Gả Cho Chàng Nam Phụ Này
Chương 124 - Sự xa lánh của Hồ Ngọc Nhu khiến Lương Thành Vân hiểu được nam nữ khác biệt
/145
|
Dĩ nhiên không thích! hắn ta có thê có thiếp có hai đứa con, còn lớn tuổi hơn cô nàng rất nhiều... ầy, đại tỷ phu cũng lớn tuổi hơn đại tỷ, nhưng đại tỷ phu chưa từng thành thân.
Hồ Ngọc Tiên không nói lời nào, nhưng chẳng có chút xấu hổ bẽn lẽn nào cũng đủ biết cô nàng không hề có tình ý gì với Chu Thừa Duệ.
Thế thì dễ xử lý rồi.
Chu Thừa Vũ kiên nhẫn nói lại, "Đại tỷ của muội hiện tại cần phải nghỉ ngơi, muội đừng làm phiền nàng. Vậy muội có suy nghĩ gì cứ nói thẳng cho ta biết. Ta là đại tỷ phu của muội, trước kia đã hứa với đại tỷ muội đã dẫn muội đến Kinh thành thì sẽ chăm sóc muội, lo việc cưới xin cho muội, muội đừng xem mình là người ngoài."
thật ra Hồ Ngọc Nhu không sao, nhưng Chu Thừa Vũ không muốn nói nhiều với Hồ Ngọc Tiên, bởi Hồ Ngọc Nhu cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, chàng chỉ đành giải quyết các nỗi ưu sầu của vợ, tránh nàng phải sầu lo kích động.
"Đại tỷ phu..." Hồ Ngọc Tiên chợt hổ thẹn không nói được thành lời, không ngừng lấy tay lau nước mắt, nhưng là lau mãi không sạch được chút nào.
Ở độ tuổi này yêu cái đẹp, cô nàng cũng thích ăn diện kẻ chân mày, ban nãy chỉ thút thít nên không sao, bây giờ bùng nổ nước rơi lã chã, bèn mạnh tay lau, chẳng mấy chốc khuôn mặt trắng đen lấm tấm, mặt như mèo hoa.
Xấu đến mức Chu Thừa Vũ không thể nhìn thẳng, quay mặt sang chỗ khác.
Nhà họ Hồ có 4 cô con gái, chàng biết được 3 cô. một người ngu ngốc ác độc là Hồ Ngọc Uyển, một Hồ Ngọc Tiên ngây thơ vô số tội và bốc đồng. Tính ra, chàng phải phước đức ba đời mới gặp được Nhu Nhu!
"Muội, muội không thích Chu nhị gia, chỉ là muội hận Tô thị thôi! Ả kích động khiến tỷ muội bất hòa, trở mặt với nhau, hơn nữa muốn hại con của đại tỷ! Muội... Muội không biết phải làm sao, chỉ muốn ghê tởm ả bằng chính cách ả dạy muội!” Hồ Ngọc Tiên nức nở nói.
Đúng là tâm lý này, nhưng Chu Thừa Vũ lại khó hiểu, "Tại sao muội không nói với đại tỷ của muội?"
Hồ Ngọc Tiên căn bản không nghĩ đến.
cô nàng sống trong nhà họ Hồ hơn mười năm, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô nàng có thói quen luôn tự mình xoắn tay áo lên và làm. Văn di nương luôn bảo cô nàng nhịn hoặc giở thủ đoạn tâm cơ lấy lại công bằng. Nhưng cái gọi là công bằng chẳng qua một lúc nào đó ngáng chân bọn họ, chứ chẳng phải lấy lại công bằng gì trong mắt cô nàng.
Cho nên cô nàng căm hận Tô thị thì tự mình giải quyết.
cô nàng sững người một lúc rồi chợt thấy bất an: "... Dù đại tỷ có biết thì cũng không thể làm gì được Tô thị, vì chẳng có chứng cứ. Hơn nữa, Tô thị đã có lòng dạ ác độc thì lần này không thành công, ai biết được lần sau sẽ ra chiêu gì và vào lúc nào. Nếu muội làm thiếp của Chu nhị gia, sẽ trông chừng ả mọi lúc mọi nơi, nếu ả dám làm tổn thương cháu muội, muội sẽ giết quách nhi tử ả ta..."
Càng nói càng trôi chảy, Hồ Ngọc Tiên còn vô tình thốt ra lời thù hận chất chứa trong lòng, chợt thấy Chu Thừa Vũ đột ngột cau mày, mới phản ứng kịp, vội vàng che miệng nằm dài trên đất.
Hồ Ngọc Tiên ghét ác như thù mau mồm mau miệng, Chu Thừa Vũ cạn lời. Nhưng phải nói rằng, dù là hành vi trước đây hay suy nghĩ hiện tại của cô nàng, ngu thì có ngu, nhưng thắng ở cái, cô nàng có một trái tim chân thành đối với Hồ Ngọc Nhu.
Có lẽ đây là một trong những lý do chính Hồ Ngọc Nhu yêu thương cô nàng.
Vì nguyên nhân thân phận, Chu Thừa Vũ cũng không tiện nói nhiều với Hồ Ngọc Tiên, bèn nói: "Sau này không được phép nghĩ như vậy. Chuyện lần này qua thì thôi, nhưng nếu lần sau có việc hệ trọng thì phải lập tức báo cho đại tỷ của muội biết!" Chờ Hồ Ngọc Tiên nằm trên mặt đất hứa hẹn vài lần, chàng nói thêm: "Muội đã không thích Thừa Duệ, thì đừng để chuyện đó trong lòng. Ta sẽ căn dặn gia nhân kín miệng. Còn muội... muội thích thư sinh hay võ tướng? Yết bảng đã có rồi, ta cũng từng giao tiếp với vài học trò tài giỏi. Nếu muội có lòng, vậy chờ đại tỷ của muội sẽ khỏe lại, ta sẽ sắp xếp cho muội gặp gỡ."
Hồ Ngọc Tiên xuất thân thấp, rất khó gả cao. Các học trò tài giỏi trong miệng Chu Thừa Vũ đều không đề tên bảng vàng, nhưng đều thật sự có tài năng và học thức. Về phần võ tướng, chàng sẽ đánh tiếng với Chu Thừa Lãng, để đại ca chọn một số tướng lĩnh trẻ tuổi dưới trướng, không hỏi xuất thân thì rất dễ tìm.
