóc. Lương Minh Nguyên nhìn bà như thế, không nỡ nói thật ra ban nãy thái độ bà không tốt chút nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cánh tay bà và dịu giọng an ủi.
Lương đại phu nhân vội lau nước mắt, "Tổ phụ của con nói đúng. Bây giờ Chu gia nợ chúng ta, chúng ta càng không nói, bọn họ càng thêm hổ thẹn. Ta không nói nữa, không nói nữa." Lại nhắc đến thái độ của Lương Thừa Vân, nước mắt càng tuôn trào. "Nguyên Nguyên, con nói xem, Tiểu Vân muốn mẹ làm sao mới vừa lòng chứ?"
Lần trước là bà hiểu lầm con, nhưng bà xin lỗi rồi. Là mẹ mà phải xin lỗi con, còn chưa đủ hay sao?
cô nàng đáp: "Hay là mẹ sang phòng bên cạnh ăn sáng đi, con tâm tình với đại ca."
Lương đại phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, con đi ăn với mẹ đi. Con thức với mẹ cả đêm rồi, ăn cho lại sức."
Lương Minh Nguyên không khỏi thở dài trong lòng, Lương Thành Vân cũng chưa ăn gì, nhưng người đầu tiên mẹ nghĩ đến là cô nàng. Đương nhiên cô rất vui, nhưng chợt hiểu Lương Thành Vân phần nào, sợ rằng chính cậu đã trải qua nhiều lần như vậy?
“Đại ca cũng chưa ăn gì.” Lương Minh Nguyên trực tiếp nhắc nhở, “Cn ăn chung với đại ca, thế là hết đói bụng.”
Lương đại phu nhân nghe vậy thì sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút mất tự nhiên, môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì.
Lương Thành Vân không có ác ý với Lương Minh Nguyên, khi dọn bữa sáng lên, cậu cầm bánh bao chay ăn, mặc kệ cô nàng.
Lương Minh Nguyên nói thẳng: "Đại ca, muội biết huynh giận mẹ, cũng biết có lẽ có lúc mẹ xử xự không đúng. Nhưng huynh phải tin rằng mẹ cũng thương huynh, huynh xem, huynh không thân thiết với mẹ được, nhưng có thể đừng cãi vã không vui, được không ạ?" cô nàng vội vàng nói thêm: "Lúc sáng mẹ có lỡ lời với Chu thái thái, cũng biết lỗi và nhận lỗi với Chu thái thái rồi, huynh bớt giận nhé?"
Lương Thành Vân dừng lại, quay đầu nhìn Lương Minh Nguyên, "Tối hôm qua, Hồ tứ tiểu thư ở đây cả đêm sao?"
Lương Minh Nguyên gật đầu, "Đúng vậy, huynh nắm chặt tay Hồ tứ tiểu thư kêu mẹ..." nói đến đây, Lương Minh Nguyên cũng có chút buồn bực, cô nàng không nương tay, nắm chặt lấy tay Lương Thành Vân, "Đại ca, đại ca là ca ca duy nhất của muội, muội nhất định sẽ tốt với huynh cả đời."
cô nàng không dám nhắc đến Lương đại phu nhân nữa, bởi cô nàng biết nhắc đến chỉ khiến Lương Thành Vân càng thêm đau buồn.
Lương Thành Vân lại hơi biến sắc, theo bản năng muốn thoát khỏi tay Lương Minh Nguyên. Nhưng Lương Minh Nguyên nắm rất chặt, cậu rút không ra thì kệ.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu nói: "Vậy muội đi mời Chu thái thái và Hồ tứ tiểu thư đến đây, ta muốn gặp hai người họ."
cô nàng lập tức đồng ý.
cô nàng chạy ra mời nhóm Hồ Ngọc Nhu trước, sau khi dẫn mọi người qua thì nhanh chân chạy sang phòng bên cạnh ngăn cản Lương đại phu nhân.
Hồ Ngọc Nhu vừa bước vào cửa, Lương Thành Vân lập tức hưng phấn hỏi: "Nhu Nhu tỷ không sao chứ? Tỷ không bị thương chứ?"
