“Chính vì đó là con trai của Tô Đồng, cũng chính là cốt nhục ruột thịt của Chu tiên sinh, cô nghĩ mà xem, sau này cô ngồi vững vị trí Chu phu nhân, một mặt dạy cho Duệ Duệ căm hận Tô Đồng, để hai mẹ con họ cả đời không nhận mặt nhau, mặt khác chả phải cô muốn đối xử với nó thế nào chả được?”
An Hân Du nhướng mày, nghe cô Đồng khuyên nhủ một hồi trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Tô Đồng khiến cô ta đau khổ, cô ta sẽ khiến Duệ Duệ đau khổ!
An Hân Du chất vấn: “Việc khi đó cô sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ, Duệ Duệ bị thương lần này sẽ không kiểm tra ra điều gì chứ?”
“Cô yên tâm đi, nhóm máu của cô và Tô Đồng giống nhau, trừ khi làm xét nghiệm DNA, nếu không sẽ không thể phát hiện ra sơ hở…”
Hai người hào hứng trò chuyện, không phát hiện ra trên sàn nhà ngoài phòng có một bóng người cao lớn đang động đậy, dường như rất kinh ngạc, anh ta từ từ hạ tay đặt trên cửa xuống, nín thở, quay đầu nhanh chóng dời đi.
Chu Cận Viễn đứng trong phòng làm việc của bác sỹ điều trị.
Anh đang xem phim chụp đầu của Duệ Duệ, anh đứng gần cửa sổ, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, hút từ từ, khói thuốc vờn quanh gương mặt tuấn tú của anh.
Bất ngờ, trợ lý vội vàng hoảng hốt đẩy cửa bước vào: “Chu tiên sinh!”
Dáng vẻ lo lắng, thậm chí trên trán lấm tấm mồ hôi.
Chu Cận Viễn hơi cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Trợ lý đưa mắt nhìn bác sỹ điều trị, bác sỹ điều trị lập tức biết điều đi ra khỏi phòng làm việc. Trong phòng, trợ lý liền thuật lại toàn bộ những điều ban nãy nghe được trong phòng chờ cho Chu Cận Viễn nghe.
Gân xanh trên mu bàn tay Chu Cận Viễn nổi lên, huyệt thái dương co giật, dường như sắp nổ tung.
“Những điều cậu nói… là thật chứ?”
“Em theo anh đã gần mười năm rồi, tuyệt đối không dám nói dối!” Trợ lý cúi đầu, biểu thị lòng trung thành.
Đầu óc Chu Cận Viễn trở lên rối bời, đột nhiên anh nhớ tới cảnh một năm trước, khi đồn cảnh sát thông báo cho anh tới nhận xác, anh cũng nghe được An Hân Du nói chuyện điện thoại, nói gì mà một trăm lăm mươi triệu.
Có điều khi đó anh chuyên tâm lo liệu việc hậu sự cho Tô Đồng, kèm thêm về sau công việc bận rộn, cô ta giải thích đại rằng có một nhân viên cũ đòi hỏi nói rằng nếu không cho tiền sẽ tiết lộ bê bối giữa Chu Cận Viễn với Tô Đồng và An Hân Du.
An Hân Du không biết phải làm sao nên mới dùng một trăm lăm mươi triệu để bịt miệng.
Việc này vì vậy mà được cho qua.
Anh không truy cứu, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, từ ngày hôm đó, trong bệnh viện của anh có một bác sỹ điều trị xin nghỉ việc, vừa hay chính là vị bác sỹ mà Tô Đồng một mực nói rằng anh ta bị mua chuộc!
Giọng điệu độc ác, nham hiểm của An Hân Du khi đó, chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến người ta rùng mình!
“Điều tra!” Sắc mặt Chu Cận Viễn lập tức xuất hiện hung dữ: “DNA của Tô Đồng tôi sẽ nhanh chóng giao cho cậu, hãy xét nghiệm DNA của tôi, An Hân Du và Duệ Duệ trước, lần này cậu hãy đích thân theo dõi, nhất thiết phải bí mật thực hiện!”