Hồ Ngọc Tiên thực sự muốn nhanh chóng xuất giá, bất kể là ai, miễn là trong nhà ít người, có thể sống một cuộc sống tốt. cô nàng không muốn ở lại nhà Chu khiến đại tỷ thêm phiền, cũng không muốn sau khi lấy chồng vẫn khiến đại tỷ bận lòng không thôi.
"Dạ dạ, chỉ cần nhà ít nhân khẩu là được." cô nàng không còn suy nghĩ viển vông, sau khi nhìn rõ lòng dạ của Tô thị, đã thôi hi vọng lấy được một người có thân phận địa vị. "... Nếu, nếu là cô nhi thì tốt không gì bằng!"
Chu Thừa Vũ ng nghe xong, nhìn cô nàng một chốc, rồi đáp: "Ta biết rồi, muội về đi!"
·
Khi Lương Thành Vân trở về phủ Túc Thân Vương, cậu vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy Lương Minh Nguyên và nha hoàn thiếp thân đang cầm dù đứng ở cửa.
“Đại ca về rồi!” Lương Minh Nguyên kinh ngạc hét lên, bước nhanh tới.
Lương Thành Vân cũng đáp trả “Mới đi gặp Triệu Tịch Ngôn về à”, tâm trạng cậu không tốt nên chỉ liếc nhìn cô nàng rồi lướt qua, đi vào phủ.
Bởi vì từ nhà họ Chu ra, cả người ướt đẫm rồi, nên Lương Thành Vân cũng chẳng thèm che dù. Nhìn thấy vậy, Lương Minh Nguyên vội vàng cầm dù đuổi kịp, vì có thể che mưa cho Lương Thành Vân, để mặc bản thân bị mưa ướt hơn nửa người.
Lương Thành Vân cau mày bực bội vì có người lẽo đẽo theo, chợt dừng lại. Cậu vốn mở miệng ghét bỏ bảo cút, nhưng khi quay lại trông thấy bờ vai ướt đẫm của em gái, bèn nuốt lại vào miệng.
Chu Thừa Vũ nói nếu cậu lại càn quấy, sau này không được bước vào nhà họ Chu!
Nhưng cậu không hề làm bậy mà, sợ là tiếng lòng của Chu Thừa Vũ hắn thì có, chính hắn không muốn cho cậu vào nhà chứ gì?
sự xa lánh của Hồ Ngọc Nhu khiến Lương Thành Vân hiểu được nam nữ khác biệt.
Cậu nhíu chặt lông mày nhìn Lương Minh Nguyên đang ngẩn người nhìn mình.
“Đại ca, huynh có chuyện gì sao?” Lương Minh Nguyên vẫy vẫy tay trước mặt cậu, tò mò hỏi: “Mẹ thấy đại ca đã lâu chưa về, lo lắng không thôi, nên muội ra cổng đón huynh, hay là chúng ta sang chỗ mẹ nhé?"
Lương Minh Nguyên không có anh em ruột, cũng không thích Lương Thành Vân lắm. Nhưng đôi khi nhớ đến thân thế nhấp nhô đáng thương của Lương Thành Vân và Lương đại phu nhân luôn cảm thấy có lỗi với cậu, ngóng trông tình cảm anh em của hai người có thể thắm thiết lên, cô nàng chỉ đành chủ động hơn.
Nếu Lương Minh Nguyên đi tìm Nhu Nhu tỷ, Chu Thừa Vũ sẽ không ngăn cản, đúng không?
Lương Thành Vân đột nhiên nói: "Sau này muội đi theo ta đến Chu gia!"
Đến Chu gia?
Lương Minh Nguyên vô thức từ chối.
Nhưng nghĩ lại, Lương Thành Vân lần đầu tiên chủ động đòi hỏi ở cô nàng, vì để quan hệ hai người gắn bó hơn, cô nàng do dự một chút, sau đó cắn răng gật đầu.
Lương Thành Vân cong khóe môi, trong mắt cậu lướt nhanh tia đắc ý.
“đi thôi, không phải muốn đến chỗ mẹ sao.” Cậu nhắc nhở, mặc dù thấp hơn Lương Minh Nguyên một chút, nhưng vẫn đưa tay lên xoa đầu tóc được chải bới gọn gàng của cô nàng.
Chưa có người khác phái nào thân thiết với cô nàng ngoại trừ biểu ca. Hóa ra đây là cảm giác có huynh đệ sao? Lương Minh Nguyên sững sờ tại chỗ, lúc hoàn hồn đã thấy Lương Thành Vân dầm mưa đi, vội giơ tay sờ chỗ được xoa, sau đó chạy theo.
Lương đại phu nhân nhìn dáng vẻ Lương Thành Vân, giật mình rồi hoảng sợ, liên tục hỏi sao vậy, xảy ra chuyện gì…
Lương Thành Vân không chịu nói gì, chỉ bảo bản thân sẩy chân ngã xuống khiến quần áo bị bẩn, vì thế đã mượn đồ của Chu Thừa Vũ. Trước giờ cậu không thân thiết với Lương đại phu nhân, đến đây chỉ nhân tiện nên không chờ Lương đại phu nhân sai người đi lấy quần áo thay, cậu đã trở về nơi ở của mình.
·
Hồ Ngọc Nhu tỉnh dậy một lần vào ban đêm, nhưng không ăn được gì, được Chu Thừa Vũ cho uống bát thuốc rồi lại ngủ thiếp đi.
Chu Thừa Vũ ngồi cạnh nhìn hồi lâu, thấy nàng vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ đến lời dặn dò của tiểu Hàn đại phu không được đánh thức cô, đành phải kêu người dưới bếp tiếp tục hâm nóng cháo, còn mình tắm rửa nhanh chóng, nhẹ nhàng nằm ngoài rìa giường.
Chàng vừa nằm xuống, Hồ Ngọc Nhu tiến lại gần theo bản năng.
