sự xuất hiện của Hồ Ngọc Nhu khiến Tú Vân vui mừng ra mặt, tuy nàng ta còn sợ Chu Thừa Vũ đứng sau Hồ Ngọc Nhu, nhưng vẫn không kìm được đẩy A Quỳnh ra, bước lên nắm tay Hồ Ngọc Nhu. Tú Vân đưa mắt nhìn cái bụng hơi hiện của Hồ Ngọc Nhu, "Thái thái không sao chứ? Tiểu thiếu gia có sao không?"
“không sao hết!” Hồ Ngọc Nhu đáp, nhìn Tú Vân đong đầy lo âu.
Thoạt nhìn thì Tú Vân vẫn bình thường, nhưng tiếp xúc với nhau, cô nhận ea nàng ta không ổn thật. Nàng ta nhận ra Chu Thừa Vũ và cô, nhưng dường như chỉ nhận biết được hai người. một người từng khóe léo sắc sảo nhưng giờ đây như một cô bé, đôi mắt trong sáng và ngây thơ biết bao.
Lúc Hồ Ngọc Nhu được Chu Thừa Vũ bế ra về, Tú Vân nhoài người về trước nói với theo, "Thái thái chờ nô tỳ, nô tỳ khỏe rồi sẽ đi hầu hạ thái thái!"
Hồ Ngọc Nhu nhoẻn cười đáp lại, rồi quay đầu sang chỗ khác nhanh chóng, khóe mắt cô đỏ hoe.
Chu Thừa Vũ đặt cô lên giường, nhìn cô như thế bèn ngồi xuống mép giường ôm lấy cô. Tú Vân nhặt được cái mạng về là quý lắm rồi, Tiểu Hàn thái y cũng đành bất lực, trừ khi nàng ta tự khỏi bệnh, nếu không cứ thế sống hết đời.
"không sao cả, có chúng ta bảo vệ và nuôi cô ta hết đời này." Chu Thừa Vũ siết chặt tay Hồ Ngọc Nhu và nói khẽ, "Nếu mai sau cô ta thích ai, chúng ta sẽ nâng đỡ người đó để người ta đối xử tốt với cô ta suốt quãng đời còn lại. "
E là sau Lô Quảng, Tú Vân không thích ai được nữa.
Linh cảm Hồ Ngọc Nhu mách bảo điều đó.
cô khó chịu vùi đầu vào ngực Chu Thừa Vũ, nín khóc, một lúc sau mới sờ lên bụng mình nói: "Còn có tiểu bảo bảo của chúng ta, mặc kệ nam hay nữ, Tú Vân đã cứu mạng tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo nhất định phải đối xử tử tế với Tú Vân."
Hồ Ngọc Nhu nghĩ đến tương lai.
Bởi vì một ngày ngày nào đó vợ chồng nàng sẽ rời khỏi nhân gian, chỉ còn lại Tú Vân, lỡ có người bạc đãi nàng ta thì sao?
Chu Thừa Vũ nói: "Được, nghe nàng hết."
Vợ chàng là một người tốt bụng, chàng cũng thích lòng tốt của nàng. Hơn nữa, Tú Vân đã cứu vợ con của mình, mặc dù đây là trách nhiệm của nô tỳ như Tú Vân, nhưng Chu Thừa Vũ vẫn nhớ ơn và xem nàng ta như ân nhân của mình.
Bước sang tháng sáu, trời bắt đầu nóng lên.
Điều dưỡng hơn một tháng, rốt cuộc Tiểu Hàn thái y cũng mở miệng cho Hồ Ngọc Nhu xuống giường: cô khỏe rồi. thật sự là cô không thể chịu nổi nữa, có thai nên không được bỏ băng vào phòng, ngày nào cũng phải nằm trên giường đau khổ muốn chết. Ngoài ra, cô ngại nhờ hạ nhân lau người nên đều đợi Chu Thừa Vũ đi làm về rồi lau người cho cô. Mỗi khi Hồ Ngọc Nhu nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và mồ hôi nhễ nhại của chàng, cô đau lòng không thôi.
