Thời gian thi đấu của Hanazawa Kazue đã mang đến cho khán giả một sân khấu trượt đặc biệt và kỹ thuật bắt mắt nên mọi người có phần lo lắng cho phần thi của Giản Tuyết Ngưng. May mắn thay, Vương Diệc Thần đã đến kịp tới phần thi của cô …
“Và tuyển thủ thi đấu tiếp theo, Giản Tuyết Ngưng đến từ Trung Quốc.”
Vương Diệc Thần âm thầm ngồi ở hàng ghế khán giả bình thường mà xem Giản Tuyết Ngưng thi đấu. Phần thi của Giản Tuyết Ngưng vẫn như mọi lần nhưng hình như chưa có sự đột phá nên lần này cô chỉ giành giải á quân, và quán quân chính là Hanazawa Kazue …
“Cho dù cô là á quân thì đối với tôi cuộc thi này chưa bộc lộ hết năng lực của cô, tôi mong là Olympics năm sau cô sẽ biểu diễn những kỹ thuật khiến tôi tâm phục khẩu phục.”
“Cảm ơn cô.//”
Tuy bề ngoài vẫn vui vẻ nhưng mọi người đều có thể nhận ra được là Giản Tuyết Ngưng hơi thất vọng về phần thi của mình.
“Không sao đâu, con gái. Trong lòng ba, con mãi là số một.!”
Giản Tuyết Ngưng như cảm thấy an ủi mà ôm ba Giản vào lòng, sau đó xin phép tự mình đi dạo. Vì còn thời gian nên Vương Diệc Thần đã lái xe đi theo thì thấy cô dừng ở một phố đi bộ. Tựa mình ở lan can, Giản Tuyết Ngưng ngước lên nhìn các vì sao thầm nhủ …
“[Mẹ, con xin lỗi nhé. Cuộc thi này con không đạt được quán quân …]”
Vương Diệc Thần từ đằng sau nhìn Giản Tuyết Ngưng mới đoán được tâm tư của cô, anh nhẹ nhàng bấm điện thoại gọi đến cô. Tiếng chuông reo đã đánh thức suy nghĩ, nhìn màn hình hiển thị nên cô nhanh chóng lau đi nước mắt mà tươi cười nghe máy …
“Anh được nghỉ giải lao à? Sao lại gọi cho em giờ này thế?”
Vương Diệc Thần chợt im lặng khi nghe Giản Tuyết Ngưng giả vờ mạnh mẽ, bên đầu dây không lên tiếng khiến cô lo lắng …
“Thần, anh còn ở đó không? Sao lại không nói gì vậy?”
“Em xoay người lại đi.”
Không hiểu lý do nhưng Giản Tuyết Ngưng vẫn ngoan ngoãn làm theo và đã nhìn thấy hình dáng của Vương Diệc Thần, anh dang rộng hai tay ngỏ ý muốn một cái ôm. Giản Tuyết Ngưng hơi rưng rưng mà nhanh chóng chạy tới ôm anh …
“Em vất vả rồi.!”
“Sao anh lại ở đây? Không lẽ anh đi theo em từ nãy giờ à?”
Vương Diệc Thần khẽ ừ đủ để Giản Tuyết Ngưng nghe được …
“Anh đã xin phép vài tiếng đến xem em thi đấu, dù em không giành quán quân nhưng trong lòng anh em mãi là quán quân duy nhất. Đừng buồn nữa nhé.//”
Cả hai ôm nhau thật lâu rồi mới buông tay và cùng nhau ngồi lại nói chuyện …
“Tuyết Ngưng, nếu như không làm vận động viên trượt băng thì em có muốn làm gì khác không?”
Giản Tuyết Ngưng từ từ lắc đầu rồi mới nhẹ nhàng giải thích …
“Lúc em biết mẹ có ước mơ trở thành tuyển thủ trượt băng khi đang là người nổi tiếng, thì em đã quyết định sẽ hoàn thành giúp mẹ. Ngoài ra, em chưa có ý nghĩ khác sẽ làm gì.”
Vương Diệc Thần suy nghĩ một hồi, thời gian cũng không còn nhiều nên đã đưa ra lời đề nghị …
“Tuyết Ngưng, chúng ta đi trượt băng nhé?”
“Hở?”
Giản Tuyết Ngưng với khuôn mặt chưa biết chuyện gì thì đã bị Vương Diệc Thần nắm lấy bàn tay dẫn đến một khu trượt băng gần đó, cả hai cùng nhau trượt vui vẻ với nhau giữa dòng người …
“Tinh thần đỡ hơn rồi chứ?”
“Cảm ơn anh…//”
Quản lý Hùng đã gọi đến nhắc về lịch trình nên Vương Diệc Thần ngậm ngùi tạm biệt Giản Tuyết Ngưng.
“Công việc quan trọng, anh mau về trước đi. Em tự gọi xe về được rồi.//”
“Vậy tới nhà thì nhắn cho anh liền đấy…!”
