Từ những vách núi treo leo của Tel’naeír, Saphira bay sát phía trên khu rừng cho tới khi cô ả hạ cánh xuống chỗ cây Menoa. Dày hơn cả 100 cây thông khổng lồ đứng xung quanh, cây Menoa vươn lên bầu trời sừng sững như một cây cột khổng lồ, tán của nó rộng tới hàng ngàn feet. Các tua đan xen nhau như tấm lưới, bao phủ mặt đất rộng tới 10 Mẫu-Anh, trước khi rễ của nó cắm sâu vào lớp đất phù xa mềm. Xung quanh cây Menoa không khí trở lên mát mẻ và ẩm thấp, những giọt sương đọng lại là kết quả của màn sương mù lơ lửng phía trên tấm lưới, tưới cho những đám dương xỉ lớn bám trên thân nó. Vài chú sóc đỏ thi nhau chuyền qua lại trên những cành cây cổ thụ cùng những tiếng ríu rít của hàng trăm chú chim lao ra từ những bụi mâm xôi…Cây Menoa được biết đến với sự tích của 1 vị thần tiên mang tên Linnëa, người mà tinh thần của bà giờ đây đang duy trì sự sống cho cây và cho cả khu rừng.
Eragon cố tìm những chỗ gồ ghề xung quanh với hy vọng có liên quan chút gì đó tới vũ khí, nhưng cũng như trước kia, nó chẳng thể tìm thấy gì cả. Nó chú ý tới một mảnh gỗ đã mọc rêu dưới chân nó và mang tới chỗ Saphira, nó hỏi: Em nghĩ thế nào, nếu anh niệm vào nó một số phép thuật liệu anh có thể đem nó đi chém giết được không? Anh có thể giết chết một tên lính chỉ với một cộng cỏ nếu anh muốn, tuy nhiên để chống lại Murtagh và Thorn hoặc lão vua già và con rồng của hắn thì có lẽ anh phải cần nhiều hơn thế.
Em nói đúng. Nó ném khúc gỗ đi.
Nếu là em, em không cần thiết phải hoàn toàn tin vào những điều Ma mèo nói. Không. Nhưng dĩ nhiên anh nên xem xét các vấn đề khác nếu như anh có thể tìm ra được thứ vũ khí này. Biết đâu nó có thể là 1 hòn đá, 1 cuốn sách hay 1 cái gì đó tương tự, hoặc 1 cây gậy từ 1 trong những cành của cây Menoa cũng rất có thể sẽ trở thành một thứ vũ khí quý giá, anh nghĩ thế.
Nhưng không thể bằng 1 thanh kiếm được.
Không hẳn…Nhưng anh nghĩ không nên lấy đi bất kỳ cành cây nào khi chưa được sự cho phép của bà ấy. Anh không biết làm cách nào để thuyết phục bà ấy đáp ứng yêu cầu của mình.
Saphira uốn cổ, nhìn chằm chằm vào cái cây, rồi lắc đầu và vai để rũ bỏ những giọt nước đọng trên lớp vảy của cô nàng. Khi cành cây tấn công Eragon, nó kêu lên và nhảy lùi lại để tránh. Bà ta nói: Nếu có bất kỳ kẻ nào muốn làm hại cây Menoa, ta sẽ bắt chúng phải trả giá cho lỗi lầm của chúng.
Vài giờ sau đó, hai trong số họ vẫn đi lảng vảng xung quanh, Eragon vẫn tiếp tục hy vọng sẽ vấp phải cái gì đó nơi mà có thể có chiếc rương cũ nào bị dấu đi có chứa 1 thanh kiếm. Kể từ khi Murtagh lấy đi thanh Zar’roc, nó nghĩ đó phải là thanh kiếm mà Rhunön làm cho Brom.
Và cả màu của thanh kiếm nữa chứ. Saphira thêm vào. Con rồng của Brom,cũng tên là Saphira, và nó cũng màu xanh.
Cuối cùng, thất vọng, Eragon cố dùng suy nghĩ thâm nhập vào cây Menoa để giải thích việc tìm kiếm của mình và yêu cầu sự trợ giúp, nhưng có lẽ không dễ dàng gì. Chán nản, nó và Saphira bỏ đi, lúc này mặt trời đã gần khuất núi. Từ khu đất trống, Saphira bay thẳng tới trung tâm của Ellesméra, nơi cái cây mà cô ả hạ cánh và làm phòng ngủ đã được 1 vị tiên sắp xếp cho từ trước. Ngôi nhà gồm những phòng hình cầu giống như một cái vương miện khổng lồ nằm trên 1 cái cây vững trãi cách mặt đất vài trăm feet. Một bữa ăn đơn giản với trái cây, rau xanh, đậu quả và bánh mỳ đang đợi Eragon trong phòng ăn. Sau bữa ăn, nó chui vào trong đôi cánh của Saphira đã được xếp như 1 cái lều. Nó nằm đó, vẫn tỉnh táo và mở tâm trí nhận thức mọi điều xung quanh trong khi Saphira đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nó nhìn bầu trời, sao mọc rồi lại lặn, chỉ còn ánh trăng trải trên khu rừng rộng, nó lại nghĩ tới ông Brom và những điều bí mật về mẹ nó. Đêm dần khuya hơn, nó đã chìm vào giấc mơ tự lúc nào không hay, ở đó nó được nói chuyện với cha mẹ. Nhưng nó không thể nghe thấy cha mẹ nó nói gì, giọng của nó và cha mẹ nó không thành tiếng và rất mơ hồ. Tuy nhiên không hiểu sao nó vẫn cảm nhận được tình yêu và niềm kiêu hãnh mà cha mẹ dành cho nó. và mặc dù nó biết họ không còn nữa nhưng nó vẫn trân trọng những kỷ niệm về họ.
Bình minh, một vị tiên nữ đưa Eragon và Saphira nhà Valtharos. Họ bước qua khoảng tối giữa hai cây thông, nơi này thật tĩnh mịch và trống rỗng, nó nhận ra 3 vị tiên đang đứng trên cây cao, dáng thanh nhã lướt đi nhẹ nhàng.
Khi những vị thần tiên tham gia chiến tranh. Saphira quan sát phía sau còn lại không nhiều.
Chúa tể Fiolr đang đợi họ trong phòng lớn được chiếu sáng bởi một vài ngọn đèn. Mặt của ông ta dài, nghiêm nghị và có góc cạnh rõ ràng hơn tất cả. Bởi vậy dáng vẻ của ông làm Eragon liên tưởng tới cây giáo dài và dày. Ông ta mặc cái áo choàng màu xanh lá cây dát vàng, cổ áo loe cao phía sau gáy, giống như lông cổ của một chú chim quý hiếm. Tay trái ông cầm một chiếc gậy phép làm bằng gỗ trắng với nét trạm trổ từ Liduen Kvaedhí. Phía trên cùng có gắn 1 hạt ngọc sáng chói.
Uốn cong thắt lưng, ông cúi chào. Eragon cũng làm vậy. Sau đó họ thi hành những nghi lễ chào hỏi của thần tiên. Và nó cảm ơn sự hào phóng của ông vì đã cho phép nó được chiêm ngưỡng thanh kiếm Támerlein.
Fiolr nói: Đã từ rất lâu Támerleinlà một tài sản quý giá của gia đình ta, và nó luôn có ý nghĩa đặc biệt đối với ta. Cậu có biết tí gì về lai lịch của nó không, hỡi Bàn tay bạc? Không.
Bạn của ta, người thông thái và trung thực nhất Naudra, cùng người anh em của cậu ấy Arva, một kỵ sĩ rồng trong thời đại Fall. Naudra đã đến thăm anh ấy ở Ilirea khi Galbatorix và Forsworn quét sạch thành phố như một cơn bão đến từ phía bắc. Arva đã đánh nhau với kỵ sĩ kia nhằm bảo vệ Ilirea, nhưng thanh Kialandí của Forsworn đã kết liễu anh ấy. Khi anh ấy ngã xuống trong trận đánh này anh ấy đã trao thanh Támerlein cho Naudra để giúp cô ấy tự bảo vệ mình. Với thanh Támerlein trong tay cô đã thoát khỏi Forsworn và trở về đây cùng với 1 kỵ sỹ và 1 con rồng mặc dù cô ấy đã chết không lâu sau đó.
Dùng 1 ngón tay, Fiolr che ánh sáng mờ mờ của viên ngọc trên cây gậy phép: Támerlein có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, nó cũng giống như không khí đối với phổi vậy. Nhưng có lẽ tôi và dòng tộc không xứng đáng khi sở hữu nó. Támerlein xứng đáng được dành cho 1 kỵ sĩ, còn như chúng tôi thì không. Tôi sẽ cho cậu mượn nó, Bàn tay bạc ạ, coi như là sự giúp đỡ của chúng tôi để cậu chiến đấu chống lại Galbatorix. Tuy nhiên Támerlein vẫn thuộc quyền sở hữu của dòng họ Valtharos, và cậu phải hứa rằng sẽ trả lại nó khi mà ta hoặc người thừa kế của ta yêu cầu.
Eragon đồng ý và sau đó Fiolr đưa họ đi lấy kiếm được đặt trên 1 chiếc bàn lộng lẫy trong phòng khách cùng với bao kiếm.
Lưỡi kiếm màu xanh, tối màu, và bao kiếm cũng thế. Một viên ngọc màu lục gắn phía chuôi kiếm. Thanh kiếm được rèn từ 1 thanh thép màu xanh, có 1 đường trang trí dọc thân kiếm. Bằng ngôn ngữ thần tiên, họ nói: Tôi là Támerlein, người đem lại giấc ngủ cuối cùng.Thanh Támerlein có cùng chiều dài với thanh Zar’roc nhưng lưỡi kiếm rộng hơn, mũi kiếm không nhọn bằng, và tất nhiên nó nặng hơn Zar’roc. Nó thật tuyệt, một vũ khí sắc bén hoàn hảo. Nhưng chỉ nhìn vào nó Eragon cũng biết được rằng Rhunön đã tạo ra Támerlein cho một kỵ sĩ có kiểu chiến đấu không hợp với nó. Một kiểu mà thiên về sức mạnh chứ không thiên về sự nhanh nhẹn và kỹ thuật như Brom đã từng dạy nó. Dùng những ngón tay vuốt ve thanh kiếm, Eragon nhận ra rằng chuôi kiếm quá lớn so với bàn tay của nó, và ngay lập tức nó biết rằng thanh kiếm này không phải thứ nó cần. Nó không được thoải mái như khi cầm thanh Zar’roc. Eragon ngập ngừng, và hy vọng tại một nơi nào đó nó có thể tìm thấy 1 thanh kiếm phù hợp. Arvindr, nó nghĩ tới một thanh kiếm khác mà Oromis đã nhắc tới trước kia.
