Sở Trường Ca một tiếng quát lạnh, Đạm Thai Hoàng liền biết mình bị phát hiện! Điều chỉnh một chút biểu tình, sau khi ý cười trên mặt không còn rõ ràng, lại không quá đáng khinh, từ sau cây đi ra. Đi đến trước mặt Sở Trường Ca, mở miệng nói: “Sở quốc Sở đại hoàng tử, Ngô hoàng phái nô tỳ đến thỉnh ngài đi ngự thư phòng, thương thảo chuyện cơ mật quan trọng!”
Sở Trường Ca nhìn nữ tử mặc trang phục cung nữ, chỉ thấy nàng mặt mày như tranh, khéo léo tinh xảo, môi màu anh đào. Tóc dài cập thắt lưng, eo nhỏ nhắn không vừa một vòng tay, nhưng thật ra là tuyệt mỹ nữ tử! Thấy thế nào cũng không giống cung nữ. Mà đôi mắt linh động còn đảo tới đảo lui, không biết đánh chủ ý gì! Cảm thấy có nghi ngờ, nhưng vẫn là bất động thanh sắc mở miệng: “Trở về phục mệnh đi, nói bản điện hạ tức khắc đi ra!”
Đạm Thai Hoàng không nghĩ tới đơn giản như vậy liền vượt qua một kiếp này, đối phương thậm chí cũng không hỏi mình vì sao tránh ở sau cây nghe lén. Nhưng có thể tránh thoát kiếp nạn, nàng tự nhiên nhanh gật đầu, xoay người bước đi.
Đợi nàng đi một đoạn đường, Sở Trường Ca mới nhíu mi, dừng lại một lát, cười đến cảnh xuân sáng lạn, mở miệng phân phó: “Lặng lẽ đi theo nàng, đừng bị phát hiện!” Người trong thiên hạ đều biết hắn Sở Trường Ca phong lưu quần áo lụa là, chưa bao giờ hỏi đến triều chính, Hoàng Phủ Hiên làm sao có thể hơn nửa đêm tìm hắn thương thảo cơ mật, tuyệt đối có vấn đề!
Người hầu nhìn hắn một cái, nói: “Điện hạ, ngài nếu cảm thấy được nàng có vấn đề, vì sao còn muốn thả nàng đi!”
“Bản điện hạ xưa nay không thích khó xử mỹ nữ! Vô nghĩa nhiều như vậy làm cáigì, cho ngươi đi ngươi phải đi!”, lập tức quơ cây quạt, nghênh ngang vào tẩm điện.
Người hầu không nói gì nhìn bóng lưng của hắn, cái gì không thích khó xử mỹ nữ, căn bản là lại nổi lên tâm tư theo đuổi mĩ nhân! Nếu truyền lại Sở quốc làm cho cựu thần biết, vừa muốn... Ai! Dù sao điện hạ đã quen bị buộc tội!
...
Đạm Thai Hoàng từ chỗ Sở Trường Ca đi ra, tính toán một chút, cũng chỉ còn lại có tẩm cung Quân Kinh Lan! Nàng ở cửa tẩm cung do dự thật lâu, vài lần bước đi cũng chưa dám vào. yêu nghiệt rất khôn khéo, đừng biến thành nàng vừa mới mở miệng với hạ nhân hắn, đã bị hắn nghe ra thanh âm!
Mà đồng thời, cũng nghe thấy được bên trong một trận “Ngao ô ô ô...” tiếng khóc truyền ra, khóe miệng vừa kéo, kia “Tinh gia” còn khóc sao?
mặc dù là tiểu mầm cùng cung nhân khuyên nhủ. Nhưng tinh gia còn khóc lớn hơn nữa!
Tiếp theo, liền nghe được thanh âm Quân Kinh Lan nhàn nhàn truyền ra: “Khóc đủ chưa?”
“Ngao ô ô ngô...” Còn chưa đủ!
“Ngươi cũng không nhỏ, mấy ngày nữa tìm sói cái, sinh vài đứa nhỏ để gia vui đùa một chút!” Lại là một câu truyền đến.
“Ngao ô ô!” Không cần!
“Hoặc là tìm hồ ly cái?”
“Ngao ô!” Vẫn là không cần!
” còn muốn khóc sao?” Miễn cưỡng hỏi.
