Năm đó, vườn hoa lưu ly tàn tạ xơ xác sau một trận mưa gió bão bùng. Đêm đó mưa tuôn xối xả, gió thổi không ngừng, cây cối thay nhau gãy rạp thì đương nhiên, những đóa hoa lưu ly mong manh đó sao có thể chống chọi được.
Sáng sớm tinh mơ, khi sương lạnh còn chưa tan hết, khung cảnh ngoài trời vẫn âm u lạnh lẽo thì cô đã chạy vụt sang nhà Tú Long khi nghe thấy anh báo tin:
- Những cây hoa mới nảy mầm đã bị gió bão đánh cho tan tành hết rồi!
Cô đau xót nhìn vườn hoa, đôi bàn tay cầm những cánh hoa run rẩy, thân thể cô cũng run rẩy.
- Năm sau chúng ta sẽ trồng lại mà, em đừng lo!
Cô nhìn anh, lo gì chứ, chẳng qua đây là tâm huyết của anh nên cô thấy thương xót thay anh thôi. Mà anh dửng dưng như không thế, cô có để tâm cũng vô ích.
Nhìn cô bé nước mắt lưng tròng, anh rõ ràng không kìm được lòng, rất muốn ôm cô và vỗ về cô. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một bóng dáng nhỏ bé đáng yêu khác lại hiện lên trong kí ức, đánh thức lí trí của anh, anh lại thu tay về, không dỗ dành cô nữa, chỉ khẽ nói cô nên vào nhà.
Lên lớp mười hai, anh đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều. Những cuộc tụ tập, liên hoan với bạn bè ngày một tăng lên. Tử Di cứ nghĩ cô và anh sẽ không có nhiều thời gian bên nhau, nhưng không ngờ trong những cuộc vui chơi đó, lúc nào anh cũng kéo cô đi cùng. Ở đâu có cô, là ở đó có anh.
Bạn bè của Tú Long từ lâu đã để ý đến Tử Di, làm sao họ có thể bỏ qua một cô bé mới mười sáu tuổi với một vẻ đẹp có một - không - hai như thế chứ?
Cô thường nhận được rất nhiều ánh mắt, đôi khi thì là ánh mắt si mê của những anh chàng đào hoa, đôi khi thì là ánh mắt ghen tỵ của những bà chị ăn chơi - bạn cùng lớp của Tú Long.
Chẳng cần hỏi cũng biết họ là dân chơi chính hiệu, trên người mặc toàn quần áo hàng hiệu, chỉ cần họ đi qua là mùi nước hoa đắt tiền lại xộc thẳng vào mũi. Tú Long thường hỏi cô có muốn một lọ nước hoa như thế không? Thì cô đã lắc đầu quầy quậy, nói chỉ muốn ngửi hương nước hoa trên người anh thôi.
Nó... thoang thoảng như hương hoa bạch đàn. Dìu dịu, quyến rũ.
***
Như thường lệ, sau những bữa liên hoan, cô và anh trở về nhà. Nhưng hôm đó trên đường đi, bỗng cô nhớ ra mình còn để quên cái ví ở đó, liền bảo anh đứng đây đợi. Nói xong liền chạy vụt đi luôn chẳng cần biết anh có đồng ý không.
Trong phòng karaoke của quán I Sing, bạn bè anh đã về hết từ lâu. Cô thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi tới lấy cái ví của mình đang nằm đơn độc trên ghế sô pha.
- Quên gì à?
Cô giật bắn mình, tim đập thình thịch, trong bóng tối có người.
- Ai thế? - Sau khi ổn định lại, cô đứng thẳng người lên, nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.
- Anh, Mạnh Hạo, người si mê em đây!
Cô há hốc mồm, quay người định chạy ra khỏi cửa thì bóng người to lớn đó đã nhanh nhẹn túm được cô. Đẩy cô áp sát vào bức tường cách âm sần sùi phía sau lưng, một tay người đó đặt trên bả vai cô, một tay mân mê đôi má ửng hồng vào của cô. Cô hất cánh tay anh chàng đó ra.
- Anh say rồi!
