g Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn
Chương 49-4: Quá khắc chế chuyện nào đó , đối thân thể không tốt (tiếp)
/117
|
Đạm Thai Hoàng rốt ta cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, chuẩn bị về phòng thay quần áo……
Rất xa truyền đến tiếng khóc của hồ ly: “Ngao ô ô……” Chủ nhân, ngươi hôm nay khi dễ ta!
“Gia là vì giáo dục ngươi, trên tay không có lợi thế, tốt nhất không nên đắc tội với địch nhân. Nếu không hậu quả ngươi không gánh vác nổi!” Thanh âm lười biếng của nam tử truyền đến, có vẻ rất kiên nhẫn dạy dỗ.
“Ngao ô!” Vốn dĩ nữ nhân kia không bắt được ta, là chủ nhân đem ta giao ra đi!
Thái Tử gia lại cười khẽ, thản nhiên nói: “Còn có một đạo lý, cấp dưới không nên lên tiếng với những việc mà gia làm, ngươi vĩnh viễn không cần thắc mắc, nếu không kết cục sẽ thực rất thảm! Nếu mà ngươi lắm miệng thì đừng mong nhìn thấy ánh sáng!”Quân Khinh Lan tỏ ra thái độ rất đương nhiên, tâm tình rất tốt cười nói.
Hắn đã nói cho nàng manh mối, còn việc điều tra như thế nào thì phải xem bản lĩnh của nàng rồi.
Nếu Đạm Thai Hoàng võ thể điều tra ra việc này thì có thể chứng minh thực của mình cho hắn xem……
Tinh gia bị giáo dục vẫn bi phẫn như cũ: “Ngao ô ô……” Ta khóc, ta khóc……
—— Ta đây cái gì cũng không được, Tinh gia khóc cho các ngươi xem ——
Đợi một người một thú đi xa, Đạm Thai Hoàng liền thay đổi quần áo, ẩn núp đi ra ngoài. Tuy rằng không biết Quân Khinh Lan sử kia thủ hạ của Hoàng Phủ Hiên như thế nào, nhưng dự tính của nàng thì một khi yêu nghiệt này đã ra tay, chắc chắn sẽ không để lại hậu họa gì, cho nên Đạm Thai Hoàng yên tâm ra cửa.
Mà đêm nay, trừ bỏ nàng đi điều tra sự tình thì Đạm Thai Kích đang phải chạy chốn sự truy nã của Đông Lăng.
Đêm, hơi lạnh.
Trên đường đi trong cung có cánh hoa đào bay bay, tầng tầng lớp lớp cây cối rậm rạp, còn có mũi hoa thoang thoảng truyền ra, phong cảnh đẹp như vậy nhưng Đạm Thai Hoàng không có tâm trạng để thưởng thức.
Trong cung phần lớn đèn đều được châm hết lên, Hoàng thái hậu trúng độc, bất luận là thật lòng hay giả ý, thì những người này đều phải đi biểu đạt sự quan tâm, cho nên tình hình như vậy cũng không kỳ quái.
Nàng đi vội, ở trên đường tránh thoát ba tốp Ngự lâm quân, bốn nhóm cung nữ thái giám, lúc sau vì không cẩn thận mà giẵm chết mấy chỉ đường đi của lũ kiến, rốt cuộc cũng mạnh dạm đi đường vòng, nhưng từ xa đã thấy một nhóm ngự lâm quân đang đến rất gần!
Quả thật không làm nàng thất vọng. Lúc này, ở phía trên ngọn cây, có một hồng y nam tử chợp mắt, đúng là Đông Lăng Dạ vương, Hoàng Phủ Dạ không thể nghi ngờ!
Nghe dưới tàng cây tiếng bước chân, đôi lông mày của Hoàng Phủ Dạ khẽ nhíu lại……
Đạm Đài Hoàng đến chỗ dưới tàng cây, đầu tiên là miệng kêu một tiếng: “Dạ vương điện hạ?”
