ANH bế cô vào phòng ăn , ngồi xuống ghế , đặt cô trên đùi mình .
Ngọc Trúc đang nghịch tóc anh lên không để ý đã đến bàn ăn, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi gì tanh kinh khủng , khó chịu vô cùng .
Cô còn chưa biết là gì đã bị anh kéo tay ra , bắt ngồi quay vào bàn cẩn thận , không cho nghịch ngợm nữa.
- Em xem thử xem , đây là những món mà em thích nhất đấy . Bây giờ anh về rồi , không được hờn giận nhịn ăn nữa đâu đấy .
- Vâng
cô nhìn anh mỉm cười , rồi quay lại nhìn đống đồ ăn trên bàn .
Nhưng vừa ngửa thấy mùi thức ăn , cô thấy kinh tởm vô cùng , cái thứ gì mà kinh khủng thế này . Cô có cảm giác rất buồn nôn , càng ngửi càng khó chịu , Ngọc Trúc cố gắng nghiến răng nghiến lợi , cắn chặt răng , không cho mình có những hành động trước mặt anh .
Thế lên mới có tình cảnh , cô ngồi im lặng , phòng mang trợn má , nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn , chẳng khác nào nhìn kẻ thù.
- Em làm sao vậy ? Sao không ăn đi ?
Anh Thấy cô hôm nay rất lạ , bình thường cô rất ham ăn , sao hôm nay lại nhìn đồ ăn như nhìn kẻ thù thế này ?
Chẳng lẽ lời mọi người nói là đúng .
Thấy cô như vậy , anh bèn lấy đũa gắp cho cô miếng mực xào đưa lên tận miệng cho cô .
- Em ăn đi này ! Há miệng ra A nào !
Cô không nói gì , rồi chuyển mắt sang nhìn miếng mực chằm chằm , như muốn thiêu đốt nó ngay tức khắc.
Khi anh đưa miếng mực đến gần miệng cô , đã làm cho khuôn mặt xanh mét kia xuất hiện vài giọt mồ hôi vì sợ thấy .
Khi miếng mực vừa chạm đến môi cô , thì cô không thể chịu đựng đựơc nữa . Và thế là Cô hất tay anh ra, 1 tay bịt miệng , vội vàng vào nhà tắm nôn ẹo.
Càng ngửi thấy mùi đồ ăn cô càng nôn nhiều hơn .
Cô nôn nhiều đến mức trong dạ dày có gì đều phun ra hết.
Sau 1 thời gian cật lực nôn eo , cuối cùng cũng không còn gì để nôn nữa
cô mệt mỏi dựa vào thành tường thở hổn hển , cô mệt đến nỗi như sắp ngất xỉu tại cho .
Quay mặt ra cửa gọi anh , nhưng không thấy anh đâu ,
làm cô thấy tủi thân vô cùng , cô cứ nghĩ thấy cô nôn mửa vất vả như vậy , anh sẽ luôn bên cô , chăm sóc cho cô cơ ,
chẳng lẽ anh không còn thương cô nữa sao?
Cô không hiểu sao dạo này cô rất hay nghĩ linh tinh , lên cô hay khóc liên tục .
Bằng chứng là lúc này đây cô đang úp mặt vào đầu gối khóc nức nở … Khóc mãi nhưng cũng chẳng có ai đến dỗ dành … Khiến trong lòng cô rất đau đớn và buồn tủi .
Khóc mãi cũng mệt , cô đành phải vịn tường đứng dậy , trở về phòng .
Khi vừa bước ra , cô vẫn thấy anh ngồi trên bàn ăn đợi cô .
Theo phép lịch sự cô bèn đi đến cho anh chào một câu rồi mới lên phòng
- Em không ăn nữa đâu . Em lên phòng đây .
Vừa nói cô vừa nín thở để không phải ngửi thấy mùi thức ăn , sau khi nói xong cô vội bịt miệng lại , để ngăn không cho mình nôn ra.
- Đồ ăn kinh tởm đến thế cơ à ?
- Vâng ! Mùi kinh lắm em không ăn được .
- Vậy sao ?
Anh ngước khuôn mặt đỏ gay vì tức giận lên nhìn cô , khiến cô giật mình ,cô biết cô làm anh giận rồi .
