Con trai có khát vọng có chí khí, trong lòng Đoàn Chính Huân đương nhiên rất vui mừng. Nhưng thái độ của Đoàn Dịch Kiệt đối với phụ nữ lại làm ông nhíu mày.
Ngoại trừ vận khí tốt gặp được phu nhân cùng chung hoạn nạn, nối dõi tông đường, thì những người khác không phải để điều hòa cuộc sống quá nhiều mưa bom bão đạn sao? Đàn ông đặt công danh sự nghiệp lên đầu không sai, không cưới vợ cũng không sao, nhưng không thể luôn mặt lạnh như sương không gần nữ sắc.
Cho nên khi Đoàn Dịch Kiệt có tin đồn, Đoàn Chính Huân không chỉ không mất hứng mà còn vì con trai mở lòng mà thầm vui mừng. Phái người bí mật điều tra, tin tức đưa về lại khiến ông nhíu mày. Vị nhị tiểu thư nhà họ Hứa kia không chỉ tránh phủ Đại Soái còn không kịp, mà trong mắt vốn cũng không để ý con trai ông.
Hứa Lương Thần theo sau nha đầu, đi qua hành lang phong vũ. Ở chỗ rẽ tường hoa bên ngoài viện lại thấy Lư phu nhân mặc sườn xám tối màu thêu hoa đứng cách đó không xa đang nói chuyện với một người đàn ông mặc quân trang: “. . . . . . Mẹ cũng đã nhắc đến vài lần, em hai mấy năm nay cũng khổ tâm, anh cứ giả vờ hồ đồ là được, để Kỳ Bình trở về đi. . . . . .”
Nghe giọng điệu này. . . . . . Hứa Lương Thần chấn động, chẳng lẽ là Đoàn đại soái? Người đàn ông buông thõng hai tay đi thong thả bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang đây, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt sắc bén híp lại, môi nhếch, sắc mặt thâm trầm.
Khí thế mạnh mẽ đè nén người khác như vậy ngoại trừ chủ nhân phủ Soái thì còn có thể là ai chứ. Trái tim Hứa Lương Thần đập mạnh vài nhịp, nhưng nghĩ đến chuyện mình muốn lui bước bứt ra còn cần vị Đại Soái này gật đầu cho đi, cô liền chậm rãi khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng đi qua.
Lư phu nhân chú ý tới ánh mắt chồng, vì thế không nói tiếp nữa. Chờ Hứa Lương Thần lễ phép vấn an, cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi, liếc nhìn chồng một cái, nhưng không giới thiệu.
Hứa Lương Thần không lưu lại, vấn an xong liền vào trong viện.
Đôi mắt sáng quắc của Đoàn Chính Huân nhìn chằm chằm cô đi vào cửa lớn. Vị tiểu thư nhà họ Hứa này trấn định thong dong khiến ông âm thầm gật đầu. Không hổ là người mà con trai soi mói của ông nhìn trúng, dung mạo đương nhiên không cần phải nói, biết rõ là ông mà không nịnh nọt lấy lòng cũng không hoảng sợ, khí độ này không phải cô gái tầm thường có thể có.
“Đại soái thấy được không, cảm thấy thế nào?” Lư phu nhân đi tới, nhẹ giọng hỏi.
Đoàn Chính Huân gật gật đầu, theo đường mòn đi ra ngoài, giọng nói trầm thấp đứt quãng xuyên qua bụi hoa truyền tới: “Cũng thế, cũng thế, cứ quyết định như vậy. . . . . . Chẳng qua không cần sốt ruột, dù nói thế nào cũng là tiểu thư thế gia, còn du học . . . . . . Không khỏi có chút kiêu ngạo, tính tình cũng ngang ngược. . . . . . Cứ làm theo lời anh nói. . . . . .”
Lư phu nhân tiễn Đoàn Chính Huân rời đi, nhìn bóng lưng chồng có chút bất đắc dĩ thở dài. Vốn muốn mượn chuyện tinh thần lão thái thái có chuyển biến tốt đẹp và chuyện lão đại, thuyết phục ông để Kỳ Bình trở về, ai biết vẫn không được, hai người này, aiz.
