Editor: miemei
Lâm Dư Hi mở mắt ra, cảm thấy mình đang nép vào một vòng tay ấm áp, là một nỗi ấm áp đã lâu không gặp.
“Chào buổi sáng!” Sau lưng vang lên giọng nói lười biếng.
“Chào buổi sáng!”
“Ngủ ngon không?”
“Ừm.”
Chu Tử Chính kéo tay cô, dọc theo lồng ngực của anh, từ từ dời xuống, chui vào trong quần lót của anh, để tay của cô nắm lấy dục vọng đang ẩn nấp của anh.
Anh thì thầm bên tai cô: “Cảm thấy thế nào?”
Mặt Lâm Dư Hi nóng lên: “Em, làm sao biết cảm giác của anh chứ.”
“Vậy em động đậy một chút, kích thích anh một chút, để anh cảm nhận một chút đi.”
“Mới dậy mà……”
“Phải đó, anh dậy rồi, nhưng nó chưa dậy, em chịu trách nhiệm kêu nó dậy.” Giọng nói từ tính, quyến rũ đến rối tinh rối mù, làm cho lí trí kiêu ngạo của Lâm Dư Hi bay lên tận chín tầng mây rồi.
Tay của Lâm Dư Hi di chuyển lên xuống nhẹ nhàng; Chu Tử Chính nhắm mắt lại cảm nhận sự thoải mái không nói nên lời từ bên dưới dâng lên, dần dần lan ra toàn thân, giống như một cơn gió nhẹ thổi tới, rải xuống một cơn mưa phùn, kêu gọi nụ hoa ngủ say đã lâu kia.
Anh không nhịn được rên nhẹ một tiếng. Lâm Dư Hi nghe thấy, dừng tay lại.
“Sao dừng rồi? Tiếp tục đi!” Chu Tử Chính không nhịn được bao bọc lấy tay cô, chuyển động tăng tốc.
Lâm Dư Hi đè tay anh lại: “Vince, anh đừng gấp! Nó đã ngủ 5 năm rồi, phải cho nó thêm nhiều thời gian để từ từ tỉnh lại chứ.”
Tay của Chu Tử Chính dừng lại. Anh ôm lấy cô thật chặt, qua một lúc lâu, chậm rãi nói: “Nó ngủ lâu như vậy, chính là vì đợi em đến.”
“Cho nên, em đến rồi, nhất định nó sẽ tỉnh lại thôi.”
Trong lòng Chu Tử Chính ấm lên, hài lòng hôn lên má cô một cái, hai tay sờ soạng tới lui trên người cô hết mấy lần mới trở người đứng dậy.
“Hôm nay anh có mấy cuộc họp, buổi tối còn có dạ tiệc, em đi với anh được không?”
“Dạ tiệc của giới thương nghiệp à?”
“Là tiệc sinh nhật của một người bạn. Em cũng gặp qua rồi, Dương Gia Dung lần trước đến lều phỏng vấn đó. Cô ấy là bạn gái của một người anh em của anh.”
“Ồ!”
Chu Tử Chính nhéo nhẹ cằm của cô: “Đừng lo, chỉ đi gặp bạn anh một chút, chào hỏi một câu, uống một ly champagne mà thôi.”
“Em phải ăn mặc thế nào?”
“Elaine có thể giúp em. Hôm nay em có kế hoạch gì không?”
“Em muốn đi uống trà sáng với ba.”
“Vậy được, em đi cùng bác trai xong thì gọi điện cho Elaine nhé.”
Lâm Dư Hi đi vào phòng vệ sinh, nhìn mình ở trong gương. Vòng bạn bè của anh, cô thật sự không biết gì, thực ra tất cả mọi thứ xung quanh anh, đối với cô mà nói, đều rất xa lạ. Phía trước là một thế giới hoàn toàn mới, cô phải đi tìm tòi, thấu hiểu, rồi hòa vào đó.
-Truyện chỉ đăng trên DĐ. Leê Quuý Đoôn-
-----
Trong thôn Minh Tâm, nhà hàng Minh Tâm của ngõ Minh Tâm, cũ kỹ đơn sơ, nhưng đều là mùi vị quen thuộc.
Nhân viên phục vụ đẩy xe điểm tâm đi tới đi lui trong nhà hàng, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng rao: “Há cảo, xíu mại, sườn non nóng hổi mới ra lò đây.”
