BƯỚC vào phòng siêu âm Ngọc Trúc đứng thẫn thờ giữa phòng , trong tâm trí cô lúc này vẫn đang rối loạn về vấn đề có thai.
Điều đó thật đáng sợ , cô vẫn không thể nào thích ứng được.
Vị bác sĩ trẻ thấy cô như người mất hồn , bèn thở dài lên tiếng
- Cô nằm lên giường đi!
- Vâng!
( cô trong vô thức đi về phía giường nằm xuống)
- Vén áo lên đi!
Nghe vậy cô giật mình hoảng hốt không hiểu
- Ơ! Để thế này không được à?
Tại sao phải vén áo lên?
Tôi không thích như vậy đâu !
- Không vén áo lên thì siêu âm làm sao được!
- Nhưng mà…
- Thế cô có muốn biết mình có thai như thế nào không?
Cái thai ra sao…
- Có muốn!
- Vậy thì vén áo nhanh lên , muộn giờ qúa rồi đó!
- Nhưng mà…
Tự nhiên bắt cô vén áo trước mặt người lạ , thật sự cô không thích tí nào.
Dù chỉ là hở một chút ở bụng thôi cô cũng không muốn… Cơ thể cô chỉ một mình anh biết thôi.
- Cái cô này có nhanh lên không… Xoạt…
Tự nhiên bị vén áo cô giật mình quát lớn
- Ơ! Sao anh lại tự ý vén áo tôi lên!
- Tôi nhìn bụng phụ nữ chán rồi , không thèm nhìn bụng cô đau mà sợ.
Giữ chặt áo để tôi siêu cho.
” Có con rồi mà còn lắm chuyện bày đặt giữ gìn , ngu ngốc mà vẫn muốn giữ trong sạch cho tên phản bội kia sao”
Ngọc Trúc đành nằm im để anh ta bôi chất bôi trơn lên bụng , rồi đặt máy di di khắp bụng cô.
Cô cố gắng nhìn vào màn hình xem thấy gì không , nhưng có trợn căng mắt ra … Thì cô cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
Đành phải quay sang định hỏi bác sĩ .
Nhưng khuôn mặt anh ta cũng hình sự không kém , mắt anh ta cũng như lòi ra nhìn chằm chằm vào màn hình , lông mày và vầng trán nhăn lại không ngừng , trên khuôn mặt đó cô có thể đọc được sự bối rối khó hiện ra ở đó!
Ngọc trúc đang định cất miệng hỏi , thì miệng anh ta đã lẩm bẩm
- Quái lạ ! Sao lại không tìm thấy nó ở đâu là thế nào nhỉ?
Rõ dàng xét nghiệm nước tiểu thấy có thai mà!
Sao siêu âm lại không thấy nhỉ?
Nghe đến đó khuôn mặt cô tái nhợt , lòng lo sợ vô cùng .
Chuyện gì thế này , không tìm thấy con là sao?
Cô sợ hãi run rẩy lắp bắp
- Bá…bác…sĩ… Con …con tôi sao rồi?
Sa…sao…sao lại không thấy?
- Cô bình tĩnh nào!
Có thể do cô qúa yếu nên thai đã chết lưu .
Hoặc cũng có thể d…
- KHÔNG! Con của tôi không thể chết được , sao lại như vậy được chứ!
Anh nói dối huhuhu
cô hoảng loạn khóc lớn , đầu lắc không ngừng , run rẩy sợ hãi không biết phải làm sao
- Cô bình tĩnh nào!
Để tôi siêu kĩ lại một lần nữa xem sao.
“Nếu như mất rồi thì càng tốt chứ sao , làm gì mà cứ như..”
A! Thấy nó rồi này !
Hóa ra là ở đây ! Thà nào tìm mãi không thấy *chấm chấm mồ hôi*
Ngọc Trúc nghe thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ
- Đâu ! Đâu ! Con tôi đâu?
- Đây này
(anh chỉ tay vào 1 chấm nhỏ đậu ở bên ngoài tử cung)
- Mới nhỏ như vậy thôi à!
Nhưng sao nó lại ở bên ngoài?
- Ở ngoài như vậy là có hai khả năng.
