Trước cửa Bệnh viện trung ương Beika, hai chiếc xe cứu thương vẫn còn rú còi đỗ lại. Từ trong xe, một đám y bác sĩ vọt ra.
Hai chiếc giường lăn cùng lúc được đưa vào bệnh viện.
-Kaito, Kaito... -Cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Kaito, mắt Aoko ngấn lệ.
Cạnh đó, Haibara sắc mặt trắng xanh đi theo đám bác sĩ bên giường của Conan.
Hai chiếc giường được đẩy vào hai phòng cấp cứu khác nhau.
Thời gian đối với những con người bên kia cánh cửa chầm chập trôi qua như dài hàng thế kỉ...
‘Phụt’, cánh cửa phòng cấp cứu của Kaito tắt đèn trước.
Aoko đang ngồi trên ghế bật dậy, đi nhanh tới chỗ bác sĩ.
-Bác sĩ, cậu ấy có sao không?
-Cậu ấy không sao. Có điều, chúng tôi không thể xác định được nguyên nhân cậu ấy bất tỉnh, hiện chúng tôi cũng không thể dự đoán khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại nên cần phải theo dõi thêm. Giờ cậu ấy sẽ được chuyển tới phòng bệnh, phiền người nhà đi làm thủ tục nhập viện.
-Vâng... -Aoko ủ rũ trả lời.
Cách đó không xa, một phòng cấp cứu khác vẫn sáng đèn.
Haibara ngồi gục trên băng ghế chờ, bên cạnh là bác tiến sĩ thấp thỏm lo lắng đi đi lại lại.
Thật ra Haibara cũng không lo Conan sẽ chết, ai bảo cậu ta lao đầu vào chỗ chết làm gì? Đây là tự làm tự chịu thôi, với cả cậu ta bị bắn mấy lần rồi mà vẫn không chết mà, cần quái gì phải lo lắng chứ.
Dường như Haibara rất có năng khiếu trong việc tiên tri, khoảng vài tiếng sau, biển báo 'Đang cấp cứu' tắt phụt, các bác sĩ từ trong phòng đi ra.
-Bác sĩ, thằng bé sao rồi? -Người duy nhất lo lắng từ nãy tới giờ -bác Agasa vừa thấy bóng dáng của bác sĩ xuất hiện liền tiến tới bắt chuyện.
-Cậu bé đã qua cơn nguy kịch, cả nhà có thể yên tâm rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cậu bé tới phòng hồi sức, người nhà đến phòng tôi làm thủ tục.
-Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ...
Tại một thời điểm không ai thấy, trái tim của người trên giường ngừng lại vài giây nhưng sau đó lại đập trở lại hệt như lúc ban đầu.
-------------------------------------------------------------------------------
Giường bệnh của Conan được chuyển tới ngay bên cạnh giường của Kaito.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn mỗi tia nắng ban mai nhảy múa.
Từ một mảnh đen kịt, Kaito dần nhận ra được ánh sáng, cậu che mắt theo phản xạ.
Chói quá...
Mất ít thời gian thích ứng với ánh sáng, Kaito dần dần mở mắt nhận dạng tình cảnh hiện tại của mình.
Màu trắng, mùi thuốc sát trùng... Bệnh viện sao?
Sao mình lại ở đây?
Hình như lúc đang ăn kobayashi, mình cảm thấy lành lạnh rồi sau đó liền không còn ý thức nữa. Aiz, có thể lúc đó mình bất tỉnh nhân sự rồi cũng nên...
Nhưng mà, mình chỉ bị ngất xỉu thôi mà, có nghiêm trọng tới mức phải cắm mấy cái dây gì chằng chịt thế này không?
Kaito cố gắng ngồi dậy, bỗng nhiên cậu thấy vùng bụng đau nhức nhối.
Đau!
'Xoạch', cửa phòng bệnh được đẩy ra, Aoko xuất hiện với giỏ trái cây trên tay.
Ôi trời, chỉ ngất thôi mà, cái bà này cứ thích làm quá lên...
Khi Aoko đi ngang qua giường Kaito đang nằm, cậu chợt lên tiếng:
-Aoko, bà không cần phải mang tới đâu...
?!
Cái, cái quái gì vậy? Giọng, giọng mình sao lại nghe như giọng con nít ranh thế này?
-Ể? -Aoko khó hiểu dừng lại trước giường một chút, suy nghĩ gì đó rồi tiến lại chỗ bàn đồ dùng cạnh giường đặt lên ba quả cam. Xong, cô quay sang nhìn Kaito rồi nhẹ xoa đầu.