Hứa Lương Thần lên tầng, gặp dì Ba đứng ở đại sảnh, bọn nha đầu bận rộn lại lặng ngắt như tờ; Đoàn Dịch Kiệt đứng ở giữa phòng trong và phòng khách, quay mặt nhìn bên trong.
Chào hỏi qua với tam phu nhân xong, thấy tam phu nhân nhận một chén thuốc từ tay nha đầu, cô liền cười nói: “Tinh thần lão phu nhân thế nào?” Thuận tay đỡ lấy khay. Tam phu nhân cười trả lời, ánh mắt lướt qua Đoàn Dịch Kiệt và Hứa Lương Thần, không từ chối để Hứa Lương Thần bưng thuốc: “Lão thái thái đang chờ đó, làm phiền Hứa tiểu thư rồi.”
Tuy rằng thật lòng muốn bưng, nhưng sự khách khí của tam phu nhân vẫn khiến Hứa Lương Thần hơi lúng túng, không nói gì xoay người đi vào. Cảnh Văn Thanh đang đỡ lão phu nhân dậy, thấy Hứa Lương Thần đi tới, nụ cười cứng lại, chợt vươn tay: “Việc này sao dám để Hứa tiểu thư làm? Cô ngồi đi để tôi. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, tam phu nhân ở cửa cười nói: “Cảnh tiểu thư, phu nhân cho mời, ở dưới lầu.”
Cảnh Văn Thanh đáp một tiếng, vội đứng dậy đi xuống. Hứa Lương Thần hỏi thăm sức khỏe lão thái thái, sau đó chậm rãi đút từng thìa thuốc cho bà, thu thập xong mới ngồi xuống. Tinh thần lão thái thái cũng không tệ, kéo tay cô nói chút việc nhà.
Đoàn Dịch Kiệt đi tới, vừa đưa nước tới vừa nói: “Bà nội, nghe nói trung y nổi tiếng Bắc Kinh Thi Trọng An đã đến Yến Châu, cha đã đã phái người đi mời; Còn có, cháu mời thêm một bác sĩ Tây y, bà nội để xem ông ta nói thế nào, có được không?” Nói xong nhìn Hứa Lương Thần một cái: “Cô ấy du học trở về, Tây y có hiệu quả hay không cô ấy hiểu nhất, bà nội không ngại hỏi một chút xem.”
Nghe được tên Thi Trọng An, trong lòng Hứa Lương Thần dao động, ông và dượng Giang chẳng khác nào tri kỷ . . . . . . Lại nghe Đoàn Dịch Kiệt nói lão thái thái dường như không chấp nhận Tây y, liền nhận lấy chén trà, phụ họa lời Đoàn Dịch Kiệt nói, nói với lão phu nhân vài vấn đề về Trung Tây y.
Thấy cô và Đoàn Dịch Kiệt kẻ xướng người hoạ, trong lòng lão phu nhân vui mừng, tư tưởng bài xích Tây y cũng phai nhạt rất nhiều, cười gật đầu đồng ý. Nói một lúc thấy lão phu nhân có chút mệt mỏi, Hứa Lương Thần đỡ bà nằm xuống, hai người cùng rời đi.
Hôm nay lão phu nhân không giữ lại nữa, chắc cô có thể về nhà rồi nhỉ? Hứa Lương Thần nghĩ, bất tri bất giác theo Đoàn Dịch Kiệt đi ra. Ánh mặt trời chiếu rọi trên đường, quay mặt nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, Hứa Lương Thần bất giác nhớ tới cái hôn tối hôm qua.
Cảm giác trong lòng rất quái dị, nhìn người chung quanh đi qua ào ào chào hỏi nên cũng không hé răng. Rất nhanh đã đến Tây Viên, vào phòng khách, thấy hai nha đầu đều ở trong viện, Hứa Lương Thần dừng bước ngước mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt, nghiêm túc hỏi: “Đoàn tiên sinh, tôi có thể về chưa?”
