Chương 101
Trời dần vào hạ. Thời tiết càng lúc càng nóng. Nhóm diễn viên thứ hai sát thanh. Quá trình quay chụp cũng gần kết thúc. Đạo diễn chừa lại một ít cảnh diễn tình cảm để quay chụp sau cùng. Sau khi nam chính nữ chính quen thuộc với nhau rồi thì diễn cảnh tình cảm mới tự nhiên.
Mùa hè. Bờ sông. Hôm nay là cảnh Nhiếp Khuynh gặp gỡ Hứa Lục Sinh. Buổi tối. Ngoại cảnh. Bờ sông không có ánh đèn nên rất nhiều muỗi. Toàn bộ phim trường lúc này tràn ngập mùi dầu thơm. Đạo diễn dặn dò hai diễn viên chính, không được để muỗi cắn vào mặt, ảnh hưởng đến thẩm mỹ.
Hoắc Hi ngồi vào chỗ, trên bậc thang ở bờ sông, trong tay cầm một lon bia. Máy quay vận hành. Thịnh Kiều từ phía sau đi tới, trên tay cầm một túi thuốc. Nghe tiếng bước chân, Hứa Lục Sinh nghiêng đầu nhìn, thấy người tới là cô, khóe miệng đang bầm tím khẽ nhếch, hỏi.
“Em làm sao biết anh ở đây?”
Nhiếp Khuynh không nói lời nào, trầm mặc đi qua, ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu mở túi, lấy nước sát trùng và bông tăm ra, thấm ướt. Khi cô làm một loạt động tác này, Hứa Lục Sinh dùng cái tay đang cầm lon bia, chống cằm nhìn thích thú.
Nhiếp Khuynh thấm ướt nước thuốc, xoay người, ngón tay nâng cằm anh lên, bắt đầu xoa lên miệng vết thương ở khóe môi và xương gò má. Hứa Lục Sinh cười nhẹ.
“Nhiếp Khuynh, em làm như vậy anh sẽ hiểu lầm mất.”
Cây bông tăm trên tay cô vẫn nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương, bộ dáng lạnh lùng nhạt nhẽo, hỏi lại.
“Hiểu lầm chuyện gì?”
“Hiểu lầm em thích anh a~”
Cô chẳng nói lời nào, làm xong, lại đổi tăm bông, lại thấm nước thuốc, tiếp tục lặp lại chuỗi hành động vừa rồi. Khoảng cách giữa hai người rất gần, có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương. Sau một lúc, cô thấp giọng hỏi.
“Vì sao không nói với tôi?”
Hứa Lục Sinh rũ mắt, kéo môi cười một cái.
Sau khi cô thoa thuốc xong, anh liền cầm lon bia định uống tiếp. Nhiếp Khuynh nắm cổ tay anh, ngăn lại. Anh nhìn cô một cái, cười cười.
“Được được. Không uống.”
Cô lúc này mới buông tay. Anh đem lon bia đặt dưới đất, đưa mắt nhìn ra bóng đêm trước mặt, sau một lúc mới thấp giọng nói.
“Anh 3 tuổi được đưa tới cô nhi viện.”
Thân hình Nhiếp Khuynh khẽ run một chút, im lặng nhìn anh.
“Không cha không mẹ, không biết cả tên, bị ăn khổ cũng chỉ biết khóc. Hồi bé anh không thích cười, cho nên chẳng ai nguyện ý nhận nuôi anh. Nghĩ cũng đúng, ai sẽ thích một đứa bé cả ngày không cười không nói chứ.” – tự buồn cười mà thở ra một hơi – “Cứ như vậy cho đến năm 8 tuổi, anh học khôn rồi, biết những người tới viện phúc lợi sẽ thích loại trẻ con gì. Cho nên năm ấy, anh được Hứa gia nhận nuôi.”
Anh lại cầm lon bia lên uống, nhưng lúc này Nhiếp Khuynh không đưa tay ngăn cản nữa.
