Lục Thần Hòa đi rất nhanh ra khỏi K.O. Sau đó nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi ngồi vào trong. Vừa định đóng cửa lại, lập tức có một bàn tay gắt gao nắm cửa taxi kéo ra, chỉ một giây sau đó có thêm một cái chân ngọc ngà nữa cũng để vào trong xe, chặn cửa lại.
“Bối Bối Sơn à, anh cho là chân anh dài hơn tôi thì có thể chạy trốn khỏi nơi này sao? Ngày hôm nay nếu chưa nói xong mọi chuyện, anh đừng hòng có ý nghĩ sẽ chạy thoát được!” Thị Y Thần tay đặt lên cửa xe, tay còn lại cầm đôi giày quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Gân xanh trên trán Lục Thần Hòa mơ hồ nổi lên, lấy điện thoại di động ra dọa dẫm, nói: “Cô nói ai là Bối Bối Sơn?! Nếu cô còn dám sỉ nhục tôi, cô có tin tôi sẽ điện thoại báo cảnh sát không?”
“Ha ha! Anh báo cảnh sát sao, để tôi chờ xem lúc cảnh sát đến đây, tôi đuối lý hay anh mới là người đuối lý? Đánh người đã không chịu nhận lỗi còn muốn bỏ chạy, anh làm vậy có phải đàn ông không?” Lúc Thị Y Thần uống rượu vào, sức lực cực kì nhiều, tay chặn cửa xe, Lục Thần Hòa không thể làm gì được cô.
“Người phụ nữ điên này, có chịu để người khác yên không?” Lục Thần Hòa không nhịn được rống lên.
Tài xế ngồi phía trước cũng không thể chịu nổi, không nhịn được quay đầu lại nói: “Haiz, người yêu thỉnh thoảng gây gỗ, cãi nhau là bình thường, nhưng cũng đừng cản trở người khác làm ăn có được không? Hai cô cậu rốt cuộc có muốn đi xe hay không? Không đi thì xuống ngay!”
Lục Thần Hòa cắn răng, dùng ánh mắt căm hận liếc nhìn người đứng ngoài xe, quyết định xuống xe.
Lúc này, Lâm Uẩn Trạch từ K.O. đi ra, từ phía xa nhìn thấy anh, gọi: “Thần Hòa, chờ một chút.”
Anh nhìn Lâm Uẩn Trạch, có chút do dự, đột nhiên anh nắm lấy cánh tay đang đặt ở cửa xe của Thị Y Thần, kéo mạnh cô vào trong.
Mục đích Thị Y Thần muốn chặn cửa xe lại, chỉ là muốn Lục Thần Hòa đang ngồi bên trong xe kia giải quyết chuyện đôi giày cho cô, nào ngờ, không hiểu tại sao lại bị anh ta kéo vào trong xe.
Bàn tay Lục Thần Hòa rất lớn, cô bị kéo mạnh đến nỗi lao mạnh vào trong xe nằm ngay trên người anh ta, gót giày trong tay vừa vặn đập vào ngực anh. Tiếng kim loại chói tai đâm thẳng vào ngực, anh bị đau kêu lên một tiếng, rất nhanh, tức giận đẩy cô ra khỏi người mình.
“Rầm” một tiếng, đầu cô bị đẩy đập mạnh vào cửa kính xe.
Anh ta lạnh lùng liếc cô một cái, không hề thương tiếc, nói với tài xế: “Bác tài, làm phiền lái xe đi.”
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
“Cứ lái về phía trước.” Anh liếc người phụ nữ đang nằm bên cạnh, suy nghĩ xem làm thế nào có thể bỏ cô ta ở lại xe.
