Chương 144
Đầu tháng 7, cộng đồng mạng vẫn thảo luận ngất trời về điểm thi đại học của Thịnh Kiều. Mà bản thân Thịnh Kiều thì đã thu thập hành trang chạy tới Kiêu Dương để tiến tổ quay phim.
Hồng Ngọc Truyện khởi động.
Buổi sáng là nghi thức khai máy. Buổi chiều là chụp ảnh tạo hình. Đạo diễn là người có tiếng am hiểu quay phim lịch sử. Ông là loại người chỉ thích vùi đầu vào công việc, rất ổn trọng điệu thấp, không thích tiết lộ về tác phẩm khi nó chưa hoàn thành.
Đạo diễn như thế, kéo theo toàn bộ nhân viên đoàn phim cũng có phong cách ấy. Các bộ phim khác đều quan tuyên diễn viên chính vài tháng trước khi quay. Riêng Hồng Ngọc Truyện thì mãi đến ngày khai máy mới tiết lộ tin tức với bên ngoài.
Buổi chiều, tạo hình của Thịnh Kiều được công bố trên mạng.
Phim lịch sử không giống với phim thần tượng. Trang phục phải bám sát lịch sử. Các bộ trang phục cổ trang trước kia của Thịnh Kiều đều đi theo đường tiên khí ngời ngời kèm theo một cổ thanh lãnh.
Fan Kiều trước đó không hề nghe tiếng gió nào, đột nhiên hôm nay đoàn phim nhảy ra quan tuyên, khiến cho mọi người luống cuống tay chân. Fan Kiều đang đắc chí diễu võ dương oai vì vụ thi đại học lại phải vội vã phục hồi tinh thần chạy đi tuyên truyền cho phim mới.
Vai nam chính phối hợp với Thịnh Kiều sẽ do Ngô Kiết Nhiên diễn. Hắn không tính là lưu lượng, kỹ thuật diễn cực kỳ xuất sắc, có điều hơi cao ngạo. Cơ mà hắn có kỹ thuật diễn để dựa vào nên dù có chút cao ngạo thì đại gia cũng tùy ý hắn.
Hồi đầu năm, Ngô Kiết Nhiên thường ở trước mặt công chúng ra vẻ ngôi sao cao cao tại thượng lên tiếng phê phán những minh tinh không xứng được gọi là diễn viên, tự xem bản thân đứng ở trên cao nhìn xuống mà coi khinh người khác. Sau đó, hắn bị fan của những người kia mắng té tát, cũng biết sợ nên dần dần không dám công khai chỉa mũi nhọn ra ngoài nữa.
Nhưng mà nội tâm của hắn thì vẫn khinh thường nghệ sĩ lưu lượng, điều này là không thể thay đổi, cứ xem thái độ của hắn dành cho Thịnh Kiều là biết.
Đinh Giản ngồi kể cho Thịnh Kiều nghe chuyện bát quái trong đoàn làm phim.
“Nghe nói, thời điểm tên kia biết nữ chính được chỉ định là chị còn đòi bãi diễn (làm mình làm mẩy không muốn diễn), đạo diễn và quản lý phải khuyên can mãi hắn mới chịu trở lại. Hừ… hắn có cái gì tốt chứ. So được với Hoắc Hi ca sao? Cho dù so được thì còn Mạnh lão sư kìa. Nói tóm lại hắn chính là cái loại đức hạnh dẻ rách.”
Từ sáng tới giờ, Ngô Kiết Nhiên không hề mở miệng nói một chữ với Thịnh Kiều. Cô lên tiếng chào hỏi, hắn chỉ thoáng gật đầu, ngay cả ngẩng mặt nhìn một cái cũng không thèm.
Thịnh Kiều duy trì gương mặt cười hì hì chứ trong lòng đã chửi đổng rồi. Sau đó, cô cũng không thèm để ý tới hắn ta luôn. Phim trường là nơi làm việc thôi, ai sợ ai chứ.
Ngày đầu tiên khởi quay, cảnh quay đầu tiên là buổi đêm.