"không sao! Tỷ không sao, đệ đừng nhúc nhích!" Hồ Ngọc Nhu không nhịn được tiến lên hai bước đến bên giường, vươn tay nhìn Lương Thành Vân nhưng không biết sờ chỗ nào, "Đau lắm à?"
một cậu nhóc vì cứu cô mà bị thương tích đầy người, nhưng cô đã làm gì cho cậu? nói thật, cử chỉ của cô ngày xưa chỉ là cái nhấc tay, so sánh ra, không đáng nhắc đến.
Lương Thành Vân cười ngu ngốc, "không đau chút nào."
Cậu bé ngốc nghếch, bị thương ra nông nỗi này mà không đau.
Hồ Ngọc Nhu nhất thời không biết nói gì, cô chỉ nhìn từng chỗ băng bó của cậu, cố nén cay khóe mắt: "Đệ nằm ở đây dưỡng thương thêm hai ba ngày nữa, khá hơn chút sẽ về phủ ngay. Đúng rồi. Trừ vết thương trên người, đệ có đau đầu không?"
“không đau!” Lương Thành Vân nhanh chóng đáp, sau đó chờ mong hỏi: “Nhu Nhu tỷ cũng ở đây thêm hai ba ngày sao?”
sự mong đợi trong mắt cậu quá sáng, sáng đến mức Hồ Ngọc Nhu không nhẫn tâm nói về trước, nên gật đầu, "Ừa, chờ đệ cùng vào thành."
Lương Thành Vân cuối cùng cũng vui vẻ, gương mặt phút chốc sáng bừng, đôi mắt rất sáng híp lại thành một đường, “Dạ!” Cậu không khỏi tiến về phía Hồ Ngọc Nhu, trong lòng cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Cảm giác này khó diễn tả thành lời, như thể đến gần cô rất an toàn, có người quan tâm và bảo vệ.
Hồ Ngọc Nhu không nhớ đến nam nữ khác biệt, đưa tay sờ sờ đầu của cậu, dịu dàng nói: "Đệ nằm xuống, nghỉ ngơi đi. Tỷ không đi, tỷ ở bên cạnh đệ."
Lương Thành Vân ánh mắt lóe lên, tranh thủ cơ hội: "Nhu Nhu tỷ, chờ đệ về, có thể ghé thăm Chu gia không ạ?" Trước khi Hồ Ngọc Nhu kịp nói, cậu đã lùi ra xa một chút, "Đệ sẽ nhớ giữ khoảng cách., đệ... đệ chỉ muốn ở bên tỷ. "
Đôi mắt cậu trong veo.
Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng gật đầu, nếu Chu Thừa Vũ không muốn, cô sẽ thuyết phục chàng đến khi nào chàng muốn thì thôi.
Lương Thành Vân có được một câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Cậu chợt nhận ra Hồ Ngọc Tiên không có đến, liếc tới liếc lui cánh cửa rồi nhìn Hồ Ngọc Nhu, vô thức siết chặt tay.
Muội muội nói Hồ Tứ tiểu thư nắm tay cậu, canh giữ cậu suốt đêm qua.
Lương Thành Vân bỗng chốc đỏ mặt.
·
Trân Bảo Trai là cửa hàng trang sức lớn nhất ở kinh thành, vào lúc này, trong một căn phòng trên tầng hai cạnh cửa sổ, Liễu Nguyên ôm Hồ Ngọc Uyển ngồi trên đùi mình, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đáng lẽ hôm nay hắn không nên đến đây, nhưng sáng sớm biết Chu Thừa Vũ xin nghỉ. hắn nghĩ người của hắn đã xong việc. Chu Thừa Vũ lúc này, có lẽ đang trốn vào xó xỉnh nào ở Đông Sơn tự khóc lóc thảm thiết.
Ha ha, khóc đáng lắm!
Gần ba mươi gã mới có hậu, thế mà chỉ trong tích tắt bụng bầu vợ gã xẹp xuống. Ha ha ha, Liễu Nguyên nghĩ đến là không kìm được bật cười. hắn rất muốn xem lần này Chu Thừa Vũ còn sức đối đầu với hắn không, nếu lần này thất bại, thì lần sau hắn cho người bắt tiểu thê tử như hoa như ngọc của gã!