“Cách... Cách...!” Không!
“Ngừng khóc liền bôi thuốc!” Vừa lòng mở miệng.
Đạm Thai Hoàng bên ngoài nghe được da đầu run lên, tuy rằng không biết vì sao sinh con có thể làm cho Tiểu tinh không hề làm ầm ĩ. Nhưng nàng lại hiểu được trên đời này thật đúng là không có vấn đề có thể làm khó yêu nghiệt, nàng vẫn là không nên vào tìm phiền toái! Dù sao nàng vừa mới thông tri những người đó cũng đủ Hoàng Phủ Hiên mất mặt!
Nghĩ vậy, xoay người bước đi.
Nàng đi vài bước, nam tử mắt hẹp dài hướng ngoại viện nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên, hứng thú cười.
Tiểu mầm thấy vậy, mở miệng hỏi: “Gia, làm sao vậy? Chính là bên ngoài có người?”
“Ân! Có người. Mỹ nhân!” Thì ra không phải vội tới đưa hắn tã?
...
Đạm Thai Hoàng xong việc, trở về tẩm cung ngủ ngon. nửa đêm về sáng, duy độc nàng một người ngủ ngon!
Đạm thai kích nghe ám vệ nói nàng đi ra ngoài làm chuyện tốt, còn chiêu thượng sở quốc hoàng tử, vị kia phong lưu bạc hạnh danh khắp thiên hạ quần áo lụa là, đau đầu nửa đêm!
Người hầu Sở Trường Ca theo dõi, đi đến nửa đường bị Hắc y nhân chặn lại. Sở đại hoàng tử thất giao cùng mĩ nhân, trằn trọc nửa đêm!
Các quốc gia vương công bị cung nữ không biết từ nơi nào, thông truyền cho hạ nhân tin tức, làm cho sửa sang lại y quan, nhanh hướng ngự thư phòng Hoàng Phủ Hiên mà đi, giằng co nửa đêm!
Quân kinh lan dù bận vẫn ung dung nghe hạ nhân bẩm báo việc này, nghĩ lúc ấy nữ nhân kia đến ngoại viện mình đứng trong chốc lát, nhất thời hiểu được cái gì. Tâm tình rất tốt chiếu cố Tiểu Tinh tinh đến nửa đêm!
Về phần Hoàng Phủ Hiên. Ngồi xổm nhà xí thật lâu sau, cửa chợt có thanh âm truyền đến: “Hoàng Thượng?”
“Chuyện gì?” Nghẹn một bụng oán khí, mở miệng hỏi. Bên ngoài không giống như người của mình!
“Khụ... Khụ khụ... Dạ Vương điện hạ cho thuộc hạ đến đưa giấy bản!” Ám vệ nghẹn cười mở miệng, kỳ thật chuyện này thật sự khôi hài a! Nói xong cũng đã đem giấy bản vào, gắt gao cắn răng, nếu cười ra Hoàng Thượng thế nào cũng phải lột da hắn!
Hoàng Phủ Hiên thân thủ tiếp nhận, nghiêm mặt giải quyết xong vấn đề, đi ra.
Nhìn Tiểu Huyền tử ngã xuống đất, còn có khay trên mặt đất. Mở miệng hỏi Hắc y nhân: “Hoàng thúc có nói là ai làm?” Theo trí nhớ hắn, chỉ biết hoàng thúc mỗi đêm đều thích ở ngoài ngự thư phòng, ngồi trên một cái cây cách đó không xa đợi đến nửa đêm, bất luận trời mưa tuyết rơi, cái thói quen này cũng không từng sửa đổi! Cho nên có thể phái người tới cứu hắn cũng không kỳ quái.
Mà Hoàng Phủ Hiên hỏi xong, trong đầu hiện lên bóng dáng mỗ nữ đáng khinh, bất động thanh sắc, tốn hơi thừa lời, trong thiên hạ có thể làm ra loại sự tình này, còn có to gan như vậy, cũng chỉ có thể là nàng!
Hắc y nhân ho khan một tiếng, đáp: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vương gia cũng không biết! Cô gái kia, không giống người Đông Lăng!”
“Nữ nhân kia có phải bộ dạng rất đẹp?” Lạnh giọng hỏi.