“Xin anh yên tâm, em nhất định sẽ không để người khác thừa cơ!”
Trợ lý bồn chồn, nhận lệnh xong liền quay người bước đi, Chu Cận Viễn giơ tay dụi thuốc, khi đầu thuốc đã tắt hai ngón tay vẫn kẹp chặt, cho tới khi đầu thuốc biến dạng, tàn thuốc rơi xuống.
Anh ngồi lặng lẽ trên ghế làm việc của bác sỹ, đôi mắt đen nhánh sâu hun hút.
Toàn bộ sự việc một năm về trước dần hiện lên trong đầu…
Trước khi cô bị tai nạn, anh nhận được điện thoại của cô, cô nói An Hân Du cướp con của cô! Còn nữa, cô nói An Hân Du bắt cóc cô, mục đích và vì đứa bé…
Thậm chí, tới việc bệnh viện chọc ối xét nghiệm DNA…
Không đúng, nếu đứa trẻ không phải con anh, làm sao cô có dũng khí kéo anh tới xem.
Khi có kết quả, cô một mực khăng khăng bệnh viện có người bị mua chuộc đổi kết quả xét nghiệm!
Một năm nay, Chu Cận Viễn cố tình không nghĩ tới những chuyện cũ, lúc này ngẫm kỹ mới phát hiện ra vô vàn sơ hở!
Anh khi đó… sao lại dễ dàng tin tưởng vào “chân tướng” mà mắt mình nhìn thấy tới vậy?
- --
Đã rất lâu rồi Tô Đồng không còn gặp ác mộng.
Nhưng tối nay, cô liên tục mơ thấy Duệ Duệ nằm trong bệnh viện và cảnh tượng sản phụ sinh con…
Cô cố gắng vén hết tầng tầng lớp lớp mây mù, muốn nhìn rõ gương mặt sản phụ, trước đây cô thường chưa kịp vén hết, thì mọi việc kết thúc.
Lần này, cùng với tiếng khóc vang dội của đứa bé, đúng khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy gương mặt sản phụ!
Chính là cô!
Giống hệt cô!
- -- Hết -
An Hân Du nhướng mày, nghe cô Đồng khuyên nhủ một hồi trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Tô Đồng khiến cô ta đau khổ, cô ta sẽ khiến Duệ Duệ đau khổ!
An Hân Du chất vấn: “Việc khi đó cô sắp xếp ổn thỏa cả rồi chứ, Duệ Duệ bị thương lần này sẽ không kiểm tra ra điều gì chứ?”
“Cô yên tâm đi, nhóm máu của cô và Tô Đồng giống nhau, trừ khi làm xét nghiệm DNA, nếu không sẽ không thể phát hiện ra sơ hở…”
Hai người hào hứng trò chuyện, không phát hiện ra trên sàn nhà ngoài phòng có một bóng người cao lớn đang động đậy, dường như rất kinh ngạc, anh ta từ từ hạ tay đặt trên cửa xuống, nín thở, quay đầu nhanh chóng dời đi.
Chu Cận Viễn đứng trong phòng làm việc của bác sỹ điều trị.
Anh đang xem phim chụp đầu của Duệ Duệ, anh đứng gần cửa sổ, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, hút từ từ, khói thuốc vờn quanh gương mặt tuấn tú của anh.
Bất ngờ, trợ lý vội vàng hoảng hốt đẩy cửa bước vào: “Chu tiên sinh!”
Dáng vẻ lo lắng, thậm chí trên trán lấm tấm mồ hôi.
Chu Cận Viễn hơi cau mày: “Có chuyện gì vậy?”
Trợ lý đưa mắt nhìn bác sỹ điều trị, bác sỹ điều trị lập tức biết điều đi ra khỏi phòng làm việc. Trong phòng, trợ lý liền thuật lại toàn bộ những điều ban nãy nghe được trong phòng chờ cho Chu Cận Viễn nghe.
