Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ ánh mắt tập trung lên hai người bọn họ.
Giáo sư trên bục giảng cười cười: Nếu đã đến dự thính, vậy thì càng phải giải được bài này, để tôi xem thử kết quả buổi dự thính ra sao?
Trong lúc giảng bài, giáo sư thỉnh thoảng nhìn về phía cuối lớp, chỉ thấy nữ sinh đó chơi di động rồi lại ngồi chống cằm thất thần, chắc chỉ nghe giảng được mấy phút.
Đường Nhân: ...
Dương Duyệt nhìn Đường Nhân, quan sát xem cô có gì khác so với những nữ sinh khác, nhưng rốt cuộc cũng không phát hiện ra.
Bạn ngồi cùng bàn nói: Bộ dạng rất xinh đẹp, chắc chắn không chỉnh sửa. Nếu là sinh viên trường này thì chắc thành tích cũng phải rất tốt, có cảm giác đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Dương Duyệt thu hồi tầm mắt: Có lẽ là có gặp qua trên đường hôm ngày hội câu lạc bộ.
Mặc dù cô ta có cảm tình đối với Lục Trì, nhưng cũng không phải cái loại thích làm tiểu tam, tình cảm của hai người họ rõ ràng rất tốt, Dương Duyệt có chen chân vào thì cũng mất mặt.
Đường Nhân dùng chân đá đá Lục Trì.
Lục Trì thở dài, hiểu rõ ý tứ của giáo sư, khẽ mấp máy môi.
Giọng nói của anh cực nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng. Đường Nhân thính tai, nhanh chóng nghe rõ trình tự anh nói, mặc dù không chi tiết, nhưng cũng đủ để cô làm được một đoạn rồi.
Hơn nữa mới bắt đầu học, cho nên bài học cũng chưa quá khó khăn.
Đường Nhân ho nhẹ một tiếng, đi lên bục giảng, cuối cùng chỉ viết một nửa bài làm trên bảng đen, sau đó mỉm cười nhìn về phía giáo sư.
Toán cao cấp và toán cao trung không giống nhau, cho dù cô thông minh đến mấy cũng phải sao chép lại, cô không học môn này, cho nên rất khó để giải một bài toán cao cấp.
Mặc dù Lục Trì nói trình tự cách giải cho cô, nhớ kỹ có thể áp dụng được, còn những bước tính toán đều do tự cô giải.
Giáo sư luôn dõi theo, cũng không ngờ cô có thể làm đúng trình tự, cho dù chỉ giải được một nửa những cũng gật gật đầu: Chị là sinh viên khoa nào?
Đường Nhân ngoan ngoãn trả lời: Khoa ngoại thương ạ.
Giáo sư không còn lý do để giữ cô lại, khoát khoát tay ý bảo cô về chỗ ngồi, sau đó lại tiếp tục giảng bài.
Sau khi quay lại chỗ ngồi, Đường Nhân thở dài một hơi, oán hận nói: Nếu tớ biết trước giáo sư tiết này thích bắt sinh viên trả lời thì tớ đã không đến rồi...
Thật đáng sợ, so với cao trung thì đại học đáng sợ hơn rất nhiều.
Lục Trì nhìn cô, không nói lời nào.
Đường Nhân đột nhiên kịp phản ứng, nhớ ra Lục Trì đã giúp cô mà cô còn oán hận như vậy, nên cô vội vàng dịu giọng: Rồi rồi rồi, ngày ngày đều tới tìm cậu.
Lúc này Lục Trì mới gật đầu hài lòng.
Đường Nhân nhịn không được thầm nghĩ, từ lúc lên đại học tới giờ Lục Trì càng ngày càng bộc lộ tính cách rất rõ ràng, bây giờ còn không thèm che giấu.
Qua một lát, cô tiến tới gần nhỏ giọng nói: Ngày mai tớ đi thi đấu giao hữu, cậu đi xem chứ?
Ánh mắt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bị rèm cửa sổ che một nửa, rơi trên gương mặt cô, tô đậm chỗ sáng chỗ tối rõ ràng trên mặt cô, làm nổi bật lên làn da trắng nõn mịn màng, hình như còn nhìn thấy rõ cả lông tơ.