Hoàng Phủ Dạ không để ý tới khiến cho trán Đạm Thai Hoàng nổi gân xanh, nhảy dựng lên: “Hoàng Phủ Dạ?” Nàng tin Hoàng Phủ Dạ là cao thủ, nên chắc chắn biết nàng tới, vậy mà khi nàng gọi tên lại không chịu hé răng, chỉ có hai cái giải thích, một là quá kiêu ngạo, hai là không muốn nói!
Bên trong bóng đêm, nam tử trên cây tà mị khẽ cười! Tiểu nha đầu này cũng quá to gan đi, dám gọi hắn tên họ của hắn! Tuy vậy hắn vẫn không lên tiếng để chờ xem phản ứng kế tiếp của nàng……
Đạm Đài Hoàng cũng không làm hắn thất vọng! Nhấc chân một đá……
“Phanh!” Một tiếng, ngọn cây đong đưa một trận.
May mà Hoàng Phủ Dạ có võ công cao cường, nội lực thâm hậu, nếu không thì chắc hắn đã cắm mặt xuống dưới đất rồi! Cái này là giả bộ ngủ không được đây, đôi mắt màu tím chợt mở ra, ánh sáng yêu dị phát ra, môi mỏng khẽ động, Hoàng phủ Dạ phe phẩy chiếc quạt, cười như không cười nói: “Mạc Bắc công chúa tính tình nóng nảy!”
“Tính tình ngươi cũng rất tốt, thích giả bộ ngủ, làm như không nghe thấy ta nói!” Đạm Thai Hoàng mở miệng đáp lại.
Lời này vừa nói ra, Hoàng Phủ Dạ cười cười, rất là tán thưởng nhìn nàng: “Không biết công chúa đêm hôm khuya khoắt, đến thăm ta là vì chuyện gì?"
“Chắc Dạ vương điện hạ cũng biết bản công chúa đến đây là vì..."
Lời nàng nói còn chưa dứt, Hoàng Phủ Dạ đã cướp luôn: “Chỉ là một cung nữ nho nhỏ thôi, công chúa thông minh như vậy, chẳng lẽ không thể nghĩ ra được kế sách? Cần gì phải mất công như vậy? Hơn nữa, nếu không tra ra được thực hư sự việc, thì ngay cả tính mạng của công chúa sợ cũng không giữ nổi!” Nói xong, chính hắn cũng là sửng sốt rằng mình đang lo chuyện bao đồng, đây cũng không phải là phong cách của hắn.
“Mạng của thị tù cũng là mạng người, nếu Dạ vương điện hạ biết điều gì thì xin hãy nói cho ta!” Đạm Thai hoàng biết, đối với vương thân quý tộc mà nói, tính mạng của một noi tù không có gì quan trọng cả, nên chắc chắn bọn họ dù biết cũng không đứng ra bảo hộ, vậy nên nàng phải ra tay cầu xin sự giúp đỡ từ Hoàng Phủ Dạ.
Gió lạnh thổi đến, khuôn mặt của Đạm Thai Hoàng vẫn lộ ra vẻ cương quyết muốn biết rõ sự tình.
Nhìn nàng như vậy, Hoàng Phủ Dạ chợt hoảng hốt, bởi vì chưa ai vì nô tù của mình mà đến cả tính mạng cũng không cần. Trầm mặc một lát, âm thanh của Hoàng Phủ Dạ mới chậm dãi vang lên: “Công chúa hỏi sai người rồi, bổn vương hoàn toàn không biết gì cả!”Chuyện này, hắn sớm đã đoán được, nhưng không thể nói.
“Vương gia!” Đạm Đài Hoàng nhíu mày ngẩng đầu, không muốn từ bỏ.
Nhưng Hoàng Phủ Dạ đã nhắm mắt lại, dựa vào trên cây, không hề mở miệng.
Xem bộ dáng này, là hỏi cũng vô ích. Đạm Thai Hoàng buồn rầy xoay người rời đi, làm ra một bộ dạng chuẩn bị hồi tẩm cung, đi được tầm mười mét thì nàng liền rẽ vào một lối, nấp ở sau một gốc cây cổ thụ!