Khi đó, ai ai trong kinh thành đều sẽ biết Chu Thừa Vũ bị cắm sừng! Hahaha!
“Hôm nay có chuyện gì khiến Liễu gia vui vẻ đến thế?” Hồ Ngọc Uyển nghịch một chuỗi ngọc trai trên cây trâm xanh ngọc, thản nhiên hỏi Liễu Nguyên.
Liễu Nguyên cúi người hôn lên má cô nàng, "Vui chứ! không chỉ mình ta vui mà nàng cũng nên vui. Nàng đoán xem việc gì?"
Vui ư? Hồ Ngọc Uyển nghĩ không ra.
cô nàng cầm trầm cài nhìn Liễu Nguyên, thầm nghĩ đối với mình, chuyện vui lớn nhất chính là Liễu Nguyên có thể cưới mình. Nàng biết mình không xứng làm chính thất, nên làm thiếp… là được. nói chung, chàng thừa nhận nàng và đưa nàng về ra mắt trưởng bối nhà họ Liễu là tốt rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Hồ Ngọc Uyển, tâm trạng Liễu Nguyên rất tốt, ghé vào tai cô nàng, thủ thỉ: "Gia đã báo thù cho nàng! không phải đại tỷ Hồ Ngọc Nhu của nàng đang mang thai ư? Đêm qua, gia đã phái người khiến ả sẩy thai rồi!"
Hồ Ngọc Uyển bỗng lạnh sống lưng, lập tức lấy tay che bụng, "thật, thật sao?"
Liễu Nguyên không để ý đến sự khác thường của cô nàng, "Đương nhiên là thật. Nàng yên tâm, Chu Thừa Vũ nợ nhà nàng những gì, ta đòi lại từng cái một cho nàng!"
Cậu chợt nghe thấy tiếng bước chân, vội mở mắt nhìn, hóa ra là Túc Thân Vương, bèn nuốt nhanh hai chữ "cút ngay" vào.
Túc Thân Vương nhìn đôi mắt bừng bừng lửa giận của cậu, thầm nhủ sao tự dưng tức giận? Ông ta quay đầu liếc nhìn Lương đại phu nhân và Lương Minh Nguyên đang đứng quay lưng về phía mình trong sân, nảy sinh nghi ngờ trong bụng.
“Có chuyện gì vậy Tiểu Vân?” Ông bước đến bên giường, cúi xuống ân cần hỏi han.
Lương Thành Vân thu hồi tức giận, nhắm chặt mắt, lắc đầu không trả lời.
Ông không nhắc nữa, mà nói: "Hôm qua con làm rất tốt. Năm ác tặc đó đã bị giết. Tiểu Vân, con có thể nói cho tổ phụ biết, con đã giết bọn chúng như thế nào không?"
“Con không giết chúng, chúng sẽ giết con.” Lương Thành Vân cất giọng khô khốc.
Trước kia cậu từng trải qua chuyện tương tự.
Chỉ là trước đây cậu bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhũ mẫu bị người khác mặc sức làm nhục, nhưng hiện tại, cậu có thể bảo vệ bất cứ ai miễn là cậu muốn.
Ngoại trừ nhũ mẫu.
Nhũ mẫu đã chết.
Túc Thân Vương nghe vậy không khỏi nhớ đến cháu trai lưu lạc bên ngoài hơn mười năm, chỉ sợ cậu đã chịu đủ loại khổ cực trần gian. Mà kẻ khiến cháu ông lưu lạc, chẳng ai khác chính là bà vợ kế và hai đứa con thứ vô dụng của ông.
“Giỏi lắm!” Ông giơ ngón tay cái lên với Lương Thành Vân, “Tiểu Vân nói đúng, con làm tốt lắm. Mà này, con năm nay mười hai tuổi, tổ phụ tìm việc cho con làm nhé?”
Lương Thành Vân hơi ngơ ngác nhìn ông.
Mặc dù cho cậu theo học hai sư phụ Văn và Võ một thời gian, nhưng thật chất có nhiều chuyện cậu chưa hiểu lắm. Còn trong mắt người ông đánh giá cao cháu mình, ông quyết định cho cháu ra ngoài rèn luyện.
