Mối quan hệ giữa cha nuôi và Tuyết Liên - mẹ Tú Long cũng dần được hé mở. Bà ấy thường đến nhà cô chơi, thậm chí còn làm hết tất cả việc nhà giúp cô. Cô thường lăng xăng chạy quanh bà ấy để trò chuyện, hai người có vẻ rất tâm đầu ý hợp, cứ ở cạnh nhau là cười đùa vui vẻ. Cuộc sống của cô từ đó cũng bước sang trang mới.
- Tử Di, hãy gọi ta là mẹ. Có được không?
Cô bàng hoàng rồi ngạc nhiên, cô… có thể gọi một tiếng ''mẹ'' nữa ư? Nhìn Tử Di mắt mở to, mồm há hốc vì bất ngờ, bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, khẽ nở một nụ cười dịu dàng, xua tan cái lạnh lẽo của thời tiết mùa đông:
- Tại sao lại không chứ? Ta yêu ba con và yêu cả con.
Cô bé cười, một nụ cười ngây ngô và trong sáng.
- Mẹ… mẹ…
Câu nói nghe chập chững, ngại ngùng nhưng lại chất chứa bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu đau thương của một cô bé mười hai tuổi mồ côi mẹ.
Bà Tuyết Liên ôm đứa ''con gái nhỏ'' vào lòng, vỗ lưng cô nhè nhẹ:
- Mẹ không có con gái, từ nay con sẽ là con gái của mẹ. Con có thể tự do đi chơi, tự do ăn những gì con thích, và con sẽ được đi học trở lại.
Không biết tự bao giờ, vai áo của bà đã ướt đẫm nước mắt và bà cảm thấy thân hình nhỏ bé như chú chim non đang run rẩy trong lòng bà vô cùng đáng thương.
Tử Di không biết tại sao cha nuôi lại thay lòng đổi dạ nhanh đến thế? Mẹ cô mới mất được một năm thôi. Chẳng lẽ, ông ta không yêu mẹ cô nhiều như cô tưởng?
Nhưng… sau mấy tuần sống chung với người mẹ ''thứ hai'', cô đã tự mình trả lời câu hỏi đó. Bà Tuyết Liên có tính cách, phong cách nấu ăn na ná mẹ cô. Đặc biệt, bà vô cùng dịu dàng, hóm hỉnh, đôi khi còn pha chút hài hước. Bà là con người của sự lịch thiệp, nhã nhặn. Vẻ đẹp của bà không mặn mà nhưng vô cùng thanh thoát. Dáng người bà hơi gầy, cao dong dỏng hơn cô một cái đầu.
Từ khi có bà ở bên, cô còn không bị cha nuôi đánh đập. Ông ta thường dùng ánh mắt hung tợn để hăm dọa cô và khi đó cô thường nấp sau lưng bà Tuyết Liên, hằng mong bà che chở.
Và cũng thật là lạ, mỗi khi bà tỏ ra giận dỗi, trách móc thì cha nuôi bỗng tỏ ra dịu dàng đến bất thường, cô chỉ nhìn thấy vẻ dịu dàng của ông khi mẹ cô vẫn còn.
- Tử Di, từ mai con sẽ theo Tú Long đến trường, được không con?
- Con đồng ý, thưa mẹ!
Tối hôm đó, bà giúp cô chuẩn bị lại đồng phục, soạn lại sách vở. Cô cứ đứng yên một chỗ, như đang không tin vào những gì mình đang thấy.
Đêm cô nằm trong lòng bà ngủ, mắt chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, có vài ngôi sao sáng lấp lánh, xa xôi, mông lung….
~๑๑~
Bầu trời sáng nay trong xanh đến tuyệt vời, cô nheo mắt nhìn đám mây trắng đang bay lơ lửng phía trên đầu mình mà cười tít.
- Tử Di, lên đây anh chở đi học nào!
Cô tinh nghịch nhảy chân sáo đến cạnh xe đạp của Tú Long, nhìn anh rồi ngáo ngơ:
- Anh chở em ư? - Cô hơi ngại vì từ trước tới nay chưa bao giờ cô được tên con trai nào đèo cả.
