Khương Kỷ Hứa hít sâu một hơi, từ nhỏ cô đã rất sợ bóng tối, nhưng dạo gần đây cô ngộ ra một đạo lý: Nếu tâm vững vàng thì không việc gì phải sợ hãi. Bước trên con đường dày đặc bóng cây, Khương Kỷ Hứa không dám thở mạnh, cảm giác có thứ gì đó đang đi theo mình cứ đeo bám cô. Để phân tán sự chú ý của bản thân, cô ngân nga hát đủ thể loại nhạc, từ những bài hát thiếu nhi vui vẻ đến những bài hát kinh điển trong phim truyền hình.
"Phấn khởi quá nhỉ, Tiểu Hứa!" Cuối cùng thì cô cũng gặp Triệu Việt đang đi xuống đón mình.
Khương Kỷ Hứa thành thật trả lời: "Để cậu chê cười rồi, tôi hát cho đỡ sợ ấy mà!"
Triệu Việt áy náy lên tiếng: "Tiểu Hứa, xin lỗi nhé! Hôm nay, vốn dĩ tôi và Trương Vy Vy muốn ghép đôi cho cậu và Thẩm Hoành. Xin lỗi!''.
Chuyện đã qua rồi nên Khương Kỷ Hứa cũng không mấy quan tâm: "Đừng có lần sau là được rồi!"
"Đương nhiên là bọn tôi không dám nữa đâu." Triệu Việt cười nói: "Thật ra, tôi cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của Thẩm Hoành. Nhưng nếu cả cậu và cậu ta đều không muốn thì bọn tôi sẽ chẳng làm mấy chuyện vô duyên đấy nữa."
Khương Kỷ Hứa khẽ gật đầu.
"Tiểu Hứa, cậu có bạn trai chưa?"
"Vẫn chưa."
"Có cần tôi giới thiệu cho không? Tôi có mấy đứa bạn được lắm! Không giống tôi đâu, rất đáng tin cậy, lại còn đẹp trai..." Có lẽ Triệu Việt sợ Khương Kỷ Hứa sẽ buồn vì việc Thẩm Hoành bỏ cô lại một mình nên đang cố an ủi cô.
"Triệu Việt, cậu không cần an ủi tôi đâu! Tôi không sao thật mà. Chuyện của tôi và Thẩm Hoành đã qua từ lâu rồi. Bây giờ tôi hỏi cậu nhé, cậu còn nhớ nhung bạn gái cũ hay không?"
"Có nghĩ tới, nhưng không nhớ."
"Tôi cũng giống cậu thôi. Tôi và Thẩm Hoành đã từng ở bên nhau, từng có rất nhiều kỷ niệm, thế nên, lúc gặp lại đương nhiên sẽ thấy hơi ngượng ngập, hơi ngại ngùng. Nhưng tôi sẽ không nhớ nhung anh ấy, vì tình cảm giữa chúng tôi đã chấm dứt từ lâu rồi... Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy cũng có cùng suy nghĩ với tôi."
Triệu Việt bật cười: "Hiểu rồi”.
Kỳ nghỉ Tết đã đến, công việc ở khách sạn cực kỳ bận rộn. Đáng lẽ ra Khương Kỷ Hứa sẽ được nghỉ đúng mấy ngày Tết, nhưng cô đã đổi lịch cho An Mỹ, chuyển thành nghỉ ngơi sau Tết.
Ngày ba mươi, Khương Kỷ Hứa gọi điện về cho bà ngoại ở thành phố A. Bà ngoại đã hơi nghễnh ngãng, đầu óc cũng không còn minh mẫn. Tiếp đó, cô lại gọi cho cậu và em họ của mình. Trong điện thoại, cậu nhắc cô nhớ giữ gìn sức khỏe, giữa chừng còn ngập ngừng hỏi cô: "Thật sự là bố cháu không có một chút tin tức gì sao?"
Khương Kỷ Hứa thật thà trả lời: "Không có ạ."
Cậu có vẻ không tin lời cô nói, còn hỏi đi hỏi lại mấy lần liền, sau đó ông bắt đầu quở trách bố cô... Cúp máy, Khương Kỷ Hứa đứng ở ban công bên ngoài dãy hành lang của khách sạn, tâm trạng có chút suy sụp. Thật ra, cô cũng muốn biết, rốt cuộc bố mình đã trốn đi đâu. Lẽ nào không được huy hoàng như trước đây thì ông cũng chẳng muốn sống nốt những tháng ngày bình dị cuối đời nữa hay sao?
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa bận rộn tới hơn mười giờ đêm mới tan ca. Cô vốn định ngủ lại khách sạn, nhưng lại tình cờ gặp Lục Tự ở thang máy, nên đã đi nhờ xe anh về nhà. Trong xe còn có hai đồng nghiệp nữa cũng đi nhờ giống cô, một người bắt chuyện: "Tổng Giám đốc Lục, đêm ba mươi mà anh còn bận rộn như thế này, chị nhà không trách anh đấy chứ?"
Lục Tự chỉ cười trừ. Anh đưa từng người về nhà, cuối cùng mới lái xe đến khu nhà của Khương Kỷ Hứa. Một số người đang đốt pháo hoa trong sân, Khương Kỷ Hứa xuống xe rồi ngẩng đầu ngắm nhìn, không ngờ Lục Tự cũng bước xuống cùng cô. Anh khẽ nói: "Chúc mừng năm mới!"
Khương Kỷ Hứa nở nụ cười rạng rỡ: "Tổng Giám đốc Lục, tôi cũng chúc anh năm mới vui vẻ!"
Lục Tự lại lái xe một vòng quanh trung tâm thành phố gần hai giờ sáng mới về tới nhà. Anh mở cửa, phát hiện phòng khách vẫn còn sáng đèn. Có hơn chục người cả nam lẫn nữ, từ già đến trẻ ngồi quanh ghế sofa, còn vợ anh ngồi chính giữa đang khóc nức nở.
"Tóm lại là... tôi không đồng ý... ly hôn." Vương Nghi Lạc sụt sùi. Cô ta đúng là một người đàn bà yếu đuối, đến lúc này rồi mà vẫn không dám lớn tiếng.
Lục Tự chầm chậm đi vào, tất cả đồng loạt nhìn về phía anh. Một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi tức giận đứng bật dậy, chỉ tay về phía Lục Tự: "Người ta đêm ba mươi thì về quây quần với vợ con, còn anh thì giở trò ly hôn, thế có ra thể thống gì không hả?"
Lục Tự ngồi xuống ghế, cười nói: "Không ngờ Nghi Lạc lại gọi mọi người tới cả đây thế này. Nếu mọi người đều có mặt đông đủ, vậy thì chúng ta cùng nói chuyện luôn đi!"