“Bánh bao xá xíu, bánh bao gà, bánh bao hạt sen, bao ngon đây!”
Sau đó một lồng, hai lồng điểm tâm nóng hổi được lấy từ xe điểm tâm để lên bàn. Một chén hai món, uống ly trà, ăn cái bánh bao. Món ngon truyền thồng nhất, chính gốc nhất.
Lâm Dư Hi rót trà cho Lâm Chi Hiên, xe điểm tâm đẩy tới: “Bác sĩ Lâm, hôm nay sườn non chưng mềm lắm, lấy một lồng không?”
“Được!”
“Đúng rồi, lúc tôi đi kí tên ủng hộ hai người, đúng lúc hai người không có ở đó, có thấy chữ kí của tôi không?”
Một chiếc xe điểm tâm khác đẩy qua: “Xì, bác sĩ Lâm nhận được hơn mười ngàn chữ kí đó, làm sao biết cái nào của ông?”
Lâm Chi Hiên vội nói: “Chữ kí của mấy ông tôi đều thấy rồi, cám ơn đã ủng hộ nhé.”
“Phòng khám Tân Sinh đóng rồi, mấy thứ bệnh nhỏ nhặt trên thân chúng tôi cũng không biết tìm ai để khám nữa.”
“Thì đó! Bác sĩ Lâm, sau khi vụ kiện kết thúc, hai người có mở lại phòng khám Tân Sinh không?”
“Mở lại thì có tác dụng gì, khu này cũng sắp tháo dỡ rồi. Nhà hàng không còn nữa, chúng tôi cũng thất nghiệp rồi.”
“Cùng lắm thì đi ra nhà hàng ở bên ngoài làm công.”
“Ông từng tuổi này rồi, còn tìm cái khỉ gì, bây giờ nhà hàng toàn thuê mấy cô gái, mấy thằng nhóc thanh niên làm phục vụ thôi. Hơn nữa bây giờ ở đâu còn có kiểu nhà hàng đẩy xe bán điểm tâm chứ, kiểu của chúng ta cũng sắp thành đồ cổ rồi.”
“Tôi mới có 50 tuổi, còn hơi còn sức, tôi không tin tìm không được.”
Bác Phạm – ông chủ nhà hàng đi tới, vỗ nhẹ lên vai Lâm Chi Hiên: “Bác sĩ Lâm, ông rảnh rỗi thì đến đây uống trà nhiều một chút, cái nhà hàng này của tôi cũng không làm được bao lâu nữa rồi. Bây giờ bọn họ đã thu mua nhà đất liên tục, những người đã bán nhà đều dọn đi hết, người đến uống trà cũng ít dần. Haiz, tôi muốn kiên trì cũng không kiên trì nổi.”
Lâm Dư Hi hỏi: “Chẳng phải bên cạnh nhà hàng có từ đường nhà họ Đường sao? Vậy cũng phải dỡ bỏ ạ?”
Bác Phạm nói: “Bác với mấy ông chủ của những tiệm kinh doanh khác trên con phố này từng đến hội phát triển thương nghiệp bàn qua, chính là muốn lấy danh nghĩa giữ lại từ đường nhà họ Đường, xem xem có thể nào giữ lại cả con phố này không. Nhưng đám con trai của nhà họ Đường lại thấy tiền sáng mắt, kiên trì muốn bán. Từ đường sắp được 80 năm tuổi của bọn chúng cũng bán rồi, những nhà hàng, tiệm quán nhỏ như mấy bác sao có thể giữ được chứ?” Ông ấy thở dài, “Phòng khám Tân Sinh cũng mở được 30 năm rồi, nhà hàng này của bác do ba của bác khởi nghiệp, hơn 40 năm, mười cửa hàng khác trên con phố này cũng được mấy chục tuổi, già rồi, thì phải bị dỡ bỏ thôi.”
Trên mặt Lâm Dư Hi có vẻ buồn bã.
Bác Phạm tiếc than: “Bản thân tôi thì không sao, dù sao bán đi, có một số tiền lớn, tôi cũng có thể nghỉ hưu rồi. Chỉ tiếc cho những ông bạn già đã đi theo tôi bao nhiêu năm nay. Bọn họ đi ra ngoài, không biết còn có thể tìm được việc làm không?”
