sự xuất hiện của Chu Thừa Vũ là một may mắn với Thái tử điện hạ, nhưng là đá chặn đường của những kẻ muốn đứng vững bước chân bên cạnh ngài ta. đã không đá ra được, chỉ có thể đập nát nó.
Chu Thừa Vũ làm quan Huyện lệnh Trường Châu huyện hơn chín năm, chỉ cần phái người đến điều tra, đều rõ tần tật chuyện của hắn.
Gã mặc trường sam đỏ thẫm tên là Cẩu Lập, năm xưa từng là thư đồng của Thái tử, lúc đó Thái tử chỉ là Đại hoàng tử, để trấn an người ở trên, tự nhiên bên cạnh có vài hạng trêu chó chọc mèo. Có điều, sau khi Nhị hoàng tử mưu nghịch, Hoàng Thượng phong Đại hoàng tử làm Thái tử, ngài bước lên con đường mới, Cẩu Lập dĩ nhiên không còn đất dụng võ.
Cũng may Thái tử điện hạ là một người nhớ tình xưa, tuy rằng không cần che đậy bản thân, ngụy trạng thành người không tranh không đoạt nữa. Nhưng Thái tử vẫn để lại cho Cẩu Lập một vị trí, chẳng qua không dùng tới.
Còn người mặc trường sam xanh sẫm kia chính là Liễu Nguyên, lại là người có lai lịch lớn. hắn là đệ đệ ruột của Đại hoàng tử phi- được Thái tử cưới khi còn là Đại hoàng tử, chỉ có điều về sau Đại hoàng tử phi làm sai chuyện khi lâm trọng bệnh, không chỉ khiến Thái tử bực mình mà đắc tội cả Hoàng Thượng trong cung. Đến lúc này, địa vị nhà mẹ đẻ của Đại hoàng tử phi- nhà họ Liễu, tuột dốc không phanh.
Thái tử điện hạ niệm tình Đại hoàng tử phi sinh ra trưởng tử và thứ tử, không muốn thấy nhà họ Liễu bị mọi người chà đạp, nên thấy Liễu Nguyên xem như thông minh biết điều, vẫn dẫn theo bên người. Chỉ là phải đả kích Liễu Nguyên một phen, đợi khi con trai nhà y đề bạt, hắn mới sinh lòng cảm kích và tận tâm hơn, vì lẽ đó, chưa đến lúc Thái tử dùng đến hắn.
Mặc dù Liễu Nguyên thực sự là một nhân tài hiếm có.
Nhưng bản thân Liễu Nguyên không biết tương lai của mình đã được tính sẵn. Trong mắt hắn, Thái tử điện hạ không trọng dụng hắn vì hai lý do. một là vì sai lầm của tỷ tỷ mất sớm và mẹ của hắn, hai là tài năng của hắn không đủ để Thái tử gạt bỏ thành kiến với hắn trong mắt ngài.
Liễu Nguyên không cam tâm làm một môn khách trong phủ Thái tử. hắn tập võ từ nhỏ, nếu không phải vì lỗi lầm xưa kia của tỷ tỷ và mẹ mình mà bị chèn ép, thì hắn đã lấy công danh thông qua thi võ. Hoặc là hắn ra biên cương giết giặc lập công, hoặc được anh rể Thái tử nâng đỡ tiến vào Binh bộ làm quan từ lâu. hắn đã có thể phụ trách tuyển chọn quan võ, binh tịch, binh khí và quân lệnh.
May là chưa muộn, Thái tử vẫn chưa có tâm phúc trong Binh bộ, hắn muốn vực dậy nhà họ Liễu thì phải dựa vào lòng trung thành tuyệt đối, nên dự định tự hiến mưu kế, chờ vào Binh bộ.
không ngờ, nửa đường lại nhảy ra một Chu Thừa Vũ!
Chu Thừa Vũ có đệ đệ ruột canh giữ biên ải nhiều năm, nay đột nhiên bị điều động trở lại Kinh thành. Gã còn có một đường huynh, là một danh tướng lẫy lừng Đại Lương, lập được vô số chiến công, lại là phò mã của Công chúa Phúc An. Phe phái gã hùng mạnh, khiến Liễu Nguyên rất sợ, sợ Thái tử muốn đẩy gã vào Binh bộ.
Nếu mất đi cơ hội này, thì không biết nhà họ Liễu có còn hy vọng vực dậy hay không. Mà nếu có, cũng không biết trì hoãn đến ngày tháng năm nào.