Hôm nay cô được Tiểu Hàn thái y chấp thuận, thế là sai người đưa nước vào phòng, buổi chiều gió heo heo lạnh, suy cho cùng cô không dám mạo hiểm, lưu lại Quản ma ma.
Tú Vân vốn muốn ở lại, nhưng Quản ma không yên tâm.
"Có ta là được rồi. Ngươi đã theo hầu thái thái cả ngày rồi, đi kiếm chút gì đó ăn rồi nghỉ ngơi đi." Sau khi Tú Vân bình phục, lập tức đi hầu hạ trước mặt Hồ Ngọc Nhu, nhưng nàng ta lại mất trí nhớ, không làm được việc như xưa. Bây giờ nàng ta chỉ chải đầu cho Hồ Ngọc Nhu và đi theo hầu hạ đây đó, còn những việc khác có tiểu nha đầu tam đẳng làm.
Tú Vân không dám cãi lời Quản ma ma, nhìn thoáng qua phòng tắm rửa rồi cúi lầm lũi lui ra.
Quản ma ma nhìn bóng lưng nàng ra rời đi, lắc đầu, thực sự bà không yên tâm, nhưng không rõ không thích hợp chỗ nào, rõ ràng bà chăm sóc nàng ta, sao nàng ta mất mát như vậy. Còn may là nàng ta không phải người hay mách lẻo, mỗi khi gặp được chủ nhân cũng biết tem tém lại nét mặt ấm ức này, bằng không bà thực sự cho rằng nàng ta là người không an phận và muốn kiếm chuyện.
Quản ma ma rất khó hiểu.
Bà lắc đầu thở dài và bước vào phòng tắm rửa.
Cả tháng trời, cô chỉ được lau người, hôm nay cuối cùng cũng có thể đàng hoàng bước vào bồn tắm, Hồ Ngọc Nhu có cảm giác thoải mái cả người. Quản ma ma như người lớn trong nhà nên Hồ Ngọc Nhu ngoan ngoãn nằm trên thùng gỗ để bà kì cọ lưng.
"Quản ma ma ơi, ma ma nhìn A Quỳnh, có gã sai vặt nào trong nhà thích hợp với muội ấy không? Hay là muội ấy có để ý ai không?” Hồ Ngọc Nhu không nỡ gả A Quỳnh về huyện Trường Châu, mặc dù nơi đó có không ít chưởng quầy trẻ tuổi, đều là các ứng cử viên sáng giá. Nhưng nói thật trong nhà ở Kinh thành, Hồ Ngọc Nhu chỉ ưng mỗi Bùi Thanh.
Cũng nói thật lần nữa, mặc dù A Quỳnh là nha đầu của cô, nhưng con bé quá đơn thuần và liều lĩnh, không thích hợp với Bùi Thanh.
Quản ma ma suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, "Con bé đó ngốc ngếch, lúc nào cũng oang oang cái miệng lấy chồng, lấy chồng… nhưng ta chắc chắc con bé không hiểu thích là gì đâu. Ma ma có lựa được vài ngày… một là con út Thái Mãi của lão Trương tiền viện, một là Cao Trụ đang giữ cổng, một là Trần Thiết, là mã xa phu cho lão gia theo từ huyện Thường Châu đến đây."
Quản ma ma không có con cái, nên trừ Hồ Ngọc Nhu, bà quan tâm nhất là A Quỳnh.
Thiệt tình Hồ Ngọc Nhu không có chút ấn tượng nào với hai người họ, nhưng Quản ma ma nhắc tới, Hồ Ngọc Nhu phải xem thử mới được. Chỉ cần nhân phẩm tốt, A Quỳnh hợp ý thì cô tìm cho người ta một công việc oách chút rất dễ. hiện tại, A Quỳnh không có trọng lượng bằng Tú Vân nhưng là một sự tồn tại đặc biệt với cô, cô mong A Quỳnh gả cho người tốt hơn.
Rất muốn nhờ Chu Thừa Vũ hỏi Bùi Thanh cho rồi, thật sự.