- Đúng vậy! Anh say em!
Trong bóng tối, ánh mắt si tình của Mạnh Hạo bùng lên mãnh liệt, nó như con thú dữ lâu ngày bị bỏ đói, nay nhìn thấy con mồi thơm ngon, không kìm nén được khao khát.
Cô đã cố vùng vẫy nhưng không thoát khỏi Mạnh Hạo, nhẫn nại chịu đựng chờ anh ta nói hết.
- Theo anh đi, anh hứa sẽ cho em một tiền đồ sáng lạn hơn cái thằng Tú Long không một xu dính túi kia!
Đầu cô ngẩng phắt lên, muốn dùng lí do đó để dụ dỗ cô ư? Anh tìm nhầm người rồi!
- Anh nghĩ xem, anh đã nói Tú Long không một xu dính túi, vậy mà em vẫn theo anh ấy. Và bây giờ anh nói muốn cho em một tiền đồ sáng lạn, anh nghĩ em sẽ theo sao?
Tiếng cười đầy bi thương của Mạnh Hạo quanh quẩn bên tai cô.
- Giờ em muốn như thế nào? Anh sẽ theo thế đó, chỉ cần em ở bên anh, không cần em vội vã yêu anh.
- Anh thật sự thích em? - Giọng cô nghe mềm mại, dịu dàng vô cùng, khi hỏi câu này, càng quyến rũ thính giác người khác hơn nữa.
- Em nhầm rồi, không phải thích, mà là yêu!
- Em không muốn chà đạp lên tình cảm của người khác, càng không muốn người khác vì mình mà đau khổ. Nhưng xin lỗi anh, ngoài Tú Long ra, nhìn chàng trai nào em cũng không có cảm giác!
- Cô bé xinh đẹp, anh cho em thời gian suy nghĩ. Đừng ăn nói hồ đồ như thế!
- Chàng trai, anh năm nay mới mười tám tuổi thôi. Còn trai tráng, thanh xuân lắm! Ngoài kia còn nhiều cô gái xinh đẹp hơn em nhiều! - Nói vậy, cô lách người qua cánh tay Mạnh Hạo, mở cửa bước ra ngoài.
Ánh đèn trong quán I Sing rất yếu ớt, cô chẳng nhìn rõ đường để đi, khi bước xuống bậc cầu thang bị trượt chân mấy lần, lần này gần ra đến cửa thì không để ý tới vũng nước nhỏ phía trước mặt. Cô nhủ thầm trong lòng, quả này mình hôn đất rồi. Nào ngờ khi đó, có một cánh tay vững chắc xòe ra đỡ lấy thân thể cô.
Chưa kịp có phản ứng gì thêm, một chiếc khăn mùi xoa trắng tinh đã vội vã bao phủ lấy khuôn mặt nhỏ bé. Cô chìm vào vòng tay của thần giấc ngủ ngay sau đó.
Dưới vầng trăng bị khuyết mất một nửa, trên chiếc xe máy phân khối lớn có bóng hai người vun vút lao đi trong đêm. Nếu để ý kĩ sẽ thấy, trong lòng người điều khiển chiếc xe, còn có một người nữa.
***
Ngay sau khi Tử Di quay lại quán, Tú Long đã lặng lẽ theo sau cô, chờ cô ở cửa chính của quán, nào ngờ đợi mãi, đợi hoài mà không thấy. Anh chạy vào trong đó, mở tung cửa tất cả các phòng trong quán để tìm cô, nhưng tuyệt nhiên chỉ thấy bóng dáng những người xa lạ.
Lại một lần nữa, cô biến mất, nhưng lần này lại là biến mất ngay trước mắt anh...
- Đừng nóng như thế, tôi chỉ muốn đi chơi với cô ấy một tối thôi mà...
- Cậu dám đấm tôi? Ha ha ha, được đấy. Nếu muốn giữ cô ấy, tôi khuyên cậu nên để mắt đến cô ấy nhiều hơn!
