Giang nắng rồi lại dầm mưa, 1 phần vì đói nên nó lã đi, nó ho, nó sốt lên. Vú nuôi ko biết phải làm sao đành lên gọi M.Hoàng.
- Cậu 2 ơi cậu 2, con Mận.. con Mận nó sốt rồi mà nó ho nữa tôi ko biết làm sao.
M.Hoàng chạy qua phòng nó, thấy nó nằm co ro, đắp chăn nhiều lắm, trán thì vã mồ hôi. Anh mới mở chăn nó ra, nó kéo lại.
- Em lạnh.
- Nhưng sốt thế kia ko được đắp chăn đâu.
- Em lạnh thật mà.
Anh mới quay qua hỏi vú nuôi.
- Vú cho Mận uống thuốc chưa, Mận ăn gì chưa vú?
- Chưa cậu 2 ơi.
- Vú nấu cho con tô cháo nhiều hành, nén, và tía tô nha.
- Dạ.
Vú nuôi chạy đi, anh mới lấy thuốc hạ sốt cho nó uống. Lấy khăn lau mồ hôi cho nó, nó sốt, anh giặt khăn ấm cho nó, hơn 1h rồi nó cũng hạ sốt. Anh đút cháo cho nó ăn, nó nhìn anh cảm động khóc òa.
- Mận sao vậy, còn đau ở đâu sao?
- Em thấy cậu, em nhớ mẹ em quá, mẹ em cũng hay đút cháo cho em thế này.
- Ờ, vậy giờ cho em xem anh như mẹ nha. Ngoan nào ăn thêm chút.
Nó chùi nước mắt, gật lia lịa.
.....
M.Phúc đi cùng Cẩm Tiên bước ra từ rạp phim, hắn mới để ý nền đường ướt, cây cũng đầy nước. Mưa sao? Giờ này hắn mới nhớ ra có người đang đợi hắn. Hắn cũng cảm thấy nóng ruột, nhưng hắn phải đưa Cẩm Tiên về mới chạy ra chỗ hẹn.
Chạy tới nơi hắn ko thấy nó nữa, hắn nghĩ, con nhỏ này cũng biết nghe lời, thôi chạy ra mua cho nó cái bánh kem vậy.
- Mận ơi, mày ngủ à?
Nó trùm chăn kín mít.
- Em ngủ rồi.
- Mày ngủ rồi thì ai mới trả lời tao?
- Em thức dậy 1 tí để trả lời cậu.
- Mày giận tao à, ko thèm nhìn tao nữa à?
- Vâng, em giận cậu thât rồi.
Hắn lại bên giường kéo chăn nó ra.
- Thôi mày đừng giận, tao có mua bánh sinh nhật cho mày nè.
- Đâu, bánh đâu cậu.
Tuy bị ốm nhưng nghe tới bánh sinh nhật là nó vui lắm.
- Nè, chúc mừng sinh nhật mày nghe Mận. Ít bữa mày hết ốm tao bù cho mày nha.
Hắn tháo bánh đưa cho nó, là bánh công chúa mang váy hồng, nó thích lắm, lần đầu tiên nó được tặng bánh sinh nhật, nó chồm tới ôm hắn, hun chụt lên má hắn. Nhưng hắn ko nghĩ gì, vì trong lòng hắn chỉ có Cẩm Tiên thôi.
- Em cảm ơn cậu, em yêu cậu nhất trên đời.
Chỉ tội ai đó đứng ngoài cửa, tay cũng cầm bánh sinh nhật.
.....
Với lời hứa với nó thì hôm nay hắn dẫn nó đi chơi bù sinh nhật, hắn dự định dẫn nó đi hết ngày, cho nó ăn chơi thoải mái lun.
Hắn đang chờ nó thay đồ, thì điện thoại hắn lại reo. Lại là Cẩm Tiên, hắn có bắt máy ko đây?
- Tớ nghe đây.
- Tớ đang đợi, cậu tới chưa
- Um, chờ tí tớ đang đến đây.
Chết rồi, bây giờ hắn phải làm sao đây chứ, phải làm sao đây. Hắn thấy M.Hoàng trên gác đi xuống, hắn bay lại liền.