Bùi Thanh xấp xỉ tuổi A Quỳnh, cũng là một chàng trai tuấn tú lịch sự, mấu chốt là nhân cách tốt và làm việc cho Chu Thừa Vũ, hắn không dám bắt nạt A Quỳnh. không giống như ba người kia, chờ nhà họ Chu mua được thôn trang, nếu họ được thả ra, nhỡ mà họ ức hiếp A Quỳnh thì sao cô biết được.
Bùi Thanh lại có vẻ không hợp với A Quỳnh, nhưng biết đâu hắn có ý với cô nàng thì sao?
Tình yêu vốn không nghe lý trí. Kể chi A Quỳnh, chính cô đây, nếu Chu Thừa Vũ không chỉ dẫn cô, chắc cô và Chu Thừa Vũ cũng sẽ không hợp nhau.
Hồ Ngọc Nhu thầm nghĩ, chờ buổi tối Chu Thừa Vũ trở về, cô sẽ đề cập chuyện này với chàng. Ây, sao Quản ma ma kì mạnh thế, Hồ Ngọc Nhu không khỏi thoải mái hừ, "Lát nữa ma ma sắp xếp cho ta gặp riêng ba người họ. Ta cũng hỏi xem Bùi Thanh nghĩ gì về A Quỳnh."
“Hỏi Bùi Thanh cái gì?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên phía sau, như có vẻ mệt mỏi, và như kiềm nén điều gì.
Hồ Ngọc Nhu kinh ngạc quay đầu lại, "Chàng về rồi! Sao hôm nay chàng về sớm thế?"
Khác với vẻ mặt đầy bất ngờ đong đầy niềm vui của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ lại đăm đăm nhìn xuyên qua sóng nước lăn tăn vào cơ thể nữ nhân trước mặt. Chàng như ngừng thở, dán chặt mắt vào từng tấc da thịt quen thuộc.
Nhìn theo ánh mắt của chàng, Hồ Ngọc Nhu cúi đầu xuống và nhìn thấy bộ ngực nở nang hơn vì mang thai, và cái bụng tròn tròn đã lớn kèm theo vết rạn mờ mờ trên đó. cô quay đầu không chút suy nghĩ, dựa vào thành bồn để che đi bộ dạng xấu xí của mình.
Chu Thừa Vũ vốn dĩ muốn tắm cho nàng, chàng nhìn rõ nàng bắt đầu bực bội nóng nảy. Bây giờ lệnh cấm được giải trừ, nhưng chàng vẫn sợ cô vô tình làm bị thương bản thân.
Nhưng mà ngay lúc này, chỉ có thánh nhân mới nhịn được thôi.
Chàng quen tay lau lưng cho Hồ Ngọc Nhu ba lần, đặt tay lên vai cô, thủ thỉ: "Tắm các chỗ khác chưa? Ta bế nàng về phòng."
Hồ Ngọc Nhu nắm chặt thành bồn, không chịu ra, trả lời: "Chàng ra ngoài đi, kêu Quản ma m vào, thiếp tự mình đứng dậy."
Chu Thừa Vũ sửng sốt, di chuyển về phía đối diện với Hồ Ngọc Nhu, nhìn thấy vẻ xấu hổ của nàng. Có hơi... giống như khi cô lau người vào ngày thường, hoặc là bắt chàng thổi tắt đèn hoặc nhắm mắt lại.
Chu Thừa Vũ lúc trước còn băn khoăn, nhưng bây giờ đột nhiên hiểu ra. Chàng bật cười, nhưng thầm thương tiếc, ngồi xổm xuống và vuốt ve mặt Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu bị nhìn chằm chằm muốn phát cáu, nhưng hành động đột ngột này khiến cô khó hiểu, không khỏi hơi sững sờ. Chu Thừa Vũ lại cúi người, khẽ cắn môi cô, "Rất đẹp!"
Gì? Đẹp ư?
