Em từng rất yêu anh

Chương 1: Chạy trốn ( I )

/1


Chap 1 : Chạy trốn ( I )



Túc An Nhiên nghĩ  rằng sẽ luôn có những người đau khổ nhất thế giới , khi tỉnh dậy , Túc An Nhiên đã mất tất cả ký ức , từ đó Túc An Nhiên trở nên mệt mỏi và chán ghét thế giới này .

Có rất nhiều bác sĩ đến rồi đi , viện cớ lí do giả vờ vội vàng ra khỏi nhà , giống như tạo hóa muốn cắt đi một bớt mạng sống của cô .Thật ra những người đang giúp cô kéo dài tình trạng sống sót đều đội một cái mặt nạ khó gỡ . Họ cứu cô vì trong máu cô có một loại chống nhiễm virut HIV toàn cầu . Mỗi ngày cơ thể chịu không nổi những lần bị tiêm tới đau đớn rồi mới đóng nắp kim lại . Mùi thuốc cô ngửi tới quen hầu như không còn cảm nhận gì nữa , ai vào phòng bệnh đều ngửi nồng nặc mùi thuốc bắt buộc phải đeo khẩu trang y tế . Túc An Nhiên biết rằng mình không có ai thân cận cả chỉ là họ tự thân cận với mình rồi cưỡm luôn những thứ có giá trị từ người sắp chết . Bác sĩ không bao giờ cảm thấy tội lỗi , bàn tay họ là cứu mạng người còn đang trên bàn mổ hấp hối thích thì cứu không thì họ sẽ ra đi , bỏ đồng tiền đáng giá ra rồi kéo mạng họ về . Bệnh viện Đa Vĩ hiện tại đều là thành phần cặn bã , bác sĩ không bằng cầm thú . Cô cũng là trong số đó , vừa là thúc vật của bọn họ vừa là thí nghiệm còn bỏ đồng tiền để tìm hơi thở và sự sống .
Túc An Nhiên ghét việc sắp xếp này , vào đúng trình tự ăn , uống , lấy máu , thuốc , uống , ăn , ngủ , rồi nhốt vào phòng . Cô bắt đầu chống lại sự dày vò của thuốc an thần , chống lại những cái xiếc tay thật chặt của bác sĩ khi cô dãy dụa rồi rút máu từ tay cô ra khỏi chiếc tiêm dài như một cây đũa được gọt dũa thật nhọn . Khi có quá nhiều sức đề kháng , cô sẽ bị họ dùng vũ lực cho cạn kiệt rồi tiêm vào liều  antianxiety vào cơ thể đó
-     Tôi ghét họ lúc nào cũng tự cho mình đúng , nắm giữ sinh mạng người như trò chơi
Thế giới dơ bẩn này đều bị nhuốm máu bởi tiền bạc . Tôi ngồi chiếc xe lăn được một cô y tá kéo đi trên hành lang . Tôi thấy được ánh sáng một chút nhiễm vào cơ thể tôi  , cảm nhận rất mới mẻ . Tôi trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê , tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đánh thức tôi vang lên
-     Cộc cộc cộc
Một hồi sau , Bác sĩ trưởng khoa mở ra , lại theo trình tự cầm viên thuốc  antianxiety nhét vào miệng tôi trong khi chưa có một miếng nước nào . Khó nuốt nhưng ánh mắt giết người của ông ta làm tôi ngậm ngùi nuốt  có chút lệ . Lại cầm cây tiêm bé bỏng đâm vào cánh tay , nó như đỉa bám dai dẳng hút rất nhiều tới khi nhìn bản thân tôi chỉ còn một đống xương rồi chẳng còn gì . Cô y tá gương mặt thiên thần bên trong đó cũng như người khác . Nhớ lúc tôi vào lần đầu tôi thấy cô ta rồi làm quen , tính cách tôi hướng ngoại thích làm bạn với bạn gái nào đó đẹp sau này tân hôn tôi may mắn thì nhìn bọn họ có đôi có cặp đẹp đẽ bước đến cha linh mục . Cười lại bản thân , mình thì thích ai được chứ …
Bánh xe vừa lăn vừa dạo trên khuôn viên bệnh viện , không như những bệnh viện khác , nơi đây luôn luôn khó thở bởi vì bầu trời bị che bởi rạp cứng cáp , hầu như không khí không thể bay vào đây . Tôi biết hôm nay là hạn cuối của việc tiêm chiến dịch VacxinHIV 2020 nên cần gấp 3 lượng máu , quyết định sẽ cho tôi bỏ mạng tại đây , như biết được ý định tôi tìm cách bỏ trốn , cơ thể không chịu nổi phấn khích quá độ do thuốc an thần lại dính vào nên ngất một lúc lâu tới khi tỉnh lại . Mơ màng nhìn tay chân bị trói , tiếng y tá nói chuyện cười đùa chờ bác sĩ tới làm việc . Tôi cười nhạt vì mọi thứ không ra khỏi tầm kiểm soát của mình , bàn tay ngứa ngáy , nhíu mày nhăn mặt nói
-     ‘’ Chị gái xinh đẹp có thể cho em đi vệ sinh chứ ‘’ Giọng nài nỉ khẩn cầu nhìn cô ta
Cô ta như thuộc làu làu ý định đó nên cầm một cái bô rồi bảo Túc An Nhiên tè , sự kinh ngạc của Túc An nhiên chỉ đến được một lúc rồi , vội vàng nói
-     ‘’ Nếu em lỡ tè ra mà bị dính , chị sẽ bị bác sĩ chửi rồi có lẽ sẽ giống em luôn ‘’ Cười nhạt nhìn 2 cô y tá hoảng hốt