Nhìn bác Phạm đi khỏi, tiếp tục qua bàn khác trò chuyện với khách, Lâm Dư Hi khẽ thở dài: “Tiếc quá, xíu mại của bác Phạm là ngon nhất đó.”
“Hết cách rồi, thời đại thay đổi, có một số đồ cũ sẽ không giữ lại. Đây là chuyện mà chúng ta không thể thay đổi được.”
“Phải!” Lâm Dư Hi gắp xíu mại lên bỏ vào miệng, “Vậy phải ăn nhiều thêm mấy lần, nhớ lại mùi vị này.”
Lâm Chi Hiên vừa ăn vừa hỏi: “Đến nhà Tử Chính ở mấy ngày rồi, mọi thứ đều ổn chứ?”
“Dạ, anh ấy đối xử với con tốt lắm.”
“Hôm qua ba chơi cờ với ba của Tử Chính, tiện thể ra ngoài đi dạo một chút. Ông ấy dắt ba đến một căn nhà kiểu Tây có sân vườn, hỏi ba thích không. Ông ấy nói nếu nhà chúng ta dỡ bỏ rồi, thì có thể dọn đến căn đó ở. Ba nói phải về bàn lại với con.”
Tay đang gắp điểm tâm của Lâm Dư Hi căng lên, ngẩng đầu lên nhìn ông.
“Sau khi nhà của chúng ta bán đi, có thể mua nhà ở khu xa hơn một chút. Căn nhà kiểu Tây kia lớn quá, một mình ba ở, sợ không quen.”
Lâm Dư Hi khẽ cắn môi: “Ba, nếu như nhà bị dỡ rồi, hay là, ba dọn qua ở với con đi.”
Lâm Chi Hiên nhìn cô, ngẫm nghĩ một lúc: “Thực ra thời gian con và Tử Chính quen nhau vẫn chưa lâu, không vội. Chuyện này để sau hẳn nói đi. Nhà phải dỡ bỏ cũng là chuyện của nửa năm, một năm sau mà.”
Lâm Dư Hi gật đầu. Đột nhiên nghĩ đến câu nói nọ: Cái cũ không đi, thì cái mới không đến. Dùng vào khu vực sắp bị tháo dỡ này, thật là mỉa mai quá.
-Truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn L.Q.Đ-
-----
Ngồi trên xe taxi, Lâm Dư Hi lại nhận được tin nhắn của Làm Sao Đây: “Tôi nghe người trong ngành nhắc đến chuyện hội thương nghiệp thu mua lại thôn Minh Tâm cũng đã gần xong rồi, bây giờ đang chứng thực bước quy hoạch cuối cùng. Nửa năm, chậm nhất là một năm, nhất định sẽ dỡ bỏ. Phòng khám Tân Sinh ở ngay thôn Minh Tâm phải không?”
“Anh biết nhiều thật đấy!”
“Xem qua tin tức của các cô, thì biết thôi.”
“Phải đó, sắp phải tháo dỡ rồi, rất luyến tiếc. Thực ra ngõ Minh Tâm của thôn Minh Tâm có một số kiến trúc cũ rất có giá trị lịch sử, rất đáng để giữ lại. Tiếc quá!”
“Có lẽ có người có thể giúp cô giữ lại phòng khám Tân Sinh, giữ lại ngõ Minh Tâm.”
“Không thể nào.” Thôn Minh Tâm nằm ngay đoạn đường hoàng kim của thành phố, không có tập đoàn nào lại chọn bỏ qua trứng vàng mà giữ lại cả.
“Vậy sau này cô có dự đinh gì.”
“Sau khi kết thúc vụ kiện rồi hẳn nói.”
“Cô và Chu Tử Chính thật sự ở bên nhau rồi à?”
Lâm Dư Hi thoáng sửng sốt, kiên quyết gõ vào: “Phải!”
“Rốt cuộc vẫn chọn bước trên con đường của cô bé Lọ Lem.”
“Anh ấy không phải hoàng tử.”
“Anh ta là chủ tịch, cô không sợ đối với cô, anh ta chỉ thấy một thoáng mới mẻ thôi sao?”
Lâm Dư Hi chau mày: “Cái tôi quan tâm, không phải là thân phận của anh ấy, mà là con người của anh ấy. Anh ấy đáng để tôi cho cả hai một cơ hội.”
“Nhưng trong mắt người ngoài, cô không có gì khác với đám bạn gái trước kia của anh ta.”