Cảnh quay diễn ra bên hồ. Một thuyền hoa cực kỳ khoa trương đậu trên mặt hồ. Bốn phía thuyền giăng đầy hoa đăng, khiến mặt hồ sáng bừng lên. Thịnh Kiều đã thay đổi trang phục đâu vào đấy, lại phát hiện vòng eo có hơi lỏng nên cùng nhân viên tạo hình nói qua một chút. Nhân viên tạo hình đưa cô về lại phòng hóa trang để chỉnh sửa.
Hai người loay hoay trong phòng thử đồ, bên ngoài phòng hóa trang lại có người đi vào, là Ngô Kiết Nhiên, hắn đã thay xong trang phục ghé vào tìm khăn trùm đầu.
Tiếng nói của người đại diện vang lên.
“Một lát phải đối diễn. Cậu đừng dùng cái sắc mặt này nữa có được không.”
Thanh âm của Ngô Kiết Nhiên lạnh lùng.
“Tôi là diễn viên. Tôi phân biệt rõ ràng khi nào là trên sân khấu, khi nào là xuống sân khấu. Anh không cần lo lắng cho tôi. Không bằng lo cho cái người chốc lát đối diễn với tôi thì không diễn được kia kìa.”
“Cậu đừng có nói như vậy về Tiểu Kiều. Tôi đã xem qua phim cô ấy đóng, không hề kém cỏi như cậu nói đâu. Cô ấy cùng Hoắc Hi diễn Không Sợ, chẳng phải Hoắc Hi lấy được giải thị đế đó sao. Cô ấy cũng được đề cử giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Kỹ thuật diễn rất tốt.”
Ngô Kiết Nhiên cười lạnh.
“Có phải dùng bản lĩnh thật để nhận giải hay không cũng không biết được. Cái vòng giải trí này chính là bị bọn họ làm cho chướng khí mù mịt!”
Nhân viên trang điểm đứng bên trong thấy sắc mặt của Thịnh Kiều lạnh xuống, trong lòng chửi thề một tiếng, vội vàng lấy kim châm đính hai ba cái xiết lại eo cho cô rồi lập tức đẩy cửa chạy ra khỏi phòng.
Ngô Kiết Nhiên và người đại diện lúc này mới phát hiện bên trong có người.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng của Thịnh Kiều, người đại diện biết ngay có chuyện không ổn, định đi tới cười lấy lòng hòa hoãn vài câu, không ngờ Thịnh Kiều lướt qua bọn họ, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc một cái.
Ngô Kiết Nhiên cười lạnh một tiếng.
Thịnh Kiều đi tới cửa bỗng nhiên dừng chân, xoay người, nhìn qua tấm gương mà đối mắt với hắn. Ánh mắt của cô lạnh thấu xương khiến Ngô Kiết Nhiên có chút sửng sốt.
Khóe miệng cô hơi kéo lên, cười trào phúng một cái, nhẹ giọng nói.
“Ngô lão sư, gửi anh một câu. Người không hiểu biết thì thích nghị luận khắp nơi, điều đó chỉ chứng tỏ anh thực vô tri.” – dừng một chút, nhoẻn miệng cười – “Hoắc Hi có phải dùng bản lĩnh thật để giành lấy giải thị đế hay không, còn chưa tới phiên anh khoa tay múa chân. Nếu anh có điều dị nghị, hãy tìm ban tổ chức mà lý luận. Nói ngắn nói dài sau lưng người khác thật không phải là tác phong của một tiền bối đâu.”
Ngô Kiết Nhiên bị cô nói đến mặt chuyển xanh chuyển trắng, đang muốn phản bác thì cô đã nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Người đại diện nhỏ giọng trách mắng.
“Đã nói cậu sửa tính tình đi mà không chịu nghe. Sớm muộn gì cũng có ngày tiền đồ của cậu bị hủy vì cái miệng này.”
Ngô Kiết Nhiên có chết cũng giữ sĩ diện, cứng đầu phản bác.
“Anh sợ cô ta chứ tôi không sợ. Chẳng thiếu người thích lấy địa vị mà chèn ép tôi.”
Thịnh Kiều lười nghe bọn họ nói nhảm, nện bước rời đi thật nhanh.