- Anh 2 ơi, giúp em.
- Có chuyện gì vậy Phúc?
- Hôm nay em hứa dẫn con Mận đi chơi bù sinh nhật nó, mà giờ Cẩm Tiên rủ em đi Vũng Tàu chơi với nhóm bạn, anh giúp em dẫn con Mận đi chơi.
- À, được rồi. Em đi đi.
- Nhưng anh phải vào vai của em mới được, ko nó lại nghĩ em là cậu chủ mà lại nói dối nó.
- Vậy phải làm sao.
- Trước mắt là đổi đồ, sau đó anh nói chuyện với nó phải hung hăng lên 1 chút. Vậy nha, cảm ơn anh 2.
Hắn chạy ra ngoài lại chạy vào.
- Đổi chìa khóa xe anh 2 ơi.
.....
Con Mận thay đồ xong xuống thấy "cậu chủ" nó ngồi đó. Hôm nay cậu đổi xì tai lít hay sao mà đọc báo vậy nè, bình thường chỉ cầm điện thoại thôi mà.
- Cậu ơi, em xong rồi ta đi thôi.
- Um.
Nó chạy lại khoác lấy tay "cậu chủ" nó rất tự nhiên, nếu là hắn thì hắn cũng bình thường thôi, vì hắn luôn xem nó là con đĩa. Còn với M.Hoàng thì lại thấy khác.
Nơi đến đầu tiên là 1 store nữ, "cậu chủ" dắt nó vào đó, vào chỗ bán thật nhiều váy.
- Em...à, mày lựa váy mày thích đi, tao mua cho mày.
- Thật à cậu.
- Thật.
Nó chạy lại, xem váy nọ rồi lựa váy kia, cũng được vài cái nó thích, nhưng toàn màu hồng. Nó vào thử váy, 1 lúc bước ra.
Đó ko phải là Mận mọi khi nữa, nó khác lắm, mặc váy nhìn nó dịu dàng đằm thắm biết bao nhiêu.
- Cậu ơi, cậu đẹp ko cậu.
" Cậu chủ" chỉ lo nhìn sững mà thôi, ko để ý nó nói gì, nó phải hét lên.
- Cậu... ơi... đẹp... ko.
- À...đẹp lắm.
- Vậy em lấy cái này nha cậu.
- Um, cứ lấy những gì em thích, anh sẽ mua hết.
Nó nhíu mày, đi lại rờ trán "cậu chủ" nó, rồi lại rờ trán nó.
- Cậu bị ốm à, sao hôm nay cậu dịu dàng thế.
- À ko, riêng hôm nay sẽ được đặc ân, sẽ dịu dàng với em.
- À, vậy à. Em lựa xong rồi, chờ em đi thay đồ.
- Ko cần đâu, cứ mang vậy đi.
- Được ko cậu.
- Được. Bây giờ đi mua giày nha.
Mắt nó long lanh lấp lánh, nó kiễng chân hôn chụt lên má
"cậu chủ", " cậu chủ" lại thấy long thể bất an rồi.
.....
Mua sắm đã đời, "cậu chủ" dẫn nó đi ăn kem cho mát.
- Giờ em muốn đi đâu chơi ko.
- Em muốn đi công viên trò chơi, chơi tàu lượn, chơi nhiều trò trong đó.
- Nhất trí.
"Cậu chủ" nhìn nó cười, nó lớn rồi mà giống con nít thật đó."Cậu chủ" chỉ chăm chăm nhìn nó ăn thôi cũng nó.
- cậu ơi, aaaa...
- Aaa...
Nó ăn 1 miếng, nó đút "cậu chủ" 1 miếng. Đó.. đó.. chẳng phải là hôn gián tiếp sao?
.....
M.Phúc đi chơi về trễ, người lại có chút hơi men, chắc con Mận ngủ rồi, hắn đi lên phòng.
- Ủa, cậu M. Hoàng cậu đi chơi về trễ à.
- À, ùm...
- Cậu đói ko, em đang định ăn mì gói.
- Làm cho tao... à, anh 1 tô lun nha, anh thay đồ xuống sau.