Túc Thân Vương duỗi tay sờ sờ đầu, nói: "Con có công vụ, sau này bất kể ở nhà hay bên ngoài đều không có ai dám bắt nạt con. Khi nào về phủ, tổ phụ sẽ cho con vài người, để ngày nào đó như đêm qua, sẽ có người nghe lệnh con, bảo vệ con và cùng con bảo vệ người con che chở."
Lương Thành Vân nghe hiểu câu này.
Cậu do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Tổ phụ này, ban nãy mẹ có nói một vài lời không xuôi tai với Chu thái thái. Lúc trước, Chu gia có ân cứu mạng với con, bây giờ con cứu mạng Chu thái thái, vốn là giao hảo hai nhà. Con chỉ sợ quan hệ hai nhà xa cách chỉ vì dăm ba câu đó."
Túc Thân Vương không biết đây là lời Lương Thành Vân học từ Lương đại phu nhân, ông cho rằng Lương Thành Vân tự mình học được cách mượn thế, bèn vui vẻ, quả nhiên ông không nhìn lầm, cháu ông quả nhiên là nhân tài!
Ông đáp nhanh: "Con đừng bận tâm, Chu đại nhân nhận ân tình của con, đây là chuyện tốt! Về phần mẹ con..." Trước kia, dâu trưởng nhà ông cũng là một người thông minh tài trí, nhưng từ khi con trưởng chết bất đắc kì tử, không chỉ bắt đầu giấu dốt mà tầm nhìn cũng bị thu hẹp theo. "Để lát nữa tổ phụ bảo mẹ con đi xin lỗi Chu thái thái, con cũng đừng giận mẹ con. Bà ấy cũng lo lắng cho con. Con không biết đâu, đừng nói mẹ con, hôm qua nhìn thấy con như vậy, chính ta cũng chịu không nổi nữa là."
Lương Thành Vân trầm tư một lát, rồi gật đầu.
Bây giờ cậu bình tĩnh lại, cũng biết Lương đại phu nhân quá quan tâm đến cậu mà thôi. Chỉ là chuyện trước đó đã gieo mầm bất mãn trong lòng cậu. Cậu chắc chắn rằng nếu cậu lớn lên bên cạnh Lương đại phu nhân, thì cho dù Lương Minh Nguyên hôm đó có chuyện gì, Lương đại phu nhân cũng sẽ không cho là cậu ức hiếp con bé.
Nhưng... cậu đâu hề muốn xa mẹ từ bé.
Túc Thân Vương vỗ vai cháu trai rồi đi ra ngoài.
Lương đại phu nhân được con gái dịu giọng dỗ dành, rốt cuộc cũng tỉnh táo, có điều nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Lương Thành Vân, vẫn lấn cấn trong lòng.
Túc Thân Vương tằng hắng một cái khiến hai mẹ con quay đầu lại. Ông không nhìn Lương Minh Nguyên, mà nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của Lương đại phu nhân, nhíu chặt mày. "cô nhìn lại bản thân còn thể thống gì không. Sống từng này tuổi mà không minh mẫn bằng con nít! Chờ lát nữa, cô đi xin lỗi Chu thái thái đi, không giúp ích cho Tiểu Vân thì thôi, đừng cản trở đường đi của cháu ta!"
Từ khi Lương đại lão gia mất, Túc Thân Vương thông cảm và bao dung cho bà rất nhiều. Đây là lần đầu ông khiển trách thẳng thừng bà thế này. Bà nghe thế, vẻ mặt trắng bệch như rút hết máu.
Ông còn chưa vừa lòng, lạnh lùng nói thêm: "Mẫu tộc của cô không giúp đỡ được gì, chính cô cũng rõ ràng địa vị của Tiểu Vân trong vương phủ, Tiểu Vân không tốt thì cô và Nguyên Nguyên còn có ngày lành sao? Chính cô suy nghĩ kĩ đi!"
Cháu nội bị thương tích đầy người, ông bực bội vô cùng, nhung quan hệ ông và Đương Kim Thánh Thượng bình thường, lại không có bản lĩnh đả động Thái tử. Ông đang lo sầu không biết phủ Túc Thân Vương nên làm sao, thế mà cô con dâu thông tuệ lại dốt nát đột xuất.
Ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, rồi ông lắc đầu đi ra ngoài.
·
Khi Chu Thừa Vũ trở lại phòng, Hồ Ngọc Tiên tức no bụng nhưng không chịu nói một lời. Lương đại phu nhân nói năng quá đáng, nhưng nếu cô nàng học lại thì có khác gì chọc tức đại tỷ đâu?
Hồ Ngọc Nhu nhìn thoáng qua cũng hiểu được lòng tốt của cô nàng, vừa buồn cười vừa xót xa cho em gái.
một cô bé luôn bảo vệ chị gái mọi lúc mọi nơi.
Chao ôi, nghĩ đến tương lai em gái về nhà chồng, nghĩ thôi đã không nỡ rồi.
Quản ma ma ít nhiều cũng nhìn ra, mỉm cười: "Hồ tứ tiểu thư của chúng ta thật sự đã trưởng thành, biết bảo vệ tỷ tỷ rồi."
Hồ Ngọc Tiên vô thức trả lời, "Đó là đương nhiên, đại tỷ là người tốt với muội nhất trên đời, muội cũng sẽ thế. Lương đại phu nhân đó, bà ta tốt nhất đừng có mà quá đáng nữa, bằng không một đêm nào đó, muội sẽ lẻn vào nhà bã, xé rách miệng bã!"
Hồ Ngọc Nhu bật cười ha hả, "Bớt nhảm nhí lại đi Ngọc Tiên!"
Cả Quản ma ma và A Hương cũng không nhịn được cười.
Hồ Ngọc Tiên nhận ra mình vừa nói gì, mặt đỏ bừng, đang định giải thích thì giọng của Chu Thừa Vũ vọng vào, "Lương đại phu nhân nói gì?"
“Đại tỷ phu.” Hoa Ngọc Tiên vội vàng đứng lên.
Hồ Ngọc Nhu xua tay, “Ngọc Tiên, muội và A Hương đi lấy điểm tâm vào cho tỷ, tỷ đói quá.” Đuổi cô nàng đi, Quản ma ma cũng khéo léo đi ra, Hồ Ngọc Nhu mới nói, “Chẳng có gì đâu. Lương Thất thiếu gia bị thương nặng, bà ấy sốt ruột oán trách hai câu là lẽ thường. Chàng đã gặp Túc Thân Vương chưa? Ăn sáng chưa?"
Con nhà ai nhà nấy xót, Hồ Ngọc Nhu nói đúng.
"Ta và Túc Thân Vương đã ăn rồi. hiện tại ta và ngài ấy trở về thành. Nàng ở lại đây trước đi. Buổi chiều ta sẽ tới đón." Chàng hiện tại không an lòng Hồ Ngọc Nhu về cùng hạ nhân. "Về phần Lương đại phu nhân có nói chuyện khó nghe thì nàng đừng đi. Ta đã nói chuyện với Túc Thân Vương về Lương Thất thiếu gia, sau này ta tìm cơ hội để Lương Thất thiếu gia làm việc dưới trướng Thái tử."
Chàng không muốn mắc nợ người khác, đặc biệt là Lương Thành Vân. Thằng nhóc này tuy còn nhỏ, nhưng Chu Thừa Vũ luôn cảm thấy tâm tư không thuần khiết, cho dù rất cảm kích ơn cứu mạng, đồng thời cũng cảnh tỉnh chàng.
Đêm qua, Lương Thành Vân không màng tính mạng cứu Nhu Nhu!
Lương Thành Vân là ân nhân của Hồ Ngọc Nhu cô đương nhiên nhớ ơn Lương Thành Vân, không để bụng vài ba câu của Lương đại phu nhân. Bởi thế, cô gật đầu lia lịa đồng ý với Chu Thừa Vũ, không giáp mặt Lương đại phu nhân, tránh mất mặt.
không lâu sau khi Chu Thừa Vũ rời đi, đang lúc Hồ Ngọc Nhu cố gắng nói giảm nói tránh tình hình với Chu lão thái thái vừa thức dậy, thì Lương đại phu nhân chủ động đến gặp.
