Như một ma lực phát ra từ ánh mắt sắc lạnh đó, Đỗ Uyên thoáng giật mình. Cô bé không thắng nổi sự cương quyết của Ryan. Vội chạy đến gần đỡ anh ta ngồi dậy, lúc này khoảng cách hai người thật gần…thật gần… đủ để ngắm kỹ bộ mặt điển trai của Khánh Dương cỡ nào.
- Ngắm đủ chưa? TÔI ĐÓI! – Lúc này Dương không khác nào một đứa trẻ bị bệnh và kêu lên đói bụng. Trông cậu ta thật \\\"đáng yêu\\\" mặc dù trông vẻ mặt vẫn cứ rất ư là lạnh lùng. +_+
- Sao anh cứ làm tôi giật mình hoài vậy hả? Không nói nhỏ nhẹ được à? – Uyên cũng chẳng vừa, mà đáp lại bằng cái giọng chua như chanh của nhỏ mà quên mất mình đang đối diện với một \\\"tử thần\\\" trần gian đúng nghĩa.
Sau câu nói đó, cô bé vội vàng lấy tay che miệng mình lại rồi cúi đầu như một sự hối lỗi. Dương Đỗ Uyên chạy như tên bắn xuống nhà bếp. Gặp Jenny đang nấu cháo ở đó.
- Cái thứ nước lỏng đó dành cho cậu chủ đó hở? – Uyên tò mò tiến lại gần.
Jenny lúc nào cũng vậy, một cô gái dịu dàng đoan trang, lại giỏi giang bếp núc. Đó là do mẹ của cô huấn luyện từ nhỏ. Mẹ của Jenny cũng là một trong những người giúp việc của Mafia. Nhưng do sức nặng của thời gian cùng tuổi già sức yếu, bệnh tật đầy người. Jenny phải thay bà làm công việc nội trợ này vào lúc 14 tuổi. Dù lúc đó nhỏ xíu nhưng tài nghệ nấu ăn không kém gì người lớn. Với cả căn bệnh tim của mẹ cô càng lúc càng không nhẹ, vì hiếu thảo nên phải làm lụng vất vả để kiếm tiền chữa trị. Vậy đấy, đâu phải ai ai cũng hạnh phúc, đâu phải ai ai cũng hoàn hảo và sung sướng tất cả. Người đời thường theo luật bù trừ mà cái gọi là định mệnh đã an bài sẵn. Có người đẹp toàn diện nhưng mang một quá khứ không mấy đẹp đẽ, có người ăn sung mặc sướng nhưng với khuôn mặt xấu xí dẫu không muốn…
-Ừ. Cháo tôi mới nấu đó. Bạn nếm thử xem vừa ăn không rồi mang lên cho cậu chủ.
Dù bụng đói meo, cũng muốn ăn lắm nhưng thôi đành nhịn. Với cả không có tâm trạng để ý đến chuyện ăn uống nên một buổi sáng không ăn cũng chả sao. Đỗ Uyên ôm tô cháo lên phòng Khánh Dương rồi đút cho cậu ta từng muỗng trông như đút cháo cho một đứa bé. Ryan thấy bực mình, anh quát to lên.
-Tôi tự ăn được rồi! Hết việc của cô. Cút!
Cô bé không hiểu sao lúc nào anh ta cũng hét, cũng la, cũng quát tháo người khác thì mới chịu được. Chắc là do thói quen từ nhỏ. Uyên với đôi má phụng phịu vì giận. Sao lại nói ra từ \\\"Cút\\\" phũ phàng thế? Cô đứng trước máng thuyền hóng gió biển. Trời xanh, biển xanh, mang một sắc đẹp của thiên nhiên…
Đâu ai biết rằng….
Cùng lúc đó…
Một con tàu khác lại đi ngang qua trong khoảnh khắc có lẽ là tình cờ…
…………….
Jane lấy tay dụi mắt không biết mình đã nhìn nhầm hay không khi thấy một đứa con gái với dáng vẻ như hệt Dương Đỗ Uyên – người vợ yêu của anh đứng trên con tàu đối diện. Những lọn tóc thả bay trong gió, quết vào miệng.. Anh nhìn chầm chầm và cố kêu người cho tàu chạy chậm hơn. Cô gái kia đi vào trong và mất hút. Anh tự hỏi có phải mình ảo tưởng ? Có lẽ là vậy… Mọi người đã nói Đỗ Uyên chết rồi…chết thật rồi…không thể nào còn sống !