- Cậu ăn với gì.
- Bò bằm, trứng thả, ớt xanh.
Nó lắc đầu đi xuống bếp, anh em mà có cần ăn uống giống nhau vậy ko chứ.
Hắn chạy ngay vô phòng M.Hoàng, lay anh hắn dậy.
- Anh 2, dậy xuống ăn mì gói.
- Mấy giờ rồi mà còn ăn chứ.
- Em đói nhưng lỡ mạo nhận anh rồi, em nói con Mận làm đồ ăn, giờ phải xuống thôi anh.
- Biết rồi.
M.Hoàng đi xuống trước, thấy Mận đang lui cui bưng mì.
- Để đó anh bưng cho.
- Thôi em bưng được, mà cậu là cậu Hoàng hay cậu Phúc vậy.
- Anh là Hoàng.
- À, mì của cậu nè.
M.Hoàng nhìn tô mì mà ngớ người. Anh đâu ăn những thứ này chứ. Lúc này M.Phúc cũng vừa xuống.
- Mì tao xong chưa, tao đói quá.
- Ủa cậu có nói em đâu.
- Giờ tao nói nè.
- Em làm đây.
- Thôi khỏi, mày làm cái khác cho anh 2 đi, tao ăn trước.
- Dạ.
M.Hoàng biết M.Phúc cứu nguy nên cũng nhanh đưa ra ý kiến.
- À, anh là trứng luộc thôi với thịt xông khói.
- Ủa, cậu thay đổi khẩu vị nhanh vậy.
- À, cho lạ miệng á mà, ko cho ớt nha.
3 con người họ xì xụp mì gói ngon lành cái cỡ mà hơn 1h sáng ấy.
- Cậu M.Hoàng biết ko, hôm nay em được cậu chủ dẫn đi chơi nhiều nơi lắm nhé, còn ăn kem, còn mua váy nữa nhé.
- Thích quá ha. Sao ko rủ anh đi với.
- Tại lúc đó ko có cậu ở nhà mà. Cậu chủ của em là tốt nhất trên đời này đó, cậu ha.
Hắn nuốt mì mà cổ họng nghẹn lại.
- Ờ.
- Cậu 2 ơi cậu 2, con Mận.. con Mận nó sốt rồi mà nó ho nữa tôi ko biết làm sao.
M.Hoàng chạy qua phòng nó, thấy nó nằm co ro, đắp chăn nhiều lắm, trán thì vã mồ hôi. Anh mới mở chăn nó ra, nó kéo lại.
- Em lạnh.
- Nhưng sốt thế kia ko được đắp chăn đâu.
- Em lạnh thật mà.
Anh mới quay qua hỏi vú nuôi.
- Vú cho Mận uống thuốc chưa, Mận ăn gì chưa vú?
- Chưa cậu 2 ơi.
- Vú nấu cho con tô cháo nhiều hành, nén, và tía tô nha.
- Dạ.
Vú nuôi chạy đi, anh mới lấy thuốc hạ sốt cho nó uống. Lấy khăn lau mồ hôi cho nó, nó sốt, anh giặt khăn ấm cho nó, hơn 1h rồi nó cũng hạ sốt. Anh đút cháo cho nó ăn, nó nhìn anh cảm động khóc òa.
- Mận sao vậy, còn đau ở đâu sao?
- Em thấy cậu, em nhớ mẹ em quá, mẹ em cũng hay đút cháo cho em thế này.
- Ờ, vậy giờ cho em xem anh như mẹ nha. Ngoan nào ăn thêm chút.
Nó chùi nước mắt, gật lia lịa.
.....
M.Phúc đi cùng Cẩm Tiên bước ra từ rạp phim, hắn mới để ý nền đường ướt, cây cũng đầy nước. Mưa sao? Giờ này hắn mới nhớ ra có người đang đợi hắn. Hắn cũng cảm thấy nóng ruột, nhưng hắn phải đưa Cẩm Tiên về mới chạy ra chỗ hẹn.
Chạy tới nơi hắn ko thấy nó nữa, hắn nghĩ, con nhỏ này cũng biết nghe lời, thôi chạy ra mua cho nó cái bánh kem vậy.
