Vương Diệc Thần vẫn còn nhiều câu hỏi chưa được giải đáp từ Giản Tuyết Ngưng nên liền lên tiếng …
“Vậy em có thể nói cho anh được rồi chứ? Quan hệ giữa em và Quan Kính Khải kia.?
“Em và anh ta … là bạn bè thôi.!”
Giản Tuyết Ngưng vừa trả lời vừa tránh né ánh nhìn tra xét từ Vương Diệc Thần …
“Anh ta là con trai đối tác làm ăn với ba em thôi. Vài ngày trước, vì cứu em khỏi tai nạn mà phải nhập viện nên ba mới đề nghị để em chăm sóc anh ta đến khi khỏe hẳn.”
“Tai nạn? Em gặp tai nạn lúc nào?”
Vương Diệc Thần không khỏi lo lắng sau khi biết chuyện Giản Tuyết Ngưng gặp tai nạn …
“Tài xế say mất lái, hiện tại đang tạm giam rồi.”
“Anh xin lỗi. Lúc đó anh …”
Vương Diệc Thần thêm phần thất vọng nhưng Giản Tuyết Ngưng lại tươi cười ủi an …
“Không sao đâu. Mọi chuyện đã qua rồi, em không trách anh.!”
Tuy Giản Tuyết Ngưng đã biết được lý do từ Vương Diệc Thần nhưng dường như cô vẫn còn nhiều vấn đề khác …
“Thần, chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian nhé?”
Vương Diệc Thần càng lo lắng về biểu hiện của Giản Tuyết Ngưng …
“Gần đây em suy nghĩ rất nhiều, có lẽ em đã quá vội vàng với mối tình này. Chúng ta vốn ở hai thế giới không cách nào hòa nhập, anh có người hâm mộ của anh và em cũng có khó khăn của mình. Em không muốn anh vì em từ bỏ giấc mơ đang thực hiện dang dở của mình …”
“Có phải anh đã làm gì sai rồi không? Em có thể nói, anh sẽ sửa.”
Giản Tuyết Ngưng khéo léo lắc đầu phản đối, dùng một bàn tay chạm vào gò má đang lo lắng của Vương Diệc Thần …
“Không phải lỗi của anh, cơ bản là ở em thôi. Em cần thời gian để suy nghĩ, đồng ý với em được không?”
Cả hai đều rưng rưng lệ nhưng dường như khoảng cách chưa thể hàn gắn được mối bận lòng của mỗi người …
“Chúng ta xa nhau tới khi nào?”
“Em vẫn chưa biết, trước mắt có thể tầm ba tháng hoặc là một năm.”
Một khi Giản Tuyết Ngưng đã quyết định thì không ai thay đổi được nên chỉ có thể thuận theo …
“Đây là lần thứ ba em mở lời này rồi đấy, Tiểu Ngưng.”
“Thần, em xin lỗi.!”
Tài xế riêng của nhà họ Giản vừa tới đúng lúc thì Giản Tuyết Ngưng đau đớn lên xe rời đi, để lại Vương Diệc Thần một mình cười khổ. Tâm trạng của cả hai lúc này chỉ có thể diễn tả bằng một chữ buồn, một người nắm một người buông …
“Tiểu thư, hôm nay Giản tổng đã đi công tác. Vậy cô có về nhà không?”
“Vâng.”
Một mình Vương Diệc Thần tới cửa hàng tiện lợi mua vài chai bia rồi chờ quản lý Hùng đến đón, khi tới nơi anh đã thấy cậu uống khá nhiều rượu …
“Thần, sao lại uống nhiều thế này?”
Vương Diệc Thần nửa tỉnh nửa mê không nói được thêm, nên quản lý Hùng nhanh chóng đưa cậu về nhà nghỉ ngơi tránh bị phóng viên bắt gặp. Mặt khác, Quan Kính Khải nhận được hình ảnh chia tay của Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần liền thầm mỉm cười…
“Kính Khải, anh thật sự muốn kết thân với cô ta à?”
Reina – người con gái đang ở khách sạn cùng Quan Kính Khải lên tiếng tra hỏi. Tính đến hiện tại, cô đang là tình nhân lâu nhất của anh …
“Em ghen sao?”
“Em chỉ tò mò thôi.”
Quan Kính Khải nhìn Reina mà lắc đầu nhưng trong lòng dường như có nhiều dự tính khác. Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng tập luyện như bình thường cho đến khi Trình Khiết réo tên …
“Tiểu Ngưng, mấy tin đồn trước chị và luật sư đã làm việc với tòa soạn đó rồi. Em có thể yên tâm.!”
Giản Tuyết Ngưng chỉ hồi đáp bằng một cái gật đầu rồi lại quay lại luyện tập, trạng thái của cô hiện tại thật khiến Trình Khiết không khỏi ưu sầu. Trong những lúc thực hiện kỹ thuật, cô chợt nhớ đến những khoảnh khắc bên Vương Diệc Thần …
“[…]”
Vương Diệc Thần đang trên đường đến công ty sau một đêm say rượu tối qua nhưng không ngừng nghĩ đến Giản Tuyết Ngưng. Song song đó, người đang được nhớ đến đang ngừng việc luyện tập và đến trung tâm thương mại mua một ít đồ.