Bị con trai đuổi, bị cha chồng mắng mỏ, vẻ mặt Lương đại phu nhân trông rất xấu. Chưa dừng lại, Hồ Ngọc Nhu vừa mời bà vào, bà đi thẳng vào và nói ngay: "Sáng sớm nay vì quá lo cho Tiểu Vân nên lỡ lời, mong Chu thái thái rộng lượng, không so đo với ta."
Hồ Ngọc Nhu đứng dậy, lắc đầu cười: "Lương đại phu nhân đừng nghiêm túc như vậy, Tiểu Vân cứu chúng ta đêm qua, biết ơn không hết, sao..."
“Tốt quá!” Lương phu nhân ngắt lời Hồ Ngọc Nhu, “cô không hờn trách là được, mọi người cứ tiếp tục ăn đi, ta không tiện quấy rầy.”
Dứt lời, bà ta nắm tay Lương Minh Nguyên đi mất, không cho mọi người thời gian kịp phản ứng.
Chu lão thái thái hoàn toàn ngơ ngác, “Gì thế Nhu Nhu?” Tính ra bà không có thân phận bằng Lương đại phu nhân, nên phải đứng, lúc này cẩn thận đỡ Hồ Ngọc Nhu ngồi xuống rồi bà khó hiểu hỏi: “Lương đại phu nhân xin lỗi chúng ta đấy ư? Bà ta lỡ lời gì?"
“không có gì cả mẹ, bà ấy sốt ruột Lương Thất thiếu gia, nên giận chó đánh mèo vài ba câu thôi.” Hồ Ngọc Nhu đáp, “Chuyện thường tình ý mà, mẹ ăn cơm đi nào.”
Chu lão thái thái vốn dĩ không hài lòng với thái độ của Lương đại phu nhân, nhưng lẩm bẩm lại lời Hồ Ngọc Nhu, có lý. Nên bà gật đầu, "Ăn xong chúng ta đi thăm Tiểu Vân... Lương Thất thiếu gia đi!"
Hồ Ngọc Nhu ngập ngừng nói, "Lát nữa tính."
Lương đại phu nhân xin lỗi xong, ấm ức vừa đi vừa khóc. Lương Minh Nguyên nhìn bà như thế, không nỡ nói thật ra ban nãy thái độ bà không tốt chút nào, chỉ có thể ôm chặt lấy cánh tay bà và dịu giọng an ủi.
Lương đại phu nhân vội lau nước mắt, "Tổ phụ của con nói đúng. Bây giờ Chu gia nợ chúng ta, chúng ta càng không nói, bọn họ càng thêm hổ thẹn. Ta không nói nữa, không nói nữa." Lại nhắc đến thái độ của Lương Thừa Vân, nước mắt càng tuôn trào. "Nguyên Nguyên, con nói xem, Tiểu Vân muốn mẹ làm sao mới vừa lòng chứ?"
Lần trước là bà hiểu lầm con, nhưng bà xin lỗi rồi. Là mẹ mà phải xin lỗi con, còn chưa đủ hay sao?
cô nàng đáp: "Hay là mẹ sang phòng bên cạnh ăn sáng đi, con tâm tình với đại ca."
Lương đại phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, con đi ăn với mẹ đi. Con thức với mẹ cả đêm rồi, ăn cho lại sức."
Lương Minh Nguyên không khỏi thở dài trong lòng, Lương Thành Vân cũng chưa ăn gì, nhưng người đầu tiên mẹ nghĩ đến là cô nàng. Đương nhiên cô rất vui, nhưng chợt hiểu Lương Thành Vân phần nào, sợ rằng chính cậu đã trải qua nhiều lần như vậy?
“Đại ca cũng chưa ăn gì.” Lương Minh Nguyên trực tiếp nhắc nhở, “Cn ăn chung với đại ca, thế là hết đói bụng.”
Lương đại phu nhân nghe vậy thì sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút mất tự nhiên, môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì.
Lương Thành Vân không có ác ý với Lương Minh Nguyên, khi dọn bữa sáng lên, cậu cầm bánh bao chay ăn, mặc kệ cô nàng.
