Và rồi trời cũng đã sáng, mặt trời từ từ ló dạng chiếu những tia nắng hồng xuống xua tan đi sương đêm. Những tia nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ bao trùm lên hai con người trong căn phòng. Không gian trong căn phòng đang yên tĩnh thì đột nhiên Hải Anh giật mình la lên hai chữ Yến My... và ngồi bật dậy. Dường như là, Hải Anh đã gặp ác mộng gì đó rồi. Hải Anh bỗng xoay qua thì thấy My đang nằm cạnh mình, cố gắng lục lại trí nhớ để xem coi đêm qua đã có chuyện gì, lục đi lục lại vẫn không tài nào nhớ được, chỉ biết là bị cái tên Kiệt đánh cho ngất xỉu thôi. Hải Anh vẫn còn hơi mệt nên không muốn suy nghĩ gì nửa, chợt nhìn lên đồng hồ thì thấy đã 7h30. Hải Anh giật mình nhanh chóng gọi My dậy để đi học. My do bị Hải Anh lay mạnh người nên cuối cùng cũng phải mở mắt.
- Ơ...c..cậu tỉnh rồi à?__My.
- Ừ...mà sao cô không dậy sớm để đi học mà còn nằm ở đó, gần trễ rồi cơ đấy.__Hải Anh.
- Không...hôm nay tôi sẽ không đi học đâu__My.
- Tại sao??__Hải Anh.
- Cậu vẫn còn đang mệt, nếu tôi đi học thì ai sẽ chăm sóc cho cậu đây. Hôm nay tôi sẽ nhờ Nhi xin cho cậu và tôi được nghỉ một bửa. Cậu lo mà ở nhà dưỡng sức, bác sĩ dặn là cậu hông được vận động nhiều...__Hải Anh.
- Tôi không sao...cứ đi học đi, tôi ổn mà...__Hải Anh.
- Không đâu, hôm nay nhất định tôi sẽ ở nhà để chăm sóc cho cậu, dù gì thì cậu bị như vậy cũng là lỗi của tôi mà nên cậu có nói gì đi nửa tôi cũng không nghe đâu.__My vừa nói vừa lấy điện thoại để điện cho Nhi.
Thấy My có vẻ kiên quyết như vậy nên Hải Anh cũng không muốn nói gì thêm, vả lại hôm nay là ngày mà trên lớp Hải Anh có những tiết học căng thẳng nên Hải Anh cũng chẳng muốn đến trường, có được một cơ hội tốt để nghỉ ở nhà thì đúng là may cho mình. Nghe My nói là hôm nay sẽ chăm sóc cho mình nên Hải Anh cũng muốn ở nhà để xem coi cô osin của mình làm được những gì.
My gọi cho Nhi xong thì lật đật đi làm vệ sinh cá nhân rồi bay xuống bếp nấu một món ăn để bồi bổ cho Hải Anh. Về phần Hải Anh thì chỉ biết nằm đó mà hưởng thụ thôi, cũng chính do My tự nguyện chăm sóc mình mà chứ đâu phải mình ép buộc cô ấy đâu. Hải Anh nghĩ thầm rồi cười mỉm.
************15 phút sau**************
My vừa đi vừa bê một bát cháo thơm đến nức mũi lên phòng Hải Anh. Nhìn dáng đi bé nhỏ của My đang từ từ bước từng bước một trên bậc thang mà khiến cho Hải Anh phải bật cười một cái. Bát cháo giờ cũng đã được đặt trước mặt mình, ngửi mùi thơm thôi là Hải Anh đã không thể kiềm chế được rồi, do là từ chiều hôm qua tới giờ bị bỏ đói như vậy nên giờ đói là phải rồi.
- Cháo còn nóng, cậu ăn từ từ thôi. Bộ cậu sợ tôi giành phần của cậu à?__My.
- Đúng vậy đó, tôi sợ cô giành phần của tôi đó, ai bảo cô nấu ngon quá làm gì...__Hải Anh.
- Hì hì...cảm ơn...__Câu nói của Hải Anh khiến My phải đỏ bừng mặt.
- Tôi ăn xong rồi...__Hải Anh.
- Cậu ăn nhanh thật đấy...Thuốc đây này, cậu uống đi...__My vừa nói vừa đưa cho Hải Anh thuốc đang cầm trên tay.
Nhìn thấy Hải Anh tươi tỉnh như vậy nên My cũng khá là yên lòng, đêm qua thật sự là My rất sợ, rất lo cho Hải Anh nhưng tội cho Hải Anh là không hề biết được chuyện đó.