Lục Trì nghe thấy bản thân trả lời: Ừ.
~
Tháng mười một, thi đấu giao hữu tổ chức vào ngày chủ nhật.
Chuyện này Trương Viện nói cho Đường Nhân biết, bởi vì năm nay sinh viên giỏi thể thao không nhiều, mà đội nữ bóng rổ lại thiếu người.
Đường Nhân được bố trí ở vị trí dự bị.
Đối với chuyện này, Đường Nhân cũng không ý kiến gì, cô được ra sân thì cố gắng chơi hết sức, còn không được ra sân thì lại cố gắng cổ vũ hết mình.
Mà từ nhỏ tới giờ cô chưa bao giờ được thi đấu thật sự.
Trước kia cô có đến trường Đường Quân, xem anh hai cô thi đấu, trong đội bóng nam phần đông đều rất đẹp trai, cho nên phần lớn người đến xem đều là nữ sinh, tiếng la ré rung trời.
Mà trận thi đấu đó thật sự rất đã mắt, khiến người xem như cô cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Cuộc tranh tài tổ chức ở đại học G.
Sân bóng rổ đại học G nằm trong nhà thi đấu, được xây dựng một cách hoành tráng, chỗ ngồi cũng rất nhiều, vì lần này là thi đấu giao hữu, cho nên còn có cả nhà tài trợ.
Đại học S cũng có tài trợ.
Toàn bộ đội nữ đều ở trong phòng nghỉ đợi tí nữa ra sân.
Thi đấu giao hữu rất đơn giản, chỉ là hai bên đội bóng luyện tập thêm mà thôi.
Nhưng các sinh viên lại rất nhiệt tình, còn sớm đã đến ngồi đầy khán đài, không chỉ nữ sinh, mà hơn phân nửa là nam sinh.
Trong phòng nghỉ, Trương Viện đang khởi động cùng với các đồng đội.
Đường Nhân ở kia nhàm chán xoay xoay trái bóng, sắc mặt lạnh nhạt, không sốt ruột, có lẽ hôm nay cô còn không được ra sân.
Cô vào được ghế dự bị đều là do Trương Viện ra sức, thi đấu với vài người trong đội, sau đó đã luyện tập hai tháng.
Nếu kỹ thuật cá nhân của cô hoàn hảo, mà không kết hợp được với đồng đội thì cũng vô dụng.
Trong đội có bạn cùng lớp với Trương Viện, Lâm Lộ hỏi: Nè Đường Nhân, bạn trai em có tới xem không? Nghe nói là đẹp trai lắm hả.
Lâm Lộ nháy nháy mắt với đồng đội ở bên cạnh, cười hì hì.
Đường Nhân nhìn qua thấy hai người đang cười lăn lộn, mỉm cười một cái: Nếu cậu ấy không dám đến thì biết tay em.
Lâm Lộ kêu lên: Được! Cả đội mình sẽ cho cậu ta biết tay.
Các nữ sinh còn lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đường Nhân lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho anh: Cậu đã tới chưa?
Người bên kia vẫn chưa trả lời lại.
~
Đường Đường Đường: Buổi chiều nhất định phải tới.
Lục Trì nhìn thời khóa biểu trong điện thoại một lúc, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một tiết, rồi cuối cùng tắt điện thoại.
Bạn cùng phòng ký túc xá đều rời giường chuẩn bị đi học, tiết này cũng không quá quan trọng, cuối kỳ cũng chỉ làm báo cáo, bình thường cũng ít sinh viên đến lớp.
Chỉ sợ điểm danh bất chợt.
Bạn cùng phòng hỏi anh: Lục Trì, cậu chưa đi hả, hôm nay trốn sao? Lỡ giáo sư điểm danh thì sao?
Nam sinh bên cạnh choàng vai anh: Cậu không biết hả, hôm nay có thi đấu giao hữu bóng rổ ở trường đại học bên cạnh, bạn gái Lục Trì thi đấu mà, là bạn trai phải đến xem chứ.
Bạn cùng phòng gãi gãi đầu, cười nói: À thì ra là vậy, nếu có điểm danh thì để tớ nói giáo sư xem sao.
