Cửa thang máy từ từ khép lại, đột nhiên một tiếng ‘ding’ vang lên, cửa thang máy lại từ từ mở ra. Lúc này, một giọng nữ phấn khích, kích động bên ngoài cửa thang máy truyền đến: “Thật buồn cười! Lúc nãy nhìn thấy buổi xem mắt của một đôi trai gái phía bàn bên cạnh thật là cười chết em! Cô gái kia đã ba mươi tuổi, lại còn là xử nữ. Nhưng gia đình người đàn ông kia vẫn càu nhàu quanh co cả buổi, từ đầu đến cuối đối với cô ấy chỉ hài lòng mỗi điểm này, nếu em là người con gái kia thì chắc đã sớm đập đầu vào tường.”
Cửa thang máy mở ra, Thị Y Thần liếc nhìn đôi trai gái bên ngoài thang máy, đúng là hai người lúc nãy ngồi bàn bên cạnh.
Cô gái kia vừa trông thấy cô, lập tức ngậm miệng, kéo cánh tay người đàn ông che cho mình rồi lùi về sau.
Thị Y Thần trừng mắt liếc cô ta, không hề lễ độ nói: “Đồ nhiều chuyện, nơi công cộng nói chuyện nhỏ một chút, đừng làm ra chuyện không tự trọng như vậy!”
“Cô nói ai nhiều chuyện? Ai không tự trọng đâu?” Cô gái gương mặt biến sắc thét mấy tiếng chói tai.
“Ai nói tiếp người đó không có tự trọng!” Cơn bực tức của cô đang tích tụ lại. Có lẽ một lúc nữa sẽ bùng phát. Thị Y Thần hung hăng trừng mắt với người con gái kia, sự tức giận trong ánh mắt giống như đang cảnh cáo cô ta: dám bước vào thang máy, chị đây sẽ đá một cước cho cô bay ra!
Cô không chút nể nang ấn mạnh nút thang máy.
Bên ngoài thang máy, tiếng thét chói tai của cô gái kia vọng lại.
Trong nháy mắt, lúc cửa thang máy chuẩn bị khép lại, một cánh tay đàn ông nhanh chóng chắn ngay trước cửa thang máy, cửa thang máy một lần nữa mở ra.
Thị Y Thần tức giận trừng mắt với người đàn ông cao lớn đang đứng chắn trước cửa thang máy, áo sơ mi màu đen kẻ sọc kiểu dáng đẹp mắt, phối hợp với quần tây làm nổi bật dáng người hoàn mỹ.
Người đàn ông đứng đối diện cô, có đôi mắt đen láy, thâm sâu khó lường, khuôn mặt hoàn mỹ khiến bất kì người con gái nào cũng đều mê mẩn. Bất kì người đàn ông nào cũng cảm thấy ghen tị, ngũ quan cân đối lộ có chút lạnh lùng mà anh tuấn trông giống như tượng điêu khắc, mày rậm, mũi thẳng, môi mỏng. Tất cả đều tạo nên cá tính và tao nhã. Nhất là đôi mắt biết hút hồn người khác, đẹp đẽ, mê người. Nhưng trong mắt của cô, đây là đôi mắt bị mù, nên mới có thể nhìn trúng bà cô om sòm, nhiều chuyện kia.
Người đàn ông nhìn thấy cô, quay lưng về phía người con gái ở phía sau, cất giọng lạnh lùng ra lệnh: “Cô đi thang máy bên cạnh.”
“Thần…” Cô gái mặc bộ váy màu xanh ngọc dường như không thể tin được hét lên đầy oán giận.
Thị Y Thần cảm thấy có chút bất ngờ, chọn mi nhìn anh ta.
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, không để ý đến cô bạn gái đang hét chói tai, đi thẳng vào thang máy, đưa tay ấn nút thang máy đóng lại. Bên ngoài thang máy, cô gái mặc váy màu xanh ngọc tỏ vẻ không cam tâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó, không dám cãi lại.
Cửa thang máy khép lại, từ từ đi xuống, không gian bên trong lớn như thế, đột nhiên chỉ còn mỗi Thị Y Thần và người đàn ông quái lạ vừa bỏ rơi bạn gái ngoài kia.