Bởi vì tháng còn nhỏ, Hồ Ngọc Nhu không cần kiêng kị tướng ngủ, gối đầu lên cánh tay chàng ta theo thói quen, nắm chặt vạt áo, thở đều đều ngủ tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chu Thừa Vũ không dám ôm chặt cô, chỉ có thể khoác hờ vai nàng.
Trong phòng thắp ngọn đèn dầu, tận dụng ánh sáng vàng nhạt đầy ấm áp, sắc mặt của Hồ Ngọc Nhu cuối cùng trông bớt đáng sợ hơn so với ban chiều. Nhưng Chu Thừa Vũ cũng biết đây chỉ là ảo giác dưới ánh đèn, thật ra nếu không có điều dưỡng cơ thể khỏe mạnh nửa năm nay, e là không thể giữ được bào thai này.
Con ……
Con của cả hai người.
Chu Thừa Vũ khẽ vuốt ve bụng của Hồ Ngọc Nhu, trong lòng vừa chua chát vừa cay đắng. Con của chàng tuy chưa bị Tô thị hại, nhưng Hữu ca nhi lại trúng chiêu thật.
Trong lòng chàng không có chuyện ai làm nấy chịu hết thảy, bất kể Tô thị hay cha mẹ ả, đều không bỏ qua!
Chỉ là, Nhu Nhu không cần biết.
Kẻo làm nàng sợ.
Khi Hồ Ngọc Nhu tỉnh lại, trời đã sáng.
Ngày thường, Chu Thừa Vũ thường ra ngoài trước bình minh, hôm nay cô tỉnh lại, Chu Thừa Vũ vẫn ngồi ở ghế bên giường đọc sách. Như thể tâm linh tương thông, Hồ Ngọc Nhi vừa mở mắt ra, chàng lập tức nhìn sang.
“Nàng tỉnh rồi.” Chu Thừa Vũ đặt sách xuống, ngồi xuống mép giường “Nàng thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hồ Ngọc Nhu sờ bụng và lắc đầu.
Hết đau rồi.
Chỉ là cô còn thấy hơi mệt, nghe theo lời khuyên của đại phu, chắc không đáng lo lắm.
“Tú Vân… Sao rồi?” cô lo lắng cho chấn thương của Tú Vân.
Chu Thừa Vũ dừng một chút nói: "Vẫn còn sớm, người còn chưa tỉnh. Nhưng Tiểu Hàn thái y nói rồi, không nghiêm trọng lắm đâu."
Hồ Ngọc Nhu do dự một lát, vẫn trưng cầu ý kiến của Chu Thừa Vũ, "Thiếp có thể đi thăm nàng ta không?"
Chu Thừa Vũ lắc đầu.
“Hôm qua Tú Vân vẫn còn ở tiểu viện bên kia, tạm thời không tiện di chuyển.” Chàng tiếp, “Còn nàng…sau đó Tiểu Hàn thái y cũng đến khám cho nàng, dặn nàng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hay thế này, chờ hai ngày nữa nàng khỏe hơn chút, Tú Vân cũng có thể dời về bên đây, ta sẽ bế nàng sang thăm nàng ta."
Chu Thừa Vũ nói có lý, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể gật đầu nghe theo.
Bởi vì không tiện rời giường, nên rửa mặt tắm rửa này nọ, Hồ Ngọc Nhu đều được Chu Thừa Vũ bế đi bế về, giúp đỡ từng bước, đến cùng trên trán chàng cũng đổ mồ hôi.
Nhìn bên ngoài trời sáng tỏ, Hồ Ngọc Nhu cũng biết bây giờ không còn sớm, bèn hỏi Chu Thừa Vũ: "Đến giờ này, sao chàng chưa đi làm, chàng đi đi, thiếp không sao rồi, cứ gọi Quản ma ma và A Quỳnh vào là được."
“Ta xin nghỉ rồi” Chu Thừa Vũ lắc đầu nói, “Đêm qua nàng không ăn, chắc giờ đói rồi, để ta bảo nhà bếp làm vài món thanh đạm, nàng muốn ăn gì? "
Hồ Ngọc Nhu không có khẩu vị, đáp: "Thiếp muốn ăn cháo cải xanh."
Chu Thừa Vũ gật đầu, đi ra ngoài và nhanh chóng bưng đồ ăn vào.
một bát cháo rau xanh nhỏ, có cả trứng vàng ươm, rau xanh mươn mướt, nhìn khá ngon miệng. Ngoài ra còn có bốn cái bánh bao rất nhỏ, hai cái nhân thịt hai cái nhân đậu xanh, đều là món tửu của Hồ Ngọc Nhu. Ngoài ra còn có một tô mì rất nhỏ, cùng lắm là hai muỗng, chàng cố tình căn dặn nhà bếp hầm nhừ gà, vớt bớt dầu và xé gà thành sợi mỏng để làm mì gà.
Ăn sáng xong, Hồ Ngọc Nhu lên chút tinh thần..
Chu Thừa Vũ kể lại việc Tô thị bị bỏ hôm qua, đề cập đến Hồ Ngọc Tiên, "Ta đã hỏi ý kiến muội ấy, muội ấy không muốn gả cho Thừa Duệ. Ta cũng hỏi muội ấy muốn gả cho thư sinh hay võ tướng, con bé bảo đều được. Ta nghĩ chờ nàng khỏe rồi, sẽ đưa cho nàng danh sách vài cử nhân tuy rớt bảng nhưng có tài học cho nàng xem, nếu được thì sẽ sắp xếp cho hai người gặp riêng xem sao. Nếu muội ấy không ưng, ta sẽ nhờ đại ca tìm giúp. Có điều, tứ muội nói nếu là cô nhi thì càng tốt."
Hồ Ngọc Nhu sửng sốt, sau đó cùng Chu Thừa Vũ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu được ý nghĩ của Hồ Ngọc Tiên.
cô thở dài: "Vậy theo ý chàng, còn nhị đệ..."
Chu Thừa Vũ đáp: "Ta sẽ nói lại với nhị đệ, không có gì đâu"
Hồ Ngọc Nhu gật đầu.