Trốn rồi trong chốc lát, rốt cuộc nghe thấy trên cây Hoàng Phủ lẩm bẩm mở miệng: “Hoàng huynh, tại sao phải làm khổ những người trẻ tuổi như vậy……”
Đạm Thai Hoàng nghe vậy, hô hấp cứng lại, ngưng đập một lát! Hoàng huynh? Hoàng huynh của Đông Lăng Dạ vương, đó là…… Thái thượng hoàng? Thái thượng hoàng hạ độc chính mình thê mình, rồi giá họa cho người chưa từng gặp mặt là nàng… Này chả phải quá biến thái đi? Mọi người thường nói các nam nhân bình thường mà trở người quyền quý, có tiền thường mong lão bà của mình chết đi, chẳng lẽ thời cổ đại, từ hoàng đế biến thành Thái thượng hoàng, cũng có hi vọng như vậy?
Hơn nữa, hơn nữa giáng họa ai không giáng liền đổ luôn lên đầu nàng? Chẳng lẽ có ẩn tình trong đó? Đạm Thai Hoàng khẽ cắn môi mỏng, lặng lẽ lui về phía sau vài bước, ẩn mình vào bên trong bóng đêm……
Khi không còn thấy bóng dáng của Đạm Thai Hoàng nữa, chợt có người mở miệng: “Vương gia, ngài biết rõ nàng chưa đi……”
“Đúng vậy, biết rõ nàng chưa đi!” Chính vì biết rõ nàng núp ở sau gốc cây cổ thụ nên mới cố tình lẩm bẩm, không biết vì cái gì mà Hoàng Phủ Dạ lại muốn giúp Đạm Thai hoàng, hoặc là hắn tưởng bang kỳ thật không phải nàng, hắn luôn cảm thấy Đạm Thai Hoàng rất giống một người mà hắn đã quên đi. Nhưng rốt cuộc…… Nhưng rốt cuộc người đó là ai?(Chi: ai đọc tiền của bản cung hoàng thượng cút chắc chắn sẽ biết Hoàng phủ Dạ đã quên mất ai)
Rất xa truyền đến tiếng khóc của hồ ly: “Ngao ô ô……” Chủ nhân, ngươi hôm nay khi dễ ta!
“Gia là vì giáo dục ngươi, trên tay không có lợi thế, tốt nhất không nên đắc tội với địch nhân. Nếu không hậu quả ngươi không gánh vác nổi!” Thanh âm lười biếng của nam tử truyền đến, có vẻ rất kiên nhẫn dạy dỗ.
“Ngao ô!” Vốn dĩ nữ nhân kia không bắt được ta, là chủ nhân đem ta giao ra đi!
Thái Tử gia lại cười khẽ, thản nhiên nói: “Còn có một đạo lý, cấp dưới không nên lên tiếng với những việc mà gia làm, ngươi vĩnh viễn không cần thắc mắc, nếu không kết cục sẽ thực rất thảm! Nếu mà ngươi lắm miệng thì đừng mong nhìn thấy ánh sáng!”Quân Khinh Lan tỏ ra thái độ rất đương nhiên, tâm tình rất tốt cười nói.
Hắn đã nói cho nàng manh mối, còn việc điều tra như thế nào thì phải xem bản lĩnh của nàng rồi.
Nếu Đạm Thai Hoàng võ thể điều tra ra việc này thì có thể chứng minh thực của mình cho hắn xem……
Tinh gia bị giáo dục vẫn bi phẫn như cũ: “Ngao ô ô……” Ta khóc, ta khóc……
—— Ta đây cái gì cũng không được, Tinh gia khóc cho các ngươi xem ——
Đợi một người một thú đi xa, Đạm Thai Hoàng liền thay đổi quần áo, ẩn núp đi ra ngoài. Tuy rằng không biết Quân Khinh Lan sử kia thủ hạ của Hoàng Phủ Hiên như thế nào, nhưng dự tính của nàng thì một khi yêu nghiệt này đã ra tay, chắc chắn sẽ không để lại hậu họa gì, cho nên Đạm Thai Hoàng yên tâm ra cửa.
