Trở về công ty HuaTian, Đổng Linh vẫn đang chất vấn Vương Diệc Thần..
“Đúng là em vừa từ rạp chiếu phim về, và đúng là đi với người trong hình nhưng mà danh tính của người đó thì xin lỗi em không thể nói được.”
“Thần, em có biết bây giờ nếu em bị lộ chuyện hẹn hò này thì sẽ ảnh hưởng như thế nào không hả?”
Vương Diệc Thần một mực im lặng không mở lời thêm, cùng lúc Lộ Nghiên vừa đến phòng theo yêu cầu từ Đổng Linh..
“Được rồi, em về nhà trước đi. Chị đã sắp xếp lịch trình mới cho em rồi, có gì cậu Hùng sẽ thông tin đến em. Còn chuyện này tạm thời không lên tiếng thêm nữa, khi nào ổn rồi chị sẽ báo tiếp.”
Vương Diệc Thần xin phép rời đi khiến Lộ Nghiên man mác buồn..
“Lộ Nghiên, em là một trong những người bạn thân của Thần. Gần đây cậu ấy có biểu hiện lạ nào không?”
“Biểu hiện lạ ạ?”
Giản Tuyết Ngưng ở nhà liên hệ Vương Diệc Thần nhiều lần mà không được khiến cô thêm sốt ruột, thì chợt điện thoại từ anh gọi lại..
“Tuyết Ngưng, gọi anh nhiều vậy có chuyện gì à?”
“Thần, tôi đã biết chuyện rồi. Phía công ty anh vẫn ổn chứ?”
Phía đầu dây chợt im lặng hẳn nhưng Vương Diệc Thần vẫn cố gắng không để Giản Tuyết Ngưng lo lắng.
“Không sao đâu. Em đừng lo, anh giải quyết được mà.!”
Giản Tuyết Ngưng cũng im lặng một hồi lâu mà nhìn lên bầu trời đầy sao lên tiếng..
“Nếu ảnh hưởng không tốt, chúng ta có thể dừng lại. Dù gì cũng chưa..”
“Anh không chia tay đâu.”
Vương Diệc Thần mạnh dạn cắt ngang điều mà Giản Tuyết Ngưng muốn nói cũng là điều anh không muốn nghe nhất từ cô..
“Em nghe nhé, bên anh không phản đối gì chúng ta cả. Chỉ một tấm ảnh đó cũng không nói lên được điều gì, tuy nhiên sắp tới có thể anh sẽ bận lịch trình một thời gian nhằm đưa tin tức nguội xuống. Anh hứa với em khi tới thời điểm thích hợp, anh nhất định sẽ công khai không để em chịu thiệt đâu.!”
Nghe được những lời này từ Vương Diệc Thần đã mang lại cho Giản Tuyết Ngưng một cảm giác xúc động..
“Đừng nói chia tay nữa nhé.!”
Trái tim băng giá bao lâu của Giản Tuyết Ngưng dường như đã có một sự tan chảy đối với Vương Diệc Thần, hai tâm hồn cùng đồng điệu cùng nắm tay nhau vượt qua dư luận. Lúc này, Lộ Nghiên vẫn đang nói chuyện với Đổng Linh..
“Em không rõ. Gần đây em và anh ấy cũng ít nói chuyện đi rồi.”
“Vậy sao? Vậy chắc chị phải cho người điều tra về cô gái hẹn hò cùng cậu ấy hôm nay rồi.”
“Hẹn hò ạ?”
Đổng Linh gật đầu và đưa tấm hình cho Lộ Nghiên, vừa nhìn vừa không nghĩ rằng có ngày Vương Diệc Thần sẽ hẹn hò.
“Sắp tới em và Thần sẽ có nhiều lịch trình chung, em để ý cậu ấy giúp chị nhé.!”
“Vâng..”
Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị tham dự các giải thi đấu ở nước ngoài nên sẽ rời khỏi Thượng Hải một thời gian. Nhân lúc chưa có lịch trình mới nên Kim Yến Yến đã đến nhà thăm cô bạn..
“Vậy là cậu và tiền bối thật sự đang hẹn hò?”
Giản Tuyết Ngưng khẽ ừ trong thẹn thùng nhưng điều mà Kim Yến Yến lo lắng lại là vấn đề khác..
