Tôi nhẹ nhàng xoay người lại nói ừ một tiếng, đúng là như vậy chị ấy không đem gì cho tôi cả, nhưng mà nghĩ lại thì lời là chính miệng tôi nói nếu như chị ấy mà biết được chắc chắn sẽ rất ghét tôi
Từ Cảnh Nhiên cắn mép môi, vốn tưởng rằng quản lý sẽ đưa thức ăn anh kêu người chuẩn bị đến cho Tuyết Mạn nhưng rốt cuộc lại bỏ đói cô, nên rất tức giận. Dù không phải là người anh thích đi nữa thì cũng là một trong những con át chủ bài sau này của anh, lại bị chính quản lý cả mình bỏ mặc, có tức giận và trách móc cũng không có gì đáng trách, “Quản lý này đúng là nguời vô trách nhiêm, tôi phải đổi cổ anh ta khỏi công ty”
Nếu chẳng phải anh ta đuổi chị ấy đi thì tôi là người có tội nhất hay sao? Sao có thể được, đường đến ước mơ không còn xa sao có thể đi được nửa đường lại để lại hậu quạn cho bản thân được. Nếu chị ấy nghĩ việc ai có thể đảm bảo được cái miệng chị ấy chứ, tất nhiên là không rồi, “Tôi không muốn! Anh nghĩ xem nếu anh đuổi chị ấy, chị ấy không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì… mà nếu biết nguyên nhân đuổi cổ chị ấy thì anh nghĩ chị ấy sẽ làm gì tôi?”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô không để quản lý hại đến cô. Ước mơ của cô cũng không bị ảnh hưởng gì đâu” Từ Cảnh Nhiên co rút chân mày, cánh tay thả lỏng, không gian đột ngột trở nên yên ắng
Tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ nói như vậy, nhưng để có được sự chắc chắn mà tôi mong muốn thì… tôi không thể cứ dựa dẫm vào anh ta được, sẽ không biết lúc nào anh ta có thể đẩy tôi ra xa làm tôi ngã, “Không, anh không được đuổi chị ấy. Tôi rất cảm ơn ý tốt của anh nhưng hiện tại tôi chưa cần đến nó”
Chưa cần đến nó? Cái câu này có phải có ý ‘sau này sẽ dùng Từ Cảnh Nhiên, còn bây giờ thì chưa cần’ không? Câu trả lời tất cả đều ở anh, anh hiểu rất rõ cách mà cô suy nghĩ mọi việc, đôi lúc nó quá nguy hiểm nhưng đôi lúc lại quá nhân từ. Cái gọi là không được đuổi đó của cô chẳng phải là vì bản thân mình hay sao?
“Được rồi, tôi sẽ không đuổi nhưng mà mấy hôm nay cô có tập thể dục hay không?” ăn những muốn nhiều calo lại dầu mỡ chắc chắn sẽ tích tụ khá nhiều mỡ nếu như không tập thể dục thì chỉ cần một tuần cũng đủ làm bụng nhô ra ngoài
“À không có anh ở đây tôi tập làm gì?” ngữ điệu đa phần là sự bướng bỉnh, hai ngón chân cái được tôi sắp một cái trên một cái dưới, mỗi lần bị cái gì đó làm cho sợ là lại như vậy
Nghe xong lời Tuyết Mạn nói, anh đổ tầng tầng lớp lớp mồ hôi. Vậy chính ngày qua cô như một con heo nhỏ chỉ ăn rồi lại ngủ? Như vậy… có phải là bụng không còn phẳng như trước không?, “Mau vạch áo ra” Từ Cảnh Nhiên miệng nói tay hành động. Bàn tay di chuyển khéo léo ra sau lưng, một tay kéo chiếc áo ra vứt ra ngoài, áo ngực lộ ra, bầu ngực theo đó mà xuất hiên, phần eo phẳng lì không tì vết, thấy vậy anh liền an tâm thở dài
Sau một vài phút, anh mở mắt ra nhìn xung quanh chiếc áo vẫn còn nằm dưới đất, còn Tuyết Mạn thì đứng tại chỗ nhìn thân thể của mình, cũng may hôm nay cô mặc không phải váy nếu không chắc chắn sẽ thấy sạch hết rồi. Lúc nãy anh không để ý đến mấy thứ đó nhưng mà cái cô Tuýêt Mạn này chẳng chịu mặc áo vào, chỉ biết đứng đó nhìn
Từ Cảnh Nhiên đi lại, tiện thể lấy tay cầm chiếc áo của tôi lên, “Xin lỗi, tôi chỉ là—“ ánh mắt ngừng hẳn trên mặt tôi, gương mặt của tôi nóng rang lên. Ửng đỏ đến nổi tôi không nhận ra bản thân nữa
Tôi ngượng đến chín mặt, anh ta thật biến thái tôi là con gái sao anh ta có thể tự tiện cỡ đồ tôi ra khi tôi chưa cho phép như vậy, tôi muốn hét vào mặt anh ta ‘Đồ vô liêm sỉ’
Từ Cảnh Nhiên cầm chiếc áo mặc lên lại trên người tôi, từng động tác rất nhỏ anh ta làm cũng rất dịu dàng, rất mềm mại. Nhưng cái tôi cảm thấy mạnh nhất chính là sức nóng từ người anh ta nó giống như nhung nham vậy, đứng gần khiến cho tôi có cảm giác như sắp bỏng một lớp da, “Anh nóng quá, lại bị bệnh nữa sao?”
Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, Từ Cảnh Nhiên làm sao có thể bệnh hoài như vậy, sức anh ta như một con mãnh thú hoang dã, “Không có, chẳng qua là thân thể của cô khiến cho tôi muốn chiếm lấy”
“Anh thật là biến thái, nói không chừng tôi vui anh sẽ lấy được thân thể này của tôi” Từ Cảnh Nhiên sửa sang lại áo rồi tôi đẩy anh ra, giọng đầy vẻ kích tình nhìn anh ta
Lần này Tuyết Mạn thật sự là dâng mồi vào miệng hổ, nơi này chỉ có hai người mà cô lại dám kích tình một tên đàn ông như vậy. Nói không chừng không bị cắn cũng sẽ bị nuốt đến chết
Từ Cảnh Nhiên nghe vậy khóe môi liền giật nhẹ, gân xanh nổi lên, anh ta bế tôi lên, “Đi đâu vậy? Tôi chỉ là nói chơi thôi mà, này anh thả tôi xuống mau lên” tôi có miệng thì nói gì chẳng được nhưng mà hình như lần này đùa hơi quá
“Phòng ngủ của tôi” Từ Cảnh Nhiên không do dự bế cô trên tay đi vào phòng, cô được anh nâng niu trên vòng tay, đến giường anh đặt cô xuống, giương tay cởi bỏ nút thắt cà vạt. Cô chóng cự, muốn bật dậy nhưng anh nắm chặt bả vai cô lại đè mạnh xuống giường
“Chẳng phải cô nói cô vui cô sẽ cho tôi thân thể của mình hay sao?” ngữ điệu bình tĩnh có chút hăng hái, bị sức mạnh dã thú hoang cường của bản năng điều khiển
“Hiện tại tôi không vui, không vui chút nào” tôi lập tức chối bay chối bướm, cánh tay Từ Cảnh Nhiên từ bả vai kéo ra cổ tay rồi rị chặt xuống
Từ Cảnh Nhiên hừ lạnh, cánh môi thô bạo đè mạnh lên môi cô, hai cánh môi chạm vào nhau. Anh đưa lưỡi vào khoang miệng tự do điều khiển lưỡi của cô, cô tức đến phát khóc liền cắt môi anh đến gỉ máu, anh a một tiếng rồi rời môi cô
Tiếng khóc bắt đầu vang lên, tôi hức hức vài tiếng, cánh môi cũng gỉ máu không kém gì anh ta…
“A… sao lại khóc rồi” bàn tay to bự sờ cánh môi xem đã bị con heo con trước mắt cắn như thế nào rồi, chợt đột nhiên nhớ đến một số chuyện, “Đừng nói với tôi, đây là lần đầu nhé?”