Thứ nhất là do cô và thai nhi qúa yếu , nên không thể đưa vào tử cung ngay được.
Thứ 2 : có thể là do cô bị mang thai ngoài tử cung
- Nghĩa là sao bác sĩ?
Như vậy con tôi có sao không?
- Có nghĩa là:
nếu con cô ở trường hợp thứ nhất , thì một thời gian nữa nó sẽ tự động đi vào tử cung .
Còn nếu nó không chịu vào mà vẫn đậu ở vòi trứng , sẽ dẫn đến trường hợp thứ hai .
Khi cái thai ở bên ngoài đến tháng thứ 3 , lúc đó nó qúa lớn sẽ dẫn đến vòi trứng sẽ bị vỡ do không chứa đựng nổi , tử cung cũng sẽ bị chèn ép , gây ra vỡ tử cung… Đến lúc đó chỉ có con đường chết thôi , y học cũng bó tay.
- Ý anh là…
- Tôi nói thật nhé!
Cô nên bỏ cái thai đi , càng sớm càng tốt.
Vì cho dù nó có vào trong tử cung cũng yếu đuối , không khéo khi sinh ra còn bị dị tật bẩm sinh nữa , đến lúc đó khổ cho đứa trẻ và cô nữa.
Còn nếu cô có thai ngoài tử cung thật , thì càng phải bỏ thật sớm , trước khi đã qúa muộn… Cô nên nhớ mất đứa này , còn có cơ hội sinh đứa khác . Nhưng nếu chết cùng với nó thì không đáng đâu.
- Không !
Đó là giọt máu của anh ấy !
Tôi sẽ không bao giờ bỏ nó đâu!
Dù sao trên thế gian này tôi chỉ có mình bé con làm người thân , nếu nó mất đi tôi cũng không thiết sống nữa.
- Cô… NGU NGỐC.
- Vậy là khám xong rồi phải không bác sĩ ?
Tôi về được chưa!
- Một tuần nữa cô nhớ phải đến đây khám !
Lúc đó bác sĩ Triệu sẽ tự tay khám cho cô !
Có vấn đề gì sẽ xử lý sau.
Cô nhớ phải giữ
Điều đó thật đáng sợ , cô vẫn không thể nào thích ứng được.
Vị bác sĩ trẻ thấy cô như người mất hồn , bèn thở dài lên tiếng
- Cô nằm lên giường đi!
- Vâng!
( cô trong vô thức đi về phía giường nằm xuống)
- Vén áo lên đi!
Nghe vậy cô giật mình hoảng hốt không hiểu
- Ơ! Để thế này không được à?
Tại sao phải vén áo lên?
Tôi không thích như vậy đâu !
- Không vén áo lên thì siêu âm làm sao được!
- Nhưng mà…
- Thế cô có muốn biết mình có thai như thế nào không?
Cái thai ra sao…
- Có muốn!
- Vậy thì vén áo nhanh lên , muộn giờ qúa rồi đó!
- Nhưng mà…
Tự nhiên bắt cô vén áo trước mặt người lạ , thật sự cô không thích tí nào.
Dù chỉ là hở một chút ở bụng thôi cô cũng không muốn… Cơ thể cô chỉ một mình anh biết thôi.
- Cái cô này có nhanh lên không… Xoạt…
Tự nhiên bị vén áo cô giật mình quát lớn
- Ơ! Sao anh lại tự ý vén áo tôi lên!
- Tôi nhìn bụng phụ nữ chán rồi , không thèm nhìn bụng cô đau mà sợ.
Giữ chặt áo để tôi siêu cho.
” Có con rồi mà còn lắm chuyện bày đặt giữ gìn , ngu ngốc mà vẫn muốn giữ trong sạch cho tên phản bội kia sao”
Ngọc Trúc đành nằm im để anh ta bôi chất bôi trơn lên bụng , rồi đặt máy di di khắp bụng cô.
Cô cố gắng nhìn vào màn hình xem thấy gì không , nhưng có trợn căng mắt ra … Thì cô cũng chẳng nhìn thấy gì cả.
Đành phải quay sang định hỏi bác sĩ .
