“Nó không phải con hoang!”
Tô Đồng hốt hoảng phản bác, hai vai cô khẽ run rẩy, quen biết Chu Cận Viễn nhiều năm như vậy, cô quá hiểu anh, nếu như anh đã nhận định đứa bé này không phải con mình, anh nhất định sẽ ép cô phá thai!
Cô bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô hạ giọng, dè dặt nói:
“Đứa bé này là con anh, vừa tròn một tháng, chính là lần chúng ta ở KTV…”
Chu Cận Viễn nhíu chặt mày, nhớ lại chuyện trước đó.
Một tháng trước anh và bạn chúc mừng sinh nhật nên uống quá chén, sau đó liền vào nghỉ ở căn phòng bên cạnh. Đêm đó, đúng là anh có quan hệ với một cô gái. Có điều cô gái đó là An Hân Du! Không phải Tô Đồng!
Càng nghĩ càng thêm rõ rệt, cảm giác phẫn nộ trong lòng Chu Cận Viễn càng sôi sục:
“Ăn nói linh tinh! Khi đó tôi không hề chạm vào cô! Bây giờ cô mang thai đứa con hoang của người khác liền bắt tôi đổ vỏ?”
“Không phải, đêm đó anh thực sự đã cùng em…” Tô Đồng mở tròn đôi mắt đỏ hoe, cố gắng giải thích:
“Đêm đó anh uống say, bạn anh gọi em tới đón anh về nhà, kết quả là em vừa bước vào anh đã ép em xuống sofa! Nếu anh không tin anh có thể kiểm tra camera an ninh, đây thực sự là con anh!”
Chu Cận Viễn nheo mắt, không nói gì.
Tưởng anh mềm lòng, Tô Đồng tiếp tục nói:
“Cận Viễn, anh biết rất rõ em yêu anh bao năm nay, không tiếc hiến dâng cả trái tim cho anh, sao có thể mang thai con của người khác chứ…”
Nhưng lời Chu Cận Viễn nói ra sau đó khiến cô như rơi xuống vực băng giá:
“Cho dù là con tôi thì tôi cũng không cần!”
Anh lôi mạnh tay cô, kéo cô đi phá thai.
Sáng hôm đó, sau khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy là An Hân Du!
Quần áo của cô rải rác khắp sàn, trên người đầy vết tích ân ái, không thể nào ngụy tạo ra được.
Tô Đồng, tới nước này cô vẫn còn nói dối!
Bệnh viện này thuộc về Chu Thị vì thế không có ai dám ngăn cản Chu Cận Viễn, người qua lại cũng không dám đứng lại nhìn.
Tới gần khoa sản, trái tim Tô Đồng càng thêm run rẩy.
Không thể nào.
Đây là con cô, cô không thể để mất thế này!
“Chu Cận Viễn, em đồng ý với anh lập tức ký đơn ly hôn!”
Trong lúc nguy ngập, cô lớn tiếng nói:
“Sau khi ly hôn, con em sống hay chết cũng không liên quan gì tới anh!”
Đợi tới bốn tháng cô có thể làm xét nghiệm nước ối. Khi đó anh sẽ biết cô chưa từng phản bội anh.
Chu Cận Viễn dừng bước, đôi mắt đen lánh tàn nhẫn nhìn cô:
“Tối qua chả phải cô thà chết cũng không ký sao? Bây giờ vì đứa con hoang này à? Tôi sẽ không để cô toại nguyện! Đứa con này tôi nhất định muốn cô phải phá bỏ!”
Hơi thở như ngừng lại, dường như có một bàn tay vô hình xé nát tâm can cô. Khiến cô đau đớn toát mồ hôi lạnh.
“Chu Cận Viễn, bao năm qua cho dù là một con chó cũng có chút cảm tình, tại sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy?”
Tô Đồng lảo đảo như thể sắp gục ngã bất cứ lúc nào:
“Hãy coi như thương hại em, chỉ cần anh không làm hại con em, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh bảo em ký em sẽ ký, bảo em biến mất em sẽ lập tức biến mất, tuyệt đối không xuất hiện trong thế giới của anh nữa! Cận Viễn, em cầu xin anh đó…”
Trong ấn tượng của Chu Cận Viễn, Tô Đồng sinh ra đã là kiều nữ của nhà họ Tô. Cô luôn cao quý, kiêu sa đài các, chưa bao giờ gào khóc cầu xin như một người đàn bà chanh chua thế này, nói thực lòng không bị lay động là giả, nhưng nghĩ tới việc cô thành ra như vậy là vì đứa con hoang trong bụng, Chu Cận Viễn chỉ muốn lập tức xé cô ra thành muôn ngàn mảnh!
“Đừng hòng!”
Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, anh đập tan chút ảo tưởng cuối cùng của cô.
Sự vô tình và lạnh lùng của anh giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim cô, cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy, đau đớn khắp toàn thân khiến cô mất hết tham vọng mở to đôi mắt nhìn thật kĩ người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này!