Mấy câu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra lại mang tính chất uy hiếp của Mạnh Hạo lại bất ngờ ập tới trong trí nhớ của Tú Long. Hắn nói chuyện với anh vào mấy hôm trước, tên công tử đào hoa này muốn có được Tử Di của anh. Và sẽ nhất quyết không chịu dừng lại đến khi nào có được cô.
Anh nắm chặt bàn tay, trong đôi mắt lộ rõ sự lo lắng và tức giận. Dám cướp đi người con gái ấy, gan cậu quả thật cũng không nhỏ.
Nhà Tú Long quả thực không giàu cũng không nghèo, tài sản anh có chỉ là chiếc xe đạp địa hình. Ngồi trên chiếc xe đó, lại càng làm nổi bật dáng người cao, chuẩn không thua kém gì người mẫu.
Và khi đi tìm cô, anh đã dùng chiếc xe đó, bất chấp cái lạnh về đêm. Trên đường đi, điện thoại trong túi kêu liên hồi, là mẹ gọi, anh dừng lại, nói hôm nay hai người hơi mệt, muốn xin mẹ ngủ lại nhà bạn ở cạnh đó.
***
Ánh trăng nhẹ nhàng bao phủ căn biệt thự xa hoa trước mặt, anh đưa tay bấm chuông cửa ing ỏi. Mấy phút sau đã có một người phụ nữ trẻ nhanh nhẹn ra mở cửa. Hình như bị cậu phá giấc ngủ, tay còn đưa lên dụi dụi mắt, mồm ngáp ngắn ngáp dài.
- Cậu... cậu tìm ai?
- Mạnh Hạo có nhà không?
- Có... cậu chủ vừa mới về...
Anh vốn là người lịch sự nhưng không hiểu sao lần này lại bất kính với người khác, xông thẳng vào nhà Mạnh Hạo, mặc kệ sự ngăn cản của cô hầu gái.
- Cậu chủ có mang bạn gái về, nói không được ai tới làm phiền cậu ấy, mong cậu thông cảm!
Tú Long để ngoài tai những câu nói đó, thậm chí sự tức giận trong ánh mắt lại càng lộ rõ hơn. ''Bạn gái'' ư? Anh cười nhếch mép, trông vẻ mặt của lãng tử lúc này rất khó coi. Không hiền hòa, thư sinh như thường ngày nữa.
Cánh cửa phòng Mạnh Hạo bỗng nhiên bị mở toang, Mạnh Hạo chưa kịp định hình thì một bóng đen đã lao vút vào trong phòng, đèn phòng được bật sáng.
Chàng công tử bột đang nằm trên giường, tay phải ôm hờ một cô nàng mặt hoa da phấn. Không phải Tử Di. Thế này thì anh lại càng lo, cô không ở đây, thì ở đâu?
- Đêm hôm khuya khoắt, đến đòi người à? - Mạnh Hạo ngồi dựa vào thành giường, nói một cách châm biếm.
- Đã nhận lầm người, cho tôi xin lỗi! Hai người cứ tiếp tục đi.
Anh cười, quay người đi, loạng choạng như sắp ngã. Mạnh Hạo bỗng lao đến chặn đứng trước mặt anh.
- Nói một hai câu xong bỏ đi như thế là được sao? Nào, nói tôi nghe, nửa đêm nửa hôm cậu đến đây tìm ai?
Tú Long né tránh:
- Không phải việc của cậu!
- Tìm người tình? Không phải cậu đã có Tử Di rồi đó sao? Định phụ cô ấy? Nếu như vậy thì hãy báo cho tôi một tiếng!
Nắm đấm của Tú Long giáng mạnh vào bức tường phía sau lưng Mạnh Hạo. Anh chàng bất ngờ đờ người ra trong vài giây.
- Người nào mà có sức ảnh hưởng tới cậu lớn như vậy? Tìm Tử Di?
Tú Long không nói gì, đôi mắt không có lấy một tia ấm áp.
- Cô ấy quay lại phòng, lấy thứ gì đó rồi đi luôn mà... Cậu không thấy sao?
- Không thấy...