Thực ra thì "có mới nới cũ" chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, Lục Tự cũng biết, sự bội bạc trong tình cảm là hành vi rất đáng bị lên án. Chỉ có điều, anh vốn dĩ chưa từng yêu Vương Nghi Lạc. Ly hôn thế này thật có lỗi với cô ta, còn cứ tiếp tục sống như vậy, anh sẽ mắc nợ chính bản thân mình. Đàn ông muốn ly hôn thường có rất nhiều lý do, nhưng kiểu lý do giống như của anh, xét cho cùng cũng chỉ vì sự tham lam vô độ mà thôi. Lục Tự có thể sống một cuộc sống bình dị bên Vương Nghi Lạc cho đến hết đời, nhung anh lại không muốn chôn vùi cuộc đời mình trong cuộc hôn nhân đã hoàn toàn cạn khô tình cảm.
Nghĩ lại, lúc vừa mói kết hôn, Vương Nghi Lạc bị sảy thai sau một trận cảm cúm khiến anh tiếc nuối bao nhiêu thì đến bây giờ, anh lại cảm thấy mình may mắn bấy nhiêu. Lục Tự dần phát hiện ra rằng, bản thân anh không hề mong chờ đứa con của mình và Vương Nghi Lạc. Thành phố phồn hoa này đã khiến Lục Tự thay đổi, ước muốn của chàng trai nông thôn khi xưa đã không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ, mà bây giờ, anh sẽ phải leo từng bưóc lên cao, cao nữa, phải giành được những thứ lớn lao hơn. Trước nay, anh vẫn tưởng tình yêu sẽ không như vậy, nào ngờ, sự xuất hiện của Khương Kỷ Hứa đã mở ra cánh cửa khát vọng tình yêu trong lòng Lục Tự, khiến anh có cách nhìn khác về hôn nhân. Anh ngày càng chán ghét người vợ chỉ biết ăn chơi và cuộc hôn nhân tẻ nhạt của mình. Anh cần một người có cùng sở thích, cùng chí hướng và chung niềm tin với mình, hai người sẽ bên nhau vượt qua mọi sóng gió.
Sau khi bố của Vương Nghi Lạc lên tiếng, cả đám người bắt đầu sục sôi hết trách mắng lại đến khuyên nhủ Lục Tự. Anh không hề tỏ ra cáu giận, chỉ nhẹ nhàng đáp trả mấy câu. Anh vốn không muốn bàn chuyện ly hôn vào ngày hôm nay, thế nhưng, Vương Nghi Lạc đã phát hiện ra lá đơn anh thảo sẵn nên tức tốc gọi người nhà mình đến.
Về những người nhà họ Vương, Lục Tự thật sự cảm thấy chẳng ai có khả năng làm việc. Bố của Vương Nghi Lạc là người miệng hùm gan sứa, mẹ cô ta càng là kiểu phụ nữ nông thôn điển hình, kiến thức cực kỳ nông cạn. Còn mấy người anh em của cô ta ngoài việc nghĩ cách làm thế nào để bòn rút tiền của anh thì chẳng làm nên trò trống gì. Em vợ xây nhà anh rể phải bỏ tiền, cưới vợ cũng cần anh rể viện trợ, mở mồm ra là nhờ vả anh rể, sau này sinh con chắc không định để anh rể ra tay giúp luôn đấy chứ? Lục Tự rót trà mời bậc bề trên, thành khẩn nói: "Bố, mẹ! Đây vốn là việc riêng giữa con và Nghi Lạc. Chúng con không thể sống tiếp với nhau được nữa con hy vọng có thể chia tay trong hòa bình. Đang dịp năm mới, chúng ta cùng chuyện trò vui vẻ đã!".
"Nói cái quái gì mà nói!" Ông Vương đứng bật dậy, tức đến nỗi mặt đỏ tía tai: "Lúc cưới Nghi Lạc, anh chỉ là một thằng khố rách áo ôm, đến bây giờ thành đạt rồi định bỏ rơi con gái nhà chúng tôi sao? Đúng là đồ vong ân bội nghĩa!".
"Vong ân bội nghĩa?" Lục Tự khẽ nhếch môi: "Nhà họ Lục chưa từng xin cái gì của nhà họ Vương thì vong ân bội nghĩa ở chỗ nào? Khi xưa tôi lập nghiệp, muốn mượn nhà các người ba chục nghìn, chẳng phải các người cũng không nỡ cho đó sao?"
Đêm giao thừa, Lục Tự bất đắc dĩ phải tham gia một "cuộc thi hùng biện" nảy lửa với người nhà họ Vương. Có lẽ vì thấy Lục Tự quá đơn độc trong màn "một chọi mười mấy" này mà ngay đến người giúp việc cũng phải tham chiến: "Theo tôi thì nên ly hôn từ lâu rồi. Làm gì có người đàn bà nào chẳng làm ăn gì, chỉ suốt ngày đi đánh mạt chược như cô kia chứ? Mỗi lần người nhà cô tới đây tìm anh Lục không phải để mượn tiền thì cũng là để nhờ vả gì đó, y như một đám côn trùng hút máu người vậy!".
Vương Nghi Lạc hết sức kinh ngạc, không ngờ lại có ngày cô giúp việc cũng dám lên tiếng chỉ trích mình. Cô ta tức đến nỗi đập tan chậu cây xương rồng gần đó: "Lục Tự, anh đừng tưởng giấu được tôi chuyện anh có đàn bà ở bên ngoài! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để cho các người được như ý đâu! Con đàn bà đó muốn thay thế vị trí của tôi ư? Đừng hòng!".
Lục Tự bỏ ra khỏi nhà, lái xe quay lại Bắc Hải Thịnh Đình. Anh phái luật sư tới đàm phán với người nhà họ Vương, không ngờ bọn họ rất nhanh chóng đồng ý với bản thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị sẵn. Anh để lại toàn bộ bất động sản cho Vương Nghi Lạc, bao gồm: căn hộ Duplex mà họ đang sống, cùng hai căn hộ lớn nằm ở tuyến đường trung tâm và một trăm tám mươi nghìn tệ tiền mặt, tuy không nhiều nhưng đó là toàn bộ số tiền trong tài khoản chung của hai người. Còn anh, trên danh nghĩa chỉ mang theo một chiếc xe ôtô. Lục Tự cười thầm, không lý nào người nhà họ Vương lại từ chối một bản thỏa thuận béo bở như vậy. Trong mắt họ, anh chẳng khác nào trắng tay sau ly hôn. Nhưng mấy người đó đâu biết rằng, giá trị của anh vẫn cao hơn mức họ tưởng tượng một chút. Lục Tự hiện đang nắm giữ cổ phần của Bắc Hải Thịnh Đình. Hơn nữa, anh đã đầu tư hết toàn bộ số tiền kiếm được mấy năm qua vào hạng mục Nam Việt từ lâu rồi. Giống với Quý Đông Đình, anh cũng là cổ đông, chỉ khác nhau ở chỗ cổ đông nhỏ và cổ đông lớn mà thôi. Ở hạng mục khách sạn nghỉ dưỡng sáu sao Bạch kim Nam Việt sắp được khởi công kia, Quý Đông Đình nắm giữ 34.5% cổ phần, Lục Tự nắm giữ 6.4% cổ phần, phần còn lại là của Công thương nghiệp Bắc Hải và một số cổ đông nhỏ lẻ khác.