“Anh bị bệnh thần kinh sao?!” Thị Y Thần xoa cái trán bị đụng đến đau điếng, hừ vài tiếng.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi lại thật vững vàng. Nào ngờ lúc tài xế khởi động xe, nhấn chân ga, xe lập tức hướng về phía trước, cả người cô một lần nữa bị đẩy về phía sau lưng ghế ngồi, làm cho dạ dày của cô lại cuộn lên mãnh liệt. Thị Y Thần vội vàng lấy tay che miệng, quay đầu về hướng cửa sổ, ra sức hít lấy không khí trong mát ban đêm, sợ mình không cẩn thận sẽ nôn ra.
Từ lúc xe bắt đầu chạy khỏi quán bar, chuông điện thoại của Lục Thần Hòa không ngừng vang lên. Tài xế có lòng tốt nhắc nhở anh ta, anh nhìn lướt qua số điện thoại hiện trên màn hình, là Lâm Uẩn Trạch gọi tới, anh một lần nữa ấn nút từ chối nghe máy. Chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng reo, nhưng rất nhanh sau đó lại nhận được tin nhắn, anh nhìn màn hình, trên đó viết: “Đường Di đang ở nhà cậu, có chuyện muốn nói với cậu, cậu về sớm một chút.”
Một người là vợ chưa cưới, một người là anh em tốt, tên hai người đó lại đan xen vào nhau, khiến lòng anh buồn bực không tả được. Suy nghĩ một lúc, anh ấn nút tắt máy, cất điện thoại vào túi.
Xe đi một đoạn không được bao xa thì gặp đèn đỏ, tài xế dừng lại đột ngột mà không hề báo trước.
Ban đầu gió đêm thổi đến, Thị Y Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt. Lần này thì hay rồi, cơn buồn nôn lại mãnh liệt kéo đến, khiến cho miệng cô trở nên đau buốt, phát ra âm thanh khó chịu “Ụa…”
Tài xế nhạy cảm nghe được âm thanh quen thuộc, vội dừng lại, la lên: “Này này này, tiểu thư, xe của tôi vừa thay bọc ghế mới chiều hôm nay, đêm nay tôi còn muốn kiếm tiền, cô vừa nôn ra như vậy, tôi phải kiếm ăn thế nào đây? Hai người nhanh xuống xe đi, thật ngại quá tôi không thể tiếp tục chở hai người được nữa.”
Không chỉ có mỗi Thị Y Thần, ngay cả Lục Thần Hòa ngồi phía sau đang nhìn cảnh đêm cũng bị lần thắng xe đột ngột này làm cho khó chịu. Anh liếc Thị Y Thần bên cạnh vẫn đang cố gắng lấy tay che miệng đang sắp nôn đến nơi, nói: “Bác tài, cô ấy vẫn chưa nôn.”
“Không được! Không được! Hai người mau xuống xe, chưa nôn ra cũng phải xuống xe.” Tài xế kiên trì không chịu chở tiếp.
Lục Thần Hòa bất đắc dĩ đẩy Thị Y Thần xuống xe, hai người vừa mới đứng vững, chiếc taxi lập tức lao như tên bắn vội vã rời khỏi đó.
Thị Y Thần ngồi xổm dưới một gốc cây, không ngừng nôn khan. Lục Thần Hòa đứng bên đường, cau mày liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt tỏ ra sốt ruột.
Từng chiếc xe trống từ xa chạy đến lướt qua trước mắt hai người rồi chạy mất, không có chiếc xe nào chịu dừng lại. Đợi một lúc, khó khăn lắm mới có một chiếc chịu dừng lại, Lục Thần Hòa còn chưa kịp mở miệng, tài xế nhìn thấy Thị Y Thần đang cực kì khổ sở ngồi xổm dưới gốc cây, liền nhanh chóng khởi động xe chạy đi, thoáng cái đã biến mất.
Thời gian tiếp theo đó, chỉ cần chiếc taxi chịu dừng lại, tài xế vừa nhìn thấy Thị Y Thần khổ sở ngồi dưới gốc cây liền khoát tay một cái nhanh chóng bỏ đi.