Trở lại phim trường, cô uống một ly nước lạnh để bình phục tâm trạng. Không lâu sau, Ngô Kiết Nhiên cũng mặt lạnh quay về. Đạo diễn phát hiện tình trạng của hai người có gì đó không đúng lắm nhưng chưa mở miệng nói gì, vẫn chỉ đạo nhân viên chuẩn bị cảnh quay.
Sau khi diễn viên quần chúng vào chỗ, bảng phân cảnh gõ cạch~ một tiếng. Đạo diễn hô.
“Action!”
Vẻ mặt lạnh băng của Ngô Kiết Nhiên nháy mắt biến chuyển, trở thành dáng vẻ ôn nhuận tươi tắn như tắm trong gió xuân, bên môi là ý cười nhạt nhẽo có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng hỏi người đóng vai Nhạc Phi ở bên cạnh.
“Chúng ta nhất định phải tham gia sao?”
Thiếu niên Nhạc Phi trầm giọng trả lời.
“Hình như là không thể nào không tham gia.”
Hai người dùng vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn nhau, sau đó thở dài bước lên thuyền hoa, dáng vẻ nề hà có chút bị ép buộc được họ diễn ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Nếu không vì sao Ngô Kiết Nhiên có thể kiêu ngạo như vậy chứ, bởi vì diễn xuất của hắn quả thật rất tốt.
Trong đêm đen vang lên tiếng thét chói tai.
“Thế công tử rơi xuống nước. Mau! Người đâu! Mau cứu công tử. Còn tiện tì dám đả thương công tử nữa, mau bắt lại!”
Ngô Kiết Nhiên đưa bàn tay lên che trán, dáng vẻ hứng thú vây xem, dưới sự thúc giục của thiếu niên Nhạc Phi bước nhanh lên thuyền.
Cảnh đầu tiên diễn xong, đạo diễn hô “cắt”, Ngô Kiết Nhiên nháy mắt khôi phục vẻ mặt lạnh băng. Mọi người cảm khái đúng là trở mặt như trở bánh tráng.
Cảnh thứ hai bắt đầu ngay sau đó.
Tiệc tối ăn uống tưng bừng, có đàn ca xướng hát. Một thị vệ hoang mang rối loạn vọt vào, quỳ lạy nói.
“Đồng tướng quân, vừa rồi Dương thế tử bị một cô gái bẻ gãy cánh tay, ném xuống sông. Hiện tại bọn thuộc hạ đã áp giải cô gái kia tới đây, thỉnh tướng quân phân xử.”
Diễn viên vào vai Đồng tướng quân đặt chén rượu xuống bàn, giận dữ quát lên.
“Còn phân xử cái gì. Kẻ nào dám đả thương người, lôi ra đánh chết!”
Ngô Kiết Nhiên xoa xoa chén rượu, đầu ngón tay vân vê, nghiêng đầu như suy nghĩ chuyện gì, hai mắt sáng lên hỏi.
“Dương thế tử chính là cái người tục xưng trời sinh thần lực Dương Vân đó sao?”
“Hồi bẩm Hàn tướng quân, đúng là hắn.”
Ngô Kiết Nhiên phủi ống tay áo, ôn hòa cười lên.
“Dương thế tử trời sinh thần lực, người bình thường khó có thể đánh lại, không biết cô gái kia là người phương nào, có thể bẻ gãy một cánh tay của hắn. Hàn mỗ tưởng muốn tận mắt nhìn thấy.”
Thịnh Kiều bị hai gã thị vệ áp giải vào.
Cô mặc một thân áo tím, vẻ mặt cương liệt lạnh lùng, không hề có dáng vẻ của một nữ tử bình thường, trên thân tỏa ra một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.
Cô không nói tiếng nào, chỉ cô độc đứng nơi đó, bóng lưng thẳng tắp hiên ngang liền có thể diễn ra một Lương Tê tuy là thân nữ nhi nhưng ngạo cốt bất khuất y như trong nguyên tác.
Tiếp theo đáng lẽ là lời kịch của Ngô Kiết Nhiên, không ngờ hắn bị biểu tình của Thịnh Kiều làm cho kính sợ, nhất thời không kịp phản ứng.