Nhưng... Nhưng lỗi lầm năm đó của mẹ và tỷ tỷ đều khiến Thái tử và Hoàng Thượng bất mãn, Liễu Nguyên biết nếu hắn ra tay mà bị phát hiện, chỉ bằng thân phận em vợ cũ của hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Thế nên hắn nghĩ, chi bằng lợi dụng chuyện xào xáo của nhà Chu Thừa Vũ, đến lúc đó Chu Thừa Vũ sẽ không còn hơi sức làm chính sự. Đó sẽ là cơ hội của Liễu Nguyên hắn.
Cẩu Lập dò hỏi rõ ràng về chuyện nhà của Chu Thừa Vũ từ lâu, lúc này được hỏi đến, bèn được dịp thể hiện, "... người ngoài không biết thật giả thế nào, nhưng Hồ gia ngày càng sa sút, còn Hồ đại tiểu thư được gả cho Chu Thừa Vũ thì càng sống càng tốt. Mà tiền hôn phu của nàng ta cũng không phải người đơn giản. Đoán chừng người nọ cũng sẽ kim bảng đề danh sau kì thi mùa xuân này.”
Mối hận cướp vợ.
Liễu Nguyên không kìm được nhếch miệng cười, hỏi Cẩu Lập: "một vị nhân tài tốt như vậy mà ta không tiến cử với Thái tử điện hạ, có phải không làm tròn bổn phận hay không?"
Cẩu Lập sửng sốt, rồi nhếch mép.
Vẫn là Liễu Nguyên thông minh, thế thì cần gì bọn họ ra tay, đã có kẻ tìm Chu Thừa Vũ gây phiền phức. Có câu thế nào nhỉ, mượn đao giết người, đại khái chính là thế.
·
Chưa yết bảng kì thi mùa xuân, nhưng nhà họ Chu vô cùng rộn ràng.
Đầu tiên, Tạ Kiều đã hạ sinh một bé trai, mặc dù Tạ Kiều và Chu Thừa Hồng rất chán nản vì không phải bé gái. Nhưng tam phòng nhà họ Chu vẫn chuẩn bị lễ vật long trọng để chúc mừng. Vừa xong, thì Chu Ngạn Hữu đến tiệc đầy tháng, cậu nhóc là đích trưởng tử của Chu Thừa Duệ, lại là đích trưởng tôn của tam phòng nhà họ Chu, đương nhiên phải được xử lý theo nghi lễ linh đình.
Bụng của Hồ Ngọc Nhu hơi lộ ra, mặc dù cô thấy mình có sức khỏe tốt, dù chưa được ba tháng nhưng không hề cản trở việc cô xử lý việc nhà. Nhưng đụng đến chuyện Tô thị, Tô phu nhân lại độc mồn thế kia, đương nhiên cô muốn tránh chung đụng rồi.
Chu Thừa Vũ không nỡ để cô mệt nhọc, dứt khoát nói với Chu Thừa Duệ: "Đại tẩu của đệ đang trong giai đoạn nguy hiểm, không thể sơ sẩy. Hay là thế này, đệ sang nhà đại ca hoặc nhị ca, mượn một ma ma có năng lực qua giúp đỡ."
Tạ Kiều vừa sinh xong nên không thể mượn người, còn Lương Nguyệt Mai là Công chúa, người ta không tự đề nghị thì thôi, chứ nhà họ Chu không có tư cách nhờ.
Chu Thừa Duệ đương nhiên sẽ không trách Hồ Ngọc Nhu vì từ chối giúp đỡ, huynh trưởng đến tuổi này mới có được đứa con đầu lòng. hắn cảm thấy mình thấp thỏm hơn cả đại ca. Có điều, hắn không cần nhờ đại ca và nhị ca, cười nói: "Đừng phiền phức như vậy, đệ mời nhạc mẫu và đại tẩu Tô gia đến giúp. Nhà chúng ta có ít quan hệ ở Kinh thành, cùng lắm thì vài họ hàng gần nên tiệc đầy tháng không bận lắm đâu."
Chu Thừa Vũ không quan tâm đến việc đệ đệ nhờ ai giúp đỡ, chỉ nói chuyện khác: "Bây giờ đệ có đủ đôi nhi nữ, Tiểu Chiêu cũng đang lớn lên từng ngày, chắc sắp phải chuẩn bị một tiểu viện riêng cho con bé. Nhà ở hiện tại của chúng ta quá nhỏ, lúc đến Kinh thành, ta đã đặt mua tòa nhà bên cạnh. Sau tiệc trăng tròn của cháu, ta sẽ cho người thông một cánh cửa, ta và đại tẩu của đệ sẽ sang đó ở.”