Cuối cùng nhờ trí thông minh cô đã ra khỏi cái phòng đầy bệnh hoạn đó , nhìn trong phòng hầu như không có cửa sổ thông gió à , phải rồi ở đây đâu có gió mà đòi thông gió chỉ còn cách 2 : Đánh trực diện xài chiêu 36 kế . Cô y tá đợi lâu nên vào tìm xem còn không , nhìn đồng hồ trong tay ả bước vào bị một vật nặng đánh vào đầu choáng váng tới ngất ngã quỵ xuống nền vệ sinh . Túc An Nhiên nặng nề kéo xác cô ý tá vào bên trong phòng rồi khóa cửa . Tráo đổi bộ đồ mặc rồi bước ra ngoài , Túc An nhiên đâu tới mức ngồi xe lăn nếu muốn diễn thì diễn cho trót . Ra ngoài cô y tá kia cũng hối hả chạy đến nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tôi rồi hỏi .
-     ‘’ Ả giải quyết xong chưa ? ‘’ Gương mặt son phấn ưỡn ẹo nói
-     ‘’ Cô ta đã biến mất ‘’ gương mặt cô thay đổi có chút xanh xao rồi run rẩy , nhìn cô y tá kia tím mặt ngồi quỵ xuống đờ đẫn một lúc rồi tức giận nhìn Túc An Nhiên chửi
-     ‘’ Con khốn là mày làm , tao không chịu trách nhiệm …’’ Gương mặt đỏ nghẹn rống lên
Gương mặt Túc An Nhiên thoáng chút đểu cáng , lông mày hơi nhếch , miệng thơm mùi bạc hà phát ra
-     ‘’ Cô gái , tôi coi hộ để cho cô đi tạp với ông khoa trưởng thế mà còn chửi tôi sao ?’’
-     ‘’ C..ô.. sao biết…t ‘’ Bàn tay run rẩy , chân tay bủn nhũn quỳ xuống nói ‘’ Tôi làm gì đây ‘’
Túc A nhiên khoát tay lên ngực cười nhạt ánh mắt khinh bỉ nhìn cô y tá không chịu khuất phục

-  ‘’ Cô có thẻ ra vào đúng không ? Đưa tôi ‘’ Đôi tay ngoắc ngoắc ý chỉ lấy ra
Cô ý ta có chút nghi ngờ không bao lâu liền đưa , lí do Túc an nhiên lấy vì khi ra vào cần AND bằng tay với máy quét , chỉ có cô ta mới có thẻ để phục vụ ra vào không cần phức tạp như vậy .
Nói xong cả hai mỗi người một hướng , cô chạy ra ngoài cổng bằng chiếc thẻ rồi mướn chiếc taxi , cầm thẻ vứt sang 1 bên kia đường rồi bộ quần áo để lại điện thoại và tiền còn dư trong túi cô ả . Chiếc xe buýt đã đi một vòng rồi tới nhà , căn biệt hộ đẹp đẽ với những cây dâu mọc nhân tạo , chú chó Doddy lớn khỏe , điều tôi muốn vào nhà là lấy chứng minh dân của tôi không có sẽ không xuất ngoại được mà còn gặp khó khăn với cảnh sát . Lén lút bước vào bằng cửa sổ bí mật , cô nhìn chú Doody lớn khỏe , đau lòng ôm vài phát , dù mùi hương xa lạ nhưng khuôn mặt vẫn là điều khiến chú chó không bao giờ quên . Ngoan ngoãn liếm láp cô vài cái rồi im lặng . Bước vào căn phòng đầy chất chồng màu hồng bao phủ , rồi ra ngoài nhìn gia đình bên dưới ăn cơm vui vẻ . Trong lòng bỗng có cảm xúc xa lạ như mình không dành cho nơi ấy , dù sao họ ăn ở lại nhà bố mẹ rồi chiếm riêng . Mới nói họ sống cuộc sống của họ , loại những thứ cán đường . Túc An nhiên sống cuộc sống của Túc An nhiên rồi chết theo cách ông trời quyết định .
Bên kia sẽ có một vụ ầm ĩ lớn ….

/1

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status