Lửa cháy phập phồng trên đám than hồng như quả tim đang đập thình thịch của một con quái vật. Thỉnh thoảng, một tia lửa vàng bắn ra từ mặt gỗ trước khi biến mất vào đám tro trắng xóa, nóng bỏng.
Tàn lửa còn lại do Eragon và Roran đốt lên lúc này chỉ loé lên ánh sáng đỏ lờ mờ, đủ để thấy xung quanh là một dải đất cát, vài bụi rậm u ám, những rặng cây xa xa, ngoài ra chỉ còn một màn đêm vắng lặng.
Eragon đang ngồi duỗi chân về phía đám than đỏ hồng, hưởng thụ sự ấm áp toả ra, lưng nó dựa vào cái chân to vảy nổi phồng của Saphira. Đối diện với nó, Roran đang ngồi trên một thân cây cổ thụ sần sùi, cứng như sắt. Mỗi khi anh nhúc nhích, thân cây bị ma sát, tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai, khiến Eragon phải dùng tay bịt cả hai tai lại.
Giờ phút đó, sự yên lặng tràn ngập xung quanh. Ngay cả than hồng cũng cháy trong im lặng. Roran chỉ nhặt những cành cây khô cằn đã chết từ lâu để tránh đốt ra khói, khiến kẻ thù nhận ra vị trí.
Eragon vừa kể lại những chuyện xảy ra trong ngày cho Saphira nghe. Bình thường thì nó không cần phải kể lại đã làm những gì vì tâm ý giữa nó và Spahira lúc nào cũng tương thông với nhau. Nhưng lần này thì cần thiết vì Eragon đã cố tình chặn lại cảm quan trong chuyến do thám vừa rồi, ngoại trừ lần sử dụng cảm quan để đột nhập động huyệt của đám Ra'zac.
Khá lâu sau đó, Saphira ngáp, để lộ mấy hàm răng đáng sợ.
"Bọn người kia có lẽ là đám độc ác, tàn nhẫn, nhưng em lại khâm phục tụi Ra'zac có thể mê hoặc được đám người này, khiến họ tự dâng mình làm mồi cho chúng ăn. Phải là dân săn giỏi lắm mới làm được như vậy... Có lẽ một ngày nào đó em phải thử xem sao." "Đừng có dùng người mà thử." Eragon cảm thấy bắt buộc phải lên tiếng. "Thử trên đám cừu ấy."
"Người, cừu có gì khác biệt với loài rồng chứ?" Nói rồi cô ả cười dài trong cổ họng, tiếng cười ầm ầm khiến nó liên tưởng tới tiếng sấm sét.
Eragon rướn người ra phía trước để khỏi phải đè lên đám vảy cứng của Saphira, nó cầm lấy cây gậy gỗ nằm bên cạnh, vừa lăn tới lăn lui giữa hai lòng bàn tay vừa thưởng thức ánh lửa lấp lánh đang chiếu lên những nét chạm trổ ở đầu gậy, trên mũi bọc sắt bị trầy xước và trên những gai nhọn ở phía cuối thân gậy.
Trước khi bọn họ rời khỏi nơi đóng quân của Varden ở Cánh Đồng Cháy, Roran đã đưa cây gậy này cho nó và nói:
- Đây, Fisk làm cái này cho anh sau khi bọn Ra'zac cắn vai anh. Anh biết em đã bị mất kiếm có lẽ sẽ cần đến cái này. Nếu em muốn tìm một thanh kiếm khác cũng không sao, nhưng anh thấy chỉ cần đánh ra được vài đòn kha khá từ một cây gậy gỗ cứng mạnh này là đã thắng được đa số các trận giao đấu rồi.
Nghĩ tới cây gậy mà ông Brom lúc nào cũng mang theo, Eragon quyết định thay kiếm bằng cây gậy làm từ gỗ cây táo gai này. Sau khi mất thanh Zar’roc, nó không muốn sử dụng một cây kiếm khác tệ hơn. Đêm đó, nó đem vài thứ bùa chú luyện lên cây gậy gỗ và luôn cả cán búa của Roran để chúng khỏi bị bể ra thành từng miếng ngoại trừ khi bị va chạm vô cùng nặng.
Thình lình, một đoạn ký ức tràn ngập tâm tư Eragon.
Cả bầu trời màu đỏ pha sắc cam u ám vây xung quanh nó trong lúc Saphira đâm đầu rượt theo một con rồng đỏ và người Kỵ Sĩ của con rồng này. Gió thổi phần phật quanh tai nó… Các ngón tay nó đã tê đi sau khi bị chấn động từ những nhát kiếm của người Kỵ Sĩ kia... Xé toạc mũ chụp đầu giữa trận chiến để khám ra thân phận của người bạn và người đồng hành - Murtagh, người mà nó nghĩ đã chết rồi... Tiếng cười chế nhạo của Murtagh khi hắn ta lấy lại thanh Zar’roc từ tay Eragon, đồng thời tuyên bố quyền sở hữu của thanh kiếm đỏ kia dựa theo quyền thừa kế di sản của người làm anh của Eragon...
Eragon chớp mắt, cảm thấy mất định hướng khi tiếng động ác liệt của trận chiến mờ đi và mùi vị dễ chịu của gỗ cây thay thế mùi hôi thối của máu. Nó lấy lưỡi chà lên hàm răng trên, ráng làm xoá đi vị gắt đầy trong miệng.
Murtagh!
Chỉ cái tên này đã đem lại một đòn tâm lý mơ hồ với Eragon. Một đằng thì nó rất thích Murtagh. Murtagh đã từng cứu Eragon và Saphira khỏi đám Ra'zac trong chuyến đi đầy rủi ro tới Dras-Leona, đã từng mạo hiểm tính mạng giải thoát Eragon lúc ở Gil'ead, đã từng hoàn thành nghĩa vụ vinh dự trong trận chiến ở Farthen Dur, lại còn bị dằn vặt nội tâm khi cố tình lý giải mệnh lệnh của Galbatorix khiến hắn có thể thả Eragon và Saphira sau trận chiến Cánh Đồng Cháy thay vì phải bắt sống bọn họ.
Đây không phải là lỗi của Murtagh khi hắn bị cặp sinh đôi bắt cóc, khi con rồng đỏ Thorn lại nở ra đúng lúc, hay khi Galbatorix khám phá ra tên thật của cả hai rồi sử dụng lời nguyền cổ ngữ để ràng buộc lòng trung thành của cả Murtagh lẫn con rồng Thorn.
Không có chuyện nào có thể đổ lên người Murtagh được. Hắn ta chỉ là nạn nhân của số mệnh, vốn đã như thế từ khi hắn sinh ra đời.
Nhưng mà... cho dù Murtagh phải trái lòng phụng sự Galbatorix, hắn ta có thể ghê tởm sự tàn bạo của những việc bạo chúa ép hắn làm, nhưng có một phần trong hắn ham mê thứ quyền lực mới mẻ này. Lần đụng độ vừa rồi giữa triều đình và phe Varden tại Cánh Đồng Cháy, Murtagh đã chọn vua người lùn Hrothgar và giết ông ta, cho dù Galbatorix không đưa ra mệnh lệnh làm vậy. Đồng ý là hắn ta đã thả Eragon và Saphira, nhưng chỉ là sau khi dùng vũ lực đánh bại Eragon, ép nó phải cầu xin hắn thả tự do cho bọn họ.
Murtagh lại còn cảm thấy vô cùng khoái trá khi thấy Eragon đau khổ cỡ nào lúc hắn tiết lộ việc cả hai đều là con trai của Morzan, người đầu tiên và cũng là cuối cùng của mười ba tên phản đồ theo về với Galbatorix để phụ bạc đồng bào của mình.
Lúc này, bốn ngày sau trận chiến, Eragon lại nhận ra được một giải thích khác: "Có lẽ Murtagh hưởng thụ cảm giác thấy được người khác phải đưa vai chịu đựng gánh nặng kinh khủng mà hắn ta phải gánh trong suốt cuộc đời của hắn."
Cho dù điều này có thật hay không, Eragon nghĩ rằng lý do khiến Murtagh thích nghi với vai trò mới này cũng chính là lý do một con chó bị đánh đập vô lý sẽ quay lại cắn chủ vào một ngày nào đó. Murtagh đã từng bị đánh đập, và giờ đây chính là cơ hội cho hắn phản công lại cái thế giới vốn chưa hề đối đãi tử tế với hắn.
Nhưng cho dù Murtagh còn chút thiện tâm nào trong lòng, số mệnh đã an bài hắn ta và Eragon là tử địch, vì lời thề cổ ngữ của Murtagh đã đem một cái cùm không bao giờ phá nổi, vĩnh viễn ràng buộc hắn và Galbatorix.
"Nếu hắn ta không đi với Ajihad để săn đám Urgals ở dưới Farthen Dur, hoặc nếu em chỉ cần nhanh chân một chút, thì đám sinh đôi... Eragon." Saphira nói.
Nó khựng lại rồi gật đầu, biết ơn cô nàng đã can thiệp kịp thời. Eragon ráng không suy nghĩ về Murtagh hay về cha mẹ chung của bọn họ, nhưng những suy nghĩ này thường hay xuất hiện trong đầu nó khi nó ít mong đợi nhất.
Hít một hơi thở dài cho tâm trí minh mẫn hơn, Eragon ép mình nghĩ về hiện tại nhưng không được.
Vào buổi sáng sau trận chiến vĩ đại ở Cánh Đồng Cháy, khi phe Varden bận rộn tập hợp, chuẩn bị truy kích quân đội triều đình, lúc này đã lui vài dặm về phía thượng nguồn sông Jiet, Eragon tới gặp Nasuada và Arya, giải thích về những điều đã được Roran xác nhận, đồng thời xin phép được ra tay giúp đỡ người anh họ này.
Nó không được như ý. Cả hai người đều kịch liệt phản đối điều mà Nasuada gọi là "thử mưu với trí não của một con thỏ có thể đem lại thảm hoạ cho toàn dân Alagaesia nếu hành động bị thất bại!".
Bọn họ tranh cãi quyết liệt một hồi lâu. Cuối cùng, Saphira chỉ đành rống một tiếng lớn cắt ngang mọi người, khiến xung quanh lều chỉ huy rung rinh cả lên, rồi cô nàng mới lên tiếng: "Cả người tôi đau nhừ và mệt mỏi lắm rồi, Eragon lại diễn giải vấn đề tệ quá. Chúng ta có nhiều việc phải giải quyết hơn là đứng đó rên rỉ như một đám quạ, phải không? Được rồi, nghe tôi nói."
Lúc này, Eragon mới thấy là thật khó có thể cãi nhau với một con rồng.
Chi tiết mà Saphira nêu ra rất phức tạp nhưng nội dung trình bày thì rất thẳng thắn. Saphira ủng hộ Eragon vì cô nàng hiểu Eragon quan tâm tới hành động này thế nào. Trong khi đó, Eragon ủng hộ Roran vì tình yêu và tình cảm gia đình và bởi vì nó cũng biết rằng Roran sẽ tiếp tục đuổi theo Katrina cho dù nó có đi hay không đi theo anh ta. Và chắc chắn một điều là một mình Roran sẽ không thể nào đánh bại được đám Ra'zac.
Ngoài ra, cho đến khi nào triều đình còn giữ Katrina làm con tin thì Roran và cả Eragon đều có nhược điểm để Galbatorix đánh vào. Nếu kẻ chiếm đoạt ngôi vua kia hăm dọa giết Katrina, Roran chỉ đành phải chịu phục tùng dưới trướng của hắn. Cho nên, việc tốt nhất có thể làm là phải trám lại nhược điểm phòng ngự này của bọn họ trước khi kẻ địch lợi dụng.
Về thời gian thì lúc này đúng là tốt nhất. Cả Galbatorix lẫn đám Ra'zac sẽ không ngờ tới đòn đột kích bất ngờ ngay giữa trung tâm triều đình trong lúc Varden đang bận rộn tham chiến với quân lính triều đình tại biên giới nước Surda.
Đã phát hiện Murtagh và con rồng Thorn bay về hướng Uru’baen, rõ ràng là về chịu tội. Nasuada và Arya đồng ý với Eragon là cả hai tên này sẽ tiếp tục bay về hướng bắc để đối đầu với nữ hoàng Islanzadí và quân đội của bà ta một khi các vị thần tiên tung ra đòn tấn công đầu tiên và để lộ ra vị trí. Cho nên, nếu có thể thì tốt nhất hãy tiêu diệt đám Ra'zac trước khi bọn chúng bắt đầu gây khủng bố và làm các chiến sĩ Varden mất đi ý chí chiến đấu.
Saphira lại dùng lời lẽ ngọt ngào nhất chỉ ra rằng, nếu Nasuada dùng quyền chỉ huy để ngăn cản lần xuất kích này của Eragon thì sẽ phá đi mối quan hệ của bọn họ và gây ra nhiều thù oán cũng như bất đồng, làm hại tới mục tiêu chính của Varden.
"Nhưng," Saphira nói, "chọn lựa này là của quý vị. Quý vị có thể giữ Eragon ở đây. Nhưng hứa hẹn ràng buộc là của Eragon chứ không phải của tôi, và tôi, một mình tôi đã quyết định sẽ đi theo Roran. Đây là chuyến mạo hiểm khá lý thú."
Eragon cười nhẹ một mình khi nghĩ tới cảnh này.
Cân nặng của lời tuyên bố và logic vững chắc của cô nàng đã thuyết phục được Nasuada và Arya chấp thuận, cho dù có hơi miễn cưỡng.
Sau cùng, Nasuada nói:
- Chúng ta tin tưởng quyết định của hai người trong chuyện này, Eragon và Saphira. Vì lợi ích của cả hai và của chúng ta, ta hy vọng chuyến mạo hiểm này sẽ diễn tiến tốt đẹp.
Âm điệu của cô ta khiến Eragon không rõ lời nói của cô là chân thật tự đáy lòng hay là một lời đe dọa ngầm.
Sau đó, Eragon bỏ cả ngày để chuẩn bị đồ đạc mang theo, nghiên cứu bản đồ lãnh thổ triều đình với Saphira, và thi triển những thứ bùa chú pháp thuật mà nó cảm thấy cần thiết, thí dụ như bảo vệ Roran khỏi bị Galbatorix và đám thuộc hạ thi triển bùa chú lên người anh ta.
Sáng hôm sau, Eragon và Roran trèo lên lưng Saphira rồi cô nàng bay lên những tầng mây màu cam bao phủ lấy Cánh Đồng Cháy, và đổi sang hướng đông bắc. Cô ả bay một mạch cho tới khi mặt trời lặn xuống dưới chân trời, chỉ còn lại những tia sáng vàng đỏ tạo thành từng mảng trên bầu trời.
Đoạn đầu của cuộc hành trình đưa bọn họ tới biên giới lãnh thổ triều đình, nơi mà có ít người cư trú. Tới đó, bọn họ chuyển sang hướng tây, bay về phía Dras-Leona và Helgrind. Từ chỗ này, họ đổi sang đi ban đêm để tránh bị cư dân của các làng nhỏ rải rác quanh thảo nguyên giữa họ và mục tiêu.
Eragon và Roran phải quấn quanh người áo choàng, lông thú, găng tay len, mũ nỉ, vì Saphira chọn bay cao hơn đỉnh tuyết phủ của hầu hết các ngọn núi, nơi mà không khí trở nên khô cứng đến mức có thể đâm vào phổi bọn họ, chính là vì nếu có người nông dân nào nhìn lên trời có trông thấy Saphira bay ngang thì cũng chỉ là trông thấy một con đại bàng mà thôi.
Đi tới chỗ nào, Eragon cũng nhận ra vết tích của chiến tranh. Các trại lính, các xe lương thực cụm lại với nhau vào ban đêm, và từng hàng người dân bị buộc cổ dẫn đi từ nhà của mình, bị ép tham gia chiến đấu cho Galbatorix. Số lượng tài nguyên được triển khai khiến Eragon cảm thấy nản chí vô cùng.
Gần hết đêm thứ nhì thì Helgrind hiện ra ở xa xa như những cột đá rời rạc, lờ mờ, đa dạng dưới ánh sáng xám trước bình minh. Saphira đáp xuống một khu trũng, nơi mà bọn họ hiện giờ đang ở và rồi cả ba ngủ cả ngày hôm qua trước khi bắt đầu cuộc dò thám.
Một đám tro bụi màu hổ phách cuộn lên khi Roran ném một cành cây vào đám than đang vỡ vụn ra.
Anh ta thấy Eragon nhìn, chỉ nhún vai nói:
- Lạnh quá.
Trước khi Eragon có thể trả lời, nó nghe được tiếng xoạt như thể có ai đang rút kiếm. Không kịp suy nghĩ, Eragon phóng người về hướng ngược lại, lộn một cú và cúi mình chụp lấy cây gậy gỗ để chuẩn bị đón đỡ đòn đánh tới. Roran cũng nhanh gần như vậy. Anh ta chụp lấy cái khiên trên mặt đất, lui về phía khúc gỗ lúc nãy vừa ngồi lên và rút cây búa từ thắt lưng ra chỉ trong tích tắc.
Bọn họ đứng im, chờ đón cuộc tập kích.