Lục Thần Hòa cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, quyết định đi về phía trước một chút, phải tránh xa người phụ nữ này, càng xa càng tốt. Chỉ cần có cô ta bên cạnh, đêm nay Lục Thần Hòa cũng đừng mong đón được chiếc xe nào.
Thị Y Thần vẫn đang cuối đầu chiến đấu quyết liệt với cái dạ dày đang cuộn lên của mình, nhưng hình như vẫn để mắt đến người đang đứng trên đỉnh đầu, chỉ cần Lục Thần Hòa bước hai ba bước, cô liền với tay nắm anh ta lại, không chịu buông tha.
“Cô muốn làm gì?” Cơn bực tức của Lục Thần Hòa lập tức kéo đến, dùng sức hất tay cô ra tức giận nói.
Thị Y Thần một tay cầm giày, một tay kéo tay áo anh, có chút khó khăn, liền đổ cả người về phía trước, lập tức va vào người anh.
Đối với Thị Y Thần mà nói, lồng ngực Lục Thần Hòa giống như bức tường cứng rắn, lần này đụng phải lại không biết nặng nhẹ, thậm chí còn dùng lực rất mạnh. Một tay cô kéo cổ áo anh, dạ dày đột nhiên lại quặn thắt kịch liệt, thoáng chốc nôn ọe, mang tất cả những thứ còn sót lại trong dạ dày nôn ra tất cả.
Lục Thần Hòa chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, kèm theo mùi hôi thối kì lạ, hết sức khó ngửi, khiến anh suýt chút nữa cũng muốn ngất đi.
“Người phụ nữ đáng chết này!” Lục Thần Hòa bực tức đến tột độ, ánh mắt tóe lửa có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ, hận không thể đem người phụ nữ trong ngực này chặt thành tám khúc.
“Ọe…” Giờ phút này, Thị Y Thần đang trải qua giai đoạn thống khổ nhất, toàn thân hầu như đã mất cảm giác, đâu còn có thể nghe tiếng mắng của anh ta. Để có thể đứng vững, cô liều mạng bám lấy cổ áo anh không buông, nôn ra không ngừng.
Lục Thần Hòa sắp điên rồi, dùng tay nắm gáy cô không hề thương tiếc, xoay cả người cô về phía gốc cây, “Nôn ra ở đây cho tôi!”
Thị Y Thần khom người ra sức nôn vào đó, nhưng tay vẫn nắm lấy vạt áo Lục Thần Hòa không chịu buông.
Lục Thần Hòa nhìn vết bẩn trước mặt, bị cô làm tức giận đến mức đầu trở nên trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào cho đúng, hai tay cứng nhắc nâng lên giữa không trung, một lúc sau mới nhớ đến lấy khăn lau vết bẩn trước ngực.
Không biết qua bao lâu, Thị Y Thần rốt cuộc cũng nôn xong. Cô đứng lên, lau miệng, đôi mắt mông lung nhắm lại, tiến lại gần Lục Thần Hòa.
Lục Thần Hòa đang dùng khăn lau vết bẩn trước ngực, đôi mắt lại hướng về cái bóng đen đang bước đến gần, trực giác nói cho anh biết cần phải né tránh, nhưng trước sau vẫn chậm một bước, Thị Y Thần tiến đến ngã vào người anh, anh vẫn không nhúc nhích.
Thân thể Lục Thần Hòa bất chợt cứng lại, rất nhanh, kịp phản ứng lại, kéo cô rời khỏi người mình. Nhưng chỉ một giây sau đó Thị Y Thần lại lập tức dựa vào lại, một tay vẫn không quên nắm chặt góc áo của anh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Anh đừng hòng chạy…đừng nghĩ chạy thoát…cười cái gì mà cười…xử nữ gần ba mươi tuổi không phạm pháp…lại không giết người…lại không phóng hỏa…cười gì mà cười…cười cái gì…cười…”
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, bóng hai người in lên mặt đường rất dài. Một trận gió kéo đến, ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua mấy hàng cây, tạo thành những đốm sáng loang lổ trên mặt đất, mờ mờ, đung đưa tự nhiên, như đang đùa giỡn với người đứng bên dưới tàn cây.