Nhưng khuôn mặt anh ta cũng hình sự không kém , mắt anh ta cũng như lòi ra nhìn chằm chằm vào màn hình , lông mày và vầng trán nhăn lại không ngừng , trên khuôn mặt đó cô có thể đọc được sự bối rối khó hiện ra ở đó!
Ngọc trúc đang định cất miệng hỏi , thì miệng anh ta đã lẩm bẩm
- Quái lạ ! Sao lại không tìm thấy nó ở đâu là thế nào nhỉ?
Rõ dàng xét nghiệm nước tiểu thấy có thai mà!
Sao siêu âm lại không thấy nhỉ?
Nghe đến đó khuôn mặt cô tái nhợt , lòng lo sợ vô cùng .
Chuyện gì thế này , không tìm thấy con là sao?
Cô sợ hãi run rẩy lắp bắp
- Bá…bác…sĩ… Con …con tôi sao rồi?
Sa…sao…sao lại không thấy?
- Cô bình tĩnh nào!
Có thể do cô qúa yếu nên thai đã chết lưu .
Hoặc cũng có thể d…
- KHÔNG! Con của tôi không thể chết được , sao lại như vậy được chứ!
Anh nói dối huhuhu
cô hoảng loạn khóc lớn , đầu lắc không ngừng , run rẩy sợ hãi không biết phải làm sao
- Cô bình tĩnh nào!
Để tôi siêu kĩ lại một lần nữa xem sao.
“Nếu như mất rồi thì càng tốt chứ sao , làm gì mà cứ như..”
A! Thấy nó rồi này !
Hóa ra là ở đây ! Thà nào tìm mãi không thấy *chấm chấm mồ hôi*
Ngọc Trúc nghe thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ
- Đâu ! Đâu ! Con tôi đâu?
- Đây này
(anh chỉ tay vào 1 chấm nhỏ đậu ở bên ngoài tử cung)
- Mới nhỏ như vậy thôi à!
Nhưng sao nó lại ở bên ngoài?
- Ở ngoài như vậy là có hai khả năng.
Thứ nhất là do cô và thai nhi qúa yếu , nên không thể đưa vào tử cung ngay được.
Thứ 2 : có thể là do cô bị mang thai ngoài tử cung
- Nghĩa là sao bác sĩ?
Như vậy con tôi có sao không?
- Có nghĩa là:
nếu con cô ở trường hợp thứ nhất , thì một thời gian nữa nó sẽ tự động đi vào tử cung .
Còn nếu nó không chịu vào mà vẫn đậu ở vòi trứng , sẽ dẫn đến trường hợp thứ hai .
Khi cái thai ở bên ngoài đến tháng thứ 3 , lúc đó nó qúa lớn sẽ dẫn đến vòi trứng sẽ bị vỡ do không chứa đựng nổi , tử cung cũng sẽ bị chèn ép , gây ra vỡ tử cung… Đến lúc đó chỉ có con đường chết thôi , y học cũng bó tay.
- Ý anh là…
- Tôi nói thật nhé!
Cô nên bỏ cái thai đi , càng sớm càng tốt.
Vì cho dù nó có vào trong tử cung cũng yếu đuối , không khéo khi sinh ra còn bị dị tật bẩm sinh nữa , đến lúc đó khổ cho đứa trẻ và cô nữa.
Còn nếu cô có thai ngoài tử cung thật , thì càng phải bỏ thật sớm , trước khi đã qúa muộn… Cô nên nhớ mất đứa này , còn có cơ hội sinh đứa khác . Nhưng nếu chết cùng với nó thì không đáng đâu.
- Không !
Đó là giọt máu của anh ấy !
Tôi sẽ không bao giờ bỏ nó đâu!
Dù sao trên thế gian này tôi chỉ có mình bé con làm người thân , nếu nó mất đi tôi cũng không thiết sống nữa.
- Cô… NGU NGỐC.
- Vậy là khám xong rồi phải không bác sĩ ?
Tôi về được chưa!
- Một tuần nữa cô nhớ phải đến đây khám !
Lúc đó bác sĩ Triệu sẽ tự tay khám cho cô !
Có vấn đề gì sẽ xử lý sau.
Cô nhớ phải giữ
/51
|