Hồ Ngọc Tiên có lỗi, nhưng không hoàn toàn trách con bé. Bởi đó là tấm lòng Hồ Ngọc Tiên đối với cô, cô có thể hiểu, thật lòng với cô mới ra nông nỗi này. Nhưng nếu Tú Vân thực sự có chuyện gì, về lý trí, Hồ Ngọc Nhu biết đó là lỗi của Tô thị, nhưng trong thâm tâm, khó tránh khỏi có khúc mắc với Hồ Ngọc Tiên.
Dù sao đó là một mạng người!
cô hỏi Chu Thừa Vũ: "Ngọc Tiên ở đâu? Thiếp muốn gặp muội ấy."
Bởi vì hôm qua chàng đã dặn dò Hồ Ngọc Tiên, nên giờ cũng khá an tâm, bèn đứng dậy sai người truyền lời, còn bản thân qua nhị phòng gặp Chu Thừa Duệ.
Hồ Ngọc Tiên đến rất nhanh, đến khi nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, bao cảm xúc cố đè nén bỗng chốc vỡ òa. cô nàng bước đến bên giường, nước mắt lưng tròng nhưng không nói lời nào, "Đại tỷ tìm muội."
Hồ Ngọc Nhu vốn đang lấn cấn trong lòng, nhưng thấy cô nàng như thế, khó lòng hờn giận. cô vẫy tay kêu cô nàng đến cạnh giường ngồi, rồi chỉ vào đầu gối cô nàng, "Hình như hôm qua muội bị thương đầu gối, muội xử lý vết thương chưa? Nặng lắm không?"
Hồ Ngọc Tiên vội vàng lắc đầu, "không nặng đâu, muội băng bó rồi."
Hồ Ngọc Nhu gật đầu, cầm lấy khăn lau nước mắt cho cô nàng, "Lau nước mắt đi, muội đừng khóc nữa. Đại tỷ phu nói cho tỷ biết rồi, muội biết sai là được, tỷ không trách muội."
Nếu đại tỷ đánh nàng, mắng nàng, trách cứ nàng, ít ra nàng sẽ thoải mái hơn.
Đại tỷ nói không trách nàng, khiến nàng càng ray rứt hơn.
Hồ Ngọc Tiên quay đầu lại, ôm hờ Hồ Ngọc Nhu, "Sau này muội không tái phạm nữa đâu, muội xin thề, đại tỷ!"
Hồ Ngọc Nhu khẽ ‘ừ’, vỗ nhẹ vào lưng cô nàng.
"Tuy rằng lần này muội phạm sai lầm, nhưng sai ở chỗ là hành động sai lầm. Chứ không thì bộ mặt tác tệ của Tô thị không bị vạch trần." cô an ủi, "Bản thân ta hay Tú Vân đều do Tô thị hãm hại, không liên quan gì đến muội, chớ rầu rĩ lẩn quẩn trong lòng nữa."
Hồ Ngọc Tiên đã hạ quyết tâm nên không lên tiếng, sau đó thưa lại với đại tỷ muốn đi thăm Tú Vân. Hồ Ngọc Nhu cũng lo lắng cho Tú Vân, nên bảo Hồ Ngọc Tiên xem xét xong nhớ quay lại kể tình hình thực tế cho cô biết.
không biết nên nói Tú Vân phúc lớn mạng lớn hay khen y thuật của Tiểu Hàn thái y quá đỉnh. Lúc Hồ Ngọc Tiên đi đến đó, Lương Nguyệt Mai và Tiểu Hàn thái y cũng đã tới. Vừa hay gặp mặt, Tiểu Hàn thái y kể tình huống cho Lương Nguyệt Mai nghe, sau đó hai người đến chỗ Tú Vân. không ngờ lúc bọn họ vừa đến, Tú Vân cũng vừa mơ màng mở mắt.
Mặc dù chỉ là một lúc ngắn ngủi, thậm chí không nói được một chữ và ánh mắt thẫn thờ. đã tỉnh là tốt rồi! Tiểu Hàn thái y bắt mạch cho nàng ta, sau đó thở phào nhẹ nhõm, tuyên bố: cứu sống rồi.
Lương Nguyệt Mai đi về hậu viện với Hồ Ngọc Tiên, đến nơi mới biết Tạ kiều cũng đã đến. Tạ Kiều ra cữ không lâu, cơ thể cũng đẫy đà hơn rất nhiều. Nàng ta biết được Triệu Tịch Ngôn đậu Trạng nguyên, vốn mang tâm tư chọc tức Chu Thừa Vũ mà đến, kết quả nhà người ta vừa phát sinh biến cố lớn.
Nhìn Hồ Ngọc Nhu đang tái nhợt trên giường, Tạ Kiều cất hết tâm tư khác. Nhìn em dâu này, ôi, đáng thương làm sao, nàng ta nhìn mà đau lòng muốn chết, sao nỡ mở miệng ly gián vợ chồng son người ta. Bấy giờ, nàng ta đang hối hận vì ban đầu ra tay giúp đỡ Triệu Tịch Ngôn.
Khi Lương Nguyệt Mai bước vào, Tạ Kiều đang nói: "Ta thật không ngờ Tô Tĩnh trông hiền huệ mà lòng lang dạ sói như vậy! Mặc dù ả chưa gieo nghiệt lên con muội nhưng gặt quả đắng lên người nhi tử ả ta. Chu Thừa Duệ vô tội biết bao, Hữu ca nhi vô tội nhường nào?!"
"Thứ ác phụ! Để ta nói, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ không làm ra trò trống gì cả, chỉ hưu thê rồi để ả đi? Gặp ta là giết quách ả cho rồi!"
"Tạ Kiều! Muội nói gì đó hả?" Lương Nguyệt Mai vào cửa, nhắm ngay Tạ Kiều.
Lương Nguyệt Mai có thai chưa đầy ba tháng, vừa vào cửa, Tạ Kiều lo lắng tiến lên đỡ cô, đến khi người an vị ngồi xuống giường, bất mãn trả lời, "Muội nói sai ư? Ả ác độc như vậy mà không gặp quả báo, được ra đi ung dung như vậy, nhắc là tức à!"
Hồ Ngọc Nhu cũng tức giận, nhưng cô cảm thấy giết người thì hơi quá thì phải? Vốn dĩ cô cho rằng tống vào tù là tốt nhất, ai ngờ sau khi cô ngất xỉu, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ lại xử lý như thế này.