Nhìn thấy sự nghi ngờ của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ gật đầu, lần này nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô. Hai người quen thuộc từng hơi thở từng nụ hôn của nhau, Hồ Ngọc Nhu theo bản năng đáp trả lại cô, sau đó phát hiện người đàn ông lúc đầu chỉ là lướt qua, sau đó chuyển sang hôn sâu.
cô đầu hàng trước, thở hổn hển, Chu Thừa Vũng buông tha cô, nhưng ánh mắt phát sáng, "Bây giờ nàng rất đẹp, đẹp mê hồn."
Chu Thừa Vũ nói thật, Hồ Ngọc Nhu có sắc đẹp kiều diễm, cái vẻ quyến rũ mang hơi thở thuần khiết. hiện tại nàng đang mang thai, càng điểm thêm nét dịu dàng dưới đuôi chân mày, ba khí chất dung hợp với nhau. Nếu nàng mặc quần áo, thì sắc đẹp sẽ khiến người ta không dám phạm thượng. Nhưng nàng đang cởi quần áo, khỏa thân trong làn nước, vẻ đẹp của nguồn gốc khiến người ta nảy sinh ý đồ phạm tội.
Hồ Ngọc Nhu chưa tiếp xúc với phụ nữ có thai bao giờ, nhưng cũng hiểu người mang thai sẽ trở nên nhếch nhác tóc tai rối bời, bụng to và quần áo thùng thình, cô cảm thấy chưa bao giờ mình xấu đến vậy. Nhưng không ngờ Chu Thừa Vũ lại khen cô, là khen trước mặt, khen rất nghiêm túc nữa.
Nếu chàng vừa nói vừa cười, Hồ Ngọc Nhu sẽ nghĩ chàng đang dỗ dành mình. Nhưng chàng rất nghiêm túc, như thể đang nói chính sự, khiến cô tin là thật.
Cúi đầu xuống, nhưng không phải nhìn bụng, thì thào: "không xấu thật sao?"
“không hề xấu chút nào.” Chu Thừa Vũ nói một cách chắc chắn, ngay sau đó chàng ghé sát vào lỗ tai Hồ Ngọc Nhu, hơi thở nóng bỏng phả vào người cô nói: “Rất đẹp, đẹp đến mức - ta muốn ăn nàng!”
Hồ Ngọc Nhu tức khắc đỏ bừng mặt, ấm ức cho Chu Thừa Vũ mấy tháng nay, nàng muốn dùng tay giúp chàng cũng không cho.
Còn giờ... chàng đã mở miệng chắc là đã hỏi ý kiến của Tiểu Hàn thái y... Hồ Ngọc Nhu càng nóng má hơn, nhắm mắt lại và đưa tay ra với Chu Thừa Vũ.
Chu Thừa Vũ nín thở, nếm thử quả anh đào trước, sau đó bế Hồ Ngọc Nhu vào buồng.
một người đàn ông ăn chay đã lâu, nhưng phải kiêng kị vợ có thai, và tất nhiên không được thỏa mãn. Nhưng không sao, cô vợ bé bỏng của mình tận hứng là vui rồi.
Kết thúc cơn hoan ái, chàng bận rộn lau người sạch sẽ cho cô vợ đang kiệt sức của mình, sau đó vào tắm, tắm rửa cho thoải mái.
Hôm sau là ngày nghỉ của Chu Thừa Vũ, hai vợ chồng sau khi lăn giường chính là tâm sự về việc cưới gả của A Quỳnh và Hồ Ngọc Tiên một lúc. Giờ Hồ Ngọc Nhu khá lên, nên bắt đầu thu xếp được rồi. Sáng sớm, Hồ Ngọc Nhu ngủ bù. Chu Thừa Vũ hiếm được một ngày lười biếng, không thèm dậy mà định suốt ngày ở bên cạnh vợ.
Thế mà không tránh được tiếng khóc thảm thiết ngoài cửa.
Chu Thừa Vũ bực mình mở mắt ra, nhưng Hồ Ngọc Nhu vươn tay giữ chàng lại, tiếng khóc quen tai biết bao. cô suy nghĩ một hồi mới nhận ra đây dường như là tiếng khóc của Chu lão thái thái, "Chàng đi ra ngoài trước đi, thiếp mặc y phục xong sẽ ra xem mẹ thế nào."