- -- Hết ---
Tô Đồng hốt hoảng phản bác, hai vai cô khẽ run rẩy, quen biết Chu Cận Viễn nhiều năm như vậy, cô quá hiểu anh, nếu như anh đã nhận định đứa bé này không phải con mình, anh nhất định sẽ ép cô phá thai!
Cô bất giác cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô hạ giọng, dè dặt nói:
“Đứa bé này là con anh, vừa tròn một tháng, chính là lần chúng ta ở KTV…”
Chu Cận Viễn nhíu chặt mày, nhớ lại chuyện trước đó.
Một tháng trước anh và bạn chúc mừng sinh nhật nên uống quá chén, sau đó liền vào nghỉ ở căn phòng bên cạnh. Đêm đó, đúng là anh có quan hệ với một cô gái. Có điều cô gái đó là An Hân Du! Không phải Tô Đồng!
Càng nghĩ càng thêm rõ rệt, cảm giác phẫn nộ trong lòng Chu Cận Viễn càng sôi sục:
“Ăn nói linh tinh! Khi đó tôi không hề chạm vào cô! Bây giờ cô mang thai đứa con hoang của người khác liền bắt tôi đổ vỏ?”
“Không phải, đêm đó anh thực sự đã cùng em…” Tô Đồng mở tròn đôi mắt đỏ hoe, cố gắng giải thích:
“Đêm đó anh uống say, bạn anh gọi em tới đón anh về nhà, kết quả là em vừa bước vào anh đã ép em xuống sofa! Nếu anh không tin anh có thể kiểm tra camera an ninh, đây thực sự là con anh!”
Chu Cận Viễn nheo mắt, không nói gì.
Tưởng anh mềm lòng, Tô Đồng tiếp tục nói:
“Cận Viễn, anh biết rất rõ em yêu anh bao năm nay, không tiếc hiến dâng cả trái tim cho anh, sao có thể mang thai con của người khác chứ…”
Nhưng lời Chu Cận Viễn nói ra sau đó khiến cô như rơi xuống vực băng giá:
“Cho dù là con tôi thì tôi cũng không cần!”
Anh lôi mạnh tay cô, kéo cô đi phá thai.
Sáng hôm đó, sau khi anh tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy là An Hân Du!
Quần áo của cô rải rác khắp sàn, trên người đầy vết tích ân ái, không thể nào ngụy tạo ra được.
Tô Đồng, tới nước này cô vẫn còn nói dối!
Bệnh viện này thuộc về Chu Thị vì thế không có ai dám ngăn cản Chu Cận Viễn, người qua lại cũng không dám đứng lại nhìn.
Tới gần khoa sản, trái tim Tô Đồng càng thêm run rẩy.
Không thể nào.
Đây là con cô, cô không thể để mất thế này!
“Chu Cận Viễn, em đồng ý với anh lập tức ký đơn ly hôn!”
Trong lúc nguy ngập, cô lớn tiếng nói:
“Sau khi ly hôn, con em sống hay chết cũng không liên quan gì tới anh!”
Đợi tới bốn tháng cô có thể làm xét nghiệm nước ối. Khi đó anh sẽ biết cô chưa từng phản bội anh.
Chu Cận Viễn dừng bước, đôi mắt đen lánh tàn nhẫn nhìn cô:
“Tối qua chả phải cô thà chết cũng không ký sao? Bây giờ vì đứa con hoang này à? Tôi sẽ không để cô toại nguyện! Đứa con này tôi nhất định muốn cô phải phá bỏ!”
Hơi thở như ngừng lại, dường như có một bàn tay vô hình xé nát tâm can cô. Khiến cô đau đớn toát mồ hôi lạnh.
“Chu Cận Viễn, bao năm qua cho dù là một con chó cũng có chút cảm tình, tại sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy?”
Tô Đồng lảo đảo như thể sắp gục ngã bất cứ lúc nào:
“Hãy coi như thương hại em, chỉ cần anh không làm hại con em, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh bảo em ký em sẽ ký, bảo em biến mất em sẽ lập tức biến mất, tuyệt đối không xuất hiện trong thế giới của anh nữa! Cận Viễn, em cầu xin anh đó…”
Trong ấn tượng của Chu Cận Viễn, Tô Đồng sinh ra đã là kiều nữ của nhà họ Tô. Cô luôn cao quý, kiêu sa đài các, chưa bao giờ gào khóc cầu xin như một người đàn bà chanh chua thế này, nói thực lòng không bị lay động là giả, nhưng nghĩ tới việc cô thành ra như vậy là vì đứa con hoang trong bụng, Chu Cận Viễn chỉ muốn lập tức xé cô ra thành muôn ngàn mảnh!
“Đừng hòng!”
Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, anh đập tan chút ảo tưởng cuối cùng của cô.
Sự vô tình và lạnh lùng của anh giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim cô, cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy, đau đớn khắp toàn thân khiến cô mất hết tham vọng mở to đôi mắt nhìn thật kĩ người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này!
- -- Hết ---
/92
|