“Hứa gia giàu có. Bọn họ không cần một đứa con, ngoài mặt, là cần một người bạn để chơi cùng con gái của họ. Anh giả trang thành bộ dáng mà họ thích, một bước cũng không dám đi sai. Nhiếp Khuynh, em có biết, nhiều đứa trẻ sau khi được nhận nuôi vẫn sẽ bị trả về viện phúc lợi không? Không ai muốn trở về nơi ấy, anh cũng không. Anh vẫn luôn ép chính mình phải sống trong cái khuôn mẫu kia, vì tồn tại mà đắp lên một chiếc mặt nạ. Lâu dần về sau, anh thật giống như biến thành cái dáng vẻ ấy.”
Anh rũ mắt, đưa đôi tay lên nhìn, vẻ mặt chán ghét.
“Ngay cả anh cũng đã quên, bộ mặt thật của mình là gì.”
Cô nhẹ giọng gọi.
“Hứa Lục Sinh…”
Hai tay anh run rẩy.
“Vì giữ thân phận và thể diện, vì cái gọi là đứa con hiếu thảo, biểu hiện giả dối ra ngoài mặt, thật sự có bao nhiêu phần chân tình bên trong đây? Vì thanh danh của Hứa gia, anh giúp hung thủ biện hộ. Nói cái gì, chỉ có người nhà mới là quan trọng nhất. Ai là người nhà của anh? Đâu mới là nhà của anh?”
Cảm xúc anh trở nên kịch liệt, giống như chán ghét bản thân đến cực điểm, bóp dẹp lon bia trong tay sau đó hung hăng ném ra xa.
Nhiếp Khuynh cúi người ôm lấy thân hình đang run rẩy của anh. Anh gác cằm lên vai cô, một lúc sau mới trầm thấp cười lên.
“Nhiếp Khuynh, em thích anh sao?”
Cô chỉ ôm anh, không nói tiếng nào. Anh cong môi cười, giọng nói đanh lại.
“Nhiếp Khuynh, nếu không thích anh, không cần ôm anh, đừng cho anh ảo tưởng hư vô.”
Nhiếp Khuynh chậm rãi buông tay, nửa quỳ, nhìn anh chua xót, đột nhiên khẽ chồm tới, hôn anh. Nhẹ nhàng, nhàn nhạt, một cái hôn phớt qua khóe môi.
Phó đạo diễn lay lay biên kịch, nhỏ giọng hỏi.
“Kịch bản không có hôn a. Nói cắt sao?”
Vương đạo diễn nhìn chằm chằm màn ảnh.
“Không được kêu. Để cô ấy phát huy.”
Nhiếp Khuynh nhắm mắt, lông mi run rẩy, ở trên mặt anh quét qua quét lại mà hôn, khóe môi cô run run nhưng không có ý lùi bước. Cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, trán dán lên trán, chóp mũi chạm nhau, nhỏ giọng nghiêm túc nói.
“Em thích anh.”
Anh sửng sốt một chút. Bàn tay chế trụ cái ót của cô, tay kia ôm lấy cô, đảo khách thành chủ, hôn sâu trở lại.
Một lúc lâu, đạo diễn mới hô.
“Cắt, qua.”
Hoắc Hi buông Thịnh Kiều ra.
Thịnh Kiều vẫn còn cúi đầu, chìm trong cảm xúc. Anh nhìn cô, phát hiện khóe mắt cô ướt ướt, hình như đã khóc.
Anh đưa tay sờ đầu cô một cái, nhẹ giọng hỏi.
“Làm sao vậy?”
Cô thút thít nói.
“Trong lòng cảm thấy thật là khổ sở. Em lập tức sẽ tốt thôi.”
Anh không nói nữa. Tiểu Đản cầm áo khoác chạy tới. Anh xua tay ý bảo đừng tới, tiếp tục ngồi bên cạnh cùng cô.
Một lúc sau, cảm xúc của Thịnh Kiều mới điều chỉnh tốt trở lại, nhớ lại chuyện hồi nãy tự ý thêm cảnh hôn, ngượng ngùng giải thích.
“Em… hồi nãy… quá nhập tâm, cảm xúc dâng lên… rồi mới…”
Hoắc Hi khẽ cười, không nói gì. Vương đạo diễn đi tới bên cạnh, khuyến khích khen.
“Thêm vào hay lắm.”
Quay xong cảnh này là họ kết thúc công việc hôm nay.