Chu Thừa Duệ không ngờ, vừa nghe liền sững người.
“Đại ca!” hắn nhảy dựng lên, lộ ra vẻ luống cuống tay chân, “Đại ca sao vậy? Đại ca muốn ở riêng ư? Mà dù có ở riêng, cũng là phòng của đệ dọn ra. Tòa nhà này vốn là của tam phòng, huynh là trưởng tử, theo lý là của huynh."
Chu Thừa Vũ đè tay hắn lại: "Ngồi xuống!"
Chu Thừa Duệ vẫn không thể chấp nhận được tin này, tam phòng chỉ có hai huynh đệ họ, tại sao phải ra riêng? Hai huynh đệ không có xích mích, mẹ lại còn khỏe mạnh, sao phải ra riêng ngay lúc này.
hắn nhìn đại ca mình, vừa tủi thân vừa tức giận. Nhưng thói quen xưa nay khiến hắn nghe lời đại ca mình- mặc dù rất bất lực, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống.
"không phải là ở riêng. Chỉ là đệ có hai con, bên ta thì đại tẩu đang có mang, muội muội của đại tẩu đệ lại ở chung, nhà chúng ta nhỏ thế này sao ở đủ?" Chu Thừa Vũ lại nói: "Thông thêm cánh cửa, dù bên huynh có dọn sang thì vẫn chung một nhà. Đệ sống ở đây cho thông thoáng, bên ta cũng rộng rãi hơn. Bọn nhỏ lớn lên rất nhanh, nhìn đó chứ chẳng bao lâu bọn trẻ sẽ cưới vợ, sinh con, không thể nào để con trẻ sống tù túng trong tòa nhà nhỏ này.”
nói thế cũng đúng. Cần chuyển nhà cũng là do bên hắn chuyển, mấy năm nay hắn cũng dành dụm ít nhiều, không phải không mua được một tòa nhà.
Chu Thừa Vũ dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, nói tiếp: "Nếu đã không ở riêng thì hai phòng vẫn là Chu gia tam phòng, nên đừng nói gì chuyển cũng là đệ chuyển. Tòa nhà bên cạnh là do ta mua, nếu bàn về điều kiện thì bên đó tốt hơn bên đây, nên để ta dọn sang."
nói đến mức này, Chu Thừa Duệ chỉ biết gật đầu.
Nhưng vừa đi khỏi đây, hắn cố ý vòng qua bên cạnh xem xét. Tuy diện tích viện này lớn hơn bên kia, nhưng nội thất không bằng. Chu Thừa Duệ nghĩ nghĩ, đại ca đã ra bạc mua nhà, vậy hắn bỏ tiền đặt mua nội thất trang trí.
Nghĩ là vậy, nhưng lòng hắn biết rõ, nguyên nhân đại ca muốn chuyển nhà ít nhiều cũng vì không muốn tiếp xúc nhiều với Tô thị. Bất kể là bắt đầu từ sự kiện bỏ thuốc, hay gây khó dễ ngay dịp tết trung thu, hoặc lúc Tô thị bị ngựa dọa sợ mà tổn thương đại tẩu, và lời vu khống của Ngọc Chi vài ngày trước. Tất cả đều có thể là lý do, khiến đại ca và đại tẩu không muốn chịu đựng nữa.
Chỉ là đại ca đại tẩu không muốn chịu đựng, thì có thể tránh. Còn hắn là chồng nàng ta, muốn tránh cũng không tránh được.
Bởi vì buổi sáng đã bàn chuyện với Tô phu nhân và Tô đại tẩu, ngày hôm sau là tiệc đầy tháng của Chu Ngạn Hữu, tối đó Chu Thừa Duệ vào phòng, chơi đùa với con trai.
Sau một tháng cẩn thận nuôi nấng, Chu Ngạn Hữu so với đứa trẻ cùng tháng còn nhỏ hơn một chút, nhưng so với lúc mới sinh thì tốt hơn rất nhiều. Gương mặt nhỏ nhắn, đôi tay múp míp, vẻ mặt hồng hào, đôi mắt đen láy sáng trong như nước sơn. Cha mẹ đều xinh đẹp, cậu bé chắc chắn lớn lên rất khôi ngô.
"Hữu ca nhi, Hữu ca nhi..." Khi đối mặt với bé con như vậy, ngay cả bế cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Chu Thừa Duệ đương nhiên không có cách nào trêu chọc cậu, chỉ có thể vừa ôm vừa kêu tên cậu.