Chân mày của Lâm Dư Hi càng nhíu chặt lại: “Tôi không phải sống vì người khác.”
“Xin lỗi, tôi nói hơi quá đáng rồi. Chỉ là, tôi lo lắng cho cô, sẽ bị tổn thương!”
“Tôi biết mình đang làm gì.”
“Tôi chỉ nghĩ, nếu như cô đi Tô Châu, đến lúc đó tôi sẽ cầm hoa hồng đỏ đến tìm cô.”
Lâm Dư Hi hơi sửng sốt: “Chẳng phải anh muốn đi tìm bạn gái cũ à?”
“Cô ấy bị người ta theo đuổi mất rồi.”
“Vậy anh định làm thế nào?”
“Theo đuổi cô ấy về lại!”
Trong lòng Lâm Dư Hi bốc lửa: “Cô ấy đã có bạn trai rồi, anh còn muốn đi chen một chân vào ư? Anh có thể nào cặn bã hơn nữa không?”
“Cô ấy vẫn chưa kết hôn. Chỉ cần chưa kết hôn, thì tôi vẫn còn cơ hội.”
Lâm Dư Hi nhíu mày: “Anh hỏi bản thân anh xem, anh dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tấm lòng chân thành của tôi. Tôi sẽ làm cho cô ấy biết, trái tim của tôi chưa bao giờ rời khỏi.”
“Nếu như cô ấy không quay đầu lại thì sao?”
“Tôi chờ cô ấy quay đầu lại.”
“Cần gì phải vậy chứ, đã qua rồi, anh không thể buông tay sao? Có một số chuyện đã qua, thì không thể nào quay đầu lại.”
“Tôi không cần cô ấy quay đầu lại. Tôi với cô ấy không phải làm lại từ đầu, mà là khởi đầu mới!”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ thở dài, cố chấp quá! Nếu như lúc trước anh ta lấy tấm lòng này để giữ vững đoạn tình cảm đó, thì sao lại có sự vô sỉ, sai lầm của lúc này chứ?
“Ba năm trước anh đã bỏ qua một lần, lần này, anh tuyệt đối không buông tay!”
Đột nhiên, trái tim của Lâm Dư Hi rung mạnh lên, hơi thở của cô phảng phất như dừng lại.
“Anh là ai?”
“Xin lỗi em!”
Tay của Lâm Dư Hi chợt rung lên, cô không hề do dự mà ấn xuống: Chặn người này.
“Anh yêu em!” Tin nhắn không gửi đi được.
Lý Thuần Nhất nhìn dòng tin nhắn không thể gửi đi, ánh mắt trầm xuống. Anh ta từ từ đặt di động xuống, nỉ non: “Hi Hi, xin lỗi em!”
Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng trong nỗi khiếp sợ khó tin, suy nghĩ chạy tán loạn theo cảnh sắc bay qua ở bên ngoài.
Thì ra, Làm Sao Đây chính là anh! Khó trách anh biết hỏi chuyện về trung y thì tôi sẽ trả lời anh; khó trách tôi nói đến mì cá viên, thì anh biết ngay chị Hoa; tôi nói cà phê, thì anh liền biết flat white; khó trách anh biết thôn Minh Tâm, phòng khám Tân Sinh; khó trách anh có thể mặt dày vô sỉ mà nói tôi và anh có sở thích giống nhau, rất có duyên.
Lý Thuần Nhất, năm đó anh bỏ đi không hề quay đầu lại, bây giờ anh muốn quay đầu lại ư?
Lý Thuần Nhất, lời nói dối năm đó, anh còn chê chưa đủ sao?
Lý Thuần Nhất, anh còn có thể đê tiện hơn nữa không?
Lâm Dư Hi nhìn vào di động, tìm Làm Sao Đây, nhìn thấy câu nói kia của anh ta: Chỉ là, tôi lo lắng cho cô, sẽ bị tổn thương! Cô hừ lạnh, cả thế giới, chỉ có một mình anh không xứng nói câu này. Thì ra vô sỉ có thể không có giới hạn cơ đấy.
Cô xóa đi tất cả tin nhắn của anh ta.
Làm sao đây? Anh có thể bay ra ngoài không gian, ở đó đủ lớn, có thể chứa vừa dã tâm đáng xấu hổ của anh, dục vọng hèn hạ của anh đấy!