“[Gần đến sinh nhật của Yến Yến, nên mua gì tặng cậu ấy đây?]”
Trong lúc đi một vòng thì Giản Tuyết Ngưng vô tình nhìn thấy một bé gái trông khá là quen mặt, cố gắng lục lại trí nhớ thì chính là bé gái đi cùng với bà cụ từng bị người của Quan Kính Khải bắt nạt …
“Em gái nhỏ. Còn nhớ chị không?”
Bé gái tầm khoảng 7 – 8 tuổi liền ngây thơ nhìn Giản Tuyết Ngưng mới phát hiện cô là vị ân nhân lúc đó.
“Là chị xinh đẹp từng cứu em và bà ngoại.”
“Đủng rồi. Sao em lại đứng trước cửa hàng mà không vào thế?”
Bé gái hơi rưng rưng nhìn vào cửa hàng mà hồi đáp …
“Em muốn mua quà sinh nhật cho bà ngoại, nhưng lại không đủ tiền nên chị nhân viên kia đã đuổi em ra ngoài.”
“Không sao. Chị dẫn em vào nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng trông bé gái ăn mặc giản dị nhưng rất hiểu thảo liền ngỏ ý cùng bé vào lại cửa hàng quần áo, nữ nhân viên nọ khi thấy bé gái lúc nãy đi cùng người lớn thì lên tiếng trách móc …
“Bé à, chị đã nói hàng ở đây em không mua được. Sao em lại vào nữa rồi?”
“Cô bé này đang muốn mua mẫu nào, cô lấy ra giúp tôi.”
Nữ nhân viên tiếp tục liếc mắt qua sang Giản Tuyết Ngưng ăn mặc giản dị không kém …
“Tôi nói này, cô không thấy cửa hàng này là cao cấp à? Một cái nón nhỏ thôi cô trả cũng không hết, mau ra ngoài chợ mua giúp tôi thì sẽ hợp hơn với cô đấy.”
Bé gái tuy không hiểu gì nhưng dường như biết là không được nên lay lay bàn tay của Giản Tuyết Ngưng kéo cô ra ngoài …
“Chị ơi, em không mua nữa đâu. Mình về nha.!”
“Không sao đâu, em đợi chị một chút.//”
Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng nhân viên ở đây lại tiếp đón khách hàng thế này liền lấy điện thoại bấm gọi người có liên quan khiến bé gái ngước nhìn mà khó hiểu.
“Vậy em có thể nói cho anh được rồi chứ? Quan hệ giữa em và Quan Kính Khải kia.?
“Em và anh ta … là bạn bè thôi.!”
Giản Tuyết Ngưng vừa trả lời vừa tránh né ánh nhìn tra xét từ Vương Diệc Thần …
“Anh ta là con trai đối tác làm ăn với ba em thôi. Vài ngày trước, vì cứu em khỏi tai nạn mà phải nhập viện nên ba mới đề nghị để em chăm sóc anh ta đến khi khỏe hẳn.”
“Tai nạn? Em gặp tai nạn lúc nào?”
Vương Diệc Thần không khỏi lo lắng sau khi biết chuyện Giản Tuyết Ngưng gặp tai nạn …
“Tài xế say mất lái, hiện tại đang tạm giam rồi.”
“Anh xin lỗi. Lúc đó anh …”
Vương Diệc Thần thêm phần thất vọng nhưng Giản Tuyết Ngưng lại tươi cười ủi an …
“Không sao đâu. Mọi chuyện đã qua rồi, em không trách anh.!”
Tuy Giản Tuyết Ngưng đã biết được lý do từ Vương Diệc Thần nhưng dường như cô vẫn còn nhiều vấn đề khác …
“Thần, chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian nhé?”
Vương Diệc Thần càng lo lắng về biểu hiện của Giản Tuyết Ngưng …
“Gần đây em suy nghĩ rất nhiều, có lẽ em đã quá vội vàng với mối tình này. Chúng ta vốn ở hai thế giới không cách nào hòa nhập, anh có người hâm mộ của anh và em cũng có khó khăn của mình. Em không muốn anh vì em từ bỏ giấc mơ đang thực hiện dang dở của mình …”
“Có phải anh đã làm gì sai rồi không? Em có thể nói, anh sẽ sửa.”
Giản Tuyết Ngưng khéo léo lắc đầu phản đối, dùng một bàn tay chạm vào gò má đang lo lắng của Vương Diệc Thần …
“Không phải lỗi của anh, cơ bản là ở em thôi. Em cần thời gian để suy nghĩ, đồng ý với em được không?”
Cả hai đều rưng rưng lệ nhưng dường như khoảng cách chưa thể hàn gắn được mối bận lòng của mỗi người …
“Chúng ta xa nhau tới khi nào?”
“Em vẫn chưa biết, trước mắt có thể tầm ba tháng hoặc là một năm.”
