Nhận được thông báo trúng tuyển tại đại học A, Chân Bảo vui vẻ chơi một tháng. Thủ đô có rất nhiều cảnh đẹp, Chân Bảo chơi một ngày nghỉ một ngày, phần lớn thời gian đều cùng mẹ Vương đi bơi, lâu lâu Phó Minh Thời sẽ đi dạo cùng cô vài lần, sau một tháng, hôm nay Chân Bảo đối với Thủ đô này coi như là ‘bạn bè thân thiết’.
Đến tháng tám Chân Bảo bắt đầu kìm nén lại, lên mạng tìm tòi, nhận thấy sinh viên năm nhất đều phải học toán cao cấp, Chân Bảo liền mua mấy quyển toán cấp cao và bài tập, ở nhà tự học, vừa tăng cường tiếng Anh theo mong muốn. Mỗi đêm Phó Minh Thời đều tranh thủ dạy cô các phần mềm văn phòng, học bổ túc cách dùng các thiết bị hiện đại.
Tóm lại mùa hè này, Chân Bảo trải qua vô cùng phong phú.
Ngày mai Chân Bảo phải đến đại học A để trình diện, Phó Minh Thời bận rộn ở công ty đến trưa, sau đó lái xe quay về biệt thự, chuẩn bị buổi trưa cùng Chân Bảo.
Sáng mai anh đưa em sang đó. Lúc ăn cơm, Phó Minh Thời nhìn Chân Bảo nói, giọng điệu tuyên bố.
Chân Bảo dừng nuốt một miếng đồ ăn xuống, cô khó xử nói: Không phải nói trước tiên không công khai sao?
Vừa lên đại học đã có vị hôn phu, cảm giác là lạ đấy, đổi thành những nữ sinh khác như vậy, chắc cô cũng tò mò về sự tình.
Sinh viên có thể nói chuyện yêu đương, anh sẽ bảo là bạn trai em. Phó Minh Thời chậm rãi cắt bò bít-tết, cắt xong rồi, anh xiên bò bít tết lại không vội ăn, giơ bò bít-tết hỏi Chân Bảo: Nếu như anh nói, anh là sinh viên năm hai ở đại học T, em tin không?
Vấn đề này thật lạ, Chân Bảo nhìn áo sơ mi hàng hiệu trên người anh, dưới chân anh là đôi giày da đắt tiền, nhịn không được nhếch miệng: Sinh viên năm hai mặc thế sao?
Anh nói là tuổi tác. Phó Minh Thời nhai bò bít tết trong miệng, động tác ưu nhã.
Chân Bảo nhìn mặt anh, thu hồi ánh mắt, gật đầu: Cũng đúng. Những minh tinh ba mươi tuổi trên TV diễn vai sinh viên, cô thấy rất giống, nếu như Phó Minh Thời không nói ra tuổi của anh ấy, Chân Bảo cũng không thể nói chính xác anh bao nhiêu tuổi.
Phó Minh Thời cười khẽ, mắt nhìn lầu ba: Anh đã mua mấy bộ quần áo thoải mái. Sau này anh đến đại học A tìm em. Chỉ cần em không nói cho người khác biết anh là ai, cho dù có người nhận ra anh là CEO tập đoàn Thịnh Thế, anh cũng có thể phủ nhận, chỉ nói dáng người giống nhau, nhưng một đám sinh viên này có lẽ không nhận ra anh đâu.
Chân Bảo không thích khoe khoang, vậy anh sẽ cho cô một cuộc sống tiêu dao tự tại khi học đại học.
Anh là sinh viên năm hai, em là năm nhất, sao chúng ta có thể quen biết nhau? Chân Bảo cắn đầu đũa, có ý bới móc.
Đã nói chúng ta ở chung một tiểu khu, mùa hè này bắt đầu quen nhau. Tưởng tượng đến vài năm nữa có thể nói chuyện yêu đương với cô, Phó Minh Thời lại có chút mong chờ.
Chân Bảo chỉ một lòng muốn học tập, kế hoạch của Phó Minh Thời không kẽ hở, nhưng cô lại không nghĩ ra lí do phải làm thế.
Vì sao phải giả làm bạn trai em? Chân Bảo cúi đầu đâm cơm trong bát, cảm thấy Bất một sinh viên không nói chuyện yêu đương mới là sinh viên tốt.
Gái đẹp không bao giờ thiếu người theo, người khác thấy em đã có chủ rồi, thì sẽ không nhắm em nữa, em mới có thể yên tâm mà học. Phó Minh Thời nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, nói xong lại có thâm ý khác nhìn Chân Bảo: Chẳng lẽ em muốn quyến rũ mấy người theo đuổi kia?