Lâm Dư Hi mở mắt ra, cảm thấy mình đang nép vào một vòng tay ấm áp, là một nỗi ấm áp đã lâu không gặp.
“Chào buổi sáng!” Sau lưng vang lên giọng nói lười biếng.
“Chào buổi sáng!”
“Ngủ ngon không?”
“Ừm.”
Chu Tử Chính kéo tay cô, dọc theo lồng ngực của anh, từ từ dời xuống, chui vào trong quần lót của anh, để tay của cô nắm lấy dục vọng đang ẩn nấp của anh.
Anh thì thầm bên tai cô: “Cảm thấy thế nào?”
Mặt Lâm Dư Hi nóng lên: “Em, làm sao biết cảm giác của anh chứ.”
“Vậy em động đậy một chút, kích thích anh một chút, để anh cảm nhận một chút đi.”
“Mới dậy mà……”
“Phải đó, anh dậy rồi, nhưng nó chưa dậy, em chịu trách nhiệm kêu nó dậy.” Giọng nói từ tính, quyến rũ đến rối tinh rối mù, làm cho lí trí kiêu ngạo của Lâm Dư Hi bay lên tận chín tầng mây rồi.
Tay của Lâm Dư Hi di chuyển lên xuống nhẹ nhàng; Chu Tử Chính nhắm mắt lại cảm nhận sự thoải mái không nói nên lời từ bên dưới dâng lên, dần dần lan ra toàn thân, giống như một cơn gió nhẹ thổi tới, rải xuống một cơn mưa phùn, kêu gọi nụ hoa ngủ say đã lâu kia.
Anh không nhịn được rên nhẹ một tiếng. Lâm Dư Hi nghe thấy, dừng tay lại.
“Sao dừng rồi? Tiếp tục đi!” Chu Tử Chính không nhịn được bao bọc lấy tay cô, chuyển động tăng tốc.
Lâm Dư Hi đè tay anh lại: “Vince, anh đừng gấp! Nó đã ngủ 5 năm rồi, phải cho nó thêm nhiều thời gian để từ từ tỉnh lại chứ.”
Tay của Chu Tử Chính dừng lại. Anh ôm lấy cô thật chặt, qua một lúc lâu, chậm rãi nói: “Nó ngủ lâu như vậy, chính là vì đợi em đến.”
“Cho nên, em đến rồi, nhất định nó sẽ tỉnh lại thôi.”
Trong lòng Chu Tử Chính ấm lên, hài lòng hôn lên má cô một cái, hai tay sờ soạng tới lui trên người cô hết mấy lần mới trở người đứng dậy.
“Hôm nay anh có mấy cuộc họp, buổi tối còn có dạ tiệc, em đi với anh được không?”
“Dạ tiệc của giới thương nghiệp à?”
“Là tiệc sinh nhật của một người bạn. Em cũng gặp qua rồi, Dương Gia Dung lần trước đến lều phỏng vấn đó. Cô ấy là bạn gái của một người anh em của anh.”
“Ồ!”
Chu Tử Chính nhéo nhẹ cằm của cô: “Đừng lo, chỉ đi gặp bạn anh một chút, chào hỏi một câu, uống một ly champagne mà thôi.”
“Em phải ăn mặc thế nào?”
“Elaine có thể giúp em. Hôm nay em có kế hoạch gì không?”
“Em muốn đi uống trà sáng với ba.”
“Vậy được, em đi cùng bác trai xong thì gọi điện cho Elaine nhé.”
Lâm Dư Hi đi vào phòng vệ sinh, nhìn mình ở trong gương. Vòng bạn bè của anh, cô thật sự không biết gì, thực ra tất cả mọi thứ xung quanh anh, đối với cô mà nói, đều rất xa lạ. Phía trước là một thế giới hoàn toàn mới, cô phải đi tìm tòi, thấu hiểu, rồi hòa vào đó.
-Truyện chỉ đăng trên DĐ. Leê Quuý Đoôn-
-----
Trong thôn Minh Tâm, nhà hàng Minh Tâm của ngõ Minh Tâm, cũ kỹ đơn sơ, nhưng đều là mùi vị quen thuộc.
Nhân viên phục vụ đẩy xe điểm tâm đi tới đi lui trong nhà hàng, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng rao: “Há cảo, xíu mại, sườn non nóng hổi mới ra lò đây.”
“Bánh bao xá xíu, bánh bao gà, bánh bao hạt sen, bao ngon đây!”