Đến cùng, Tô thị là vợ của Chu Thừa Duệ, cô chỉ là chị dâu, không có quyền chất vấn.
Hồ Ngọc Tiên không nói lời nào, nhưng chẳng có chút xấu hổ bẽn lẽn nào cũng đủ biết cô nàng không hề có tình ý gì với Chu Thừa Duệ.
Thế thì dễ xử lý rồi.
Chu Thừa Vũ kiên nhẫn nói lại, "Đại tỷ của muội hiện tại cần phải nghỉ ngơi, muội đừng làm phiền nàng. Vậy muội có suy nghĩ gì cứ nói thẳng cho ta biết. Ta là đại tỷ phu của muội, trước kia đã hứa với đại tỷ muội đã dẫn muội đến Kinh thành thì sẽ chăm sóc muội, lo việc cưới xin cho muội, muội đừng xem mình là người ngoài."
thật ra Hồ Ngọc Nhu không sao, nhưng Chu Thừa Vũ không muốn nói nhiều với Hồ Ngọc Tiên, bởi Hồ Ngọc Nhu cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, chàng chỉ đành giải quyết các nỗi ưu sầu của vợ, tránh nàng phải sầu lo kích động.
"Đại tỷ phu..." Hồ Ngọc Tiên chợt hổ thẹn không nói được thành lời, không ngừng lấy tay lau nước mắt, nhưng là lau mãi không sạch được chút nào.
Ở độ tuổi này yêu cái đẹp, cô nàng cũng thích ăn diện kẻ chân mày, ban nãy chỉ thút thít nên không sao, bây giờ bùng nổ nước rơi lã chã, bèn mạnh tay lau, chẳng mấy chốc khuôn mặt trắng đen lấm tấm, mặt như mèo hoa.
Xấu đến mức Chu Thừa Vũ không thể nhìn thẳng, quay mặt sang chỗ khác.
Nhà họ Hồ có 4 cô con gái, chàng biết được 3 cô. một người ngu ngốc ác độc là Hồ Ngọc Uyển, một Hồ Ngọc Tiên ngây thơ vô số tội và bốc đồng. Tính ra, chàng phải phước đức ba đời mới gặp được Nhu Nhu!
"Muội, muội không thích Chu nhị gia, chỉ là muội hận Tô thị thôi! Ả kích động khiến tỷ muội bất hòa, trở mặt với nhau, hơn nữa muốn hại con của đại tỷ! Muội... Muội không biết phải làm sao, chỉ muốn ghê tởm ả bằng chính cách ả dạy muội!” Hồ Ngọc Tiên nức nở nói.
Đúng là tâm lý này, nhưng Chu Thừa Vũ lại khó hiểu, "Tại sao muội không nói với đại tỷ của muội?"
Hồ Ngọc Tiên căn bản không nghĩ đến.
cô nàng sống trong nhà họ Hồ hơn mười năm, cho dù có chuyện gì xảy ra, cô nàng có thói quen luôn tự mình xoắn tay áo lên và làm. Văn di nương luôn bảo cô nàng nhịn hoặc giở thủ đoạn tâm cơ lấy lại công bằng. Nhưng cái gọi là công bằng chẳng qua một lúc nào đó ngáng chân bọn họ, chứ chẳng phải lấy lại công bằng gì trong mắt cô nàng.
Cho nên cô nàng căm hận Tô thị thì tự mình giải quyết.
cô nàng sững người một lúc rồi chợt thấy bất an: "... Dù đại tỷ có biết thì cũng không thể làm gì được Tô thị, vì chẳng có chứng cứ. Hơn nữa, Tô thị đã có lòng dạ ác độc thì lần này không thành công, ai biết được lần sau sẽ ra chiêu gì và vào lúc nào. Nếu muội làm thiếp của Chu nhị gia, sẽ trông chừng ả mọi lúc mọi nơi, nếu ả dám làm tổn thương cháu muội, muội sẽ giết quách nhi tử ả ta..."
Càng nói càng trôi chảy, Hồ Ngọc Tiên còn vô tình thốt ra lời thù hận chất chứa trong lòng, chợt thấy Chu Thừa Vũ đột ngột cau mày, mới phản ứng kịp, vội vàng che miệng nằm dài trên đất.
Hồ Ngọc Tiên ghét ác như thù mau mồm mau miệng, Chu Thừa Vũ cạn lời. Nhưng phải nói rằng, dù là hành vi trước đây hay suy nghĩ hiện tại của cô nàng, ngu thì có ngu, nhưng thắng ở cái, cô nàng có một trái tim chân thành đối với Hồ Ngọc Nhu.
Có lẽ đây là một trong những lý do chính Hồ Ngọc Nhu yêu thương cô nàng.
Vì nguyên nhân thân phận, Chu Thừa Vũ cũng không tiện nói nhiều với Hồ Ngọc Tiên, bèn nói: "Sau này không được phép nghĩ như vậy. Chuyện lần này qua thì thôi, nhưng nếu lần sau có việc hệ trọng thì phải lập tức báo cho đại tỷ của muội biết!" Chờ Hồ Ngọc Tiên nằm trên mặt đất hứa hẹn vài lần, chàng nói thêm: "Muội đã không thích Thừa Duệ, thì đừng để chuyện đó trong lòng. Ta sẽ căn dặn gia nhân kín miệng. Còn muội... muội thích thư sinh hay võ tướng? Yết bảng đã có rồi, ta cũng từng giao tiếp với vài học trò tài giỏi. Nếu muội có lòng, vậy chờ đại tỷ của muội sẽ khỏe lại, ta sẽ sắp xếp cho muội gặp gỡ."
Hồ Ngọc Tiên xuất thân thấp, rất khó gả cao. Các học trò tài giỏi trong miệng Chu Thừa Vũ đều không đề tên bảng vàng, nhưng đều thật sự có tài năng và học thức. Về phần võ tướng, chàng sẽ đánh tiếng với Chu Thừa Lãng, để đại ca chọn một số tướng lĩnh trẻ tuổi dưới trướng, không hỏi xuất thân thì rất dễ tìm.