Hết chương 14.
“Bối Bối Sơn à, anh cho là chân anh dài hơn tôi thì có thể chạy trốn khỏi nơi này sao? Ngày hôm nay nếu chưa nói xong mọi chuyện, anh đừng hòng có ý nghĩ sẽ chạy thoát được!” Thị Y Thần tay đặt lên cửa xe, tay còn lại cầm đôi giày quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Gân xanh trên trán Lục Thần Hòa mơ hồ nổi lên, lấy điện thoại di động ra dọa dẫm, nói: “Cô nói ai là Bối Bối Sơn?! Nếu cô còn dám sỉ nhục tôi, cô có tin tôi sẽ điện thoại báo cảnh sát không?”
“Ha ha! Anh báo cảnh sát sao, để tôi chờ xem lúc cảnh sát đến đây, tôi đuối lý hay anh mới là người đuối lý? Đánh người đã không chịu nhận lỗi còn muốn bỏ chạy, anh làm vậy có phải đàn ông không?” Lúc Thị Y Thần uống rượu vào, sức lực cực kì nhiều, tay chặn cửa xe, Lục Thần Hòa không thể làm gì được cô.
“Người phụ nữ điên này, có chịu để người khác yên không?” Lục Thần Hòa không nhịn được rống lên.
Tài xế ngồi phía trước cũng không thể chịu nổi, không nhịn được quay đầu lại nói: “Haiz, người yêu thỉnh thoảng gây gỗ, cãi nhau là bình thường, nhưng cũng đừng cản trở người khác làm ăn có được không? Hai cô cậu rốt cuộc có muốn đi xe hay không? Không đi thì xuống ngay!”
Lục Thần Hòa cắn răng, dùng ánh mắt căm hận liếc nhìn người đứng ngoài xe, quyết định xuống xe.
Lúc này, Lâm Uẩn Trạch từ K.O. đi ra, từ phía xa nhìn thấy anh, gọi: “Thần Hòa, chờ một chút.”
Anh nhìn Lâm Uẩn Trạch, có chút do dự, đột nhiên anh nắm lấy cánh tay đang đặt ở cửa xe của Thị Y Thần, kéo mạnh cô vào trong.
Mục đích Thị Y Thần muốn chặn cửa xe lại, chỉ là muốn Lục Thần Hòa đang ngồi bên trong xe kia giải quyết chuyện đôi giày cho cô, nào ngờ, không hiểu tại sao lại bị anh ta kéo vào trong xe.
Bàn tay Lục Thần Hòa rất lớn, cô bị kéo mạnh đến nỗi lao mạnh vào trong xe nằm ngay trên người anh ta, gót giày trong tay vừa vặn đập vào ngực anh. Tiếng kim loại chói tai đâm thẳng vào ngực, anh bị đau kêu lên một tiếng, rất nhanh, tức giận đẩy cô ra khỏi người mình.
“Rầm” một tiếng, đầu cô bị đẩy đập mạnh vào cửa kính xe.
Anh ta lạnh lùng liếc cô một cái, không hề thương tiếc, nói với tài xế: “Bác tài, làm phiền lái xe đi.”
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
“Cứ lái về phía trước.” Anh liếc người phụ nữ đang nằm bên cạnh, suy nghĩ xem làm thế nào có thể bỏ cô ta ở lại xe.
“Anh bị bệnh thần kinh sao?!” Thị Y Thần xoa cái trán bị đụng đến đau điếng, hừ vài tiếng.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi lại thật vững vàng. Nào ngờ lúc tài xế khởi động xe, nhấn chân ga, xe lập tức hướng về phía trước, cả người cô một lần nữa bị đẩy về phía sau lưng ghế ngồi, làm cho dạ dày của cô lại cuộn lên mãnh liệt. Thị Y Thần vội vàng lấy tay che miệng, quay đầu về hướng cửa sổ, ra sức hít lấy không khí trong mát ban đêm, sợ mình không cẩn thận sẽ nôn ra.