Có khi đang ngủ, cậu sẽ vô thức cười, nhưng nói chung khi thức, cậu không hay cười. Chu Thừa Duệ kêu tên con, kêu đến mức tự mình bật cười, đến mức Tô thị cũng thấy buồn cười gì đâu.
“Phu quân, chàng nhẹ chút, chớ làm con nó sợ.” Nàng khẽ nói.
Chu Thừa Duệ lập tức nhỏ giọng, nhưng khi nhìn xuống, hắn vẫn thấy cậu nhìn về phía xa xăm, không có chút dáng vẻ bị hù sợ. hắn không kìm được lại cười, nói với Tô thị: "không sao đâu, tên nhóc này gan to cứng đầu cứng cổ, nào biết sợ hãi gì."
Tô thị không nghe hắn, "Nào có ai nói con mình như vậy."
Nàng ta đứng dậy bế con trai lên, nhìn con mà nàng ta dào dạt tình thương, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng đung đưa, vô tình học theo Chu Thừa Duệ trêu xem con có cười không? Nhưng sau hai lần, nàng ta nhận ra mình có làm gì đi nữa thì bé cũng nhìn về một hướng xa xăm, một lúc sau, con mới chớp mắt rồi lại nhìn chằm chằm, như thể xung quanh không hề ảnh hưởng đến cậu, không hề liếc mắt một cái.
Chu Thừa Duệ đang thảo luận với nàng ta chuyện đại ca sẽ dọn sang bên cạnh, hắn định giúp thu dọn đồ đạc, nhưng Tô thị không nghe thấy gì. Nàng ta nhìn con trai mình mà lòng như bị sét đánh, cảm thấy máu chảy bê bết cả người.
Lúc không để ý, nàng ta cảm thấy con mình chỗ nào cũng tốt.
Nhưng một khi để ý, nàng ta nhận ra dáng vẻ con mình... trông rất quen. Nó không giống như trẻ con bình thường, mà giống như... như các đệ đệ muội muội của các di nương được sủng ái nhất sinh ra ở nhà mẹ đẻ của nàng ta.
Ban đầu chúng nó cứ ngơ ngác như vậy, đến khi lớn hơn, chúng nó sẽ mồm méo mắt lé, trí óc không phát triển. Bởi vì chúng nó là sự sỉ nhục của gia tộc, thường một hai tuổi sẽ bị trùm chăn ngột chết.
Mà di nương của chúng nó, từng được sủng ái bao nhiêu thì sau khi sinh con, bị xem là điềm xui xẻo bấy nhiêu. Trước kia cha nàng chiều chuộng bao nhiêu thì sau đó chán ghét bấy nhiêu, bỏ mặc bọn họ, thậm chí để mẹ nhốt lại, rồi tự sinh tự diệt.
Tô thị nhớ lại, cả người run lên.
không... không nên như vậy!
Chúng nó bị mẹ bỏ thuốc, còn con trai của nàng ta thì không!
Lẽ nào có kẻ bỏ thuốc nàng ta?
không, không, đây là loại thuốc rất hiếm, mẹ lấy được từ tay bà ngoại, mà bà ngoại rất vất vả mới có được nó. Xem như là đời này, ngoại trừ tỷ tỷ và nàng ta, ai cũng không được ngoại cho, thế nên làm gì có ai có thứ này!
Lẽ nào là Hồ Ngọc Nhu?!
Nhưng Hồ Ngọc Nhu làm cách nào có được? Mặc dù đã uống chè đậu xanh, nhưng chè đậu xanh của nàng ta là bình thường! Chẳng lẽ uống nhầm, sao có thể, chuyện quan trọng thế này sao có thể nhầm!
Tô thị là một người rất thông minh, nàng ta tin chắc rằng mình không uống, mà con trai ra nông nỗi này, vấn đề chỉ có thể nằm trên người Chu Thừa Duệ. Mẹ chưa từng bỏ thuốc cho nam nhân, nhưng xem ra, tác hại không phân biệt nam hay nữ!
Chu Thừa Duệ! Chu Thừa Duệ, đồ ngu xuẩn!
Vì sao hắn lại uống chè đậu xanh!
Tô thị trừng mắt Chu Thừa Duệ, trừng muốn rách mí mắt.
Chu Thừa Duệ đợi một lúc lâu nhưng chưa nhận được câu trả lời Tô thị, không khỏi nhìn sang nàng ta. Nhưng mà, hắn nhìn thấy nàng ta trừng mắt oán hận hắn, như muốn xông lên xẻo thịt hắn. hắn bực mình, muốn hỏi ra lẽ lại thấy Tô thị buông tay, Chu Ngạn Hữu bé bỏng sắp rơi xuống đất.