Hồ Ngọc Tiên thực sự muốn nhanh chóng xuất giá, bất kể là ai, miễn là trong nhà ít người, có thể sống một cuộc sống tốt. cô nàng không muốn ở lại nhà Chu khiến đại tỷ thêm phiền, cũng không muốn sau khi lấy chồng vẫn khiến đại tỷ bận lòng không thôi.
"Dạ dạ, chỉ cần nhà ít nhân khẩu là được." cô nàng không còn suy nghĩ viển vông, sau khi nhìn rõ lòng dạ của Tô thị, đã thôi hi vọng lấy được một người có thân phận địa vị. "... Nếu, nếu là cô nhi thì tốt không gì bằng!"
Chu Thừa Vũ ng nghe xong, nhìn cô nàng một chốc, rồi đáp: "Ta biết rồi, muội về đi!"
·
Khi Lương Thành Vân trở về phủ Túc Thân Vương, cậu vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy Lương Minh Nguyên và nha hoàn thiếp thân đang cầm dù đứng ở cửa.
“Đại ca về rồi!” Lương Minh Nguyên kinh ngạc hét lên, bước nhanh tới.
Lương Thành Vân cũng đáp trả “Mới đi gặp Triệu Tịch Ngôn về à”, tâm trạng cậu không tốt nên chỉ liếc nhìn cô nàng rồi lướt qua, đi vào phủ.
Bởi vì từ nhà họ Chu ra, cả người ướt đẫm rồi, nên Lương Thành Vân cũng chẳng thèm che dù. Nhìn thấy vậy, Lương Minh Nguyên vội vàng cầm dù đuổi kịp, vì có thể che mưa cho Lương Thành Vân, để mặc bản thân bị mưa ướt hơn nửa người.
Lương Thành Vân cau mày bực bội vì có người lẽo đẽo theo, chợt dừng lại. Cậu vốn mở miệng ghét bỏ bảo cút, nhưng khi quay lại trông thấy bờ vai ướt đẫm của em gái, bèn nuốt lại vào miệng.
Chu Thừa Vũ nói nếu cậu lại càn quấy, sau này không được bước vào nhà họ Chu!
Nhưng cậu không hề làm bậy mà, sợ là tiếng lòng của Chu Thừa Vũ hắn thì có, chính hắn không muốn cho cậu vào nhà chứ gì?
sự xa lánh của Hồ Ngọc Nhu khiến Lương Thành Vân hiểu được nam nữ khác biệt.
Cậu nhíu chặt lông mày nhìn Lương Minh Nguyên đang ngẩn người nhìn mình.
“Đại ca, huynh có chuyện gì sao?” Lương Minh Nguyên vẫy vẫy tay trước mặt cậu, tò mò hỏi: “Mẹ thấy đại ca đã lâu chưa về, lo lắng không thôi, nên muội ra cổng đón huynh, hay là chúng ta sang chỗ mẹ nhé?"
Lương Minh Nguyên không có anh em ruột, cũng không thích Lương Thành Vân lắm. Nhưng đôi khi nhớ đến thân thế nhấp nhô đáng thương của Lương Thành Vân và Lương đại phu nhân luôn cảm thấy có lỗi với cậu, ngóng trông tình cảm anh em của hai người có thể thắm thiết lên, cô nàng chỉ đành chủ động hơn.
Nếu Lương Minh Nguyên đi tìm Nhu Nhu tỷ, Chu Thừa Vũ sẽ không ngăn cản, đúng không?
Lương Thành Vân đột nhiên nói: "Sau này muội đi theo ta đến Chu gia!"
Đến Chu gia?
Lương Minh Nguyên vô thức từ chối.
Nhưng nghĩ lại, Lương Thành Vân lần đầu tiên chủ động đòi hỏi ở cô nàng, vì để quan hệ hai người gắn bó hơn, cô nàng do dự một chút, sau đó cắn răng gật đầu.
Lương Thành Vân cong khóe môi, trong mắt cậu lướt nhanh tia đắc ý.
“đi thôi, không phải muốn đến chỗ mẹ sao.” Cậu nhắc nhở, mặc dù thấp hơn Lương Minh Nguyên một chút, nhưng vẫn đưa tay lên xoa đầu tóc được chải bới gọn gàng của cô nàng.
Chưa có người khác phái nào thân thiết với cô nàng ngoại trừ biểu ca. Hóa ra đây là cảm giác có huynh đệ sao? Lương Minh Nguyên sững sờ tại chỗ, lúc hoàn hồn đã thấy Lương Thành Vân dầm mưa đi, vội giơ tay sờ chỗ được xoa, sau đó chạy theo.
Lương đại phu nhân nhìn dáng vẻ Lương Thành Vân, giật mình rồi hoảng sợ, liên tục hỏi sao vậy, xảy ra chuyện gì…
Lương Thành Vân không chịu nói gì, chỉ bảo bản thân sẩy chân ngã xuống khiến quần áo bị bẩn, vì thế đã mượn đồ của Chu Thừa Vũ. Trước giờ cậu không thân thiết với Lương đại phu nhân, đến đây chỉ nhân tiện nên không chờ Lương đại phu nhân sai người đi lấy quần áo thay, cậu đã trở về nơi ở của mình.
·
Hồ Ngọc Nhu tỉnh dậy một lần vào ban đêm, nhưng không ăn được gì, được Chu Thừa Vũ cho uống bát thuốc rồi lại ngủ thiếp đi.
Chu Thừa Vũ ngồi cạnh nhìn hồi lâu, thấy nàng vẫn chưa tỉnh lại, nghĩ đến lời dặn dò của tiểu Hàn đại phu không được đánh thức cô, đành phải kêu người dưới bếp tiếp tục hâm nóng cháo, còn mình tắm rửa nhanh chóng, nhẹ nhàng nằm ngoài rìa giường.
Chàng vừa nằm xuống, Hồ Ngọc Nhu tiến lại gần theo bản năng.
Bởi vì tháng còn nhỏ, Hồ Ngọc Nhu không cần kiêng kị tướng ngủ, gối đầu lên cánh tay chàng ta theo thói quen, nắm chặt vạt áo, thở đều đều ngủ tiếp như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Chu Thừa Vũ không dám ôm chặt cô, chỉ có thể khoác hờ vai nàng.