Saphira nói: Đừng nhận nó, khi anh mang kiếm vào trận đánh cuộc sống của anh và của em sẽ phụ thuộc vào nó, vì thế chúng tao cần phải chọn một thanh kiếm hoàn hảo. Bên cạnh đó em cũng không thích cái điều kiện mà lão già Fiolr đưa ra.
Eragon quyết định từ chối và xin lỗi Fiolr, giải thích rằng tại sao nó không thể nhận thanh kiếm. Không phải là những bộ mặt cau có thất vọng, mà trái lại Eragon thấy vẻ mặt hài lòng của Fiolr.
Từ đại sảnh của nhà Valtharos, Eragon và Saphira đi thẳng tới cái hang động tối nằm trong khu rừng cây sơn thù du, rồi bước vào nhà của Rhunön. Khi họ bước vào Eragon có thể nghe tháy tiếng búa nện trên đe, và nó thấy Rhunön đang ngồi trên chiếc ghế dài trong lò rèn ngay sau cánh cửa. Bà tiên già đang vật lộn với một khối thép trước mặt. Eragon không thể đoán được bà đang làm gì.
Khắc tinh của Tà thần, ngươi vẫn còn sống sao. Miệng nói nhưng mắt bà vẫn không rời khỏi khối thép. Oromis nói với ta rằng con trai của Morzan đã cướp mất thanh Zar’roc của ngươi.
Eragon cau mày và gật đầu thậm chí nghĩ bà ấy không thèm nhìn nó. Vâng thưa Rhunön, hắn đã cướp mất nó trong trận chiến tại Cánh đồng cháy.
Hừm. Rhunön vẫn tập trung vào quai búa với tốc độ khác thường. Rồi bà ngừng lại và nói: Thanh kiếm đã được trở về với đúng chủ của nó, nhưng ta không thích hắn-hắn tên gì nhỉ? Ah,đúng Murtagh và Zar’roc. Nhưng tất cả các kỵ sĩ đều xứng đáng có được thanh kiếm thích hợp. Và ta nghĩ cũng không có thanh kiếm nào thích hợp với con trai của Morzan hơn là thanh kiếm của chính hắn đâu. Bà tiên già liếc nhìn Eragon với cái trán nhăn nheo.
Theo hiểu biết của ta, sẽ tốt hơn nếu ngươi giữ thanh Zar’roc, Khắc tinh của Tà thần ạ. Nhưng ta sẽ rất vui lòng nếu ngươi có một thanh kiếm được chế tạo cho chính ngươi. Có thể Zar’roc phục vụ ngươi rất tốt nhưng hình dáng của nó không phù hợp với thân hình của ngươi. Và càng không phù hợp khi nhắc tới Támerlein. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ ngươi sẽ sử dụng nó.
Như bà thấy đấy ,tôi đã từ chối nhận nó.
Tốt. Rhunön gật đầu và tiếp tục công việc.
Nếu Zar’roc thích hợp cho Murtagh, thì thanh kiếm của Brom chắc sẽ thích hợp với tôi chứ?
Rhunön cau mày, ngập ngừng: Undbitr ư? Tại sao ngươi nghĩ lại là kiếm của Brom? Bởi vì ông ấy là cha tôi. Eragon cảm thấy hơi rùng mình khi nói như vậy. Thật vậy sao. Rhunön bỏ búa xuống và đi lại quanh lò rèn rồi đứng đối diện với Eragon. Thân hình mảnh khảnh của bà đã không còn khi từ rất lâu bà vùi đầu và công việc làm lưng còng xuống, và vì thế bà đứng thấp hơn nó vài Inch. Uhm, ta nhìn ngươi trông khá giống Brom. Hắn là một người khiếm nhã. Hắn nói rằng hắn muốn thứ gì đó nhưng không muốn phí lời. Ta thích thế. Ta không thể giữ được nguyên tắc của mình. Chúng thật quá lễ phép, quá thuần khiết, quá hoàn hảo. Ha ha, ta còn nhớ khi những thần tiên cười nhạo và đánh nhau như những sinh vật tầm thường. Và bây giờ họ đã trở nên lãnh đạm và một số dường như không có cảm xúc, thật chẳng khác gì một bức tượng cẩm thạch.
Saphira nói: Thế bà có biết những thần tiên trước kia bằng cách nào đã để các loài khác gia nhập cùng họ.
Rhunön quắc mắt về phía Saphira: Vảy sáng, xin chào mừng. Ta xin nói về thời gian trước khi mối quan hệ giữa thần tiên và loài rồng được thành lập. Ta đã chứng kiến sự thay đổi đó. thật khó tin là nó lại xảy ra, nhưng đó là sự thật, và ta vẫn còn sống đủ để biết chúng ta đã như thế nào trước kia.
Rhunön chuyển cái nhìn sang Eragon: Undbitr không thể trở về với ngươi được. Brom đã mất kiếm của hắn khi hắn ko còn còn là 1 kỵ sĩ đích thực vì cái chết của Saphira-con rồng của hắn. nếu nó không rơi vào tay của Galbatorix thì rất có thể nó đã bị phá hủy hoặc có thế đã bị chôn vùi ở một nơi nào đó phía dưới đống xương vụn của trận chiến đã bị lãng quên từ lâu. Thậm chí nếu như tìm thấy nó ngươi cũng không thể mang nó về trước khi ngươi lại tiếp tục đối mặt với kẻ thù.
Vậy tôi nên làm gì, thưa Rhunön. Eragon bối rối, và nó nói với bà ta về thanh kiếm cong mà nó đã chọn khi còn ở Varden và những phép thuật mà nó đã yểm và thanh kiếm, và việc thanh kiếm bị hỏng khi đánh nhau trong đường hầm phía dưới Farthen Dûr. Rhunön khịt mũi: không nó sẽ không bao giờ được việc. một thanh kiếm được rèn và tôi luyện, mặc dù được yểm hàng đống phép thuật, nhưng thứ kim loại làm ra nó mà ko tốt thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Một kỵ sĩ cần nhiều hơn thế, một thanh kiếm có thể chịu được tất cả các tác động khủng khiếp và vô hiệu với hầu hết pháp thuật. Điều ngươi cần phải làm là yểm phép thuật lên kim loại nóng từ khi đang trong quá trình kéo dài ra từ quặng, cũng như khi đang trong quá trình rèn nó, có như thế mới làm thay đổi và cải thiện được cấu trúc của kim loại.
Thế làm sao tôi có thể có được 1 thanh kiếm đây, bà có thể làm giúp tôi không, thưa Rhunön. Eragon nói.
Những sợi gân hằn sâu trên khuôn mặt Rhunön. Suy nghĩ, chà sát khủy tay trái, những thớ thịt cuồn cuộn trên bắp tay: Ngươi có biết rằng ta đã thề ta sẽ không bao giờ chế tạo vũ khí cho bất cứ ai nữa chừng nào ta còn sống.
Tôi biết.
Lời thề trói buộc ta, ta không thể phá vỡ nó, và không việc gì ta phải làm thế. Vẫn giữ thái độ, Rhunön đi tới chỗ ngồi và ngồi xuống trước tác phẩm của mình đang làm dở: Và tại sao ta phải làm như thế, hỡi kỵ sĩ.
Cẩn thận trong lời nói, Eragon lên tiếng: Bởi vì nếu bà làm thế bà có thể giúp tất cả thoát khỏi triều đại của Galbatorix. Nếu tôi giết chết ông ta bằng thanh kiếm mà bà chế tạo cho tới khi đó thanh kiếm của bà đã trả thù cho những kỵ sĩ và con rồng của họ đã chết dưới tay của hắn và Forswon. Chẳng phải bà rất ghét việc bọn chúng sử dụng kiếm của bà hay sao. Việc này cũng giúp cân bằng lực lượng giữa 2 phe và sau đó nó cũng là sự chuẩn bị cho cái chết của Galbatorix.
Rhunön dừng tay và nhìn lên bầu trời: Một thanh kiếm…Một thanh kiếm mới. Đã quá lâu rồi ta lại trở lại với nghề…Ánh mắt đau khổ nhìn Eragon và nói: Có thể lắm, có thể ta sẽ có 1 cách để giúp ngươi. Nhưng có thể sẽ là vô nghĩa bởi ta ko thể cố gắng thêm nữa. Tại sao không? Saphira hỏi
Bởi vì ta không có thứ kim loại mà ta cần Rhunön lẩm bẩm. Ngươi không định nghĩ rằng ta sẽ chế tạo kiếm cho 1 kỵ sĩ bằng thứ kim loại tầm thường đó chứ. Không, đã rất lâu rồi ta băn khoăn liệu còn có được mảnh thiên thạch rơi xuống trái đất chỗ người lùn nữa hay không. Những mảnh có chứa quặng thứ mà không giống như bất kì thứ gì ta đã từng làm trước đây. Bởi vậy ta đã đưa tới lò rèn, tinh chế nó, và ta khám phá ra rằng sự pha trộn đó đã tạo ra 1 loại thép vô cùng khỏe và cứng, đồng thời dẻo dai hơn bất kỳ thứ gì trên trái đất này. Ta đặt tên nó là Thép sáng, một phát minh vĩ đại và khi Nữ hoàng Tarmunora đề nghị ta rèn cây kiếm đầu tiên cho Kỵ sĩ, ta đã sử dụng loại Thép sáng này. Về sau bất cứ khi nào ta có cơ hội ta lại tìm kiếm loại quặng đó trong khu rừng ấy. Không mấy khi ta tìm được nhưng mỗi khi thành công ta lại chế tạo kiếm cho kỵ sĩ. Qua nhiều thế kỷ, loại quặng đó trở nên cực kỳ hiếm, cho tới lần cuối cùng ta nghĩ rằng nó không còn trên trái đất này nữa. Ta phải mất 24 năm đẻ tìm thấy vật đó. Nhờ nó ta đã chế tạo thêm được 7 thanh kiếm trong đó có Undbitr và Zar’roc. Kể từ khi thời kỳ kỵ sĩ tan rã ta cố tìm Thép sáng thêm một lần nữa và đó là đêm cuối cùng khi Oromis nói với ta về ngươi. Rhunön nghiêng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn Eragon: Ta đã đi rất xa và rộng, ta đã dùng rất nhiều phép thuật để tìm nhưng chẳng kết quả gì. Nếu may mắn tìm được 1 chút ta sẽ cân nhắc tới việc làm kiếm cho ngươi, Khắc tinh của Tà thần ạ. Bằng không thì chuyện này chỉ là phù phiếm.
