Viện cớ lý do công việc nên Trương Vũ Chí ra ngoài tìm kiếm Vương Diệc Thần, được thông báo nên Vương Diệc Thần ra gặp Trương Vũ Chí..
“Anh tìm tôi?”
“Tôi là Trương Vũ Chí, bạn từ nhỏ của Tiểu Ngưng.”
Vương Diệc Thần ngoài mặt chào hỏi lịch sự nhưng bên trong lại khó chịu vô bờ..
“Tôi vào thẳng vấn đề, tôi sẽ theo đuổi lại Tiểu Ngưng. Anh không ý kiến chứ?”
Lộ Nghiên tình cờ nghe thấy câu chuyện, không nghĩ rằng hai người lại tranh giành Giản Tuyết Ngưng..
“Tuyết Ngưng không phải là món đồ trao đổi, nếu anh muốn theo đuổi thì trực tiếp nói với cô ấy. Tôi không quyết định được.”
“Vậy anh thật sự sẽ từ bỏ cô ấy?”
Vương Diệc Thần ngậm ngùi rời đi mà không hồi đáp khiến Giản Tuyết Ngưng từ xa nhìn thấy mà rưng rưng lệ vì hành động của anh. Trương Vũ Chí trở lại phòng ăn thì bắt gặp cô, liền bước đến ủi an..
“Tiểu Ngưng, sao cậu lại ra ngoài rồi?”
“À thấy cậu đi lâu quá nên mình ra xem thử có gặp khó khăn gì không thôi.”
Trương Vũ Chí đoán ra được cuộc nói chuyện đã bị Giản Tuyết Ngưng trông thấy nên anh cố gắng thay đổi chủ đề..
“Vậy mình đi thanh toán, cậu đợi mình nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng khẽ gật đầu và trở về phòng suy nghĩ. Mặt khác, Lộ Nghiên có thể nhìn ra được Vương Diệc Thần đang che giấu tình cảm của bản thân..
“Anh và cô ấy thật sự chia tay rồi à?”
Vương Diệc Thần ậm ừ vài tiếng, tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng anh lại nghĩ về Giản Tuyết Ngưng nhiều nhất. Trên đường đi, không khí trên xe im lặng đến lạ thường..
“Tiểu Ngưng, cuộc đối thoại lúc nãy cậu đã nghe hết rồi đúng không?”
“Mình biết là cậu nói đùa nên mình sẽ không trách cậu đâu.”
Trương Vũ Chí vừa lái xe vừa mạnh dạn lên tiếng một lần nữa..
“Nếu như mình không đùa thì sao?”
Giản Tuyết Ngưng khựng lại vì câu hỏi của Trương Vũ Chí, lòng cô vốn đã rối bời nay lại thêm chuyện khiến cô càng rối thêm không biết nên ứng xử như thế nào..
“Tiểu Chí, mình..”
“Mình biết là cậu vẫn còn nghĩ đến Vương Diệc Thần đó, mình không ép cậu phải trả lời mình ngay. Chỉ là mình mong mình sẽ là một trong những lựa chọn mà cậu nghĩ đến..”
Lòng của Giản Tuyết Ngưng lại càng nặng trĩu, cô cố gắng chào tạm biệt Trương Vũ Chí mà vào nhà.
“[Mình nên làm sao đây?]”
Trương Vũ Chí vẫn còn dừng xe bên ngoài nhìn vào bên trong nhà của Giản Tuyết Ngưng..
“[Tiểu Ngưng, mình nhất định sẽ theo đuổi được cậu.]”
Vài ngày sau, cứ hễ có cuộc gọi hay tin nhắn từ Trương Vũ Chí là Giản Tuyết Ngưng lại cố tình né tránh. Đến nỗi vì sợ anh tìm đến nhà mà cô phải trốn ở nhà của ba Giản..
“Tiểu Ngưng, con làm sao thế?”
“Dạ không có gì đâu ạ, con nhớ nhà đó mà.”
Giản Tuyết Ngưng cố gắng nói cho qua chuyện nhưng ba Giản nào không biết chuyện, chợt có tiếng chuông cửa với sự xuất hiện của cả nhà họ Trương..
“Lão Giản à, đã lâu không gặp.!”
“Lão Trương, ông về rồi sao?”
Hai người ba ôm nhau mừng ngày gặp lại, Giản Tuyết Ngưng bất đắc dĩ phải ra lịch sự chào hỏi..
“Đây là Tiểu Ngưng sao? Đúng là càng lớn càng đẹp y như chị nhà năm xưa, đúng không nào?”
“Cháu chào cô.”
Bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của Trương Vũ Chí nên Giản Tuyết Ngưng giả vờ né tránh, hai nhà vào nói chuyện hỏi thăm nhau sau bao năm..
“Lão Trương, vậy mọi người về định cư lại luôn hay sao?”
“Đúng rồi đấy. Mọi việc bên Mỹ đã xong, nên cả nhà tính sẽ về lại cố hương.”
Tranh thủ người lớn tâm sự, Giản Tuyết Ngưng vào bếp chuẩn bị vài món điểm tâm và Trương Vũ Chí liền theo sau..
“Tiểu Ngưng, sao mấy ngày nay mình gọi cậu không bắt máy thế?”
“À mình bận luyện tập nên không để ý, xin lỗi cậu.”
Trương Vũ Chí nhận ra được sự xa cách từ Giản Tuyết Ngưng nên chỉ nói thêm vài lời..
“Mình không muốn vì lời nói đó của mình khiến cậu tránh né mình như vậy, nếu cậu không thích thì từ nay mình không nói nữa là được.”
“Không phải đâu. Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là..”
Trương Vũ Chí tập trung lắng nghe, nhưng Giản Tuyết Ngưng lại khó khăn nói rõ lý do..
“Mình xin lỗi. Chỉ là hiện tại mình chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nữa nên chuyện này chúng ta tạm thời đừng đề cập, có được không?”
Quản gia Lý cắt ngang cuộc nói chuyện mà hỏi đến điểm tâm nên Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng mang ra, bỏ lại Trương Vũ Chí tuy mỉm cười nhưng lòng đau nhói vì lời từ chối nhẹ nhàng của cô..
“Nghe nói Tiểu Ngưng đang là vận động viên trượt băng, còn giành được nhiều giải thưởng à?”
“Vâng ạ.//”
Giản Tuyết Ngưng khiêm tốn hồi đáp. Trời tối dần nên cô và ba Giản tiễn cả nhà họ Trương về nhà, lúc này ba Giản mới tiện hỏi chuyện..
“Tiểu Ngưng, con và Tiểu Chí có chuyện gì à?”
“Dạ?”
Giản Tuyết Ngưng chợt ngừng lại việc dọn dẹp, quay sang ba Giản đang lo lắng cho con gái..
“Con về nhà chẳng phải là muốn trốn Tiểu Chí, không phải sao?”
“...”
Giản Tuyết Ngưng không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng ba Giản luôn đặt con gái mình lên hàng đầu..
“Con lớn rồi, có những việc nên tự mình quyết định. Con muốn trượt băng để hoàn thành ước mơ của mẹ, ba không phản đối. Con muốn ở riêng ba cũng không ép, nhưng nếu bên ngoài có gặp khó khăn thì hãy nhớ con còn có ba, biết chưa?.”
“Ba, con cảm ơn. Con gái hiểu rồi ạ.//”
“Ngoan.”
Cùng thời điểm, xe của Vương Diệc Thần đang di chuyển trên con đường lớn mà anh thì lại nghĩ đến lời nói của Trương Vũ Chí muốn theo đuổi Giản Tuyết Ngưng. Ngay cả quản lý Hùng cùng ngồi trên xe nhìn thấy nét sầu não của anh mà thầm đoán được..
“Nếu như đã không thể quên được, thì sao ban đầu em còn từ bỏ người ta?”
“Ba của cô ấy từng nhập viện vì đọc những bình luận tiêu cực, tuy cô ấy vốn không quan tâm đến giới giải trí hay mạng xã hội nhưng cô ấy chỉ còn lại một người ba thôi. Nếu vì em mà xảy ra mệnh hệ gì thì em không thể tha thứ cho bản thân mình.”
“Vậy em có từng biết suy nghĩ của cô ấy là gì không?”
Câu hỏi của quản lý Hùng y hệt câu hỏi của Tiêu Cẩn Lâm trước đây, khiến Vương Diệc Thần nghi ngờ bản thân.
“Cho dù là có trễ hay không, thì em cũng phải nghe được suy nghĩ từ cô ấy. Việc yêu đương là chuyện của hai người, người ngoài vốn không có quyền phán xét. Ban đầu, em tỏ tình với người ta không phải nên nghĩ đến vấn đề này trước rồi sao?”
Một lời khuyên chân thành đến từ quản lý Hùng như khiến Vương Diệc Thần tỉnh ngộ, anh liền nhanh chóng liên lạc lại cho Giản Tuyết Ngưng thì mới phát hiện wechat đã mất, đành nhờ vả Kim Yến Yến thêm một lần để tạo cơ hội nghe được suy nghĩ thật sự từ cô.