Trong phòng thắp ngọn đèn dầu, tận dụng ánh sáng vàng nhạt đầy ấm áp, sắc mặt của Hồ Ngọc Nhu cuối cùng trông bớt đáng sợ hơn so với ban chiều. Nhưng Chu Thừa Vũ cũng biết đây chỉ là ảo giác dưới ánh đèn, thật ra nếu không có điều dưỡng cơ thể khỏe mạnh nửa năm nay, e là không thể giữ được bào thai này.
Con ……
Con của cả hai người.
Chu Thừa Vũ khẽ vuốt ve bụng của Hồ Ngọc Nhu, trong lòng vừa chua chát vừa cay đắng. Con của chàng tuy chưa bị Tô thị hại, nhưng Hữu ca nhi lại trúng chiêu thật.
Trong lòng chàng không có chuyện ai làm nấy chịu hết thảy, bất kể Tô thị hay cha mẹ ả, đều không bỏ qua!
Chỉ là, Nhu Nhu không cần biết.
Kẻo làm nàng sợ.
Khi Hồ Ngọc Nhu tỉnh lại, trời đã sáng.
Ngày thường, Chu Thừa Vũ thường ra ngoài trước bình minh, hôm nay cô tỉnh lại, Chu Thừa Vũ vẫn ngồi ở ghế bên giường đọc sách. Như thể tâm linh tương thông, Hồ Ngọc Nhi vừa mở mắt ra, chàng lập tức nhìn sang.
“Nàng tỉnh rồi.” Chu Thừa Vũ đặt sách xuống, ngồi xuống mép giường “Nàng thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hồ Ngọc Nhu sờ bụng và lắc đầu.
Hết đau rồi.
Chỉ là cô còn thấy hơi mệt, nghe theo lời khuyên của đại phu, chắc không đáng lo lắm.
“Tú Vân… Sao rồi?” cô lo lắng cho chấn thương của Tú Vân.
Chu Thừa Vũ dừng một chút nói: "Vẫn còn sớm, người còn chưa tỉnh. Nhưng Tiểu Hàn thái y nói rồi, không nghiêm trọng lắm đâu."
Hồ Ngọc Nhu do dự một lát, vẫn trưng cầu ý kiến của Chu Thừa Vũ, "Thiếp có thể đi thăm nàng ta không?"
Chu Thừa Vũ lắc đầu.
“Hôm qua Tú Vân vẫn còn ở tiểu viện bên kia, tạm thời không tiện di chuyển.” Chàng tiếp, “Còn nàng…sau đó Tiểu Hàn thái y cũng đến khám cho nàng, dặn nàng phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Hay thế này, chờ hai ngày nữa nàng khỏe hơn chút, Tú Vân cũng có thể dời về bên đây, ta sẽ bế nàng sang thăm nàng ta."
Chu Thừa Vũ nói có lý, Hồ Ngọc Nhu chỉ có thể gật đầu nghe theo.
Bởi vì không tiện rời giường, nên rửa mặt tắm rửa này nọ, Hồ Ngọc Nhu đều được Chu Thừa Vũ bế đi bế về, giúp đỡ từng bước, đến cùng trên trán chàng cũng đổ mồ hôi.
Nhìn bên ngoài trời sáng tỏ, Hồ Ngọc Nhu cũng biết bây giờ không còn sớm, bèn hỏi Chu Thừa Vũ: "Đến giờ này, sao chàng chưa đi làm, chàng đi đi, thiếp không sao rồi, cứ gọi Quản ma ma và A Quỳnh vào là được."
“Ta xin nghỉ rồi” Chu Thừa Vũ lắc đầu nói, “Đêm qua nàng không ăn, chắc giờ đói rồi, để ta bảo nhà bếp làm vài món thanh đạm, nàng muốn ăn gì? "
Hồ Ngọc Nhu không có khẩu vị, đáp: "Thiếp muốn ăn cháo cải xanh."
Chu Thừa Vũ gật đầu, đi ra ngoài và nhanh chóng bưng đồ ăn vào.
một bát cháo rau xanh nhỏ, có cả trứng vàng ươm, rau xanh mươn mướt, nhìn khá ngon miệng. Ngoài ra còn có bốn cái bánh bao rất nhỏ, hai cái nhân thịt hai cái nhân đậu xanh, đều là món tửu của Hồ Ngọc Nhu. Ngoài ra còn có một tô mì rất nhỏ, cùng lắm là hai muỗng, chàng cố tình căn dặn nhà bếp hầm nhừ gà, vớt bớt dầu và xé gà thành sợi mỏng để làm mì gà.
Ăn sáng xong, Hồ Ngọc Nhu lên chút tinh thần..
Chu Thừa Vũ kể lại việc Tô thị bị bỏ hôm qua, đề cập đến Hồ Ngọc Tiên, "Ta đã hỏi ý kiến muội ấy, muội ấy không muốn gả cho Thừa Duệ. Ta cũng hỏi muội ấy muốn gả cho thư sinh hay võ tướng, con bé bảo đều được. Ta nghĩ chờ nàng khỏe rồi, sẽ đưa cho nàng danh sách vài cử nhân tuy rớt bảng nhưng có tài học cho nàng xem, nếu được thì sẽ sắp xếp cho hai người gặp riêng xem sao. Nếu muội ấy không ưng, ta sẽ nhờ đại ca tìm giúp. Có điều, tứ muội nói nếu là cô nhi thì càng tốt."
Hồ Ngọc Nhu sửng sốt, sau đó cùng Chu Thừa Vũ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu được ý nghĩ của Hồ Ngọc Tiên.
cô thở dài: "Vậy theo ý chàng, còn nhị đệ..."
Chu Thừa Vũ đáp: "Ta sẽ nói lại với nhị đệ, không có gì đâu"
Hồ Ngọc Nhu gật đầu.
Hồ Ngọc Tiên có lỗi, nhưng không hoàn toàn trách con bé. Bởi đó là tấm lòng Hồ Ngọc Tiên đối với cô, cô có thể hiểu, thật lòng với cô mới ra nông nỗi này. Nhưng nếu Tú Vân thực sự có chuyện gì, về lý trí, Hồ Ngọc Nhu biết đó là lỗi của Tô thị, nhưng trong thâm tâm, khó tránh khỏi có khúc mắc với Hồ Ngọc Tiên.