Tôi nghe xong liền muốn khóc vào mặt anh ta thật lớn, đê tiện đúng là đê tiện, sao có thể hỏi như vậy... anh ta có phải là ngủ với quá nhiều người nên mới như vậy không? Đáng ghét!, "Tôi quen hắn ta lâu như vậy chưa từng có hành động vượt mức bình thường, chỉ là ăn và đi chơi với nhau thôi"
Ăn và đi chơi thôi? Cô không đùa chứ Tuyết Mạn, dù thế nào thì cũng quen nhau hai ba năm trời thế mà lại chưa làm gì? Từ Cảnh Nhiên suy nghĩ lại quay sang nhìn cô, ánh mắt cũng có chút vui mừng
Tôi đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, anh ta hô to tên tôi nhưng tôi mặc kệ. Tôi quyết định rồi, sẽ không nói chuyện với anh ta nữa, nghĩ vậy tôi liền quay đầu thè lưỡi chọc tức Từ Cảnh Nhiên
Từ Cảnh Nhiên cắn mép môi, vốn tưởng rằng quản lý sẽ đưa thức ăn anh kêu người chuẩn bị đến cho Tuyết Mạn nhưng rốt cuộc lại bỏ đói cô, nên rất tức giận. Dù không phải là người anh thích đi nữa thì cũng là một trong những con át chủ bài sau này của anh, lại bị chính quản lý cả mình bỏ mặc, có tức giận và trách móc cũng không có gì đáng trách, “Quản lý này đúng là nguời vô trách nhiêm, tôi phải đổi cổ anh ta khỏi công ty”
Nếu chẳng phải anh ta đuổi chị ấy đi thì tôi là người có tội nhất hay sao? Sao có thể được, đường đến ước mơ không còn xa sao có thể đi được nửa đường lại để lại hậu quạn cho bản thân được. Nếu chị ấy nghĩ việc ai có thể đảm bảo được cái miệng chị ấy chứ, tất nhiên là không rồi, “Tôi không muốn! Anh nghĩ xem nếu anh đuổi chị ấy, chị ấy không biết chừng sẽ làm ra chuyện gì… mà nếu biết nguyên nhân đuổi cổ chị ấy thì anh nghĩ chị ấy sẽ làm gì tôi?”
“Cô yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cô không để quản lý hại đến cô. Ước mơ của cô cũng không bị ảnh hưởng gì đâu” Từ Cảnh Nhiên co rút chân mày, cánh tay thả lỏng, không gian đột ngột trở nên yên ắng
Tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ nói như vậy, nhưng để có được sự chắc chắn mà tôi mong muốn thì… tôi không thể cứ dựa dẫm vào anh ta được, sẽ không biết lúc nào anh ta có thể đẩy tôi ra xa làm tôi ngã, “Không, anh không được đuổi chị ấy. Tôi rất cảm ơn ý tốt của anh nhưng hiện tại tôi chưa cần đến nó”
Chưa cần đến nó? Cái câu này có phải có ý ‘sau này sẽ dùng Từ Cảnh Nhiên, còn bây giờ thì chưa cần’ không? Câu trả lời tất cả đều ở anh, anh hiểu rất rõ cách mà cô suy nghĩ mọi việc, đôi lúc nó quá nguy hiểm nhưng đôi lúc lại quá nhân từ. Cái gọi là không được đuổi đó của cô chẳng phải là vì bản thân mình hay sao?
“Được rồi, tôi sẽ không đuổi nhưng mà mấy hôm nay cô có tập thể dục hay không?” ăn những muốn nhiều calo lại dầu mỡ chắc chắn sẽ tích tụ khá nhiều mỡ nếu như không tập thể dục thì chỉ cần một tuần cũng đủ làm bụng nhô ra ngoài
“À không có anh ở đây tôi tập làm gì?” ngữ điệu đa phần là sự bướng bỉnh, hai ngón chân cái được tôi sắp một cái trên một cái dưới, mỗi lần bị cái gì đó làm cho sợ là lại như vậy
Nghe xong lời Tuyết Mạn nói, anh đổ tầng tầng lớp lớp mồ hôi. Vậy chính ngày qua cô như một con heo nhỏ chỉ ăn rồi lại ngủ? Như vậy… có phải là bụng không còn phẳng như trước không?, “Mau vạch áo ra” Từ Cảnh Nhiên miệng nói tay hành động. Bàn tay di chuyển khéo léo ra sau lưng, một tay kéo chiếc áo ra vứt ra ngoài, áo ngực lộ ra, bầu ngực theo đó mà xuất hiên, phần eo phẳng lì không tì vết, thấy vậy anh liền an tâm thở dài
Sau một vài phút, anh mở mắt ra nhìn xung quanh chiếc áo vẫn còn nằm dưới đất, còn Tuyết Mạn thì đứng tại chỗ nhìn thân thể của mình, cũng may hôm nay cô mặc không phải váy nếu không chắc chắn sẽ thấy sạch hết rồi. Lúc nãy anh không để ý đến mấy thứ đó nhưng mà cái cô Tuýêt Mạn này chẳng chịu mặc áo vào, chỉ biết đứng đó nhìn
Từ Cảnh Nhiên đi lại, tiện thể lấy tay cầm chiếc áo của tôi lên, “Xin lỗi, tôi chỉ là—“ ánh mắt ngừng hẳn trên mặt tôi, gương mặt của tôi nóng rang lên. Ửng đỏ đến nổi tôi không nhận ra bản thân nữa
Tôi ngượng đến chín mặt, anh ta thật biến thái tôi là con gái sao anh ta có thể tự tiện cỡ đồ tôi ra khi tôi chưa cho phép như vậy, tôi muốn hét vào mặt anh ta ‘Đồ vô liêm sỉ’
Từ Cảnh Nhiên cầm chiếc áo mặc lên lại trên người tôi, từng động tác rất nhỏ anh ta làm cũng rất dịu dàng, rất mềm mại. Nhưng cái tôi cảm thấy mạnh nhất chính là sức nóng từ người anh ta nó giống như nhung nham vậy, đứng gần khiến cho tôi có cảm giác như sắp bỏng một lớp da, “Anh nóng quá, lại bị bệnh nữa sao?”