Chu Thừa Vũ làm quan Huyện lệnh Trường Châu huyện hơn chín năm, chỉ cần phái người đến điều tra, đều rõ tần tật chuyện của hắn.
Gã mặc trường sam đỏ thẫm tên là Cẩu Lập, năm xưa từng là thư đồng của Thái tử, lúc đó Thái tử chỉ là Đại hoàng tử, để trấn an người ở trên, tự nhiên bên cạnh có vài hạng trêu chó chọc mèo. Có điều, sau khi Nhị hoàng tử mưu nghịch, Hoàng Thượng phong Đại hoàng tử làm Thái tử, ngài bước lên con đường mới, Cẩu Lập dĩ nhiên không còn đất dụng võ.
Cũng may Thái tử điện hạ là một người nhớ tình xưa, tuy rằng không cần che đậy bản thân, ngụy trạng thành người không tranh không đoạt nữa. Nhưng Thái tử vẫn để lại cho Cẩu Lập một vị trí, chẳng qua không dùng tới.
Còn người mặc trường sam xanh sẫm kia chính là Liễu Nguyên, lại là người có lai lịch lớn. hắn là đệ đệ ruột của Đại hoàng tử phi- được Thái tử cưới khi còn là Đại hoàng tử, chỉ có điều về sau Đại hoàng tử phi làm sai chuyện khi lâm trọng bệnh, không chỉ khiến Thái tử bực mình mà đắc tội cả Hoàng Thượng trong cung. Đến lúc này, địa vị nhà mẹ đẻ của Đại hoàng tử phi- nhà họ Liễu, tuột dốc không phanh.
Thái tử điện hạ niệm tình Đại hoàng tử phi sinh ra trưởng tử và thứ tử, không muốn thấy nhà họ Liễu bị mọi người chà đạp, nên thấy Liễu Nguyên xem như thông minh biết điều, vẫn dẫn theo bên người. Chỉ là phải đả kích Liễu Nguyên một phen, đợi khi con trai nhà y đề bạt, hắn mới sinh lòng cảm kích và tận tâm hơn, vì lẽ đó, chưa đến lúc Thái tử dùng đến hắn.
Mặc dù Liễu Nguyên thực sự là một nhân tài hiếm có.
Nhưng bản thân Liễu Nguyên không biết tương lai của mình đã được tính sẵn. Trong mắt hắn, Thái tử điện hạ không trọng dụng hắn vì hai lý do. một là vì sai lầm của tỷ tỷ mất sớm và mẹ của hắn, hai là tài năng của hắn không đủ để Thái tử gạt bỏ thành kiến với hắn trong mắt ngài.
Liễu Nguyên không cam tâm làm một môn khách trong phủ Thái tử. hắn tập võ từ nhỏ, nếu không phải vì lỗi lầm xưa kia của tỷ tỷ và mẹ mình mà bị chèn ép, thì hắn đã lấy công danh thông qua thi võ. Hoặc là hắn ra biên cương giết giặc lập công, hoặc được anh rể Thái tử nâng đỡ tiến vào Binh bộ làm quan từ lâu. hắn đã có thể phụ trách tuyển chọn quan võ, binh tịch, binh khí và quân lệnh.
May là chưa muộn, Thái tử vẫn chưa có tâm phúc trong Binh bộ, hắn muốn vực dậy nhà họ Liễu thì phải dựa vào lòng trung thành tuyệt đối, nên dự định tự hiến mưu kế, chờ vào Binh bộ.
không ngờ, nửa đường lại nhảy ra một Chu Thừa Vũ!
Chu Thừa Vũ có đệ đệ ruột canh giữ biên ải nhiều năm, nay đột nhiên bị điều động trở lại Kinh thành. Gã còn có một đường huynh, là một danh tướng lẫy lừng Đại Lương, lập được vô số chiến công, lại là phò mã của Công chúa Phúc An. Phe phái gã hùng mạnh, khiến Liễu Nguyên rất sợ, sợ Thái tử muốn đẩy gã vào Binh bộ.
Nếu mất đi cơ hội này, thì không biết nhà họ Liễu có còn hy vọng vực dậy hay không. Mà nếu có, cũng không biết trì hoãn đến ngày tháng năm nào.