Tim Eragon đập thình thịch, bắp thịt của nó rung lên, mắt thì chăm chú quan sát màn đen trước mặt, dò tìm bất cứ chuyển động nào.
"Em không ngửi được gì cả." Saphira nói.
Vài phút trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra, Eragon mới thả lỏng được tinh thần một chút.
- Không có ai. Eragon nói.
Nó dùng pháp thuật phát ra một tiếng:
- Brisingr raudhr!
Một ngọn lửa ma trơi đỏ hiện lên cách Eragon vài bước chân rồi ở nguyên một chỗ, trôi lơ lửng ngang tầm mắt nó, rọi sáng cả khu trũng. Eragon nhích nhẹ một cái, ngọn lửa ma trơi cũng nhích theo, như thể cả hai nối liền với nhau bằng một sợi dây vô hình.
Nó và Roran, cả hai tiến về nơi có tiếng động, xuống phía khe sâu, vòng theo hướng đông. Bọn họ giơ cao vũ khí, sẵn sàng tấn công khi phát hiện kẻ địch.
Cách trại chừng mười thước, Roran giơ một tay lên, chặn Eragon lại rồi chỉ về phía một dĩa đá sét trên đám cỏ. Vật này không phù hợp với cảnh vật chung quanh. Roran quỳ xuống, lấy tay chà ngang dĩa đá tạo ra tiếng sắt cọ xát mà bọn họ mới vừa nghe được.
- Chắc là bị rơi xuống.
Eragon vừa nói vừa điều tra hai bên rãnh rồi để cho ngọn lửa ma trơi mờ nhạt biến mất đi.
Roran gật đầu rồi đứng lên, phủi đám bụi trên quần.
Eragon vừa đi về phía Saphira vừa nghiệm lại tốc độ phản ứng của bọn họ. Tim nó vẫn còn quặn thắt đau đớn theo từng nhịp đập, hai tay run lên, nó cảm giác như vừa phóng chạy vài dặm không nghỉ vào một nơi hoang dã.
"Trước đây chưa có bao giờ phải nhảy dựng như vậy." Nó nghĩ trong đầu. Lý do cho sự thận trọng, cảnh giác của bọn họ cũng không có gì là bí mật. Mỗi cuộc chiến mà bọn họ tham gia đã lấy đi một ít tính tự mãn trong lòng, chỉ để lại cho họ sự phòng ngự cao độ, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất cũng khiến họ giật mình.
Roran có lẽ cũng đang suy nghĩ tương tự như vậy, anh nói:
- Em có thấy bọn họ không?
- Thấy ai?
- Những người mà em giết. Em có thấy bọn họ trong mộng không?
- Đôi lúc.
Ánh than hồng nhảy múa trên mặt Roran tạo thành bóng hình trên miệng và ngang trán anh ta, khiến cặp mắt anh trở nên nặng nề, nhìn có chút ác độc.
Anh nói chậm rãi như thể khó khăn lắm mới tìm được lời:
- Anh chưa từng muốn trở thành một chiến sĩ. Hồi nhỏ lúc nào cũng nghĩ về vinh quang và máu me, ai cũng vậy, nhưng đất đai rất quan trọng đối với anh, và gia đình... Bây giờ thì anh đã giết người... Anh đã giết và giết… Em còn giết nhiều hơn nữa.
Ánh mắt anh nhìn chăm chú về một nơi xa xăm mà chỉ anh có thể thấy được.
- Có hai người đàn ông ở Narda... Anh đã kể cho em nghe chưa?
Roran đã kể nhưng Eragon vẫn cứ lắc đầu, giữ yên lặng.
- Họ là những người lính gác ở cổng chính. Hai người bọn họ, em biết không, người bên phải, hắn ta có mái tóc trắng xoá. Anh nhớ được là vì hắn ta chỉ độ chừng không hơn hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Bọn họ đeo phù hiệu của Galbatorix nhưng nói chuyện giống như người của Narda. Đây không phải là những người lính chuyên nghiệp. Có lẽ bọn họ chỉ là những thường dân đứng ra bảo vệ nhà cửa khỏi bọn Urgals, hải tặc, trộm cướp... Bọn anh tính là không động một ngón tay tới họ. Anh thề với em, Eragon, việc đó không hề nằm trong kế hoạch. Nhưng anh không có đường chọn lựa. Bọn họ nhận ra anh. Anh đâm tên tóc trắng ngay dưới cằm hắn, giống hệt như lúc cha cắt cổ con heo. Còn người lính kia thì bị anh đập bể đầu. Anh cảm giác được xương sọ của hắn toạt ra. Anh nhớ được từng cú đập mà anh đánh ra, kể cả những tên lính ở Carvahall hay những tên khác ở Cánh Đồng Cháy... Em biết không, khi anh nhắm mắt lại, đôi lúc anh không ngủ được vì cảnh đám lửa bọn anh đốt ở bến cảng Teirm sáng rực trong đầu anh. Lúc đó anh cứ tưởng như bị điên rồi.
Eragon cảm thấy hai tay nó nắm chặt lấy cây gậy gỗ, khớp ngón tay trắng bệch, gân cổ tay nổi phồng cả lên.
- Phải rồi.
Nó nói.
- Lúc đầu chỉ là đám Urgals, sau là cả người lẫn đám Urgals, và trận chiến vừa rồi... Em biết những việc chúng ta đang làm là đúng, nhưng đúng không có nghĩa là dễ làm. Bởi vì chính chúng ta, quân Varden mong đợi em và Saphira lúc nào cũng dẫn đầu toàn quân giết sạch đám lính kia. Chúng em đã làm như vậy. Chúng em phải làm như vậy.
Giọng nói của nó chợt khựng lại rồi không nói gì nữa.
“Thay đổi tốt nào cũng kèm theo rối loạn.” Saphira nói với cả hai. "Chúng ta đã chịu đựng nhiều hơn phần đáng được nhận, bởi vì chúng ta là những tác nhân của sự thay đổi kia. Em là rồng, em không hề hối hận về cái chết của những kẻ gây đe doạ tới chúng ta. Việc giết đám lính canh thành Narda không phải là chuyện đáng để vui mừng, nhưng chúng ta cũng không cần phải cảm thấy có lỗi về chuyện này. Chuyện đó anh bắt buộc phải làm. Khi anh phải ra trận, Roran, không phải cảm giác vui thú trong trận đánh khiến con người anh bay bổng. Anh có cảm nhận được nỗi thống khoái khi được đối đầu với kẻ địch xứng đáng, và cảm thấy hài lòng khi xác quân thù xếp thành đống trước mặt hay không? Eragon, anh đã kinh nghiệm về chuyện này. Hãy giúp em giải thích cho anh họ của anh nghe đi."
Eragon nhìn chằm chằm vào đám than hồng. Saphira đã nêu lên sự thật mà nó miễn cưỡng thừa nhận, sợ phải đồng ý rằng một người có thể thích bạo lực, và như vậy sẽ trở thành người đáng khinh thường. Thế nên, nó đành lặng im. Phía đối diện, Roran có vẻ cũng có cảm nhận tương tự như vậy.
Giọng của Saphira trở nên nhẹ nhàng hơn và nói: "Đừng có giận, em không có ý chọc giận các anh. Em quên là lắm khi các anh vẫn chưa quen được cảm giác này, trong khi em lúc nào cũng phải dùng nanh vuốt để sinh tồn từ lúc nở ra đến giờ."
Eragon đứng lên, đi về phía trại và lấy ra một chai đất nung mà Orik đã cho nó trước khi chia tay, rồi mới dốc hai ngụm rượu dâu xuống cổ họng. Bao tử nó nóng ran lên. Eragon nhăn mặt rồi chuyền cái chai cho Roran cùng chia sẻ thứ rượu pha chế này.
Sau vài ngụm rượu khiến tư tưởng đen tối trở nên khá hơn, Eragon mới nói:
- Ngày mai có lẽ có vấn đề.
- Em nói vậy là ý gì?
Eragon hướng về phía Saphira và nói:
- Còn nhớ là em từng nói em và Saphira có thể dễ dàng lo liệu đám Ra'zac không?
- Ừ.
"Chúng ta có thể mà." Saphira nói.
- Em có nghĩ về việc này lúc dọ thám Helgrind và giờ đây thì lại cảm thấy không chắc lắm. Có rất nhiều cách để thi triển một pháp thuật. Thí dụ như nếu em muốn châm lửa, em có thể dùng năng lượng từ không khí hay mặt đất để đốt, hoặc có thể tạo ra lửa từ năng lượng nguyên chất. Em có thể sử dụng sét đánh, hoặc có thể tụ ánh mặt trời vào một điểm, hoặc dùng lực ma sát, vân vân.
- Vậy rồi sao?
- Vấn đề là cho dù dùng mọi cách để thi triển một pháp thuật nhưng chỉ cần dùng một bùa chú duy nhất để phòng ngự pháp thuật này. Nếu có thể khiến pháp thuật không thi triển được, thì không cần phải dùng bùa chú đối phó với từng phương pháp riêng sử dụng pháp thuật.
- Anh vẫn không hiểu chuyện này liên quan gì tới ngày mai.
“Em biết rồi" Saphira nói với cả hai. Cô nàng đã nắm được ẩn ý bên trong. "Điều này có nghĩa là, trong thế kỷ vừa qua, Galbatorix...”
- Có thể là đã sử dụng bùa chú phòng ngự bảo vệ đám Ra'zac…
"Và thứ này có thể bảo vệ bọn chúng khỏi..."
- Tất cả bùa chú. Em có lẽ sẽ không...
“Có thể giết được bọn chúng...”
- Sử dụng lời nguyền chết chóc mà em đã học được, hoặc là...
”Sử dụng những đòn tấn công mà chúng ta bất chợt nghĩ ra. Chúng ta có thể...”
- Phải dựa vào...
- Dừng lại!
Roran la lên. Anh ta nhăn nhó cười.
- Làm ơn dừng lại. Đầu của anh đau lắm khi hai đứa bọn em nói chuyện kiểu như vậy.
Eragon há hốc miệng. Cho đến lúc này nó vẫn chưa để ý là nó và Saphira thay phiên nhau nói như vậy. Điều này khiến nó hài lòng, vì điều đó cho thấy cảm quan giữa hai người đã tiến thêm một bước và đã có thể hành động như một cá thể, việc này có thể khiến họ trở nên mạnh hơn là bất cứ ai trong bọn họ đơn lẻ một mình. Tuy nhiên, nó lo lắng khi nghĩ tới sự hoà nhập như vậy sẽ làm giảm đi tính cá nhân của mỗi người trong bọn.
Nó chỉ đành ngậm miệng cười khúc khích.
- Xin lỗi. Điều mà em lo lắng là: nếu Galbatorix đã liệu trước việc này, bọn ta chỉ đành phải dùng vũ lực để giết đám Ra'zac. Nếu là thật thì...
- Anh chỉ làm cản đường em ngày mai thôi.
- Tầm bậy. Anh có lẽ hơi chậm hơn tụi Ra'zac, nhưng em tin chắc là bọn chúng cũng e ngại vũ khí của anh đó, Roran - Cây Búa Dũng Mãnh.
Lời khen tụng này khiến Roran cảm thấy hài lòng.
- Điều nguy hiểm nhất cho anh là đám Ra'zac hay Lethrblaka sẽ kiếm cách tách anh khỏi Saphira và em. Chúng ta càng gần nhau bao nhiêu thì càng an toàn bấy nhiêu. Saphira và em sẽ ráng cầm chân bọn Ra'zac và Lethrblaka, nhưng có lẽ sẽ có đứa thoát được. Bốn chọi hai chỉ trội hơn khi mà chúng ta nằm trong đám bốn người.
Quay qua Saphira, Eragon nói:
- Nếu anh có thanh kiếm thì anh tin chắc có thể tự giết được đám Ra'zac, nhưng anh không biết có đánh lại hai tên nhanh như thần tiên mà chỉ sử dụng cây gậy gỗ này.
"Anh chính là người khăng khăng đòi giữ cái cành khô đó thay vì sử dụng vũ khí thực thụ." Cô nàng nói. "Nhớ không, em có nói với anh là cái đó không đủ để đánh với đối thủ nguy hiểm như đám Ra'zac."
Eragon miễn cưỡng chấp nhận điều này.
- Nếu pháp thuật không hiệu nghiệm, thì chúng ta sẽ có nhiều sơ hở hơn dự tính. Ngày mai có thể kết thúc tệ hại lắm đó.
Tiếp lời vào câu chuyện nghe được nãy giờ, Roran nói:
- Pháp thuật thật là rắc rối.
Khúc gỗ Roran ngồi phát ra một tiếng động lớn khi anh gác cùi chỏ lên đầu gối.
- Đúng vậy.
Eragon đồng ý.
- Phần khó nhất là có thể dự liệu trước mọi thứ bùa chú. Em dành phần lớn thời gian cân nhắc xem nên tự vệ như thế nào khi bị tấn công kiểu này hoặc liệu pháp sư kia có tính trước được em sẽ trả đòn kiểu đó hay không.
- Em có thể khiến anh trở nên mạnh và nhanh như em không?
Eragon cân nhắc đề nghị này vài phút trước khi nói.
- Em không nghĩ ra cách nào. Năng lực để làm được việc này có lẽ phải đến từ chỗ nào đó. Saphira và em có thể truyền năng lực cho anh nhưng bọn em cũng mất đi số năng lực mà anh sẽ có được.
Điều mà nó không đề cập tới là con người có thể hút lấy năng lực từ cây cối, thú vật chung quanh, mặc dù cái giá khá đắt: đó là sinh mạng của vạn vật chung quanh mà người đó hút lấy. Kỹ xảo này là một bí mật lớn và Eragon cảm thấy không cần thiết phải tiết lộ dễ dàng như vậy. Hơn nữa, việc này không có ích gì cho Roran vì có quá ít sinh thực vật chung quanh Helgrind để có thể cung cấp năng lượng cho thân thể con người sử dụng.
- Vậy em có thể dạy cho anh pháp thuật hay không? Khi thấy Eragon ngập ngừng, Roran mới nói thêm:
- Đương nhiên là không phải bây giờ. Chúng ta không còn thời gian, vả lại anh không dự tính một người có thể trở thành pháp sư trong một đêm. Nhưng nói chung là tại sao không được chứ? Em và anh là anh em họ. Dòng máu của chúng ta cũng gần giống nhau. Vả lại, pháp thuật cũng là một kỹ năng quý báu đáng nên có.
-“ Em không biết làm sao một người không phải là Kỵ Sĩ mà có thể học pháp thuật." Eragon thú thật.
- Đây không phải là thứ mà em học.
Liếc nhìn xung quanh, nó nhặt ra một hòn đá tròn dẹp, thảy cho Roran chụp lấy.
- Đây, thử xem, ráng tập trung nâng cục đá này lên không vài gang tay và nói, 'Stenr risa'.
- Stenr risa?
- Đúng vậy.
Roran cau mày trước cục đá đang nằm trong lòng bàn tay, tư thế giống hệt lúc Eragon mới bắt đầu tu luyện khiến nó hồi tưởng lại và luyến tiếc những ngày bị ông Brom tra khảo.
Roran khép mí mắt lại, môi anh gồng lên, và anh gầm gừ:
- Stenr risa!
Eragon có chút hy vọng cục đá sẽ bay ra khỏi tầm mắt.
Không có gì xảy ra cả.
Roran lại gầm gừ mạnh hơn, lặp lại mệnh lệnh:
- Stern risa!
Cục đá không hề cử động.
- Được rồi. Eragon nói.
- Ráng tiếp tục đi. Đây là điều duy nhất em có thể khuyên anh. Nhưng… Nó đưa lên một ngón tay.
- Nếu anh có thể làm được, thì lập tức tìm gặp em. Nếu em không có ở bên, thì tìm một pháp sư khác. Anh có thể tự giết mình và người khác nếu anh bắt đầu thử nghiệm pháp thuật mà không hiểu luật lệ. Còn không thì ráng nhớ điều này: nếu anh sử dụng pháp thuật mà cần quá nhiều năng lực, anh sẽ chết. Đừng ráng làm chuyện gì ngoài khả năng của mình, đừng làm chuyện mang người chết sống lại, và cũng đừng trở ngược lại quá khứ để thay đổi những chuyện đã xảy ra.
Roran gật đầu nhưng cũng còn nhìn cục đá.
- Ngoài pháp thuật ra, em mới nhận thấy một việc quan trọng hơn mà anh cần học.
- Quan trọng hơn?
- Đúng vậy, anh cần phải biết giấu suy nghĩ của mình trước Bàn Tay Đen, Con Đường Lãng Du - Du Vrangr Gata và những người như bọn họ. Anh biết nhiều thứ có thể gây bất lợi cho người Varden. Điều tất yếu là anh có thể thông thạo kỹ xảo này trước khi chúng ta quay về. Cho tới khi anh có thể tự bảo vệ mình khỏi đám gián điệp thì cả Nasuada và em đều không tin tưởng cho anh biết tin tức mà có thể giúp ích kẻ địch.
- Anh hiểu. Nhưng tại sao em tính luôn cả Con Đường Lãng Du trong đám này? Bọn họ phục vụ em và Nasuada mà.