Anh ta ngơ ngác nhìn tôi, Từ Cảnh Nhiên làm sao có thể bệnh hoài như vậy, sức anh ta như một con mãnh thú hoang dã, “Không có, chẳng qua là thân thể của cô khiến cho tôi muốn chiếm lấy”
“Anh thật là biến thái, nói không chừng tôi vui anh sẽ lấy được thân thể này của tôi” Từ Cảnh Nhiên sửa sang lại áo rồi tôi đẩy anh ra, giọng đầy vẻ kích tình nhìn anh ta
Lần này Tuyết Mạn thật sự là dâng mồi vào miệng hổ, nơi này chỉ có hai người mà cô lại dám kích tình một tên đàn ông như vậy. Nói không chừng không bị cắn cũng sẽ bị nuốt đến chết
Từ Cảnh Nhiên nghe vậy khóe môi liền giật nhẹ, gân xanh nổi lên, anh ta bế tôi lên, “Đi đâu vậy? Tôi chỉ là nói chơi thôi mà, này anh thả tôi xuống mau lên” tôi có miệng thì nói gì chẳng được nhưng mà hình như lần này đùa hơi quá
“Phòng ngủ của tôi” Từ Cảnh Nhiên không do dự bế cô trên tay đi vào phòng, cô được anh nâng niu trên vòng tay, đến giường anh đặt cô xuống, giương tay cởi bỏ nút thắt cà vạt. Cô chóng cự, muốn bật dậy nhưng anh nắm chặt bả vai cô lại đè mạnh xuống giường
“Chẳng phải cô nói cô vui cô sẽ cho tôi thân thể của mình hay sao?” ngữ điệu bình tĩnh có chút hăng hái, bị sức mạnh dã thú hoang cường của bản năng điều khiển
“Hiện tại tôi không vui, không vui chút nào” tôi lập tức chối bay chối bướm, cánh tay Từ Cảnh Nhiên từ bả vai kéo ra cổ tay rồi rị chặt xuống
Từ Cảnh Nhiên hừ lạnh, cánh môi thô bạo đè mạnh lên môi cô, hai cánh môi chạm vào nhau. Anh đưa lưỡi vào khoang miệng tự do điều khiển lưỡi của cô, cô tức đến phát khóc liền cắt môi anh đến gỉ máu, anh a một tiếng rồi rời môi cô
Tiếng khóc bắt đầu vang lên, tôi hức hức vài tiếng, cánh môi cũng gỉ máu không kém gì anh ta…
“A… sao lại khóc rồi” bàn tay to bự sờ cánh môi xem đã bị con heo con trước mắt cắn như thế nào rồi, chợt đột nhiên nhớ đến một số chuyện, “Đừng nói với tôi, đây là lần đầu nhé?”
Tôi nghe xong liền muốn khóc vào mặt anh ta thật lớn, đê tiện đúng là đê tiện, sao có thể hỏi như vậy... anh ta có phải là ngủ với quá nhiều người nên mới như vậy không? Đáng ghét!, "Tôi quen hắn ta lâu như vậy chưa từng có hành động vượt mức bình thường, chỉ là ăn và đi chơi với nhau thôi"
Ăn và đi chơi thôi? Cô không đùa chứ Tuyết Mạn, dù thế nào thì cũng quen nhau hai ba năm trời thế mà lại chưa làm gì? Từ Cảnh Nhiên suy nghĩ lại quay sang nhìn cô, ánh mắt cũng có chút vui mừng
Tôi đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, anh ta hô to tên tôi nhưng tôi mặc kệ. Tôi quyết định rồi, sẽ không nói chuyện với anh ta nữa, nghĩ vậy tôi liền quay đầu thè lưỡi chọc tức Từ Cảnh Nhiên
/34
|