Sau đó một lồng, hai lồng điểm tâm nóng hổi được lấy từ xe điểm tâm để lên bàn. Một chén hai món, uống ly trà, ăn cái bánh bao. Món ngon truyền thồng nhất, chính gốc nhất.
Lâm Dư Hi rót trà cho Lâm Chi Hiên, xe điểm tâm đẩy tới: “Bác sĩ Lâm, hôm nay sườn non chưng mềm lắm, lấy một lồng không?”
“Được!”
“Đúng rồi, lúc tôi đi kí tên ủng hộ hai người, đúng lúc hai người không có ở đó, có thấy chữ kí của tôi không?”
Một chiếc xe điểm tâm khác đẩy qua: “Xì, bác sĩ Lâm nhận được hơn mười ngàn chữ kí đó, làm sao biết cái nào của ông?”
Lâm Chi Hiên vội nói: “Chữ kí của mấy ông tôi đều thấy rồi, cám ơn đã ủng hộ nhé.”
“Phòng khám Tân Sinh đóng rồi, mấy thứ bệnh nhỏ nhặt trên thân chúng tôi cũng không biết tìm ai để khám nữa.”
“Thì đó! Bác sĩ Lâm, sau khi vụ kiện kết thúc, hai người có mở lại phòng khám Tân Sinh không?”
“Mở lại thì có tác dụng gì, khu này cũng sắp tháo dỡ rồi. Nhà hàng không còn nữa, chúng tôi cũng thất nghiệp rồi.”
“Cùng lắm thì đi ra nhà hàng ở bên ngoài làm công.”
“Ông từng tuổi này rồi, còn tìm cái khỉ gì, bây giờ nhà hàng toàn thuê mấy cô gái, mấy thằng nhóc thanh niên làm phục vụ thôi. Hơn nữa bây giờ ở đâu còn có kiểu nhà hàng đẩy xe bán điểm tâm chứ, kiểu của chúng ta cũng sắp thành đồ cổ rồi.”
“Tôi mới có 50 tuổi, còn hơi còn sức, tôi không tin tìm không được.”
Bác Phạm – ông chủ nhà hàng đi tới, vỗ nhẹ lên vai Lâm Chi Hiên: “Bác sĩ Lâm, ông rảnh rỗi thì đến đây uống trà nhiều một chút, cái nhà hàng này của tôi cũng không làm được bao lâu nữa rồi. Bây giờ bọn họ đã thu mua nhà đất liên tục, những người đã bán nhà đều dọn đi hết, người đến uống trà cũng ít dần. Haiz, tôi muốn kiên trì cũng không kiên trì nổi.”
Lâm Dư Hi hỏi: “Chẳng phải bên cạnh nhà hàng có từ đường nhà họ Đường sao? Vậy cũng phải dỡ bỏ ạ?”
Bác Phạm nói: “Bác với mấy ông chủ của những tiệm kinh doanh khác trên con phố này từng đến hội phát triển thương nghiệp bàn qua, chính là muốn lấy danh nghĩa giữ lại từ đường nhà họ Đường, xem xem có thể nào giữ lại cả con phố này không. Nhưng đám con trai của nhà họ Đường lại thấy tiền sáng mắt, kiên trì muốn bán. Từ đường sắp được 80 năm tuổi của bọn chúng cũng bán rồi, những nhà hàng, tiệm quán nhỏ như mấy bác sao có thể giữ được chứ?” Ông ấy thở dài, “Phòng khám Tân Sinh cũng mở được 30 năm rồi, nhà hàng này của bác do ba của bác khởi nghiệp, hơn 40 năm, mười cửa hàng khác trên con phố này cũng được mấy chục tuổi, già rồi, thì phải bị dỡ bỏ thôi.”
Trên mặt Lâm Dư Hi có vẻ buồn bã.
Bác Phạm tiếc than: “Bản thân tôi thì không sao, dù sao bán đi, có một số tiền lớn, tôi cũng có thể nghỉ hưu rồi. Chỉ tiếc cho những ông bạn già đã đi theo tôi bao nhiêu năm nay. Bọn họ đi ra ngoài, không biết còn có thể tìm được việc làm không?”
Nhìn bác Phạm đi khỏi, tiếp tục qua bàn khác trò chuyện với khách, Lâm Dư Hi khẽ thở dài: “Tiếc quá, xíu mại của bác Phạm là ngon nhất đó.”