- Ngắm đủ chưa? TÔI ĐÓI! – Lúc này Dương không khác nào một đứa trẻ bị bệnh và kêu lên đói bụng. Trông cậu ta thật \\\"đáng yêu\\\" mặc dù trông vẻ mặt vẫn cứ rất ư là lạnh lùng. +_+
- Sao anh cứ làm tôi giật mình hoài vậy hả? Không nói nhỏ nhẹ được à? – Uyên cũng chẳng vừa, mà đáp lại bằng cái giọng chua như chanh của nhỏ mà quên mất mình đang đối diện với một \\\"tử thần\\\" trần gian đúng nghĩa.
Sau câu nói đó, cô bé vội vàng lấy tay che miệng mình lại rồi cúi đầu như một sự hối lỗi. Dương Đỗ Uyên chạy như tên bắn xuống nhà bếp. Gặp Jenny đang nấu cháo ở đó.
- Cái thứ nước lỏng đó dành cho cậu chủ đó hở? – Uyên tò mò tiến lại gần.
Jenny lúc nào cũng vậy, một cô gái dịu dàng đoan trang, lại giỏi giang bếp núc. Đó là do mẹ của cô huấn luyện từ nhỏ. Mẹ của Jenny cũng là một trong những người giúp việc của Mafia. Nhưng do sức nặng của thời gian cùng tuổi già sức yếu, bệnh tật đầy người. Jenny phải thay bà làm công việc nội trợ này vào lúc 14 tuổi. Dù lúc đó nhỏ xíu nhưng tài nghệ nấu ăn không kém gì người lớn. Với cả căn bệnh tim của mẹ cô càng lúc càng không nhẹ, vì hiếu thảo nên phải làm lụng vất vả để kiếm tiền chữa trị. Vậy đấy, đâu phải ai ai cũng hạnh phúc, đâu phải ai ai cũng hoàn hảo và sung sướng tất cả. Người đời thường theo luật bù trừ mà cái gọi là định mệnh đã an bài sẵn. Có người đẹp toàn diện nhưng mang một quá khứ không mấy đẹp đẽ, có người ăn sung mặc sướng nhưng với khuôn mặt xấu xí dẫu không muốn…
-Ừ. Cháo tôi mới nấu đó. Bạn nếm thử xem vừa ăn không rồi mang lên cho cậu chủ.
Dù bụng đói meo, cũng muốn ăn lắm nhưng thôi đành nhịn. Với cả không có tâm trạng để ý đến chuyện ăn uống nên một buổi sáng không ăn cũng chả sao. Đỗ Uyên ôm tô cháo lên phòng Khánh Dương rồi đút cho cậu ta từng muỗng trông như đút cháo cho một đứa bé. Ryan thấy bực mình, anh quát to lên.
-Tôi tự ăn được rồi! Hết việc của cô. Cút!
Cô bé không hiểu sao lúc nào anh ta cũng hét, cũng la, cũng quát tháo người khác thì mới chịu được. Chắc là do thói quen từ nhỏ. Uyên với đôi má phụng phịu vì giận. Sao lại nói ra từ \\\"Cút\\\" phũ phàng thế? Cô đứng trước máng thuyền hóng gió biển. Trời xanh, biển xanh, mang một sắc đẹp của thiên nhiên…
Đâu ai biết rằng….
Cùng lúc đó…
Một con tàu khác lại đi ngang qua trong khoảnh khắc có lẽ là tình cờ…
…………….
Jane lấy tay dụi mắt không biết mình đã nhìn nhầm hay không khi thấy một đứa con gái với dáng vẻ như hệt Dương Đỗ Uyên – người vợ yêu của anh đứng trên con tàu đối diện. Những lọn tóc thả bay trong gió, quết vào miệng.. Anh nhìn chầm chầm và cố kêu người cho tàu chạy chậm hơn. Cô gái kia đi vào trong và mất hút. Anh tự hỏi có phải mình ảo tưởng ? Có lẽ là vậy… Mọi người đã nói Đỗ Uyên chết rồi…chết thật rồi…không thể nào còn sống !
/60
|