- Đúng vậy, nhưng ngay cả trong đám đồng minh cũng có người sẵn sàng bỏ đi cánh tay phải.
Nó nhăn mặt khi nghĩ tới câu này.
- Để dò thám ra kế hoạch và bí mật của em, và cả của anh nữa. Anh đã trở thành người có địa vị rồi đó, Roran. Một phần là do những việc anh đã làm, một phần là vì chúng ta có quan hệ họ hàng.
- Anh biết. Thật lạ khi thấy có nhiều người không quen biết nhận ra được mình.
- Thật đúng vậy.
Có vài điều Eragon tính nói ra nhưng lại không nói, mà để vào một lúc khác.
- Bây giờ thì anh đã biết cảm giác tâm linh tương thông, anh có thể học cách sử dụng tâm linh để dọ thám suy nghĩ của người khác.
- Anh không biết là có nên có khả năng như vậy không.
- Không thành vấn đề, anh có thể sẽ không làm được như vậy. Sao cũng được, trước khi bỏ giờ tìm kiếm, anh nên bỏ thời gian học kỹ thuật phòng thủ.
Người anh họ của nó cau mày.
- Như thế nào?
- Chọn một thứ gì đó, một âm thanh, một cảm giác, một cái gì đó và khiến nó mở rộng trong đầu cho tới khi nó hút hết tất cả các suy nghĩ khác.
- Có vậy thôi hả?
- Cái này không dễ như anh nghĩ đâu. Thử đi. Khi anh sẵn sàng, cho em biết rồi em sẽ coi anh làm khá như thế nào.
Sau một khoảng thời gian, ngay khi Roran bật ngón tay, Eragon phóng ý thức về phía người anh họ, hăm hở tìm hiểu xem anh ta đã đạt tới mức nào.
Toàn lực ý thức của Eragon đâm sầm vào bức tường trong tri thức của Roran bao gồm những hình ảnh của Katrina, rồi ngừng lại. Nó không có cách nào tìm được chỗ đứng, tìm được cổng hay phá được rào chắn kiên cố trước mặt.
Ngay thời điểm đó, toàn bộ con người Roran hoàn toàn dựa vào cảm nhận của anh đối với Katrina, tuyến phòng ngự tinh thần của anh vượt xa những gì mà Eragon từng gặp. Lúc đó tâm tư của Roran đã không còn gì để Eragon có thể nắm lấy sử dụng để nắm quyền điều khiển người anh họ của nó.
Rồi thì Roran nhích chân, khúc gỗ bên dưới tạo ra một âm thanh chói tai.
Sau đó, bức tường mà Eragon nãy giờ đâm sầm vào vỡ vụn thành hàng chục mảnh tư tưởng khác nhau khiến Roran bị phân tâm:
- Chuyện gì vậy! Đừng để ý chuyện này, nó sẽ phá vỡ được… À Katrina, còn nhớ Katrina không… Đừng nghĩ gì tới Eragon… Đêm đó nàng đồng ý cưới ta, mùi thơm của cỏ và của tóc cô... Phải nó không? Không phải. Tập trung nào! Đừng...
Lợi dụng sự phân tâm của Roran, Eragon nhanh chóng lướt tới, dùng tinh thần lực, khiến Roran bị bất động trước khi anh ta có thể dựng lại rào cản.
- Anh hiểu được căn bản rồi đó.
Eragon nói. Nó thoát khỏi trí óc của Roran và nói lớn:
- Nhưng anh cần phải học cách giữ vững tập trung cho dù có đang ở giữa chiến trận. Anh phải học cách suy nghĩ mà không cần phải suy nghĩ, làm cách nào tháo gỡ hết mọi hy vọng và lo lắng, chỉ giữ lại độc nhất một ý tưởng làm rào cản mà thôi. Các vị thần tiên có dạy em một cách mà em thấy có ích lắm, đó là ngâm lại một câu đố, một bài thơ hay một bài nhạc. Làm được việc gì mà có thể làm đi làm lại cho tới khi đầu óc không còn bị chuyển đi khác hướng nữa.
- Anh sẽ ráng học. Roran hứa.
Thấp giọng, Eragon nói:
- Anh thật sự yêu chị ấy phải không?
Nó chỉ nhắc lại sự thật, và đưa ra một sự băn khoăn chứ không phải là một câu hỏi, vì bản thân câu trả lời đã được khẳng định – đó là một vấn đề mà nó không dám đụng tới. Tình yêu không phải là đề tài mà Eragon từng đề cập tới với người anh họ, cho dù lúc trước bọn họ đã bỏ nhiều giờ bàn bạc về ưu điểm của các cô gái trẻ tại Carvahall và các nơi lân cận.
- Chuyện này làm sao xảy ra?
- Anh thích cô ấy. Cô ấy thích anh. Chi tiết thế nào thì quan trọng gì chứ?
- Thôi mà.
Eragon nói.
- Em lúc đó quá giận để hỏi anh trước khi anh rời khỏi Therinsford, và chúng ta đã rất lâu rồi không gặp mặt cho tới bốn ngày trước. Em thật sự tò mò mà.
Da xung quanh mắt của Roran hằn cả nếp nhăn khi anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.
- Không có gì đáng nói cả. Anh lúc nào cũng thích Katrina. Nhưng trước khi anh trở thành người đàn ông thực thụ thì điều này chẳng có nghĩa gì cả. Nhưng sau khi qua nghi lễ trưởng thành, anh bắt đầu thắc mắc là sẽ cưới ai và muốn ai làm mẹ đám con của mình. Một lần nọ, anh thấy Katrina dừng chân bên cạnh nhà của Loring để hái một đóa hồng rêu mọc dưới mái nhà. Cô ấy mỉm cười khi nhìn thấy đám bông. Nụ cười đó thật mềm mại và hạnh phúc. Anh quyết định ngay lúc đó là anh muốn khiến cô lúc nào cũng có nụ cười và anh muốn được ngắm nhìn nụ cười đó cho đến ngày anh chết.
Nước mắt long lanh trong mắt Roran, nhưng không giọt nào rơi, anh nháy mắt và chúng tan biến.
- Anh sợ rằng anh đã thất bại trong chuyện này.
Sau khi ngừng lại một chút với vẻ tôn trọng, Eragon nói:
- Sau đó anh bắt đầu theo đuổi chị ấy à? Ngoài việc nhờ em đưa thư tình cho Katrina, anh còn làm gì nữa không?
- Cậu nói cứ như đang hỏi kinh nghiệm vậy.
- Em đâu có. Anh đang tưởng tượng.
- Này cậu nhóc.
Roran nói.
- Anh biết khi nào cậu đang nói dối. Miệng cậu cười một cách ngốc nghếch và tai thì đỏ lên. Thần tiên có thể cho cậu một khuôn mặt mới nhưng cái dáng vẻ đó thì vẫn không thay đổi. Có chuyện gì giữa cậu và Arya không?
Ý nghĩa câu hỏi của Roran làm Eragon bối rối.
- Không có gì! Mặt trăng đã làm anh quẫn trí rồi.
- Hãy trung thực. Cậu say mê lắng nghe những lời Arya nói như thể chúng làm bằng kim cương và ánh nhìn của cậu dừng lại thật lâu ở cô ta cứ như cậu đang chết đói và cô ta là một bữa tiệc thịnh soạn nhưng ngoài tầm với của cậu vài phân.
Một làn khói màu xám phun ra từ mũi Saphira và cô rồng phát ra một âm thanh nghe như tiếng nấc.
Eragon lờ tịt biểu hiện bị nén lại của cô nàng và nói:
- Arya là một tiên nữ.
- Và rất xinh đẹp. Tai nhọn và mắt hơi xếch chỉ là những khiếm khuyết nhỏ so với sự quyến rũ của cô ấy. Bây giờ trông cậu cứ như một con mèo ấy.
- Arya đã hơn một trăm tuổi rồi.
Thông tin này làm Roran kinh ngạc, anh nhướn mày rồi bảo:
- Anh thấy chuyện này thật khó tin! Cô ấy đang trong thời thanh niên.
- Điều đó thì đúng.
- Thế cũng chẳng sao, đó là những lý do cậu đưa ra, nhưng trái tim ít khi lắng nghe các lý lẽ. Cậu có mê cô ấy không?
“Nếu anh ta còn mê cô ấy”, Saphira nói với cả Eragon và Roran, “Em sẽ tự mình tìm cách để hôn Arya.”
“Saphira!” Eragon xấu hổ đập mạnh vào chân cô rồng.
Roran đủ khôn ngoan để không chọc tức Eragon thêm nữa.
- Vậy cậu hãy trả lời câu hỏi đầu tiên của anh và nói cho anh biết điều gì đứng giữa cậu và Arya. Cậu đã bộc lộ tình cảm của cậu với Arya và cho gia đình cô ấy biết chưa? Anh cho rằng thật không khôn ngoan nếu để những chuyện đó gây cản trở.
- Rồi.
Eragon nói và nhìn chằm chằm vào cây gậy làm bằng gỗ táo gai.
- Em đã tỏ tình với cô ấy.
- Thế mọi việc đến đâu rồi?
Và khi Eragon không trả lời ngay, Roran phun ra một câu bình luận bực bội:
- Để cậu trả lời được một câu còn khó hơn cả kéo con Birka vượt qua vũng lầy.
Eragon cười khúc khích khi nghe câu ám chỉ về Birka, một trong những con ngựa thồ của họ.
- Saphira, em có thể giải đáp câu đố này cho anh được không? Nếu không, anh ngờ rằng anh không bao giờ được giải đáp đầy đủ.
- Chả để làm gì. Vô ích thôi. Cô ấy sẽ không đồng ý em.
Eragon nói một cách nhàn nhạt như thể bình luận về nỗi bất hạnh của một người xa lạ, nhưng trong lòng nó cuồn cuộn nổi lên một cơn sóng thật thương đau, nó cảm thấy Saphira thụt lùi lại.
- Anh rất tiếc. Roran nói.
Eragon buộc mình phải nuốt xuống, nỗi thương đau dồn thành một cục, xuôi qua cổ họng, chạm vào những vết bầm dập trong trái tim và xuống đến mớ bòng bong trong dạ dày.
- Điều đó đã xảy ra.
- Anh biết hiện nay điều này có vẻ như sẽ không thể xảy ra.
Roran nói.
- Nhưng anh tin là cậu sẽ gặp được một người phụ nữ sẽ làm cậu quên đi cô nàng Arya đó. Có vô số cô gái, và rất ít trong số đó đã có gia đình. Anh cược là các cô đó sẽ rất vui sướng khi được lọt vào mắt xanh của một Kỵ sĩ. Cậu sẽ chẳng gặp phải bất kỳ khó khăn nào trong việc tìm kiếm một người vợ trong số những cô gái đáng yêu ở Alagaesia.
- Thế điều gì sẽ xảy ra nếu chị Katrina từ chối tình cảm của anh?
Câu hỏi làm Roran cứng họng, rõ ràng là anh ta không thể tưởng tượng được anh ta sẽ phản ứng như thế nào.
Eragon tiếp tục:
- Ngược với những gì anh, Arya và những người khác nghĩ, em biết là còn những người phụ nữ khác tồn tại ở Alagaesia và em cũng biết rằng người ta không chỉ yêu một lần. Không phải nghi ngờ gì, nếu em dành thời gian ở trong triều của vua Orrin, em có thể quyết định có tình cảm với một phụ nữ khác. Tuy nhiên, con đường em đi không đơn thuần như vậy. Dù em có thể hướng tình cảm về một người khác - anh biết đấy, trái tim giống như một con quái vật hay thay đổi - em vẫn còn băn khoăn với một câu hỏi: ‘Có nên không’?
- Miệng lưỡi cậu bây giờ lắt léo như rễ cây linh sam ” Roran nói.
- Cậu đừng đánh đố nữa.
- Được thôi. Người phụ nữ nào trong nhân loại có thể hiểu được em là ai, là người như thế nào, và những quyền năng của em? Ai có thể chia sẻ cuộc sống với em? Rất ít người, và tất cả bọn họ đều là các pháp sư. Và trong nhóm người đó, hoặc thậm chí trong số phụ nữ nói chung, có bao nhiêu người là bất tử?
Roran cười phá lên dữ dội, tiếng vọng vang dội trong khe núi.
- Cậu cũng có thể yêu cầu lấy mặt trời ra khỏi túi mình hoặc...
Anh dừng lại và cứng người lại như thể sắp rơi ra phía trước, và sau đó anh ngồi yên một cách thiếu tự nhiên.
- Cậu không thể.
- Chính thế đấy. Roran cố gằng tìm từ ngữ:
- Đây là kết quả sự thay đổi của cậu ở Ellesméra, hay đó là một phần của việc trở thành một Kỵ sĩ?
- Một phần của việc trở thành Kỵ sĩ.
- Điều đó giải thích lý do vì sao Galbatorix chưa chết.
- Phải rồi.
Cành cây được Roran cho thêm vào ngọn lửa gãy thành hai nửa với một tiếng bép nhỏ. Một mẩu thân cây bị đốt còn ứ đọng lại một chút nhựa cây đã trốn tránh được những tia nắng mặt trời trong nhiều thập kỷ, nay bị lửa than bắt vào và bốc hơi xèo xèo.
- Ý tưởng này thật… quá lớn, khó có thể chấp nhận được.
Roran nói.
- Cái chết là một phần của chúng ta. Nó định hướng chúng ta, cấu thành chúng ta. Nó làm chúng ta phát điên. Cậu có còn là con người nếu cậu bất tử không?
- Em không phải là bất khả chiến bại.
Eragon chỉ ra.
- Em vẫn có thể bị giết bởi một thanh kiếm hoặc một mũi tên. Và em vẫn có thể bị mắc những căn bệnh không thể chữa khỏi.
- Nhưng nếu cậu tránh được những mối hiểm nguy đó, cậu sẽ sống lâu mãi mãi.
- Nếu làm được như vậy thì đúng. Saphira và em sẽ cùng sống sót.
- Điều đó giống như được chúc phúc mà cũng giống như một lời nguyền.
- Phải. Em sẽ không còn lý trí nếu em lấy một phụ nữ mà theo thời gian sẽ già đi và chết, trong khi đó, em vẫn như vậy, không bị ảnh hưởng bởi thời gian. Đó sẽ là một trải nghiệm độc ác đối với cả hai chúng em. Hơn thế, em nghĩ việc phải lấy hết người vợ này đến người vợ khác trong suốt cả thế kỷ dài quả là mệt mỏi.
- Cậu có thể dùng pháp thuật làm ai đó bất tử được không? Roran hỏi.
- Anh có thể làm tóc bạc đen trở lại, có thể làm phẳng nếp nhăn, làm mắt tinh tường trở lại, và nếu muốn tiến xa hơn, anh có thể cho người sáu mươi có thể trẻ trung như khi anh ta mới mười chín tuổi. Tuy nhiên, thần tiên chưa bao giờ tìm được biện pháp khôi phục được hình dáng của một người mà không xóa đi các ký ức của người đó. Và có ai muốn cứ sau vài thập kỷ lại một lần xóa bỏ tất cả các ký ức để đổi lấy sự bất tử, người đó, nếu tiếp tục sống, sẽ trở thành một người khác. Một trí não già lão trong một cơ thể trẻ trung cũng không phải là biện pháp giải quyết bởi vì dù có trong tình trạng sức khỏe tốt nhất, cơ thể của loài người cũng chỉ được cấu tạo để tồn tại khoảng một thế kỷ hoặc hơn thế một chút. Và cơ thể cũng không thể không ngừng già lão thêm. Điều đó tạo ra rất nhiều vấn đề… Ồ, thần tiên và con người đã thử hàng nghìn cách để ngăn cản cái chết, nhưng chưa có biện pháp nào thành công.
- Nói một cách khác.
Roran nói.
- Cậu cảm thấy dành tình cảm cho Arya an toàn hơn là để trái tim cậu cho một phụ nữ thuộc loài người?
- Em có thể lấy ai ngoài một thần tiên? Đặc biệt là khi nhìn vào bề ngoài của em. Eragon kìm nén ý muốn thò ngón tay lên chạm vào góc nhọn trên tai cậu, một thói quen mới mắc phải.
- Khi em còn sống ở Ellesméra, em dễ dàng chấp nhận những gì loài rồng đã làm khi thay đổi bề ngoài của em. Ngoài ra, loài rồng cũng tặng cho em không ít quà tặng. Thần tiên cũng tỏ ra thân thiện với em hơn sau lễ Agaetí Bloodhren - lễ hội Huyết Thệ. Chỉ tới khi em quay trở lại với quân Varden em mới nhận thức được em đã thay đổi như thế nào. Điều này làm em thấy phiền muộn. Em không còn là loài người, em cũng không hẳn là thần tiên. Em là một cái gì đó giữa hai loài, một kẻ pha trộn, một đứa con lai.
- Vui lên!
Roran khuyên.
- Cậu không phải suy nghĩ đến việc phải sống bất tử. Galbatorix, Murtagh, bọn Ra’zac, thậm chí chỉ một tên lính của Đế Quốc có thể thọc một thanh thép xuyên qua người chúng ta bất kỳ lúc nào. Một người khôn ngoan là người có khả năng không lo lắng đến tương lai, có thể uống rượu và chè chén trong khi chúng ta còn thời gian để hưởng thụ thế giới này.