Làm bạn cùng phòng đã ba tháng rồi, nên mối quan hệ tương đối ổn.
Ngay từ ban đầu, bọn họ cho rằng Lục Trì rất khó sống chung, sau này phát hiện ra cũng không khó, ai nói gì cũng không ý kiến gì, tính tình trầm tĩnh dễ chịu.
Lần trước cả lớp đã biết chuyện bạn gái Lục Trì, sau khi về phòng cũng trêu chọc anh rất lâu, sau đó mới biết bọn họ quen nhau từ thời cao trung rồi.
Hiện tại lên đại học đã sống tự do hơn trước rồi.
Lục Trì cất di động: Cảm ơn.
Đều là bạn cùng phòng mà, cảm ơn cái gì, lần sau có khi tớ còn nhờ cậu giúp. Tớ đi trước đây, nhớ khóa cửa cẩn thận.
Nói xong ba người cùng phòng rời khỏi ký túc xá.
Lục Trì thu dọn vài thứ, cuối cùng bỏ hộp sữa chua trên bàn vào cặp, rồi đóng cửa ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài và bên trong cực kỳ đối lập, thời tiết bên ngoài cực kỳ nóng.
Buổi chiều trời nóng, lại là chủ nhật, trong trường học không nhiều người, Lục Trì mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, mà chóp mũi đã đẫm mồ hôi.
Suy nghĩ một chút, anh nhớ ra lần trước Đường Nhân đưa cho anh cái ô che nắng.
Anh bình thường không thích dùng ô, ngược lại Đường Nhân lại không chịu được ánh nắng mặt trời, cho nên khi hai người ra ngoài sẽ dùng ô che nắng.
Đương nhiên anh cảm thấy dùng ô che nắng cũng tốt, nếu không thì làn da của Đường Nhân sẽ bị cháy nắng mất.
Đại học S và đại học G cũng khá gần nhau, Lục Trì ra khỏi cổng trường, đi bộ thêm mười phút là đến.
Trên đường đi có thể nhìn thấy nóc nhà thi đấu, được thiết kế rất có sáng tạo.
Bên cạnh có hai nữ sinh đang nói chuyện.
Nghe nói hôm nay có cả Phương Minh Hòa đến xem nữa, không biết có gặp mặt được không nữa, nếu có thể nói chuyện thì càng tốt, tớ để ý anh ấy lâu lắm rồi.
Ừ, nhưng sợ xung quanh anh ấy sẽ đầy người vây quanh, không biết xin Wechat được không nè.
Ờ ha, Phương Minh Hòa học đến đại học năm ba rồi mà chưa bao giờ nghe tin tức yêu đương gì, đại học G cũng nhiều nữ sinh đẹp lắm chứ bộ.
Tớ cũng chẳng rõ nữa.
Lục Trì nghe hai nữ sinh nhắc không ngừng đến một người nào đó, cũng đi cùng đến nhà thi đấu.
Bên trong có không ít người đến, tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ, anh tìm một chỗ trống để ngồi, đảm bảo có thể nhìn rõ bên dưới sân.
Trên sân bóng bây giờ chỉ có hai đội cổ vũ.
Anh mở điện thoại di động ra, thấy tin nhắn mới nhất của Đường Nhân, anh nhắn tin trả lời lại.
Lục Lục Lục: Đến rồi.
~
Âm nhạc bắt đầu, đội cổ vũ bắt đầu ra sân nhảy.
Hai đội bóng bắt đầu tiến ra sân, mọi người xung quanh bắt đầu la hét; có thể cảm thấy được bầu không khí cực kỳ sôi động.
Lục Trì cất điện thoại, ngồi xuống bên cạnh một người.
Vóc dáng người bên cạnh cao thẳng, nhìn qua trông rất anh tuấn, mặc quần áo chơi bóng rổ, đầu tóc ẩm ướt, hất ngược hết tóc ra sau.
Đối phương cũng nhìn thoáng ra anh, cười cười.
Lục Trì nhìn lại anh ta, khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng nhìn xuống sân bóng.
Đồng phục đại học S màu đỏ sậm, nữ sinh vóc dáng cao mặc lên người trong cực kỳ hòa khí, trường học còn bán cả đồng phục bóng rổ.