Chu Thừa Vũ xuống giường mặc quần áo trước nhưng không đi ra ngay, chàng đến mặc quần áo cho Hồ Ngọc Nhu, hai vợ chồng cùng nhau đi ra mở cửa.
“không sao hết!” Hồ Ngọc Nhu đáp, nhìn Tú Vân đong đầy lo âu.
Thoạt nhìn thì Tú Vân vẫn bình thường, nhưng tiếp xúc với nhau, cô nhận ea nàng ta không ổn thật. Nàng ta nhận ra Chu Thừa Vũ và cô, nhưng dường như chỉ nhận biết được hai người. một người từng khóe léo sắc sảo nhưng giờ đây như một cô bé, đôi mắt trong sáng và ngây thơ biết bao.
Lúc Hồ Ngọc Nhu được Chu Thừa Vũ bế ra về, Tú Vân nhoài người về trước nói với theo, "Thái thái chờ nô tỳ, nô tỳ khỏe rồi sẽ đi hầu hạ thái thái!"
Hồ Ngọc Nhu nhoẻn cười đáp lại, rồi quay đầu sang chỗ khác nhanh chóng, khóe mắt cô đỏ hoe.
Chu Thừa Vũ đặt cô lên giường, nhìn cô như thế bèn ngồi xuống mép giường ôm lấy cô. Tú Vân nhặt được cái mạng về là quý lắm rồi, Tiểu Hàn thái y cũng đành bất lực, trừ khi nàng ta tự khỏi bệnh, nếu không cứ thế sống hết đời.
"không sao cả, có chúng ta bảo vệ và nuôi cô ta hết đời này." Chu Thừa Vũ siết chặt tay Hồ Ngọc Nhu và nói khẽ, "Nếu mai sau cô ta thích ai, chúng ta sẽ nâng đỡ người đó để người ta đối xử tốt với cô ta suốt quãng đời còn lại. "
E là sau Lô Quảng, Tú Vân không thích ai được nữa.
Linh cảm Hồ Ngọc Nhu mách bảo điều đó.
cô khó chịu vùi đầu vào ngực Chu Thừa Vũ, nín khóc, một lúc sau mới sờ lên bụng mình nói: "Còn có tiểu bảo bảo của chúng ta, mặc kệ nam hay nữ, Tú Vân đã cứu mạng tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo nhất định phải đối xử tử tế với Tú Vân."
Hồ Ngọc Nhu nghĩ đến tương lai.
Bởi vì một ngày ngày nào đó vợ chồng nàng sẽ rời khỏi nhân gian, chỉ còn lại Tú Vân, lỡ có người bạc đãi nàng ta thì sao?
Chu Thừa Vũ nói: "Được, nghe nàng hết."
Vợ chàng là một người tốt bụng, chàng cũng thích lòng tốt của nàng. Hơn nữa, Tú Vân đã cứu vợ con của mình, mặc dù đây là trách nhiệm của nô tỳ như Tú Vân, nhưng Chu Thừa Vũ vẫn nhớ ơn và xem nàng ta như ân nhân của mình.
Bước sang tháng sáu, trời bắt đầu nóng lên.
Điều dưỡng hơn một tháng, rốt cuộc Tiểu Hàn thái y cũng mở miệng cho Hồ Ngọc Nhu xuống giường: cô khỏe rồi. thật sự là cô không thể chịu nổi nữa, có thai nên không được bỏ băng vào phòng, ngày nào cũng phải nằm trên giường đau khổ muốn chết. Ngoài ra, cô ngại nhờ hạ nhân lau người nên đều đợi Chu Thừa Vũ đi làm về rồi lau người cho cô. Mỗi khi Hồ Ngọc Nhu nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và mồ hôi nhễ nhại của chàng, cô đau lòng không thôi.
Hôm nay cô được Tiểu Hàn thái y chấp thuận, thế là sai người đưa nước vào phòng, buổi chiều gió heo heo lạnh, suy cho cùng cô không dám mạo hiểm, lưu lại Quản ma ma.
Tú Vân vốn muốn ở lại, nhưng Quản ma không yên tâm.