- Mận ơi, mày ngủ à?
Nó trùm chăn kín mít.
- Em ngủ rồi.
- Mày ngủ rồi thì ai mới trả lời tao?
- Em thức dậy 1 tí để trả lời cậu.
- Mày giận tao à, ko thèm nhìn tao nữa à?
- Vâng, em giận cậu thât rồi.
Hắn lại bên giường kéo chăn nó ra.
- Thôi mày đừng giận, tao có mua bánh sinh nhật cho mày nè.
- Đâu, bánh đâu cậu.
Tuy bị ốm nhưng nghe tới bánh sinh nhật là nó vui lắm.
- Nè, chúc mừng sinh nhật mày nghe Mận. Ít bữa mày hết ốm tao bù cho mày nha.
Hắn tháo bánh đưa cho nó, là bánh công chúa mang váy hồng, nó thích lắm, lần đầu tiên nó được tặng bánh sinh nhật, nó chồm tới ôm hắn, hun chụt lên má hắn. Nhưng hắn ko nghĩ gì, vì trong lòng hắn chỉ có Cẩm Tiên thôi.
- Em cảm ơn cậu, em yêu cậu nhất trên đời.
Chỉ tội ai đó đứng ngoài cửa, tay cũng cầm bánh sinh nhật.
.....
Với lời hứa với nó thì hôm nay hắn dẫn nó đi chơi bù sinh nhật, hắn dự định dẫn nó đi hết ngày, cho nó ăn chơi thoải mái lun.
Hắn đang chờ nó thay đồ, thì điện thoại hắn lại reo. Lại là Cẩm Tiên, hắn có bắt máy ko đây?
- Tớ nghe đây.
- Tớ đang đợi, cậu tới chưa
- Um, chờ tí tớ đang đến đây.
Chết rồi, bây giờ hắn phải làm sao đây chứ, phải làm sao đây. Hắn thấy M.Hoàng trên gác đi xuống, hắn bay lại liền.
- Anh 2 ơi, giúp em.
- Có chuyện gì vậy Phúc?
- Hôm nay em hứa dẫn con Mận đi chơi bù sinh nhật nó, mà giờ Cẩm Tiên rủ em đi Vũng Tàu chơi với nhóm bạn, anh giúp em dẫn con Mận đi chơi.
- À, được rồi. Em đi đi.
- Nhưng anh phải vào vai của em mới được, ko nó lại nghĩ em là cậu chủ mà lại nói dối nó.
- Vậy phải làm sao.
- Trước mắt là đổi đồ, sau đó anh nói chuyện với nó phải hung hăng lên 1 chút. Vậy nha, cảm ơn anh 2.
Hắn chạy ra ngoài lại chạy vào.
- Đổi chìa khóa xe anh 2 ơi.
.....
Con Mận thay đồ xong xuống thấy "cậu chủ" nó ngồi đó. Hôm nay cậu đổi xì tai lít hay sao mà đọc báo vậy nè, bình thường chỉ cầm điện thoại thôi mà.
- Cậu ơi, em xong rồi ta đi thôi.
- Um.
Nó chạy lại khoác lấy tay "cậu chủ" nó rất tự nhiên, nếu là hắn thì hắn cũng bình thường thôi, vì hắn luôn xem nó là con đĩa. Còn với M.Hoàng thì lại thấy khác.
Nơi đến đầu tiên là 1 store nữ, "cậu chủ" dắt nó vào đó, vào chỗ bán thật nhiều váy.
- Em...à, mày lựa váy mày thích đi, tao mua cho mày.
- Thật à cậu.
- Thật.
Nó chạy lại, xem váy nọ rồi lựa váy kia, cũng được vài cái nó thích, nhưng toàn màu hồng. Nó vào thử váy, 1 lúc bước ra.
Đó ko phải là Mận mọi khi nữa, nó khác lắm, mặc váy nhìn nó dịu dàng đằm thắm biết bao nhiêu.
- Cậu ơi, cậu đẹp ko cậu.
" Cậu chủ" chỉ lo nhìn sững mà thôi, ko để ý nó nói gì, nó phải hét lên.