“Nhưng mà thời điểm này nếu có tin tức hẹn hò có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh ấy. Hôm trước chỉ vì một tấm hình của hai người bị phóng viên chụp mà chị Linh đã rất giận rồi, còn yêu cầu anh ấy chấm dứt ngay với cậu đấy.!”
“Yến Yến, cậu nghĩ mình có xứng với anh ấy không?”
“Cậu là nữ thần trong giới thể thao, sao lại không xứng được chứ?”
Nhưng mà đối với Giản Tuyết Ngưng lại là những ý nghĩ khác nhau, chợt Vương Diệc Thần gọi đến..
“Tuyết Ngưng, xin lỗi. Lịch trình những ngày này hơi kín nên anh không nhắn tin em thường xuyên được.”
“Không sao. Tôi sắp chuẩn bị sang nước ngoài thi đấu rồi nên có lẽ cũng sẽ như vậy.."
Vương Diệc Thần khựng lại tại trường quay, cảm giác như đang rời xa điều gì đó..
“Em đi bao lâu?”
“Không biết. Nhanh thì có lẽ một tháng, chậm thì cũng một năm.”
Cả hai đều im lặng một hồi thì Giản Tuyết Ngưng mới tiếp tục lên tiếng..
“Thần, tôi nghĩ lúc này anh nên..”
‘Anh đợi em.”
Giản Tuyết Ngưng đã từng không quan tâm một ai khác ngoại trừ mẹ của mình, nhưng không hiểu sao cô lại kìm nén một cảm xúc đối với Vương Diệc Thần..
“Anh đừng như vậy mà. Hiện tại sự nghiệp của anh mới là quan trọng, không nên bị tình cảm chia phối đâu.”
“Em cũng quan trọng với anh vậy, nếu không có em thì anh cũng không thể tiếp tục sự nghiệp của mình được.”
Kim Yến Yến có thể nhìn ra được Giản Tuyết Ngưng đang có tình cảm với Vương Diệc Thần nhưng thân phận khác biệt, chưa trách người hâm mộ của anh sẽ không để yên mặc dù cô là một người con gái hoàn hảo.
“Tuyết Ngưng, em đã hứa với anh là không nói lời chia tay nữa mà?”
“...”
Kết thúc cuộc gọi, Giản Tuyết Ngưng càng thêm nặng lòng hơn. Cùng thời điểm tại Paris, một chàng trai đang kiểm tra lại danh sách dự thi năm nay chợt ánh mắt dừng lại vào thông tin của người quen..
“[Chúng ta gặp lại rồi, Tuyết Ngưng.]”
Tối đó, Giản Tuyết Ngưng không ngừng suy nghĩ về chuyện của Vương Diệc Thần. Nhiều tin nhắn gửi đến nhưng cô chọn cách không phản hồi, phía người gửi là anh lại có cảm giác bất an. Chương trình cũng vừa ghi hình xong cùng Lộ Nghiên nên cô tìm cách hỏi thăm..
“Anh không sao chứ?”
Vương Diệc Thần khẽ ừ nhưng lại không chú ý đến Lộ Nghiên..
“Chuyện lộ ảnh.. em có thể hỏi người con gái may mắn đó là ai không?”
“Chị Linh nhờ em dò hỏi à?”
Lộ Nghiên liền vội phủ nhận không để lộ chuyện của Đổng Linh..
“Anh đừng hiểu lầm, em chỉ quan tâm không biết cô gái nào khiến anh rung động thôi.”
“Khi đến thời điểm thích hợp thì em sẽ biết.”
Lộ Nghiên niềm nở đồng ý mà thầm thở dài trong lòng nhưng trước đó đã nhìn thấy được màn hình tin nhắn của Vương Diệc Thần hiện chữ Ngưng..
“[Ngưng?]”
Lộ Nghiên tìm kiếm thông tin chữ Ngưng trên mạng xã hội thì hiện ra đề xuất của một người_nữ thần Giản Tuyết Ngưng giới thể thao sân băng.
“”[Không lẽ là người này?]”
Lộ Nghiên nhất thời không chắc chắn về suy đoán của bản thân nên chưa báo cáo với Đổng Linh. Hôm sau Giản Tuyết Ngưng điềm tĩnh sắp xếp hành lý sang nước ngoài thi đấu thì điện thoại từ Vương Diệc Thần lại gọi đến và cô vẫn tiếp tục chọn cách im lặng để anh rời xa.
