Đang loay hoay đứng trước cổng định vào trong căn nhà. Đỗ Uyên chợt thấy cái níu tay từ ai đó. Thì ra là Jason! Người mang mặt nạ che nửa khuôn mặt bí ẩn!Nhưng lần này cậu ta không ăn mặc nhơ nhuốc và bẩn thỉu như lần trước. Trong bộ đồ vest lịch sự này thì anh có vẻ trẻ ra nhiều. Uyên từng nghĩ Jason đã hai mươi mấy tuổi, nhưng thật ra anh cũng chỉ bằng tuổi Khánh Dương.
.
-Cô bé! Mấy hôm rồi không gặp em nhỉ? – Jason cười, một nụ cười mỉm hiền từ.
.
Uyên quay mặt sang nhìn. Nhỏ bỗng thấy vui vui khi gặp anh. Mặc dù hai người chỉ mới gặp nhau nhưng rất có duyên. Đã vậy khi nói chuyện còn hợp nữa.
.
-Jason! – Uyên thốt lên, nét mặt nhỏ rạng rỡ hẳn.
-Phải! Đi theo tôi! – Jason cười.
Anh kéo Đỗ Uyên đến một chỗ cũng thuộc bãi biển này nhưng cách căn biệt thự của Ryan một đoạn. Đó là nhà của cậu ta – một nơi ở cũng sang trọng không kém. Nhưng thay vì rộng rãi nên lạnh lẽo nhưng không, đằng này nó ấm áp hơn chỗ của Khánh Dương nhiều. Những cô giúp việc thấy Jason, cúi chào trông rất kính nể. Uyên chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên, cô bé cứ tưởng anh ta là kẻ lang thang nghèo khổ không nhà vì lần trước nằm ngủ ở bờ biển.
.
-Ngạc nhiên và thắc mắc lắm hả? – Jason lại cười, thánh thiện vô cùng.
.
Nhỏ gật đầu.
.
-Hôm tôi gặp anh trông dáng vẻ bụi đời lắm mà? – cô tròn mắt.
.
-Tôi là chủ của khu du lịch này. Vì thích biển nên nằm ngủ ở đó chứ có gì lạ đâu. Nhưng cô cũng nói đúng, vì tôi ngày xưa khi mới đến đây chỉ là kẻ lang thang cơ cực. Dạo gần đây, ông ngoại tôi từ nước ngoài về, chuyển mọi quyền quản lí bãi biển này lại cho tôi. hì.
Tuy hơi khó hiểu nhưng Đỗ Uyên tạm tin
Jason dẫn cô bé vào trong nhà. Không gian vừa rộng vừa toát ra ấm áp. Trang trí rất sành điệu theo kiểu teen chứ không như Ryan – căn phòng tối tăm không đèn, và cái gì cũng màu đen chết chóc. Nhưng suy nghĩ ra điều gì đó, Uyên chợt hỏi.
-Anh sống một mình à? Cha mẹ đâu?
.
Jason quay mặt đi, và dĩ nhiên Đỗ Uyên không thể nhìn thấy anh thoáng buồn.
.
-Tôi không có ba, còn mẹ thì đã bị người ta giết vào 9 năm trước khi tôi chỉ mười tuổi.
-Thế anh chỉ mới 19 hả? Tôi cứ tưởng hai mươi mấy tuổi rồi.
Jason gật đầu.
-Nhưng tại sao anh lại đeo mặt nạ thế?
Cậu ta không nói gì. Rồi đi vào trong bếp lấy ra một chai rượu, đặt lên bàn.
-Đàn ông con trai các anh sao cứ khoái uống rượu thế? Tôi ghét chết đi được!
Vẻ mặt Jason lúc này đôi chút có hơi xót xa trong lòng. Chứ không phải cười tươi như vừa rồi. Nhìn anh rất tâm trạng.
-Ê này! Sao anh có vẻ buồn buồn thế? Cười lên đi! Tôi rất thích nụ cười của anh đó!. – Đỗ Uyên ngồi cạnh nói.
-Vậy sao?