- Cậu... ơi... đẹp... ko.
- À...đẹp lắm.
- Vậy em lấy cái này nha cậu.
- Um, cứ lấy những gì em thích, anh sẽ mua hết.
Nó nhíu mày, đi lại rờ trán "cậu chủ" nó, rồi lại rờ trán nó.
- Cậu bị ốm à, sao hôm nay cậu dịu dàng thế.
- À ko, riêng hôm nay sẽ được đặc ân, sẽ dịu dàng với em.
- À, vậy à. Em lựa xong rồi, chờ em đi thay đồ.
- Ko cần đâu, cứ mang vậy đi.
- Được ko cậu.
- Được. Bây giờ đi mua giày nha.
Mắt nó long lanh lấp lánh, nó kiễng chân hôn chụt lên má
"cậu chủ", " cậu chủ" lại thấy long thể bất an rồi.
.....
Mua sắm đã đời, "cậu chủ" dẫn nó đi ăn kem cho mát.
- Giờ em muốn đi đâu chơi ko.
- Em muốn đi công viên trò chơi, chơi tàu lượn, chơi nhiều trò trong đó.
- Nhất trí.
"Cậu chủ" nhìn nó cười, nó lớn rồi mà giống con nít thật đó."Cậu chủ" chỉ chăm chăm nhìn nó ăn thôi cũng nó.
- cậu ơi, aaaa...
- Aaa...
Nó ăn 1 miếng, nó đút "cậu chủ" 1 miếng. Đó.. đó.. chẳng phải là hôn gián tiếp sao?
.....
M.Phúc đi chơi về trễ, người lại có chút hơi men, chắc con Mận ngủ rồi, hắn đi lên phòng.
- Ủa, cậu M. Hoàng cậu đi chơi về trễ à.
- À, ùm...
- Cậu đói ko, em đang định ăn mì gói.
- Làm cho tao... à, anh 1 tô lun nha, anh thay đồ xuống sau.
- Cậu ăn với gì.
- Bò bằm, trứng thả, ớt xanh.
Nó lắc đầu đi xuống bếp, anh em mà có cần ăn uống giống nhau vậy ko chứ.
Hắn chạy ngay vô phòng M.Hoàng, lay anh hắn dậy.
- Anh 2, dậy xuống ăn mì gói.
- Mấy giờ rồi mà còn ăn chứ.
- Em đói nhưng lỡ mạo nhận anh rồi, em nói con Mận làm đồ ăn, giờ phải xuống thôi anh.
- Biết rồi.
M.Hoàng đi xuống trước, thấy Mận đang lui cui bưng mì.
- Để đó anh bưng cho.
- Thôi em bưng được, mà cậu là cậu Hoàng hay cậu Phúc vậy.
- Anh là Hoàng.
- À, mì của cậu nè.
M.Hoàng nhìn tô mì mà ngớ người. Anh đâu ăn những thứ này chứ. Lúc này M.Phúc cũng vừa xuống.
- Mì tao xong chưa, tao đói quá.
- Ủa cậu có nói em đâu.
- Giờ tao nói nè.
- Em làm đây.
- Thôi khỏi, mày làm cái khác cho anh 2 đi, tao ăn trước.
- Dạ.
M.Hoàng biết M.Phúc cứu nguy nên cũng nhanh đưa ra ý kiến.
- À, anh là trứng luộc thôi với thịt xông khói.
- Ủa, cậu thay đổi khẩu vị nhanh vậy.
- À, cho lạ miệng á mà, ko cho ớt nha.
3 con người họ xì xụp mì gói ngon lành cái cỡ mà hơn 1h sáng ấy.
- Cậu M.Hoàng biết ko, hôm nay em được cậu chủ dẫn đi chơi nhiều nơi lắm nhé, còn ăn kem, còn mua váy nữa nhé.
- Thích quá ha. Sao ko rủ anh đi với.
- Tại lúc đó ko có cậu ở nhà mà. Cậu chủ của em là tốt nhất trên đời này đó, cậu ha.
Hắn nuốt mì mà cổ họng nghẹn lại.
- Ờ.
/33
|