- Anh biết là Cha có thể nói về điều đó như thế nào.
- Ông sẽ tìm chúng ta đá đít.
Họ cùng cười phá lên, và sau đó, sự im lặng vẫn thường xuất hiện trong khi họ đang nói chuyện lại chiếm lĩnh một lần nữa. Đó chính là một cái hố được dựng nên bởi sự lo lắng, sự thân thuộc và đối nghịch với nó, chính là sự khác biệt mà định mệnh đem lại cho hai số phận đã từng chia sẻ cuộc sống nhưng cần phải đi trên những nẻo đường riêng biệt.
“Các anh phải ngủ”, Saphira nói với Eragon và Roran. “Đã muộn rồi và mai chúng ta phải bay sớm.”
Eragon nhìn lên màn đêm đen, xem giờ bằng cách nhận thức phương vị của các vì sao. Đã muộn hơn cậu nghĩ.
- Một lời khuyên có lý.
Nó nói.
- Em ước gì mình có thêm vài ngày nghỉ ngơi trước khi chúng ta tấn công Helgrind. Trận chiến trên Cánh Đồng Cháy đã làm cạn kiệt sức lực Saphira và em, và chúng em cũng chưa hoàn toàn hồi phục ngay cả khi bay đến đây, khi chuyển năng lượng vào trong cái Đai Lưng của Beloth Khôn Ngoan. Chân em vẫn còn đau và người em có nhiều vết bầm tím hơn là em có thể đếm được. Nhìn này…
Tháo lỏng măng sét trên ống tay áo bên trái, nó mở cuộn băng làm bằng chất liệu lámarae mềm - một loại vải được các thần tiên dệt bằng sợi tầm ma pha với len, làm lộ ra một vết thương bị hoại tử màu vàng do khiên mài sát vào cẳng tay gây nên.
- Ha!
Roran nói.
- Em gọi cái vết tí tẹo đó là bầm à? Anh bị thương còn tệ hơn thế. Đây, anh cho em xem vết bầm khiến một người đàn ông thực thụ có thể lấy làm tự hào.
Anh cởi ủng, vén ống quần, để lộ ra một vệt đen bự cỡ ngón cái của Eragon chạy dọc xéo theo bắp chân.
- Anh bị một cán giáo của một binh sĩ quẹt trúng.
- Khá lắm, nhưng em có cái này khá hơn.
Eragon lột áo khoác, kéo áo trong ra khỏi lưng quần rồi vặn người sang một bên để Roran thấy được chỗ sưng tấy đen trên xương sườn và những vết thương tương tự trên bụng.
- Mũi tên.
Nó giải thích, rồi lật tay phải ra để lộ vết bầm y hệt như tay bên kia, chứng tích của lần dùng bọc tay chặn kiếm.
Giờ đến phiên Roran trưng ra một loạt những vết bầm xanh, cái nào cái nấy bằng đồng tiền vàng, điểm từ nách trái xuống tận đáy cột sống, kết quả của lần té lên một đống đá và giáp trụ.
Eragon nhìn kỹ những vết này rồi khúc khích cười nói:
- Ẹc, đây chỉ là kim châm thôi! Bộ anh bị lạc đường và chạy trúng bụi hồng à? Em có cái này sẽ khiến những vết kia của anh tủi thẹn đây.
Nó cởi đôi ủng, đứng thẳng người tuột quần. Lúc này, cả người nó chỉ còn áo và lớp quần lót len.
- Anh có cái nào khá hơn không! Nó nói và chỉ vào bên trong bắp vế.
Da chỗ đó vằn vện màu sắc như thể Eragon là một thứ trái chín cây đổi màu từ xanh mạ sang tím rục.
- Ồ!
Roran nói.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Em nhảy khỏi lưng Saphira khi không chiến với Murtagh và Thorn, có thế mới đánh bị thương con rồng Thorn đó được. Saphira bổ nhào xuống và kịp thời chụp lấy em trước khi em đụng đất, nhưng em lại rơi lên người cô nàng nặng hơn dự tính.
Roran rụt người rùng mình.
- Cái vết này có chạy lên trên không?
- Đáng tiếc là vậy.
- Anh phải công nhận, vết bầm này đáng chú ý thật. Em nên tự hào vì tình thế khiến em bị thương và cả vì nơi mà em bị thương nữa.
- Rất hân hạnh khi anh nghĩ vậy.
- Được rồi.
Roran nói.
- Em có lẽ có vết bầm lớn nhất, nhưng đám Ra'zac tặng anh một vết thương mà em không thể có được vì theo như anh biết, đám rồng đã xoá đi vết sẹo trên lưng em.
Vừa nói, anh vừa lột áo ra, đưa người về hướng ánh lửa than.
Mắt Eragon mở rộng vì sửng sốt trước khi có thể dùng bộ mặt dửng dưng che dấu nỗi kinh ngạc. Nó tự trách mình vì phản ứng quá mạnh này và nghĩ thầm: “Đâu có thể tệ như vậy chứ.”
Nhưng càng nhìn kỹ Roran, nó càng thấy mất tinh thần.
Một vết sẹo dài nhăn nheo, đỏ bóng quấn lấy vai phải của Roran, bắt đầu từ ngay xương cổ và chạy dài tới khuỷu tay. Rõ ràng là đám Ra'zac đã chém đứt cơ bắp nơi đó và hai đầu bắp không lành lại được vì dưới da cộm lên một cục và thớ thịt nơi đó cuộn lấy lẫn nhau. Đi lên một chút thì da lại lõm vào tạo thành một lỗ hổng sâu cỡ đốt ngón tay.
- Roran! Đáng lẽ nên cho em biết vài ngày trước. Em đâu biết là đám Ra'zac khiến anh bị thương cỡ này… Anh có khó khăn chút nào khi cử động cánh tay không?
- Đưa ra sau hoặc đưa ngang thì không sao.
Roran nói.
- Nhưng đưa ra phía trước thì anh chỉ có thể nhấc tay lên cao ngang ngực mà thôi.
Anh vừa nhăn nhó vừa hạ tay.
- Ngay cả thế này cũng phải cố lắm mới được. Anh phải giữ ngang ngón cái, nếu không thì cả cánh tay tê dại cả. Cách khá nhất anh nghĩ ra là vung tay về phía sau, ráng đụng tới thứ mà mình muốn cầm. Anh bị lột da khớp tay mấy lần trước khi có thể làm được trò này.
Eragon vặn vẹo cây gậy giữa hai tay.
“Anh có nên hay không?” Nó hỏi Saphira.
“Em nghĩ là nên.”
“Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ hối hận đó.”
“Anh sẽ có cớ hối hận nhiều hơn nếu Roran bị tử thương vì không thể vung búa khi cần thiết. Nếu anh có thể hấp thụ năng lượng từ vật chất xung quanh, có lẽ sẽ không bị mệt lắm.”
“Em biết là anh không thích làm chuyện đó. Ngay cả nói về chuyện này cũng khiến anh khó chịu.”
“Mạng sống của chúng ta quan trọng hơn một con kiến.” Saphira phản ứng.
“Không đụng tới kiến.”
“Vậy anh có phải là kiến không? Đừng liến thoắng nữa, Eragon. Anh đâu có như vậy.”
Eragon thở dài, đặt cây gậy xuống đất rồi ra hiệu cho Roran.
- Lại đây, em chữa cho anh.
- Em làm được à?
- Đương nhiên.
Vẻ vui mừng thoáng hiện lên trên mặt Roran, nhưng rồi anh ngập ngừng và có vẻ khó nghĩ.
- Bây giờ à? Có nên không vậy?
- Như Saphira nói, em nên chữa cho anh trước khi vết thương khiến anh mất mạng và gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta.
Roran nhích lại gần. Eragon đặt bàn tay phải lên vết sẹo đỏ đồng thời mở rộng tinh thần bao trùm lấy cây cảnh, động vật chung quanh, chỉ chừa lại những thứ quá yếu ớt không chịu đựng nổi pháp thuật của nó.
Rồi Eragon bắt đầu niệm cổ ngữ. Câu niệm chú lần này vừa dài vừa phức tạp. Chữa lành vết thương này không những cần tạo lại da mới mà còn phải làm nhiều việc khó khăn khác. Về phương diện này, Eragon dựa vào kinh nghiệm chữa trị tích lũy khi còn ở Ellesméra mà nó đã bỏ nhiều tuần học hỏi.
Dấu Gedwey ignasia trong lòng bàn tay của Eragon phát sáng khi nó thi triển pháp thuật. Một giây sau, nó không tự chủ được, thốt ra những tiếng rên rỉ trong khi toàn thân đau đớn. Đối diện nó, Roran đang ngửa đầu ra sau, hét lớn trong lúc các cơ bắp trên vai co giựt liên hồi.
Cuối cùng, mọi việc cũng xong.
Eragon rùng mình, hít mạnh một hơi vào lòng ngực rồi gục mặt vào hai tay để nghỉ mệt, đồng thời lợi dùng cơ hội này để gạt đi những giọt nước mắt trên mặt trước khi giám định lại kết quả.
Nó nhìn thấy Roran rụt vai vài lần rồi vươn tay xoay tròn theo khớp vai. Bả vai của Roran vừa to vừa đầy, thành quả của bao nhiêu năm đào hố chôn cột, khuân đá, xới cỏ. Eragon cảm thấy chán ghét bản thân và có chút ganh tị vì cho dù nó mạnh hơn nhưng lại chưa bao giờ có được cơ bắp cuồn cuộn như người anh họ này.
Roran nhe răng ra cười.
- Trở lại như bình thường rồi! Thậm chí có lẽ còn khá hơn nữa. Cảm ơn em.
- Không có chi.
- Thật kỳ lạ ghê, anh có cảm tưởng như mới vừa bò ra khỏi chỗ ẩn nấp và cả người lại ngứa ngáy kinh khủng, phải ráng lắm mới không xé bỏ…
- Cho em một tí bánh mì trong giỏ của anh, được không? Em đói quá rồi.
- Chúng ta mới ăn tối mà.
- Em cần phải ăn chút gì sau khi sử dụng pháp lực như vậy.
Eragon hít hà rồi mới lôi ra cái khăn tay quẹt mũi. Điều nó nói không phải là sự thật. Nó đang lo nghĩ về mối tai ương mà nó vừa gây ra cho các sinh vật chung quanh, và nó sợ là sẽ phải nôn oẹ ra hết nếu không có tí gì vào bụng cho đỡ bị cồn cào.
- Em không có bị bệnh chứ? Roran hỏi.
- Không.
Vừa suy nghĩ về cái chết của các sinh vật chung quanh, Eragon vừa với lấy chai rượu mật ong bên hông để tìm cách giải khuây. Một thứ gì đó vừa cứng vừa nặng giữ chặt tay nó xuống đất. Nó quay lại thì thấy móng bạc của Saphira đang nhấn vào da thịt nó. Mí mắt dầy của cô ả nheo lại trong lúc nhìn thẳng vào mặt nó.
Sau một hồi, cô nàng mới nhấc móng lên, cứ như người ta rút ngón tay lại. Lúc này, Eragon mới có thể rụt tay lại được. Nó nuốt nước bọt rồi nắm chặt lấy cây gậy, dùng định lực để lờ đi chai rượu mật ong kia và tập trung tinh thần vào những thứ trước mắt, thay vì để nội tâm đắm chìm vào bóng tối.
Roran lấy ra nửa miếng bánh mì từ trong giỏ, ngưng một chút rồi mỉm cười nói:
- Em có muốn ăn thêm miếng thịt nai không? Anh chưa có ăn hết phần của anh.
Anh đưa ra cây que gỗ ghim lấy ba miếng thịt vàng ươm. Khứu giác của Eragon ngửi ra được hương vị nồng nàn từ que thịt khiến nó nhớ lại những đêm đông lạnh buốt mà nó, Roran và chú Garrow tụ tập quanh bếp lửa ăn uống và trò chuyện với nhau. Miệng nó chảy nước miếng.
Roran nói:
- Còn nóng đó.
Rồi vẫy vẫy que thịt nai trước mặt Eragon.
Ráng kềm chế, Eragon lắc đầu.
- Đưa em bánh mì là được rồi.
- Em có chắc không? Miếng thịt này tuyệt lắm, không dai quá cũng không mềm quá, và được nêm nếm tuyệt hảo. Thịt thì tươi rói, cắn một miếng cứ như là nuốt đầy miệng món bò ninh nhừ của Elain.
- Không, em không ăn.
- Thử đi, em sẽ thích lắm.
- Roran, đừng có chọc em nữa và đưa miếng bánh mì qua đây.
- À, thấy chưa, em nhìn khá hơn một chút rồi. Có lẽ em không phải là cần bánh mì mà là cần người ghẹo cho em cáu lên, há?
Eragon lườm người anh họ rồi trong chớp mắt thò tay giựt lấy mẩu bánh mì khỏi tay Roran. Điều này khiến Roran lấy làm hứng thú hơn nữa.
Trong lúc Eragon xé mẩu bánh mì, anh ta nói:
- Anh không biết em làm sao có thể sống chỉ bằng trái cây, bánh mì và rau quả. Một người đàn ông cần phải ăn thịt để giữ sức lực. Em không cảm thấy nhớ món này à?
- Nhớ hơn là anh tưởng đấy.
- Vậy thì sao cứ phải gò bó mình thế? Vạn vật trên thế gian này phải ăn thịt loài khác để sống, cho dù là cỏ cây, cũng phải thế để mà sinh tồn. Đó là tự nhiên của mỗi chúng ta. Sao cứ phải ráng chống lai quy luật tự nhiên thế?
“Hồi ở Ellesméra em cũng có nói vậy.” Saphira nhận xét. “Nhưng anh ta không chịu nghe em.”
Eragon nhún vai.
- Chúng ta đã bàn qua việc này rồi. Em làm theo ý em, anh làm theo ý anh, không ai phải nghe lời ai để mà sống. Nhưng thật sự em không nhẫn tâm ăn thịt những động vật mà em có thể chia sẻ được cảm giác và suy nghĩ của chúng.
Đầu mũi của Saphira rúm lại trong khi đám vảy cọ quẹt vào một vòm đá phẳng lì trên mặt đất.
“Anh ấy thiệt là hết nói nổi.”
Cô nàng vươn dài cổ ra, dùng miệng đầy nước miếng tợp lấy miếng thịt nai trên tay Roran.
Que thịt gãy rột rột khi bị cô nàng ngoạm, rồi thì mọi thứ biến mất vào cái bụng khổng lồ của cô ả.
“Ừm, anh không có nói quá đâu,” Cô nàng nói với Roran. “Miếng thịt này vừa ngọt vừa tươi, mềm mềm, mặn mặn ngon vô cùng, khiến cả người em cứ ngọ nguậy vì khoái trá. Anh nên nấu ăn thường một chút, Roran - Cây Búa Dũng Mãnh. Lần sau em nghĩ anh nên làm thịt vài con nai một lúc. Nếu không thì em cũng không đủ dùng bữa.”
Roran lưỡng lự không biết yêu cầu của cô nàng là đùa hay nghiêm túc. Và nếu là nghiêm túc thì không biết có cách nào để gỡ anh ra khỏi cái nghĩa vụ phiền hà không mời mà đến này. Anh ta nhìn Eragon để cầu cứu, nó đang phá ra cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Roran và tình cảnh khó khăn của anh.
Tiếng cười giòn giã của Saphira cùng với Eragon vang dội khắp khe núi. Hàm răng cô nàng loé lên dưới ánh sáng của than hồng.
Một giờ đồng hồ sau khi cả ba đã đi nghỉ, Eragon nằm bên cạnh Saphira, trong đống mền đắp để tránh cái lạnh ban đêm. Mọi vật xung quanh vô cùng tĩnh lặng như thể có pháp sư nào đang bỏ bùa mê lên vạn vật trên Trái Đất, khiến tất cả đều đang chìm đắm vào giấc ngủ vĩnh hằng và cứ vĩnh viễn giữ nguyên trạng thái như vậy dưới ánh sao đêm lấp lánh.
Không cần nhúc nhích, Eragon thì thầm trong đầu: “Saphira?”
“Gì vậy tiểu ca?”
“Nếu anh đoán đúng và hắn ta đang ở Helgrind thì sao đây? Anh không biết đến lúc đó phải làm gì. Cho anh biết anh sẽ phải làm gì đi.”
“Em không biết, tiểu ca. Đây là quyết định mà anh phải tự chọn. Cách làm việc của loài người không giống loài rồng chúng em. Nếu là em thì em sẽ vặn đầu hắn xuống rồi nuốt chửng người hắn, nhưng em nghĩ đối với anh thì điều này không phải đạo.” “Vậy em có ủng hộ anh không, cho dù là anh quyết định thế nào đi nữa?”
“Luôn luôn như vậy, tiểu ca. Thôi nghỉ ngơi đi. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi.”