Mà đêm nay, trừ bỏ nàng đi điều tra sự tình thì Đạm Thai Kích đang phải chạy chốn sự truy nã của Đông Lăng.
Đêm, hơi lạnh.
Trên đường đi trong cung có cánh hoa đào bay bay, tầng tầng lớp lớp cây cối rậm rạp, còn có mũi hoa thoang thoảng truyền ra, phong cảnh đẹp như vậy nhưng Đạm Thai Hoàng không có tâm trạng để thưởng thức.
Trong cung phần lớn đèn đều được châm hết lên, Hoàng thái hậu trúng độc, bất luận là thật lòng hay giả ý, thì những người này đều phải đi biểu đạt sự quan tâm, cho nên tình hình như vậy cũng không kỳ quái.
Nàng đi vội, ở trên đường tránh thoát ba tốp Ngự lâm quân, bốn nhóm cung nữ thái giám, lúc sau vì không cẩn thận mà giẵm chết mấy chỉ đường đi của lũ kiến, rốt cuộc cũng mạnh dạm đi đường vòng, nhưng từ xa đã thấy một nhóm ngự lâm quân đang đến rất gần!
Quả thật không làm nàng thất vọng. Lúc này, ở phía trên ngọn cây, có một hồng y nam tử chợp mắt, đúng là Đông Lăng Dạ vương, Hoàng Phủ Dạ không thể nghi ngờ!
Nghe dưới tàng cây tiếng bước chân, đôi lông mày của Hoàng Phủ Dạ khẽ nhíu lại……
Đạm Đài Hoàng đến chỗ dưới tàng cây, đầu tiên là miệng kêu một tiếng: “Dạ vương điện hạ?”
Hoàng Phủ Dạ không để ý tới khiến cho trán Đạm Thai Hoàng nổi gân xanh, nhảy dựng lên: “Hoàng Phủ Dạ?” Nàng tin Hoàng Phủ Dạ là cao thủ, nên chắc chắn biết nàng tới, vậy mà khi nàng gọi tên lại không chịu hé răng, chỉ có hai cái giải thích, một là quá kiêu ngạo, hai là không muốn nói!
Bên trong bóng đêm, nam tử trên cây tà mị khẽ cười! Tiểu nha đầu này cũng quá to gan đi, dám gọi hắn tên họ của hắn! Tuy vậy hắn vẫn không lên tiếng để chờ xem phản ứng kế tiếp của nàng……
Đạm Đài Hoàng cũng không làm hắn thất vọng! Nhấc chân một đá……
“Phanh!” Một tiếng, ngọn cây đong đưa một trận.
May mà Hoàng Phủ Dạ có võ công cao cường, nội lực thâm hậu, nếu không thì chắc hắn đã cắm mặt xuống dưới đất rồi! Cái này là giả bộ ngủ không được đây, đôi mắt màu tím chợt mở ra, ánh sáng yêu dị phát ra, môi mỏng khẽ động, Hoàng phủ Dạ phe phẩy chiếc quạt, cười như không cười nói: “Mạc Bắc công chúa tính tình nóng nảy!”
“Tính tình ngươi cũng rất tốt, thích giả bộ ngủ, làm như không nghe thấy ta nói!” Đạm Thai Hoàng mở miệng đáp lại.
Lời này vừa nói ra, Hoàng Phủ Dạ cười cười, rất là tán thưởng nhìn nàng: “Không biết công chúa đêm hôm khuya khoắt, đến thăm ta là vì chuyện gì?"
“Chắc Dạ vương điện hạ cũng biết bản công chúa đến đây là vì..."
Lời nàng nói còn chưa dứt, Hoàng Phủ Dạ đã cướp luôn: “Chỉ là một cung nữ nho nhỏ thôi, công chúa thông minh như vậy, chẳng lẽ không thể nghĩ ra được kế sách? Cần gì phải mất công như vậy? Hơn nữa, nếu không tra ra được thực hư sự việc, thì ngay cả tính mạng của công chúa sợ cũng không giữ nổi!” Nói xong, chính hắn cũng là sửng sốt rằng mình đang lo chuyện bao đồng, đây cũng không phải là phong cách của hắn.