Lục Tự trở về phòng làm việc của mình trên tầng mười chín. Rảnh rỗi không có việc gì, anh trầm tư suy nghĩ về cuộc hôn nhân không tình yêu của mình: Lục Tự và Vương Nghi Lạc là người cùng thôn. Hai người học chung lớp từ bé nhưng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Lúc lên cấp ba, Lục Tự thi đỗ trường tốt nhất ở huyện, sau đó lại thi đỗ vào trường đại học hàng đầu Trung Quốc, còn Vương Nghi Lạc chỉ học làm y tá tại một trường trung cấp, tốt nghiệp rồi thì xin được việc tại một trạm xá ở thị trấn. Đến khi Lục Tự tốt nghiệp đại học, ông nội tuổi cao sức yếu, lại thêm tư tưởng phong kiến, nên đã gọi cháu trai về, kiên quyết bắt anh lấy vợ trước rồi mới được ra ngoài lập nghiệp. Vì vậy, việc cưới xin của anh hoàn toàn do gia đình sắp xếp. Ba ngày trước lễ cưới, Lục Tự mới biết cô dâu là Vương Nghi Lạc. Tiếp đó, anh đưa vợ lên thành phố S... Mới đó mà đã mười năm trôi qua rồi. Lục Tự dựa lưng vào ghế, suy nghĩ miên man. Tại sao lúc đó anh lại lấy Vương Nghi Lạc nhỉ?
Nếu cuộc hôn nhân năm xưa là một lựa chọn sai lầm, thì điều khiến Lục Tự hối hận nhất chính là đã để cho nó kết thúc muộn màng như thế này.
Khoảng thời gian gần đây, trong khách sạn rộ lên tin đồn Lục Tự đã ly hôn, tất cả đều bắt nguồn từ câu chuyện phiếm của anh bảo vệ: "Dạo này Tổng Giám đốc Lục toàn ở lại khách sạn, mà cho dù có ra về thì cũng không đi theo hướng nhà anh ấy. Hơn nữa, anh ấy còn tháo nhẫn cưới ra rồi kìa!”. Có người phản bác: "Tổng Giám đốc có bao giờ đeo nhẫn cưới đâu!"... Mọi người xôn xao bàn tán, thậm chí còn suy đoán Hà Vân chính là kẻ thứ ba đi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác. Thế nhưng, nhân vật nam chính lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vì vậy, không một ai dám khẳng định chắc chắn về thông tin này. Khương kỷ Hứa cũng biết chuyện, nhưng cô luôn cho rằng đó chỉ là những lời đồn đoán vô căn cứ.
Sắp hết giờ làm việc, Khương Kỷ Hứa đến chỗ Lục Tự nộp báo cáo công việc. Lúc cô bước vào, anh đang nghe điện thoại, hình như là muốn tìm nhà. Khương Kỷ Hứa vờ như không nghe thấy gì, đặt báo cáo xuống rồi rời đi. Nhưng cô còn chưa kịp xoay người đã bị Lục Tự gọi lại: "Chắc mấy ngày nay mọi người trong khách sạn bàn tán sôi nổi lắm phải không?"
Khương Kỷ Hứa hơi khó xử trước câu hỏi này. Tuy là ai cũng biết cả rồi, nhưng cô cũng không thể thẳng thắn trả lời được, thế nên đành chống chế: "Tôi cũng không rõ lắm”.
Đương nhiên Lục Tự thừa biết cô đang nói dối. Anh đứng dậy, lạnh nhạt buông một câu: "Đúng là tôi đã ly hôn rồi''.
Khương Kỷ Hứa không dám phát biểu ý kiến, trong tình huống này cô muốn an ủi cũng không được mà chúc mừng cũng chẳng xong. Thấy Khương Kỷ Hứa im lặng, Lục Tự lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Hai người tính cách không hợp nhau thì không thể đi chung trên một con đường mãi được!".
"Cũng phải!" Khóe môi Khương Kỷ Hứa khẽ giật, cô vội cáo lui: "Tổng Giám đốc Lục nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây!".
"Ra ngoài đi!" Đợi Khương Kỷ Hửa đi rồi, anh lôi tờ giấy chứng nhận ly hôn vừa mới lĩnh hôm qua ra xem. Lục Tự của thì hiện tại đã đủ tư cách theo đuổi cô chưa?
Mặc kệ những người xung quanh không ngừng xì xầm về Lục Tự và Hà Vân, trong đầu Khương Kỷ Hứa chỉ mải suy nghĩ về Đại hội cổ đông và kỳ kiểm tra - đánh giá hiệu quả công việc vào tháng Ba tới: Có lẽ cô là người có số điểm sát hạch cao nhất ở Bắc Hải Thịnh Đình, nếu không có gì thay đổi, Hà Vân sẽ được điều sang bộ phận khác, cô sẽ lên thay chỗ của chị ta, hoặc có khi còn là một vị trí tốt hơn thế nữa. Nghĩ tới tương lai xán lạn trước mắt, cô hăng say làm việc quên cả giờ giấc, tâm trạng phấn khích một cách lạ thường. Cô đã nỗ lực hết mình, giờ cũng đến lúc nên được đền đáp rồi. Thế nhưng, ông trời thật biết cách phụ lòng người. Khương Kỷ Hứa không thể ngờ được rằng, bao nhiêu công sức của cô lại bị hủy hoại hoàn toàn trong tay một người phụ nữ chẳng có chút quan hệ gì với mình.
Ngày hôm sau, khi Khương Kỷ Hứa xuống nhà chuẩn bị đi làm thì thấy vợ cũ của Lục Tự đang đứng dưới khu nhà mình. Trông cô ta vô cùng tiều tụy, hai mắt thâm quầng, thân hình gầy ốm hơn nhiều so với lần cô vô tình gặp trước đây. Bên cạnh cô ta là hai cậu thanh niên trẻ trông có vẻ hung dữ. Bọn họ nhìn cô chằm chằm rồi quay sang gọi Vương Nghi Lạc: "Chị à, nó xuống rồi kìa!".