Lương Minh Nguyên nói thẳng: "Đại ca, muội biết huynh giận mẹ, cũng biết có lẽ có lúc mẹ xử xự không đúng. Nhưng huynh phải tin rằng mẹ cũng thương huynh, huynh xem, huynh không thân thiết với mẹ được, nhưng có thể đừng cãi vã không vui, được không ạ?" cô nàng vội vàng nói thêm: "Lúc sáng mẹ có lỡ lời với Chu thái thái, cũng biết lỗi và nhận lỗi với Chu thái thái rồi, huynh bớt giận nhé?"
Lương Thành Vân dừng lại, quay đầu nhìn Lương Minh Nguyên, "Tối hôm qua, Hồ tứ tiểu thư ở đây cả đêm sao?"
Lương Minh Nguyên gật đầu, "Đúng vậy, huynh nắm chặt tay Hồ tứ tiểu thư kêu mẹ..." nói đến đây, Lương Minh Nguyên cũng có chút buồn bực, cô nàng không nương tay, nắm chặt lấy tay Lương Thành Vân, "Đại ca, đại ca là ca ca duy nhất của muội, muội nhất định sẽ tốt với huynh cả đời."
cô nàng không dám nhắc đến Lương đại phu nhân nữa, bởi cô nàng biết nhắc đến chỉ khiến Lương Thành Vân càng thêm đau buồn.
Lương Thành Vân lại hơi biến sắc, theo bản năng muốn thoát khỏi tay Lương Minh Nguyên. Nhưng Lương Minh Nguyên nắm rất chặt, cậu rút không ra thì kệ.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu nói: "Vậy muội đi mời Chu thái thái và Hồ tứ tiểu thư đến đây, ta muốn gặp hai người họ."
cô nàng lập tức đồng ý.
cô nàng chạy ra mời nhóm Hồ Ngọc Nhu trước, sau khi dẫn mọi người qua thì nhanh chân chạy sang phòng bên cạnh ngăn cản Lương đại phu nhân.
Hồ Ngọc Nhu vừa bước vào cửa, Lương Thành Vân lập tức hưng phấn hỏi: "Nhu Nhu tỷ không sao chứ? Tỷ không bị thương chứ?"
"không sao! Tỷ không sao, đệ đừng nhúc nhích!" Hồ Ngọc Nhu không nhịn được tiến lên hai bước đến bên giường, vươn tay nhìn Lương Thành Vân nhưng không biết sờ chỗ nào, "Đau lắm à?"
một cậu nhóc vì cứu cô mà bị thương tích đầy người, nhưng cô đã làm gì cho cậu? nói thật, cử chỉ của cô ngày xưa chỉ là cái nhấc tay, so sánh ra, không đáng nhắc đến.
Lương Thành Vân cười ngu ngốc, "không đau chút nào."
Cậu bé ngốc nghếch, bị thương ra nông nỗi này mà không đau.
Hồ Ngọc Nhu nhất thời không biết nói gì, cô chỉ nhìn từng chỗ băng bó của cậu, cố nén cay khóe mắt: "Đệ nằm ở đây dưỡng thương thêm hai ba ngày nữa, khá hơn chút sẽ về phủ ngay. Đúng rồi. Trừ vết thương trên người, đệ có đau đầu không?"
“không đau!” Lương Thành Vân nhanh chóng đáp, sau đó chờ mong hỏi: “Nhu Nhu tỷ cũng ở đây thêm hai ba ngày sao?”
sự mong đợi trong mắt cậu quá sáng, sáng đến mức Hồ Ngọc Nhu không nhẫn tâm nói về trước, nên gật đầu, "Ừa, chờ đệ cùng vào thành."
Lương Thành Vân cuối cùng cũng vui vẻ, gương mặt phút chốc sáng bừng, đôi mắt rất sáng híp lại thành một đường, “Dạ!” Cậu không khỏi tiến về phía Hồ Ngọc Nhu, trong lòng cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Cảm giác này khó diễn tả thành lời, như thể đến gần cô rất an toàn, có người quan tâm và bảo vệ.
