Hai thằng đàn ông nhìn nhau, rồi thở dài. Rồi lại nhìn nhau và thở dài...
- Anh 2 tính sao đây? Người ta chọn anh rồi.
- Anh ko biết, anh ko yêu Cẩm Tiên, anh chỉ yêu Mận thôi.
- Nhưng bây giờ bị hôn ước ràng buộc rồi đó. Còn em thì thua rồi. Tỏ tình bao nhiêu lần đều bị từ chối, thì ra cô ấy yêu anh.
Nói rồi M.Phúc nốc 1 hơi rượu. M.Hoàng cũng nốc 1 hơi rượu, rồi lại đổ rượu vào ly.
- Hay là, hay là em thế vị trí của anh, giả làm M.Hoàng để cưới Cẩm Tiên, còn anh thì sẽ yêu Mận.
- Anh giả danh như thế rồi ko sợ phát hiện à.
M.Hoàng thấy đúng là như thế kết quả sẽ tồi tệ lắm đây. Nhưng biết tính thế nào được.
.....
Cẩm Tiên vui vẻ lắm, chọn cho mình 1 váy màu kem nhẹ nhàng đơn giản, tô lên 1 chút son thôi. Chạy siêu xe đến chỗ hẹn, đó là 1 đồi nhỏ gió mát mẻ.
Cẩm Tiên xuống xe chạy lại ôm eo người đang quay lưng lại với cô, người đó gỡ tay cô ra.
- M.Hoàng, mình rất vui vì cậu đã hẹn mình.
- Um, mình có chuyện muốn nói với cậu.
- Về chuyện đám cưới sao?
Cẩm Tiên hứng khởi lắm, nhưng niềm vui của cô bị dập tắt rất nhanh.
- Đúng rồi, mình ko thể lấy cậu được, mình ko yêu cậu.
- Ko sao M.Hoàng à. Chúng ta có thể từ từ vun vén tình yêu được mà. Mình sẽ cố hết sức để cậu yêu mình mà.
- Nhưng mình đã yêu người khác rồi.
- Mình biết cậu yêu ai mà, nhưng ko sao, chỉ cần chúng ta bên cạnh nhau là sẽ có tình yêu thôi.
M.Hoàng nắm tay Cẩm Tiên chặc lắm, trán anh cũng đã nhíu lại rồi.
- Sao cậu cố chấp vậy hả, ko có tình yêu thì cả đời sẽ ko có cậu hiểu ko?
Cẩm Tiên hất tay ra, hét lên, tim đau đớn.
- Tớ ko hiểu, tớ cũng ko muốn hiểu. Tớ đã yêu cậu rất nhiều và rất lâu, lúc đó tớ đã muốn tỏ tình với cậu, nhưng cậu đã đi Mỹ và ko thông báo gì, tớ biết cậu sẽ quay trở về. Bao năm tớ đã cố gắng rất nhiều, để có được vị trí ngày hôm nay, tớ muốn chứng minh cho thế giới biết, người yêu cậu thật sự nổi tiếng. Tớ đã cố gắng hết sức vì cậu mà.
- Tớ ko cần mấy thứ đó, trái tim nó khó nói lắm, khi găp người yêu thì nó sẽ tự biết rung động, chứ ko hẳn là người đó phải xinh đẹp, phải nổi tiếng, cậu hiểu ko?
- Cậu nói đi, tớ thua gì con Mận chứ, tớ danh giá, tớ giàu có, tớ giỏi giang, tớ thua gì nó chứ?
- Cậu thua cô ấy là vì tớ ko yêu cậu. Tớ về trước đây.
- M.Hoàng, cậu chờ xem, với hôn ước này cậu chạy đâu cho thoát.
Chiếc xe M.Hoàng phóng đi, Cẩm Tiên ngồi bệt xuống đó, khóc lóc,tức giận và đau khổ.
.....
Bữa ăn của gia đình này hôm nay sao cứ như sắp tận thế vậy, ai cũng ủ rũ.
- Các con sao vậy, ko muốn ăn sao?
- Ko, mẹ à.
- Chuyện hôn sự 2 đứa bàn xong chưa, đứa nào hi sinh vì ông bà tổ tiên đây.