“Mạng của thị tù cũng là mạng người, nếu Dạ vương điện hạ biết điều gì thì xin hãy nói cho ta!” Đạm Thai hoàng biết, đối với vương thân quý tộc mà nói, tính mạng của một noi tù không có gì quan trọng cả, nên chắc chắn bọn họ dù biết cũng không đứng ra bảo hộ, vậy nên nàng phải ra tay cầu xin sự giúp đỡ từ Hoàng Phủ Dạ.
Gió lạnh thổi đến, khuôn mặt của Đạm Thai Hoàng vẫn lộ ra vẻ cương quyết muốn biết rõ sự tình.
Nhìn nàng như vậy, Hoàng Phủ Dạ chợt hoảng hốt, bởi vì chưa ai vì nô tù của mình mà đến cả tính mạng cũng không cần. Trầm mặc một lát, âm thanh của Hoàng Phủ Dạ mới chậm dãi vang lên: “Công chúa hỏi sai người rồi, bổn vương hoàn toàn không biết gì cả!”Chuyện này, hắn sớm đã đoán được, nhưng không thể nói.
“Vương gia!” Đạm Đài Hoàng nhíu mày ngẩng đầu, không muốn từ bỏ.
Nhưng Hoàng Phủ Dạ đã nhắm mắt lại, dựa vào trên cây, không hề mở miệng.
Xem bộ dáng này, là hỏi cũng vô ích. Đạm Thai Hoàng buồn rầy xoay người rời đi, làm ra một bộ dạng chuẩn bị hồi tẩm cung, đi được tầm mười mét thì nàng liền rẽ vào một lối, nấp ở sau một gốc cây cổ thụ!
Trốn rồi trong chốc lát, rốt cuộc nghe thấy trên cây Hoàng Phủ lẩm bẩm mở miệng: “Hoàng huynh, tại sao phải làm khổ những người trẻ tuổi như vậy……”
Đạm Thai Hoàng nghe vậy, hô hấp cứng lại, ngưng đập một lát! Hoàng huynh? Hoàng huynh của Đông Lăng Dạ vương, đó là…… Thái thượng hoàng? Thái thượng hoàng hạ độc chính mình thê mình, rồi giá họa cho người chưa từng gặp mặt là nàng… Này chả phải quá biến thái đi? Mọi người thường nói các nam nhân bình thường mà trở người quyền quý, có tiền thường mong lão bà của mình chết đi, chẳng lẽ thời cổ đại, từ hoàng đế biến thành Thái thượng hoàng, cũng có hi vọng như vậy?
Hơn nữa, hơn nữa giáng họa ai không giáng liền đổ luôn lên đầu nàng? Chẳng lẽ có ẩn tình trong đó? Đạm Thai Hoàng khẽ cắn môi mỏng, lặng lẽ lui về phía sau vài bước, ẩn mình vào bên trong bóng đêm……
Khi không còn thấy bóng dáng của Đạm Thai Hoàng nữa, chợt có người mở miệng: “Vương gia, ngài biết rõ nàng chưa đi……”
“Đúng vậy, biết rõ nàng chưa đi!” Chính vì biết rõ nàng núp ở sau gốc cây cổ thụ nên mới cố tình lẩm bẩm, không biết vì cái gì mà Hoàng Phủ Dạ lại muốn giúp Đạm Thai hoàng, hoặc là hắn tưởng bang kỳ thật không phải nàng, hắn luôn cảm thấy Đạm Thai Hoàng rất giống một người mà hắn đã quên đi. Nhưng rốt cuộc…… Nhưng rốt cuộc người đó là ai?(Chi: ai đọc tiền của bản cung hoàng thượng cút chắc chắn sẽ biết Hoàng phủ Dạ đã quên mất ai)
/117
|