Anh nhìn lướt qua đã tìm ra được Đường Nhân.
Bộ đồng phục màu đỏ sậm càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, khiến người khác không rời mắt được, gương mặt tinh xảo lệ, lúc cười lên mặt mày cong cong như trăng lưỡi liềm.
Vẫn thu hút ánh nhìn từ người khác.
~
Đường Nhân mặc áo đồng phục sát nách, đi tới đi lui, tâm tình kích động.
Nghe thấy tiếng cổ vũ kia, nếu thắng thì tiếng hoan hô càng lớn hơn. Trương Viện cười cổ vũ mọi người tiếp tục nói,: Hôm nay chúng ta thi đấu giao hữu, nhưng cũng phải cố gắng chiến thắng. Không thể để đại học G coi thường chúng ta được.
Các nữ sinh đều gật đầu đồng ý.
Bởi vì các nữ sinh trong đội đã từng thi đấu, cho nên có khả năng kiềm chế sự hưng phấn không giống Đường Nhân là lần đầu tiên.
Đường Nhân cũng bị không khí lây nhiễm, tim bắt đầu đập nhanh, cười một cách vui vẻ, cho dù cô cũng chưa biết mình có được ra sân không.
Lúc ngồi trên hàng ghế dự bị, Đường Nhân bắt đầu nhìn quanh khán đài.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, khắp khán phòng bắt đầu nhìn rõ từng cầu thủ thi đấu của cả hai đội, nắm rõ từng người một.
Chao ôi, nữ sinh đó là tân sinh viên sao? Trông bộ dáng cũng không tệ, mặt thì nhỏ, tên gì vậy?
Để coi... Tớ điều tra hình như tên Đường Nhân, là tân sinh viên năm nay, sao đại học S lại cho tân sinh viên vào đội hình ra sân thế nhỉ?
Quản mấy chuyện đó làm gì, ngắm gái là được rồi, trận đấu hôm nay chắc chắn rất thú vị.
Tiếng bàn tán loáng thoáng truyền đến tai Lục Trì.
Anh hít sâu mấy lần, che giấu đi sự thâm trầm trong ánh mắt, cuối cùng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng nhìn xuống dưới sân.
Từ lâu anh đã biết Đường Nhân cực kỳ thu hút người khác.
Dù sao trước đây anh cũng như vậy mà.
Lâm Lộ uống nước, thấy Đường Nhân đang tìm gì đó, đi tới gần trêu ghẹo: Tìm bạn trai hả?
Đường Nhân xoa xoa mặt: Đương nhiên.
Vừa đứt lời, cô lập tức tìm thấy Lục Trì, anh hoàn toàn nổi bật giữa những người xung quanh, vừa lạnh lùng lại tuấn tú.
Cô giơ cao cánh tay quơ quơ, cười tươi về phía khán đài.
Lục Trì nhẹ nhàng gật đầu lại.
Chưa đợi anh có động tác tiếp theo, hai người đằng sau lạu xôn xao: A a a, tân sinh viên nhìn về phía này á? Nhìn tớ hay nhìn cậu?
Đừng có ảo tưởng, chắc là vẫy tay với Phương Minh Hòa rồi! Dù sao cũng là nam thần trong mắt các nữ sinh mà, ha ha ha.
Nam sinh vừa nói vừa vỗ bả vai người ngồi bên cạnh Lục Trì, cười nói: Phương Minh Hòa, cậu xem học muội nhỏ nhắn xinh xắn ở đại học S đang vẫy tay với cậu kia kìa.
Cơ thể Lục Trì căng cứng, anh hơi nghiêng mặt liếc qua người bên cạnh.
Phương Minh Hòa bị người ngồi sau vỗ vai, nghiêng đầu tính quay lại nói chuyện, vừa đúng lúc chạm mắt với người ngồi bên cạnh, anh ta lại nở nụ cười xã giao.
Lục Trì nhíu mày, lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.
Phương Minh Hòa không hiểu, đưa tay sờ sờ mũi, nghĩ thầm bản thân bị người lạ mặt ghét bỏ sao?