Đoàn Dịch Kiệt nhíu đôi mày kiếm, ánh sáng trong mắt lấp lánh, thật đúng là không muốn ở lại phủ Đại Soái, uổng công bổn đại thiếu nhường cả Tây Viên yêu thích nhất ra cũng chỉ ở lại một đêm liền vội vã trở về? Luyến tiếc tên trúc mã kia như vậy sao? Vốn tưởng rằng tên người nước ngoài kia là chính chủ, không ngờ còn ẩn giấu một cái tai hoạ ngầm thật lớn.
Nhìn Hứa Lương Thần quật cường cố chấp, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt có chút không vui, không khỏi nheo mắt nhìn cô chằm chằm lạnh lùng nói: “Luyến tiếc như vậy sao?”
Đại thiếu mặt lạnh nói cái gì? Luyến tiếc cái gì? Hứa Lương Thần hơi hơi nhíu mày, có chút không hiểu nhìn anh: “Đoàn tiên sinh nói chuyện có thể gọn gàng dứt khoát một chút được không? Tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, lão phu nhân đã gặp rồi, Đoàn tiên sinh cũng mời bác sĩ đến rồi. . . . . . Tôi có thể đi rồi chứ?”
Rõ ràng lúc trước có ước định, đường đường Thiếu soái sẽ không chơi xấu chứ? Hứa Lương Thần lườm anh: “Quân tử nói chuyện phải giữ lời, anh không thể nuốt lời. . . . . . Đạo lý đơn giản như vậy, không cần một cô gái như tôi nói cho Đoàn tiên sinh đúng không?”
“Em muốn nói cho tôi cái gì?” Đoàn Dịch Kiệt nhàn nhạt nhếch môi, hứng thú hỏi.
Rõ ràng trong lòng biết rõ còn giả ngu, Hứa Lương Thần bĩu môi, quay đầu nhìn anh, vừa khéo Đoàn Dịch Kiệt cũng hơi nghiêng người cúi đầu, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rất gần. Người đàn ông trước mắt mặc quân phục, một lọn tóc đen rơi ra khỏi mũ quân, đôi mắt như ánh sao, môi mỏng hơi cong lên, bỗng nhiên có một cảm giác quái dị từ đáy lòng trào lên. Tim Hứa Lương Thần không khỏi đập “thình thịch”, hơi ngây người, xốc lại tinh thần: “Đoàn tiên sinh. . . . . .” .
Đoàn Dịch Kiệt chỉ cảm thấy mỗi một tiếng “Đoàn tiên sinh” kia càng ngày càng chói tai, càng nghe càng phiền chán, không khỏi nhăn mày kiếm nhìn Hứa Lương Thần nói: “Lấy giao tình của chúng ta, Lương Thần không cần gọi tôi là ‘Đoàn tiên sinh’ chứ?” Thực nhẹ nhàng gọi “Lương Thần”, thấy đôi mắt đen láy của Hứa Lương Thần cảnh giác nhìn anh, mặt anh không khỏi đen lại, cảnh cáo: “Không được gọi Đoàn tiên sinh nữa, còn gọi nữa tôi sẽ. . . . . .”
Hứa Lương Thần cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự có chút kỳ quái, Đoàn Dịch Kiệt bỗng nhiên nổi điên làm gì? Trước giờ vẫn gọi Đoàn tiên sinh mà, không gọi thế thì gọi bằng gì? Bị ánh mắt uy hiếp của anh nhìn đến căng thẳng, cô không tự chủ được nói: “Đoàn tiên sinh. . . . . .”
Nói chưa được nửa câu, Đoàn Dịch Kiệt đã nhanh chóng vươn tay cúi đầu, cánh tay dài chụp tới ôm lấy vòng eo mê người kia. Đã sớm đã cảnh cáo em, không được giương đông kích tây, coi như em sáng suốt không có gì với tên giặc tây kia, thế mà lại xoay người đến dinh thự nhà họ Giang. . . . . . Oán hận cúi đầu, hôn xuống đôi môi đỏ mọng chọc người kia.
Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên, đầu “bùm” một tiếng, nháy mắt giống như một thế kỷ. Cô khó thở giãy dụa, cuối cùng dùng sức đẩy Đoàn Dịch Kiệt ra, vừa vội vàng lùi bước đỡ lấy cái bàn bình phục hô hấp, vừa oán hận trừng Đoàn Dịch Kiệt, nổi giận đùng đùng nâng tay xoa xoa môi, nắm tay nắm rồi lại buông ra. Đúng là đồ vô lại, lặp đi lặp lại nhiều lần nên nghiện rồi hả?!
Thật sự là bỏ lỡ rất nhiều, Đoàn Dịch Kiệt vô cùng lưu luyến mím môi, như cười như không liếc nhìn Hứa Lương Thần. Để tôi phát hiện, Hứa Lương Thần, bổn đại thiếu muốn cái gì sẽ không buông tay. Dù là trúc mã hay tên người nước ngoài kia, ai cũng đừng nghĩ, hừ!
Nhìn gò má Hứa Lương Thần đỏ ửng nổi giận đùng đùng, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt tương đối thích, trên mặt lại rất nghiêm túc nói: “Đã nói không được gọi là Đoàn tiên sinh, là tự em muốn gọi. Về sau chỉ cần em gọi Đoàn tiên sinh, tôi sẽ coi như em ra ám hiệu với tôi. . . . . .”
“. . . . . .” Hứa Lương Thần xấu hổ và giận dữ đến mức không nói được gì, loại vô lại này, chỉ cần dây vào sẽ phải chịu thiệt, mau chóng rời đi thì tốt hơn!
Cô không thèm để ý đến Đoàn Dịch Kiệt quay đầu bước đi. Đi quá vội vàng nên chưa ra đến cửa đã suýt nữa đâm vào Lư phu nhân đang đi vào. Hứa Lương Thần vội vàng né tránh, Lư phu nhân hoảng hốt hoàn hồn, khó khăn dừng bước.
Ngoại trừ vận khí tốt gặp được phu nhân cùng chung hoạn nạn, nối dõi tông đường, thì những người khác không phải để điều hòa cuộc sống quá nhiều mưa bom bão đạn sao? Đàn ông đặt công danh sự nghiệp lên đầu không sai, không cưới vợ cũng không sao, nhưng không thể luôn mặt lạnh như sương không gần nữ sắc.
Cho nên khi Đoàn Dịch Kiệt có tin đồn, Đoàn Chính Huân không chỉ không mất hứng mà còn vì con trai mở lòng mà thầm vui mừng. Phái người bí mật điều tra, tin tức đưa về lại khiến ông nhíu mày. Vị nhị tiểu thư nhà họ Hứa kia không chỉ tránh phủ Đại Soái còn không kịp, mà trong mắt vốn cũng không để ý con trai ông.
Hứa Lương Thần theo sau nha đầu, đi qua hành lang phong vũ. Ở chỗ rẽ tường hoa bên ngoài viện lại thấy Lư phu nhân mặc sườn xám tối màu thêu hoa đứng cách đó không xa đang nói chuyện với một người đàn ông mặc quân trang: “. . . . . . Mẹ cũng đã nhắc đến vài lần, em hai mấy năm nay cũng khổ tâm, anh cứ giả vờ hồ đồ là được, để Kỳ Bình trở về đi. . . . . .”
Nghe giọng điệu này. . . . . . Hứa Lương Thần chấn động, chẳng lẽ là Đoàn đại soái? Người đàn ông buông thõng hai tay đi thong thả bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang đây, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt sắc bén híp lại, môi nhếch, sắc mặt thâm trầm.
Khí thế mạnh mẽ đè nén người khác như vậy ngoại trừ chủ nhân phủ Soái thì còn có thể là ai chứ. Trái tim Hứa Lương Thần đập mạnh vài nhịp, nhưng nghĩ đến chuyện mình muốn lui bước bứt ra còn cần vị Đại Soái này gật đầu cho đi, cô liền chậm rãi khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng đi qua.