"Có ta là được rồi. Ngươi đã theo hầu thái thái cả ngày rồi, đi kiếm chút gì đó ăn rồi nghỉ ngơi đi." Sau khi Tú Vân bình phục, lập tức đi hầu hạ trước mặt Hồ Ngọc Nhu, nhưng nàng ta lại mất trí nhớ, không làm được việc như xưa. Bây giờ nàng ta chỉ chải đầu cho Hồ Ngọc Nhu và đi theo hầu hạ đây đó, còn những việc khác có tiểu nha đầu tam đẳng làm.
Tú Vân không dám cãi lời Quản ma ma, nhìn thoáng qua phòng tắm rửa rồi cúi lầm lũi lui ra.
Quản ma ma nhìn bóng lưng nàng ra rời đi, lắc đầu, thực sự bà không yên tâm, nhưng không rõ không thích hợp chỗ nào, rõ ràng bà chăm sóc nàng ta, sao nàng ta mất mát như vậy. Còn may là nàng ta không phải người hay mách lẻo, mỗi khi gặp được chủ nhân cũng biết tem tém lại nét mặt ấm ức này, bằng không bà thực sự cho rằng nàng ta là người không an phận và muốn kiếm chuyện.
Quản ma ma rất khó hiểu.
Bà lắc đầu thở dài và bước vào phòng tắm rửa.
Cả tháng trời, cô chỉ được lau người, hôm nay cuối cùng cũng có thể đàng hoàng bước vào bồn tắm, Hồ Ngọc Nhu có cảm giác thoải mái cả người. Quản ma ma như người lớn trong nhà nên Hồ Ngọc Nhu ngoan ngoãn nằm trên thùng gỗ để bà kì cọ lưng.
"Quản ma ma ơi, ma ma nhìn A Quỳnh, có gã sai vặt nào trong nhà thích hợp với muội ấy không? Hay là muội ấy có để ý ai không?” Hồ Ngọc Nhu không nỡ gả A Quỳnh về huyện Trường Châu, mặc dù nơi đó có không ít chưởng quầy trẻ tuổi, đều là các ứng cử viên sáng giá. Nhưng nói thật trong nhà ở Kinh thành, Hồ Ngọc Nhu chỉ ưng mỗi Bùi Thanh.
Cũng nói thật lần nữa, mặc dù A Quỳnh là nha đầu của cô, nhưng con bé quá đơn thuần và liều lĩnh, không thích hợp với Bùi Thanh.
Quản ma ma suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, "Con bé đó ngốc ngếch, lúc nào cũng oang oang cái miệng lấy chồng, lấy chồng… nhưng ta chắc chắc con bé không hiểu thích là gì đâu. Ma ma có lựa được vài ngày… một là con út Thái Mãi của lão Trương tiền viện, một là Cao Trụ đang giữ cổng, một là Trần Thiết, là mã xa phu cho lão gia theo từ huyện Thường Châu đến đây."
Quản ma ma không có con cái, nên trừ Hồ Ngọc Nhu, bà quan tâm nhất là A Quỳnh.
Thiệt tình Hồ Ngọc Nhu không có chút ấn tượng nào với hai người họ, nhưng Quản ma ma nhắc tới, Hồ Ngọc Nhu phải xem thử mới được. Chỉ cần nhân phẩm tốt, A Quỳnh hợp ý thì cô tìm cho người ta một công việc oách chút rất dễ. hiện tại, A Quỳnh không có trọng lượng bằng Tú Vân nhưng là một sự tồn tại đặc biệt với cô, cô mong A Quỳnh gả cho người tốt hơn.
Rất muốn nhờ Chu Thừa Vũ hỏi Bùi Thanh cho rồi, thật sự.
Bùi Thanh xấp xỉ tuổi A Quỳnh, cũng là một chàng trai tuấn tú lịch sự, mấu chốt là nhân cách tốt và làm việc cho Chu Thừa Vũ, hắn không dám bắt nạt A Quỳnh. không giống như ba người kia, chờ nhà họ Chu mua được thôn trang, nếu họ được thả ra, nhỡ mà họ ức hiếp A Quỳnh thì sao cô biết được.