Yên tâm được một chút, lúc này Eragon mới nhìn lên các vì sao trên trời. Nhịp thở trở nên chậm lại trong lúc nó dần dần chìm vào trạng thái nhập định mà đã thay thế giấc ngủ của nó từ bao lâu nay. Nó vẫn cảm nhận được mọi thứ chung quanh, nhưng dưới những chòm sao sáng này, giấc mộng mờ ảo của nó lại theo thói quen hiện ra
Tàn lửa còn lại do Eragon và Roran đốt lên lúc này chỉ loé lên ánh sáng đỏ lờ mờ, đủ để thấy xung quanh là một dải đất cát, vài bụi rậm u ám, những rặng cây xa xa, ngoài ra chỉ còn một màn đêm vắng lặng.
Eragon đang ngồi duỗi chân về phía đám than đỏ hồng, hưởng thụ sự ấm áp toả ra, lưng nó dựa vào cái chân to vảy nổi phồng của Saphira. Đối diện với nó, Roran đang ngồi trên một thân cây cổ thụ sần sùi, cứng như sắt. Mỗi khi anh nhúc nhích, thân cây bị ma sát, tạo nên một âm thanh vô cùng chói tai, khiến Eragon phải dùng tay bịt cả hai tai lại.
Giờ phút đó, sự yên lặng tràn ngập xung quanh. Ngay cả than hồng cũng cháy trong im lặng. Roran chỉ nhặt những cành cây khô cằn đã chết từ lâu để tránh đốt ra khói, khiến kẻ thù nhận ra vị trí.
Eragon vừa kể lại những chuyện xảy ra trong ngày cho Saphira nghe. Bình thường thì nó không cần phải kể lại đã làm những gì vì tâm ý giữa nó và Spahira lúc nào cũng tương thông với nhau. Nhưng lần này thì cần thiết vì Eragon đã cố tình chặn lại cảm quan trong chuyến do thám vừa rồi, ngoại trừ lần sử dụng cảm quan để đột nhập động huyệt của đám Ra'zac.
Khá lâu sau đó, Saphira ngáp, để lộ mấy hàm răng đáng sợ.
"Bọn người kia có lẽ là đám độc ác, tàn nhẫn, nhưng em lại khâm phục tụi Ra'zac có thể mê hoặc được đám người này, khiến họ tự dâng mình làm mồi cho chúng ăn. Phải là dân săn giỏi lắm mới làm được như vậy... Có lẽ một ngày nào đó em phải thử xem sao." "Đừng có dùng người mà thử." Eragon cảm thấy bắt buộc phải lên tiếng. "Thử trên đám cừu ấy."
"Người, cừu có gì khác biệt với loài rồng chứ?" Nói rồi cô ả cười dài trong cổ họng, tiếng cười ầm ầm khiến nó liên tưởng tới tiếng sấm sét.
Eragon rướn người ra phía trước để khỏi phải đè lên đám vảy cứng của Saphira, nó cầm lấy cây gậy gỗ nằm bên cạnh, vừa lăn tới lăn lui giữa hai lòng bàn tay vừa thưởng thức ánh lửa lấp lánh đang chiếu lên những nét chạm trổ ở đầu gậy, trên mũi bọc sắt bị trầy xước và trên những gai nhọn ở phía cuối thân gậy.
Trước khi bọn họ rời khỏi nơi đóng quân của Varden ở Cánh Đồng Cháy, Roran đã đưa cây gậy này cho nó và nói:
- Đây, Fisk làm cái này cho anh sau khi bọn Ra'zac cắn vai anh. Anh biết em đã bị mất kiếm có lẽ sẽ cần đến cái này. Nếu em muốn tìm một thanh kiếm khác cũng không sao, nhưng anh thấy chỉ cần đánh ra được vài đòn kha khá từ một cây gậy gỗ cứng mạnh này là đã thắng được đa số các trận giao đấu rồi.
Nghĩ tới cây gậy mà ông Brom lúc nào cũng mang theo, Eragon quyết định thay kiếm bằng cây gậy làm từ gỗ cây táo gai này. Sau khi mất thanh Zar’roc, nó không muốn sử dụng một cây kiếm khác tệ hơn. Đêm đó, nó đem vài thứ bùa chú luyện lên cây gậy gỗ và luôn cả cán búa của Roran để chúng khỏi bị bể ra thành từng miếng ngoại trừ khi bị va chạm vô cùng nặng.
Thình lình, một đoạn ký ức tràn ngập tâm tư Eragon.
Cả bầu trời màu đỏ pha sắc cam u ám vây xung quanh nó trong lúc Saphira đâm đầu rượt theo một con rồng đỏ và người Kỵ Sĩ của con rồng này. Gió thổi phần phật quanh tai nó… Các ngón tay nó đã tê đi sau khi bị chấn động từ những nhát kiếm của người Kỵ Sĩ kia... Xé toạc mũ chụp đầu giữa trận chiến để khám ra thân phận của người bạn và người đồng hành - Murtagh, người mà nó nghĩ đã chết rồi... Tiếng cười chế nhạo của Murtagh khi hắn ta lấy lại thanh Zar’roc từ tay Eragon, đồng thời tuyên bố quyền sở hữu của thanh kiếm đỏ kia dựa theo quyền thừa kế di sản của người làm anh của Eragon...
Eragon chớp mắt, cảm thấy mất định hướng khi tiếng động ác liệt của trận chiến mờ đi và mùi vị dễ chịu của gỗ cây thay thế mùi hôi thối của máu. Nó lấy lưỡi chà lên hàm răng trên, ráng làm xoá đi vị gắt đầy trong miệng.
Murtagh!
Chỉ cái tên này đã đem lại một đòn tâm lý mơ hồ với Eragon. Một đằng thì nó rất thích Murtagh. Murtagh đã từng cứu Eragon và Saphira khỏi đám Ra'zac trong chuyến đi đầy rủi ro tới Dras-Leona, đã từng mạo hiểm tính mạng giải thoát Eragon lúc ở Gil'ead, đã từng hoàn thành nghĩa vụ vinh dự trong trận chiến ở Farthen Dur, lại còn bị dằn vặt nội tâm khi cố tình lý giải mệnh lệnh của Galbatorix khiến hắn có thể thả Eragon và Saphira sau trận chiến Cánh Đồng Cháy thay vì phải bắt sống bọn họ.
Đây không phải là lỗi của Murtagh khi hắn bị cặp sinh đôi bắt cóc, khi con rồng đỏ Thorn lại nở ra đúng lúc, hay khi Galbatorix khám phá ra tên thật của cả hai rồi sử dụng lời nguyền cổ ngữ để ràng buộc lòng trung thành của cả Murtagh lẫn con rồng Thorn.
Không có chuyện nào có thể đổ lên người Murtagh được. Hắn ta chỉ là nạn nhân của số mệnh, vốn đã như thế từ khi hắn sinh ra đời.
Nhưng mà... cho dù Murtagh phải trái lòng phụng sự Galbatorix, hắn ta có thể ghê tởm sự tàn bạo của những việc bạo chúa ép hắn làm, nhưng có một phần trong hắn ham mê thứ quyền lực mới mẻ này. Lần đụng độ vừa rồi giữa triều đình và phe Varden tại Cánh Đồng Cháy, Murtagh đã chọn vua người lùn Hrothgar và giết ông ta, cho dù Galbatorix không đưa ra mệnh lệnh làm vậy. Đồng ý là hắn ta đã thả Eragon và Saphira, nhưng chỉ là sau khi dùng vũ lực đánh bại Eragon, ép nó phải cầu xin hắn thả tự do cho bọn họ.
Murtagh lại còn cảm thấy vô cùng khoái trá khi thấy Eragon đau khổ cỡ nào lúc hắn tiết lộ việc cả hai đều là con trai của Morzan, người đầu tiên và cũng là cuối cùng của mười ba tên phản đồ theo về với Galbatorix để phụ bạc đồng bào của mình.
Lúc này, bốn ngày sau trận chiến, Eragon lại nhận ra được một giải thích khác: "Có lẽ Murtagh hưởng thụ cảm giác thấy được người khác phải đưa vai chịu đựng gánh nặng kinh khủng mà hắn ta phải gánh trong suốt cuộc đời của hắn."
Cho dù điều này có thật hay không, Eragon nghĩ rằng lý do khiến Murtagh thích nghi với vai trò mới này cũng chính là lý do một con chó bị đánh đập vô lý sẽ quay lại cắn chủ vào một ngày nào đó. Murtagh đã từng bị đánh đập, và giờ đây chính là cơ hội cho hắn phản công lại cái thế giới vốn chưa hề đối đãi tử tế với hắn.
Nhưng cho dù Murtagh còn chút thiện tâm nào trong lòng, số mệnh đã an bài hắn ta và Eragon là tử địch, vì lời thề cổ ngữ của Murtagh đã đem một cái cùm không bao giờ phá nổi, vĩnh viễn ràng buộc hắn và Galbatorix.
"Nếu hắn ta không đi với Ajihad để săn đám Urgals ở dưới Farthen Dur, hoặc nếu em chỉ cần nhanh chân một chút, thì đám sinh đôi... Eragon." Saphira nói.
Nó khựng lại rồi gật đầu, biết ơn cô nàng đã can thiệp kịp thời. Eragon ráng không suy nghĩ về Murtagh hay về cha mẹ chung của bọn họ, nhưng những suy nghĩ này thường hay xuất hiện trong đầu nó khi nó ít mong đợi nhất.
Hít một hơi thở dài cho tâm trí minh mẫn hơn, Eragon ép mình nghĩ về hiện tại nhưng không được.
Vào buổi sáng sau trận chiến vĩ đại ở Cánh Đồng Cháy, khi phe Varden bận rộn tập hợp, chuẩn bị truy kích quân đội triều đình, lúc này đã lui vài dặm về phía thượng nguồn sông Jiet, Eragon tới gặp Nasuada và Arya, giải thích về những điều đã được Roran xác nhận, đồng thời xin phép được ra tay giúp đỡ người anh họ này.
Nó không được như ý. Cả hai người đều kịch liệt phản đối điều mà Nasuada gọi là "thử mưu với trí não của một con thỏ có thể đem lại thảm hoạ cho toàn dân Alagaesia nếu hành động bị thất bại!".
Bọn họ tranh cãi quyết liệt một hồi lâu. Cuối cùng, Saphira chỉ đành rống một tiếng lớn cắt ngang mọi người, khiến xung quanh lều chỉ huy rung rinh cả lên, rồi cô nàng mới lên tiếng: "Cả người tôi đau nhừ và mệt mỏi lắm rồi, Eragon lại diễn giải vấn đề tệ quá. Chúng ta có nhiều việc phải giải quyết hơn là đứng đó rên rỉ như một đám quạ, phải không? Được rồi, nghe tôi nói."
Lúc này, Eragon mới thấy là thật khó có thể cãi nhau với một con rồng.
Chi tiết mà Saphira nêu ra rất phức tạp nhưng nội dung trình bày thì rất thẳng thắn. Saphira ủng hộ Eragon vì cô nàng hiểu Eragon quan tâm tới hành động này thế nào. Trong khi đó, Eragon ủng hộ Roran vì tình yêu và tình cảm gia đình và bởi vì nó cũng biết rằng Roran sẽ tiếp tục đuổi theo Katrina cho dù nó có đi hay không đi theo anh ta. Và chắc chắn một điều là một mình Roran sẽ không thể nào đánh bại được đám Ra'zac.
Ngoài ra, cho đến khi nào triều đình còn giữ Katrina làm con tin thì Roran và cả Eragon đều có nhược điểm để Galbatorix đánh vào. Nếu kẻ chiếm đoạt ngôi vua kia hăm dọa giết Katrina, Roran chỉ đành phải chịu phục tùng dưới trướng của hắn. Cho nên, việc tốt nhất có thể làm là phải trám lại nhược điểm phòng ngự này của bọn họ trước khi kẻ địch lợi dụng.
Về thời gian thì lúc này đúng là tốt nhất. Cả Galbatorix lẫn đám Ra'zac sẽ không ngờ tới đòn đột kích bất ngờ ngay giữa trung tâm triều đình trong lúc Varden đang bận rộn tham chiến với quân lính triều đình tại biên giới nước Surda.
Đã phát hiện Murtagh và con rồng Thorn bay về hướng Uru’baen, rõ ràng là về chịu tội. Nasuada và Arya đồng ý với Eragon là cả hai tên này sẽ tiếp tục bay về hướng bắc để đối đầu với nữ hoàng Islanzadí và quân đội của bà ta một khi các vị thần tiên tung ra đòn tấn công đầu tiên và để lộ ra vị trí. Cho nên, nếu có thể thì tốt nhất hãy tiêu diệt đám Ra'zac trước khi bọn chúng bắt đầu gây khủng bố và làm các chiến sĩ Varden mất đi ý chí chiến đấu.
Saphira lại dùng lời lẽ ngọt ngào nhất chỉ ra rằng, nếu Nasuada dùng quyền chỉ huy để ngăn cản lần xuất kích này của Eragon thì sẽ phá đi mối quan hệ của bọn họ và gây ra nhiều thù oán cũng như bất đồng, làm hại tới mục tiêu chính của Varden.
"Nhưng," Saphira nói, "chọn lựa này là của quý vị. Quý vị có thể giữ Eragon ở đây. Nhưng hứa hẹn ràng buộc là của Eragon chứ không phải của tôi, và tôi, một mình tôi đã quyết định sẽ đi theo Roran. Đây là chuyến mạo hiểm khá lý thú."
Eragon cười nhẹ một mình khi nghĩ tới cảnh này.
Cân nặng của lời tuyên bố và logic vững chắc của cô nàng đã thuyết phục được Nasuada và Arya chấp thuận, cho dù có hơi miễn cưỡng.
Sau cùng, Nasuada nói:
- Chúng ta tin tưởng quyết định của hai người trong chuyện này, Eragon và Saphira. Vì lợi ích của cả hai và của chúng ta, ta hy vọng chuyến mạo hiểm này sẽ diễn tiến tốt đẹp.
Âm điệu của cô ta khiến Eragon không rõ lời nói của cô là chân thật tự đáy lòng hay là một lời đe dọa ngầm.
Sau đó, Eragon bỏ cả ngày để chuẩn bị đồ đạc mang theo, nghiên cứu bản đồ lãnh thổ triều đình với Saphira, và thi triển những thứ bùa chú pháp thuật mà nó cảm thấy cần thiết, thí dụ như bảo vệ Roran khỏi bị Galbatorix và đám thuộc hạ thi triển bùa chú lên người anh ta.
Sáng hôm sau, Eragon và Roran trèo lên lưng Saphira rồi cô nàng bay lên những tầng mây màu cam bao phủ lấy Cánh Đồng Cháy, và đổi sang hướng đông bắc. Cô ả bay một mạch cho tới khi mặt trời lặn xuống dưới chân trời, chỉ còn lại những tia sáng vàng đỏ tạo thành từng mảng trên bầu trời.
Đoạn đầu của cuộc hành trình đưa bọn họ tới biên giới lãnh thổ triều đình, nơi mà có ít người cư trú. Tới đó, bọn họ chuyển sang hướng tây, bay về phía Dras-Leona và Helgrind. Từ chỗ này, họ đổi sang đi ban đêm để tránh bị cư dân của các làng nhỏ rải rác quanh thảo nguyên giữa họ và mục tiêu.
Eragon và Roran phải quấn quanh người áo choàng, lông thú, găng tay len, mũ nỉ, vì Saphira chọn bay cao hơn đỉnh tuyết phủ của hầu hết các ngọn núi, nơi mà không khí trở nên khô cứng đến mức có thể đâm vào phổi bọn họ, chính là vì nếu có người nông dân nào nhìn lên trời có trông thấy Saphira bay ngang thì cũng chỉ là trông thấy một con đại bàng mà thôi.
Đi tới chỗ nào, Eragon cũng nhận ra vết tích của chiến tranh. Các trại lính, các xe lương thực cụm lại với nhau vào ban đêm, và từng hàng người dân bị buộc cổ dẫn đi từ nhà của mình, bị ép tham gia chiến đấu cho Galbatorix. Số lượng tài nguyên được triển khai khiến Eragon cảm thấy nản chí vô cùng.
Gần hết đêm thứ nhì thì Helgrind hiện ra ở xa xa như những cột đá rời rạc, lờ mờ, đa dạng dưới ánh sáng xám trước bình minh. Saphira đáp xuống một khu trũng, nơi mà bọn họ hiện giờ đang ở và rồi cả ba ngủ cả ngày hôm qua trước khi bắt đầu cuộc dò thám.
Một đám tro bụi màu hổ phách cuộn lên khi Roran ném một cành cây vào đám than đang vỡ vụn ra.
Anh ta thấy Eragon nhìn, chỉ nhún vai nói:
- Lạnh quá.
Trước khi Eragon có thể trả lời, nó nghe được tiếng xoạt như thể có ai đang rút kiếm. Không kịp suy nghĩ, Eragon phóng người về hướng ngược lại, lộn một cú và cúi mình chụp lấy cây gậy gỗ để chuẩn bị đón đỡ đòn đánh tới. Roran cũng nhanh gần như vậy. Anh ta chụp lấy cái khiên trên mặt đất, lui về phía khúc gỗ lúc nãy vừa ngồi lên và rút cây búa từ thắt lưng ra chỉ trong tích tắc.
Bọn họ đứng im, chờ đón cuộc tập kích.
Tim Eragon đập thình thịch, bắp thịt của nó rung lên, mắt thì chăm chú quan sát màn đen trước mặt, dò tìm bất cứ chuyển động nào.