***
Nửa đêm trời bất chợt đổ mưa, anh định sẽ đi tìm cô, tìm đến khi nào thấy cô thì thôi. Nhưng mưa gió sấm chớp thế này, cô đang ở đâu? Không có anh ở bên cạnh thì ai sẽ che chở cho cô đây?
Sáng sớm tinh mơ, khi sương lạnh còn chưa tan hết, khung cảnh ngoài trời vẫn âm u lạnh lẽo thì cô đã chạy vụt sang nhà Tú Long khi nghe thấy anh báo tin:
- Những cây hoa mới nảy mầm đã bị gió bão đánh cho tan tành hết rồi!
Cô đau xót nhìn vườn hoa, đôi bàn tay cầm những cánh hoa run rẩy, thân thể cô cũng run rẩy.
- Năm sau chúng ta sẽ trồng lại mà, em đừng lo!
Cô nhìn anh, lo gì chứ, chẳng qua đây là tâm huyết của anh nên cô thấy thương xót thay anh thôi. Mà anh dửng dưng như không thế, cô có để tâm cũng vô ích.
Nhìn cô bé nước mắt lưng tròng, anh rõ ràng không kìm được lòng, rất muốn ôm cô và vỗ về cô. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một bóng dáng nhỏ bé đáng yêu khác lại hiện lên trong kí ức, đánh thức lí trí của anh, anh lại thu tay về, không dỗ dành cô nữa, chỉ khẽ nói cô nên vào nhà.
Lên lớp mười hai, anh đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều. Những cuộc tụ tập, liên hoan với bạn bè ngày một tăng lên. Tử Di cứ nghĩ cô và anh sẽ không có nhiều thời gian bên nhau, nhưng không ngờ trong những cuộc vui chơi đó, lúc nào anh cũng kéo cô đi cùng. Ở đâu có cô, là ở đó có anh.
Bạn bè của Tú Long từ lâu đã để ý đến Tử Di, làm sao họ có thể bỏ qua một cô bé mới mười sáu tuổi với một vẻ đẹp có một - không - hai như thế chứ?
Cô thường nhận được rất nhiều ánh mắt, đôi khi thì là ánh mắt si mê của những anh chàng đào hoa, đôi khi thì là ánh mắt ghen tỵ của những bà chị ăn chơi - bạn cùng lớp của Tú Long.
Chẳng cần hỏi cũng biết họ là dân chơi chính hiệu, trên người mặc toàn quần áo hàng hiệu, chỉ cần họ đi qua là mùi nước hoa đắt tiền lại xộc thẳng vào mũi. Tú Long thường hỏi cô có muốn một lọ nước hoa như thế không? Thì cô đã lắc đầu quầy quậy, nói chỉ muốn ngửi hương nước hoa trên người anh thôi.
Nó... thoang thoảng như hương hoa bạch đàn. Dìu dịu, quyến rũ.
***
Như thường lệ, sau những bữa liên hoan, cô và anh trở về nhà. Nhưng hôm đó trên đường đi, bỗng cô nhớ ra mình còn để quên cái ví ở đó, liền bảo anh đứng đây đợi. Nói xong liền chạy vụt đi luôn chẳng cần biết anh có đồng ý không.
Trong phòng karaoke của quán I Sing, bạn bè anh đã về hết từ lâu. Cô thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi tới lấy cái ví của mình đang nằm đơn độc trên ghế sô pha.
- Quên gì à?
Cô giật bắn mình, tim đập thình thịch, trong bóng tối có người.
- Ai thế? - Sau khi ổn định lại, cô đứng thẳng người lên, nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.
- Anh, Mạnh Hạo, người si mê em đây!
Cô há hốc mồm, quay người định chạy ra khỏi cửa thì bóng người to lớn đó đã nhanh nhẹn túm được cô. Đẩy cô áp sát vào bức tường cách âm sần sùi phía sau lưng, một tay người đó đặt trên bả vai cô, một tay mân mê đôi má ửng hồng vào của cô. Cô hất cánh tay anh chàng đó ra.
- Anh say rồi!
- Đúng vậy! Anh say em!
Trong bóng tối, ánh mắt si tình của Mạnh Hạo bùng lên mãnh liệt, nó như con thú dữ lâu ngày bị bỏ đói, nay nhìn thấy con mồi thơm ngon, không kìm nén được khao khát.