Bùi Thanh lại có vẻ không hợp với A Quỳnh, nhưng biết đâu hắn có ý với cô nàng thì sao?
Tình yêu vốn không nghe lý trí. Kể chi A Quỳnh, chính cô đây, nếu Chu Thừa Vũ không chỉ dẫn cô, chắc cô và Chu Thừa Vũ cũng sẽ không hợp nhau.
Hồ Ngọc Nhu thầm nghĩ, chờ buổi tối Chu Thừa Vũ trở về, cô sẽ đề cập chuyện này với chàng. Ây, sao Quản ma ma kì mạnh thế, Hồ Ngọc Nhu không khỏi thoải mái hừ, "Lát nữa ma ma sắp xếp cho ta gặp riêng ba người họ. Ta cũng hỏi xem Bùi Thanh nghĩ gì về A Quỳnh."
“Hỏi Bùi Thanh cái gì?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên phía sau, như có vẻ mệt mỏi, và như kiềm nén điều gì.
Hồ Ngọc Nhu kinh ngạc quay đầu lại, "Chàng về rồi! Sao hôm nay chàng về sớm thế?"
Khác với vẻ mặt đầy bất ngờ đong đầy niềm vui của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ lại đăm đăm nhìn xuyên qua sóng nước lăn tăn vào cơ thể nữ nhân trước mặt. Chàng như ngừng thở, dán chặt mắt vào từng tấc da thịt quen thuộc.
Nhìn theo ánh mắt của chàng, Hồ Ngọc Nhu cúi đầu xuống và nhìn thấy bộ ngực nở nang hơn vì mang thai, và cái bụng tròn tròn đã lớn kèm theo vết rạn mờ mờ trên đó. cô quay đầu không chút suy nghĩ, dựa vào thành bồn để che đi bộ dạng xấu xí của mình.
Chu Thừa Vũ vốn dĩ muốn tắm cho nàng, chàng nhìn rõ nàng bắt đầu bực bội nóng nảy. Bây giờ lệnh cấm được giải trừ, nhưng chàng vẫn sợ cô vô tình làm bị thương bản thân.
Nhưng mà ngay lúc này, chỉ có thánh nhân mới nhịn được thôi.
Chàng quen tay lau lưng cho Hồ Ngọc Nhu ba lần, đặt tay lên vai cô, thủ thỉ: "Tắm các chỗ khác chưa? Ta bế nàng về phòng."
Hồ Ngọc Nhu nắm chặt thành bồn, không chịu ra, trả lời: "Chàng ra ngoài đi, kêu Quản ma m vào, thiếp tự mình đứng dậy."
Chu Thừa Vũ sửng sốt, di chuyển về phía đối diện với Hồ Ngọc Nhu, nhìn thấy vẻ xấu hổ của nàng. Có hơi... giống như khi cô lau người vào ngày thường, hoặc là bắt chàng thổi tắt đèn hoặc nhắm mắt lại.
Chu Thừa Vũ lúc trước còn băn khoăn, nhưng bây giờ đột nhiên hiểu ra. Chàng bật cười, nhưng thầm thương tiếc, ngồi xổm xuống và vuốt ve mặt Hồ Ngọc Nhu.
Hồ Ngọc Nhu bị nhìn chằm chằm muốn phát cáu, nhưng hành động đột ngột này khiến cô khó hiểu, không khỏi hơi sững sờ. Chu Thừa Vũ lại cúi người, khẽ cắn môi cô, "Rất đẹp!"
Gì? Đẹp ư?
Nhìn thấy sự nghi ngờ của Hồ Ngọc Nhu, Chu Thừa Vũ gật đầu, lần này nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô. Hai người quen thuộc từng hơi thở từng nụ hôn của nhau, Hồ Ngọc Nhu theo bản năng đáp trả lại cô, sau đó phát hiện người đàn ông lúc đầu chỉ là lướt qua, sau đó chuyển sang hôn sâu.
cô đầu hàng trước, thở hổn hển, Chu Thừa Vũng buông tha cô, nhưng ánh mắt phát sáng, "Bây giờ nàng rất đẹp, đẹp mê hồn."