Nghĩ đến đó cô không biết phải làm sao bây giờ nữa , chỉ biết cúi mặt vừa sợ anh giận , vừa tủi thân trách anh sao anh không hiểu cho nỗi khổ của cô , cô thật sự đang rất ẫm ức .
- có phải ở nhà em cũng làm khó dễ mọi người thế này ?
- Em… Em…
Cô không biết phải trả lời anh thế nào , lên càng cúi mặt xuống thấp hơn .
Cô không ăn là do khó chịu thật , làm sao mà trách cô được .
- Tại sao không trả lời? NGẨNG MẶT LÊN
THẤY anh to tiếng với mình , cô tủi thân trả lời
- Vâng… Tại đồ ăn có… mùi rất khó chịu … Vưà ăn vào lại bị nôn ra .
” em khó chịu thật mà , anh tin em đi mà hức hức , mình mệt qúa”
- Vậy sao ? Còn gì nữa không?
” em làm gì mà để tất cả mọi người không hài lòng về em vậy ? Lúc tôi ở nhà thì em ngoan ngoãn thế này , vậy mà khi tôi vừa ra khỏi nhà em lại thay đổi , theo em anh có lên tin em không đây ”
- Chắc dạo này em mệt mỏi lên khó chịu trong người , lên ăn gì cũng không ngon
- Khó chịu sao không để bác sĩ khám , thích hành hạ mọi người đến thế cơ à ?
Nghe câu này của anh , tim cô nhói đau , cô có làm gì họ đâu mà sao anh nói thế .
Anh chỉ biết bênh bọn họ thôi . Thế còn cô thì sao . Càng nghĩ cô càng thêm oán hờn
- Em có hành hạ gì họ đâu , sao anh lại nói thế .
- Hồ quản gia thì sao?
_ Em đã bảo ông ấy không phải mang lên cho em , nhưng ông ấy cứ mang lên ??? Sao bây giờ lại trách em .
Anh từ xa về , không hiểu chuyện thì thôi , sao cứ nghe lời bọn họ nói em huhuhu em ghét anh lắm , anh không thương em nữa rồi huhuhu em mệt thật mà hu
Ngọc Trúc đang nghịch tóc anh lên không để ý đã đến bàn ăn, bỗng nhiên cô ngửi thấy mùi gì tanh kinh khủng , khó chịu vô cùng .
Cô còn chưa biết là gì đã bị anh kéo tay ra , bắt ngồi quay vào bàn cẩn thận , không cho nghịch ngợm nữa.
- Em xem thử xem , đây là những món mà em thích nhất đấy . Bây giờ anh về rồi , không được hờn giận nhịn ăn nữa đâu đấy .
- Vâng
cô nhìn anh mỉm cười , rồi quay lại nhìn đống đồ ăn trên bàn .
Nhưng vừa ngửa thấy mùi thức ăn , cô thấy kinh tởm vô cùng , cái thứ gì mà kinh khủng thế này . Cô có cảm giác rất buồn nôn , càng ngửi càng khó chịu , Ngọc Trúc cố gắng nghiến răng nghiến lợi , cắn chặt răng , không cho mình có những hành động trước mặt anh .
Thế lên mới có tình cảnh , cô ngồi im lặng , phòng mang trợn má , nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn , chẳng khác nào nhìn kẻ thù.
- Em làm sao vậy ? Sao không ăn đi ?
Anh Thấy cô hôm nay rất lạ , bình thường cô rất ham ăn , sao hôm nay lại nhìn đồ ăn như nhìn kẻ thù thế này ?
Chẳng lẽ lời mọi người nói là đúng .
Thấy cô như vậy , anh bèn lấy đũa gắp cho cô miếng mực xào đưa lên tận miệng cho cô .
- Em ăn đi này ! Há miệng ra A nào !
Cô không nói gì , rồi chuyển mắt sang nhìn miếng mực chằm chằm , như muốn thiêu đốt nó ngay tức khắc.
Khi anh đưa miếng mực đến gần miệng cô , đã làm cho khuôn mặt xanh mét kia xuất hiện vài giọt mồ hôi vì sợ thấy .