-Cậu bé, chị chúc em mau khỏi bệnh nhé. Chị cho em ba quả cam, lát nữa ăn để mau mau chóng lớn nha.
Kaito lập tức đơ ra...
Cái, cái thể loại dỗ trẻ con ăn cơm này là thế nào?
-Tui đủ lớn rồi, không cần lớn thêm nữa đâu. -Kaito bực tức trả lời.
Aoko bật cười, tiếp tục xoa đầu: -Em vẫn chưa đủ lớn đâu. Bao giờ bằng chị mới tính là đủ lớn.
Hả? Aoko hôm nay...có gì đó rất lạ...
Aoko không hề nán lại lâu, cô đi sang giường bệnh bên cạnh, Kaito cũng chú ý theo.
'Soạt', rèm buông che hai chiếc giường bị kéo lên. Kaito nhìn thấy người trên giường mặt lập tức trắng bệch, hai mắt mở to không thể tin nổi.
Đó, đó là...
oOoOoOo
Conan lơ mơ tỉnh lại. Chớp mắt vài cái để nhìn rõ mọi vật, cậu theo bản năng với lấy kính thường đặt ở đầu giường nhưng sờ mãi vẫn không thấy đâu.
Kì quái, mình không để kính trên giường sao?
À không, chút nữa quên mất, hôm qua mình đâu có về nhà, chắc Ran lại lo lắm đây...
Còn tổ chức... xem ra lại để mất dấu chúng rồi... Conan thở dài rầu rĩ.
-Tỉnh rồi hả, ngài thám tử?
Chợt từ giường bên cạnh truyền đến tiếng nói.
Khoan đã, cách gọi này...
-Kaito Kid?!
'Soạt', tấm rèm trắng lại được lật tung lên.
Conan mở to mắt không thể tin nổi.
Hả????
Đó, đó là...
-...T, tôi...?
-Bất ngờ lắm chứ gì? Tôi cũng không ngờ đấy. -Kaito trong thân xác Conan cười khẩy.
Khoan, hiện tại Kid đang ở trong cơ thể cậu vậy đổi ngược lại cậu hiện đang trú trong cơ thể của...Kid sao?
Hahaha, hình như...đúng là vậy...
Conan giơ hai tay lên nhìn bất động một hồi lâu.
-Tôi cũng là học sinh cấp 3 giống cậu, không cần kiểm tra đâu.
'Cũng'...?
-Xin lỗi nha, tôi mới học cấp 1... -Tên này nghi ngờ về thân phận của mình sao?
-Cậu không phải chối, kí ức của cậu lưu giữ trong cái xác này ta đã xem qua hết rồi. Cậu đúng là cao cả đấy, Sherlock Holmes Nhật bản-Kudo Shinichi.
Conan im lặng không nói được lời nào.
-Aizzz, không cần phải căng thẳng thế, ta còn chưa có nói gì nữa mà.
-Ta đâu có căng thẳng, chẳng qua là hơi ngạc nhiên vì ảo thuật gia cuối cùng của thế kỉ lại là một tên cấp 3 giống ta thôi.
-Hì hì, tôi sẽ xem nó là một lời khen... Không uổng công tôi nghi ngờ...
(P/s: Mấy chế xem lại movie 3 Nhà ảo thuật gia cuối thế kỉ nha, phần này Kid nghi ngờ Conan rồi nhưng trong truyện tranh lại không đề cập tới.)
-Cái gì?
-Không có gì.
-Hiện tại, có cách nào trở về không?
-Hỏi thừa, nếu có thể trở về thì cậu nghĩ chúng ta vẫn còn trong tình trạng này sao?
-Vậy không lẽ...tôi... phải giúp cậu đi làm tặc sao?
Tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai mặt mình(khụ, mặc dù không đúng lắm) treo ở khắp nơi với dòng chữ 'Wanted' đẹp đẽ thì mặt Conan càng ngày càng tái.
-Ồ, cậu nhắc tôi mới, tôi rất rất tò mò một vị thám tử khi làm tặc sẽ như thế nào đấy a!
-KHÔNG ĐỜI NÀOOOOOO!!!!
Và thế là cuộc sống gian khổ, éo le của Sherloch Holmes và Arsène Lupin Nhật Bản chính thức bắt đầu...
-----------------------------------------------------------------------------------
Lăn mãi mới xong. Cảm ơn về 2 cmt đầu tiên của các bạn nha.