Eragon cúi chào và cảm ơn bà đã dành thời gian cho nó, sau đó nó và Saphira cáo từ. Khi họ đi tới 1 trảng đất mà Saphira có thể hạ cánh, Eragon nói: Thép sáng, có phải là thứ mà Solembum ám chỉ. Chắc chắn là thép sáng nằm bên dưới gốc cây Menoa. Nhưng làm cách nào mà nó biết được?
Dĩ nhiên cái cây không tự nói cho hắn. vậy vấn đề là ở đâu?
Thép sáng có thể ở đó hoặc không, cô ả nói, làm thế để lấy bất kỳ thứ gì dưới gốc cây Menoa? Chúng ta không thể bới tung lên. Chúng ta thậm chí còn không biết chỗ nào để đào bới mà tìm nữa.
Anh phải tìm ra cách.
Từ trảng đất của nhà Rhunön, chúng bay tới Ellesméra quay trở lại những vách núi ở Tel’naeír, nơi mà Oromis và Glaedr đang đợi. Saphira hạ cánh và Eragon trèo xuống, cô ả cùng Glaedr nhảy khỏi vách đá và lượn vòng lên phía trên, không thật sự phải đi bất cứ đâu nhưng thật thoải mái khi luôn thấy sự có mặt của nhau.
Trong khi hai con rồng đang bay lượn giữa các tầng mây, Oromis dạy Eragon cách mà 1 pháp sư có thể chuyển 1 vật từ nơi này tới nơi khác mà không phải mang nó đi cũng như không quan tâm tới khoảng cách. Một sự kỳ diệu nhất của phép thuật, Oromis nói: yêu cầu cần thêm nhiều năng lượng để giữ được khoảng cách giữa con và mục tiêu. Tuy nhiên, không có trường hợp cá biệt, nó đòi hỏi cùng 1 lượng năng lượng để chuyển hòn đá trong tay ta đến 1 nơi khác cũng như việc chuyển nó bằng tất cả các con đường tới phia nam Isles. Vì lý do này, Phép thuật có ích nhất khi con chuyển 1 vật bằng phép thuật qua 1 khoảng cách cực lớn, con sẽ chết nếu con chuyển vật đó theo cách thông thường. Mặc dầu vậy, phép thuật này cũng có những yêu cầu khắt khe con chỉ nên dùng nó nếu thực sự không còn cách nào khác. Để dịch chuyển một số thứ lớn hơn như trứng Saphira làm ví dụ, nó sẽ làm con kiệt sức.
Oromis dạy Eragon câu thần chú thực hiện phép đó và một số biến dạng của nó. Chỉ cần 1 lần nó phải cố nhớ những câu thần chú này để làm vừa lòng vị sư phụ già người mà bắt nó phải dịch chuyển hòn đá nhỏ nó đang cầm trong tay.
Ngay khi nó hoàn thành toàn bộ những câu phép thuật đó hòn đá đã biến mất, và trong chốc lát nó xuất hiện lại ở giữa khu đất trống với ánh sáng màu xanh cùng một tiếng nổ lớn một đám lửa lớn bùng cháy trong không khí. Eragon hơi hoảng hốt sau tiếng nổ và níu vào 1 cành cây gần đó để đứng vững khi hai đầu gối nó chùn xuống, một sự ớn lạnh khắp người. Đầu nó ù đi khi mắt nhìn vào hòn đá đang nằm giữa đám cỏ cháy, và nó lại nhớ tới lần đầu tiên nó bắt được trứng Saphira.
Làm tốt lắm. Oromis nói: bây giờ con thể nói cho ta biết tại sao viên đá lại gây tiếng động khi nó được chuyển tới bãi cỏ không?
Eragon ra vẻ chú ý tới mọi điều Oromis nói, nhưng bỏ qua bài học nó tiếp tục suy nghĩ đến câu hỏi của cây Menoa, thậm chí khi biết Saphira đang bay ngay phía trên. càng suy nghĩ nó càng thất vọng vì không tìm ra giải pháp.
Khi Oromis kết thúc bài giảng về cách đi chuyển vật, vị tiên già hỏi: Từ khi nào mà con và saphira từ chối thanh Támerlein, con và Saphira tính ở lại đây lâu hơn hay sao? Con không biết, sư phù à. Nó đáp lại: Có một số điều con muốn tìm hiểu thêm về cây Menoa, nhưng nếu không thành công thì không còn lựa chọn nào khác là trở về Varden với đôi bàn tay không.
Oromis gật đầu: trước khi con đi, hãy cùng Saphira quay lại đây lần cuối cùng. Vâng thưa thầy.
Khi Saphira bay tới cây Menoa, Eragon ngồi trên lưng, cô ả nói: Tại sao không phải là trước kia mà lại là bây giờ.
Bởi vì bây giờ chính là lúc cần phải làm việc này. thế em có ý kiến nao khác sao. Không, nhưng em không thích thế này. Chúng ta không biết bà ấy sẽ phản ứng thế nào. Nên nhớ, trước khi Linnëa biến thành cây bà ấy đã giết chết người đàn ông đã phản bội tình cảm cả bà ấy. Bà ấy có thể giận dữ trở lại đó.
Bà ấy không dám đâu khi mà có em ở đây bảo vệ anh.
Uhm.
Saphira bay vòng vòng phía trên cây Menoa cách khoảng vài trăm feet. Những chú sóc trên những cây thông khổng lồ sợ hãi cảnh báo đồng loại về sự xuật hiện của cô ả. Trượt xuộng dưới, Eragon chống tay xuống đùi, càu nhàu: Không thể lãng phí thời gian được. Nhẹ nhàng từng bước, nó chạy lại gần thân cây, dang hai cánh tay ra để giữ thăng bằng. Saphira cũng theo sau với từng bước chậm chạp, móng vuốt của cô ả cào rách lớp vỏ cây.
Eragon ngồi xổm trên một cành trơn trượt, mống tay bấu vào những kể nứt nẻ trên thân cây để giữ cho nó khỏi bị té. Nó chờ cho đến khi Saphira cũng leo lên được phía bên trên nó, nó nhắm mắt, thở sâu để hít cái không khí lạnh và ẩm ướt, rồi nó phóng suy nghĩ tới cái cây.
Cây Menoa dường như không làm gì để cản trở nó. Ý thức của bà ta thật quá sâu rộng và khác thường. Bất kỳ ai có ý muốn điều khiển cái cây này cũng cần phải so một ý thức cực kỳ to lớn và mạnh mẽ, mà một người đơn độc có nằm mơ mới đạt được. Từ chỗ chiếc cây, Eragon có thể cẩm giác xung quanh, từ cái ấm áp của chỗ đất bị rễ cây nén lại trải ra hàng trăm thước Anh về mọi hướng. Nó cảm nhận được sự di chuyển của một con ruồi trâu bay qua các cành lá chằng chịt, và dòng chất lỏng nhờn nhờn rỉ ra từ những vết cắt trên thân cây, nó cảm nhận được các cây xung quanh cũng như thế. So sánh với đêm diễn ra lễ Huyết thệ, cái cây dường như đang chìm trong giấc ngủ. Chỉ có 1 điều Eragon có thể nhận ra di chuyển quá chậm và không thể biết đó là cái gì. Tập trung nội lực, Eragon cố ném ý thức của mình qua cây Menoa: Xin hãy nghe tôi, hỡi cây khổng lồ kia! Tôi cần sự giúp đỡ của bà. Khắp nơi đang xảy ra chiến tranh, các vị tiên đã rời bỏ khu an toàn Du Weldenvarden, tôi thì cần một thanh kiếm để chiến đấu. mèo ma Solembum nói với tôi rằng khi tôi cần 1 vũ khí hãy đến tìm dưới cây Menoa. Và bây giờ chính là lúc. Xin hãy nghe tôi, hỡi Mẹ của rừng, xin hãy giúp tôi. Trong khi nói, nó cố chuyển những hình ảnh về Murtagh và Thorn và thế lực của Đế quốc. Cộng them một vài ký ức lẫn lộn, Saphira cũng giúp nó bằng nguồn nội lực từ bên trong cô ả. Tiếp tục cố gắng, nhờ nguồn nội lực mạnh mẽ của cô ả rồng, Eragon cố gửi những lời lẽ và những hình ảnh tới cây Menoa với hy vọng sẽ kích thích được trí tò mò của Bà ta. Vài phút sau, cái cây dường như vẫn không nghe những gì Eragon nói, Eragon bắt đầu thấy chán nản. Nó hy vọng cái cây di chuyển chậm chạp hơn loài tiên và cả loài người nhưng vẫn sẽ có phản ứng mặc dù là không phải ngay tức khắc.
Bọn ta không còn đủ sức lực nữa. Saphira nói, bằng không chúng ta phải quay trở lại Varden cho kịp thời gian thôi.
Eragon đồng ý và miễn cưỡng ngắt dòng suy nghĩ.
Trong khi họ tiếp tục nài nỉ cây Menoa, mặt trời đã lên tới đỉnh và bắt đầu ngả bóng. Những đám mây cuồn cuộn hối hả trôi về phía cuối trời. Những chú chim lao như tên bắn, vài chú sóc giận dữ la hét gọi bầy, mấy chú bướm dập dờn qua lại, một đàn kiến hành quân ngang qua giầy của Eragon mang những chiến lợi phẩm nhỏ màu trắng trên những đôi càng to khỏe của chúng.