Lư phu nhân chú ý tới ánh mắt chồng, vì thế không nói tiếp nữa. Chờ Hứa Lương Thần lễ phép vấn an, cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi, liếc nhìn chồng một cái, nhưng không giới thiệu.
Hứa Lương Thần không lưu lại, vấn an xong liền vào trong viện.
Đôi mắt sáng quắc của Đoàn Chính Huân nhìn chằm chằm cô đi vào cửa lớn. Vị tiểu thư nhà họ Hứa này trấn định thong dong khiến ông âm thầm gật đầu. Không hổ là người mà con trai soi mói của ông nhìn trúng, dung mạo đương nhiên không cần phải nói, biết rõ là ông mà không nịnh nọt lấy lòng cũng không hoảng sợ, khí độ này không phải cô gái tầm thường có thể có.
“Đại soái thấy được không, cảm thấy thế nào?” Lư phu nhân đi tới, nhẹ giọng hỏi.
Đoàn Chính Huân gật gật đầu, theo đường mòn đi ra ngoài, giọng nói trầm thấp đứt quãng xuyên qua bụi hoa truyền tới: “Cũng thế, cũng thế, cứ quyết định như vậy. . . . . . Chẳng qua không cần sốt ruột, dù nói thế nào cũng là tiểu thư thế gia, còn du học . . . . . . Không khỏi có chút kiêu ngạo, tính tình cũng ngang ngược. . . . . . Cứ làm theo lời anh nói. . . . . .”
Lư phu nhân tiễn Đoàn Chính Huân rời đi, nhìn bóng lưng chồng có chút bất đắc dĩ thở dài. Vốn muốn mượn chuyện tinh thần lão thái thái có chuyển biến tốt đẹp và chuyện lão đại, thuyết phục ông để Kỳ Bình trở về, ai biết vẫn không được, hai người này, aiz.
Hứa Lương Thần lên tầng, gặp dì Ba đứng ở đại sảnh, bọn nha đầu bận rộn lại lặng ngắt như tờ; Đoàn Dịch Kiệt đứng ở giữa phòng trong và phòng khách, quay mặt nhìn bên trong.
Chào hỏi qua với tam phu nhân xong, thấy tam phu nhân nhận một chén thuốc từ tay nha đầu, cô liền cười nói: “Tinh thần lão phu nhân thế nào?” Thuận tay đỡ lấy khay. Tam phu nhân cười trả lời, ánh mắt lướt qua Đoàn Dịch Kiệt và Hứa Lương Thần, không từ chối để Hứa Lương Thần bưng thuốc: “Lão thái thái đang chờ đó, làm phiền Hứa tiểu thư rồi.”
Tuy rằng thật lòng muốn bưng, nhưng sự khách khí của tam phu nhân vẫn khiến Hứa Lương Thần hơi lúng túng, không nói gì xoay người đi vào. Cảnh Văn Thanh đang đỡ lão phu nhân dậy, thấy Hứa Lương Thần đi tới, nụ cười cứng lại, chợt vươn tay: “Việc này sao dám để Hứa tiểu thư làm? Cô ngồi đi để tôi. . . . . .”
Còn chưa dứt lời, tam phu nhân ở cửa cười nói: “Cảnh tiểu thư, phu nhân cho mời, ở dưới lầu.”
Cảnh Văn Thanh đáp một tiếng, vội đứng dậy đi xuống. Hứa Lương Thần hỏi thăm sức khỏe lão thái thái, sau đó chậm rãi đút từng thìa thuốc cho bà, thu thập xong mới ngồi xuống. Tinh thần lão thái thái cũng không tệ, kéo tay cô nói chút việc nhà.
Đoàn Dịch Kiệt đi tới, vừa đưa nước tới vừa nói: “Bà nội, nghe nói trung y nổi tiếng Bắc Kinh Thi Trọng An đã đến Yến Châu, cha đã đã phái người đi mời; Còn có, cháu mời thêm một bác sĩ Tây y, bà nội để xem ông ta nói thế nào, có được không?” Nói xong nhìn Hứa Lương Thần một cái: “Cô ấy du học trở về, Tây y có hiệu quả hay không cô ấy hiểu nhất, bà nội không ngại hỏi một chút xem.”