Giáo sư trên bục giảng cười cười: Nếu đã đến dự thính, vậy thì càng phải giải được bài này, để tôi xem thử kết quả buổi dự thính ra sao?
Trong lúc giảng bài, giáo sư thỉnh thoảng nhìn về phía cuối lớp, chỉ thấy nữ sinh đó chơi di động rồi lại ngồi chống cằm thất thần, chắc chỉ nghe giảng được mấy phút.
Đường Nhân: ...
Dương Duyệt nhìn Đường Nhân, quan sát xem cô có gì khác so với những nữ sinh khác, nhưng rốt cuộc cũng không phát hiện ra.
Bạn ngồi cùng bàn nói: Bộ dạng rất xinh đẹp, chắc chắn không chỉnh sửa. Nếu là sinh viên trường này thì chắc thành tích cũng phải rất tốt, có cảm giác đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Dương Duyệt thu hồi tầm mắt: Có lẽ là có gặp qua trên đường hôm ngày hội câu lạc bộ.
Mặc dù cô ta có cảm tình đối với Lục Trì, nhưng cũng không phải cái loại thích làm tiểu tam, tình cảm của hai người họ rõ ràng rất tốt, Dương Duyệt có chen chân vào thì cũng mất mặt.
Đường Nhân dùng chân đá đá Lục Trì.
Lục Trì thở dài, hiểu rõ ý tứ của giáo sư, khẽ mấp máy môi.
Giọng nói của anh cực nhỏ, nhưng lại rất rõ ràng. Đường Nhân thính tai, nhanh chóng nghe rõ trình tự anh nói, mặc dù không chi tiết, nhưng cũng đủ để cô làm được một đoạn rồi.
Hơn nữa mới bắt đầu học, cho nên bài học cũng chưa quá khó khăn.
Đường Nhân ho nhẹ một tiếng, đi lên bục giảng, cuối cùng chỉ viết một nửa bài làm trên bảng đen, sau đó mỉm cười nhìn về phía giáo sư.
Toán cao cấp và toán cao trung không giống nhau, cho dù cô thông minh đến mấy cũng phải sao chép lại, cô không học môn này, cho nên rất khó để giải một bài toán cao cấp.
Mặc dù Lục Trì nói trình tự cách giải cho cô, nhớ kỹ có thể áp dụng được, còn những bước tính toán đều do tự cô giải.
Giáo sư luôn dõi theo, cũng không ngờ cô có thể làm đúng trình tự, cho dù chỉ giải được một nửa những cũng gật gật đầu: Chị là sinh viên khoa nào?
Đường Nhân ngoan ngoãn trả lời: Khoa ngoại thương ạ.
Giáo sư không còn lý do để giữ cô lại, khoát khoát tay ý bảo cô về chỗ ngồi, sau đó lại tiếp tục giảng bài.
Sau khi quay lại chỗ ngồi, Đường Nhân thở dài một hơi, oán hận nói: Nếu tớ biết trước giáo sư tiết này thích bắt sinh viên trả lời thì tớ đã không đến rồi...
Thật đáng sợ, so với cao trung thì đại học đáng sợ hơn rất nhiều.
Lục Trì nhìn cô, không nói lời nào.
Đường Nhân đột nhiên kịp phản ứng, nhớ ra Lục Trì đã giúp cô mà cô còn oán hận như vậy, nên cô vội vàng dịu giọng: Rồi rồi rồi, ngày ngày đều tới tìm cậu.
Lúc này Lục Trì mới gật đầu hài lòng.
Đường Nhân nhịn không được thầm nghĩ, từ lúc lên đại học tới giờ Lục Trì càng ngày càng bộc lộ tính cách rất rõ ràng, bây giờ còn không thèm che giấu.
Qua một lát, cô tiến tới gần nhỏ giọng nói: Ngày mai tớ đi thi đấu giao hữu, cậu đi xem chứ?
Ánh mắt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, bị rèm cửa sổ che một nửa, rơi trên gương mặt cô, tô đậm chỗ sáng chỗ tối rõ ràng trên mặt cô, làm nổi bật lên làn da trắng nõn mịn màng, hình như còn nhìn thấy rõ cả lông tơ.
Lục Trì nghe thấy bản thân trả lời: Ừ.