- Này, ngồi trong phòng hoài tôi thấy ngột ngạt quá. Chúng ta đi xuống nhà đi...__Hải Anh.
- Nếu vậy để tối đỡ cậu xuống.__My.
- Tôi đâu phải là con nít, tôi xuống được !__Hải Anh.
- Cậu đừng lên giọng với tôi nửa, hôm nay hãy để tôi chăm sóc cho cậu.__My vừa nói vừa đi lại đỡ lấy tay Hải Anh và dìu xuống nhà.
Thấy My như vậy nên Hải Anh chỉ biết nghe theo thôi, lần đầu tiên cậu chủ phải đi nghe lời osin như Hải Anh.
- Đúng là cô osin ngốc...__Hải Anh nói thầm vào tai My.
- Cậu mới ngốc đấy, đã không khỏe thì cứ nghỉ ngơi đi còn bày đặt cố chấp.__My.
Nghe My nói vậy, Hải Anh xoa đầu My và nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười ấy đã làm cho My phải đỏ cả hai má và nhịp tim thì bị lệch đi.
- T..Thôi cậu ngồi ở đây đi...tôi đi làm việc nhà...cần gì thì cứ gọi tôi...__My nói xong bay tọt ra sau bếp để che đi sự xấu hổ của mình.
Biết My đang xấu hổ nên Hải Anh không muốn ghẹo My nửa, chỉ cười một cái rồi bật tivi lên để xem.
*******************************
Ngồi một chổ nhìn My đang phải bận rộn với mọi công việc trong nhà, Hải Anh không muốn như vậy nên gọi My lại và nói :
- Cô lại đây ngồi nghỉ một chút đi.
- Không sao, tôi không mệt đâu, làm tí nửa là xong ngay mà.__My.
- Nhìn cô bây giờ có vẻ còn mệt hơn tôi nửa đấy. Bỏ hết công việc sang một bên đi, qua đây ngồi với tôi.__Hải Anh.
- Nhưng...__My.
- Tôi nói cô cãi à...bây giờ có chịu qua không thì bảo?__Hải Anh sầm mặt lại khiến My phải sợ, đành phải nghe theo thôi.
- À mà này...cái vòng tôi tặng cô đâu mất rồi?__Hải Anh cầm tay My lên và nói.
- Ơ..cậu nói tôi mới để ý..cái vòng...n..nó đâu mất rồi?__My.
- Cô làm mất rồi à...__Hải Anh.
- Tôi..tôi xin lỗi...tôi không cố ý...chắc tại đêm qua trong lúc bị tên Kiệt bắt, tôi đã làm mất nó rồi. T..tôi thật sự rất xin lỗi, cái vòng đó có đắt quá không? T..tôi sẽ kiếm tiền để trả cho cậu. Tôi xin lỗi...thật sự xin lỗi cậu...__My nói mà mắt thì đã rơm rớm nước mắt.
Hải Anh thấy My như vậy nên chợt giơ tay ra và ôm chặt My vào lòng, chặt đến nổi My không tài nào thở được. Hải Anh cuối đầu xuống tai My và nói :
- Cô ngốc quá đấy, tôi không muốn thấy cô đứng trước mặt tôi mà liên tục nói câu xin lỗi, đó không phải lỗi của cô nên tôi sẽ không trách cô, tôi biết là cô không cố ý vì vậy đừng nói xin lỗi, cái vòng đó là tôi tự nguyện tặng cô và tôi cũng hứa là sẽ không đòi lại mà. Vì vậy cho nên cô không cần phải bỏ tiền ra mua lại cái khác để trả cho tôi. Đó là quà tôi cho cô mà.
- Nhưng...tôi thật sự rất thích cái vòng đó...__My.
- Cô thích đến vậy cơ à?__Hải Anh.
- Đúng là vậy...__My.
- Được rồi, nếu cô chịu làm việc này, tôi sẽ mua lại cái khác cho cô.__Hải Anh.
- Là việc gì?__My ngước mặt lên nhìn Hải Anh.
- Cô chỉ cần nằm yên để tôi ôm cô như thế này thì tôi sẽ mua cái vòng mới cho cô. Chịu không?__Hải Anh.
- Gì chứ...không bao giờ...__My giật mình đẩy Hải Anh ra.
- Không chịu thì thôi...Tôi cũng không muốn ép buộc cô làm gì.__hải Anh.
- K..Khoan đã...tôi đâu thể tin được là cậu sẽ giữ lời chứ__My.