Một khi Giản Tuyết Ngưng đã quyết định thì không ai thay đổi được nên chỉ có thể thuận theo …
“Đây là lần thứ ba em mở lời này rồi đấy, Tiểu Ngưng.”
“Thần, em xin lỗi.!”
Tài xế riêng của nhà họ Giản vừa tới đúng lúc thì Giản Tuyết Ngưng đau đớn lên xe rời đi, để lại Vương Diệc Thần một mình cười khổ. Tâm trạng của cả hai lúc này chỉ có thể diễn tả bằng một chữ buồn, một người nắm một người buông …
“Tiểu thư, hôm nay Giản tổng đã đi công tác. Vậy cô có về nhà không?”
“Vâng.”
Một mình Vương Diệc Thần tới cửa hàng tiện lợi mua vài chai bia rồi chờ quản lý Hùng đến đón, khi tới nơi anh đã thấy cậu uống khá nhiều rượu …
“Thần, sao lại uống nhiều thế này?”
Vương Diệc Thần nửa tỉnh nửa mê không nói được thêm, nên quản lý Hùng nhanh chóng đưa cậu về nhà nghỉ ngơi tránh bị phóng viên bắt gặp. Mặt khác, Quan Kính Khải nhận được hình ảnh chia tay của Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần liền thầm mỉm cười…
“Kính Khải, anh thật sự muốn kết thân với cô ta à?”
Reina – người con gái đang ở khách sạn cùng Quan Kính Khải lên tiếng tra hỏi. Tính đến hiện tại, cô đang là tình nhân lâu nhất của anh …
“Em ghen sao?”
“Em chỉ tò mò thôi.”
Quan Kính Khải nhìn Reina mà lắc đầu nhưng trong lòng dường như có nhiều dự tính khác. Vài ngày sau, Giản Tuyết Ngưng tập luyện như bình thường cho đến khi Trình Khiết réo tên …
“Tiểu Ngưng, mấy tin đồn trước chị và luật sư đã làm việc với tòa soạn đó rồi. Em có thể yên tâm.!”
Giản Tuyết Ngưng chỉ hồi đáp bằng một cái gật đầu rồi lại quay lại luyện tập, trạng thái của cô hiện tại thật khiến Trình Khiết không khỏi ưu sầu. Trong những lúc thực hiện kỹ thuật, cô chợt nhớ đến những khoảnh khắc bên Vương Diệc Thần …
“[…]”
Vương Diệc Thần đang trên đường đến công ty sau một đêm say rượu tối qua nhưng không ngừng nghĩ đến Giản Tuyết Ngưng. Song song đó, người đang được nhớ đến đang ngừng việc luyện tập và đến trung tâm thương mại mua một ít đồ.
“[Gần đến sinh nhật của Yến Yến, nên mua gì tặng cậu ấy đây?]”
Trong lúc đi một vòng thì Giản Tuyết Ngưng vô tình nhìn thấy một bé gái trông khá là quen mặt, cố gắng lục lại trí nhớ thì chính là bé gái đi cùng với bà cụ từng bị người của Quan Kính Khải bắt nạt …
“Em gái nhỏ. Còn nhớ chị không?”
Bé gái tầm khoảng 7 – 8 tuổi liền ngây thơ nhìn Giản Tuyết Ngưng mới phát hiện cô là vị ân nhân lúc đó.
“Là chị xinh đẹp từng cứu em và bà ngoại.”
“Đủng rồi. Sao em lại đứng trước cửa hàng mà không vào thế?”
Bé gái hơi rưng rưng nhìn vào cửa hàng mà hồi đáp …
“Em muốn mua quà sinh nhật cho bà ngoại, nhưng lại không đủ tiền nên chị nhân viên kia đã đuổi em ra ngoài.”
“Không sao. Chị dẫn em vào nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng trông bé gái ăn mặc giản dị nhưng rất hiểu thảo liền ngỏ ý cùng bé vào lại cửa hàng quần áo, nữ nhân viên nọ khi thấy bé gái lúc nãy đi cùng người lớn thì lên tiếng trách móc …
“Bé à, chị đã nói hàng ở đây em không mua được. Sao em lại vào nữa rồi?”
“Cô bé này đang muốn mua mẫu nào, cô lấy ra giúp tôi.”
Nữ nhân viên tiếp tục liếc mắt qua sang Giản Tuyết Ngưng ăn mặc giản dị không kém …
“Tôi nói này, cô không thấy cửa hàng này là cao cấp à? Một cái nón nhỏ thôi cô trả cũng không hết, mau ra ngoài chợ mua giúp tôi thì sẽ hợp hơn với cô đấy.”
Bé gái tuy không hiểu gì nhưng dường như biết là không được nên lay lay bàn tay của Giản Tuyết Ngưng kéo cô ra ngoài …
“Chị ơi, em không mua nữa đâu. Mình về nha.!”
“Không sao đâu, em đợi chị một chút.//”
Giản Tuyết Ngưng không nghĩ rằng nhân viên ở đây lại tiếp đón khách hàng thế này liền lấy điện thoại bấm gọi người có liên quan khiến bé gái ngước nhìn mà khó hiểu.
/67
|