Cô đã cố vùng vẫy nhưng không thoát khỏi Mạnh Hạo, nhẫn nại chịu đựng chờ anh ta nói hết.
- Theo anh đi, anh hứa sẽ cho em một tiền đồ sáng lạn hơn cái thằng Tú Long không một xu dính túi kia!
Đầu cô ngẩng phắt lên, muốn dùng lí do đó để dụ dỗ cô ư? Anh tìm nhầm người rồi!
- Anh nghĩ xem, anh đã nói Tú Long không một xu dính túi, vậy mà em vẫn theo anh ấy. Và bây giờ anh nói muốn cho em một tiền đồ sáng lạn, anh nghĩ em sẽ theo sao?
Tiếng cười đầy bi thương của Mạnh Hạo quanh quẩn bên tai cô.
- Giờ em muốn như thế nào? Anh sẽ theo thế đó, chỉ cần em ở bên anh, không cần em vội vã yêu anh.
- Anh thật sự thích em? - Giọng cô nghe mềm mại, dịu dàng vô cùng, khi hỏi câu này, càng quyến rũ thính giác người khác hơn nữa.
- Em nhầm rồi, không phải thích, mà là yêu!
- Em không muốn chà đạp lên tình cảm của người khác, càng không muốn người khác vì mình mà đau khổ. Nhưng xin lỗi anh, ngoài Tú Long ra, nhìn chàng trai nào em cũng không có cảm giác!
- Cô bé xinh đẹp, anh cho em thời gian suy nghĩ. Đừng ăn nói hồ đồ như thế!
- Chàng trai, anh năm nay mới mười tám tuổi thôi. Còn trai tráng, thanh xuân lắm! Ngoài kia còn nhiều cô gái xinh đẹp hơn em nhiều! - Nói vậy, cô lách người qua cánh tay Mạnh Hạo, mở cửa bước ra ngoài.
Ánh đèn trong quán I Sing rất yếu ớt, cô chẳng nhìn rõ đường để đi, khi bước xuống bậc cầu thang bị trượt chân mấy lần, lần này gần ra đến cửa thì không để ý tới vũng nước nhỏ phía trước mặt. Cô nhủ thầm trong lòng, quả này mình hôn đất rồi. Nào ngờ khi đó, có một cánh tay vững chắc xòe ra đỡ lấy thân thể cô.
Chưa kịp có phản ứng gì thêm, một chiếc khăn mùi xoa trắng tinh đã vội vã bao phủ lấy khuôn mặt nhỏ bé. Cô chìm vào vòng tay của thần giấc ngủ ngay sau đó.
Dưới vầng trăng bị khuyết mất một nửa, trên chiếc xe máy phân khối lớn có bóng hai người vun vút lao đi trong đêm. Nếu để ý kĩ sẽ thấy, trong lòng người điều khiển chiếc xe, còn có một người nữa.
***
Ngay sau khi Tử Di quay lại quán, Tú Long đã lặng lẽ theo sau cô, chờ cô ở cửa chính của quán, nào ngờ đợi mãi, đợi hoài mà không thấy. Anh chạy vào trong đó, mở tung cửa tất cả các phòng trong quán để tìm cô, nhưng tuyệt nhiên chỉ thấy bóng dáng những người xa lạ.
Lại một lần nữa, cô biến mất, nhưng lần này lại là biến mất ngay trước mắt anh...
- Đừng nóng như thế, tôi chỉ muốn đi chơi với cô ấy một tối thôi mà...
- Cậu dám đấm tôi? Ha ha ha, được đấy. Nếu muốn giữ cô ấy, tôi khuyên cậu nên để mắt đến cô ấy nhiều hơn!
Mấy câu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra lại mang tính chất uy hiếp của Mạnh Hạo lại bất ngờ ập tới trong trí nhớ của Tú Long. Hắn nói chuyện với anh vào mấy hôm trước, tên công tử đào hoa này muốn có được Tử Di của anh. Và sẽ nhất quyết không chịu dừng lại đến khi nào có được cô.