Nghe được tên Thi Trọng An, trong lòng Hứa Lương Thần dao động, ông và dượng Giang chẳng khác nào tri kỷ . . . . . . Lại nghe Đoàn Dịch Kiệt nói lão thái thái dường như không chấp nhận Tây y, liền nhận lấy chén trà, phụ họa lời Đoàn Dịch Kiệt nói, nói với lão phu nhân vài vấn đề về Trung Tây y.
Thấy cô và Đoàn Dịch Kiệt kẻ xướng người hoạ, trong lòng lão phu nhân vui mừng, tư tưởng bài xích Tây y cũng phai nhạt rất nhiều, cười gật đầu đồng ý. Nói một lúc thấy lão phu nhân có chút mệt mỏi, Hứa Lương Thần đỡ bà nằm xuống, hai người cùng rời đi.
Hôm nay lão phu nhân không giữ lại nữa, chắc cô có thể về nhà rồi nhỉ? Hứa Lương Thần nghĩ, bất tri bất giác theo Đoàn Dịch Kiệt đi ra. Ánh mặt trời chiếu rọi trên đường, quay mặt nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên, Hứa Lương Thần bất giác nhớ tới cái hôn tối hôm qua.
Cảm giác trong lòng rất quái dị, nhìn người chung quanh đi qua ào ào chào hỏi nên cũng không hé răng. Rất nhanh đã đến Tây Viên, vào phòng khách, thấy hai nha đầu đều ở trong viện, Hứa Lương Thần dừng bước ngước mắt nhìn Đoàn Dịch Kiệt, nghiêm túc hỏi: “Đoàn tiên sinh, tôi có thể về chưa?”
Đoàn Dịch Kiệt nhíu đôi mày kiếm, ánh sáng trong mắt lấp lánh, thật đúng là không muốn ở lại phủ Đại Soái, uổng công bổn đại thiếu nhường cả Tây Viên yêu thích nhất ra cũng chỉ ở lại một đêm liền vội vã trở về? Luyến tiếc tên trúc mã kia như vậy sao? Vốn tưởng rằng tên người nước ngoài kia là chính chủ, không ngờ còn ẩn giấu một cái tai hoạ ngầm thật lớn.
Nhìn Hứa Lương Thần quật cường cố chấp, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt có chút không vui, không khỏi nheo mắt nhìn cô chằm chằm lạnh lùng nói: “Luyến tiếc như vậy sao?”
Đại thiếu mặt lạnh nói cái gì? Luyến tiếc cái gì? Hứa Lương Thần hơi hơi nhíu mày, có chút không hiểu nhìn anh: “Đoàn tiên sinh nói chuyện có thể gọn gàng dứt khoát một chút được không? Tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng nhắc tới, lão phu nhân đã gặp rồi, Đoàn tiên sinh cũng mời bác sĩ đến rồi. . . . . . Tôi có thể đi rồi chứ?”
Rõ ràng lúc trước có ước định, đường đường Thiếu soái sẽ không chơi xấu chứ? Hứa Lương Thần lườm anh: “Quân tử nói chuyện phải giữ lời, anh không thể nuốt lời. . . . . . Đạo lý đơn giản như vậy, không cần một cô gái như tôi nói cho Đoàn tiên sinh đúng không?”
“Em muốn nói cho tôi cái gì?” Đoàn Dịch Kiệt nhàn nhạt nhếch môi, hứng thú hỏi.
Rõ ràng trong lòng biết rõ còn giả ngu, Hứa Lương Thần bĩu môi, quay đầu nhìn anh, vừa khéo Đoàn Dịch Kiệt cũng hơi nghiêng người cúi đầu, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rất gần. Người đàn ông trước mắt mặc quân phục, một lọn tóc đen rơi ra khỏi mũ quân, đôi mắt như ánh sao, môi mỏng hơi cong lên, bỗng nhiên có một cảm giác quái dị từ đáy lòng trào lên. Tim Hứa Lương Thần không khỏi đập “thình thịch”, hơi ngây người, xốc lại tinh thần: “Đoàn tiên sinh. . . . . .” .