Từ lúc xe bắt đầu chạy khỏi quán bar, chuông điện thoại của Lục Thần Hòa không ngừng vang lên. Tài xế có lòng tốt nhắc nhở anh ta, anh nhìn lướt qua số điện thoại hiện trên màn hình, là Lâm Uẩn Trạch gọi tới, anh một lần nữa ấn nút từ chối nghe máy. Chuông điện thoại cuối cùng cũng ngừng reo, nhưng rất nhanh sau đó lại nhận được tin nhắn, anh nhìn màn hình, trên đó viết: “Đường Di đang ở nhà cậu, có chuyện muốn nói với cậu, cậu về sớm một chút.”
Một người là vợ chưa cưới, một người là anh em tốt, tên hai người đó lại đan xen vào nhau, khiến lòng anh buồn bực không tả được. Suy nghĩ một lúc, anh ấn nút tắt máy, cất điện thoại vào túi.
Xe đi một đoạn không được bao xa thì gặp đèn đỏ, tài xế dừng lại đột ngột mà không hề báo trước.
Ban đầu gió đêm thổi đến, Thị Y Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt. Lần này thì hay rồi, cơn buồn nôn lại mãnh liệt kéo đến, khiến cho miệng cô trở nên đau buốt, phát ra âm thanh khó chịu “Ụa…”
Tài xế nhạy cảm nghe được âm thanh quen thuộc, vội dừng lại, la lên: “Này này này, tiểu thư, xe của tôi vừa thay bọc ghế mới chiều hôm nay, đêm nay tôi còn muốn kiếm tiền, cô vừa nôn ra như vậy, tôi phải kiếm ăn thế nào đây? Hai người nhanh xuống xe đi, thật ngại quá tôi không thể tiếp tục chở hai người được nữa.”
Không chỉ có mỗi Thị Y Thần, ngay cả Lục Thần Hòa ngồi phía sau đang nhìn cảnh đêm cũng bị lần thắng xe đột ngột này làm cho khó chịu. Anh liếc Thị Y Thần bên cạnh vẫn đang cố gắng lấy tay che miệng đang sắp nôn đến nơi, nói: “Bác tài, cô ấy vẫn chưa nôn.”
“Không được! Không được! Hai người mau xuống xe, chưa nôn ra cũng phải xuống xe.” Tài xế kiên trì không chịu chở tiếp.
Lục Thần Hòa bất đắc dĩ đẩy Thị Y Thần xuống xe, hai người vừa mới đứng vững, chiếc taxi lập tức lao như tên bắn vội vã rời khỏi đó.
Thị Y Thần ngồi xổm dưới một gốc cây, không ngừng nôn khan. Lục Thần Hòa đứng bên đường, cau mày liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt tỏ ra sốt ruột.
Từng chiếc xe trống từ xa chạy đến lướt qua trước mắt hai người rồi chạy mất, không có chiếc xe nào chịu dừng lại. Đợi một lúc, khó khăn lắm mới có một chiếc chịu dừng lại, Lục Thần Hòa còn chưa kịp mở miệng, tài xế nhìn thấy Thị Y Thần đang cực kì khổ sở ngồi xổm dưới gốc cây, liền nhanh chóng khởi động xe chạy đi, thoáng cái đã biến mất.
Thời gian tiếp theo đó, chỉ cần chiếc taxi chịu dừng lại, tài xế vừa nhìn thấy Thị Y Thần khổ sở ngồi dưới gốc cây liền khoát tay một cái nhanh chóng bỏ đi.
Lục Thần Hòa cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, quyết định đi về phía trước một chút, phải tránh xa người phụ nữ này, càng xa càng tốt. Chỉ cần có cô ta bên cạnh, đêm nay Lục Thần Hòa cũng đừng mong đón được chiếc xe nào.