Chu Thừa Vũ nói thật, Hồ Ngọc Nhu có sắc đẹp kiều diễm, cái vẻ quyến rũ mang hơi thở thuần khiết. hiện tại nàng đang mang thai, càng điểm thêm nét dịu dàng dưới đuôi chân mày, ba khí chất dung hợp với nhau. Nếu nàng mặc quần áo, thì sắc đẹp sẽ khiến người ta không dám phạm thượng. Nhưng nàng đang cởi quần áo, khỏa thân trong làn nước, vẻ đẹp của nguồn gốc khiến người ta nảy sinh ý đồ phạm tội.
Hồ Ngọc Nhu chưa tiếp xúc với phụ nữ có thai bao giờ, nhưng cũng hiểu người mang thai sẽ trở nên nhếch nhác tóc tai rối bời, bụng to và quần áo thùng thình, cô cảm thấy chưa bao giờ mình xấu đến vậy. Nhưng không ngờ Chu Thừa Vũ lại khen cô, là khen trước mặt, khen rất nghiêm túc nữa.
Nếu chàng vừa nói vừa cười, Hồ Ngọc Nhu sẽ nghĩ chàng đang dỗ dành mình. Nhưng chàng rất nghiêm túc, như thể đang nói chính sự, khiến cô tin là thật.
Cúi đầu xuống, nhưng không phải nhìn bụng, thì thào: "không xấu thật sao?"
“không hề xấu chút nào.” Chu Thừa Vũ nói một cách chắc chắn, ngay sau đó chàng ghé sát vào lỗ tai Hồ Ngọc Nhu, hơi thở nóng bỏng phả vào người cô nói: “Rất đẹp, đẹp đến mức - ta muốn ăn nàng!”
Hồ Ngọc Nhu tức khắc đỏ bừng mặt, ấm ức cho Chu Thừa Vũ mấy tháng nay, nàng muốn dùng tay giúp chàng cũng không cho.
Còn giờ... chàng đã mở miệng chắc là đã hỏi ý kiến của Tiểu Hàn thái y... Hồ Ngọc Nhu càng nóng má hơn, nhắm mắt lại và đưa tay ra với Chu Thừa Vũ.
Chu Thừa Vũ nín thở, nếm thử quả anh đào trước, sau đó bế Hồ Ngọc Nhu vào buồng.
một người đàn ông ăn chay đã lâu, nhưng phải kiêng kị vợ có thai, và tất nhiên không được thỏa mãn. Nhưng không sao, cô vợ bé bỏng của mình tận hứng là vui rồi.
Kết thúc cơn hoan ái, chàng bận rộn lau người sạch sẽ cho cô vợ đang kiệt sức của mình, sau đó vào tắm, tắm rửa cho thoải mái.
Hôm sau là ngày nghỉ của Chu Thừa Vũ, hai vợ chồng sau khi lăn giường chính là tâm sự về việc cưới gả của A Quỳnh và Hồ Ngọc Tiên một lúc. Giờ Hồ Ngọc Nhu khá lên, nên bắt đầu thu xếp được rồi. Sáng sớm, Hồ Ngọc Nhu ngủ bù. Chu Thừa Vũ hiếm được một ngày lười biếng, không thèm dậy mà định suốt ngày ở bên cạnh vợ.
Thế mà không tránh được tiếng khóc thảm thiết ngoài cửa.
Chu Thừa Vũ bực mình mở mắt ra, nhưng Hồ Ngọc Nhu vươn tay giữ chàng lại, tiếng khóc quen tai biết bao. cô suy nghĩ một hồi mới nhận ra đây dường như là tiếng khóc của Chu lão thái thái, "Chàng đi ra ngoài trước đi, thiếp mặc y phục xong sẽ ra xem mẹ thế nào."
Chu Thừa Vũ xuống giường mặc quần áo trước nhưng không đi ra ngay, chàng đến mặc quần áo cho Hồ Ngọc Nhu, hai vợ chồng cùng nhau đi ra mở cửa.
/145
|