Người đẹp lại muốn tỏ vẻ, vì hư vinh bản thân, Chân
Đến tháng tám Chân Bảo bắt đầu kìm nén lại, lên mạng tìm tòi, nhận thấy sinh viên năm nhất đều phải học toán cao cấp, Chân Bảo liền mua mấy quyển toán cấp cao và bài tập, ở nhà tự học, vừa tăng cường tiếng Anh theo mong muốn. Mỗi đêm Phó Minh Thời đều tranh thủ dạy cô các phần mềm văn phòng, học bổ túc cách dùng các thiết bị hiện đại.
Tóm lại mùa hè này, Chân Bảo trải qua vô cùng phong phú.
Ngày mai Chân Bảo phải đến đại học A để trình diện, Phó Minh Thời bận rộn ở công ty đến trưa, sau đó lái xe quay về biệt thự, chuẩn bị buổi trưa cùng Chân Bảo.
Sáng mai anh đưa em sang đó. Lúc ăn cơm, Phó Minh Thời nhìn Chân Bảo nói, giọng điệu tuyên bố.
Chân Bảo dừng nuốt một miếng đồ ăn xuống, cô khó xử nói: Không phải nói trước tiên không công khai sao?
Vừa lên đại học đã có vị hôn phu, cảm giác là lạ đấy, đổi thành những nữ sinh khác như vậy, chắc cô cũng tò mò về sự tình.
Sinh viên có thể nói chuyện yêu đương, anh sẽ bảo là bạn trai em. Phó Minh Thời chậm rãi cắt bò bít-tết, cắt xong rồi, anh xiên bò bít tết lại không vội ăn, giơ bò bít-tết hỏi Chân Bảo: Nếu như anh nói, anh là sinh viên năm hai ở đại học T, em tin không?
Vấn đề này thật lạ, Chân Bảo nhìn áo sơ mi hàng hiệu trên người anh, dưới chân anh là đôi giày da đắt tiền, nhịn không được nhếch miệng: Sinh viên năm hai mặc thế sao?
Anh nói là tuổi tác. Phó Minh Thời nhai bò bít tết trong miệng, động tác ưu nhã.
Chân Bảo nhìn mặt anh, thu hồi ánh mắt, gật đầu: Cũng đúng. Những minh tinh ba mươi tuổi trên TV diễn vai sinh viên, cô thấy rất giống, nếu như Phó Minh Thời không nói ra tuổi của anh ấy, Chân Bảo cũng không thể nói chính xác anh bao nhiêu tuổi.
Phó Minh Thời cười khẽ, mắt nhìn lầu ba: Anh đã mua mấy bộ quần áo thoải mái. Sau này anh đến đại học A tìm em. Chỉ cần em không nói cho người khác biết anh là ai, cho dù có người nhận ra anh là CEO tập đoàn Thịnh Thế, anh cũng có thể phủ nhận, chỉ nói dáng người giống nhau, nhưng một đám sinh viên này có lẽ không nhận ra anh đâu.
Chân Bảo không thích khoe khoang, vậy anh sẽ cho cô một cuộc sống tiêu dao tự tại khi học đại học.
Anh là sinh viên năm hai, em là năm nhất, sao chúng ta có thể quen biết nhau? Chân Bảo cắn đầu đũa, có ý bới móc.
Đã nói chúng ta ở chung một tiểu khu, mùa hè này bắt đầu quen nhau. Tưởng tượng đến vài năm nữa có thể nói chuyện yêu đương với cô, Phó Minh Thời lại có chút mong chờ.
Chân Bảo chỉ một lòng muốn học tập, kế hoạch của Phó Minh Thời không kẽ hở, nhưng cô lại không nghĩ ra lí do phải làm thế.
Vì sao phải giả làm bạn trai em? Chân Bảo cúi đầu đâm cơm trong bát, cảm thấy Bất một sinh viên không nói chuyện yêu đương mới là sinh viên tốt.
Gái đẹp không bao giờ thiếu người theo, người khác thấy em đã có chủ rồi, thì sẽ không nhắm em nữa, em mới có thể yên tâm mà học. Phó Minh Thời nói năng hùng hồn đầy lí lẽ, nói xong lại có thâm ý khác nhìn Chân Bảo: Chẳng lẽ em muốn quyến rũ mấy người theo đuổi kia?
Người đẹp lại muốn tỏ vẻ, vì hư vinh bản thân, Chân
/66
|