- Người ta chọn anh 2 rồi mẹ à.
- M.Hoàng? Con tính sao.
M.Hoàng thả nĩa khi đang gắp dở món mỳ ý.
- Con nói với Cẩm Tiên rồi, con ko yêu cô ấy, con yêu người khác rồi.
- Con có người yêu rồi à? Là ai vậy, sao ko dẫn về ra mắt mẹ hả?
M.Phúc chỉ tay ra phía sau của bà Đoan Trang.
- Nó sau lưng mẹ đó kìa.
Bà Đoan Trang quay ra sau.
- Mận sao?
- Dạ mẹ.
Bà kéo ghế, gọi Mận ngồi lại bên cạnh bà.
- Mận năm nay bao nhiêu rồi con.
Nó ngồi cạnh bà đoan trang, thỏ thẻ.
- Dạ con gần 20 rồi ạ.
- Ây chà, hồi xưa ở tuổi ta là đã có chồng có con rồi đó.
- Dạ bà.
- Con bé mà là con dâu ta thì thích quá.
M.Hoàng mặt đầy hào quang.
- Được ko mẹ.
- Chứ làm gì mà ko được chứ, bọn con yêu ai, thương ai ta đều đồng ý hết, miễn sao con ta hạnh phúc là được.
Nó liếc nhìn xem thái độ của hắn như thế nào, nhưng hắn vẫn dửng dưng ăn uống ngon lành.
.....
Nó lại ra cái cột ngay cửa mà ngồi, mà nhìn thẫn thờ. Tình yêu sao rắc rối quá, ko đơn giản như nó nghĩ là chỉ cần bên nhau là vui vẻ. Biết vậy nó ko yêu rồi, nó muốn như trước kia, vui vẻ bên cậu chủ là được. Nhưng nó chỉ là con hầu, người ở, có người để ý đến nó là nó vui rồi.
- Mận, con đang nghĩ gì đó.
- Dạ, ko bà chủ.
- Ngồi đây mát quá ha.
- Dạ.
- Mận nè, 2 đứa con trai ta, con yêu ai?
- Con... con...
- Ta cho phép con nói.
- Cậu M.Phúc ạ.
- Đúng ngay ta dự đoán mà, nhưng M.Hoàng yêu con, con tính sao.
- Con... con ko biết nữa.
- Vậy sao con ko bên cạnh M.Phúc?
- Vì cậu chủ có chị Cẩm Tiên rồi, con ko muốn chen ngang vào giữa họ, con cũng ko muốn làm cậu chủ con phiền lòng. Nên con yêu cậu M.Hoàng, vì cậu chủ con bảo là bên cạnh họ thì tình yêu cũng xuất hiện thôi.
- Con bé này ngốc quá rồi.
.....
Cẩm Tiên đưa ly trà ngang mũi ngửi ngửi, đúng là trà thượng hạng.
- Ủa, chị Cẩm Tiên mới đến ạ?
- Um, M.Hoàng đâu em.
- Dạ anh M.Hoàng trong phòng còn cậu...
Ko đợi nghe hết câu Cẩm Tiên đã chen ngang vào.
- Đáng ghét thật, giờ này mà còn ngủ sao, chồng lười.
- Chồng???
- Em ko biết gì sao? M.Hoàng ko kể cho em à, chị và cậu ấy có hôn ước đó, đúng là duyên phận mà.
Đúng lúc đó M.Hoàng đi xuống.
- Cậu im đi, ai cho cậu nói bậy ở đây.
- Nói bậy? Sao là nói bậy được chứ, sự thật quá rõ ràng mà.
- Cậu về đi, tôi ko muốn gặp cậu.
Nói rồi M.Hoàng kéo tay nó lên lầu.
- M.Hoàng, cậu đứng lại cho tôi, cậu trốn được bao lâu hả.
M.Hoàng kéo nó vào phòng anh, anh ôm lấy nó, ôm thật chặt.
- Em đừng nghe cô ấy, em chỉ cần nghe anh là được, anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện này ổn thỏa mà.
- Um.
Bao nhiêu lần trong vòng tay M.Hoàng nhưng nó ko thấy ấm áp, nghe tin M.Hoàng và Cẩm Tiên, nó lại thấy vui.