Saphira gầm lên làm lũ chim hoảng hốt sợ hãi. Sự kiên nhẫn của ta như thế là quá đủ rồi đấy. Ta là 1 con rồng, ta sẽ không bỏ qua đâu, bất kỳ một cây nào.
Không, đợi đã. Eragon nức nở. Biết được ý định của cô ả, nhưng cô ả vẫn phớt lờ. Lùi lại vài bước Saphira dùng móng vuốt cào sâu vào rễ cây, giật mạnh làm ba miếng gỗ lớn bật ra khỏi rễ cây. Ra đây và hãy nói chuyện với bọn ta. Cô ả gầm lên. Cô ả rụt đầu lại và phun ra 1 luồng lửa giữa hai quai hàm làm thân cây chìm trong bão lửa màu trắng xanh. Che mặt lại, Eragon nhảy ra xa để tránh hơi nóng.
Dừng lại Saphira. Nó gào lên.
Em sẽ chỉ dừng lại chừng nào bà ta chịu trả lời chúng ta.
Một đám mây mù trĩu nước đem mưa tới. Ngước lên, Eragon thấy những cành thông đang đung đưa và rung mạnh dần, tiếng rên rỉ của gỗ phảng phất trong không khí. Cùng lúc đó một mảnh băng lạnh lao vút tới má của Eragon, và nó nghĩ nó đã ngã lăn đùng ra xuống dưới chân. Xung quanh nó thấy dường như tất cả các cây rung lên, cao hơn và dữ tợn hơn. Nó cảm nhận được rằng các cành cây của chúng đang nhắm về nó như những chiếc móng vuốt.
Eragon bắt đầu thấy sợ.
Saphira…, nó gọi, khom người xuống sẵn sàng để chạy hoặc chiến đấu. Ngừng phun lửa, Saphira quan sát xung quanh. Khi cô ả chú ý tới vòng vây do các cây tạo thành, vảy cô ả như dựng ngược vì tức giận. Cô ả gầm vang cả khu rừng, dang cánh định bay thoát khỏi cây Menoa. Nhanh, leo lên lưng em nào.
Trước khi Eragon có thể tiến thêm 1 bước, một cái rễ lớn đâm lên khỏi mặt đất và quấn lấy chân trái của nó, làm nó không thể di chuyển. Hơn thế nữa một cái rễ lớn hơn xuất hiện từ một phía khác của Saphira và túm lấy chân và đuôi của cô ả, làm cô ả không bay lên được. Saphira rống lên giận dữ, ngoái cổ lại định phun lửa tiếp.
Ngọn lửa thoát ra từ miệng cô ả rồi tắt ngấm khi một âm thanh vang lên trong tâm trí Eragon và cô ả, rất chậm-một tiếng thì thầm giống tiếng lá xào xạc: Ai dám phá vỡ sự thanh tịnh của ta đó? Ai dám cắn ta và đốt ta đó? Xưng tên đi để ta biết kể ta sắp giết là ai.
Eragon nhăn nhó trong đau khổ khi một chiếc rễ xiết chặt quanh mắt cá chân nó. Thêm một chút nữa là nó sẽ bị gãy chân. Tôi là Eragon-Khắc tinh của Tà thần, và đây là Vảy sáng.
Chết đi, Eragon-khắc tinh của tà thần và Saphira-Vảy sáng.
Đợi đã. Eragon nói: Tôi chưa nói hết.
Im lặng hồi lâu rồi giọng nói lại vang lên: Nói tiếp đi.
Tôi là Kỵ sĩ rồng cuối cùng ở Alagaësia, và Saphira là con rồng cái cuối cùng còn sống. Chúng tôi dĩ nhiên là những người duy nhất có thể đánh bại Galbatorix, kẻ phản bộingười đã phá hủy thời đại kỵ sĩ và chiếm lĩnh một nửa Alagaësia.
Tại sao ngươi lại tấn côn ta, con rồng kia? Giọng nói lại vang lên.
Saphira nhe răng: Bởi vì ngươi không chịu nói chuyện với bọn ta, và bởi vì Eragon đã đánh mất thanh kiếm của anh ấy và con mèo ma bảo đến gặp ngươi để tìm vũ khí. Chúng ta đã cố gắng nhưng không tìm thấy gì.
Và sau đó ngươi sẽ chết 1 cách vô ích thôi vì chẳng có vũ khí nào bên dưới bộ rễ của ta đâu.
Cố gắng tiếp tục nói chuyện với cái cây, Eragon nói: Chúng tôi tin rằng con mèo ma muốn ám chỉ Thép sáng, thứ kim loại từ các vì sao rớt xuống mà Rhunön sử dụng để rèn kiếm cho các kỵ sĩ. Nếu không có nó tôi sẽ không có thanh kiếm nào cả.
Mặt đất lồi lên bởi mạng lưới rễ cây làm náo động tất cả các loài động vật sống trong hang dưới mặt đất như thỏ, chuột, khiến chúng phi ra khỏi tổ và tìm chỗ trốn. Phía xa, Eragon thấy vài chục thần tiên chạy đến mái tóc họ óng như nhữn sợi tơ. Xuất hiện trong im lặng, họ dừng lại bên dưới những cái cây đang bao quanh Eragon và Saphira, nhưng họ không tiến lại gần hoặc có dấu hiệu giúp đỡ.
Eragon cố phóng suy nghĩ để gọi cho Oromis và Glaedr, khi giọng nói quay trở lại: Mèo mà biết nó nói về cái gì, đó là một mẩu quặng của Thép sáng được chôn bên dưới bộ rễ của ta, nhưng ngươi sẽ không có được nó vì ngươi đã đánh ta, đốt ta.
Nghe thấy sự tồn tại của mẩu quặng, Eragon phấn chấn hẳn lên: nhưng Saphira là con rồng cái cuối cùng ,bà có chắc là bà muốn giết nó chứ.
Rồng phun lửa giọng nói thì thầm, một cái rùng mình chạy dọc thân cây: Lửa phải được dập tắt.
Saphira gầm lên: Nếu chúng ta không thể ngăn chặn kẻ đã phá hoại thế hệ kỵ sĩ rồng, hắn ta sẽ tới đây và đốt cả khu rừng này, cả ngươi nữa. Nếu ngươi giúp bọn ta, bọn ta có thể sẽ ngăn được hắn.
Một tiếng kêu thất thanh vang vọng giống như khi hai cành cây đập vào nhau: Nếu hắn cố giết các cây yêu quí của ta, hắn sẽ phải chết, giọng nói vang lên. Không ai khỏe bằng sức mạnh của rừng này, không ai có thể hủy điệt được, ta đại diện cho khu rừng dám tuyên bố như thế.
Chúng tôi sẽ chữa thương cho cây có được không. Eragon hỏi.
Cây Menoa không trả lời, nhưng như một cơn gió mạnh thổi thẳng vào tâm trí Eragon: Ngươi là gì, kỵ sĩ kia. Ta biết tất cả cả loài sống trong khu rừng này, nhưng chưa bao giờ gặp 1 kẻ như ngươi.
Tôi không phải thần tiên cũng không phải người. Eragon nói: tôi là sự pha trộn của cả hai. Loài rồng đã thay đổi tôi trong lễ hội Huyết thệ.
Tại sao họ lại thay đổi ngươi, hỡi kỵ sĩ?
Để tôi có thể chiến đấu tốt hơn chống lại Galbatorix và thế lực của hắn. Ta còn nhớ rằng ta đã từng thấy một thế giới hoang tàn trong suốt buổi lễ đó, ta đã nghĩ nó không có gì là quan trọng cả…Nhưng bây giờ có vẻ trở nên quan trọng hơn 1 chút. Hãy cứu mặt trời và mưa.
Chúng tôi sẽ chữa lành vết thương cho rễ và thân cây của bà nếu điều đó làm bà thỏa mãn, nhưng cầu xin bà hãy để chúng tôi lấy Thép sáng.
Những cây khác rên rỉ như những linh hồn sắp chết. Giọng nói lại vang lên: Ngươi sẽ làm những gì ta muốn chứ, Kỵ sĩ rồng?
Nhất định rồi. Eragon đáp không chút do dự. Bất kỳ giá nào nó cũng vui vẻ chấp nhận. Sau vài phút, khu đất trống đang im lặng bỗng mặt đất bắt đầu rung chuyển và những cái rễ cây trước mặt Eragon bắt đầu tách ra trồi lên kéo rẽ đất về hai bên. Sau đó một cục sắt gỉ xuất hiện trên nền đất phù sa màu mỡ đen và dơ bẩn. Eragon cảm thấy dạ dày quặn thắt, một cảm giác nhói đau khó chịu xuất hiện rồi chợt biến mất. Rồi những cái rễ đang quấn vào chân Eragon lỏng dần rồi tuột ra chui xuống biến mất khỏi mặt đất. Chỗ Saphira cũng thế, cô ả không còn bị trói buộc nữa.
Kim loại của ngươi đây. Giọng thì thầm của cây Menoa: Cầm lấy và đi đi… NhưngEragon hỏi.
Đi…Giọng nói từ cây Menoa ẩn đàn rồi biến mất: Đi…Và ý thức từ cây Menoa biến mất khỏi tâm trí của Eragon và Saphira, rút dần ngày càng mờ nhạt cho đến khi Eragon không còn cảm nhận thấy ý thức đó nữa. Xung quanh chúng bóng của những cây thông cũng lùi xa và trở lại vị trí cũ.
Nhưng…Eragon hét to hơn, bối rối vì không thấy cây Menoa đưa ra điều kiện gì. Vẫn còn ngỡ ngàng, nó bước tới chỗ cục quặng, lần những ngọn tay xuống cạnh dưới và nhấc cái khối có trọng lượng khác thường này lên cánh tay nó và cằn nhằn vì nó khá nặng. Ôm chặt nó trước ngực, quay đầu ngược lại phía cây Menoa, nó rảo bước tiến về nhà của Rhunön.
Saphira ngửi khối Thép sáng khí cô ả đi bên cạnh Eragon: Anh đã đúng. Em không nên tấn công bà ta.