"Em không ngửi được gì cả." Saphira nói.
Vài phút trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra, Eragon mới thả lỏng được tinh thần một chút.
- Không có ai. Eragon nói.
Nó dùng pháp thuật phát ra một tiếng:
- Brisingr raudhr!
Một ngọn lửa ma trơi đỏ hiện lên cách Eragon vài bước chân rồi ở nguyên một chỗ, trôi lơ lửng ngang tầm mắt nó, rọi sáng cả khu trũng. Eragon nhích nhẹ một cái, ngọn lửa ma trơi cũng nhích theo, như thể cả hai nối liền với nhau bằng một sợi dây vô hình.
Nó và Roran, cả hai tiến về nơi có tiếng động, xuống phía khe sâu, vòng theo hướng đông. Bọn họ giơ cao vũ khí, sẵn sàng tấn công khi phát hiện kẻ địch.
Cách trại chừng mười thước, Roran giơ một tay lên, chặn Eragon lại rồi chỉ về phía một dĩa đá sét trên đám cỏ. Vật này không phù hợp với cảnh vật chung quanh. Roran quỳ xuống, lấy tay chà ngang dĩa đá tạo ra tiếng sắt cọ xát mà bọn họ mới vừa nghe được.
- Chắc là bị rơi xuống.
Eragon vừa nói vừa điều tra hai bên rãnh rồi để cho ngọn lửa ma trơi mờ nhạt biến mất đi.
Roran gật đầu rồi đứng lên, phủi đám bụi trên quần.
Eragon vừa đi về phía Saphira vừa nghiệm lại tốc độ phản ứng của bọn họ. Tim nó vẫn còn quặn thắt đau đớn theo từng nhịp đập, hai tay run lên, nó cảm giác như vừa phóng chạy vài dặm không nghỉ vào một nơi hoang dã.
"Trước đây chưa có bao giờ phải nhảy dựng như vậy." Nó nghĩ trong đầu. Lý do cho sự thận trọng, cảnh giác của bọn họ cũng không có gì là bí mật. Mỗi cuộc chiến mà bọn họ tham gia đã lấy đi một ít tính tự mãn trong lòng, chỉ để lại cho họ sự phòng ngự cao độ, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất cũng khiến họ giật mình.
Roran có lẽ cũng đang suy nghĩ tương tự như vậy, anh nói:
- Em có thấy bọn họ không?
- Thấy ai?
- Những người mà em giết. Em có thấy bọn họ trong mộng không?
- Đôi lúc.
Ánh than hồng nhảy múa trên mặt Roran tạo thành bóng hình trên miệng và ngang trán anh ta, khiến cặp mắt anh trở nên nặng nề, nhìn có chút ác độc.
Anh nói chậm rãi như thể khó khăn lắm mới tìm được lời:
- Anh chưa từng muốn trở thành một chiến sĩ. Hồi nhỏ lúc nào cũng nghĩ về vinh quang và máu me, ai cũng vậy, nhưng đất đai rất quan trọng đối với anh, và gia đình... Bây giờ thì anh đã giết người... Anh đã giết và giết… Em còn giết nhiều hơn nữa.
Ánh mắt anh nhìn chăm chú về một nơi xa xăm mà chỉ anh có thể thấy được.
- Có hai người đàn ông ở Narda... Anh đã kể cho em nghe chưa?
Roran đã kể nhưng Eragon vẫn cứ lắc đầu, giữ yên lặng.
- Họ là những người lính gác ở cổng chính. Hai người bọn họ, em biết không, người bên phải, hắn ta có mái tóc trắng xoá. Anh nhớ được là vì hắn ta chỉ độ chừng không hơn hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi. Bọn họ đeo phù hiệu của Galbatorix nhưng nói chuyện giống như người của Narda. Đây không phải là những người lính chuyên nghiệp. Có lẽ bọn họ chỉ là những thường dân đứng ra bảo vệ nhà cửa khỏi bọn Urgals, hải tặc, trộm cướp... Bọn anh tính là không động một ngón tay tới họ. Anh thề với em, Eragon, việc đó không hề nằm trong kế hoạch. Nhưng anh không có đường chọn lựa. Bọn họ nhận ra anh. Anh đâm tên tóc trắng ngay dưới cằm hắn, giống hệt như lúc cha cắt cổ con heo. Còn người lính kia thì bị anh đập bể đầu. Anh cảm giác được xương sọ của hắn toạt ra. Anh nhớ được từng cú đập mà anh đánh ra, kể cả những tên lính ở Carvahall hay những tên khác ở Cánh Đồng Cháy... Em biết không, khi anh nhắm mắt lại, đôi lúc anh không ngủ được vì cảnh đám lửa bọn anh đốt ở bến cảng Teirm sáng rực trong đầu anh. Lúc đó anh cứ tưởng như bị điên rồi.
Eragon cảm thấy hai tay nó nắm chặt lấy cây gậy gỗ, khớp ngón tay trắng bệch, gân cổ tay nổi phồng cả lên.
- Phải rồi.
Nó nói.
- Lúc đầu chỉ là đám Urgals, sau là cả người lẫn đám Urgals, và trận chiến vừa rồi... Em biết những việc chúng ta đang làm là đúng, nhưng đúng không có nghĩa là dễ làm. Bởi vì chính chúng ta, quân Varden mong đợi em và Saphira lúc nào cũng dẫn đầu toàn quân giết sạch đám lính kia. Chúng em đã làm như vậy. Chúng em phải làm như vậy.
Giọng nói của nó chợt khựng lại rồi không nói gì nữa.
“Thay đổi tốt nào cũng kèm theo rối loạn.” Saphira nói với cả hai. "Chúng ta đã chịu đựng nhiều hơn phần đáng được nhận, bởi vì chúng ta là những tác nhân của sự thay đổi kia. Em là rồng, em không hề hối hận về cái chết của những kẻ gây đe doạ tới chúng ta. Việc giết đám lính canh thành Narda không phải là chuyện đáng để vui mừng, nhưng chúng ta cũng không cần phải cảm thấy có lỗi về chuyện này. Chuyện đó anh bắt buộc phải làm. Khi anh phải ra trận, Roran, không phải cảm giác vui thú trong trận đánh khiến con người anh bay bổng. Anh có cảm nhận được nỗi thống khoái khi được đối đầu với kẻ địch xứng đáng, và cảm thấy hài lòng khi xác quân thù xếp thành đống trước mặt hay không? Eragon, anh đã kinh nghiệm về chuyện này. Hãy giúp em giải thích cho anh họ của anh nghe đi."
Eragon nhìn chằm chằm vào đám than hồng. Saphira đã nêu lên sự thật mà nó miễn cưỡng thừa nhận, sợ phải đồng ý rằng một người có thể thích bạo lực, và như vậy sẽ trở thành người đáng khinh thường. Thế nên, nó đành lặng im. Phía đối diện, Roran có vẻ cũng có cảm nhận tương tự như vậy.
Giọng của Saphira trở nên nhẹ nhàng hơn và nói: "Đừng có giận, em không có ý chọc giận các anh. Em quên là lắm khi các anh vẫn chưa quen được cảm giác này, trong khi em lúc nào cũng phải dùng nanh vuốt để sinh tồn từ lúc nở ra đến giờ."
Eragon đứng lên, đi về phía trại và lấy ra một chai đất nung mà Orik đã cho nó trước khi chia tay, rồi mới dốc hai ngụm rượu dâu xuống cổ họng. Bao tử nó nóng ran lên. Eragon nhăn mặt rồi chuyền cái chai cho Roran cùng chia sẻ thứ rượu pha chế này.
Sau vài ngụm rượu khiến tư tưởng đen tối trở nên khá hơn, Eragon mới nói:
- Ngày mai có lẽ có vấn đề.
- Em nói vậy là ý gì?
Eragon hướng về phía Saphira và nói:
- Còn nhớ là em từng nói em và Saphira có thể dễ dàng lo liệu đám Ra'zac không?
- Ừ.
"Chúng ta có thể mà." Saphira nói.
- Em có nghĩ về việc này lúc dọ thám Helgrind và giờ đây thì lại cảm thấy không chắc lắm. Có rất nhiều cách để thi triển một pháp thuật. Thí dụ như nếu em muốn châm lửa, em có thể dùng năng lượng từ không khí hay mặt đất để đốt, hoặc có thể tạo ra lửa từ năng lượng nguyên chất. Em có thể sử dụng sét đánh, hoặc có thể tụ ánh mặt trời vào một điểm, hoặc dùng lực ma sát, vân vân.
- Vậy rồi sao?
- Vấn đề là cho dù dùng mọi cách để thi triển một pháp thuật nhưng chỉ cần dùng một bùa chú duy nhất để phòng ngự pháp thuật này. Nếu có thể khiến pháp thuật không thi triển được, thì không cần phải dùng bùa chú đối phó với từng phương pháp riêng sử dụng pháp thuật.
- Anh vẫn không hiểu chuyện này liên quan gì tới ngày mai.
“Em biết rồi" Saphira nói với cả hai. Cô nàng đã nắm được ẩn ý bên trong. "Điều này có nghĩa là, trong thế kỷ vừa qua, Galbatorix...”
- Có thể là đã sử dụng bùa chú phòng ngự bảo vệ đám Ra'zac…
"Và thứ này có thể bảo vệ bọn chúng khỏi..."
- Tất cả bùa chú. Em có lẽ sẽ không...
“Có thể giết được bọn chúng...”
- Sử dụng lời nguyền chết chóc mà em đã học được, hoặc là...
”Sử dụng những đòn tấn công mà chúng ta bất chợt nghĩ ra. Chúng ta có thể...”
- Phải dựa vào...
- Dừng lại!
Roran la lên. Anh ta nhăn nhó cười.
- Làm ơn dừng lại. Đầu của anh đau lắm khi hai đứa bọn em nói chuyện kiểu như vậy.
Eragon há hốc miệng. Cho đến lúc này nó vẫn chưa để ý là nó và Saphira thay phiên nhau nói như vậy. Điều này khiến nó hài lòng, vì điều đó cho thấy cảm quan giữa hai người đã tiến thêm một bước và đã có thể hành động như một cá thể, việc này có thể khiến họ trở nên mạnh hơn là bất cứ ai trong bọn họ đơn lẻ một mình. Tuy nhiên, nó lo lắng khi nghĩ tới sự hoà nhập như vậy sẽ làm giảm đi tính cá nhân của mỗi người trong bọn.
Nó chỉ đành ngậm miệng cười khúc khích.
- Xin lỗi. Điều mà em lo lắng là: nếu Galbatorix đã liệu trước việc này, bọn ta chỉ đành phải dùng vũ lực để giết đám Ra'zac. Nếu là thật thì...
- Anh chỉ làm cản đường em ngày mai thôi.
- Tầm bậy. Anh có lẽ hơi chậm hơn tụi Ra'zac, nhưng em tin chắc là bọn chúng cũng e ngại vũ khí của anh đó, Roran - Cây Búa Dũng Mãnh.
Lời khen tụng này khiến Roran cảm thấy hài lòng.
- Điều nguy hiểm nhất cho anh là đám Ra'zac hay Lethrblaka sẽ kiếm cách tách anh khỏi Saphira và em. Chúng ta càng gần nhau bao nhiêu thì càng an toàn bấy nhiêu. Saphira và em sẽ ráng cầm chân bọn Ra'zac và Lethrblaka, nhưng có lẽ sẽ có đứa thoát được. Bốn chọi hai chỉ trội hơn khi mà chúng ta nằm trong đám bốn người.
Quay qua Saphira, Eragon nói:
- Nếu anh có thanh kiếm thì anh tin chắc có thể tự giết được đám Ra'zac, nhưng anh không biết có đánh lại hai tên nhanh như thần tiên mà chỉ sử dụng cây gậy gỗ này.
"Anh chính là người khăng khăng đòi giữ cái cành khô đó thay vì sử dụng vũ khí thực thụ." Cô nàng nói. "Nhớ không, em có nói với anh là cái đó không đủ để đánh với đối thủ nguy hiểm như đám Ra'zac."
Eragon miễn cưỡng chấp nhận điều này.
- Nếu pháp thuật không hiệu nghiệm, thì chúng ta sẽ có nhiều sơ hở hơn dự tính. Ngày mai có thể kết thúc tệ hại lắm đó.
Tiếp lời vào câu chuyện nghe được nãy giờ, Roran nói:
- Pháp thuật thật là rắc rối.
Khúc gỗ Roran ngồi phát ra một tiếng động lớn khi anh gác cùi chỏ lên đầu gối.
- Đúng vậy.
Eragon đồng ý.
- Phần khó nhất là có thể dự liệu trước mọi thứ bùa chú. Em dành phần lớn thời gian cân nhắc xem nên tự vệ như thế nào khi bị tấn công kiểu này hoặc liệu pháp sư kia có tính trước được em sẽ trả đòn kiểu đó hay không.
- Em có thể khiến anh trở nên mạnh và nhanh như em không?
Eragon cân nhắc đề nghị này vài phút trước khi nói.
- Em không nghĩ ra cách nào. Năng lực để làm được việc này có lẽ phải đến từ chỗ nào đó. Saphira và em có thể truyền năng lực cho anh nhưng bọn em cũng mất đi số năng lực mà anh sẽ có được.
Điều mà nó không đề cập tới là con người có thể hút lấy năng lực từ cây cối, thú vật chung quanh, mặc dù cái giá khá đắt: đó là sinh mạng của vạn vật chung quanh mà người đó hút lấy. Kỹ xảo này là một bí mật lớn và Eragon cảm thấy không cần thiết phải tiết lộ dễ dàng như vậy. Hơn nữa, việc này không có ích gì cho Roran vì có quá ít sinh thực vật chung quanh Helgrind để có thể cung cấp năng lượng cho thân thể con người sử dụng.
- Vậy em có thể dạy cho anh pháp thuật hay không? Khi thấy Eragon ngập ngừng, Roran mới nói thêm:
- Đương nhiên là không phải bây giờ. Chúng ta không còn thời gian, vả lại anh không dự tính một người có thể trở thành pháp sư trong một đêm. Nhưng nói chung là tại sao không được chứ? Em và anh là anh em họ. Dòng máu của chúng ta cũng gần giống nhau. Vả lại, pháp thuật cũng là một kỹ năng quý báu đáng nên có.
-“ Em không biết làm sao một người không phải là Kỵ Sĩ mà có thể học pháp thuật." Eragon thú thật.
- Đây không phải là thứ mà em học.
Liếc nhìn xung quanh, nó nhặt ra một hòn đá tròn dẹp, thảy cho Roran chụp lấy.
- Đây, thử xem, ráng tập trung nâng cục đá này lên không vài gang tay và nói, 'Stenr risa'.
- Stenr risa?
- Đúng vậy.
Roran cau mày trước cục đá đang nằm trong lòng bàn tay, tư thế giống hệt lúc Eragon mới bắt đầu tu luyện khiến nó hồi tưởng lại và luyến tiếc những ngày bị ông Brom tra khảo.
Roran khép mí mắt lại, môi anh gồng lên, và anh gầm gừ:
- Stenr risa!
Eragon có chút hy vọng cục đá sẽ bay ra khỏi tầm mắt.
Không có gì xảy ra cả.
Roran lại gầm gừ mạnh hơn, lặp lại mệnh lệnh:
- Stern risa!
Cục đá không hề cử động.
- Được rồi. Eragon nói.
- Ráng tiếp tục đi. Đây là điều duy nhất em có thể khuyên anh. Nhưng… Nó đưa lên một ngón tay.
- Nếu anh có thể làm được, thì lập tức tìm gặp em. Nếu em không có ở bên, thì tìm một pháp sư khác. Anh có thể tự giết mình và người khác nếu anh bắt đầu thử nghiệm pháp thuật mà không hiểu luật lệ. Còn không thì ráng nhớ điều này: nếu anh sử dụng pháp thuật mà cần quá nhiều năng lực, anh sẽ chết. Đừng ráng làm chuyện gì ngoài khả năng của mình, đừng làm chuyện mang người chết sống lại, và cũng đừng trở ngược lại quá khứ để thay đổi những chuyện đã xảy ra.
Roran gật đầu nhưng cũng còn nhìn cục đá.
- Ngoài pháp thuật ra, em mới nhận thấy một việc quan trọng hơn mà anh cần học.
- Quan trọng hơn?
- Đúng vậy, anh cần phải biết giấu suy nghĩ của mình trước Bàn Tay Đen, Con Đường Lãng Du - Du Vrangr Gata và những người như bọn họ. Anh biết nhiều thứ có thể gây bất lợi cho người Varden. Điều tất yếu là anh có thể thông thạo kỹ xảo này trước khi chúng ta quay về. Cho tới khi anh có thể tự bảo vệ mình khỏi đám gián điệp thì cả Nasuada và em đều không tin tưởng cho anh biết tin tức mà có thể giúp ích kẻ địch.
- Anh hiểu. Nhưng tại sao em tính luôn cả Con Đường Lãng Du trong đám này? Bọn họ phục vụ em và Nasuada mà.
- Đúng vậy, nhưng ngay cả trong đám đồng minh cũng có người sẵn sàng bỏ đi cánh tay phải.
Nó nhăn mặt khi nghĩ tới câu này.