~
Tháng mười một, thi đấu giao hữu tổ chức vào ngày chủ nhật.
Chuyện này Trương Viện nói cho Đường Nhân biết, bởi vì năm nay sinh viên giỏi thể thao không nhiều, mà đội nữ bóng rổ lại thiếu người.
Đường Nhân được bố trí ở vị trí dự bị.
Đối với chuyện này, Đường Nhân cũng không ý kiến gì, cô được ra sân thì cố gắng chơi hết sức, còn không được ra sân thì lại cố gắng cổ vũ hết mình.
Mà từ nhỏ tới giờ cô chưa bao giờ được thi đấu thật sự.
Trước kia cô có đến trường Đường Quân, xem anh hai cô thi đấu, trong đội bóng nam phần đông đều rất đẹp trai, cho nên phần lớn người đến xem đều là nữ sinh, tiếng la ré rung trời.
Mà trận thi đấu đó thật sự rất đã mắt, khiến người xem như cô cũng cảm thấy rất sảng khoái.
Cuộc tranh tài tổ chức ở đại học G.
Sân bóng rổ đại học G nằm trong nhà thi đấu, được xây dựng một cách hoành tráng, chỗ ngồi cũng rất nhiều, vì lần này là thi đấu giao hữu, cho nên còn có cả nhà tài trợ.
Đại học S cũng có tài trợ.
Toàn bộ đội nữ đều ở trong phòng nghỉ đợi tí nữa ra sân.
Thi đấu giao hữu rất đơn giản, chỉ là hai bên đội bóng luyện tập thêm mà thôi.
Nhưng các sinh viên lại rất nhiệt tình, còn sớm đã đến ngồi đầy khán đài, không chỉ nữ sinh, mà hơn phân nửa là nam sinh.
Trong phòng nghỉ, Trương Viện đang khởi động cùng với các đồng đội.
Đường Nhân ở kia nhàm chán xoay xoay trái bóng, sắc mặt lạnh nhạt, không sốt ruột, có lẽ hôm nay cô còn không được ra sân.
Cô vào được ghế dự bị đều là do Trương Viện ra sức, thi đấu với vài người trong đội, sau đó đã luyện tập hai tháng.
Nếu kỹ thuật cá nhân của cô hoàn hảo, mà không kết hợp được với đồng đội thì cũng vô dụng.
Trong đội có bạn cùng lớp với Trương Viện, Lâm Lộ hỏi: Nè Đường Nhân, bạn trai em có tới xem không? Nghe nói là đẹp trai lắm hả.
Lâm Lộ nháy nháy mắt với đồng đội ở bên cạnh, cười hì hì.
Đường Nhân nhìn qua thấy hai người đang cười lăn lộn, mỉm cười một cái: Nếu cậu ấy không dám đến thì biết tay em.
Lâm Lộ kêu lên: Được! Cả đội mình sẽ cho cậu ta biết tay.
Các nữ sinh còn lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Đường Nhân lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho anh: Cậu đã tới chưa?
Người bên kia vẫn chưa trả lời lại.
~
Đường Đường Đường: Buổi chiều nhất định phải tới.
Lục Trì nhìn thời khóa biểu trong điện thoại một lúc, cuối cùng nhìn chằm chằm vào một tiết, rồi cuối cùng tắt điện thoại.
Bạn cùng phòng ký túc xá đều rời giường chuẩn bị đi học, tiết này cũng không quá quan trọng, cuối kỳ cũng chỉ làm báo cáo, bình thường cũng ít sinh viên đến lớp.
Chỉ sợ điểm danh bất chợt.
Bạn cùng phòng hỏi anh: Lục Trì, cậu chưa đi hả, hôm nay trốn sao? Lỡ giáo sư điểm danh thì sao?
Nam sinh bên cạnh choàng vai anh: Cậu không biết hả, hôm nay có thi đấu giao hữu bóng rổ ở trường đại học bên cạnh, bạn gái Lục Trì thi đấu mà, là bạn trai phải đến xem chứ.
Bạn cùng phòng gãi gãi đầu, cười nói: À thì ra là vậy, nếu có điểm danh thì để tớ nói giáo sư xem sao.