“Hết cách rồi, thời đại thay đổi, có một số đồ cũ sẽ không giữ lại. Đây là chuyện mà chúng ta không thể thay đổi được.”
“Phải!” Lâm Dư Hi gắp xíu mại lên bỏ vào miệng, “Vậy phải ăn nhiều thêm mấy lần, nhớ lại mùi vị này.”
Lâm Chi Hiên vừa ăn vừa hỏi: “Đến nhà Tử Chính ở mấy ngày rồi, mọi thứ đều ổn chứ?”
“Dạ, anh ấy đối xử với con tốt lắm.”
“Hôm qua ba chơi cờ với ba của Tử Chính, tiện thể ra ngoài đi dạo một chút. Ông ấy dắt ba đến một căn nhà kiểu Tây có sân vườn, hỏi ba thích không. Ông ấy nói nếu nhà chúng ta dỡ bỏ rồi, thì có thể dọn đến căn đó ở. Ba nói phải về bàn lại với con.”
Tay đang gắp điểm tâm của Lâm Dư Hi căng lên, ngẩng đầu lên nhìn ông.
“Sau khi nhà của chúng ta bán đi, có thể mua nhà ở khu xa hơn một chút. Căn nhà kiểu Tây kia lớn quá, một mình ba ở, sợ không quen.”
Lâm Dư Hi khẽ cắn môi: “Ba, nếu như nhà bị dỡ rồi, hay là, ba dọn qua ở với con đi.”
Lâm Chi Hiên nhìn cô, ngẫm nghĩ một lúc: “Thực ra thời gian con và Tử Chính quen nhau vẫn chưa lâu, không vội. Chuyện này để sau hẳn nói đi. Nhà phải dỡ bỏ cũng là chuyện của nửa năm, một năm sau mà.”
Lâm Dư Hi gật đầu. Đột nhiên nghĩ đến câu nói nọ: Cái cũ không đi, thì cái mới không đến. Dùng vào khu vực sắp bị tháo dỡ này, thật là mỉa mai quá.
-Truyện được đăng duy nhất trên diễn đàn L.Q.Đ-
-----
Ngồi trên xe taxi, Lâm Dư Hi lại nhận được tin nhắn của Làm Sao Đây: “Tôi nghe người trong ngành nhắc đến chuyện hội thương nghiệp thu mua lại thôn Minh Tâm cũng đã gần xong rồi, bây giờ đang chứng thực bước quy hoạch cuối cùng. Nửa năm, chậm nhất là một năm, nhất định sẽ dỡ bỏ. Phòng khám Tân Sinh ở ngay thôn Minh Tâm phải không?”
“Anh biết nhiều thật đấy!”
“Xem qua tin tức của các cô, thì biết thôi.”
“Phải đó, sắp phải tháo dỡ rồi, rất luyến tiếc. Thực ra ngõ Minh Tâm của thôn Minh Tâm có một số kiến trúc cũ rất có giá trị lịch sử, rất đáng để giữ lại. Tiếc quá!”
“Có lẽ có người có thể giúp cô giữ lại phòng khám Tân Sinh, giữ lại ngõ Minh Tâm.”
“Không thể nào.” Thôn Minh Tâm nằm ngay đoạn đường hoàng kim của thành phố, không có tập đoàn nào lại chọn bỏ qua trứng vàng mà giữ lại cả.
“Vậy sau này cô có dự đinh gì.”
“Sau khi kết thúc vụ kiện rồi hẳn nói.”
“Cô và Chu Tử Chính thật sự ở bên nhau rồi à?”
Lâm Dư Hi thoáng sửng sốt, kiên quyết gõ vào: “Phải!”
“Rốt cuộc vẫn chọn bước trên con đường của cô bé Lọ Lem.”
“Anh ấy không phải hoàng tử.”
“Anh ta là chủ tịch, cô không sợ đối với cô, anh ta chỉ thấy một thoáng mới mẻ thôi sao?”
Lâm Dư Hi chau mày: “Cái tôi quan tâm, không phải là thân phận của anh ấy, mà là con người của anh ấy. Anh ấy đáng để tôi cho cả hai một cơ hội.”
“Nhưng trong mắt người ngoài, cô không có gì khác với đám bạn gái trước kia của anh ta.”
Chân mày của Lâm Dư Hi càng nhíu chặt lại: “Tôi không phải sống vì người khác.”