Khương Kỷ Hứa tươi cười bước tới gần đám người đó: "Chào chị! Xin hỏi, chị có việc gì vậy?"
Nụ cười trên môi cô còn chưa kịp tắt thì má trái đã ăn ngay một cái tát... Sau đó, dưới sự giúp đỡ của người trong khu nhà, phải khó khăn lắm Khương Kỷ Hứa mới thoát khỏi vòng vây của mấy chị em nhà họ Vương. Thì ra, có người trong khách sạn đã "tốt bụng" mách cho Vương Nghi Lạc về "con hồ ly tình" đã quyến rũ chồng cô ta. Tìm ra tung tích của "hồ ly tinh", bố Vương Nghi Lạc xui con gái đến khách sạn làm toáng lên, để cho ả ta phải mất hết cả công việc lẫn thể diện. Thế nhưng, phần vì sợ Lục Tự, phần lại nể tình vợ chồng bao nhiêu năm nên không muốn anh ta bị khó xử, Vương Nghi Lạc quyết định chỉ dẫn quân tới "hang ổ" để hỏi tội "hồ ly tinh" ấy, và kết quả là cuộc ẩu đả vừa rồi. Mặt Khương Kỷ Hứa đã gần bị cào rách, vừa mới thoát thân, cô lập tức rút điện thoại báo cảnh sát. Vương Nghi Lạc chỉ tay vào mặt cô, mắng chửi: "Cái đồ thối tha không biết xấu hổ! Mày vẫn còn mặt mũi báo cảnh sát à?"
Toàn thân Khương Kỷ Hứa vẫn đang run rẩy, phải mất một lúc cô mới hung hăng thốt ra một câu: "Tôi còn mặt mũi báo cảnh sát hay không, cứ đợi lát nữa lên đồn là biết ngay thôi!"
Khương Kỷ Hứa không truy cứu trách nhiệm đối với Vương Nghi Lạc, chỉ bực tức nhắc nhở cô ta không được tái diễn việc này nữa. Cô những tưởng mọi hiểu lầm sẽ nhanh chóng được giải quyết nào ngờ cái câu "phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí" lại ứng nghiệm vào người mình. Khi trên mạng xuất hiện bài báo “Vạch trần "quy tắc ngầm" trong khách sạn năm sao Bắc Hải Thịnh Đình và bộ mặt nữ nhân viên được leo cao”, cũng là lúc vận đen ùn ùn kéo đến với cô. Một việc rõ ràng chẳng liên quan gì đến Khương Kỷ Hứa, vậy mà chỉ qua một đêm, cô đã bị cả trăm ngàn người phỉ nhổ, thậm chí có người còn đòi giết cô. Người không quen thì chửi rủa cô thậm tệ, còn người cô biết thì lén lút nói xấu sau lưng cô. Chỉ vì một bài báo vô căn cứ mà giờ đây ai cũng tin rằng, cố chính là người đã phá vỡ gia đình êm ấm của Lục Tự và Vương Nghi Lạc.
LụcTự gọi điện xin lỗi cô. Anh sắp xếp cho cô nghỉ phép dài hạn nhưng vẫn tính lương. Từ lúc bắt đầu đi làm tới giờ, Khương Kỷ Hứa chưa bao giờ được hưởng kỳ nghỉ nào dài như thế, và với một nguyên nhân không thể bất ngờ hơn. Suốt một tuần liền, Khương Kỷ Hứa chỉ ở lì trong nhà, thi thoảng mới đi ra ngoài mua thức ăn. Bạn bè biết chuyện đều gọi điện hỏi thăm cô, Thẩm Hoành thậm chí còn tìm đến nhà cô, nhưng cô không muốn gặp bất kỳ ai.
Mấy tờ báo lá cải về sau còn đăng cả ảnh chụp Lục Tự đưa cô về nhà, có một bức cô đang dẫn anh lên cầu thang, nhìn từ đằng sau giống như là Lục Tự đang ôm cô, cực kỳ mờ ám. Vừa có ảnh làm bằng chứng lại cộng thêm giọng văn sinh động của những người "biết nội tình", chẳng có ai tin Khương Kỷ Hứa không phải là kẻ thứ ba. Cô thật sự không nuốt nổi cơm, quãng đời trước mắt cô thật tăm tối! Ngay đến kỳ kiểm tra đánh giá hiệu quả công việc của Bắc Hải Thịnh Đình mà cô hằng chờ mong bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
An Mỹ gọi điện thông báo cho cô biết Hà Vân đã nhảy vọt từ cán bộ cấp trung lên cán bộ cấp cao, trở thành nữ Phó Tổng Giám đốc duy nhất của Bắc Hải Thịnh Đình. Khương Kỷ Hứa vẫn làm Phó Giám đốc, còn người thế chỗ của Hà Vân là một nhân viên do Công thương nghiệp Bắc Hải điều tới. Lần này, cô đã thảm bại thật rồi!
"Giám đốc Khương, con tiện nhân Uông Khả Khả đó quả nhiên là kẻ phản bội! Sau khi Hà Vân được thăng chức liền điều nó sang làm thư ký." An Mỹ cười khẩy trong điện thoại. Khương Kỷ Hứa không có chút cảm xúc nào khi nghe mấy lời này.
"Giám đốc Tiểu Khương... Còn về chuyện cửa chị và Tổng Giám đốc Lục, cho dù có là thật thì bọn em vẫn sẽ ủng hộ chị tới cùng!" An Mỹ hơi ngập ngừng, dường như đang cố chọn lọc từ ngữ.
Khương Kỷ Hứa đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiếng: "An Mỹ, em có tin chị không?"
Sau một hồi im lặng, An Mỹ dõng dạc nói: “Giám đốc Khương, em tin chị. Em tin chắc rằng Hà Vân đã hãm hại chị, bọn em trước nay vẫn luôn tin chị!”.
"Bọn em" mà An Mỹ nói chỉ những người do cô dẫn dắt, bao gồm: Đỗ Tuấn Sinh, Hoàng Đạo...
“Cảm ơn mọi người! An Mỹ, có thể chị sẽ phải rời xa Bắc Hải Thịnh Đình một thời gian. Mọi người hãy tiếp tục cố gắng, đợi chị quay về!" Khương Kỷ Hứa đưa tay gạt nước mắt, giọng khàn đi: "Cảm ơn mọi người..."
Nửa tháng sau, Khương Kỷ Hứa được cử sang London tham gia khóa đào tạo ngắn hạn do khách sạn Bắc Hải tổ chức. Ba tháng ngắn ngủi này sẽ bù đắp phần nào nỗi buồn không được thăng chức như ý nguyện của cô. Khương Kỷ Hứa hiểu, Lục Tự đang tìm cách giúp cô tránh khỏi sóng gió. Đây là cơ hội hiếm có, nhưng không biết ba tháng sau, liệu cô còn có thể đứng dậy được hay không?