Nhưng... Nhưng lỗi lầm năm đó của mẹ và tỷ tỷ đều khiến Thái tử và Hoàng Thượng bất mãn, Liễu Nguyên biết nếu hắn ra tay mà bị phát hiện, chỉ bằng thân phận em vợ cũ của hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Thế nên hắn nghĩ, chi bằng lợi dụng chuyện xào xáo của nhà Chu Thừa Vũ, đến lúc đó Chu Thừa Vũ sẽ không còn hơi sức làm chính sự. Đó sẽ là cơ hội của Liễu Nguyên hắn.
Cẩu Lập dò hỏi rõ ràng về chuyện nhà của Chu Thừa Vũ từ lâu, lúc này được hỏi đến, bèn được dịp thể hiện, "... người ngoài không biết thật giả thế nào, nhưng Hồ gia ngày càng sa sút, còn Hồ đại tiểu thư được gả cho Chu Thừa Vũ thì càng sống càng tốt. Mà tiền hôn phu của nàng ta cũng không phải người đơn giản. Đoán chừng người nọ cũng sẽ kim bảng đề danh sau kì thi mùa xuân này.”
Mối hận cướp vợ.
Liễu Nguyên không kìm được nhếch miệng cười, hỏi Cẩu Lập: "một vị nhân tài tốt như vậy mà ta không tiến cử với Thái tử điện hạ, có phải không làm tròn bổn phận hay không?"
Cẩu Lập sửng sốt, rồi nhếch mép.
Vẫn là Liễu Nguyên thông minh, thế thì cần gì bọn họ ra tay, đã có kẻ tìm Chu Thừa Vũ gây phiền phức. Có câu thế nào nhỉ, mượn đao giết người, đại khái chính là thế.
·
Chưa yết bảng kì thi mùa xuân, nhưng nhà họ Chu vô cùng rộn ràng.
Đầu tiên, Tạ Kiều đã hạ sinh một bé trai, mặc dù Tạ Kiều và Chu Thừa Hồng rất chán nản vì không phải bé gái. Nhưng tam phòng nhà họ Chu vẫn chuẩn bị lễ vật long trọng để chúc mừng. Vừa xong, thì Chu Ngạn Hữu đến tiệc đầy tháng, cậu nhóc là đích trưởng tử của Chu Thừa Duệ, lại là đích trưởng tôn của tam phòng nhà họ Chu, đương nhiên phải được xử lý theo nghi lễ linh đình.
Bụng của Hồ Ngọc Nhu hơi lộ ra, mặc dù cô thấy mình có sức khỏe tốt, dù chưa được ba tháng nhưng không hề cản trở việc cô xử lý việc nhà. Nhưng đụng đến chuyện Tô thị, Tô phu nhân lại độc mồn thế kia, đương nhiên cô muốn tránh chung đụng rồi.
Chu Thừa Vũ không nỡ để cô mệt nhọc, dứt khoát nói với Chu Thừa Duệ: "Đại tẩu của đệ đang trong giai đoạn nguy hiểm, không thể sơ sẩy. Hay là thế này, đệ sang nhà đại ca hoặc nhị ca, mượn một ma ma có năng lực qua giúp đỡ."
Tạ Kiều vừa sinh xong nên không thể mượn người, còn Lương Nguyệt Mai là Công chúa, người ta không tự đề nghị thì thôi, chứ nhà họ Chu không có tư cách nhờ.
Chu Thừa Duệ đương nhiên sẽ không trách Hồ Ngọc Nhu vì từ chối giúp đỡ, huynh trưởng đến tuổi này mới có được đứa con đầu lòng. hắn cảm thấy mình thấp thỏm hơn cả đại ca. Có điều, hắn không cần nhờ đại ca và nhị ca, cười nói: "Đừng phiền phức như vậy, đệ mời nhạc mẫu và đại tẩu Tô gia đến giúp. Nhà chúng ta có ít quan hệ ở Kinh thành, cùng lắm thì vài họ hàng gần nên tiệc đầy tháng không bận lắm đâu."
Chu Thừa Vũ không quan tâm đến việc đệ đệ nhờ ai giúp đỡ, chỉ nói chuyện khác: "Bây giờ đệ có đủ đôi nhi nữ, Tiểu Chiêu cũng đang lớn lên từng ngày, chắc sắp phải chuẩn bị một tiểu viện riêng cho con bé. Nhà ở hiện tại của chúng ta quá nhỏ, lúc đến Kinh thành, ta đã đặt mua tòa nhà bên cạnh. Sau tiệc trăng tròn của cháu, ta sẽ cho người thông một cánh cửa, ta và đại tẩu của đệ sẽ sang đó ở.”
Chu Thừa Duệ không ngờ, vừa nghe liền sững người.