Vương Diệc Thần lên taxi đến địa điểm quay hình trước, nên Giản Tuyết Ngưng tự mình về nhà. Vài ngày sau, cô ở nhà chính cùng với ba Giản cho thoải mái một thời gian thì lại nhận được tin tức của Vương Diệc Thần và Lộ Nghiên với tiêu đề ngoại lệ duy nhất của Vương Diệc Thần là Lộ Nghiên, đúng lúc Trình Khiết gọi điện tới …
“Tiểu Ngưng, em còn nhớ đã đồng ý thay cô Hạ chỉ dẫn cho Lộ Nghiên không? Nay lại có tin tức như thế này, có muốn chị đổi người khác dạy không?”
“Không sao đâu chị. Việc em đã hứa thì tự em phải làm.”
Cùng thời điểm đó, Kim Yến Yến cũng là người có mặt tại trường quay ghi hình chung nhưng khi đọc tin tức thì đã biết chính là bộ phận hâm mộ của Lộ Nghiên lại cố ý gây hiểu lầm …
“Chị Nghiên, tin đồn giữa chị và anh Diệc Thần …?!”. Truyện Truyện Teen
“Đã là tin đồn mà em còn hỏi chị à?”
Lộ Nghiên né tránh như không muốn trả lời câu hỏi nhưng Kim Yến Yến lên tiếng thay cho cô bạn thân …
“Em mong đó chỉ là tin đồn, chứ không phải là chị cố ý tạo tin đồn đó. Nhưng em cũng mong chị phải biết rõ là anh Diệc Thần chỉ có Tiểu Ngưng thôi, đừng để mất đi tình bạn giữa chị và anh ấy.”
Lộ Nghiên khó chịu rời đi tiếp tục lịch trình trước lời nói của Kim Yến Yến. Tại nhà họ Giản, ba Giản và Giản Tuyết Ngưng đang cùng ăn sáng với nhau …
“Tập đoàn Quan thị?”
“Đúng vậy. Tối nay gia tộc Quan có tiệc chào mừng con trai họ về nước nên gia đình chúng ta được mời.”
Giản Tuyết Ngưng vẫn còn nhiều thắc mắc nên ba Giản tiếp lời thêm …
“Ba biết là con không thích tiệc tùng mà?”
“Ba biết. Nhưng mà người nhà họ đều hâm mộ con và mẹ đấy, nể tình mẹ đi với ba một lần nhé.//”
Tuy thở dài nhưng Giản Tuyết Ngưng vẫn đồng ý. Tiệc tối ở nhà họ Quan đã mời nhiều gia tộc lớn trong đó có nhà họ Giản và nhà họ Trương, mục đích là chào mừng con trai Quan Kính Khải đã du học về nước nhưng lại không ai biết mục đích khác của anh lại nằm ở Giản Tuyết Ngưng.
“Và tuyển thủ thi đấu tiếp theo, Giản Tuyết Ngưng đến từ Trung Quốc.”
Vương Diệc Thần âm thầm ngồi ở hàng ghế khán giả bình thường mà xem Giản Tuyết Ngưng thi đấu. Phần thi của Giản Tuyết Ngưng vẫn như mọi lần nhưng hình như chưa có sự đột phá nên lần này cô chỉ giành giải á quân, và quán quân chính là Hanazawa Kazue …
“Cho dù cô là á quân thì đối với tôi cuộc thi này chưa bộc lộ hết năng lực của cô, tôi mong là Olympics năm sau cô sẽ biểu diễn những kỹ thuật khiến tôi tâm phục khẩu phục.”
“Cảm ơn cô.//”
Tuy bề ngoài vẫn vui vẻ nhưng mọi người đều có thể nhận ra được là Giản Tuyết Ngưng hơi thất vọng về phần thi của mình.
“Không sao đâu, con gái. Trong lòng ba, con mãi là số một.!”
Giản Tuyết Ngưng như cảm thấy an ủi mà ôm ba Giản vào lòng, sau đó xin phép tự mình đi dạo. Vì còn thời gian nên Vương Diệc Thần đã lái xe đi theo thì thấy cô dừng ở một phố đi bộ. Tựa mình ở lan can, Giản Tuyết Ngưng ngước lên nhìn các vì sao thầm nhủ …
“[Mẹ, con xin lỗi nhé. Cuộc thi này con không đạt được quán quân …]”
Vương Diệc Thần từ đằng sau nhìn Giản Tuyết Ngưng mới đoán được tâm tư của cô, anh nhẹ nhàng bấm điện thoại gọi đến cô. Tiếng chuông reo đã đánh thức suy nghĩ, nhìn màn hình hiển thị nên cô nhanh chóng lau đi nước mắt mà tươi cười nghe máy …
“Anh được nghỉ giải lao à? Sao lại gọi cho em giờ này thế?”
Vương Diệc Thần chợt im lặng khi nghe Giản Tuyết Ngưng giả vờ mạnh mẽ, bên đầu dây không lên tiếng khiến cô lo lắng …
“Thần, anh còn ở đó không? Sao lại không nói gì vậy?”
“Em xoay người lại đi.”