"Phấn khởi quá nhỉ, Tiểu Hứa!" Cuối cùng thì cô cũng gặp Triệu Việt đang đi xuống đón mình.
Khương Kỷ Hứa thành thật trả lời: "Để cậu chê cười rồi, tôi hát cho đỡ sợ ấy mà!"
Triệu Việt áy náy lên tiếng: "Tiểu Hứa, xin lỗi nhé! Hôm nay, vốn dĩ tôi và Trương Vy Vy muốn ghép đôi cho cậu và Thẩm Hoành. Xin lỗi!''.
Chuyện đã qua rồi nên Khương Kỷ Hứa cũng không mấy quan tâm: "Đừng có lần sau là được rồi!"
"Đương nhiên là bọn tôi không dám nữa đâu." Triệu Việt cười nói: "Thật ra, tôi cũng chẳng hiểu nổi suy nghĩ của Thẩm Hoành. Nhưng nếu cả cậu và cậu ta đều không muốn thì bọn tôi sẽ chẳng làm mấy chuyện vô duyên đấy nữa."
Khương Kỷ Hứa khẽ gật đầu.
"Tiểu Hứa, cậu có bạn trai chưa?"
"Vẫn chưa."
"Có cần tôi giới thiệu cho không? Tôi có mấy đứa bạn được lắm! Không giống tôi đâu, rất đáng tin cậy, lại còn đẹp trai..." Có lẽ Triệu Việt sợ Khương Kỷ Hứa sẽ buồn vì việc Thẩm Hoành bỏ cô lại một mình nên đang cố an ủi cô.
"Triệu Việt, cậu không cần an ủi tôi đâu! Tôi không sao thật mà. Chuyện của tôi và Thẩm Hoành đã qua từ lâu rồi. Bây giờ tôi hỏi cậu nhé, cậu còn nhớ nhung bạn gái cũ hay không?"
"Có nghĩ tới, nhưng không nhớ."
"Tôi cũng giống cậu thôi. Tôi và Thẩm Hoành đã từng ở bên nhau, từng có rất nhiều kỷ niệm, thế nên, lúc gặp lại đương nhiên sẽ thấy hơi ngượng ngập, hơi ngại ngùng. Nhưng tôi sẽ không nhớ nhung anh ấy, vì tình cảm giữa chúng tôi đã chấm dứt từ lâu rồi... Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy cũng có cùng suy nghĩ với tôi."
Triệu Việt bật cười: "Hiểu rồi”.
Kỳ nghỉ Tết đã đến, công việc ở khách sạn cực kỳ bận rộn. Đáng lẽ ra Khương Kỷ Hứa sẽ được nghỉ đúng mấy ngày Tết, nhưng cô đã đổi lịch cho An Mỹ, chuyển thành nghỉ ngơi sau Tết.
Ngày ba mươi, Khương Kỷ Hứa gọi điện về cho bà ngoại ở thành phố A. Bà ngoại đã hơi nghễnh ngãng, đầu óc cũng không còn minh mẫn. Tiếp đó, cô lại gọi cho cậu và em họ của mình. Trong điện thoại, cậu nhắc cô nhớ giữ gìn sức khỏe, giữa chừng còn ngập ngừng hỏi cô: "Thật sự là bố cháu không có một chút tin tức gì sao?"
Khương Kỷ Hứa thật thà trả lời: "Không có ạ."
Cậu có vẻ không tin lời cô nói, còn hỏi đi hỏi lại mấy lần liền, sau đó ông bắt đầu quở trách bố cô... Cúp máy, Khương Kỷ Hứa đứng ở ban công bên ngoài dãy hành lang của khách sạn, tâm trạng có chút suy sụp. Thật ra, cô cũng muốn biết, rốt cuộc bố mình đã trốn đi đâu. Lẽ nào không được huy hoàng như trước đây thì ông cũng chẳng muốn sống nốt những tháng ngày bình dị cuối đời nữa hay sao?
Buổi tối, Khương Kỷ Hứa bận rộn tới hơn mười giờ đêm mới tan ca. Cô vốn định ngủ lại khách sạn, nhưng lại tình cờ gặp Lục Tự ở thang máy, nên đã đi nhờ xe anh về nhà. Trong xe còn có hai đồng nghiệp nữa cũng đi nhờ giống cô, một người bắt chuyện: "Tổng Giám đốc Lục, đêm ba mươi mà anh còn bận rộn như thế này, chị nhà không trách anh đấy chứ?"
Lục Tự chỉ cười trừ. Anh đưa từng người về nhà, cuối cùng mới lái xe đến khu nhà của Khương Kỷ Hứa. Một số người đang đốt pháo hoa trong sân, Khương Kỷ Hứa xuống xe rồi ngẩng đầu ngắm nhìn, không ngờ Lục Tự cũng bước xuống cùng cô. Anh khẽ nói: "Chúc mừng năm mới!"
Khương Kỷ Hứa nở nụ cười rạng rỡ: "Tổng Giám đốc Lục, tôi cũng chúc anh năm mới vui vẻ!"
Lục Tự lại lái xe một vòng quanh trung tâm thành phố gần hai giờ sáng mới về tới nhà. Anh mở cửa, phát hiện phòng khách vẫn còn sáng đèn. Có hơn chục người cả nam lẫn nữ, từ già đến trẻ ngồi quanh ghế sofa, còn vợ anh ngồi chính giữa đang khóc nức nở.
"Tóm lại là... tôi không đồng ý... ly hôn." Vương Nghi Lạc sụt sùi. Cô ta đúng là một người đàn bà yếu đuối, đến lúc này rồi mà vẫn không dám lớn tiếng.
Lục Tự chầm chậm đi vào, tất cả đồng loạt nhìn về phía anh. Một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi tức giận đứng bật dậy, chỉ tay về phía Lục Tự: "Người ta đêm ba mươi thì về quây quần với vợ con, còn anh thì giở trò ly hôn, thế có ra thể thống gì không hả?"
Lục Tự ngồi xuống ghế, cười nói: "Không ngờ Nghi Lạc lại gọi mọi người tới cả đây thế này. Nếu mọi người đều có mặt đông đủ, vậy thì chúng ta cùng nói chuyện luôn đi!"