“Đúng là em vừa từ rạp chiếu phim về, và đúng là đi với người trong hình nhưng mà danh tính của người đó thì xin lỗi em không thể nói được.”
“Thần, em có biết bây giờ nếu em bị lộ chuyện hẹn hò này thì sẽ ảnh hưởng như thế nào không hả?”
Vương Diệc Thần một mực im lặng không mở lời thêm, cùng lúc Lộ Nghiên vừa đến phòng theo yêu cầu từ Đổng Linh..
“Được rồi, em về nhà trước đi. Chị đã sắp xếp lịch trình mới cho em rồi, có gì cậu Hùng sẽ thông tin đến em. Còn chuyện này tạm thời không lên tiếng thêm nữa, khi nào ổn rồi chị sẽ báo tiếp.”
Vương Diệc Thần xin phép rời đi khiến Lộ Nghiên man mác buồn..
“Lộ Nghiên, em là một trong những người bạn thân của Thần. Gần đây cậu ấy có biểu hiện lạ nào không?”
“Biểu hiện lạ ạ?”
Giản Tuyết Ngưng ở nhà liên hệ Vương Diệc Thần nhiều lần mà không được khiến cô thêm sốt ruột, thì chợt điện thoại từ anh gọi lại..
“Tuyết Ngưng, gọi anh nhiều vậy có chuyện gì à?”
“Thần, tôi đã biết chuyện rồi. Phía công ty anh vẫn ổn chứ?”
Phía đầu dây chợt im lặng hẳn nhưng Vương Diệc Thần vẫn cố gắng không để Giản Tuyết Ngưng lo lắng.
“Không sao đâu. Em đừng lo, anh giải quyết được mà.!”
Giản Tuyết Ngưng cũng im lặng một hồi lâu mà nhìn lên bầu trời đầy sao lên tiếng..
“Nếu ảnh hưởng không tốt, chúng ta có thể dừng lại. Dù gì cũng chưa..”
“Anh không chia tay đâu.”
Vương Diệc Thần mạnh dạn cắt ngang điều mà Giản Tuyết Ngưng muốn nói cũng là điều anh không muốn nghe nhất từ cô..
“Em nghe nhé, bên anh không phản đối gì chúng ta cả. Chỉ một tấm ảnh đó cũng không nói lên được điều gì, tuy nhiên sắp tới có thể anh sẽ bận lịch trình một thời gian nhằm đưa tin tức nguội xuống. Anh hứa với em khi tới thời điểm thích hợp, anh nhất định sẽ công khai không để em chịu thiệt đâu.!”
Nghe được những lời này từ Vương Diệc Thần đã mang lại cho Giản Tuyết Ngưng một cảm giác xúc động..
“Đừng nói chia tay nữa nhé.!”
Trái tim băng giá bao lâu của Giản Tuyết Ngưng dường như đã có một sự tan chảy đối với Vương Diệc Thần, hai tâm hồn cùng đồng điệu cùng nắm tay nhau vượt qua dư luận. Lúc này, Lộ Nghiên vẫn đang nói chuyện với Đổng Linh..
“Em không rõ. Gần đây em và anh ấy cũng ít nói chuyện đi rồi.”
“Vậy sao? Vậy chắc chị phải cho người điều tra về cô gái hẹn hò cùng cậu ấy hôm nay rồi.”
“Hẹn hò ạ?”
Đổng Linh gật đầu và đưa tấm hình cho Lộ Nghiên, vừa nhìn vừa không nghĩ rằng có ngày Vương Diệc Thần sẽ hẹn hò.
“Sắp tới em và Thần sẽ có nhiều lịch trình chung, em để ý cậu ấy giúp chị nhé.!”
“Vâng..”
Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng chuẩn bị tham dự các giải thi đấu ở nước ngoài nên sẽ rời khỏi Thượng Hải một thời gian. Nhân lúc chưa có lịch trình mới nên Kim Yến Yến đã đến nhà thăm cô bạn..
“Vậy là cậu và tiền bối thật sự đang hẹn hò?”
Giản Tuyết Ngưng khẽ ừ trong thẹn thùng nhưng điều mà Kim Yến Yến lo lắng lại là vấn đề khác..