Nhưng ít nhất chúng ta cũng có được Thép sáng. và cây Menoa…tốt thôi, anh không biết bà ta sẽ làm gì, nhưng chúng ta sẽ làm, và đó không phải là vấn đề.
Các thân tiên ở đó tụ tập dọc đường đi của Eragon để đi theo và nhìn chằm chằm nó và Saphira khiến nó càng bước nhanh hơn, gáy nó như mốn nổi da gà…
Một luồng khói phun ra từ mũi Saphira: Nếu Galbatorix không giết chúng ta trước, em nghĩ chúng sớm sẽ phải ân hận về điều này.
Eragon cố tìm những chỗ gồ ghề xung quanh với hy vọng có liên quan chút gì đó tới vũ khí, nhưng cũng như trước kia, nó chẳng thể tìm thấy gì cả. Nó chú ý tới một mảnh gỗ đã mọc rêu dưới chân nó và mang tới chỗ Saphira, nó hỏi: Em nghĩ thế nào, nếu anh niệm vào nó một số phép thuật liệu anh có thể đem nó đi chém giết được không? Anh có thể giết chết một tên lính chỉ với một cộng cỏ nếu anh muốn, tuy nhiên để chống lại Murtagh và Thorn hoặc lão vua già và con rồng của hắn thì có lẽ anh phải cần nhiều hơn thế.
Em nói đúng. Nó ném khúc gỗ đi.
Nếu là em, em không cần thiết phải hoàn toàn tin vào những điều Ma mèo nói. Không. Nhưng dĩ nhiên anh nên xem xét các vấn đề khác nếu như anh có thể tìm ra được thứ vũ khí này. Biết đâu nó có thể là 1 hòn đá, 1 cuốn sách hay 1 cái gì đó tương tự, hoặc 1 cây gậy từ 1 trong những cành của cây Menoa cũng rất có thể sẽ trở thành một thứ vũ khí quý giá, anh nghĩ thế.
Nhưng không thể bằng 1 thanh kiếm được.
Không hẳn…Nhưng anh nghĩ không nên lấy đi bất kỳ cành cây nào khi chưa được sự cho phép của bà ấy. Anh không biết làm cách nào để thuyết phục bà ấy đáp ứng yêu cầu của mình.
Saphira uốn cổ, nhìn chằm chằm vào cái cây, rồi lắc đầu và vai để rũ bỏ những giọt nước đọng trên lớp vảy của cô nàng. Khi cành cây tấn công Eragon, nó kêu lên và nhảy lùi lại để tránh. Bà ta nói: Nếu có bất kỳ kẻ nào muốn làm hại cây Menoa, ta sẽ bắt chúng phải trả giá cho lỗi lầm của chúng.
Vài giờ sau đó, hai trong số họ vẫn đi lảng vảng xung quanh, Eragon vẫn tiếp tục hy vọng sẽ vấp phải cái gì đó nơi mà có thể có chiếc rương cũ nào bị dấu đi có chứa 1 thanh kiếm. Kể từ khi Murtagh lấy đi thanh Zar’roc, nó nghĩ đó phải là thanh kiếm mà Rhunön làm cho Brom.
Và cả màu của thanh kiếm nữa chứ. Saphira thêm vào. Con rồng của Brom,cũng tên là Saphira, và nó cũng màu xanh.
Cuối cùng, thất vọng, Eragon cố dùng suy nghĩ thâm nhập vào cây Menoa để giải thích việc tìm kiếm của mình và yêu cầu sự trợ giúp, nhưng có lẽ không dễ dàng gì. Chán nản, nó và Saphira bỏ đi, lúc này mặt trời đã gần khuất núi. Từ khu đất trống, Saphira bay thẳng tới trung tâm của Ellesméra, nơi cái cây mà cô ả hạ cánh và làm phòng ngủ đã được 1 vị tiên sắp xếp cho từ trước. Ngôi nhà gồm những phòng hình cầu giống như một cái vương miện khổng lồ nằm trên 1 cái cây vững trãi cách mặt đất vài trăm feet. Một bữa ăn đơn giản với trái cây, rau xanh, đậu quả và bánh mỳ đang đợi Eragon trong phòng ăn. Sau bữa ăn, nó chui vào trong đôi cánh của Saphira đã được xếp như 1 cái lều. Nó nằm đó, vẫn tỉnh táo và mở tâm trí nhận thức mọi điều xung quanh trong khi Saphira đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nó nhìn bầu trời, sao mọc rồi lại lặn, chỉ còn ánh trăng trải trên khu rừng rộng, nó lại nghĩ tới ông Brom và những điều bí mật về mẹ nó. Đêm dần khuya hơn, nó đã chìm vào giấc mơ tự lúc nào không hay, ở đó nó được nói chuyện với cha mẹ. Nhưng nó không thể nghe thấy cha mẹ nó nói gì, giọng của nó và cha mẹ nó không thành tiếng và rất mơ hồ. Tuy nhiên không hiểu sao nó vẫn cảm nhận được tình yêu và niềm kiêu hãnh mà cha mẹ dành cho nó. và mặc dù nó biết họ không còn nữa nhưng nó vẫn trân trọng những kỷ niệm về họ.
Bình minh, một vị tiên nữ đưa Eragon và Saphira nhà Valtharos. Họ bước qua khoảng tối giữa hai cây thông, nơi này thật tĩnh mịch và trống rỗng, nó nhận ra 3 vị tiên đang đứng trên cây cao, dáng thanh nhã lướt đi nhẹ nhàng.
Khi những vị thần tiên tham gia chiến tranh. Saphira quan sát phía sau còn lại không nhiều.
Chúa tể Fiolr đang đợi họ trong phòng lớn được chiếu sáng bởi một vài ngọn đèn. Mặt của ông ta dài, nghiêm nghị và có góc cạnh rõ ràng hơn tất cả. Bởi vậy dáng vẻ của ông làm Eragon liên tưởng tới cây giáo dài và dày. Ông ta mặc cái áo choàng màu xanh lá cây dát vàng, cổ áo loe cao phía sau gáy, giống như lông cổ của một chú chim quý hiếm. Tay trái ông cầm một chiếc gậy phép làm bằng gỗ trắng với nét trạm trổ từ Liduen Kvaedhí. Phía trên cùng có gắn 1 hạt ngọc sáng chói.
Uốn cong thắt lưng, ông cúi chào. Eragon cũng làm vậy. Sau đó họ thi hành những nghi lễ chào hỏi của thần tiên. Và nó cảm ơn sự hào phóng của ông vì đã cho phép nó được chiêm ngưỡng thanh kiếm Támerlein.
Fiolr nói: Đã từ rất lâu Támerleinlà một tài sản quý giá của gia đình ta, và nó luôn có ý nghĩa đặc biệt đối với ta. Cậu có biết tí gì về lai lịch của nó không, hỡi Bàn tay bạc? Không.
Bạn của ta, người thông thái và trung thực nhất Naudra, cùng người anh em của cậu ấy Arva, một kỵ sĩ rồng trong thời đại Fall. Naudra đã đến thăm anh ấy ở Ilirea khi Galbatorix và Forsworn quét sạch thành phố như một cơn bão đến từ phía bắc. Arva đã đánh nhau với kỵ sĩ kia nhằm bảo vệ Ilirea, nhưng thanh Kialandí của Forsworn đã kết liễu anh ấy. Khi anh ấy ngã xuống trong trận đánh này anh ấy đã trao thanh Támerlein cho Naudra để giúp cô ấy tự bảo vệ mình. Với thanh Támerlein trong tay cô đã thoát khỏi Forsworn và trở về đây cùng với 1 kỵ sỹ và 1 con rồng mặc dù cô ấy đã chết không lâu sau đó.
Dùng 1 ngón tay, Fiolr che ánh sáng mờ mờ của viên ngọc trên cây gậy phép: Támerlein có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, nó cũng giống như không khí đối với phổi vậy. Nhưng có lẽ tôi và dòng tộc không xứng đáng khi sở hữu nó. Támerlein xứng đáng được dành cho 1 kỵ sĩ, còn như chúng tôi thì không. Tôi sẽ cho cậu mượn nó, Bàn tay bạc ạ, coi như là sự giúp đỡ của chúng tôi để cậu chiến đấu chống lại Galbatorix. Tuy nhiên Támerlein vẫn thuộc quyền sở hữu của dòng họ Valtharos, và cậu phải hứa rằng sẽ trả lại nó khi mà ta hoặc người thừa kế của ta yêu cầu.
Eragon đồng ý và sau đó Fiolr đưa họ đi lấy kiếm được đặt trên 1 chiếc bàn lộng lẫy trong phòng khách cùng với bao kiếm.
Lưỡi kiếm màu xanh, tối màu, và bao kiếm cũng thế. Một viên ngọc màu lục gắn phía chuôi kiếm. Thanh kiếm được rèn từ 1 thanh thép màu xanh, có 1 đường trang trí dọc thân kiếm. Bằng ngôn ngữ thần tiên, họ nói: Tôi là Támerlein, người đem lại giấc ngủ cuối cùng.Thanh Támerlein có cùng chiều dài với thanh Zar’roc nhưng lưỡi kiếm rộng hơn, mũi kiếm không nhọn bằng, và tất nhiên nó nặng hơn Zar’roc. Nó thật tuyệt, một vũ khí sắc bén hoàn hảo. Nhưng chỉ nhìn vào nó Eragon cũng biết được rằng Rhunön đã tạo ra Támerlein cho một kỵ sĩ có kiểu chiến đấu không hợp với nó. Một kiểu mà thiên về sức mạnh chứ không thiên về sự nhanh nhẹn và kỹ thuật như Brom đã từng dạy nó. Dùng những ngón tay vuốt ve thanh kiếm, Eragon nhận ra rằng chuôi kiếm quá lớn so với bàn tay của nó, và ngay lập tức nó biết rằng thanh kiếm này không phải thứ nó cần. Nó không được thoải mái như khi cầm thanh Zar’roc. Eragon ngập ngừng, và hy vọng tại một nơi nào đó nó có thể tìm thấy 1 thanh kiếm phù hợp. Arvindr, nó nghĩ tới một thanh kiếm khác mà Oromis đã nhắc tới trước kia.