“Đại ca!” hắn nhảy dựng lên, lộ ra vẻ luống cuống tay chân, “Đại ca sao vậy? Đại ca muốn ở riêng ư? Mà dù có ở riêng, cũng là phòng của đệ dọn ra. Tòa nhà này vốn là của tam phòng, huynh là trưởng tử, theo lý là của huynh."
Chu Thừa Vũ đè tay hắn lại: "Ngồi xuống!"
Chu Thừa Duệ vẫn không thể chấp nhận được tin này, tam phòng chỉ có hai huynh đệ họ, tại sao phải ra riêng? Hai huynh đệ không có xích mích, mẹ lại còn khỏe mạnh, sao phải ra riêng ngay lúc này.
hắn nhìn đại ca mình, vừa tủi thân vừa tức giận. Nhưng thói quen xưa nay khiến hắn nghe lời đại ca mình- mặc dù rất bất lực, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống.
"không phải là ở riêng. Chỉ là đệ có hai con, bên ta thì đại tẩu đang có mang, muội muội của đại tẩu đệ lại ở chung, nhà chúng ta nhỏ thế này sao ở đủ?" Chu Thừa Vũ lại nói: "Thông thêm cánh cửa, dù bên huynh có dọn sang thì vẫn chung một nhà. Đệ sống ở đây cho thông thoáng, bên ta cũng rộng rãi hơn. Bọn nhỏ lớn lên rất nhanh, nhìn đó chứ chẳng bao lâu bọn trẻ sẽ cưới vợ, sinh con, không thể nào để con trẻ sống tù túng trong tòa nhà nhỏ này.”
nói thế cũng đúng. Cần chuyển nhà cũng là do bên hắn chuyển, mấy năm nay hắn cũng dành dụm ít nhiều, không phải không mua được một tòa nhà.
Chu Thừa Vũ dường như biết hắn đang suy nghĩ gì, nói tiếp: "Nếu đã không ở riêng thì hai phòng vẫn là Chu gia tam phòng, nên đừng nói gì chuyển cũng là đệ chuyển. Tòa nhà bên cạnh là do ta mua, nếu bàn về điều kiện thì bên đó tốt hơn bên đây, nên để ta dọn sang."
nói đến mức này, Chu Thừa Duệ chỉ biết gật đầu.
Nhưng vừa đi khỏi đây, hắn cố ý vòng qua bên cạnh xem xét. Tuy diện tích viện này lớn hơn bên kia, nhưng nội thất không bằng. Chu Thừa Duệ nghĩ nghĩ, đại ca đã ra bạc mua nhà, vậy hắn bỏ tiền đặt mua nội thất trang trí.
Nghĩ là vậy, nhưng lòng hắn biết rõ, nguyên nhân đại ca muốn chuyển nhà ít nhiều cũng vì không muốn tiếp xúc nhiều với Tô thị. Bất kể là bắt đầu từ sự kiện bỏ thuốc, hay gây khó dễ ngay dịp tết trung thu, hoặc lúc Tô thị bị ngựa dọa sợ mà tổn thương đại tẩu, và lời vu khống của Ngọc Chi vài ngày trước. Tất cả đều có thể là lý do, khiến đại ca và đại tẩu không muốn chịu đựng nữa.
Chỉ là đại ca đại tẩu không muốn chịu đựng, thì có thể tránh. Còn hắn là chồng nàng ta, muốn tránh cũng không tránh được.
Bởi vì buổi sáng đã bàn chuyện với Tô phu nhân và Tô đại tẩu, ngày hôm sau là tiệc đầy tháng của Chu Ngạn Hữu, tối đó Chu Thừa Duệ vào phòng, chơi đùa với con trai.
Sau một tháng cẩn thận nuôi nấng, Chu Ngạn Hữu so với đứa trẻ cùng tháng còn nhỏ hơn một chút, nhưng so với lúc mới sinh thì tốt hơn rất nhiều. Gương mặt nhỏ nhắn, đôi tay múp míp, vẻ mặt hồng hào, đôi mắt đen láy sáng trong như nước sơn. Cha mẹ đều xinh đẹp, cậu bé chắc chắn lớn lên rất khôi ngô.
"Hữu ca nhi, Hữu ca nhi..." Khi đối mặt với bé con như vậy, ngay cả bế cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Chu Thừa Duệ đương nhiên không có cách nào trêu chọc cậu, chỉ có thể vừa ôm vừa kêu tên cậu.
Có khi đang ngủ, cậu sẽ vô thức cười, nhưng nói chung khi thức, cậu không hay cười. Chu Thừa Duệ kêu tên con, kêu đến mức tự mình bật cười, đến mức Tô thị cũng thấy buồn cười gì đâu.