Thực ra thì "có mới nới cũ" chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, Lục Tự cũng biết, sự bội bạc trong tình cảm là hành vi rất đáng bị lên án. Chỉ có điều, anh vốn dĩ chưa từng yêu Vương Nghi Lạc. Ly hôn thế này thật có lỗi với cô ta, còn cứ tiếp tục sống như vậy, anh sẽ mắc nợ chính bản thân mình. Đàn ông muốn ly hôn thường có rất nhiều lý do, nhưng kiểu lý do giống như của anh, xét cho cùng cũng chỉ vì sự tham lam vô độ mà thôi. Lục Tự có thể sống một cuộc sống bình dị bên Vương Nghi Lạc cho đến hết đời, nhung anh lại không muốn chôn vùi cuộc đời mình trong cuộc hôn nhân đã hoàn toàn cạn khô tình cảm.
Nghĩ lại, lúc vừa mói kết hôn, Vương Nghi Lạc bị sảy thai sau một trận cảm cúm khiến anh tiếc nuối bao nhiêu thì đến bây giờ, anh lại cảm thấy mình may mắn bấy nhiêu. Lục Tự dần phát hiện ra rằng, bản thân anh không hề mong chờ đứa con của mình và Vương Nghi Lạc. Thành phố phồn hoa này đã khiến Lục Tự thay đổi, ước muốn của chàng trai nông thôn khi xưa đã không chỉ dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ, mà bây giờ, anh sẽ phải leo từng bưóc lên cao, cao nữa, phải giành được những thứ lớn lao hơn. Trước nay, anh vẫn tưởng tình yêu sẽ không như vậy, nào ngờ, sự xuất hiện của Khương Kỷ Hứa đã mở ra cánh cửa khát vọng tình yêu trong lòng Lục Tự, khiến anh có cách nhìn khác về hôn nhân. Anh ngày càng chán ghét người vợ chỉ biết ăn chơi và cuộc hôn nhân tẻ nhạt của mình. Anh cần một người có cùng sở thích, cùng chí hướng và chung niềm tin với mình, hai người sẽ bên nhau vượt qua mọi sóng gió.
Sau khi bố của Vương Nghi Lạc lên tiếng, cả đám người bắt đầu sục sôi hết trách mắng lại đến khuyên nhủ Lục Tự. Anh không hề tỏ ra cáu giận, chỉ nhẹ nhàng đáp trả mấy câu. Anh vốn không muốn bàn chuyện ly hôn vào ngày hôm nay, thế nhưng, Vương Nghi Lạc đã phát hiện ra lá đơn anh thảo sẵn nên tức tốc gọi người nhà mình đến.
Về những người nhà họ Vương, Lục Tự thật sự cảm thấy chẳng ai có khả năng làm việc. Bố của Vương Nghi Lạc là người miệng hùm gan sứa, mẹ cô ta càng là kiểu phụ nữ nông thôn điển hình, kiến thức cực kỳ nông cạn. Còn mấy người anh em của cô ta ngoài việc nghĩ cách làm thế nào để bòn rút tiền của anh thì chẳng làm nên trò trống gì. Em vợ xây nhà anh rể phải bỏ tiền, cưới vợ cũng cần anh rể viện trợ, mở mồm ra là nhờ vả anh rể, sau này sinh con chắc không định để anh rể ra tay giúp luôn đấy chứ? Lục Tự rót trà mời bậc bề trên, thành khẩn nói: "Bố, mẹ! Đây vốn là việc riêng giữa con và Nghi Lạc. Chúng con không thể sống tiếp với nhau được nữa con hy vọng có thể chia tay trong hòa bình. Đang dịp năm mới, chúng ta cùng chuyện trò vui vẻ đã!".
"Nói cái quái gì mà nói!" Ông Vương đứng bật dậy, tức đến nỗi mặt đỏ tía tai: "Lúc cưới Nghi Lạc, anh chỉ là một thằng khố rách áo ôm, đến bây giờ thành đạt rồi định bỏ rơi con gái nhà chúng tôi sao? Đúng là đồ vong ân bội nghĩa!".
"Vong ân bội nghĩa?" Lục Tự khẽ nhếch môi: "Nhà họ Lục chưa từng xin cái gì của nhà họ Vương thì vong ân bội nghĩa ở chỗ nào? Khi xưa tôi lập nghiệp, muốn mượn nhà các người ba chục nghìn, chẳng phải các người cũng không nỡ cho đó sao?"
Đêm giao thừa, Lục Tự bất đắc dĩ phải tham gia một "cuộc thi hùng biện" nảy lửa với người nhà họ Vương. Có lẽ vì thấy Lục Tự quá đơn độc trong màn "một chọi mười mấy" này mà ngay đến người giúp việc cũng phải tham chiến: "Theo tôi thì nên ly hôn từ lâu rồi. Làm gì có người đàn bà nào chẳng làm ăn gì, chỉ suốt ngày đi đánh mạt chược như cô kia chứ? Mỗi lần người nhà cô tới đây tìm anh Lục không phải để mượn tiền thì cũng là để nhờ vả gì đó, y như một đám côn trùng hút máu người vậy!".
Vương Nghi Lạc hết sức kinh ngạc, không ngờ lại có ngày cô giúp việc cũng dám lên tiếng chỉ trích mình. Cô ta tức đến nỗi đập tan chậu cây xương rồng gần đó: "Lục Tự, anh đừng tưởng giấu được tôi chuyện anh có đàn bà ở bên ngoài! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để cho các người được như ý đâu! Con đàn bà đó muốn thay thế vị trí của tôi ư? Đừng hòng!".
Lục Tự bỏ ra khỏi nhà, lái xe quay lại Bắc Hải Thịnh Đình. Anh phái luật sư tới đàm phán với người nhà họ Vương, không ngờ bọn họ rất nhanh chóng đồng ý với bản thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị sẵn. Anh để lại toàn bộ bất động sản cho Vương Nghi Lạc, bao gồm: căn hộ Duplex mà họ đang sống, cùng hai căn hộ lớn nằm ở tuyến đường trung tâm và một trăm tám mươi nghìn tệ tiền mặt, tuy không nhiều nhưng đó là toàn bộ số tiền trong tài khoản chung của hai người. Còn anh, trên danh nghĩa chỉ mang theo một chiếc xe ôtô. Lục Tự cười thầm, không lý nào người nhà họ Vương lại từ chối một bản thỏa thuận béo bở như vậy. Trong mắt họ, anh chẳng khác nào trắng tay sau ly hôn. Nhưng mấy người đó đâu biết rằng, giá trị của anh vẫn cao hơn mức họ tưởng tượng một chút. Lục Tự hiện đang nắm giữ cổ phần của Bắc Hải Thịnh Đình. Hơn nữa, anh đã đầu tư hết toàn bộ số tiền kiếm được mấy năm qua vào hạng mục Nam Việt từ lâu rồi. Giống với Quý Đông Đình, anh cũng là cổ đông, chỉ khác nhau ở chỗ cổ đông nhỏ và cổ đông lớn mà thôi. Ở hạng mục khách sạn nghỉ dưỡng sáu sao Bạch kim Nam Việt sắp được khởi công kia, Quý Đông Đình nắm giữ 34.5% cổ phần, Lục Tự nắm giữ 6.4% cổ phần, phần còn lại là của Công thương nghiệp Bắc Hải và một số cổ đông nhỏ lẻ khác.