- Anh 2 tính sao đây? Người ta chọn anh rồi.
- Anh ko biết, anh ko yêu Cẩm Tiên, anh chỉ yêu Mận thôi.
- Nhưng bây giờ bị hôn ước ràng buộc rồi đó. Còn em thì thua rồi. Tỏ tình bao nhiêu lần đều bị từ chối, thì ra cô ấy yêu anh.
Nói rồi M.Phúc nốc 1 hơi rượu. M.Hoàng cũng nốc 1 hơi rượu, rồi lại đổ rượu vào ly.
- Hay là, hay là em thế vị trí của anh, giả làm M.Hoàng để cưới Cẩm Tiên, còn anh thì sẽ yêu Mận.
- Anh giả danh như thế rồi ko sợ phát hiện à.
M.Hoàng thấy đúng là như thế kết quả sẽ tồi tệ lắm đây. Nhưng biết tính thế nào được.
.....
Cẩm Tiên vui vẻ lắm, chọn cho mình 1 váy màu kem nhẹ nhàng đơn giản, tô lên 1 chút son thôi. Chạy siêu xe đến chỗ hẹn, đó là 1 đồi nhỏ gió mát mẻ.
Cẩm Tiên xuống xe chạy lại ôm eo người đang quay lưng lại với cô, người đó gỡ tay cô ra.
- M.Hoàng, mình rất vui vì cậu đã hẹn mình.
- Um, mình có chuyện muốn nói với cậu.
- Về chuyện đám cưới sao?
Cẩm Tiên hứng khởi lắm, nhưng niềm vui của cô bị dập tắt rất nhanh.
- Đúng rồi, mình ko thể lấy cậu được, mình ko yêu cậu.
- Ko sao M.Hoàng à. Chúng ta có thể từ từ vun vén tình yêu được mà. Mình sẽ cố hết sức để cậu yêu mình mà.
- Nhưng mình đã yêu người khác rồi.
- Mình biết cậu yêu ai mà, nhưng ko sao, chỉ cần chúng ta bên cạnh nhau là sẽ có tình yêu thôi.
M.Hoàng nắm tay Cẩm Tiên chặc lắm, trán anh cũng đã nhíu lại rồi.
- Sao cậu cố chấp vậy hả, ko có tình yêu thì cả đời sẽ ko có cậu hiểu ko?
Cẩm Tiên hất tay ra, hét lên, tim đau đớn.
- Tớ ko hiểu, tớ cũng ko muốn hiểu. Tớ đã yêu cậu rất nhiều và rất lâu, lúc đó tớ đã muốn tỏ tình với cậu, nhưng cậu đã đi Mỹ và ko thông báo gì, tớ biết cậu sẽ quay trở về. Bao năm tớ đã cố gắng rất nhiều, để có được vị trí ngày hôm nay, tớ muốn chứng minh cho thế giới biết, người yêu cậu thật sự nổi tiếng. Tớ đã cố gắng hết sức vì cậu mà.
- Tớ ko cần mấy thứ đó, trái tim nó khó nói lắm, khi găp người yêu thì nó sẽ tự biết rung động, chứ ko hẳn là người đó phải xinh đẹp, phải nổi tiếng, cậu hiểu ko?
- Cậu nói đi, tớ thua gì con Mận chứ, tớ danh giá, tớ giàu có, tớ giỏi giang, tớ thua gì nó chứ?
- Cậu thua cô ấy là vì tớ ko yêu cậu. Tớ về trước đây.
- M.Hoàng, cậu chờ xem, với hôn ước này cậu chạy đâu cho thoát.
Chiếc xe M.Hoàng phóng đi, Cẩm Tiên ngồi bệt xuống đó, khóc lóc,tức giận và đau khổ.
.....
Bữa ăn của gia đình này hôm nay sao cứ như sắp tận thế vậy, ai cũng ủ rũ.
- Các con sao vậy, ko muốn ăn sao?
- Ko, mẹ à.
- Chuyện hôn sự 2 đứa bàn xong chưa, đứa nào hi sinh vì ông bà tổ tiên đây.
- Người ta chọn anh 2 rồi mẹ à.