- Tôi hứa sẽ không nuốt lời mình đã nói.__Hải Anh.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, My cũng phải buộc lòng tin hắn. Dù gì cũng chỉ là một cái ôm thôi cũng không mất mác gì. My từ từ sà vào lòng Hải Anh như một chú mèo con bé bỏng. Áp mặt vào lòng Hải Anh, My cảm thấy như hai trái tim đang hòa làm một vậy, Nó rất ấm áp nhưng cũng có một chút hồi hộp, đó chỉ là cảm nhận của My thôi còn về phần Hải Anh thì đang rất sung sướng và hạnh phúc. Lúc này, Hải Anh chỉ muốn thời gian ngừng lại để đươc như thế này mãi thôi...
- Ơ...c..cậu tỉnh rồi à?__My.
- Ừ...mà sao cô không dậy sớm để đi học mà còn nằm ở đó, gần trễ rồi cơ đấy.__Hải Anh.
- Không...hôm nay tôi sẽ không đi học đâu__My.
- Tại sao??__Hải Anh.
- Cậu vẫn còn đang mệt, nếu tôi đi học thì ai sẽ chăm sóc cho cậu đây. Hôm nay tôi sẽ nhờ Nhi xin cho cậu và tôi được nghỉ một bửa. Cậu lo mà ở nhà dưỡng sức, bác sĩ dặn là cậu hông được vận động nhiều...__Hải Anh.
- Tôi không sao...cứ đi học đi, tôi ổn mà...__Hải Anh.
- Không đâu, hôm nay nhất định tôi sẽ ở nhà để chăm sóc cho cậu, dù gì thì cậu bị như vậy cũng là lỗi của tôi mà nên cậu có nói gì đi nửa tôi cũng không nghe đâu.__My vừa nói vừa lấy điện thoại để điện cho Nhi.
Thấy My có vẻ kiên quyết như vậy nên Hải Anh cũng không muốn nói gì thêm, vả lại hôm nay là ngày mà trên lớp Hải Anh có những tiết học căng thẳng nên Hải Anh cũng chẳng muốn đến trường, có được một cơ hội tốt để nghỉ ở nhà thì đúng là may cho mình. Nghe My nói là hôm nay sẽ chăm sóc cho mình nên Hải Anh cũng muốn ở nhà để xem coi cô osin của mình làm được những gì.
My gọi cho Nhi xong thì lật đật đi làm vệ sinh cá nhân rồi bay xuống bếp nấu một món ăn để bồi bổ cho Hải Anh. Về phần Hải Anh thì chỉ biết nằm đó mà hưởng thụ thôi, cũng chính do My tự nguyện chăm sóc mình mà chứ đâu phải mình ép buộc cô ấy đâu. Hải Anh nghĩ thầm rồi cười mỉm.
************15 phút sau**************
My vừa đi vừa bê một bát cháo thơm đến nức mũi lên phòng Hải Anh. Nhìn dáng đi bé nhỏ của My đang từ từ bước từng bước một trên bậc thang mà khiến cho Hải Anh phải bật cười một cái. Bát cháo giờ cũng đã được đặt trước mặt mình, ngửi mùi thơm thôi là Hải Anh đã không thể kiềm chế được rồi, do là từ chiều hôm qua tới giờ bị bỏ đói như vậy nên giờ đói là phải rồi.
- Cháo còn nóng, cậu ăn từ từ thôi. Bộ cậu sợ tôi giành phần của cậu à?__My.
- Đúng vậy đó, tôi sợ cô giành phần của tôi đó, ai bảo cô nấu ngon quá làm gì...__Hải Anh.
- Hì hì...cảm ơn...__Câu nói của Hải Anh khiến My phải đỏ bừng mặt.
- Tôi ăn xong rồi...__Hải Anh.
- Cậu ăn nhanh thật đấy...Thuốc đây này, cậu uống đi...__My vừa nói vừa đưa cho Hải Anh thuốc đang cầm trên tay.
Nhìn thấy Hải Anh tươi tỉnh như vậy nên My cũng khá là yên lòng, đêm qua thật sự là My rất sợ, rất lo cho Hải Anh nhưng tội cho Hải Anh là không hề biết được chuyện đó.
- Này, ngồi trong phòng hoài tôi thấy ngột ngạt quá. Chúng ta đi xuống nhà đi...__Hải Anh.
- Nếu vậy để tối đỡ cậu xuống.__My.
- Tôi đâu phải là con nít, tôi xuống được !__Hải Anh.
- Cậu đừng lên giọng với tôi nửa, hôm nay hãy để tôi chăm sóc cho cậu.__My vừa nói vừa đi lại đỡ lấy tay Hải Anh và dìu xuống nhà.
Thấy My như vậy nên Hải Anh chỉ biết nghe theo thôi, lần đầu tiên cậu chủ phải đi nghe lời osin như Hải Anh.