Nhân viên toàn trường quay cảm thấy hắn thật đáng thương. Hắn thân là diễn viên, kinh nghiệm đối diễn rất phong phú. Vậy mà Thịnh Kiều vừa xuất hiện, hắn liền không thể mở miệng đọc lời thoại.
Đạo diễn hô “cắt”. Ngô Kiết Nhiên thoáng ảo não, cố gắng bình tâm. Bắt đầu quay lại lần thứ hai. Ngô Kiết Nhiên tiến vào trạng thái, quay sang thiếu niên Nhạc Phi nói.
“Bằng Cử, ngươi tới thử thân thủ của cô ta.”
Sau đó là màn đánh diễn của Thịnh Kiều.
Buổi chiều, Thịnh Kiều đã diễn tập cảnh này với lão sư chỉ đạo võ thuật. Ban đầu bọn họ muốn dùng thế thân, nhưng mà dáng người của Thịnh Kiều quá mềm mại, võ sư thế thân nhìn thoáng qua màn hình sẽ bị khán giả phát hiện. Sau khi đạo diễn kiểm tra bản quay thử liền quyết định để Thịnh Kiều tự ra tay.
Với các cảnh đánh võ, bọn họ sẽ dùng tới vài cái máy quay phim. Thịnh Kiều biểu diễn rất là hoàn mỹ. Cho dù là cảnh đặc tả biểu tình thần sắc hay là cảnh quay xa chiêu thức dáng vẻ thì cô hoàn toàn đã dung nhập thành nhân vật. Tổ chỉ đạo võ thuật đứng bên cạnh xem đều gật gù tán thưởng.
Tâm trạng của Ngô Kiết Nhiên đúng là ngũ vị tạp trần. Đột nhiên hắn nhớ tới câu nói vừa nãy của Thịnh Kiều: Người không hiểu biết thì thích nghị luận khắp nơi, điều đó chỉ chứng tỏ anh thực vô tri.
Xem ra, hắn quả thực vô tri.
Quay hình đến tận 10g tối mới có thể nói là hoàn thành lịch quay của đêm nay. Phía sau còn có mấy màn đối diễn giữa Ngô Kiết Nhiên và Thịnh Kiều. Điều hắn từng lo lắng là Thịnh Kiều không biết diễn cơ bản không phát sinh.
Tuy rằng bởi vì bọn họ tương tác chưa đủ hiểu nhau nên bị NG vài lần nhưng lỗi lầm tới từ cả hai phía.
Đạo diễn vừa hô cắt, Thịnh Kiều cũng biến sắc mặt ngay lập tức, không hề mở miệng nói gì với hắn, quay đầu đi ngay.
Ngô Kiết Nhiên định lên tiếng chào hỏi, một kiểu mượn núi xuống ngựa để hòa hoãn quan hệ nhằm tạo cơ hội nói một tiếng xin lỗi, kết quả tính tình của Thịnh Kiều còn kiêu ngạo hơn cả hắn.
Người đại diện lạnh lùng bước tới.
“Đừng trách sao người ta không thèm nể mặt. Cậu nên gặp nhiều chuyện như thế này mới tốt. Để xem về sau cậu có chịu thay đổi cái tính bướng bỉnh cứng đầu cố chấp kia không.”
Nếu không phải vì cái tính xấu kia thì Ngô Kiết Nhiên đã không đắc tội với nhiều người như vậy, khiến cho tình cảnh hiện giờ kẹt cứng ở vị trí cao không cao, thấp không thấp.
Ngô Kiết Nhiên không hé răng.
Về khách sạn, vừa vào phòng, Đinh Giản đã hứng thú bừng bừng tám chuyện.
“Chị nhìn thấy cái mặt lúc đỏ lúc trắng của tên kia không? Ai da… làm em sung sướng đến mức muốn cười haha ra tiếng luôn. Kiều Kiều à, lần này đánh rất tốt, bản mặt kia đáng đánh.”
Thịnh Kiều rót nước uống, vẻ mặt rầu rĩ không vui. Đinh Giản khó hiểu hỏi.
“Sao chị không vui?”
Thịnh Kiều thở dài.
“Về sau còn phải diễn cảnh tình cảm với hắn đó. Thật là tạo nghiệt mà.”
/163
|