“Nhưng mà thời điểm này nếu có tin tức hẹn hò có lẽ sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh ấy. Hôm trước chỉ vì một tấm hình của hai người bị phóng viên chụp mà chị Linh đã rất giận rồi, còn yêu cầu anh ấy chấm dứt ngay với cậu đấy.!”
“Yến Yến, cậu nghĩ mình có xứng với anh ấy không?”
“Cậu là nữ thần trong giới thể thao, sao lại không xứng được chứ?”
Nhưng mà đối với Giản Tuyết Ngưng lại là những ý nghĩ khác nhau, chợt Vương Diệc Thần gọi đến..
“Tuyết Ngưng, xin lỗi. Lịch trình những ngày này hơi kín nên anh không nhắn tin em thường xuyên được.”
“Không sao. Tôi sắp chuẩn bị sang nước ngoài thi đấu rồi nên có lẽ cũng sẽ như vậy.."
Vương Diệc Thần khựng lại tại trường quay, cảm giác như đang rời xa điều gì đó..
“Em đi bao lâu?”
“Không biết. Nhanh thì có lẽ một tháng, chậm thì cũng một năm.”
Cả hai đều im lặng một hồi thì Giản Tuyết Ngưng mới tiếp tục lên tiếng..
“Thần, tôi nghĩ lúc này anh nên..”
‘Anh đợi em.”
Giản Tuyết Ngưng đã từng không quan tâm một ai khác ngoại trừ mẹ của mình, nhưng không hiểu sao cô lại kìm nén một cảm xúc đối với Vương Diệc Thần..
“Anh đừng như vậy mà. Hiện tại sự nghiệp của anh mới là quan trọng, không nên bị tình cảm chia phối đâu.”
“Em cũng quan trọng với anh vậy, nếu không có em thì anh cũng không thể tiếp tục sự nghiệp của mình được.”
Kim Yến Yến có thể nhìn ra được Giản Tuyết Ngưng đang có tình cảm với Vương Diệc Thần nhưng thân phận khác biệt, chưa trách người hâm mộ của anh sẽ không để yên mặc dù cô là một người con gái hoàn hảo.
“Tuyết Ngưng, em đã hứa với anh là không nói lời chia tay nữa mà?”
“...”
Kết thúc cuộc gọi, Giản Tuyết Ngưng càng thêm nặng lòng hơn. Cùng thời điểm tại Paris, một chàng trai đang kiểm tra lại danh sách dự thi năm nay chợt ánh mắt dừng lại vào thông tin của người quen..
“[Chúng ta gặp lại rồi, Tuyết Ngưng.]”
Tối đó, Giản Tuyết Ngưng không ngừng suy nghĩ về chuyện của Vương Diệc Thần. Nhiều tin nhắn gửi đến nhưng cô chọn cách không phản hồi, phía người gửi là anh lại có cảm giác bất an. Chương trình cũng vừa ghi hình xong cùng Lộ Nghiên nên cô tìm cách hỏi thăm..
“Anh không sao chứ?”
Vương Diệc Thần khẽ ừ nhưng lại không chú ý đến Lộ Nghiên..
“Chuyện lộ ảnh.. em có thể hỏi người con gái may mắn đó là ai không?”
“Chị Linh nhờ em dò hỏi à?”
Lộ Nghiên liền vội phủ nhận không để lộ chuyện của Đổng Linh..
“Anh đừng hiểu lầm, em chỉ quan tâm không biết cô gái nào khiến anh rung động thôi.”
“Khi đến thời điểm thích hợp thì em sẽ biết.”
Lộ Nghiên niềm nở đồng ý mà thầm thở dài trong lòng nhưng trước đó đã nhìn thấy được màn hình tin nhắn của Vương Diệc Thần hiện chữ Ngưng..
“[Ngưng?]”
Lộ Nghiên tìm kiếm thông tin chữ Ngưng trên mạng xã hội thì hiện ra đề xuất của một người_nữ thần Giản Tuyết Ngưng giới thể thao sân băng.
“”[Không lẽ là người này?]”
Lộ Nghiên nhất thời không chắc chắn về suy đoán của bản thân nên chưa báo cáo với Đổng Linh. Hôm sau Giản Tuyết Ngưng điềm tĩnh sắp xếp hành lý sang nước ngoài thi đấu thì điện thoại từ Vương Diệc Thần lại gọi đến và cô vẫn tiếp tục chọn cách im lặng để anh rời xa.
/67
|