Lục Tự trở về phòng làm việc của mình trên tầng mười chín. Rảnh rỗi không có việc gì, anh trầm tư suy nghĩ về cuộc hôn nhân không tình yêu của mình: Lục Tự và Vương Nghi Lạc là người cùng thôn. Hai người học chung lớp từ bé nhưng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Lúc lên cấp ba, Lục Tự thi đỗ trường tốt nhất ở huyện, sau đó lại thi đỗ vào trường đại học hàng đầu Trung Quốc, còn Vương Nghi Lạc chỉ học làm y tá tại một trường trung cấp, tốt nghiệp rồi thì xin được việc tại một trạm xá ở thị trấn. Đến khi Lục Tự tốt nghiệp đại học, ông nội tuổi cao sức yếu, lại thêm tư tưởng phong kiến, nên đã gọi cháu trai về, kiên quyết bắt anh lấy vợ trước rồi mới được ra ngoài lập nghiệp. Vì vậy, việc cưới xin của anh hoàn toàn do gia đình sắp xếp. Ba ngày trước lễ cưới, Lục Tự mới biết cô dâu là Vương Nghi Lạc. Tiếp đó, anh đưa vợ lên thành phố S... Mới đó mà đã mười năm trôi qua rồi. Lục Tự dựa lưng vào ghế, suy nghĩ miên man. Tại sao lúc đó anh lại lấy Vương Nghi Lạc nhỉ?
Nếu cuộc hôn nhân năm xưa là một lựa chọn sai lầm, thì điều khiến Lục Tự hối hận nhất chính là đã để cho nó kết thúc muộn màng như thế này.
Khoảng thời gian gần đây, trong khách sạn rộ lên tin đồn Lục Tự đã ly hôn, tất cả đều bắt nguồn từ câu chuyện phiếm của anh bảo vệ: "Dạo này Tổng Giám đốc Lục toàn ở lại khách sạn, mà cho dù có ra về thì cũng không đi theo hướng nhà anh ấy. Hơn nữa, anh ấy còn tháo nhẫn cưới ra rồi kìa!”. Có người phản bác: "Tổng Giám đốc có bao giờ đeo nhẫn cưới đâu!"... Mọi người xôn xao bàn tán, thậm chí còn suy đoán Hà Vân chính là kẻ thứ ba đi phá vỡ hạnh phúc gia đình của người khác. Thế nhưng, nhân vật nam chính lại điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, vì vậy, không một ai dám khẳng định chắc chắn về thông tin này. Khương kỷ Hứa cũng biết chuyện, nhưng cô luôn cho rằng đó chỉ là những lời đồn đoán vô căn cứ.
Sắp hết giờ làm việc, Khương Kỷ Hứa đến chỗ Lục Tự nộp báo cáo công việc. Lúc cô bước vào, anh đang nghe điện thoại, hình như là muốn tìm nhà. Khương Kỷ Hứa vờ như không nghe thấy gì, đặt báo cáo xuống rồi rời đi. Nhưng cô còn chưa kịp xoay người đã bị Lục Tự gọi lại: "Chắc mấy ngày nay mọi người trong khách sạn bàn tán sôi nổi lắm phải không?"
Khương Kỷ Hứa hơi khó xử trước câu hỏi này. Tuy là ai cũng biết cả rồi, nhưng cô cũng không thể thẳng thắn trả lời được, thế nên đành chống chế: "Tôi cũng không rõ lắm”.
Đương nhiên Lục Tự thừa biết cô đang nói dối. Anh đứng dậy, lạnh nhạt buông một câu: "Đúng là tôi đã ly hôn rồi''.
Khương Kỷ Hứa không dám phát biểu ý kiến, trong tình huống này cô muốn an ủi cũng không được mà chúc mừng cũng chẳng xong. Thấy Khương Kỷ Hứa im lặng, Lục Tự lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Hai người tính cách không hợp nhau thì không thể đi chung trên một con đường mãi được!".
"Cũng phải!" Khóe môi Khương Kỷ Hứa khẽ giật, cô vội cáo lui: "Tổng Giám đốc Lục nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước đây!".
"Ra ngoài đi!" Đợi Khương Kỷ Hửa đi rồi, anh lôi tờ giấy chứng nhận ly hôn vừa mới lĩnh hôm qua ra xem. Lục Tự của thì hiện tại đã đủ tư cách theo đuổi cô chưa?
Mặc kệ những người xung quanh không ngừng xì xầm về Lục Tự và Hà Vân, trong đầu Khương Kỷ Hứa chỉ mải suy nghĩ về Đại hội cổ đông và kỳ kiểm tra - đánh giá hiệu quả công việc vào tháng Ba tới: Có lẽ cô là người có số điểm sát hạch cao nhất ở Bắc Hải Thịnh Đình, nếu không có gì thay đổi, Hà Vân sẽ được điều sang bộ phận khác, cô sẽ lên thay chỗ của chị ta, hoặc có khi còn là một vị trí tốt hơn thế nữa. Nghĩ tới tương lai xán lạn trước mắt, cô hăng say làm việc quên cả giờ giấc, tâm trạng phấn khích một cách lạ thường. Cô đã nỗ lực hết mình, giờ cũng đến lúc nên được đền đáp rồi. Thế nhưng, ông trời thật biết cách phụ lòng người. Khương Kỷ Hứa không thể ngờ được rằng, bao nhiêu công sức của cô lại bị hủy hoại hoàn toàn trong tay một người phụ nữ chẳng có chút quan hệ gì với mình.
Ngày hôm sau, khi Khương Kỷ Hứa xuống nhà chuẩn bị đi làm thì thấy vợ cũ của Lục Tự đang đứng dưới khu nhà mình. Trông cô ta vô cùng tiều tụy, hai mắt thâm quầng, thân hình gầy ốm hơn nhiều so với lần cô vô tình gặp trước đây. Bên cạnh cô ta là hai cậu thanh niên trẻ trông có vẻ hung dữ. Bọn họ nhìn cô chằm chằm rồi quay sang gọi Vương Nghi Lạc: "Chị à, nó xuống rồi kìa!".
Khương Kỷ Hứa tươi cười bước tới gần đám người đó: "Chào chị! Xin hỏi, chị có việc gì vậy?"