Saphira nói: Đừng nhận nó, khi anh mang kiếm vào trận đánh cuộc sống của anh và của em sẽ phụ thuộc vào nó, vì thế chúng tao cần phải chọn một thanh kiếm hoàn hảo. Bên cạnh đó em cũng không thích cái điều kiện mà lão già Fiolr đưa ra.
Eragon quyết định từ chối và xin lỗi Fiolr, giải thích rằng tại sao nó không thể nhận thanh kiếm. Không phải là những bộ mặt cau có thất vọng, mà trái lại Eragon thấy vẻ mặt hài lòng của Fiolr.
Từ đại sảnh của nhà Valtharos, Eragon và Saphira đi thẳng tới cái hang động tối nằm trong khu rừng cây sơn thù du, rồi bước vào nhà của Rhunön. Khi họ bước vào Eragon có thể nghe tháy tiếng búa nện trên đe, và nó thấy Rhunön đang ngồi trên chiếc ghế dài trong lò rèn ngay sau cánh cửa. Bà tiên già đang vật lộn với một khối thép trước mặt. Eragon không thể đoán được bà đang làm gì.
Khắc tinh của Tà thần, ngươi vẫn còn sống sao. Miệng nói nhưng mắt bà vẫn không rời khỏi khối thép. Oromis nói với ta rằng con trai của Morzan đã cướp mất thanh Zar’roc của ngươi.
Eragon cau mày và gật đầu thậm chí nghĩ bà ấy không thèm nhìn nó. Vâng thưa Rhunön, hắn đã cướp mất nó trong trận chiến tại Cánh đồng cháy.
Hừm. Rhunön vẫn tập trung vào quai búa với tốc độ khác thường. Rồi bà ngừng lại và nói: Thanh kiếm đã được trở về với đúng chủ của nó, nhưng ta không thích hắn-hắn tên gì nhỉ? Ah,đúng Murtagh và Zar’roc. Nhưng tất cả các kỵ sĩ đều xứng đáng có được thanh kiếm thích hợp. Và ta nghĩ cũng không có thanh kiếm nào thích hợp với con trai của Morzan hơn là thanh kiếm của chính hắn đâu. Bà tiên già liếc nhìn Eragon với cái trán nhăn nheo.
Theo hiểu biết của ta, sẽ tốt hơn nếu ngươi giữ thanh Zar’roc, Khắc tinh của Tà thần ạ. Nhưng ta sẽ rất vui lòng nếu ngươi có một thanh kiếm được chế tạo cho chính ngươi. Có thể Zar’roc phục vụ ngươi rất tốt nhưng hình dáng của nó không phù hợp với thân hình của ngươi. Và càng không phù hợp khi nhắc tới Támerlein. Thật ngớ ngẩn khi nghĩ ngươi sẽ sử dụng nó.
Như bà thấy đấy ,tôi đã từ chối nhận nó.
Tốt. Rhunön gật đầu và tiếp tục công việc.
Nếu Zar’roc thích hợp cho Murtagh, thì thanh kiếm của Brom chắc sẽ thích hợp với tôi chứ?
Rhunön cau mày, ngập ngừng: Undbitr ư? Tại sao ngươi nghĩ lại là kiếm của Brom? Bởi vì ông ấy là cha tôi. Eragon cảm thấy hơi rùng mình khi nói như vậy. Thật vậy sao. Rhunön bỏ búa xuống và đi lại quanh lò rèn rồi đứng đối diện với Eragon. Thân hình mảnh khảnh của bà đã không còn khi từ rất lâu bà vùi đầu và công việc làm lưng còng xuống, và vì thế bà đứng thấp hơn nó vài Inch. Uhm, ta nhìn ngươi trông khá giống Brom. Hắn là một người khiếm nhã. Hắn nói rằng hắn muốn thứ gì đó nhưng không muốn phí lời. Ta thích thế. Ta không thể giữ được nguyên tắc của mình. Chúng thật quá lễ phép, quá thuần khiết, quá hoàn hảo. Ha ha, ta còn nhớ khi những thần tiên cười nhạo và đánh nhau như những sinh vật tầm thường. Và bây giờ họ đã trở nên lãnh đạm và một số dường như không có cảm xúc, thật chẳng khác gì một bức tượng cẩm thạch.
Saphira nói: Thế bà có biết những thần tiên trước kia bằng cách nào đã để các loài khác gia nhập cùng họ.
Rhunön quắc mắt về phía Saphira: Vảy sáng, xin chào mừng. Ta xin nói về thời gian trước khi mối quan hệ giữa thần tiên và loài rồng được thành lập. Ta đã chứng kiến sự thay đổi đó. thật khó tin là nó lại xảy ra, nhưng đó là sự thật, và ta vẫn còn sống đủ để biết chúng ta đã như thế nào trước kia.
Rhunön chuyển cái nhìn sang Eragon: Undbitr không thể trở về với ngươi được. Brom đã mất kiếm của hắn khi hắn ko còn còn là 1 kỵ sĩ đích thực vì cái chết của Saphira-con rồng của hắn. nếu nó không rơi vào tay của Galbatorix thì rất có thể nó đã bị phá hủy hoặc có thế đã bị chôn vùi ở một nơi nào đó phía dưới đống xương vụn của trận chiến đã bị lãng quên từ lâu. Thậm chí nếu như tìm thấy nó ngươi cũng không thể mang nó về trước khi ngươi lại tiếp tục đối mặt với kẻ thù.
Vậy tôi nên làm gì, thưa Rhunön. Eragon bối rối, và nó nói với bà ta về thanh kiếm cong mà nó đã chọn khi còn ở Varden và những phép thuật mà nó đã yểm và thanh kiếm, và việc thanh kiếm bị hỏng khi đánh nhau trong đường hầm phía dưới Farthen Dûr. Rhunön khịt mũi: không nó sẽ không bao giờ được việc. một thanh kiếm được rèn và tôi luyện, mặc dù được yểm hàng đống phép thuật, nhưng thứ kim loại làm ra nó mà ko tốt thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Một kỵ sĩ cần nhiều hơn thế, một thanh kiếm có thể chịu được tất cả các tác động khủng khiếp và vô hiệu với hầu hết pháp thuật. Điều ngươi cần phải làm là yểm phép thuật lên kim loại nóng từ khi đang trong quá trình kéo dài ra từ quặng, cũng như khi đang trong quá trình rèn nó, có như thế mới làm thay đổi và cải thiện được cấu trúc của kim loại.
Thế làm sao tôi có thể có được 1 thanh kiếm đây, bà có thể làm giúp tôi không, thưa Rhunön. Eragon nói.
Những sợi gân hằn sâu trên khuôn mặt Rhunön. Suy nghĩ, chà sát khủy tay trái, những thớ thịt cuồn cuộn trên bắp tay: Ngươi có biết rằng ta đã thề ta sẽ không bao giờ chế tạo vũ khí cho bất cứ ai nữa chừng nào ta còn sống.
Tôi biết.
Lời thề trói buộc ta, ta không thể phá vỡ nó, và không việc gì ta phải làm thế. Vẫn giữ thái độ, Rhunön đi tới chỗ ngồi và ngồi xuống trước tác phẩm của mình đang làm dở: Và tại sao ta phải làm như thế, hỡi kỵ sĩ.
Cẩn thận trong lời nói, Eragon lên tiếng: Bởi vì nếu bà làm thế bà có thể giúp tất cả thoát khỏi triều đại của Galbatorix. Nếu tôi giết chết ông ta bằng thanh kiếm mà bà chế tạo cho tới khi đó thanh kiếm của bà đã trả thù cho những kỵ sĩ và con rồng của họ đã chết dưới tay của hắn và Forswon. Chẳng phải bà rất ghét việc bọn chúng sử dụng kiếm của bà hay sao. Việc này cũng giúp cân bằng lực lượng giữa 2 phe và sau đó nó cũng là sự chuẩn bị cho cái chết của Galbatorix.
Rhunön dừng tay và nhìn lên bầu trời: Một thanh kiếm…Một thanh kiếm mới. Đã quá lâu rồi ta lại trở lại với nghề…Ánh mắt đau khổ nhìn Eragon và nói: Có thể lắm, có thể ta sẽ có 1 cách để giúp ngươi. Nhưng có thể sẽ là vô nghĩa bởi ta ko thể cố gắng thêm nữa. Tại sao không? Saphira hỏi
Bởi vì ta không có thứ kim loại mà ta cần Rhunön lẩm bẩm. Ngươi không định nghĩ rằng ta sẽ chế tạo kiếm cho 1 kỵ sĩ bằng thứ kim loại tầm thường đó chứ. Không, đã rất lâu rồi ta băn khoăn liệu còn có được mảnh thiên thạch rơi xuống trái đất chỗ người lùn nữa hay không. Những mảnh có chứa quặng thứ mà không giống như bất kì thứ gì ta đã từng làm trước đây. Bởi vậy ta đã đưa tới lò rèn, tinh chế nó, và ta khám phá ra rằng sự pha trộn đó đã tạo ra 1 loại thép vô cùng khỏe và cứng, đồng thời dẻo dai hơn bất kỳ thứ gì trên trái đất này. Ta đặt tên nó là Thép sáng, một phát minh vĩ đại và khi Nữ hoàng Tarmunora đề nghị ta rèn cây kiếm đầu tiên cho Kỵ sĩ, ta đã sử dụng loại Thép sáng này. Về sau bất cứ khi nào ta có cơ hội ta lại tìm kiếm loại quặng đó trong khu rừng ấy. Không mấy khi ta tìm được nhưng mỗi khi thành công ta lại chế tạo kiếm cho kỵ sĩ. Qua nhiều thế kỷ, loại quặng đó trở nên cực kỳ hiếm, cho tới lần cuối cùng ta nghĩ rằng nó không còn trên trái đất này nữa. Ta phải mất 24 năm đẻ tìm thấy vật đó. Nhờ nó ta đã chế tạo thêm được 7 thanh kiếm trong đó có Undbitr và Zar’roc. Kể từ khi thời kỳ kỵ sĩ tan rã ta cố tìm Thép sáng thêm một lần nữa và đó là đêm cuối cùng khi Oromis nói với ta về ngươi. Rhunön nghiêng đầu, đôi mắt rưng rưng nhìn Eragon: Ta đã đi rất xa và rộng, ta đã dùng rất nhiều phép thuật để tìm nhưng chẳng kết quả gì. Nếu may mắn tìm được 1 chút ta sẽ cân nhắc tới việc làm kiếm cho ngươi, Khắc tinh của Tà thần ạ. Bằng không thì chuyện này chỉ là phù phiếm.