Thị Y Thần nhìn sau lưng anh ta, trán của cô chỉ cao ngang vai anh. Thân hình cao lớn của anh đối lập hoàn toàn với không gian nhỏ bé này làm cô có cảm giác đang chịu một áp lực vô hình. Trong đầu cô cứ quanh đi quẩn lại bốn chữ “đại nghĩa diệt thân”. Có lẽ người đàn ông này cũng không quen nhìn thấy hành vi lắm mồm của bạn gái mình, đổi lại là người khác đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt chưa chắc đã làm được. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy có một tia ấm áp, một chút cảm kích.
“Ding” một tiếng, thang máy đã đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, cửa từ từ mở ra.
Cô vỗ đầu một cái, vừa rồi vì quá tức giận…, đã quên ấn nút thang máy, cô muốn đến lầu một, không phải bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Thị Y Thần với tay ấn nút thang máy lên lầu một, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện “bóng ma” cao lớn đó hiện tại còn ở đây.
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông kì lạ đó vẫn không có ý định bước ra ngoài, vẫn đứng ở chắn ngay cửa thang máy không nhúc nhích.
Cô đang cảm thấy khó hiểu, người đàn ông đó đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô, quét từ trên xuống dưới, giống như tia X quang, đem cô từ trên xuống dưới quét qua một lượt.
Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, khóe môi anh ta như có chút khiêu khích, như cười như không, sau đó quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Thị Y Thần đứng yên trong thang máy, hóa đá trong phút chốc.
Ngay lập tức, cảm giác phẫn nộ cùng nhục nhã từ bụng trào lên đến não. Cô khẳng định, người đàn ông vừa rồi có ý nhạo báng cô, anh ta rõ ràng muốn chế giễu cô đến năm ba mươi vẫn còn phải nhờ người mai mối…”
Lúc đầu, trong lòng cô còn thấy cảm kích, nghĩ anh ta là người tốt, đại nghĩa diệt thân, đem cô bạn gái om sòm, nhiều chuyện bỏ ngoài thang máy, kết quả… Kết quả là người đàn ông này lại dùng phương pháp khác để nhục nhã cô. Loại nhục nhã trong im lặng thế này so với cái miệng ba hoa kia càng làm cô cảm thấy bực tức.
Cô cuối cùng đến thế giới này vì cái gì? Ra đường vứt bỏ trinh tiết được ca tụng, đặt trinh tiết lên bàn thờ thờ phụng thì lại bị người cười?!
Shit! Chắc là cô hôm nay ra đường quên xem ngày rồi.
Hết chương 8.
Cửa thang máy mở ra, Thị Y Thần liếc nhìn đôi trai gái bên ngoài thang máy, đúng là hai người lúc nãy ngồi bàn bên cạnh.
Cô gái kia vừa trông thấy cô, lập tức ngậm miệng, kéo cánh tay người đàn ông che cho mình rồi lùi về sau.
Thị Y Thần trừng mắt liếc cô ta, không hề lễ độ nói: “Đồ nhiều chuyện, nơi công cộng nói chuyện nhỏ một chút, đừng làm ra chuyện không tự trọng như vậy!”
“Cô nói ai nhiều chuyện? Ai không tự trọng đâu?” Cô gái gương mặt biến sắc thét mấy tiếng chói tai.
“Ai nói tiếp người đó không có tự trọng!” Cơn bực tức của cô đang tích tụ lại. Có lẽ một lúc nữa sẽ bùng phát. Thị Y Thần hung hăng trừng mắt với người con gái kia, sự tức giận trong ánh mắt giống như đang cảnh cáo cô ta: dám bước vào thang máy, chị đây sẽ đá một cước cho cô bay ra!
Cô không chút nể nang ấn mạnh nút thang máy.
Bên ngoài thang máy, tiếng thét chói tai của cô gái kia vọng lại.
Trong nháy mắt, lúc cửa thang máy chuẩn bị khép lại, một cánh tay đàn ông nhanh chóng chắn ngay trước cửa thang máy, cửa thang máy một lần nữa mở ra.
Thị Y Thần tức giận trừng mắt với người đàn ông cao lớn đang đứng chắn trước cửa thang máy, áo sơ mi màu đen kẻ sọc kiểu dáng đẹp mắt, phối hợp với quần tây làm nổi bật dáng người hoàn mỹ.