-Cơ mà…tên thật của anh là gì vậy? Tôi không thích gọi anh là Jason đâu.
-Trịnh Khánh Hoàng
Nói đến đây, chợt cậu ta lại kéo tay Đỗ Uyên ra ngoài bờ biển, trên tay cầm theo một máy ảnh.
.
-Cô bé! Mấy hôm rồi không gặp em nhỉ? – Jason cười, một nụ cười mỉm hiền từ.
.
Uyên quay mặt sang nhìn. Nhỏ bỗng thấy vui vui khi gặp anh. Mặc dù hai người chỉ mới gặp nhau nhưng rất có duyên. Đã vậy khi nói chuyện còn hợp nữa.
.
-Jason! – Uyên thốt lên, nét mặt nhỏ rạng rỡ hẳn.
-Phải! Đi theo tôi! – Jason cười.
Anh kéo Đỗ Uyên đến một chỗ cũng thuộc bãi biển này nhưng cách căn biệt thự của Ryan một đoạn. Đó là nhà của cậu ta – một nơi ở cũng sang trọng không kém. Nhưng thay vì rộng rãi nên lạnh lẽo nhưng không, đằng này nó ấm áp hơn chỗ của Khánh Dương nhiều. Những cô giúp việc thấy Jason, cúi chào trông rất kính nể. Uyên chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên, cô bé cứ tưởng anh ta là kẻ lang thang nghèo khổ không nhà vì lần trước nằm ngủ ở bờ biển.
.
-Ngạc nhiên và thắc mắc lắm hả? – Jason lại cười, thánh thiện vô cùng.
.
Nhỏ gật đầu.
.
-Hôm tôi gặp anh trông dáng vẻ bụi đời lắm mà? – cô tròn mắt.
.
-Tôi là chủ của khu du lịch này. Vì thích biển nên nằm ngủ ở đó chứ có gì lạ đâu. Nhưng cô cũng nói đúng, vì tôi ngày xưa khi mới đến đây chỉ là kẻ lang thang cơ cực. Dạo gần đây, ông ngoại tôi từ nước ngoài về, chuyển mọi quyền quản lí bãi biển này lại cho tôi. hì.
Tuy hơi khó hiểu nhưng Đỗ Uyên tạm tin
Jason dẫn cô bé vào trong nhà. Không gian vừa rộng vừa toát ra ấm áp. Trang trí rất sành điệu theo kiểu teen chứ không như Ryan – căn phòng tối tăm không đèn, và cái gì cũng màu đen chết chóc. Nhưng suy nghĩ ra điều gì đó, Uyên chợt hỏi.
-Anh sống một mình à? Cha mẹ đâu?
.
Jason quay mặt đi, và dĩ nhiên Đỗ Uyên không thể nhìn thấy anh thoáng buồn.
.
-Tôi không có ba, còn mẹ thì đã bị người ta giết vào 9 năm trước khi tôi chỉ mười tuổi.
-Thế anh chỉ mới 19 hả? Tôi cứ tưởng hai mươi mấy tuổi rồi.
Jason gật đầu.
-Nhưng tại sao anh lại đeo mặt nạ thế?
Cậu ta không nói gì. Rồi đi vào trong bếp lấy ra một chai rượu, đặt lên bàn.
-Đàn ông con trai các anh sao cứ khoái uống rượu thế? Tôi ghét chết đi được!
Vẻ mặt Jason lúc này đôi chút có hơi xót xa trong lòng. Chứ không phải cười tươi như vừa rồi. Nhìn anh rất tâm trạng.
-Ê này! Sao anh có vẻ buồn buồn thế? Cười lên đi! Tôi rất thích nụ cười của anh đó!. – Đỗ Uyên ngồi cạnh nói.
-Vậy sao?
-Cơ mà…tên thật của anh là gì vậy? Tôi không thích gọi anh là Jason đâu.
-Trịnh Khánh Hoàng
Nói đến đây, chợt cậu ta lại kéo tay Đỗ Uyên ra ngoài bờ biển, trên tay cầm theo một máy ảnh.
/60
|