Nụ cười trên môi cô còn chưa kịp tắt thì má trái đã ăn ngay một cái tát... Sau đó, dưới sự giúp đỡ của người trong khu nhà, phải khó khăn lắm Khương Kỷ Hứa mới thoát khỏi vòng vây của mấy chị em nhà họ Vương. Thì ra, có người trong khách sạn đã "tốt bụng" mách cho Vương Nghi Lạc về "con hồ ly tình" đã quyến rũ chồng cô ta. Tìm ra tung tích của "hồ ly tinh", bố Vương Nghi Lạc xui con gái đến khách sạn làm toáng lên, để cho ả ta phải mất hết cả công việc lẫn thể diện. Thế nhưng, phần vì sợ Lục Tự, phần lại nể tình vợ chồng bao nhiêu năm nên không muốn anh ta bị khó xử, Vương Nghi Lạc quyết định chỉ dẫn quân tới "hang ổ" để hỏi tội "hồ ly tinh" ấy, và kết quả là cuộc ẩu đả vừa rồi. Mặt Khương Kỷ Hứa đã gần bị cào rách, vừa mới thoát thân, cô lập tức rút điện thoại báo cảnh sát. Vương Nghi Lạc chỉ tay vào mặt cô, mắng chửi: "Cái đồ thối tha không biết xấu hổ! Mày vẫn còn mặt mũi báo cảnh sát à?"
Toàn thân Khương Kỷ Hứa vẫn đang run rẩy, phải mất một lúc cô mới hung hăng thốt ra một câu: "Tôi còn mặt mũi báo cảnh sát hay không, cứ đợi lát nữa lên đồn là biết ngay thôi!"
Khương Kỷ Hứa không truy cứu trách nhiệm đối với Vương Nghi Lạc, chỉ bực tức nhắc nhở cô ta không được tái diễn việc này nữa. Cô những tưởng mọi hiểu lầm sẽ nhanh chóng được giải quyết nào ngờ cái câu "phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí" lại ứng nghiệm vào người mình. Khi trên mạng xuất hiện bài báo “Vạch trần "quy tắc ngầm" trong khách sạn năm sao Bắc Hải Thịnh Đình và bộ mặt nữ nhân viên được leo cao”, cũng là lúc vận đen ùn ùn kéo đến với cô. Một việc rõ ràng chẳng liên quan gì đến Khương Kỷ Hứa, vậy mà chỉ qua một đêm, cô đã bị cả trăm ngàn người phỉ nhổ, thậm chí có người còn đòi giết cô. Người không quen thì chửi rủa cô thậm tệ, còn người cô biết thì lén lút nói xấu sau lưng cô. Chỉ vì một bài báo vô căn cứ mà giờ đây ai cũng tin rằng, cố chính là người đã phá vỡ gia đình êm ấm của Lục Tự và Vương Nghi Lạc.
LụcTự gọi điện xin lỗi cô. Anh sắp xếp cho cô nghỉ phép dài hạn nhưng vẫn tính lương. Từ lúc bắt đầu đi làm tới giờ, Khương Kỷ Hứa chưa bao giờ được hưởng kỳ nghỉ nào dài như thế, và với một nguyên nhân không thể bất ngờ hơn. Suốt một tuần liền, Khương Kỷ Hứa chỉ ở lì trong nhà, thi thoảng mới đi ra ngoài mua thức ăn. Bạn bè biết chuyện đều gọi điện hỏi thăm cô, Thẩm Hoành thậm chí còn tìm đến nhà cô, nhưng cô không muốn gặp bất kỳ ai.
Mấy tờ báo lá cải về sau còn đăng cả ảnh chụp Lục Tự đưa cô về nhà, có một bức cô đang dẫn anh lên cầu thang, nhìn từ đằng sau giống như là Lục Tự đang ôm cô, cực kỳ mờ ám. Vừa có ảnh làm bằng chứng lại cộng thêm giọng văn sinh động của những người "biết nội tình", chẳng có ai tin Khương Kỷ Hứa không phải là kẻ thứ ba. Cô thật sự không nuốt nổi cơm, quãng đời trước mắt cô thật tăm tối! Ngay đến kỳ kiểm tra đánh giá hiệu quả công việc của Bắc Hải Thịnh Đình mà cô hằng chờ mong bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
An Mỹ gọi điện thông báo cho cô biết Hà Vân đã nhảy vọt từ cán bộ cấp trung lên cán bộ cấp cao, trở thành nữ Phó Tổng Giám đốc duy nhất của Bắc Hải Thịnh Đình. Khương Kỷ Hứa vẫn làm Phó Giám đốc, còn người thế chỗ của Hà Vân là một nhân viên do Công thương nghiệp Bắc Hải điều tới. Lần này, cô đã thảm bại thật rồi!
"Giám đốc Khương, con tiện nhân Uông Khả Khả đó quả nhiên là kẻ phản bội! Sau khi Hà Vân được thăng chức liền điều nó sang làm thư ký." An Mỹ cười khẩy trong điện thoại. Khương Kỷ Hứa không có chút cảm xúc nào khi nghe mấy lời này.
"Giám đốc Tiểu Khương... Còn về chuyện cửa chị và Tổng Giám đốc Lục, cho dù có là thật thì bọn em vẫn sẽ ủng hộ chị tới cùng!" An Mỹ hơi ngập ngừng, dường như đang cố chọn lọc từ ngữ.
Khương Kỷ Hứa đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng lên tiếng: "An Mỹ, em có tin chị không?"
Sau một hồi im lặng, An Mỹ dõng dạc nói: “Giám đốc Khương, em tin chị. Em tin chắc rằng Hà Vân đã hãm hại chị, bọn em trước nay vẫn luôn tin chị!”.
"Bọn em" mà An Mỹ nói chỉ những người do cô dẫn dắt, bao gồm: Đỗ Tuấn Sinh, Hoàng Đạo...
“Cảm ơn mọi người! An Mỹ, có thể chị sẽ phải rời xa Bắc Hải Thịnh Đình một thời gian. Mọi người hãy tiếp tục cố gắng, đợi chị quay về!" Khương Kỷ Hứa đưa tay gạt nước mắt, giọng khàn đi: "Cảm ơn mọi người..."
Nửa tháng sau, Khương Kỷ Hứa được cử sang London tham gia khóa đào tạo ngắn hạn do khách sạn Bắc Hải tổ chức. Ba tháng ngắn ngủi này sẽ bù đắp phần nào nỗi buồn không được thăng chức như ý nguyện của cô. Khương Kỷ Hứa hiểu, Lục Tự đang tìm cách giúp cô tránh khỏi sóng gió. Đây là cơ hội hiếm có, nhưng không biết ba tháng sau, liệu cô còn có thể đứng dậy được hay không?
/56
|