***Funny Question: Họ của bác Agasa là gì?
Hai chiếc giường lăn cùng lúc được đưa vào bệnh viện.
-Kaito, Kaito... -Cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Kaito, mắt Aoko ngấn lệ.
Cạnh đó, Haibara sắc mặt trắng xanh đi theo đám bác sĩ bên giường của Conan.
Hai chiếc giường được đẩy vào hai phòng cấp cứu khác nhau.
Thời gian đối với những con người bên kia cánh cửa chầm chập trôi qua như dài hàng thế kỉ...
‘Phụt’, cánh cửa phòng cấp cứu của Kaito tắt đèn trước.
Aoko đang ngồi trên ghế bật dậy, đi nhanh tới chỗ bác sĩ.
-Bác sĩ, cậu ấy có sao không?
-Cậu ấy không sao. Có điều, chúng tôi không thể xác định được nguyên nhân cậu ấy bất tỉnh, hiện chúng tôi cũng không thể dự đoán khi nào cậu ấy sẽ tỉnh lại nên cần phải theo dõi thêm. Giờ cậu ấy sẽ được chuyển tới phòng bệnh, phiền người nhà đi làm thủ tục nhập viện.
-Vâng... -Aoko ủ rũ trả lời.
Cách đó không xa, một phòng cấp cứu khác vẫn sáng đèn.
Haibara ngồi gục trên băng ghế chờ, bên cạnh là bác tiến sĩ thấp thỏm lo lắng đi đi lại lại.
Thật ra Haibara cũng không lo Conan sẽ chết, ai bảo cậu ta lao đầu vào chỗ chết làm gì? Đây là tự làm tự chịu thôi, với cả cậu ta bị bắn mấy lần rồi mà vẫn không chết mà, cần quái gì phải lo lắng chứ.
Dường như Haibara rất có năng khiếu trong việc tiên tri, khoảng vài tiếng sau, biển báo 'Đang cấp cứu' tắt phụt, các bác sĩ từ trong phòng đi ra.
-Bác sĩ, thằng bé sao rồi? -Người duy nhất lo lắng từ nãy tới giờ -bác Agasa vừa thấy bóng dáng của bác sĩ xuất hiện liền tiến tới bắt chuyện.
-Cậu bé đã qua cơn nguy kịch, cả nhà có thể yên tâm rồi. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cậu bé tới phòng hồi sức, người nhà đến phòng tôi làm thủ tục.
-Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ...
Tại một thời điểm không ai thấy, trái tim của người trên giường ngừng lại vài giây nhưng sau đó lại đập trở lại hệt như lúc ban đầu.
-------------------------------------------------------------------------------
Giường bệnh của Conan được chuyển tới ngay bên cạnh giường của Kaito.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn mỗi tia nắng ban mai nhảy múa.
Từ một mảnh đen kịt, Kaito dần nhận ra được ánh sáng, cậu che mắt theo phản xạ.
Chói quá...
Mất ít thời gian thích ứng với ánh sáng, Kaito dần dần mở mắt nhận dạng tình cảnh hiện tại của mình.
Màu trắng, mùi thuốc sát trùng... Bệnh viện sao?
Sao mình lại ở đây?
Hình như lúc đang ăn kobayashi, mình cảm thấy lành lạnh rồi sau đó liền không còn ý thức nữa. Aiz, có thể lúc đó mình bất tỉnh nhân sự rồi cũng nên...
Nhưng mà, mình chỉ bị ngất xỉu thôi mà, có nghiêm trọng tới mức phải cắm mấy cái dây gì chằng chịt thế này không?
Kaito cố gắng ngồi dậy, bỗng nhiên cậu thấy vùng bụng đau nhức nhối.
Đau!
'Xoạch', cửa phòng bệnh được đẩy ra, Aoko xuất hiện với giỏ trái cây trên tay.
Ôi trời, chỉ ngất thôi mà, cái bà này cứ thích làm quá lên...
Khi Aoko đi ngang qua giường Kaito đang nằm, cậu chợt lên tiếng:
-Aoko, bà không cần phải mang tới đâu...
?!
Cái, cái quái gì vậy? Giọng, giọng mình sao lại nghe như giọng con nít ranh thế này?
-Ể? -Aoko khó hiểu dừng lại trước giường một chút, suy nghĩ gì đó rồi tiến lại chỗ bàn đồ dùng cạnh giường đặt lên ba quả cam. Xong, cô quay sang nhìn Kaito rồi nhẹ xoa đầu.