“Anh tìm tôi?”
“Tôi là Trương Vũ Chí, bạn từ nhỏ của Tiểu Ngưng.”
Vương Diệc Thần ngoài mặt chào hỏi lịch sự nhưng bên trong lại khó chịu vô bờ..
“Tôi vào thẳng vấn đề, tôi sẽ theo đuổi lại Tiểu Ngưng. Anh không ý kiến chứ?”
Lộ Nghiên tình cờ nghe thấy câu chuyện, không nghĩ rằng hai người lại tranh giành Giản Tuyết Ngưng..
“Tuyết Ngưng không phải là món đồ trao đổi, nếu anh muốn theo đuổi thì trực tiếp nói với cô ấy. Tôi không quyết định được.”
“Vậy anh thật sự sẽ từ bỏ cô ấy?”
Vương Diệc Thần ngậm ngùi rời đi mà không hồi đáp khiến Giản Tuyết Ngưng từ xa nhìn thấy mà rưng rưng lệ vì hành động của anh. Trương Vũ Chí trở lại phòng ăn thì bắt gặp cô, liền bước đến ủi an..
“Tiểu Ngưng, sao cậu lại ra ngoài rồi?”
“À thấy cậu đi lâu quá nên mình ra xem thử có gặp khó khăn gì không thôi.”
Trương Vũ Chí đoán ra được cuộc nói chuyện đã bị Giản Tuyết Ngưng trông thấy nên anh cố gắng thay đổi chủ đề..
“Vậy mình đi thanh toán, cậu đợi mình nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng khẽ gật đầu và trở về phòng suy nghĩ. Mặt khác, Lộ Nghiên có thể nhìn ra được Vương Diệc Thần đang che giấu tình cảm của bản thân..
“Anh và cô ấy thật sự chia tay rồi à?”
Vương Diệc Thần ậm ừ vài tiếng, tuy ngoài mặt không nói nhưng trong lòng anh lại nghĩ về Giản Tuyết Ngưng nhiều nhất. Trên đường đi, không khí trên xe im lặng đến lạ thường..
“Tiểu Ngưng, cuộc đối thoại lúc nãy cậu đã nghe hết rồi đúng không?”
“Mình biết là cậu nói đùa nên mình sẽ không trách cậu đâu.”
Trương Vũ Chí vừa lái xe vừa mạnh dạn lên tiếng một lần nữa..
“Nếu như mình không đùa thì sao?”
Giản Tuyết Ngưng khựng lại vì câu hỏi của Trương Vũ Chí, lòng cô vốn đã rối bời nay lại thêm chuyện khiến cô càng rối thêm không biết nên ứng xử như thế nào..
“Tiểu Chí, mình..”
“Mình biết là cậu vẫn còn nghĩ đến Vương Diệc Thần đó, mình không ép cậu phải trả lời mình ngay. Chỉ là mình mong mình sẽ là một trong những lựa chọn mà cậu nghĩ đến..”
Lòng của Giản Tuyết Ngưng lại càng nặng trĩu, cô cố gắng chào tạm biệt Trương Vũ Chí mà vào nhà.
“[Mình nên làm sao đây?]”
Trương Vũ Chí vẫn còn dừng xe bên ngoài nhìn vào bên trong nhà của Giản Tuyết Ngưng..
“[Tiểu Ngưng, mình nhất định sẽ theo đuổi được cậu.]”
Vài ngày sau, cứ hễ có cuộc gọi hay tin nhắn từ Trương Vũ Chí là Giản Tuyết Ngưng lại cố tình né tránh. Đến nỗi vì sợ anh tìm đến nhà mà cô phải trốn ở nhà của ba Giản..
“Tiểu Ngưng, con làm sao thế?”
“Dạ không có gì đâu ạ, con nhớ nhà đó mà.”
Giản Tuyết Ngưng cố gắng nói cho qua chuyện nhưng ba Giản nào không biết chuyện, chợt có tiếng chuông cửa với sự xuất hiện của cả nhà họ Trương..
“Lão Giản à, đã lâu không gặp.!”
“Lão Trương, ông về rồi sao?”
Hai người ba ôm nhau mừng ngày gặp lại, Giản Tuyết Ngưng bất đắc dĩ phải ra lịch sự chào hỏi..
“Đây là Tiểu Ngưng sao? Đúng là càng lớn càng đẹp y như chị nhà năm xưa, đúng không nào?”
“Cháu chào cô.”
Bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm của Trương Vũ Chí nên Giản Tuyết Ngưng giả vờ né tránh, hai nhà vào nói chuyện hỏi thăm nhau sau bao năm..
“Lão Trương, vậy mọi người về định cư lại luôn hay sao?”
“Đúng rồi đấy. Mọi việc bên Mỹ đã xong, nên cả nhà tính sẽ về lại cố hương.”
Tranh thủ người lớn tâm sự, Giản Tuyết Ngưng vào bếp chuẩn bị vài món điểm tâm và Trương Vũ Chí liền theo sau..
“Tiểu Ngưng, sao mấy ngày nay mình gọi cậu không bắt máy thế?”
“À mình bận luyện tập nên không để ý, xin lỗi cậu.”
Trương Vũ Chí nhận ra được sự xa cách từ Giản Tuyết Ngưng nên chỉ nói thêm vài lời..
“Mình không muốn vì lời nói đó của mình khiến cậu tránh né mình như vậy, nếu cậu không thích thì từ nay mình không nói nữa là được.”
“Không phải đâu. Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là..”
Trương Vũ Chí tập trung lắng nghe, nhưng Giản Tuyết Ngưng lại khó khăn nói rõ lý do..
“Mình xin lỗi. Chỉ là hiện tại mình chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nữa nên chuyện này chúng ta tạm thời đừng đề cập, có được không?”
Quản gia Lý cắt ngang cuộc nói chuyện mà hỏi đến điểm tâm nên Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng mang ra, bỏ lại Trương Vũ Chí tuy mỉm cười nhưng lòng đau nhói vì lời từ chối nhẹ nhàng của cô..
“Nghe nói Tiểu Ngưng đang là vận động viên trượt băng, còn giành được nhiều giải thưởng à?”
“Vâng ạ.//”
Giản Tuyết Ngưng khiêm tốn hồi đáp. Trời tối dần nên cô và ba Giản tiễn cả nhà họ Trương về nhà, lúc này ba Giản mới tiện hỏi chuyện..
“Tiểu Ngưng, con và Tiểu Chí có chuyện gì à?”
“Dạ?”
Giản Tuyết Ngưng chợt ngừng lại việc dọn dẹp, quay sang ba Giản đang lo lắng cho con gái..
“Con về nhà chẳng phải là muốn trốn Tiểu Chí, không phải sao?”
“...”
Giản Tuyết Ngưng không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng ba Giản luôn đặt con gái mình lên hàng đầu..
“Con lớn rồi, có những việc nên tự mình quyết định. Con muốn trượt băng để hoàn thành ước mơ của mẹ, ba không phản đối. Con muốn ở riêng ba cũng không ép, nhưng nếu bên ngoài có gặp khó khăn thì hãy nhớ con còn có ba, biết chưa?.”
“Ba, con cảm ơn. Con gái hiểu rồi ạ.//”
“Ngoan.”
Cùng thời điểm, xe của Vương Diệc Thần đang di chuyển trên con đường lớn mà anh thì lại nghĩ đến lời nói của Trương Vũ Chí muốn theo đuổi Giản Tuyết Ngưng. Ngay cả quản lý Hùng cùng ngồi trên xe nhìn thấy nét sầu não của anh mà thầm đoán được..
“Nếu như đã không thể quên được, thì sao ban đầu em còn từ bỏ người ta?”
“Ba của cô ấy từng nhập viện vì đọc những bình luận tiêu cực, tuy cô ấy vốn không quan tâm đến giới giải trí hay mạng xã hội nhưng cô ấy chỉ còn lại một người ba thôi. Nếu vì em mà xảy ra mệnh hệ gì thì em không thể tha thứ cho bản thân mình.”
“Vậy em có từng biết suy nghĩ của cô ấy là gì không?”
Câu hỏi của quản lý Hùng y hệt câu hỏi của Tiêu Cẩn Lâm trước đây, khiến Vương Diệc Thần nghi ngờ bản thân.
“Cho dù là có trễ hay không, thì em cũng phải nghe được suy nghĩ từ cô ấy. Việc yêu đương là chuyện của hai người, người ngoài vốn không có quyền phán xét. Ban đầu, em tỏ tình với người ta không phải nên nghĩ đến vấn đề này trước rồi sao?”
Một lời khuyên chân thành đến từ quản lý Hùng như khiến Vương Diệc Thần tỉnh ngộ, anh liền nhanh chóng liên lạc lại cho Giản Tuyết Ngưng thì mới phát hiện wechat đã mất, đành nhờ vả Kim Yến Yến thêm một lần để tạo cơ hội nghe được suy nghĩ thật sự từ cô.
/67
|