- Để dò thám ra kế hoạch và bí mật của em, và cả của anh nữa. Anh đã trở thành người có địa vị rồi đó, Roran. Một phần là do những việc anh đã làm, một phần là vì chúng ta có quan hệ họ hàng.
- Anh biết. Thật lạ khi thấy có nhiều người không quen biết nhận ra được mình.
- Thật đúng vậy.
Có vài điều Eragon tính nói ra nhưng lại không nói, mà để vào một lúc khác.
- Bây giờ thì anh đã biết cảm giác tâm linh tương thông, anh có thể học cách sử dụng tâm linh để dọ thám suy nghĩ của người khác.
- Anh không biết là có nên có khả năng như vậy không.
- Không thành vấn đề, anh có thể sẽ không làm được như vậy. Sao cũng được, trước khi bỏ giờ tìm kiếm, anh nên bỏ thời gian học kỹ thuật phòng thủ.
Người anh họ của nó cau mày.
- Như thế nào?
- Chọn một thứ gì đó, một âm thanh, một cảm giác, một cái gì đó và khiến nó mở rộng trong đầu cho tới khi nó hút hết tất cả các suy nghĩ khác.
- Có vậy thôi hả?
- Cái này không dễ như anh nghĩ đâu. Thử đi. Khi anh sẵn sàng, cho em biết rồi em sẽ coi anh làm khá như thế nào.
Sau một khoảng thời gian, ngay khi Roran bật ngón tay, Eragon phóng ý thức về phía người anh họ, hăm hở tìm hiểu xem anh ta đã đạt tới mức nào.
Toàn lực ý thức của Eragon đâm sầm vào bức tường trong tri thức của Roran bao gồm những hình ảnh của Katrina, rồi ngừng lại. Nó không có cách nào tìm được chỗ đứng, tìm được cổng hay phá được rào chắn kiên cố trước mặt.
Ngay thời điểm đó, toàn bộ con người Roran hoàn toàn dựa vào cảm nhận của anh đối với Katrina, tuyến phòng ngự tinh thần của anh vượt xa những gì mà Eragon từng gặp. Lúc đó tâm tư của Roran đã không còn gì để Eragon có thể nắm lấy sử dụng để nắm quyền điều khiển người anh họ của nó.
Rồi thì Roran nhích chân, khúc gỗ bên dưới tạo ra một âm thanh chói tai.
Sau đó, bức tường mà Eragon nãy giờ đâm sầm vào vỡ vụn thành hàng chục mảnh tư tưởng khác nhau khiến Roran bị phân tâm:
- Chuyện gì vậy! Đừng để ý chuyện này, nó sẽ phá vỡ được… À Katrina, còn nhớ Katrina không… Đừng nghĩ gì tới Eragon… Đêm đó nàng đồng ý cưới ta, mùi thơm của cỏ và của tóc cô... Phải nó không? Không phải. Tập trung nào! Đừng...
Lợi dụng sự phân tâm của Roran, Eragon nhanh chóng lướt tới, dùng tinh thần lực, khiến Roran bị bất động trước khi anh ta có thể dựng lại rào cản.
- Anh hiểu được căn bản rồi đó.
Eragon nói. Nó thoát khỏi trí óc của Roran và nói lớn:
- Nhưng anh cần phải học cách giữ vững tập trung cho dù có đang ở giữa chiến trận. Anh phải học cách suy nghĩ mà không cần phải suy nghĩ, làm cách nào tháo gỡ hết mọi hy vọng và lo lắng, chỉ giữ lại độc nhất một ý tưởng làm rào cản mà thôi. Các vị thần tiên có dạy em một cách mà em thấy có ích lắm, đó là ngâm lại một câu đố, một bài thơ hay một bài nhạc. Làm được việc gì mà có thể làm đi làm lại cho tới khi đầu óc không còn bị chuyển đi khác hướng nữa.
- Anh sẽ ráng học. Roran hứa.
Thấp giọng, Eragon nói:
- Anh thật sự yêu chị ấy phải không?
Nó chỉ nhắc lại sự thật, và đưa ra một sự băn khoăn chứ không phải là một câu hỏi, vì bản thân câu trả lời đã được khẳng định – đó là một vấn đề mà nó không dám đụng tới. Tình yêu không phải là đề tài mà Eragon từng đề cập tới với người anh họ, cho dù lúc trước bọn họ đã bỏ nhiều giờ bàn bạc về ưu điểm của các cô gái trẻ tại Carvahall và các nơi lân cận.
- Chuyện này làm sao xảy ra?
- Anh thích cô ấy. Cô ấy thích anh. Chi tiết thế nào thì quan trọng gì chứ?
- Thôi mà.
Eragon nói.
- Em lúc đó quá giận để hỏi anh trước khi anh rời khỏi Therinsford, và chúng ta đã rất lâu rồi không gặp mặt cho tới bốn ngày trước. Em thật sự tò mò mà.
Da xung quanh mắt của Roran hằn cả nếp nhăn khi anh lấy tay xoa xoa hai bên thái dương.
- Không có gì đáng nói cả. Anh lúc nào cũng thích Katrina. Nhưng trước khi anh trở thành người đàn ông thực thụ thì điều này chẳng có nghĩa gì cả. Nhưng sau khi qua nghi lễ trưởng thành, anh bắt đầu thắc mắc là sẽ cưới ai và muốn ai làm mẹ đám con của mình. Một lần nọ, anh thấy Katrina dừng chân bên cạnh nhà của Loring để hái một đóa hồng rêu mọc dưới mái nhà. Cô ấy mỉm cười khi nhìn thấy đám bông. Nụ cười đó thật mềm mại và hạnh phúc. Anh quyết định ngay lúc đó là anh muốn khiến cô lúc nào cũng có nụ cười và anh muốn được ngắm nhìn nụ cười đó cho đến ngày anh chết.
Nước mắt long lanh trong mắt Roran, nhưng không giọt nào rơi, anh nháy mắt và chúng tan biến.
- Anh sợ rằng anh đã thất bại trong chuyện này.
Sau khi ngừng lại một chút với vẻ tôn trọng, Eragon nói:
- Sau đó anh bắt đầu theo đuổi chị ấy à? Ngoài việc nhờ em đưa thư tình cho Katrina, anh còn làm gì nữa không?
- Cậu nói cứ như đang hỏi kinh nghiệm vậy.
- Em đâu có. Anh đang tưởng tượng.
- Này cậu nhóc.
Roran nói.
- Anh biết khi nào cậu đang nói dối. Miệng cậu cười một cách ngốc nghếch và tai thì đỏ lên. Thần tiên có thể cho cậu một khuôn mặt mới nhưng cái dáng vẻ đó thì vẫn không thay đổi. Có chuyện gì giữa cậu và Arya không?
Ý nghĩa câu hỏi của Roran làm Eragon bối rối.
- Không có gì! Mặt trăng đã làm anh quẫn trí rồi.
- Hãy trung thực. Cậu say mê lắng nghe những lời Arya nói như thể chúng làm bằng kim cương và ánh nhìn của cậu dừng lại thật lâu ở cô ta cứ như cậu đang chết đói và cô ta là một bữa tiệc thịnh soạn nhưng ngoài tầm với của cậu vài phân.
Một làn khói màu xám phun ra từ mũi Saphira và cô rồng phát ra một âm thanh nghe như tiếng nấc.
Eragon lờ tịt biểu hiện bị nén lại của cô nàng và nói:
- Arya là một tiên nữ.
- Và rất xinh đẹp. Tai nhọn và mắt hơi xếch chỉ là những khiếm khuyết nhỏ so với sự quyến rũ của cô ấy. Bây giờ trông cậu cứ như một con mèo ấy.
- Arya đã hơn một trăm tuổi rồi.
Thông tin này làm Roran kinh ngạc, anh nhướn mày rồi bảo:
- Anh thấy chuyện này thật khó tin! Cô ấy đang trong thời thanh niên.
- Điều đó thì đúng.
- Thế cũng chẳng sao, đó là những lý do cậu đưa ra, nhưng trái tim ít khi lắng nghe các lý lẽ. Cậu có mê cô ấy không?
“Nếu anh ta còn mê cô ấy”, Saphira nói với cả Eragon và Roran, “Em sẽ tự mình tìm cách để hôn Arya.”
“Saphira!” Eragon xấu hổ đập mạnh vào chân cô rồng.
Roran đủ khôn ngoan để không chọc tức Eragon thêm nữa.
- Vậy cậu hãy trả lời câu hỏi đầu tiên của anh và nói cho anh biết điều gì đứng giữa cậu và Arya. Cậu đã bộc lộ tình cảm của cậu với Arya và cho gia đình cô ấy biết chưa? Anh cho rằng thật không khôn ngoan nếu để những chuyện đó gây cản trở.
- Rồi.
Eragon nói và nhìn chằm chằm vào cây gậy làm bằng gỗ táo gai.
- Em đã tỏ tình với cô ấy.
- Thế mọi việc đến đâu rồi?
Và khi Eragon không trả lời ngay, Roran phun ra một câu bình luận bực bội:
- Để cậu trả lời được một câu còn khó hơn cả kéo con Birka vượt qua vũng lầy.
Eragon cười khúc khích khi nghe câu ám chỉ về Birka, một trong những con ngựa thồ của họ.
- Saphira, em có thể giải đáp câu đố này cho anh được không? Nếu không, anh ngờ rằng anh không bao giờ được giải đáp đầy đủ.
- Chả để làm gì. Vô ích thôi. Cô ấy sẽ không đồng ý em.
Eragon nói một cách nhàn nhạt như thể bình luận về nỗi bất hạnh của một người xa lạ, nhưng trong lòng nó cuồn cuộn nổi lên một cơn sóng thật thương đau, nó cảm thấy Saphira thụt lùi lại.
- Anh rất tiếc. Roran nói.
Eragon buộc mình phải nuốt xuống, nỗi thương đau dồn thành một cục, xuôi qua cổ họng, chạm vào những vết bầm dập trong trái tim và xuống đến mớ bòng bong trong dạ dày.
- Điều đó đã xảy ra.
- Anh biết hiện nay điều này có vẻ như sẽ không thể xảy ra.
Roran nói.
- Nhưng anh tin là cậu sẽ gặp được một người phụ nữ sẽ làm cậu quên đi cô nàng Arya đó. Có vô số cô gái, và rất ít trong số đó đã có gia đình. Anh cược là các cô đó sẽ rất vui sướng khi được lọt vào mắt xanh của một Kỵ sĩ. Cậu sẽ chẳng gặp phải bất kỳ khó khăn nào trong việc tìm kiếm một người vợ trong số những cô gái đáng yêu ở Alagaesia.
- Thế điều gì sẽ xảy ra nếu chị Katrina từ chối tình cảm của anh?
Câu hỏi làm Roran cứng họng, rõ ràng là anh ta không thể tưởng tượng được anh ta sẽ phản ứng như thế nào.
Eragon tiếp tục:
- Ngược với những gì anh, Arya và những người khác nghĩ, em biết là còn những người phụ nữ khác tồn tại ở Alagaesia và em cũng biết rằng người ta không chỉ yêu một lần. Không phải nghi ngờ gì, nếu em dành thời gian ở trong triều của vua Orrin, em có thể quyết định có tình cảm với một phụ nữ khác. Tuy nhiên, con đường em đi không đơn thuần như vậy. Dù em có thể hướng tình cảm về một người khác - anh biết đấy, trái tim giống như một con quái vật hay thay đổi - em vẫn còn băn khoăn với một câu hỏi: ‘Có nên không’?
- Miệng lưỡi cậu bây giờ lắt léo như rễ cây linh sam ” Roran nói.
- Cậu đừng đánh đố nữa.
- Được thôi. Người phụ nữ nào trong nhân loại có thể hiểu được em là ai, là người như thế nào, và những quyền năng của em? Ai có thể chia sẻ cuộc sống với em? Rất ít người, và tất cả bọn họ đều là các pháp sư. Và trong nhóm người đó, hoặc thậm chí trong số phụ nữ nói chung, có bao nhiêu người là bất tử?
Roran cười phá lên dữ dội, tiếng vọng vang dội trong khe núi.
- Cậu cũng có thể yêu cầu lấy mặt trời ra khỏi túi mình hoặc...
Anh dừng lại và cứng người lại như thể sắp rơi ra phía trước, và sau đó anh ngồi yên một cách thiếu tự nhiên.
- Cậu không thể.
- Chính thế đấy. Roran cố gằng tìm từ ngữ:
- Đây là kết quả sự thay đổi của cậu ở Ellesméra, hay đó là một phần của việc trở thành một Kỵ sĩ?
- Một phần của việc trở thành Kỵ sĩ.
- Điều đó giải thích lý do vì sao Galbatorix chưa chết.
- Phải rồi.
Cành cây được Roran cho thêm vào ngọn lửa gãy thành hai nửa với một tiếng bép nhỏ. Một mẩu thân cây bị đốt còn ứ đọng lại một chút nhựa cây đã trốn tránh được những tia nắng mặt trời trong nhiều thập kỷ, nay bị lửa than bắt vào và bốc hơi xèo xèo.
- Ý tưởng này thật… quá lớn, khó có thể chấp nhận được.
Roran nói.
- Cái chết là một phần của chúng ta. Nó định hướng chúng ta, cấu thành chúng ta. Nó làm chúng ta phát điên. Cậu có còn là con người nếu cậu bất tử không?
- Em không phải là bất khả chiến bại.
Eragon chỉ ra.
- Em vẫn có thể bị giết bởi một thanh kiếm hoặc một mũi tên. Và em vẫn có thể bị mắc những căn bệnh không thể chữa khỏi.
- Nhưng nếu cậu tránh được những mối hiểm nguy đó, cậu sẽ sống lâu mãi mãi.
- Nếu làm được như vậy thì đúng. Saphira và em sẽ cùng sống sót.
- Điều đó giống như được chúc phúc mà cũng giống như một lời nguyền.
- Phải. Em sẽ không còn lý trí nếu em lấy một phụ nữ mà theo thời gian sẽ già đi và chết, trong khi đó, em vẫn như vậy, không bị ảnh hưởng bởi thời gian. Đó sẽ là một trải nghiệm độc ác đối với cả hai chúng em. Hơn thế, em nghĩ việc phải lấy hết người vợ này đến người vợ khác trong suốt cả thế kỷ dài quả là mệt mỏi.
- Cậu có thể dùng pháp thuật làm ai đó bất tử được không? Roran hỏi.
- Anh có thể làm tóc bạc đen trở lại, có thể làm phẳng nếp nhăn, làm mắt tinh tường trở lại, và nếu muốn tiến xa hơn, anh có thể cho người sáu mươi có thể trẻ trung như khi anh ta mới mười chín tuổi. Tuy nhiên, thần tiên chưa bao giờ tìm được biện pháp khôi phục được hình dáng của một người mà không xóa đi các ký ức của người đó. Và có ai muốn cứ sau vài thập kỷ lại một lần xóa bỏ tất cả các ký ức để đổi lấy sự bất tử, người đó, nếu tiếp tục sống, sẽ trở thành một người khác. Một trí não già lão trong một cơ thể trẻ trung cũng không phải là biện pháp giải quyết bởi vì dù có trong tình trạng sức khỏe tốt nhất, cơ thể của loài người cũng chỉ được cấu tạo để tồn tại khoảng một thế kỷ hoặc hơn thế một chút. Và cơ thể cũng không thể không ngừng già lão thêm. Điều đó tạo ra rất nhiều vấn đề… Ồ, thần tiên và con người đã thử hàng nghìn cách để ngăn cản cái chết, nhưng chưa có biện pháp nào thành công.
- Nói một cách khác.
Roran nói.
- Cậu cảm thấy dành tình cảm cho Arya an toàn hơn là để trái tim cậu cho một phụ nữ thuộc loài người?
- Em có thể lấy ai ngoài một thần tiên? Đặc biệt là khi nhìn vào bề ngoài của em. Eragon kìm nén ý muốn thò ngón tay lên chạm vào góc nhọn trên tai cậu, một thói quen mới mắc phải.
- Khi em còn sống ở Ellesméra, em dễ dàng chấp nhận những gì loài rồng đã làm khi thay đổi bề ngoài của em. Ngoài ra, loài rồng cũng tặng cho em không ít quà tặng. Thần tiên cũng tỏ ra thân thiện với em hơn sau lễ Agaetí Bloodhren - lễ hội Huyết Thệ. Chỉ tới khi em quay trở lại với quân Varden em mới nhận thức được em đã thay đổi như thế nào. Điều này làm em thấy phiền muộn. Em không còn là loài người, em cũng không hẳn là thần tiên. Em là một cái gì đó giữa hai loài, một kẻ pha trộn, một đứa con lai.
- Vui lên!
Roran khuyên.
- Cậu không phải suy nghĩ đến việc phải sống bất tử. Galbatorix, Murtagh, bọn Ra’zac, thậm chí chỉ một tên lính của Đế Quốc có thể thọc một thanh thép xuyên qua người chúng ta bất kỳ lúc nào. Một người khôn ngoan là người có khả năng không lo lắng đến tương lai, có thể uống rượu và chè chén trong khi chúng ta còn thời gian để hưởng thụ thế giới này.
- Anh biết là Cha có thể nói về điều đó như thế nào.