“Xin lỗi, tôi nói hơi quá đáng rồi. Chỉ là, tôi lo lắng cho cô, sẽ bị tổn thương!”
“Tôi biết mình đang làm gì.”
“Tôi chỉ nghĩ, nếu như cô đi Tô Châu, đến lúc đó tôi sẽ cầm hoa hồng đỏ đến tìm cô.”
Lâm Dư Hi hơi sửng sốt: “Chẳng phải anh muốn đi tìm bạn gái cũ à?”
“Cô ấy bị người ta theo đuổi mất rồi.”
“Vậy anh định làm thế nào?”
“Theo đuổi cô ấy về lại!”
Trong lòng Lâm Dư Hi bốc lửa: “Cô ấy đã có bạn trai rồi, anh còn muốn đi chen một chân vào ư? Anh có thể nào cặn bã hơn nữa không?”
“Cô ấy vẫn chưa kết hôn. Chỉ cần chưa kết hôn, thì tôi vẫn còn cơ hội.”
Lâm Dư Hi nhíu mày: “Anh hỏi bản thân anh xem, anh dựa vào cái gì?”
“Dựa vào tấm lòng chân thành của tôi. Tôi sẽ làm cho cô ấy biết, trái tim của tôi chưa bao giờ rời khỏi.”
“Nếu như cô ấy không quay đầu lại thì sao?”
“Tôi chờ cô ấy quay đầu lại.”
“Cần gì phải vậy chứ, đã qua rồi, anh không thể buông tay sao? Có một số chuyện đã qua, thì không thể nào quay đầu lại.”
“Tôi không cần cô ấy quay đầu lại. Tôi với cô ấy không phải làm lại từ đầu, mà là khởi đầu mới!”
Lâm Dư Hi bất đắc dĩ thở dài, cố chấp quá! Nếu như lúc trước anh ta lấy tấm lòng này để giữ vững đoạn tình cảm đó, thì sao lại có sự vô sỉ, sai lầm của lúc này chứ?
“Ba năm trước anh đã bỏ qua một lần, lần này, anh tuyệt đối không buông tay!”
Đột nhiên, trái tim của Lâm Dư Hi rung mạnh lên, hơi thở của cô phảng phất như dừng lại.
“Anh là ai?”
“Xin lỗi em!”
Tay của Lâm Dư Hi chợt rung lên, cô không hề do dự mà ấn xuống: Chặn người này.
“Anh yêu em!” Tin nhắn không gửi đi được.
Lý Thuần Nhất nhìn dòng tin nhắn không thể gửi đi, ánh mắt trầm xuống. Anh ta từ từ đặt di động xuống, nỉ non: “Hi Hi, xin lỗi em!”
Lâm Dư Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng trong nỗi khiếp sợ khó tin, suy nghĩ chạy tán loạn theo cảnh sắc bay qua ở bên ngoài.
Thì ra, Làm Sao Đây chính là anh! Khó trách anh biết hỏi chuyện về trung y thì tôi sẽ trả lời anh; khó trách tôi nói đến mì cá viên, thì anh biết ngay chị Hoa; tôi nói cà phê, thì anh liền biết flat white; khó trách anh biết thôn Minh Tâm, phòng khám Tân Sinh; khó trách anh có thể mặt dày vô sỉ mà nói tôi và anh có sở thích giống nhau, rất có duyên.
Lý Thuần Nhất, năm đó anh bỏ đi không hề quay đầu lại, bây giờ anh muốn quay đầu lại ư?
Lý Thuần Nhất, lời nói dối năm đó, anh còn chê chưa đủ sao?
Lý Thuần Nhất, anh còn có thể đê tiện hơn nữa không?
Lâm Dư Hi nhìn vào di động, tìm Làm Sao Đây, nhìn thấy câu nói kia của anh ta: Chỉ là, tôi lo lắng cho cô, sẽ bị tổn thương! Cô hừ lạnh, cả thế giới, chỉ có một mình anh không xứng nói câu này. Thì ra vô sỉ có thể không có giới hạn cơ đấy.
Cô xóa đi tất cả tin nhắn của anh ta.
Làm sao đây? Anh có thể bay ra ngoài không gian, ở đó đủ lớn, có thể chứa vừa dã tâm đáng xấu hổ của anh, dục vọng hèn hạ của anh đấy!
/72
|