-Cậu bé, chị chúc em mau khỏi bệnh nhé. Chị cho em ba quả cam, lát nữa ăn để mau mau chóng lớn nha.
Kaito lập tức đơ ra...
Cái, cái thể loại dỗ trẻ con ăn cơm này là thế nào?
-Tui đủ lớn rồi, không cần lớn thêm nữa đâu. -Kaito bực tức trả lời.
Aoko bật cười, tiếp tục xoa đầu: -Em vẫn chưa đủ lớn đâu. Bao giờ bằng chị mới tính là đủ lớn.
Hả? Aoko hôm nay...có gì đó rất lạ...
Aoko không hề nán lại lâu, cô đi sang giường bệnh bên cạnh, Kaito cũng chú ý theo.
'Soạt', rèm buông che hai chiếc giường bị kéo lên. Kaito nhìn thấy người trên giường mặt lập tức trắng bệch, hai mắt mở to không thể tin nổi.
Đó, đó là...
oOoOoOo
Conan lơ mơ tỉnh lại. Chớp mắt vài cái để nhìn rõ mọi vật, cậu theo bản năng với lấy kính thường đặt ở đầu giường nhưng sờ mãi vẫn không thấy đâu.
Kì quái, mình không để kính trên giường sao?
À không, chút nữa quên mất, hôm qua mình đâu có về nhà, chắc Ran lại lo lắm đây...
Còn tổ chức... xem ra lại để mất dấu chúng rồi... Conan thở dài rầu rĩ.
-Tỉnh rồi hả, ngài thám tử?
Chợt từ giường bên cạnh truyền đến tiếng nói.
Khoan đã, cách gọi này...
-Kaito Kid?!
'Soạt', tấm rèm trắng lại được lật tung lên.
Conan mở to mắt không thể tin nổi.
Hả????
Đó, đó là...
-...T, tôi...?
-Bất ngờ lắm chứ gì? Tôi cũng không ngờ đấy. -Kaito trong thân xác Conan cười khẩy.
Khoan, hiện tại Kid đang ở trong cơ thể cậu vậy đổi ngược lại cậu hiện đang trú trong cơ thể của...Kid sao?
Hahaha, hình như...đúng là vậy...
Conan giơ hai tay lên nhìn bất động một hồi lâu.
-Tôi cũng là học sinh cấp 3 giống cậu, không cần kiểm tra đâu.
'Cũng'...?
-Xin lỗi nha, tôi mới học cấp 1... -Tên này nghi ngờ về thân phận của mình sao?
-Cậu không phải chối, kí ức của cậu lưu giữ trong cái xác này ta đã xem qua hết rồi. Cậu đúng là cao cả đấy, Sherlock Holmes Nhật bản-Kudo Shinichi.
Conan im lặng không nói được lời nào.
-Aizzz, không cần phải căng thẳng thế, ta còn chưa có nói gì nữa mà.
-Ta đâu có căng thẳng, chẳng qua là hơi ngạc nhiên vì ảo thuật gia cuối cùng của thế kỉ lại là một tên cấp 3 giống ta thôi.
-Hì hì, tôi sẽ xem nó là một lời khen... Không uổng công tôi nghi ngờ...
(P/s: Mấy chế xem lại movie 3 Nhà ảo thuật gia cuối thế kỉ nha, phần này Kid nghi ngờ Conan rồi nhưng trong truyện tranh lại không đề cập tới.)
-Cái gì?
-Không có gì.
-Hiện tại, có cách nào trở về không?
-Hỏi thừa, nếu có thể trở về thì cậu nghĩ chúng ta vẫn còn trong tình trạng này sao?
-Vậy không lẽ...tôi... phải giúp cậu đi làm tặc sao?
Tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai mặt mình(khụ, mặc dù không đúng lắm) treo ở khắp nơi với dòng chữ 'Wanted' đẹp đẽ thì mặt Conan càng ngày càng tái.
-Ồ, cậu nhắc tôi mới, tôi rất rất tò mò một vị thám tử khi làm tặc sẽ như thế nào đấy a!
-KHÔNG ĐỜI NÀOOOOOO!!!!
Và thế là cuộc sống gian khổ, éo le của Sherloch Holmes và Arsène Lupin Nhật Bản chính thức bắt đầu...
-----------------------------------------------------------------------------------
Lăn mãi mới xong. Cảm ơn về 2 cmt đầu tiên của các bạn nha.
***Funny Question: Họ của bác Agasa là gì?
/5
|