- Đúng là cô osin ngốc...__Hải Anh nói thầm vào tai My.
- Cậu mới ngốc đấy, đã không khỏe thì cứ nghỉ ngơi đi còn bày đặt cố chấp.__My.
Nghe My nói vậy, Hải Anh xoa đầu My và nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười ấy đã làm cho My phải đỏ cả hai má và nhịp tim thì bị lệch đi.
- T..Thôi cậu ngồi ở đây đi...tôi đi làm việc nhà...cần gì thì cứ gọi tôi...__My nói xong bay tọt ra sau bếp để che đi sự xấu hổ của mình.
Biết My đang xấu hổ nên Hải Anh không muốn ghẹo My nửa, chỉ cười một cái rồi bật tivi lên để xem.
*******************************
Ngồi một chổ nhìn My đang phải bận rộn với mọi công việc trong nhà, Hải Anh không muốn như vậy nên gọi My lại và nói :
- Cô lại đây ngồi nghỉ một chút đi.
- Không sao, tôi không mệt đâu, làm tí nửa là xong ngay mà.__My.
- Nhìn cô bây giờ có vẻ còn mệt hơn tôi nửa đấy. Bỏ hết công việc sang một bên đi, qua đây ngồi với tôi.__Hải Anh.
- Nhưng...__My.
- Tôi nói cô cãi à...bây giờ có chịu qua không thì bảo?__Hải Anh sầm mặt lại khiến My phải sợ, đành phải nghe theo thôi.
- À mà này...cái vòng tôi tặng cô đâu mất rồi?__Hải Anh cầm tay My lên và nói.
- Ơ..cậu nói tôi mới để ý..cái vòng...n..nó đâu mất rồi?__My.
- Cô làm mất rồi à...__Hải Anh.
- Tôi..tôi xin lỗi...tôi không cố ý...chắc tại đêm qua trong lúc bị tên Kiệt bắt, tôi đã làm mất nó rồi. T..tôi thật sự rất xin lỗi, cái vòng đó có đắt quá không? T..tôi sẽ kiếm tiền để trả cho cậu. Tôi xin lỗi...thật sự xin lỗi cậu...__My nói mà mắt thì đã rơm rớm nước mắt.
Hải Anh thấy My như vậy nên chợt giơ tay ra và ôm chặt My vào lòng, chặt đến nổi My không tài nào thở được. Hải Anh cuối đầu xuống tai My và nói :
- Cô ngốc quá đấy, tôi không muốn thấy cô đứng trước mặt tôi mà liên tục nói câu xin lỗi, đó không phải lỗi của cô nên tôi sẽ không trách cô, tôi biết là cô không cố ý vì vậy đừng nói xin lỗi, cái vòng đó là tôi tự nguyện tặng cô và tôi cũng hứa là sẽ không đòi lại mà. Vì vậy cho nên cô không cần phải bỏ tiền ra mua lại cái khác để trả cho tôi. Đó là quà tôi cho cô mà.
- Nhưng...tôi thật sự rất thích cái vòng đó...__My.
- Cô thích đến vậy cơ à?__Hải Anh.
- Đúng là vậy...__My.
- Được rồi, nếu cô chịu làm việc này, tôi sẽ mua lại cái khác cho cô.__Hải Anh.
- Là việc gì?__My ngước mặt lên nhìn Hải Anh.
- Cô chỉ cần nằm yên để tôi ôm cô như thế này thì tôi sẽ mua cái vòng mới cho cô. Chịu không?__Hải Anh.
- Gì chứ...không bao giờ...__My giật mình đẩy Hải Anh ra.
- Không chịu thì thôi...Tôi cũng không muốn ép buộc cô làm gì.__hải Anh.
- K..Khoan đã...tôi đâu thể tin được là cậu sẽ giữ lời chứ__My.
- Tôi hứa sẽ không nuốt lời mình đã nói.__Hải Anh.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, My cũng phải buộc lòng tin hắn. Dù gì cũng chỉ là một cái ôm thôi cũng không mất mác gì. My từ từ sà vào lòng Hải Anh như một chú mèo con bé bỏng. Áp mặt vào lòng Hải Anh, My cảm thấy như hai trái tim đang hòa làm một vậy, Nó rất ấm áp nhưng cũng có một chút hồi hộp, đó chỉ là cảm nhận của My thôi còn về phần Hải Anh thì đang rất sung sướng và hạnh phúc. Lúc này, Hải Anh chỉ muốn thời gian ngừng lại để đươc như thế này mãi thôi...
/32
|