- M.Hoàng? Con tính sao.
M.Hoàng thả nĩa khi đang gắp dở món mỳ ý.
- Con nói với Cẩm Tiên rồi, con ko yêu cô ấy, con yêu người khác rồi.
- Con có người yêu rồi à? Là ai vậy, sao ko dẫn về ra mắt mẹ hả?
M.Phúc chỉ tay ra phía sau của bà Đoan Trang.
- Nó sau lưng mẹ đó kìa.
Bà Đoan Trang quay ra sau.
- Mận sao?
- Dạ mẹ.
Bà kéo ghế, gọi Mận ngồi lại bên cạnh bà.
- Mận năm nay bao nhiêu rồi con.
Nó ngồi cạnh bà đoan trang, thỏ thẻ.
- Dạ con gần 20 rồi ạ.
- Ây chà, hồi xưa ở tuổi ta là đã có chồng có con rồi đó.
- Dạ bà.
- Con bé mà là con dâu ta thì thích quá.
M.Hoàng mặt đầy hào quang.
- Được ko mẹ.
- Chứ làm gì mà ko được chứ, bọn con yêu ai, thương ai ta đều đồng ý hết, miễn sao con ta hạnh phúc là được.
Nó liếc nhìn xem thái độ của hắn như thế nào, nhưng hắn vẫn dửng dưng ăn uống ngon lành.
.....
Nó lại ra cái cột ngay cửa mà ngồi, mà nhìn thẫn thờ. Tình yêu sao rắc rối quá, ko đơn giản như nó nghĩ là chỉ cần bên nhau là vui vẻ. Biết vậy nó ko yêu rồi, nó muốn như trước kia, vui vẻ bên cậu chủ là được. Nhưng nó chỉ là con hầu, người ở, có người để ý đến nó là nó vui rồi.
- Mận, con đang nghĩ gì đó.
- Dạ, ko bà chủ.
- Ngồi đây mát quá ha.
- Dạ.
- Mận nè, 2 đứa con trai ta, con yêu ai?
- Con... con...
- Ta cho phép con nói.
- Cậu M.Phúc ạ.
- Đúng ngay ta dự đoán mà, nhưng M.Hoàng yêu con, con tính sao.
- Con... con ko biết nữa.
- Vậy sao con ko bên cạnh M.Phúc?
- Vì cậu chủ có chị Cẩm Tiên rồi, con ko muốn chen ngang vào giữa họ, con cũng ko muốn làm cậu chủ con phiền lòng. Nên con yêu cậu M.Hoàng, vì cậu chủ con bảo là bên cạnh họ thì tình yêu cũng xuất hiện thôi.
- Con bé này ngốc quá rồi.
.....
Cẩm Tiên đưa ly trà ngang mũi ngửi ngửi, đúng là trà thượng hạng.
- Ủa, chị Cẩm Tiên mới đến ạ?
- Um, M.Hoàng đâu em.
- Dạ anh M.Hoàng trong phòng còn cậu...
Ko đợi nghe hết câu Cẩm Tiên đã chen ngang vào.
- Đáng ghét thật, giờ này mà còn ngủ sao, chồng lười.
- Chồng???
- Em ko biết gì sao? M.Hoàng ko kể cho em à, chị và cậu ấy có hôn ước đó, đúng là duyên phận mà.
Đúng lúc đó M.Hoàng đi xuống.
- Cậu im đi, ai cho cậu nói bậy ở đây.
- Nói bậy? Sao là nói bậy được chứ, sự thật quá rõ ràng mà.
- Cậu về đi, tôi ko muốn gặp cậu.
Nói rồi M.Hoàng kéo tay nó lên lầu.
- M.Hoàng, cậu đứng lại cho tôi, cậu trốn được bao lâu hả.
M.Hoàng kéo nó vào phòng anh, anh ôm lấy nó, ôm thật chặt.
- Em đừng nghe cô ấy, em chỉ cần nghe anh là được, anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện này ổn thỏa mà.
- Um.
Bao nhiêu lần trong vòng tay M.Hoàng nhưng nó ko thấy ấm áp, nghe tin M.Hoàng và Cẩm Tiên, nó lại thấy vui.
/33
|