Thị Y Thần vẫn đang cuối đầu chiến đấu quyết liệt với cái dạ dày đang cuộn lên của mình, nhưng hình như vẫn để mắt đến người đang đứng trên đỉnh đầu, chỉ cần Lục Thần Hòa bước hai ba bước, cô liền với tay nắm anh ta lại, không chịu buông tha.
“Cô muốn làm gì?” Cơn bực tức của Lục Thần Hòa lập tức kéo đến, dùng sức hất tay cô ra tức giận nói.
Thị Y Thần một tay cầm giày, một tay kéo tay áo anh, có chút khó khăn, liền đổ cả người về phía trước, lập tức va vào người anh.
Đối với Thị Y Thần mà nói, lồng ngực Lục Thần Hòa giống như bức tường cứng rắn, lần này đụng phải lại không biết nặng nhẹ, thậm chí còn dùng lực rất mạnh. Một tay cô kéo cổ áo anh, dạ dày đột nhiên lại quặn thắt kịch liệt, thoáng chốc nôn ọe, mang tất cả những thứ còn sót lại trong dạ dày nôn ra tất cả.
Lục Thần Hòa chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, kèm theo mùi hôi thối kì lạ, hết sức khó ngửi, khiến anh suýt chút nữa cũng muốn ngất đi.
“Người phụ nữ đáng chết này!” Lục Thần Hòa bực tức đến tột độ, ánh mắt tóe lửa có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ, hận không thể đem người phụ nữ trong ngực này chặt thành tám khúc.
“Ọe…” Giờ phút này, Thị Y Thần đang trải qua giai đoạn thống khổ nhất, toàn thân hầu như đã mất cảm giác, đâu còn có thể nghe tiếng mắng của anh ta. Để có thể đứng vững, cô liều mạng bám lấy cổ áo anh không buông, nôn ra không ngừng.
Lục Thần Hòa sắp điên rồi, dùng tay nắm gáy cô không hề thương tiếc, xoay cả người cô về phía gốc cây, “Nôn ra ở đây cho tôi!”
Thị Y Thần khom người ra sức nôn vào đó, nhưng tay vẫn nắm lấy vạt áo Lục Thần Hòa không chịu buông.
Lục Thần Hòa nhìn vết bẩn trước mặt, bị cô làm tức giận đến mức đầu trở nên trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào cho đúng, hai tay cứng nhắc nâng lên giữa không trung, một lúc sau mới nhớ đến lấy khăn lau vết bẩn trước ngực.
Không biết qua bao lâu, Thị Y Thần rốt cuộc cũng nôn xong. Cô đứng lên, lau miệng, đôi mắt mông lung nhắm lại, tiến lại gần Lục Thần Hòa.
Lục Thần Hòa đang dùng khăn lau vết bẩn trước ngực, đôi mắt lại hướng về cái bóng đen đang bước đến gần, trực giác nói cho anh biết cần phải né tránh, nhưng trước sau vẫn chậm một bước, Thị Y Thần tiến đến ngã vào người anh, anh vẫn không nhúc nhích.
Thân thể Lục Thần Hòa bất chợt cứng lại, rất nhanh, kịp phản ứng lại, kéo cô rời khỏi người mình. Nhưng chỉ một giây sau đó Thị Y Thần lại lập tức dựa vào lại, một tay vẫn không quên nắm chặt góc áo của anh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Anh đừng hòng chạy…đừng nghĩ chạy thoát…cười cái gì mà cười…xử nữ gần ba mươi tuổi không phạm pháp…lại không giết người…lại không phóng hỏa…cười gì mà cười…cười cái gì…cười…”
Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, bóng hai người in lên mặt đường rất dài. Một trận gió kéo đến, ánh sáng yếu ớt xuyên thấu qua mấy hàng cây, tạo thành những đốm sáng loang lổ trên mặt đất, mờ mờ, đung đưa tự nhiên, như đang đùa giỡn với người đứng bên dưới tàn cây.
Hết chương 14.
/81
|