Đoàn Dịch Kiệt chỉ cảm thấy mỗi một tiếng “Đoàn tiên sinh” kia càng ngày càng chói tai, càng nghe càng phiền chán, không khỏi nhăn mày kiếm nhìn Hứa Lương Thần nói: “Lấy giao tình của chúng ta, Lương Thần không cần gọi tôi là ‘Đoàn tiên sinh’ chứ?” Thực nhẹ nhàng gọi “Lương Thần”, thấy đôi mắt đen láy của Hứa Lương Thần cảnh giác nhìn anh, mặt anh không khỏi đen lại, cảnh cáo: “Không được gọi Đoàn tiên sinh nữa, còn gọi nữa tôi sẽ. . . . . .”
Hứa Lương Thần cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật sự có chút kỳ quái, Đoàn Dịch Kiệt bỗng nhiên nổi điên làm gì? Trước giờ vẫn gọi Đoàn tiên sinh mà, không gọi thế thì gọi bằng gì? Bị ánh mắt uy hiếp của anh nhìn đến căng thẳng, cô không tự chủ được nói: “Đoàn tiên sinh. . . . . .”
Nói chưa được nửa câu, Đoàn Dịch Kiệt đã nhanh chóng vươn tay cúi đầu, cánh tay dài chụp tới ôm lấy vòng eo mê người kia. Đã sớm đã cảnh cáo em, không được giương đông kích tây, coi như em sáng suốt không có gì với tên giặc tây kia, thế mà lại xoay người đến dinh thự nhà họ Giang. . . . . . Oán hận cúi đầu, hôn xuống đôi môi đỏ mọng chọc người kia.
Hứa Lương Thần chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên, đầu “bùm” một tiếng, nháy mắt giống như một thế kỷ. Cô khó thở giãy dụa, cuối cùng dùng sức đẩy Đoàn Dịch Kiệt ra, vừa vội vàng lùi bước đỡ lấy cái bàn bình phục hô hấp, vừa oán hận trừng Đoàn Dịch Kiệt, nổi giận đùng đùng nâng tay xoa xoa môi, nắm tay nắm rồi lại buông ra. Đúng là đồ vô lại, lặp đi lặp lại nhiều lần nên nghiện rồi hả?!
Thật sự là bỏ lỡ rất nhiều, Đoàn Dịch Kiệt vô cùng lưu luyến mím môi, như cười như không liếc nhìn Hứa Lương Thần. Để tôi phát hiện, Hứa Lương Thần, bổn đại thiếu muốn cái gì sẽ không buông tay. Dù là trúc mã hay tên người nước ngoài kia, ai cũng đừng nghĩ, hừ!
Nhìn gò má Hứa Lương Thần đỏ ửng nổi giận đùng đùng, trong lòng Đoàn Dịch Kiệt tương đối thích, trên mặt lại rất nghiêm túc nói: “Đã nói không được gọi là Đoàn tiên sinh, là tự em muốn gọi. Về sau chỉ cần em gọi Đoàn tiên sinh, tôi sẽ coi như em ra ám hiệu với tôi. . . . . .”
“. . . . . .” Hứa Lương Thần xấu hổ và giận dữ đến mức không nói được gì, loại vô lại này, chỉ cần dây vào sẽ phải chịu thiệt, mau chóng rời đi thì tốt hơn!
Cô không thèm để ý đến Đoàn Dịch Kiệt quay đầu bước đi. Đi quá vội vàng nên chưa ra đến cửa đã suýt nữa đâm vào Lư phu nhân đang đi vào. Hứa Lương Thần vội vàng né tránh, Lư phu nhân hoảng hốt hoàn hồn, khó khăn dừng bước.
/85
|