Cảm xúc của Thịnh Kiều quá mãnh liệt, vẫn héo rũ buồn bã. Lên xe, nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi. Cửa xe mở, bên cạnh có người ngồi xuống. Cô tưởng là Đinh Giản, cũng không mở mắt, hữu khí vô lực nói.
“Cho chị dựa dựa một chút.”
Người bên cạnh nhích qua, cô nghiêng đầu dựa vào, lại cảm giác bản thân đang dựa vào một bả vai rộng lớn hơn Đinh Giản. Sợ tới mức muốn ngồi lên. Đầu bị bàn tay đè lại, Hoắc Hi thấp giọng nói.
“Em cứ dựa đi.”
Trong lòng cô đánh trống, nửa muốn dựa nửa không dám, thân người căng cứng, dùng lực eo để duy trì cân bằng. Hoắc Hi khụ một tiếng.
“Em đang muốn luyện cơ bụng à?”
Thịnh Kiều càng khẩn trương hơn. Anh vừa tức vừa buồn cười, dứt khoát đẩy đầu cô khỏi người. Thịnh Kiều ngồi thẳng lên liền lập tức thả lỏng, nhỏ giọng hỏi.
“Hoắc Hi, anh muốn ngồi xe của em để về khách sạn à?”
Hoắc Hi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh tới để nói một chuyện với em.”
“Dạ. Chuyện gì ạ?”
“Sau khi đóng máy, anh sẽ xuất ngoại học tập.”
Cô trừng lớn.
“Xuất ngoại? Anh đi bao lâu? Học cái gì?”
Anh quay đầu, thấy biểu tình giật mình của cô thật là đáng yêu muốn chết luôn.
“Chắc khoảng nửa năm. Chủ yếu muốn học kỹ năng diễn xuất, cũng sẽ học một ít về thanh nhạc.”
Thịnh Kiều nhớ tới lúc trước từng nghe anh và Vương đạo diễn nói qua về chuyện chuyển hình, còn có bộ điện ảnh kia nữa. Có lẽ đây là bước chân đầu tiên trên con đường mà anh muốn đi để nghênh đón tuổi 30.
Cô chần chờ hỏi.
“Vậy nửa năm này, ở trong nước anh sẽ không có bất cứ hoạt động nào sao?”
“Ừ, toàn bộ hành trình đều đẩy lùi.”
Cô đương nhiên ủng hộ anh. Bất luận anh quyết định làm gì, cô đều sẽ ủng hộ. Chính là hiện giờ thị trường trong nước rất căng thẳng, người mới xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tài nguyên cạnh tranh kịch liệt. Nửa năm không hoạt động, không lộ mặt, nhân khí tiêu tan, lượng fan suy giảm, ảnh hưởng tuyệt đối rất lớn.
Cái này giống như trả một giá lớn, đặt cuộc vào một tương lai hoàn toàn mới sao?
Sau một lúc, cô nắm chặt bàn tay nhỏ, kiên định nói.
“Em tin tưởng anh. Chúng em chờ anh trở về.”
Hoắc Hi cười cười, nói.
“Trong nửa năm này…”
“Tuyệt đối không trèo tường. Sai phạm sẽ chặt chân.”
“…”
Cô mở mắt trông mong nhìn anh.
“Anh xuất ngoại nhưng vẫn phải lên weibo nha, phải đăng ảnh selfie, chúng em sẽ nhớ anh lắm.”
Hoắc Hi buồn cười lắc đầu.
“Nửa năm này, phim mới lên sóng, các chương trình tống nghệ quay lúc trước cũng lên sóng, sẽ không xảy ra tình huống như trong tưởng tượng của em đâu. Yên tâm đi.”
Phòng làm việc đã tính toán qua. Sáu tháng cuối năm thường là thời gian anh tập trung sáng tác. Hai chương trình tống nghệ, một bộ phim truyền hình, đủ giúp anh giữ vững nhiệt độ cho 6 tháng.
Thịnh Kiều bẻ ngón tay, toàn bộ lo lắng đều tan thành mây khói, vẻ mặt còn muốn vui vẻ hơn cả chính chủ.
“Hoắc Hi~ chờ anh học tập trở về, anh sẽ không còn là Hoắc Hi nữa!”
“Vậy anh là ai?”