Hắc y nhân nhớ lại một chút Đạm Thai Hoàng ngửa đầu nhìn về phía Vương gia, bày ra dung nhan xinh đẹp, gật gật đầu: Đúng vậy! Rất đẹp!”
“Cử chỉ thập phần đáng khinh?” Lại là vừa hỏi.
Hắc y nhân khóe miệng vừa kéo, lúc người ta đi nhà cầu, có thể đem giấy bản trộm đi, liền đủ để thấy được nàng đáng khinh đi? Nghĩ, liên tục gật đầu: Đúng vậy! Phi thường đáng khinh!”
“Có chút động tác còn rất giống nam nhân?” Tiếp theo hỏi.
Vì thế, Hắc y nhân lại nghĩ tới nữ nhân kia đắc thủ xong, tựa vào trên cây giống Đại lão gia vỗ đùi cười đến lăn lóc, lại gật đầu: Đúng vậy! rõ ràng chính là nữ hán tử!” Ân, nữ hán tử cái từ này, rất tốt! Hắn sao lại nghĩ đến từ chuẩn như vậy? Hắn thật sự là rất có sáng ý!
Trong quá trình Hắc y nhân tự kỷ, Hoàng Phủ Hiên trên cơ bản đã xác định lại là chuyện tốt của Đạm Thai Hoàng! Mắt màu vàng tràn đầy sát ý, cũng không quên mở miệng phân phó: “ việc hôm nay, không thể nói với ngoại nhân!”
Dạ!” Hắc y nhân trả lời, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên hết sức thống khổ mà chần chờ.
Hoàng Phủ Hiên nhìn hắn nhíu chặt mày, mở miệng hỏi: “Có gì không ổn?”
“Hoàng Thượng... Trước khi thuộc hạ đến, nữ nhân kia đã ăn mặc thành cung nữ, thông tri các quốc gia vương công đến vây xem ngài...” Cho nên tôi không nói với ngoại nhân, ngoại nhân tám phần cũng biết!
Hoàng Phủ Hiên nghe vậy, một ngụm máu tươi nhất thời nảy lên cổ họng, suýt nữa trực tiếp phun ra!
“Hoàng Thượng bảo trọng long thể!” Hắc y nhân nhanh tiến lên giúp đỡ hắn.
Hoàng Phủ Hiên ổn định thân mình, hung hăng, nghiến răng một câu: “Đạm! Thai! Hoàng! Ngươi chờ cho trẫm!”
Sở Trường Ca nhìn nữ tử mặc trang phục cung nữ, chỉ thấy nàng mặt mày như tranh, khéo léo tinh xảo, môi màu anh đào. Tóc dài cập thắt lưng, eo nhỏ nhắn không vừa một vòng tay, nhưng thật ra là tuyệt mỹ nữ tử! Thấy thế nào cũng không giống cung nữ. Mà đôi mắt linh động còn đảo tới đảo lui, không biết đánh chủ ý gì! Cảm thấy có nghi ngờ, nhưng vẫn là bất động thanh sắc mở miệng: “Trở về phục mệnh đi, nói bản điện hạ tức khắc đi ra!”
Đạm Thai Hoàng không nghĩ tới đơn giản như vậy liền vượt qua một kiếp này, đối phương thậm chí cũng không hỏi mình vì sao tránh ở sau cây nghe lén. Nhưng có thể tránh thoát kiếp nạn, nàng tự nhiên nhanh gật đầu, xoay người bước đi.
Đợi nàng đi một đoạn đường, Sở Trường Ca mới nhíu mi, dừng lại một lát, cười đến cảnh xuân sáng lạn, mở miệng phân phó: “Lặng lẽ đi theo nàng, đừng bị phát hiện!” Người trong thiên hạ đều biết hắn Sở Trường Ca phong lưu quần áo lụa là, chưa bao giờ hỏi đến triều chính, Hoàng Phủ Hiên làm sao có thể hơn nửa đêm tìm hắn thương thảo cơ mật, tuyệt đối có vấn đề!
Người hầu nhìn hắn một cái, nói: “Điện hạ, ngài nếu cảm thấy được nàng có vấn đề, vì sao còn muốn thả nàng đi!”
“Bản điện hạ xưa nay không thích khó xử mỹ nữ! Vô nghĩa nhiều như vậy làm cáigì, cho ngươi đi ngươi phải đi!”, lập tức quơ cây quạt, nghênh ngang vào tẩm điện.