- Ông sẽ tìm chúng ta đá đít.
Họ cùng cười phá lên, và sau đó, sự im lặng vẫn thường xuất hiện trong khi họ đang nói chuyện lại chiếm lĩnh một lần nữa. Đó chính là một cái hố được dựng nên bởi sự lo lắng, sự thân thuộc và đối nghịch với nó, chính là sự khác biệt mà định mệnh đem lại cho hai số phận đã từng chia sẻ cuộc sống nhưng cần phải đi trên những nẻo đường riêng biệt.
“Các anh phải ngủ”, Saphira nói với Eragon và Roran. “Đã muộn rồi và mai chúng ta phải bay sớm.”
Eragon nhìn lên màn đêm đen, xem giờ bằng cách nhận thức phương vị của các vì sao. Đã muộn hơn cậu nghĩ.
- Một lời khuyên có lý.
Nó nói.
- Em ước gì mình có thêm vài ngày nghỉ ngơi trước khi chúng ta tấn công Helgrind. Trận chiến trên Cánh Đồng Cháy đã làm cạn kiệt sức lực Saphira và em, và chúng em cũng chưa hoàn toàn hồi phục ngay cả khi bay đến đây, khi chuyển năng lượng vào trong cái Đai Lưng của Beloth Khôn Ngoan. Chân em vẫn còn đau và người em có nhiều vết bầm tím hơn là em có thể đếm được. Nhìn này…
Tháo lỏng măng sét trên ống tay áo bên trái, nó mở cuộn băng làm bằng chất liệu lámarae mềm - một loại vải được các thần tiên dệt bằng sợi tầm ma pha với len, làm lộ ra một vết thương bị hoại tử màu vàng do khiên mài sát vào cẳng tay gây nên.
- Ha!
Roran nói.
- Em gọi cái vết tí tẹo đó là bầm à? Anh bị thương còn tệ hơn thế. Đây, anh cho em xem vết bầm khiến một người đàn ông thực thụ có thể lấy làm tự hào.
Anh cởi ủng, vén ống quần, để lộ ra một vệt đen bự cỡ ngón cái của Eragon chạy dọc xéo theo bắp chân.
- Anh bị một cán giáo của một binh sĩ quẹt trúng.
- Khá lắm, nhưng em có cái này khá hơn.
Eragon lột áo khoác, kéo áo trong ra khỏi lưng quần rồi vặn người sang một bên để Roran thấy được chỗ sưng tấy đen trên xương sườn và những vết thương tương tự trên bụng.
- Mũi tên.
Nó giải thích, rồi lật tay phải ra để lộ vết bầm y hệt như tay bên kia, chứng tích của lần dùng bọc tay chặn kiếm.
Giờ đến phiên Roran trưng ra một loạt những vết bầm xanh, cái nào cái nấy bằng đồng tiền vàng, điểm từ nách trái xuống tận đáy cột sống, kết quả của lần té lên một đống đá và giáp trụ.
Eragon nhìn kỹ những vết này rồi khúc khích cười nói:
- Ẹc, đây chỉ là kim châm thôi! Bộ anh bị lạc đường và chạy trúng bụi hồng à? Em có cái này sẽ khiến những vết kia của anh tủi thẹn đây.
Nó cởi đôi ủng, đứng thẳng người tuột quần. Lúc này, cả người nó chỉ còn áo và lớp quần lót len.
- Anh có cái nào khá hơn không! Nó nói và chỉ vào bên trong bắp vế.
Da chỗ đó vằn vện màu sắc như thể Eragon là một thứ trái chín cây đổi màu từ xanh mạ sang tím rục.
- Ồ!
Roran nói.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
- Em nhảy khỏi lưng Saphira khi không chiến với Murtagh và Thorn, có thế mới đánh bị thương con rồng Thorn đó được. Saphira bổ nhào xuống và kịp thời chụp lấy em trước khi em đụng đất, nhưng em lại rơi lên người cô nàng nặng hơn dự tính.
Roran rụt người rùng mình.
- Cái vết này có chạy lên trên không?
- Đáng tiếc là vậy.
- Anh phải công nhận, vết bầm này đáng chú ý thật. Em nên tự hào vì tình thế khiến em bị thương và cả vì nơi mà em bị thương nữa.
- Rất hân hạnh khi anh nghĩ vậy.
- Được rồi.
Roran nói.
- Em có lẽ có vết bầm lớn nhất, nhưng đám Ra'zac tặng anh một vết thương mà em không thể có được vì theo như anh biết, đám rồng đã xoá đi vết sẹo trên lưng em.
Vừa nói, anh vừa lột áo ra, đưa người về hướng ánh lửa than.
Mắt Eragon mở rộng vì sửng sốt trước khi có thể dùng bộ mặt dửng dưng che dấu nỗi kinh ngạc. Nó tự trách mình vì phản ứng quá mạnh này và nghĩ thầm: “Đâu có thể tệ như vậy chứ.”
Nhưng càng nhìn kỹ Roran, nó càng thấy mất tinh thần.
Một vết sẹo dài nhăn nheo, đỏ bóng quấn lấy vai phải của Roran, bắt đầu từ ngay xương cổ và chạy dài tới khuỷu tay. Rõ ràng là đám Ra'zac đã chém đứt cơ bắp nơi đó và hai đầu bắp không lành lại được vì dưới da cộm lên một cục và thớ thịt nơi đó cuộn lấy lẫn nhau. Đi lên một chút thì da lại lõm vào tạo thành một lỗ hổng sâu cỡ đốt ngón tay.
- Roran! Đáng lẽ nên cho em biết vài ngày trước. Em đâu biết là đám Ra'zac khiến anh bị thương cỡ này… Anh có khó khăn chút nào khi cử động cánh tay không?
- Đưa ra sau hoặc đưa ngang thì không sao.
Roran nói.
- Nhưng đưa ra phía trước thì anh chỉ có thể nhấc tay lên cao ngang ngực mà thôi.
Anh vừa nhăn nhó vừa hạ tay.
- Ngay cả thế này cũng phải cố lắm mới được. Anh phải giữ ngang ngón cái, nếu không thì cả cánh tay tê dại cả. Cách khá nhất anh nghĩ ra là vung tay về phía sau, ráng đụng tới thứ mà mình muốn cầm. Anh bị lột da khớp tay mấy lần trước khi có thể làm được trò này.
Eragon vặn vẹo cây gậy giữa hai tay.
“Anh có nên hay không?” Nó hỏi Saphira.
“Em nghĩ là nên.”
“Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ hối hận đó.”
“Anh sẽ có cớ hối hận nhiều hơn nếu Roran bị tử thương vì không thể vung búa khi cần thiết. Nếu anh có thể hấp thụ năng lượng từ vật chất xung quanh, có lẽ sẽ không bị mệt lắm.”
“Em biết là anh không thích làm chuyện đó. Ngay cả nói về chuyện này cũng khiến anh khó chịu.”
“Mạng sống của chúng ta quan trọng hơn một con kiến.” Saphira phản ứng.
“Không đụng tới kiến.”
“Vậy anh có phải là kiến không? Đừng liến thoắng nữa, Eragon. Anh đâu có như vậy.”
Eragon thở dài, đặt cây gậy xuống đất rồi ra hiệu cho Roran.
- Lại đây, em chữa cho anh.
- Em làm được à?
- Đương nhiên.
Vẻ vui mừng thoáng hiện lên trên mặt Roran, nhưng rồi anh ngập ngừng và có vẻ khó nghĩ.
- Bây giờ à? Có nên không vậy?
- Như Saphira nói, em nên chữa cho anh trước khi vết thương khiến anh mất mạng và gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta.
Roran nhích lại gần. Eragon đặt bàn tay phải lên vết sẹo đỏ đồng thời mở rộng tinh thần bao trùm lấy cây cảnh, động vật chung quanh, chỉ chừa lại những thứ quá yếu ớt không chịu đựng nổi pháp thuật của nó.
Rồi Eragon bắt đầu niệm cổ ngữ. Câu niệm chú lần này vừa dài vừa phức tạp. Chữa lành vết thương này không những cần tạo lại da mới mà còn phải làm nhiều việc khó khăn khác. Về phương diện này, Eragon dựa vào kinh nghiệm chữa trị tích lũy khi còn ở Ellesméra mà nó đã bỏ nhiều tuần học hỏi.
Dấu Gedwey ignasia trong lòng bàn tay của Eragon phát sáng khi nó thi triển pháp thuật. Một giây sau, nó không tự chủ được, thốt ra những tiếng rên rỉ trong khi toàn thân đau đớn. Đối diện nó, Roran đang ngửa đầu ra sau, hét lớn trong lúc các cơ bắp trên vai co giựt liên hồi.
Cuối cùng, mọi việc cũng xong.
Eragon rùng mình, hít mạnh một hơi vào lòng ngực rồi gục mặt vào hai tay để nghỉ mệt, đồng thời lợi dùng cơ hội này để gạt đi những giọt nước mắt trên mặt trước khi giám định lại kết quả.
Nó nhìn thấy Roran rụt vai vài lần rồi vươn tay xoay tròn theo khớp vai. Bả vai của Roran vừa to vừa đầy, thành quả của bao nhiêu năm đào hố chôn cột, khuân đá, xới cỏ. Eragon cảm thấy chán ghét bản thân và có chút ganh tị vì cho dù nó mạnh hơn nhưng lại chưa bao giờ có được cơ bắp cuồn cuộn như người anh họ này.
Roran nhe răng ra cười.
- Trở lại như bình thường rồi! Thậm chí có lẽ còn khá hơn nữa. Cảm ơn em.
- Không có chi.
- Thật kỳ lạ ghê, anh có cảm tưởng như mới vừa bò ra khỏi chỗ ẩn nấp và cả người lại ngứa ngáy kinh khủng, phải ráng lắm mới không xé bỏ…
- Cho em một tí bánh mì trong giỏ của anh, được không? Em đói quá rồi.
- Chúng ta mới ăn tối mà.
- Em cần phải ăn chút gì sau khi sử dụng pháp lực như vậy.
Eragon hít hà rồi mới lôi ra cái khăn tay quẹt mũi. Điều nó nói không phải là sự thật. Nó đang lo nghĩ về mối tai ương mà nó vừa gây ra cho các sinh vật chung quanh, và nó sợ là sẽ phải nôn oẹ ra hết nếu không có tí gì vào bụng cho đỡ bị cồn cào.
- Em không có bị bệnh chứ? Roran hỏi.
- Không.
Vừa suy nghĩ về cái chết của các sinh vật chung quanh, Eragon vừa với lấy chai rượu mật ong bên hông để tìm cách giải khuây. Một thứ gì đó vừa cứng vừa nặng giữ chặt tay nó xuống đất. Nó quay lại thì thấy móng bạc của Saphira đang nhấn vào da thịt nó. Mí mắt dầy của cô ả nheo lại trong lúc nhìn thẳng vào mặt nó.
Sau một hồi, cô nàng mới nhấc móng lên, cứ như người ta rút ngón tay lại. Lúc này, Eragon mới có thể rụt tay lại được. Nó nuốt nước bọt rồi nắm chặt lấy cây gậy, dùng định lực để lờ đi chai rượu mật ong kia và tập trung tinh thần vào những thứ trước mắt, thay vì để nội tâm đắm chìm vào bóng tối.
Roran lấy ra nửa miếng bánh mì từ trong giỏ, ngưng một chút rồi mỉm cười nói:
- Em có muốn ăn thêm miếng thịt nai không? Anh chưa có ăn hết phần của anh.
Anh đưa ra cây que gỗ ghim lấy ba miếng thịt vàng ươm. Khứu giác của Eragon ngửi ra được hương vị nồng nàn từ que thịt khiến nó nhớ lại những đêm đông lạnh buốt mà nó, Roran và chú Garrow tụ tập quanh bếp lửa ăn uống và trò chuyện với nhau. Miệng nó chảy nước miếng.
Roran nói:
- Còn nóng đó.
Rồi vẫy vẫy que thịt nai trước mặt Eragon.
Ráng kềm chế, Eragon lắc đầu.
- Đưa em bánh mì là được rồi.
- Em có chắc không? Miếng thịt này tuyệt lắm, không dai quá cũng không mềm quá, và được nêm nếm tuyệt hảo. Thịt thì tươi rói, cắn một miếng cứ như là nuốt đầy miệng món bò ninh nhừ của Elain.
- Không, em không ăn.
- Thử đi, em sẽ thích lắm.
- Roran, đừng có chọc em nữa và đưa miếng bánh mì qua đây.
- À, thấy chưa, em nhìn khá hơn một chút rồi. Có lẽ em không phải là cần bánh mì mà là cần người ghẹo cho em cáu lên, há?
Eragon lườm người anh họ rồi trong chớp mắt thò tay giựt lấy mẩu bánh mì khỏi tay Roran. Điều này khiến Roran lấy làm hứng thú hơn nữa.
Trong lúc Eragon xé mẩu bánh mì, anh ta nói:
- Anh không biết em làm sao có thể sống chỉ bằng trái cây, bánh mì và rau quả. Một người đàn ông cần phải ăn thịt để giữ sức lực. Em không cảm thấy nhớ món này à?
- Nhớ hơn là anh tưởng đấy.
- Vậy thì sao cứ phải gò bó mình thế? Vạn vật trên thế gian này phải ăn thịt loài khác để sống, cho dù là cỏ cây, cũng phải thế để mà sinh tồn. Đó là tự nhiên của mỗi chúng ta. Sao cứ phải ráng chống lai quy luật tự nhiên thế?
“Hồi ở Ellesméra em cũng có nói vậy.” Saphira nhận xét. “Nhưng anh ta không chịu nghe em.”
Eragon nhún vai.
- Chúng ta đã bàn qua việc này rồi. Em làm theo ý em, anh làm theo ý anh, không ai phải nghe lời ai để mà sống. Nhưng thật sự em không nhẫn tâm ăn thịt những động vật mà em có thể chia sẻ được cảm giác và suy nghĩ của chúng.
Đầu mũi của Saphira rúm lại trong khi đám vảy cọ quẹt vào một vòm đá phẳng lì trên mặt đất.
“Anh ấy thiệt là hết nói nổi.”
Cô nàng vươn dài cổ ra, dùng miệng đầy nước miếng tợp lấy miếng thịt nai trên tay Roran.
Que thịt gãy rột rột khi bị cô nàng ngoạm, rồi thì mọi thứ biến mất vào cái bụng khổng lồ của cô ả.
“Ừm, anh không có nói quá đâu,” Cô nàng nói với Roran. “Miếng thịt này vừa ngọt vừa tươi, mềm mềm, mặn mặn ngon vô cùng, khiến cả người em cứ ngọ nguậy vì khoái trá. Anh nên nấu ăn thường một chút, Roran - Cây Búa Dũng Mãnh. Lần sau em nghĩ anh nên làm thịt vài con nai một lúc. Nếu không thì em cũng không đủ dùng bữa.”
Roran lưỡng lự không biết yêu cầu của cô nàng là đùa hay nghiêm túc. Và nếu là nghiêm túc thì không biết có cách nào để gỡ anh ra khỏi cái nghĩa vụ phiền hà không mời mà đến này. Anh ta nhìn Eragon để cầu cứu, nó đang phá ra cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Roran và tình cảnh khó khăn của anh.
Tiếng cười giòn giã của Saphira cùng với Eragon vang dội khắp khe núi. Hàm răng cô nàng loé lên dưới ánh sáng của than hồng.
Một giờ đồng hồ sau khi cả ba đã đi nghỉ, Eragon nằm bên cạnh Saphira, trong đống mền đắp để tránh cái lạnh ban đêm. Mọi vật xung quanh vô cùng tĩnh lặng như thể có pháp sư nào đang bỏ bùa mê lên vạn vật trên Trái Đất, khiến tất cả đều đang chìm đắm vào giấc ngủ vĩnh hằng và cứ vĩnh viễn giữ nguyên trạng thái như vậy dưới ánh sao đêm lấp lánh.
Không cần nhúc nhích, Eragon thì thầm trong đầu: “Saphira?”
“Gì vậy tiểu ca?”
“Nếu anh đoán đúng và hắn ta đang ở Helgrind thì sao đây? Anh không biết đến lúc đó phải làm gì. Cho anh biết anh sẽ phải làm gì đi.”
“Em không biết, tiểu ca. Đây là quyết định mà anh phải tự chọn. Cách làm việc của loài người không giống loài rồng chúng em. Nếu là em thì em sẽ vặn đầu hắn xuống rồi nuốt chửng người hắn, nhưng em nghĩ đối với anh thì điều này không phải đạo.” “Vậy em có ủng hộ anh không, cho dù là anh quyết định thế nào đi nữa?”
“Luôn luôn như vậy, tiểu ca. Thôi nghỉ ngơi đi. Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi.”
Yên tâm được một chút, lúc này Eragon mới nhìn lên các vì sao trên trời. Nhịp thở trở nên chậm lại trong lúc nó dần dần chìm vào trạng thái nhập định mà đã thay thế giấc ngủ của nó từ bao lâu nay. Nó vẫn cảm nhận được mọi thứ chung quanh, nhưng dưới những chòm sao sáng này, giấc mộng mờ ảo của nó lại theo thói quen hiện ra
/240
|