Người đàn ông đứng đối diện cô, có đôi mắt đen láy, thâm sâu khó lường, khuôn mặt hoàn mỹ khiến bất kì người con gái nào cũng đều mê mẩn. Bất kì người đàn ông nào cũng cảm thấy ghen tị, ngũ quan cân đối lộ có chút lạnh lùng mà anh tuấn trông giống như tượng điêu khắc, mày rậm, mũi thẳng, môi mỏng. Tất cả đều tạo nên cá tính và tao nhã. Nhất là đôi mắt biết hút hồn người khác, đẹp đẽ, mê người. Nhưng trong mắt của cô, đây là đôi mắt bị mù, nên mới có thể nhìn trúng bà cô om sòm, nhiều chuyện kia.
Người đàn ông nhìn thấy cô, quay lưng về phía người con gái ở phía sau, cất giọng lạnh lùng ra lệnh: “Cô đi thang máy bên cạnh.”
“Thần…” Cô gái mặc bộ váy màu xanh ngọc dường như không thể tin được hét lên đầy oán giận.
Thị Y Thần cảm thấy có chút bất ngờ, chọn mi nhìn anh ta.
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, không để ý đến cô bạn gái đang hét chói tai, đi thẳng vào thang máy, đưa tay ấn nút thang máy đóng lại. Bên ngoài thang máy, cô gái mặc váy màu xanh ngọc tỏ vẻ không cam tâm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng đó, không dám cãi lại.
Cửa thang máy khép lại, từ từ đi xuống, không gian bên trong lớn như thế, đột nhiên chỉ còn mỗi Thị Y Thần và người đàn ông quái lạ vừa bỏ rơi bạn gái ngoài kia.
Thị Y Thần nhìn sau lưng anh ta, trán của cô chỉ cao ngang vai anh. Thân hình cao lớn của anh đối lập hoàn toàn với không gian nhỏ bé này làm cô có cảm giác đang chịu một áp lực vô hình. Trong đầu cô cứ quanh đi quẩn lại bốn chữ “đại nghĩa diệt thân”. Có lẽ người đàn ông này cũng không quen nhìn thấy hành vi lắm mồm của bạn gái mình, đổi lại là người khác đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt chưa chắc đã làm được. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy có một tia ấm áp, một chút cảm kích.
“Ding” một tiếng, thang máy đã đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm, cửa từ từ mở ra.
Cô vỗ đầu một cái, vừa rồi vì quá tức giận…, đã quên ấn nút thang máy, cô muốn đến lầu một, không phải bãi đỗ xe dưới tầng ngầm. Thị Y Thần với tay ấn nút thang máy lên lầu một, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện “bóng ma” cao lớn đó hiện tại còn ở đây.
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông kì lạ đó vẫn không có ý định bước ra ngoài, vẫn đứng ở chắn ngay cửa thang máy không nhúc nhích.
Cô đang cảm thấy khó hiểu, người đàn ông đó đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô, quét từ trên xuống dưới, giống như tia X quang, đem cô từ trên xuống dưới quét qua một lượt.
Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, khóe môi anh ta như có chút khiêu khích, như cười như không, sau đó quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi thang máy.
Thị Y Thần đứng yên trong thang máy, hóa đá trong phút chốc.
Ngay lập tức, cảm giác phẫn nộ cùng nhục nhã từ bụng trào lên đến não. Cô khẳng định, người đàn ông vừa rồi có ý nhạo báng cô, anh ta rõ ràng muốn chế giễu cô đến năm ba mươi vẫn còn phải nhờ người mai mối…”
Lúc đầu, trong lòng cô còn thấy cảm kích, nghĩ anh ta là người tốt, đại nghĩa diệt thân, đem cô bạn gái om sòm, nhiều chuyện bỏ ngoài thang máy, kết quả… Kết quả là người đàn ông này lại dùng phương pháp khác để nhục nhã cô. Loại nhục nhã trong im lặng thế này so với cái miệng ba hoa kia càng làm cô cảm thấy bực tức.
Cô cuối cùng đến thế giới này vì cái gì? Ra đường vứt bỏ trinh tiết được ca tụng, đặt trinh tiết lên bàn thờ thờ phụng thì lại bị người cười?!
Shit! Chắc là cô hôm nay ra đường quên xem ngày rồi.
Hết chương 8.
/81
|