Người hầu không nói gì nhìn bóng lưng của hắn, cái gì không thích khó xử mỹ nữ, căn bản là lại nổi lên tâm tư theo đuổi mĩ nhân! Nếu truyền lại Sở quốc làm cho cựu thần biết, vừa muốn... Ai! Dù sao điện hạ đã quen bị buộc tội!
...
Đạm Thai Hoàng từ chỗ Sở Trường Ca đi ra, tính toán một chút, cũng chỉ còn lại có tẩm cung Quân Kinh Lan! Nàng ở cửa tẩm cung do dự thật lâu, vài lần bước đi cũng chưa dám vào. yêu nghiệt rất khôn khéo, đừng biến thành nàng vừa mới mở miệng với hạ nhân hắn, đã bị hắn nghe ra thanh âm!
Mà đồng thời, cũng nghe thấy được bên trong một trận “Ngao ô ô ô...” tiếng khóc truyền ra, khóe miệng vừa kéo, kia “Tinh gia” còn khóc sao?
mặc dù là tiểu mầm cùng cung nhân khuyên nhủ. Nhưng tinh gia còn khóc lớn hơn nữa!
Tiếp theo, liền nghe được thanh âm Quân Kinh Lan nhàn nhàn truyền ra: “Khóc đủ chưa?”
“Ngao ô ô ngô...” Còn chưa đủ!
“Ngươi cũng không nhỏ, mấy ngày nữa tìm sói cái, sinh vài đứa nhỏ để gia vui đùa một chút!” Lại là một câu truyền đến.
“Ngao ô ô!” Không cần!
“Hoặc là tìm hồ ly cái?”
“Ngao ô!” Vẫn là không cần!
” còn muốn khóc sao?” Miễn cưỡng hỏi.
“Cách... Cách...!” Không!
“Ngừng khóc liền bôi thuốc!” Vừa lòng mở miệng.
Đạm Thai Hoàng bên ngoài nghe được da đầu run lên, tuy rằng không biết vì sao sinh con có thể làm cho Tiểu tinh không hề làm ầm ĩ. Nhưng nàng lại hiểu được trên đời này thật đúng là không có vấn đề có thể làm khó yêu nghiệt, nàng vẫn là không nên vào tìm phiền toái! Dù sao nàng vừa mới thông tri những người đó cũng đủ Hoàng Phủ Hiên mất mặt!
Nghĩ vậy, xoay người bước đi.
Nàng đi vài bước, nam tử mắt hẹp dài hướng ngoại viện nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên, hứng thú cười.
Tiểu mầm thấy vậy, mở miệng hỏi: “Gia, làm sao vậy? Chính là bên ngoài có người?”
“Ân! Có người. Mỹ nhân!” Thì ra không phải vội tới đưa hắn tã?
...
Đạm Thai Hoàng xong việc, trở về tẩm cung ngủ ngon. nửa đêm về sáng, duy độc nàng một người ngủ ngon!
Đạm thai kích nghe ám vệ nói nàng đi ra ngoài làm chuyện tốt, còn chiêu thượng sở quốc hoàng tử, vị kia phong lưu bạc hạnh danh khắp thiên hạ quần áo lụa là, đau đầu nửa đêm!
Người hầu Sở Trường Ca theo dõi, đi đến nửa đường bị Hắc y nhân chặn lại. Sở đại hoàng tử thất giao cùng mĩ nhân, trằn trọc nửa đêm!
Các quốc gia vương công bị cung nữ không biết từ nơi nào, thông truyền cho hạ nhân tin tức, làm cho sửa sang lại y quan, nhanh hướng ngự thư phòng Hoàng Phủ Hiên mà đi, giằng co nửa đêm!
Quân kinh lan dù bận vẫn ung dung nghe hạ nhân bẩm báo việc này, nghĩ lúc ấy nữ nhân kia đến ngoại viện mình đứng trong chốc lát, nhất thời hiểu được cái gì. Tâm tình rất tốt chiếu cố Tiểu Tinh tinh đến nửa đêm!
Về phần Hoàng Phủ Hiên. Ngồi xổm nhà xí thật lâu sau, cửa chợt có thanh âm truyền đến: “Hoàng Thượng?”