Dù sao đó là một mạng người!
cô hỏi Chu Thừa Vũ: "Ngọc Tiên ở đâu? Thiếp muốn gặp muội ấy."
Bởi vì hôm qua chàng đã dặn dò Hồ Ngọc Tiên, nên giờ cũng khá an tâm, bèn đứng dậy sai người truyền lời, còn bản thân qua nhị phòng gặp Chu Thừa Duệ.
Hồ Ngọc Tiên đến rất nhanh, đến khi nhìn thấy Hồ Ngọc Nhu, bao cảm xúc cố đè nén bỗng chốc vỡ òa. cô nàng bước đến bên giường, nước mắt lưng tròng nhưng không nói lời nào, "Đại tỷ tìm muội."
Hồ Ngọc Nhu vốn đang lấn cấn trong lòng, nhưng thấy cô nàng như thế, khó lòng hờn giận. cô vẫy tay kêu cô nàng đến cạnh giường ngồi, rồi chỉ vào đầu gối cô nàng, "Hình như hôm qua muội bị thương đầu gối, muội xử lý vết thương chưa? Nặng lắm không?"
Hồ Ngọc Tiên vội vàng lắc đầu, "không nặng đâu, muội băng bó rồi."
Hồ Ngọc Nhu gật đầu, cầm lấy khăn lau nước mắt cho cô nàng, "Lau nước mắt đi, muội đừng khóc nữa. Đại tỷ phu nói cho tỷ biết rồi, muội biết sai là được, tỷ không trách muội."
Nếu đại tỷ đánh nàng, mắng nàng, trách cứ nàng, ít ra nàng sẽ thoải mái hơn.
Đại tỷ nói không trách nàng, khiến nàng càng ray rứt hơn.
Hồ Ngọc Tiên quay đầu lại, ôm hờ Hồ Ngọc Nhu, "Sau này muội không tái phạm nữa đâu, muội xin thề, đại tỷ!"
Hồ Ngọc Nhu khẽ ‘ừ’, vỗ nhẹ vào lưng cô nàng.
"Tuy rằng lần này muội phạm sai lầm, nhưng sai ở chỗ là hành động sai lầm. Chứ không thì bộ mặt tác tệ của Tô thị không bị vạch trần." cô an ủi, "Bản thân ta hay Tú Vân đều do Tô thị hãm hại, không liên quan gì đến muội, chớ rầu rĩ lẩn quẩn trong lòng nữa."
Hồ Ngọc Tiên đã hạ quyết tâm nên không lên tiếng, sau đó thưa lại với đại tỷ muốn đi thăm Tú Vân. Hồ Ngọc Nhu cũng lo lắng cho Tú Vân, nên bảo Hồ Ngọc Tiên xem xét xong nhớ quay lại kể tình hình thực tế cho cô biết.
không biết nên nói Tú Vân phúc lớn mạng lớn hay khen y thuật của Tiểu Hàn thái y quá đỉnh. Lúc Hồ Ngọc Tiên đi đến đó, Lương Nguyệt Mai và Tiểu Hàn thái y cũng đã tới. Vừa hay gặp mặt, Tiểu Hàn thái y kể tình huống cho Lương Nguyệt Mai nghe, sau đó hai người đến chỗ Tú Vân. không ngờ lúc bọn họ vừa đến, Tú Vân cũng vừa mơ màng mở mắt.
Mặc dù chỉ là một lúc ngắn ngủi, thậm chí không nói được một chữ và ánh mắt thẫn thờ. đã tỉnh là tốt rồi! Tiểu Hàn thái y bắt mạch cho nàng ta, sau đó thở phào nhẹ nhõm, tuyên bố: cứu sống rồi.
Lương Nguyệt Mai đi về hậu viện với Hồ Ngọc Tiên, đến nơi mới biết Tạ kiều cũng đã đến. Tạ Kiều ra cữ không lâu, cơ thể cũng đẫy đà hơn rất nhiều. Nàng ta biết được Triệu Tịch Ngôn đậu Trạng nguyên, vốn mang tâm tư chọc tức Chu Thừa Vũ mà đến, kết quả nhà người ta vừa phát sinh biến cố lớn.
Nhìn Hồ Ngọc Nhu đang tái nhợt trên giường, Tạ Kiều cất hết tâm tư khác. Nhìn em dâu này, ôi, đáng thương làm sao, nàng ta nhìn mà đau lòng muốn chết, sao nỡ mở miệng ly gián vợ chồng son người ta. Bấy giờ, nàng ta đang hối hận vì ban đầu ra tay giúp đỡ Triệu Tịch Ngôn.
Khi Lương Nguyệt Mai bước vào, Tạ Kiều đang nói: "Ta thật không ngờ Tô Tĩnh trông hiền huệ mà lòng lang dạ sói như vậy! Mặc dù ả chưa gieo nghiệt lên con muội nhưng gặt quả đắng lên người nhi tử ả ta. Chu Thừa Duệ vô tội biết bao, Hữu ca nhi vô tội nhường nào?!"
"Thứ ác phụ! Để ta nói, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ không làm ra trò trống gì cả, chỉ hưu thê rồi để ả đi? Gặp ta là giết quách ả cho rồi!"
"Tạ Kiều! Muội nói gì đó hả?" Lương Nguyệt Mai vào cửa, nhắm ngay Tạ Kiều.
Lương Nguyệt Mai có thai chưa đầy ba tháng, vừa vào cửa, Tạ Kiều lo lắng tiến lên đỡ cô, đến khi người an vị ngồi xuống giường, bất mãn trả lời, "Muội nói sai ư? Ả ác độc như vậy mà không gặp quả báo, được ra đi ung dung như vậy, nhắc là tức à!"
Hồ Ngọc Nhu cũng tức giận, nhưng cô cảm thấy giết người thì hơi quá thì phải? Vốn dĩ cô cho rằng tống vào tù là tốt nhất, ai ngờ sau khi cô ngất xỉu, Chu Thừa Vũ và Chu Thừa Duệ lại xử lý như thế này.
Đến cùng, Tô thị là vợ của Chu Thừa Duệ, cô chỉ là chị dâu, không có quyền chất vấn.
/145
|