Gân xanh trên mu bàn tay Chu Cận Viễn nổi lên, huyệt thái dương co giật, dường như sắp nổ tung.
“Những điều cậu nói… là thật chứ?”
“Em theo anh đã gần mười năm rồi, tuyệt đối không dám nói dối!” Trợ lý cúi đầu, biểu thị lòng trung thành.
Đầu óc Chu Cận Viễn trở lên rối bời, đột nhiên anh nhớ tới cảnh một năm trước, khi đồn cảnh sát thông báo cho anh tới nhận xác, anh cũng nghe được An Hân Du nói chuyện điện thoại, nói gì mà một trăm lăm mươi triệu.
Có điều khi đó anh chuyên tâm lo liệu việc hậu sự cho Tô Đồng, kèm thêm về sau công việc bận rộn, cô ta giải thích đại rằng có một nhân viên cũ đòi hỏi nói rằng nếu không cho tiền sẽ tiết lộ bê bối giữa Chu Cận Viễn với Tô Đồng và An Hân Du.
An Hân Du không biết phải làm sao nên mới dùng một trăm lăm mươi triệu để bịt miệng.
Việc này vì vậy mà được cho qua.
Anh không truy cứu, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, từ ngày hôm đó, trong bệnh viện của anh có một bác sỹ điều trị xin nghỉ việc, vừa hay chính là vị bác sỹ mà Tô Đồng một mực nói rằng anh ta bị mua chuộc!
Giọng điệu độc ác, nham hiểm của An Hân Du khi đó, chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến người ta rùng mình!
“Điều tra!” Sắc mặt Chu Cận Viễn lập tức xuất hiện hung dữ: “DNA của Tô Đồng tôi sẽ nhanh chóng giao cho cậu, hãy xét nghiệm DNA của tôi, An Hân Du và Duệ Duệ trước, lần này cậu hãy đích thân theo dõi, nhất thiết phải bí mật thực hiện!”
“Xin anh yên tâm, em nhất định sẽ không để người khác thừa cơ!”
Trợ lý bồn chồn, nhận lệnh xong liền quay người bước đi, Chu Cận Viễn giơ tay dụi thuốc, khi đầu thuốc đã tắt hai ngón tay vẫn kẹp chặt, cho tới khi đầu thuốc biến dạng, tàn thuốc rơi xuống.
Anh ngồi lặng lẽ trên ghế làm việc của bác sỹ, đôi mắt đen nhánh sâu hun hút.
Toàn bộ sự việc một năm về trước dần hiện lên trong đầu…
Trước khi cô bị tai nạn, anh nhận được điện thoại của cô, cô nói An Hân Du cướp con của cô! Còn nữa, cô nói An Hân Du bắt cóc cô, mục đích và vì đứa bé…
Thậm chí, tới việc bệnh viện chọc ối xét nghiệm DNA…
Không đúng, nếu đứa trẻ không phải con anh, làm sao cô có dũng khí kéo anh tới xem.
Khi có kết quả, cô một mực khăng khăng bệnh viện có người bị mua chuộc đổi kết quả xét nghiệm!
Một năm nay, Chu Cận Viễn cố tình không nghĩ tới những chuyện cũ, lúc này ngẫm kỹ mới phát hiện ra vô vàn sơ hở!
Anh khi đó… sao lại dễ dàng tin tưởng vào “chân tướng” mà mắt mình nhìn thấy tới vậy?
- --
Đã rất lâu rồi Tô Đồng không còn gặp ác mộng.
Nhưng tối nay, cô liên tục mơ thấy Duệ Duệ nằm trong bệnh viện và cảnh tượng sản phụ sinh con…
Cô cố gắng vén hết tầng tầng lớp lớp mây mù, muốn nhìn rõ gương mặt sản phụ, trước đây cô thường chưa kịp vén hết, thì mọi việc kết thúc.
Lần này, cùng với tiếng khóc vang dội của đứa bé, đúng khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy gương mặt sản phụ!
Chính là cô!
Giống hệt cô!
- -- Hết -
/92
|