Khi miếng mực vừa chạm đến môi cô , thì cô không thể chịu đựng đựơc nữa . Và thế là Cô hất tay anh ra, 1 tay bịt miệng , vội vàng vào nhà tắm nôn ẹo.
Càng ngửi thấy mùi đồ ăn cô càng nôn nhiều hơn .
Cô nôn nhiều đến mức trong dạ dày có gì đều phun ra hết.
Sau 1 thời gian cật lực nôn eo , cuối cùng cũng không còn gì để nôn nữa
cô mệt mỏi dựa vào thành tường thở hổn hển , cô mệt đến nỗi như sắp ngất xỉu tại cho .
Quay mặt ra cửa gọi anh , nhưng không thấy anh đâu ,
làm cô thấy tủi thân vô cùng , cô cứ nghĩ thấy cô nôn mửa vất vả như vậy , anh sẽ luôn bên cô , chăm sóc cho cô cơ ,
chẳng lẽ anh không còn thương cô nữa sao?
Cô không hiểu sao dạo này cô rất hay nghĩ linh tinh , lên cô hay khóc liên tục .
Bằng chứng là lúc này đây cô đang úp mặt vào đầu gối khóc nức nở … Khóc mãi nhưng cũng chẳng có ai đến dỗ dành … Khiến trong lòng cô rất đau đớn và buồn tủi .
Khóc mãi cũng mệt , cô đành phải vịn tường đứng dậy , trở về phòng .
Khi vừa bước ra , cô vẫn thấy anh ngồi trên bàn ăn đợi cô .
Theo phép lịch sự cô bèn đi đến cho anh chào một câu rồi mới lên phòng
- Em không ăn nữa đâu . Em lên phòng đây .
Vừa nói cô vừa nín thở để không phải ngửi thấy mùi thức ăn , sau khi nói xong cô vội bịt miệng lại , để ngăn không cho mình nôn ra.
- Đồ ăn kinh tởm đến thế cơ à ?
- Vâng ! Mùi kinh lắm em không ăn được .
- Vậy sao ?
Anh ngước khuôn mặt đỏ gay vì tức giận lên nhìn cô , khiến cô giật mình ,cô biết cô làm anh giận rồi .
Nghĩ đến đó cô không biết phải làm sao bây giờ nữa , chỉ biết cúi mặt vừa sợ anh giận , vừa tủi thân trách anh sao anh không hiểu cho nỗi khổ của cô , cô thật sự đang rất ẫm ức .
- có phải ở nhà em cũng làm khó dễ mọi người thế này ?
- Em… Em…
Cô không biết phải trả lời anh thế nào , lên càng cúi mặt xuống thấp hơn .
Cô không ăn là do khó chịu thật , làm sao mà trách cô được .
- Tại sao không trả lời? NGẨNG MẶT LÊN
THẤY anh to tiếng với mình , cô tủi thân trả lời
- Vâng… Tại đồ ăn có… mùi rất khó chịu … Vưà ăn vào lại bị nôn ra .
” em khó chịu thật mà , anh tin em đi mà hức hức , mình mệt qúa”
- Vậy sao ? Còn gì nữa không?
” em làm gì mà để tất cả mọi người không hài lòng về em vậy ? Lúc tôi ở nhà thì em ngoan ngoãn thế này , vậy mà khi tôi vừa ra khỏi nhà em lại thay đổi , theo em anh có lên tin em không đây ”
- Chắc dạo này em mệt mỏi lên khó chịu trong người , lên ăn gì cũng không ngon
- Khó chịu sao không để bác sĩ khám , thích hành hạ mọi người đến thế cơ à ?
Nghe câu này của anh , tim cô nhói đau , cô có làm gì họ đâu mà sao anh nói thế .
Anh chỉ biết bênh bọn họ thôi . Thế còn cô thì sao . Càng nghĩ cô càng thêm oán hờn
- Em có hành hạ gì họ đâu , sao anh lại nói thế .
- Hồ quản gia thì sao?
_ Em đã bảo ông ấy không phải mang lên cho em , nhưng ông ấy cứ mang lên ??? Sao bây giờ lại trách em .
Anh từ xa về , không hiểu chuyện thì thôi , sao cứ nghe lời bọn họ nói em huhuhu em ghét anh lắm , anh không thương em nữa rồi huhuhu em mệt thật mà hu
/51
|