Anh nắm chặt bàn tay, trong đôi mắt lộ rõ sự lo lắng và tức giận. Dám cướp đi người con gái ấy, gan cậu quả thật cũng không nhỏ.
Nhà Tú Long quả thực không giàu cũng không nghèo, tài sản anh có chỉ là chiếc xe đạp địa hình. Ngồi trên chiếc xe đó, lại càng làm nổi bật dáng người cao, chuẩn không thua kém gì người mẫu.
Và khi đi tìm cô, anh đã dùng chiếc xe đó, bất chấp cái lạnh về đêm. Trên đường đi, điện thoại trong túi kêu liên hồi, là mẹ gọi, anh dừng lại, nói hôm nay hai người hơi mệt, muốn xin mẹ ngủ lại nhà bạn ở cạnh đó.
***
Ánh trăng nhẹ nhàng bao phủ căn biệt thự xa hoa trước mặt, anh đưa tay bấm chuông cửa ing ỏi. Mấy phút sau đã có một người phụ nữ trẻ nhanh nhẹn ra mở cửa. Hình như bị cậu phá giấc ngủ, tay còn đưa lên dụi dụi mắt, mồm ngáp ngắn ngáp dài.
- Cậu... cậu tìm ai?
- Mạnh Hạo có nhà không?
- Có... cậu chủ vừa mới về...
Anh vốn là người lịch sự nhưng không hiểu sao lần này lại bất kính với người khác, xông thẳng vào nhà Mạnh Hạo, mặc kệ sự ngăn cản của cô hầu gái.
- Cậu chủ có mang bạn gái về, nói không được ai tới làm phiền cậu ấy, mong cậu thông cảm!
Tú Long để ngoài tai những câu nói đó, thậm chí sự tức giận trong ánh mắt lại càng lộ rõ hơn. ''Bạn gái'' ư? Anh cười nhếch mép, trông vẻ mặt của lãng tử lúc này rất khó coi. Không hiền hòa, thư sinh như thường ngày nữa.
Cánh cửa phòng Mạnh Hạo bỗng nhiên bị mở toang, Mạnh Hạo chưa kịp định hình thì một bóng đen đã lao vút vào trong phòng, đèn phòng được bật sáng.
Chàng công tử bột đang nằm trên giường, tay phải ôm hờ một cô nàng mặt hoa da phấn. Không phải Tử Di. Thế này thì anh lại càng lo, cô không ở đây, thì ở đâu?
- Đêm hôm khuya khoắt, đến đòi người à? - Mạnh Hạo ngồi dựa vào thành giường, nói một cách châm biếm.
- Đã nhận lầm người, cho tôi xin lỗi! Hai người cứ tiếp tục đi.
Anh cười, quay người đi, loạng choạng như sắp ngã. Mạnh Hạo bỗng lao đến chặn đứng trước mặt anh.
- Nói một hai câu xong bỏ đi như thế là được sao? Nào, nói tôi nghe, nửa đêm nửa hôm cậu đến đây tìm ai?
Tú Long né tránh:
- Không phải việc của cậu!
- Tìm người tình? Không phải cậu đã có Tử Di rồi đó sao? Định phụ cô ấy? Nếu như vậy thì hãy báo cho tôi một tiếng!
Nắm đấm của Tú Long giáng mạnh vào bức tường phía sau lưng Mạnh Hạo. Anh chàng bất ngờ đờ người ra trong vài giây.
- Người nào mà có sức ảnh hưởng tới cậu lớn như vậy? Tìm Tử Di?
Tú Long không nói gì, đôi mắt không có lấy một tia ấm áp.
- Cô ấy quay lại phòng, lấy thứ gì đó rồi đi luôn mà... Cậu không thấy sao?
- Không thấy...
***
Nửa đêm trời bất chợt đổ mưa, anh định sẽ đi tìm cô, tìm đến khi nào thấy cô thì thôi. Nhưng mưa gió sấm chớp thế này, cô đang ở đâu? Không có anh ở bên cạnh thì ai sẽ che chở cho cô đây?
/48
|