Eragon cúi chào và cảm ơn bà đã dành thời gian cho nó, sau đó nó và Saphira cáo từ. Khi họ đi tới 1 trảng đất mà Saphira có thể hạ cánh, Eragon nói: Thép sáng, có phải là thứ mà Solembum ám chỉ. Chắc chắn là thép sáng nằm bên dưới gốc cây Menoa. Nhưng làm cách nào mà nó biết được?
Dĩ nhiên cái cây không tự nói cho hắn. vậy vấn đề là ở đâu?
Thép sáng có thể ở đó hoặc không, cô ả nói, làm thế để lấy bất kỳ thứ gì dưới gốc cây Menoa? Chúng ta không thể bới tung lên. Chúng ta thậm chí còn không biết chỗ nào để đào bới mà tìm nữa.
Anh phải tìm ra cách.
Từ trảng đất của nhà Rhunön, chúng bay tới Ellesméra quay trở lại những vách núi ở Tel’naeír, nơi mà Oromis và Glaedr đang đợi. Saphira hạ cánh và Eragon trèo xuống, cô ả cùng Glaedr nhảy khỏi vách đá và lượn vòng lên phía trên, không thật sự phải đi bất cứ đâu nhưng thật thoải mái khi luôn thấy sự có mặt của nhau.
Trong khi hai con rồng đang bay lượn giữa các tầng mây, Oromis dạy Eragon cách mà 1 pháp sư có thể chuyển 1 vật từ nơi này tới nơi khác mà không phải mang nó đi cũng như không quan tâm tới khoảng cách. Một sự kỳ diệu nhất của phép thuật, Oromis nói: yêu cầu cần thêm nhiều năng lượng để giữ được khoảng cách giữa con và mục tiêu. Tuy nhiên, không có trường hợp cá biệt, nó đòi hỏi cùng 1 lượng năng lượng để chuyển hòn đá trong tay ta đến 1 nơi khác cũng như việc chuyển nó bằng tất cả các con đường tới phia nam Isles. Vì lý do này, Phép thuật có ích nhất khi con chuyển 1 vật bằng phép thuật qua 1 khoảng cách cực lớn, con sẽ chết nếu con chuyển vật đó theo cách thông thường. Mặc dầu vậy, phép thuật này cũng có những yêu cầu khắt khe con chỉ nên dùng nó nếu thực sự không còn cách nào khác. Để dịch chuyển một số thứ lớn hơn như trứng Saphira làm ví dụ, nó sẽ làm con kiệt sức.
Oromis dạy Eragon câu thần chú thực hiện phép đó và một số biến dạng của nó. Chỉ cần 1 lần nó phải cố nhớ những câu thần chú này để làm vừa lòng vị sư phụ già người mà bắt nó phải dịch chuyển hòn đá nhỏ nó đang cầm trong tay.
Ngay khi nó hoàn thành toàn bộ những câu phép thuật đó hòn đá đã biến mất, và trong chốc lát nó xuất hiện lại ở giữa khu đất trống với ánh sáng màu xanh cùng một tiếng nổ lớn một đám lửa lớn bùng cháy trong không khí. Eragon hơi hoảng hốt sau tiếng nổ và níu vào 1 cành cây gần đó để đứng vững khi hai đầu gối nó chùn xuống, một sự ớn lạnh khắp người. Đầu nó ù đi khi mắt nhìn vào hòn đá đang nằm giữa đám cỏ cháy, và nó lại nhớ tới lần đầu tiên nó bắt được trứng Saphira.
Làm tốt lắm. Oromis nói: bây giờ con thể nói cho ta biết tại sao viên đá lại gây tiếng động khi nó được chuyển tới bãi cỏ không?
Eragon ra vẻ chú ý tới mọi điều Oromis nói, nhưng bỏ qua bài học nó tiếp tục suy nghĩ đến câu hỏi của cây Menoa, thậm chí khi biết Saphira đang bay ngay phía trên. càng suy nghĩ nó càng thất vọng vì không tìm ra giải pháp.
Khi Oromis kết thúc bài giảng về cách đi chuyển vật, vị tiên già hỏi: Từ khi nào mà con và saphira từ chối thanh Támerlein, con và Saphira tính ở lại đây lâu hơn hay sao? Con không biết, sư phù à. Nó đáp lại: Có một số điều con muốn tìm hiểu thêm về cây Menoa, nhưng nếu không thành công thì không còn lựa chọn nào khác là trở về Varden với đôi bàn tay không.
Oromis gật đầu: trước khi con đi, hãy cùng Saphira quay lại đây lần cuối cùng. Vâng thưa thầy.
Khi Saphira bay tới cây Menoa, Eragon ngồi trên lưng, cô ả nói: Tại sao không phải là trước kia mà lại là bây giờ.
Bởi vì bây giờ chính là lúc cần phải làm việc này. thế em có ý kiến nao khác sao. Không, nhưng em không thích thế này. Chúng ta không biết bà ấy sẽ phản ứng thế nào. Nên nhớ, trước khi Linnëa biến thành cây bà ấy đã giết chết người đàn ông đã phản bội tình cảm cả bà ấy. Bà ấy có thể giận dữ trở lại đó.
Bà ấy không dám đâu khi mà có em ở đây bảo vệ anh.
Uhm.
Saphira bay vòng vòng phía trên cây Menoa cách khoảng vài trăm feet. Những chú sóc trên những cây thông khổng lồ sợ hãi cảnh báo đồng loại về sự xuật hiện của cô ả. Trượt xuộng dưới, Eragon chống tay xuống đùi, càu nhàu: Không thể lãng phí thời gian được. Nhẹ nhàng từng bước, nó chạy lại gần thân cây, dang hai cánh tay ra để giữ thăng bằng. Saphira cũng theo sau với từng bước chậm chạp, móng vuốt của cô ả cào rách lớp vỏ cây.
Eragon ngồi xổm trên một cành trơn trượt, mống tay bấu vào những kể nứt nẻ trên thân cây để giữ cho nó khỏi bị té. Nó chờ cho đến khi Saphira cũng leo lên được phía bên trên nó, nó nhắm mắt, thở sâu để hít cái không khí lạnh và ẩm ướt, rồi nó phóng suy nghĩ tới cái cây.
Cây Menoa dường như không làm gì để cản trở nó. Ý thức của bà ta thật quá sâu rộng và khác thường. Bất kỳ ai có ý muốn điều khiển cái cây này cũng cần phải so một ý thức cực kỳ to lớn và mạnh mẽ, mà một người đơn độc có nằm mơ mới đạt được. Từ chỗ chiếc cây, Eragon có thể cẩm giác xung quanh, từ cái ấm áp của chỗ đất bị rễ cây nén lại trải ra hàng trăm thước Anh về mọi hướng. Nó cảm nhận được sự di chuyển của một con ruồi trâu bay qua các cành lá chằng chịt, và dòng chất lỏng nhờn nhờn rỉ ra từ những vết cắt trên thân cây, nó cảm nhận được các cây xung quanh cũng như thế. So sánh với đêm diễn ra lễ Huyết thệ, cái cây dường như đang chìm trong giấc ngủ. Chỉ có 1 điều Eragon có thể nhận ra di chuyển quá chậm và không thể biết đó là cái gì. Tập trung nội lực, Eragon cố ném ý thức của mình qua cây Menoa: Xin hãy nghe tôi, hỡi cây khổng lồ kia! Tôi cần sự giúp đỡ của bà. Khắp nơi đang xảy ra chiến tranh, các vị tiên đã rời bỏ khu an toàn Du Weldenvarden, tôi thì cần một thanh kiếm để chiến đấu. mèo ma Solembum nói với tôi rằng khi tôi cần 1 vũ khí hãy đến tìm dưới cây Menoa. Và bây giờ chính là lúc. Xin hãy nghe tôi, hỡi Mẹ của rừng, xin hãy giúp tôi. Trong khi nói, nó cố chuyển những hình ảnh về Murtagh và Thorn và thế lực của Đế quốc. Cộng them một vài ký ức lẫn lộn, Saphira cũng giúp nó bằng nguồn nội lực từ bên trong cô ả. Tiếp tục cố gắng, nhờ nguồn nội lực mạnh mẽ của cô ả rồng, Eragon cố gửi những lời lẽ và những hình ảnh tới cây Menoa với hy vọng sẽ kích thích được trí tò mò của Bà ta. Vài phút sau, cái cây dường như vẫn không nghe những gì Eragon nói, Eragon bắt đầu thấy chán nản. Nó hy vọng cái cây di chuyển chậm chạp hơn loài tiên và cả loài người nhưng vẫn sẽ có phản ứng mặc dù là không phải ngay tức khắc.
Bọn ta không còn đủ sức lực nữa. Saphira nói, bằng không chúng ta phải quay trở lại Varden cho kịp thời gian thôi.
Eragon đồng ý và miễn cưỡng ngắt dòng suy nghĩ.
Trong khi họ tiếp tục nài nỉ cây Menoa, mặt trời đã lên tới đỉnh và bắt đầu ngả bóng. Những đám mây cuồn cuộn hối hả trôi về phía cuối trời. Những chú chim lao như tên bắn, vài chú sóc giận dữ la hét gọi bầy, mấy chú bướm dập dờn qua lại, một đàn kiến hành quân ngang qua giầy của Eragon mang những chiến lợi phẩm nhỏ màu trắng trên những đôi càng to khỏe của chúng.
Saphira gầm lên làm lũ chim hoảng hốt sợ hãi. Sự kiên nhẫn của ta như thế là quá đủ rồi đấy. Ta là 1 con rồng, ta sẽ không bỏ qua đâu, bất kỳ một cây nào.