Làm bạn cùng phòng đã ba tháng rồi, nên mối quan hệ tương đối ổn.
Ngay từ ban đầu, bọn họ cho rằng Lục Trì rất khó sống chung, sau này phát hiện ra cũng không khó, ai nói gì cũng không ý kiến gì, tính tình trầm tĩnh dễ chịu.
Lần trước cả lớp đã biết chuyện bạn gái Lục Trì, sau khi về phòng cũng trêu chọc anh rất lâu, sau đó mới biết bọn họ quen nhau từ thời cao trung rồi.
Hiện tại lên đại học đã sống tự do hơn trước rồi.
Lục Trì cất di động: Cảm ơn.
Đều là bạn cùng phòng mà, cảm ơn cái gì, lần sau có khi tớ còn nhờ cậu giúp. Tớ đi trước đây, nhớ khóa cửa cẩn thận.
Nói xong ba người cùng phòng rời khỏi ký túc xá.
Lục Trì thu dọn vài thứ, cuối cùng bỏ hộp sữa chua trên bàn vào cặp, rồi đóng cửa ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài và bên trong cực kỳ đối lập, thời tiết bên ngoài cực kỳ nóng.
Buổi chiều trời nóng, lại là chủ nhật, trong trường học không nhiều người, Lục Trì mới đi ra ngoài chưa được bao lâu, mà chóp mũi đã đẫm mồ hôi.
Suy nghĩ một chút, anh nhớ ra lần trước Đường Nhân đưa cho anh cái ô che nắng.
Anh bình thường không thích dùng ô, ngược lại Đường Nhân lại không chịu được ánh nắng mặt trời, cho nên khi hai người ra ngoài sẽ dùng ô che nắng.
Đương nhiên anh cảm thấy dùng ô che nắng cũng tốt, nếu không thì làn da của Đường Nhân sẽ bị cháy nắng mất.
Đại học S và đại học G cũng khá gần nhau, Lục Trì ra khỏi cổng trường, đi bộ thêm mười phút là đến.
Trên đường đi có thể nhìn thấy nóc nhà thi đấu, được thiết kế rất có sáng tạo.
Bên cạnh có hai nữ sinh đang nói chuyện.
Nghe nói hôm nay có cả Phương Minh Hòa đến xem nữa, không biết có gặp mặt được không nữa, nếu có thể nói chuyện thì càng tốt, tớ để ý anh ấy lâu lắm rồi.
Ừ, nhưng sợ xung quanh anh ấy sẽ đầy người vây quanh, không biết xin Wechat được không nè.
Ờ ha, Phương Minh Hòa học đến đại học năm ba rồi mà chưa bao giờ nghe tin tức yêu đương gì, đại học G cũng nhiều nữ sinh đẹp lắm chứ bộ.
Tớ cũng chẳng rõ nữa.
Lục Trì nghe hai nữ sinh nhắc không ngừng đến một người nào đó, cũng đi cùng đến nhà thi đấu.
Bên trong có không ít người đến, tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ, anh tìm một chỗ trống để ngồi, đảm bảo có thể nhìn rõ bên dưới sân.
Trên sân bóng bây giờ chỉ có hai đội cổ vũ.
Anh mở điện thoại di động ra, thấy tin nhắn mới nhất của Đường Nhân, anh nhắn tin trả lời lại.
Lục Lục Lục: Đến rồi.
~
Âm nhạc bắt đầu, đội cổ vũ bắt đầu ra sân nhảy.
Hai đội bóng bắt đầu tiến ra sân, mọi người xung quanh bắt đầu la hét; có thể cảm thấy được bầu không khí cực kỳ sôi động.
Lục Trì cất điện thoại, ngồi xuống bên cạnh một người.
Vóc dáng người bên cạnh cao thẳng, nhìn qua trông rất anh tuấn, mặc quần áo chơi bóng rổ, đầu tóc ẩm ướt, hất ngược hết tóc ra sau.
Đối phương cũng nhìn thoáng ra anh, cười cười.
Lục Trì nhìn lại anh ta, khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng nhìn xuống sân bóng.
Đồng phục đại học S màu đỏ sậm, nữ sinh vóc dáng cao mặc lên người trong cực kỳ hòa khí, trường học còn bán cả đồng phục bóng rổ.