Hồ Ngọc Nhu không nhớ đến nam nữ khác biệt, đưa tay sờ sờ đầu của cậu, dịu dàng nói: "Đệ nằm xuống, nghỉ ngơi đi. Tỷ không đi, tỷ ở bên cạnh đệ."
Lương Thành Vân ánh mắt lóe lên, tranh thủ cơ hội: "Nhu Nhu tỷ, chờ đệ về, có thể ghé thăm Chu gia không ạ?" Trước khi Hồ Ngọc Nhu kịp nói, cậu đã lùi ra xa một chút, "Đệ sẽ nhớ giữ khoảng cách., đệ... đệ chỉ muốn ở bên tỷ. "
Đôi mắt cậu trong veo.
Hồ Ngọc Nhu cuối cùng cũng gật đầu, nếu Chu Thừa Vũ không muốn, cô sẽ thuyết phục chàng đến khi nào chàng muốn thì thôi.
Lương Thành Vân có được một câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Cậu chợt nhận ra Hồ Ngọc Tiên không có đến, liếc tới liếc lui cánh cửa rồi nhìn Hồ Ngọc Nhu, vô thức siết chặt tay.
Muội muội nói Hồ Tứ tiểu thư nắm tay cậu, canh giữ cậu suốt đêm qua.
Lương Thành Vân bỗng chốc đỏ mặt.
·
Trân Bảo Trai là cửa hàng trang sức lớn nhất ở kinh thành, vào lúc này, trong một căn phòng trên tầng hai cạnh cửa sổ, Liễu Nguyên ôm Hồ Ngọc Uyển ngồi trên đùi mình, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đáng lẽ hôm nay hắn không nên đến đây, nhưng sáng sớm biết Chu Thừa Vũ xin nghỉ. hắn nghĩ người của hắn đã xong việc. Chu Thừa Vũ lúc này, có lẽ đang trốn vào xó xỉnh nào ở Đông Sơn tự khóc lóc thảm thiết.
Ha ha, khóc đáng lắm!
Gần ba mươi gã mới có hậu, thế mà chỉ trong tích tắt bụng bầu vợ gã xẹp xuống. Ha ha ha, Liễu Nguyên nghĩ đến là không kìm được bật cười. hắn rất muốn xem lần này Chu Thừa Vũ còn sức đối đầu với hắn không, nếu lần này thất bại, thì lần sau hắn cho người bắt tiểu thê tử như hoa như ngọc của gã!
Khi đó, ai ai trong kinh thành đều sẽ biết Chu Thừa Vũ bị cắm sừng! Hahaha!
“Hôm nay có chuyện gì khiến Liễu gia vui vẻ đến thế?” Hồ Ngọc Uyển nghịch một chuỗi ngọc trai trên cây trâm xanh ngọc, thản nhiên hỏi Liễu Nguyên.
Liễu Nguyên cúi người hôn lên má cô nàng, "Vui chứ! không chỉ mình ta vui mà nàng cũng nên vui. Nàng đoán xem việc gì?"
Vui ư? Hồ Ngọc Uyển nghĩ không ra.
cô nàng cầm trầm cài nhìn Liễu Nguyên, thầm nghĩ đối với mình, chuyện vui lớn nhất chính là Liễu Nguyên có thể cưới mình. Nàng biết mình không xứng làm chính thất, nên làm thiếp… là được. nói chung, chàng thừa nhận nàng và đưa nàng về ra mắt trưởng bối nhà họ Liễu là tốt rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Hồ Ngọc Uyển, tâm trạng Liễu Nguyên rất tốt, ghé vào tai cô nàng, thủ thỉ: "Gia đã báo thù cho nàng! không phải đại tỷ Hồ Ngọc Nhu của nàng đang mang thai ư? Đêm qua, gia đã phái người khiến ả sẩy thai rồi!"
Hồ Ngọc Uyển bỗng lạnh sống lưng, lập tức lấy tay che bụng, "thật, thật sao?"
Liễu Nguyên không để ý đến sự khác thường của cô nàng, "Đương nhiên là thật. Nàng yên tâm, Chu Thừa Vũ nợ nhà nàng những gì, ta đòi lại từng cái một cho nàng!"
/145
|