“Chuyện gì?” Nghẹn một bụng oán khí, mở miệng hỏi. Bên ngoài không giống như người của mình!
“Khụ... Khụ khụ... Dạ Vương điện hạ cho thuộc hạ đến đưa giấy bản!” Ám vệ nghẹn cười mở miệng, kỳ thật chuyện này thật sự khôi hài a! Nói xong cũng đã đem giấy bản vào, gắt gao cắn răng, nếu cười ra Hoàng Thượng thế nào cũng phải lột da hắn!
Hoàng Phủ Hiên thân thủ tiếp nhận, nghiêm mặt giải quyết xong vấn đề, đi ra.
Nhìn Tiểu Huyền tử ngã xuống đất, còn có khay trên mặt đất. Mở miệng hỏi Hắc y nhân: “Hoàng thúc có nói là ai làm?” Theo trí nhớ hắn, chỉ biết hoàng thúc mỗi đêm đều thích ở ngoài ngự thư phòng, ngồi trên một cái cây cách đó không xa đợi đến nửa đêm, bất luận trời mưa tuyết rơi, cái thói quen này cũng không từng sửa đổi! Cho nên có thể phái người tới cứu hắn cũng không kỳ quái.
Mà Hoàng Phủ Hiên hỏi xong, trong đầu hiện lên bóng dáng mỗ nữ đáng khinh, bất động thanh sắc, tốn hơi thừa lời, trong thiên hạ có thể làm ra loại sự tình này, còn có to gan như vậy, cũng chỉ có thể là nàng!
Hắc y nhân ho khan một tiếng, đáp: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vương gia cũng không biết! Cô gái kia, không giống người Đông Lăng!”
“Nữ nhân kia có phải bộ dạng rất đẹp?” Lạnh giọng hỏi.
Hắc y nhân nhớ lại một chút Đạm Thai Hoàng ngửa đầu nhìn về phía Vương gia, bày ra dung nhan xinh đẹp, gật gật đầu: Đúng vậy! Rất đẹp!”
“Cử chỉ thập phần đáng khinh?” Lại là vừa hỏi.
Hắc y nhân khóe miệng vừa kéo, lúc người ta đi nhà cầu, có thể đem giấy bản trộm đi, liền đủ để thấy được nàng đáng khinh đi? Nghĩ, liên tục gật đầu: Đúng vậy! Phi thường đáng khinh!”
“Có chút động tác còn rất giống nam nhân?” Tiếp theo hỏi.
Vì thế, Hắc y nhân lại nghĩ tới nữ nhân kia đắc thủ xong, tựa vào trên cây giống Đại lão gia vỗ đùi cười đến lăn lóc, lại gật đầu: Đúng vậy! rõ ràng chính là nữ hán tử!” Ân, nữ hán tử cái từ này, rất tốt! Hắn sao lại nghĩ đến từ chuẩn như vậy? Hắn thật sự là rất có sáng ý!
Trong quá trình Hắc y nhân tự kỷ, Hoàng Phủ Hiên trên cơ bản đã xác định lại là chuyện tốt của Đạm Thai Hoàng! Mắt màu vàng tràn đầy sát ý, cũng không quên mở miệng phân phó: “ việc hôm nay, không thể nói với ngoại nhân!”
Dạ!” Hắc y nhân trả lời, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên hết sức thống khổ mà chần chờ.
Hoàng Phủ Hiên nhìn hắn nhíu chặt mày, mở miệng hỏi: “Có gì không ổn?”
“Hoàng Thượng... Trước khi thuộc hạ đến, nữ nhân kia đã ăn mặc thành cung nữ, thông tri các quốc gia vương công đến vây xem ngài...” Cho nên tôi không nói với ngoại nhân, ngoại nhân tám phần cũng biết!
Hoàng Phủ Hiên nghe vậy, một ngụm máu tươi nhất thời nảy lên cổ họng, suýt nữa trực tiếp phun ra!
“Hoàng Thượng bảo trọng long thể!” Hắc y nhân nhanh tiến lên giúp đỡ hắn.
Hoàng Phủ Hiên ổn định thân mình, hung hăng, nghiến răng một câu: “Đạm! Thai! Hoàng! Ngươi chờ cho trẫm!”
/117
|