“Là Hoắc-Nữu Hỗ Lộc-Hi!” (Nữu Hỗ Lộc là một dòng họ danh giá, từng sinh ra rất nhiều hoàng hậu)
“…”
Phương Bạch mở cửa, ngồi vào ghế tài xế, quay đầu xuống nhìn, hớn hở hỏi.
“Cái gì Nữu Hỗ Lộc? Lại sắp có phim cung đấu à?”
Sau khi biết Hoắc Hi sắp xuất ngoại, Thịnh Kiều hận không thể mỗi giờ mỗi phút đều thấy anh, 24 giờ đều ở bên cạnh anh, giống như ít nhìn thấy một cái sẽ luyến tiếc không thôi.
Quả nhiên, được đằng chân lấn đằng đầu, càng có được càng tham lam muốn thêm.
Trước kia, cô chỉ cần đứng dưới sân khấu nhìn anh biểu diễn thôi đã hạnh phúc rồi, về sau cảm thấy không thỏa mãn, thế là bắt đầu truy hành trình, đưa đón phi cơ, trở thành trạm tỷ tiền tuyến, chỉ vì muốn nhìn anh nhiều thêm vài lần.
Sau khi trở thành Thịnh Kiều, bọn họ tham gia tống nghệ chung, đóng phim chung, thân mật hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn thấy không đủ.
Biết trước nửa năm sau sẽ không gặp mặt, anh còn chưa đi, cô đã bắt đầu mắc bệnh tương tư.
Làm sao cô sống tiếp nửa năm này đây… huhu…
Hôm nay quay cảnh Nhiếp Khuynh bị áp giải vào tòa, ở bên ngoài nhìn thấy Hứa Lục Sinh. Nhiếp Khuynh đưa mắt nhìn anh, còn chưa kịp mở miệng đọc lời kịch. Đạo diễn ở bên cạnh đã la lên.
“Cắt! Tiểu Kiều, hiện giờ em sắp lên tòa, không phải ra pháp trường. Ánh mắt sinh ly tử biệt kia là làm sao?”
Thịnh Kiều: “…”
Huhu… oa oa… nửa năm không thấy anh, chính là muốn mạng của cô a~
Ngoài miệng nói rất dễ, nào là em ủng hộ anh, em tin tưởng anh, em chờ anh trở về. Nhưng nhớ nhung thống khổ trong lòng chỉ có một mình cô biết mà thôi.
Đạo diễn cho họ nghỉ ngơi nửa giờ, cô ủ rũ ngồi một bên. Thấy bộ dáng rầu rĩ không vui của cô, Hoắc Hi nghẹn cười đi qua, thấp giọng hỏi.
“Nửa năm tới, hành trình của em có nhiều lắm không?”
Cô nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, chần chờ trả lời.
“Hẳn là không nhiều lắm…”
Anh cười cười.
“Nếu có thời gian rãnh, em có thể đi thăm anh không?”
“A??? Có thể tới tìm anh sao?”
“Vì sao không thể? Anh là đi học, không phải xuất gia.”
“Được.”
Nháy mắt tâm tình của cô liền ổn định, ánh mắt cũng ổn định. Nhân viên bên kia gọi hai người vào vị trí. Bảng phân cảnh gõ cạch~
Nhiếp Khuynh bị áp giải, nhìn xuống còng tay. Dĩ vãng đều là cô còng tay người ta. Hiện tại đến phiên cô bị còng.
Hứa Lục Sinh đứng trên hành lang phía đối diện, xuyên một thân tây trang màu đen, tóc chải chuốt không chút cẩu thả, đeo kính gọng vàng, ánh mắt sâu tựa như biển.
Hai người từ hai phía đối diện mà bước tới gần nhau.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy anh, thoáng cứng đờ, khẽ cười một chút, giống như trách cứ mà nói.
“Sao anh lại tới?”
Anh cũng cười, che dấu đáy mắt gợn sóng, tiếng nói ôn hòa.
“Anh tới để biện hộ cho em. Nhiếp Khuynh, anh sẽ trả lại sự trong sạch cho em.”
Anh đứng trong ánh sáng, cả người đầy bụi bậm.
Chính là phương hướng mà cả cuộc đời này cô muốn nhắm tới.
/163
|