Không hiểu lý do nhưng Giản Tuyết Ngưng vẫn ngoan ngoãn làm theo và đã nhìn thấy hình dáng của Vương Diệc Thần, anh dang rộng hai tay ngỏ ý muốn một cái ôm. Giản Tuyết Ngưng hơi rưng rưng mà nhanh chóng chạy tới ôm anh …
“Em vất vả rồi.!”
“Sao anh lại ở đây? Không lẽ anh đi theo em từ nãy giờ à?”
Vương Diệc Thần khẽ ừ đủ để Giản Tuyết Ngưng nghe được …
“Anh đã xin phép vài tiếng đến xem em thi đấu, dù em không giành quán quân nhưng trong lòng anh em mãi là quán quân duy nhất. Đừng buồn nữa nhé.//”
Cả hai ôm nhau thật lâu rồi mới buông tay và cùng nhau ngồi lại nói chuyện …
“Tuyết Ngưng, nếu như không làm vận động viên trượt băng thì em có muốn làm gì khác không?”
Giản Tuyết Ngưng từ từ lắc đầu rồi mới nhẹ nhàng giải thích …
“Lúc em biết mẹ có ước mơ trở thành tuyển thủ trượt băng khi đang là người nổi tiếng, thì em đã quyết định sẽ hoàn thành giúp mẹ. Ngoài ra, em chưa có ý nghĩ khác sẽ làm gì.”
Vương Diệc Thần suy nghĩ một hồi, thời gian cũng không còn nhiều nên đã đưa ra lời đề nghị …
“Tuyết Ngưng, chúng ta đi trượt băng nhé?”
“Hở?”
Giản Tuyết Ngưng với khuôn mặt chưa biết chuyện gì thì đã bị Vương Diệc Thần nắm lấy bàn tay dẫn đến một khu trượt băng gần đó, cả hai cùng nhau trượt vui vẻ với nhau giữa dòng người …
“Tinh thần đỡ hơn rồi chứ?”
“Cảm ơn anh…//”
Quản lý Hùng đã gọi đến nhắc về lịch trình nên Vương Diệc Thần ngậm ngùi tạm biệt Giản Tuyết Ngưng.
“Công việc quan trọng, anh mau về trước đi. Em tự gọi xe về được rồi.//”
“Vậy tới nhà thì nhắn cho anh liền đấy…!”
Vương Diệc Thần lên taxi đến địa điểm quay hình trước, nên Giản Tuyết Ngưng tự mình về nhà. Vài ngày sau, cô ở nhà chính cùng với ba Giản cho thoải mái một thời gian thì lại nhận được tin tức của Vương Diệc Thần và Lộ Nghiên với tiêu đề ngoại lệ duy nhất của Vương Diệc Thần là Lộ Nghiên, đúng lúc Trình Khiết gọi điện tới …
“Tiểu Ngưng, em còn nhớ đã đồng ý thay cô Hạ chỉ dẫn cho Lộ Nghiên không? Nay lại có tin tức như thế này, có muốn chị đổi người khác dạy không?”
“Không sao đâu chị. Việc em đã hứa thì tự em phải làm.”
Cùng thời điểm đó, Kim Yến Yến cũng là người có mặt tại trường quay ghi hình chung nhưng khi đọc tin tức thì đã biết chính là bộ phận hâm mộ của Lộ Nghiên lại cố ý gây hiểu lầm …
“Chị Nghiên, tin đồn giữa chị và anh Diệc Thần …?!”. Truyện Truyện Teen
“Đã là tin đồn mà em còn hỏi chị à?”
Lộ Nghiên né tránh như không muốn trả lời câu hỏi nhưng Kim Yến Yến lên tiếng thay cho cô bạn thân …
“Em mong đó chỉ là tin đồn, chứ không phải là chị cố ý tạo tin đồn đó. Nhưng em cũng mong chị phải biết rõ là anh Diệc Thần chỉ có Tiểu Ngưng thôi, đừng để mất đi tình bạn giữa chị và anh ấy.”
Lộ Nghiên khó chịu rời đi tiếp tục lịch trình trước lời nói của Kim Yến Yến. Tại nhà họ Giản, ba Giản và Giản Tuyết Ngưng đang cùng ăn sáng với nhau …
“Tập đoàn Quan thị?”
“Đúng vậy. Tối nay gia tộc Quan có tiệc chào mừng con trai họ về nước nên gia đình chúng ta được mời.”
Giản Tuyết Ngưng vẫn còn nhiều thắc mắc nên ba Giản tiếp lời thêm …
“Ba biết là con không thích tiệc tùng mà?”
“Ba biết. Nhưng mà người nhà họ đều hâm mộ con và mẹ đấy, nể tình mẹ đi với ba một lần nhé.//”
Tuy thở dài nhưng Giản Tuyết Ngưng vẫn đồng ý. Tiệc tối ở nhà họ Quan đã mời nhiều gia tộc lớn trong đó có nhà họ Giản và nhà họ Trương, mục đích là chào mừng con trai Quan Kính Khải đã du học về nước nhưng lại không ai biết mục đích khác của anh lại nằm ở Giản Tuyết Ngưng.
/67
|