“Phu quân, chàng nhẹ chút, chớ làm con nó sợ.” Nàng khẽ nói.
Chu Thừa Duệ lập tức nhỏ giọng, nhưng khi nhìn xuống, hắn vẫn thấy cậu nhìn về phía xa xăm, không có chút dáng vẻ bị hù sợ. hắn không kìm được lại cười, nói với Tô thị: "không sao đâu, tên nhóc này gan to cứng đầu cứng cổ, nào biết sợ hãi gì."
Tô thị không nghe hắn, "Nào có ai nói con mình như vậy."
Nàng ta đứng dậy bế con trai lên, nhìn con mà nàng ta dào dạt tình thương, ngồi ở mép giường nhẹ nhàng đung đưa, vô tình học theo Chu Thừa Duệ trêu xem con có cười không? Nhưng sau hai lần, nàng ta nhận ra mình có làm gì đi nữa thì bé cũng nhìn về một hướng xa xăm, một lúc sau, con mới chớp mắt rồi lại nhìn chằm chằm, như thể xung quanh không hề ảnh hưởng đến cậu, không hề liếc mắt một cái.
Chu Thừa Duệ đang thảo luận với nàng ta chuyện đại ca sẽ dọn sang bên cạnh, hắn định giúp thu dọn đồ đạc, nhưng Tô thị không nghe thấy gì. Nàng ta nhìn con trai mình mà lòng như bị sét đánh, cảm thấy máu chảy bê bết cả người.
Lúc không để ý, nàng ta cảm thấy con mình chỗ nào cũng tốt.
Nhưng một khi để ý, nàng ta nhận ra dáng vẻ con mình... trông rất quen. Nó không giống như trẻ con bình thường, mà giống như... như các đệ đệ muội muội của các di nương được sủng ái nhất sinh ra ở nhà mẹ đẻ của nàng ta.
Ban đầu chúng nó cứ ngơ ngác như vậy, đến khi lớn hơn, chúng nó sẽ mồm méo mắt lé, trí óc không phát triển. Bởi vì chúng nó là sự sỉ nhục của gia tộc, thường một hai tuổi sẽ bị trùm chăn ngột chết.
Mà di nương của chúng nó, từng được sủng ái bao nhiêu thì sau khi sinh con, bị xem là điềm xui xẻo bấy nhiêu. Trước kia cha nàng chiều chuộng bao nhiêu thì sau đó chán ghét bấy nhiêu, bỏ mặc bọn họ, thậm chí để mẹ nhốt lại, rồi tự sinh tự diệt.
Tô thị nhớ lại, cả người run lên.
không... không nên như vậy!
Chúng nó bị mẹ bỏ thuốc, còn con trai của nàng ta thì không!
Lẽ nào có kẻ bỏ thuốc nàng ta?
không, không, đây là loại thuốc rất hiếm, mẹ lấy được từ tay bà ngoại, mà bà ngoại rất vất vả mới có được nó. Xem như là đời này, ngoại trừ tỷ tỷ và nàng ta, ai cũng không được ngoại cho, thế nên làm gì có ai có thứ này!
Lẽ nào là Hồ Ngọc Nhu?!
Nhưng Hồ Ngọc Nhu làm cách nào có được? Mặc dù đã uống chè đậu xanh, nhưng chè đậu xanh của nàng ta là bình thường! Chẳng lẽ uống nhầm, sao có thể, chuyện quan trọng thế này sao có thể nhầm!
Tô thị là một người rất thông minh, nàng ta tin chắc rằng mình không uống, mà con trai ra nông nỗi này, vấn đề chỉ có thể nằm trên người Chu Thừa Duệ. Mẹ chưa từng bỏ thuốc cho nam nhân, nhưng xem ra, tác hại không phân biệt nam hay nữ!
Chu Thừa Duệ! Chu Thừa Duệ, đồ ngu xuẩn!
Vì sao hắn lại uống chè đậu xanh!
Tô thị trừng mắt Chu Thừa Duệ, trừng muốn rách mí mắt.
Chu Thừa Duệ đợi một lúc lâu nhưng chưa nhận được câu trả lời Tô thị, không khỏi nhìn sang nàng ta. Nhưng mà, hắn nhìn thấy nàng ta trừng mắt oán hận hắn, như muốn xông lên xẻo thịt hắn. hắn bực mình, muốn hỏi ra lẽ lại thấy Tô thị buông tay, Chu Ngạn Hữu bé bỏng sắp rơi xuống đất.
/145
|