Không, đợi đã. Eragon nức nở. Biết được ý định của cô ả, nhưng cô ả vẫn phớt lờ. Lùi lại vài bước Saphira dùng móng vuốt cào sâu vào rễ cây, giật mạnh làm ba miếng gỗ lớn bật ra khỏi rễ cây. Ra đây và hãy nói chuyện với bọn ta. Cô ả gầm lên. Cô ả rụt đầu lại và phun ra 1 luồng lửa giữa hai quai hàm làm thân cây chìm trong bão lửa màu trắng xanh. Che mặt lại, Eragon nhảy ra xa để tránh hơi nóng.
Dừng lại Saphira. Nó gào lên.
Em sẽ chỉ dừng lại chừng nào bà ta chịu trả lời chúng ta.
Một đám mây mù trĩu nước đem mưa tới. Ngước lên, Eragon thấy những cành thông đang đung đưa và rung mạnh dần, tiếng rên rỉ của gỗ phảng phất trong không khí. Cùng lúc đó một mảnh băng lạnh lao vút tới má của Eragon, và nó nghĩ nó đã ngã lăn đùng ra xuống dưới chân. Xung quanh nó thấy dường như tất cả các cây rung lên, cao hơn và dữ tợn hơn. Nó cảm nhận được rằng các cành cây của chúng đang nhắm về nó như những chiếc móng vuốt.
Eragon bắt đầu thấy sợ.
Saphira…, nó gọi, khom người xuống sẵn sàng để chạy hoặc chiến đấu. Ngừng phun lửa, Saphira quan sát xung quanh. Khi cô ả chú ý tới vòng vây do các cây tạo thành, vảy cô ả như dựng ngược vì tức giận. Cô ả gầm vang cả khu rừng, dang cánh định bay thoát khỏi cây Menoa. Nhanh, leo lên lưng em nào.
Trước khi Eragon có thể tiến thêm 1 bước, một cái rễ lớn đâm lên khỏi mặt đất và quấn lấy chân trái của nó, làm nó không thể di chuyển. Hơn thế nữa một cái rễ lớn hơn xuất hiện từ một phía khác của Saphira và túm lấy chân và đuôi của cô ả, làm cô ả không bay lên được. Saphira rống lên giận dữ, ngoái cổ lại định phun lửa tiếp.
Ngọn lửa thoát ra từ miệng cô ả rồi tắt ngấm khi một âm thanh vang lên trong tâm trí Eragon và cô ả, rất chậm-một tiếng thì thầm giống tiếng lá xào xạc: Ai dám phá vỡ sự thanh tịnh của ta đó? Ai dám cắn ta và đốt ta đó? Xưng tên đi để ta biết kể ta sắp giết là ai.
Eragon nhăn nhó trong đau khổ khi một chiếc rễ xiết chặt quanh mắt cá chân nó. Thêm một chút nữa là nó sẽ bị gãy chân. Tôi là Eragon-Khắc tinh của Tà thần, và đây là Vảy sáng.
Chết đi, Eragon-khắc tinh của tà thần và Saphira-Vảy sáng.
Đợi đã. Eragon nói: Tôi chưa nói hết.
Im lặng hồi lâu rồi giọng nói lại vang lên: Nói tiếp đi.
Tôi là Kỵ sĩ rồng cuối cùng ở Alagaësia, và Saphira là con rồng cái cuối cùng còn sống. Chúng tôi dĩ nhiên là những người duy nhất có thể đánh bại Galbatorix, kẻ phản bộingười đã phá hủy thời đại kỵ sĩ và chiếm lĩnh một nửa Alagaësia.
Tại sao ngươi lại tấn côn ta, con rồng kia? Giọng nói lại vang lên.
Saphira nhe răng: Bởi vì ngươi không chịu nói chuyện với bọn ta, và bởi vì Eragon đã đánh mất thanh kiếm của anh ấy và con mèo ma bảo đến gặp ngươi để tìm vũ khí. Chúng ta đã cố gắng nhưng không tìm thấy gì.
Và sau đó ngươi sẽ chết 1 cách vô ích thôi vì chẳng có vũ khí nào bên dưới bộ rễ của ta đâu.
Cố gắng tiếp tục nói chuyện với cái cây, Eragon nói: Chúng tôi tin rằng con mèo ma muốn ám chỉ Thép sáng, thứ kim loại từ các vì sao rớt xuống mà Rhunön sử dụng để rèn kiếm cho các kỵ sĩ. Nếu không có nó tôi sẽ không có thanh kiếm nào cả.
Mặt đất lồi lên bởi mạng lưới rễ cây làm náo động tất cả các loài động vật sống trong hang dưới mặt đất như thỏ, chuột, khiến chúng phi ra khỏi tổ và tìm chỗ trốn. Phía xa, Eragon thấy vài chục thần tiên chạy đến mái tóc họ óng như nhữn sợi tơ. Xuất hiện trong im lặng, họ dừng lại bên dưới những cái cây đang bao quanh Eragon và Saphira, nhưng họ không tiến lại gần hoặc có dấu hiệu giúp đỡ.
Eragon cố phóng suy nghĩ để gọi cho Oromis và Glaedr, khi giọng nói quay trở lại: Mèo mà biết nó nói về cái gì, đó là một mẩu quặng của Thép sáng được chôn bên dưới bộ rễ của ta, nhưng ngươi sẽ không có được nó vì ngươi đã đánh ta, đốt ta.
Nghe thấy sự tồn tại của mẩu quặng, Eragon phấn chấn hẳn lên: nhưng Saphira là con rồng cái cuối cùng ,bà có chắc là bà muốn giết nó chứ.
Rồng phun lửa giọng nói thì thầm, một cái rùng mình chạy dọc thân cây: Lửa phải được dập tắt.
Saphira gầm lên: Nếu chúng ta không thể ngăn chặn kẻ đã phá hoại thế hệ kỵ sĩ rồng, hắn ta sẽ tới đây và đốt cả khu rừng này, cả ngươi nữa. Nếu ngươi giúp bọn ta, bọn ta có thể sẽ ngăn được hắn.
Một tiếng kêu thất thanh vang vọng giống như khi hai cành cây đập vào nhau: Nếu hắn cố giết các cây yêu quí của ta, hắn sẽ phải chết, giọng nói vang lên. Không ai khỏe bằng sức mạnh của rừng này, không ai có thể hủy điệt được, ta đại diện cho khu rừng dám tuyên bố như thế.
Chúng tôi sẽ chữa thương cho cây có được không. Eragon hỏi.
Cây Menoa không trả lời, nhưng như một cơn gió mạnh thổi thẳng vào tâm trí Eragon: Ngươi là gì, kỵ sĩ kia. Ta biết tất cả cả loài sống trong khu rừng này, nhưng chưa bao giờ gặp 1 kẻ như ngươi.
Tôi không phải thần tiên cũng không phải người. Eragon nói: tôi là sự pha trộn của cả hai. Loài rồng đã thay đổi tôi trong lễ hội Huyết thệ.
Tại sao họ lại thay đổi ngươi, hỡi kỵ sĩ?
Để tôi có thể chiến đấu tốt hơn chống lại Galbatorix và thế lực của hắn. Ta còn nhớ rằng ta đã từng thấy một thế giới hoang tàn trong suốt buổi lễ đó, ta đã nghĩ nó không có gì là quan trọng cả…Nhưng bây giờ có vẻ trở nên quan trọng hơn 1 chút. Hãy cứu mặt trời và mưa.
Chúng tôi sẽ chữa lành vết thương cho rễ và thân cây của bà nếu điều đó làm bà thỏa mãn, nhưng cầu xin bà hãy để chúng tôi lấy Thép sáng.
Những cây khác rên rỉ như những linh hồn sắp chết. Giọng nói lại vang lên: Ngươi sẽ làm những gì ta muốn chứ, Kỵ sĩ rồng?
Nhất định rồi. Eragon đáp không chút do dự. Bất kỳ giá nào nó cũng vui vẻ chấp nhận. Sau vài phút, khu đất trống đang im lặng bỗng mặt đất bắt đầu rung chuyển và những cái rễ cây trước mặt Eragon bắt đầu tách ra trồi lên kéo rẽ đất về hai bên. Sau đó một cục sắt gỉ xuất hiện trên nền đất phù sa màu mỡ đen và dơ bẩn. Eragon cảm thấy dạ dày quặn thắt, một cảm giác nhói đau khó chịu xuất hiện rồi chợt biến mất. Rồi những cái rễ đang quấn vào chân Eragon lỏng dần rồi tuột ra chui xuống biến mất khỏi mặt đất. Chỗ Saphira cũng thế, cô ả không còn bị trói buộc nữa.
Kim loại của ngươi đây. Giọng thì thầm của cây Menoa: Cầm lấy và đi đi… NhưngEragon hỏi.
Đi…Giọng nói từ cây Menoa ẩn đàn rồi biến mất: Đi…Và ý thức từ cây Menoa biến mất khỏi tâm trí của Eragon và Saphira, rút dần ngày càng mờ nhạt cho đến khi Eragon không còn cảm nhận thấy ý thức đó nữa. Xung quanh chúng bóng của những cây thông cũng lùi xa và trở lại vị trí cũ.
Nhưng…Eragon hét to hơn, bối rối vì không thấy cây Menoa đưa ra điều kiện gì. Vẫn còn ngỡ ngàng, nó bước tới chỗ cục quặng, lần những ngọn tay xuống cạnh dưới và nhấc cái khối có trọng lượng khác thường này lên cánh tay nó và cằn nhằn vì nó khá nặng. Ôm chặt nó trước ngực, quay đầu ngược lại phía cây Menoa, nó rảo bước tiến về nhà của Rhunön.
Saphira ngửi khối Thép sáng khí cô ả đi bên cạnh Eragon: Anh đã đúng. Em không nên tấn công bà ta.
Nhưng ít nhất chúng ta cũng có được Thép sáng. và cây Menoa…tốt thôi, anh không biết bà ta sẽ làm gì, nhưng chúng ta sẽ làm, và đó không phải là vấn đề.
Các thân tiên ở đó tụ tập dọc đường đi của Eragon để đi theo và nhìn chằm chằm nó và Saphira khiến nó càng bước nhanh hơn, gáy nó như mốn nổi da gà…
Một luồng khói phun ra từ mũi Saphira: Nếu Galbatorix không giết chúng ta trước, em nghĩ chúng sớm sẽ phải ân hận về điều này.
/240
|