Anh nhìn lướt qua đã tìm ra được Đường Nhân.
Bộ đồng phục màu đỏ sậm càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô, khiến người khác không rời mắt được, gương mặt tinh xảo lệ, lúc cười lên mặt mày cong cong như trăng lưỡi liềm.
Vẫn thu hút ánh nhìn từ người khác.
~
Đường Nhân mặc áo đồng phục sát nách, đi tới đi lui, tâm tình kích động.
Nghe thấy tiếng cổ vũ kia, nếu thắng thì tiếng hoan hô càng lớn hơn. Trương Viện cười cổ vũ mọi người tiếp tục nói,: Hôm nay chúng ta thi đấu giao hữu, nhưng cũng phải cố gắng chiến thắng. Không thể để đại học G coi thường chúng ta được.
Các nữ sinh đều gật đầu đồng ý.
Bởi vì các nữ sinh trong đội đã từng thi đấu, cho nên có khả năng kiềm chế sự hưng phấn không giống Đường Nhân là lần đầu tiên.
Đường Nhân cũng bị không khí lây nhiễm, tim bắt đầu đập nhanh, cười một cách vui vẻ, cho dù cô cũng chưa biết mình có được ra sân không.
Lúc ngồi trên hàng ghế dự bị, Đường Nhân bắt đầu nhìn quanh khán đài.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, khắp khán phòng bắt đầu nhìn rõ từng cầu thủ thi đấu của cả hai đội, nắm rõ từng người một.
Chao ôi, nữ sinh đó là tân sinh viên sao? Trông bộ dáng cũng không tệ, mặt thì nhỏ, tên gì vậy?
Để coi... Tớ điều tra hình như tên Đường Nhân, là tân sinh viên năm nay, sao đại học S lại cho tân sinh viên vào đội hình ra sân thế nhỉ?
Quản mấy chuyện đó làm gì, ngắm gái là được rồi, trận đấu hôm nay chắc chắn rất thú vị.
Tiếng bàn tán loáng thoáng truyền đến tai Lục Trì.
Anh hít sâu mấy lần, che giấu đi sự thâm trầm trong ánh mắt, cuối cùng vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng nhìn xuống dưới sân.
Từ lâu anh đã biết Đường Nhân cực kỳ thu hút người khác.
Dù sao trước đây anh cũng như vậy mà.
Lâm Lộ uống nước, thấy Đường Nhân đang tìm gì đó, đi tới gần trêu ghẹo: Tìm bạn trai hả?
Đường Nhân xoa xoa mặt: Đương nhiên.
Vừa đứt lời, cô lập tức tìm thấy Lục Trì, anh hoàn toàn nổi bật giữa những người xung quanh, vừa lạnh lùng lại tuấn tú.
Cô giơ cao cánh tay quơ quơ, cười tươi về phía khán đài.
Lục Trì nhẹ nhàng gật đầu lại.
Chưa đợi anh có động tác tiếp theo, hai người đằng sau lạu xôn xao: A a a, tân sinh viên nhìn về phía này á? Nhìn tớ hay nhìn cậu?
Đừng có ảo tưởng, chắc là vẫy tay với Phương Minh Hòa rồi! Dù sao cũng là nam thần trong mắt các nữ sinh mà, ha ha ha.
Nam sinh vừa nói vừa vỗ bả vai người ngồi bên cạnh Lục Trì, cười nói: Phương Minh Hòa, cậu xem học muội nhỏ nhắn xinh xắn ở đại học S đang vẫy tay với cậu kia kìa.
Cơ thể Lục Trì căng cứng, anh hơi nghiêng mặt liếc qua người bên cạnh.
Phương Minh Hòa bị người ngồi sau vỗ vai, nghiêng đầu tính quay lại nói chuyện, vừa đúng lúc chạm mắt với người ngồi bên cạnh, anh ta lại nở nụ cười xã giao.
Lục Trì nhíu mày, lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác.
Phương Minh Hòa không hiểu, đưa tay sờ sờ mũi, nghĩ thầm bản thân bị người lạ mặt ghét bỏ sao?
/79
|