- Tại sao lại không chứ? Anh to khỏe thế này mà lại không đủ sức chở em sao?
- Hì hì. Cô vừa cười vừa leo lên xe.
Tú Long là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi vậy mà đã cao gần một mét tám mươi. Đứng cạnh anh cô vô cùng nhỏ bé.
Gió thu thổi se lạnh, ngồi sau xe anh răng cô cứ va lập cập vào nhau. Tay anh bỗng đưa ra phía sau túm lấy tay cô, nhét nó vào túi áo của mình. Cô thấy rất ấm nên không ngại ngần để yên tay mình ở đó.
Có thể cô mới chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi nên không biết, Tú Long đối xử với cô khác với những cô gái ở xung quanh anh. Tâm hồn cô vẫn non nớt, chưa hiểu được tình yêu giữa trai gái là thứ tình cảm như thế nào. Cô chỉ biết Tú Long là người anh trai tốt bụng mà thôi.
Tới trường, anh chạy nhanh vào khu gửi xe rồi đuổi theo cái bóng dáng cô đơn kia, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé gầy đó, cúi xuống nói nhỏ:
- Để anh dẫn bé vào lớp!
Cô vui vẻ để anh cầm tay mình đi qua suốt ba cái cầu thang.
Bạn bè trong lớp rất yêu quý Tử Di nên khi cô nhập học lại cũng không có gì quá khó khăn. Họ không tỏ ra xa lánh cô bởi cô là đứa trẻ nghèo, là đứa mồ côi mẹ. Có lẽ người mẹ yêu quý đang dõi theo và phù hộ cho cô.
Buổi trưa hôm đó ngồi sau xe anh, cô hồn nhiên thao thao bất tuyệt về những chuyện buồn cười mới xảy ra trên lớp hôm nay. Đặc biệt, còn có chuyện cô đánh một bạn nam trong lớp và cô bị phạt đứng ở góc lớp. Anh nghe thấy liền trêu đùa:
- Nhìn em thấp bé nhẹ cân thế mà cũng đánh được người cơ à?
- Tại sao lại không? Nó dám chọc em vì em không có mẹ! Nó là thằng đầu tiên trong lớp dám tuyên chiến với em, em quyết không tha cho nó!
Bỗng cô vòng tay ra phía trước, ôm chặt lấy thắt lưng anh, thì thầm:
- Trời lạnh lắm, cho em ôm một tý nhé! Ngày xưa ngồi sau xe mẹ, em thường ôm mẹ như thế này… em quen rồi… Anh không thấy phiền chứ?
Năm, sáu giây sau Tú Long mới mở miệng trả lời:
- Không, em muốn ôm anh lúc nào cũng được. Đổi lại, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ôm em. Thỏa thuận như thế nhé! Ok!
Cô cười hì hì, tựa nhẹ đầu lên lưng anh, trông vẻ mặt cô lúc này thật yên bình.
Nhờ có bà Tuyết Liên và Tú Long, hạnh phúc đang dần quay đầu đi về phía cô.
Tối hôm đó, người anh trai của cô đã sang nhà, giảng bài, giúp cô làm bài tập tất cả các môn. Cô không hiểu chỗ nào liền lập tức hỏi lại, đôi chỗ ngốc nghếch quá thì bị anh kí đầu một nhát. Anh bày cô cách học thuộc sao cho hiệu quả nhất, nhớ lâu nhất. Rồi sau đó cô như một đứa trẻ lên ba, vòi vĩnh anh đọc cho cô nghe cuốn truyện cổ tích mà mình thích nhất.
Anh bảo cô lại gần rồi một tay ôm lấy cô, một tay giở cuốn truyện tranh.
- Ngày xửa ngày xưa có một nàng tên là Lọ lem……
Giọng anh kể chuyện nghe rất cuốn hút, cô vểnh tai nghe không sót một câu nào. Câu chuyện Lọ Lem và Hoàng tử cô đã đọc rất nhiều rồi nhưng không hiểu tại sao hôm nay nó lại hay hơn mọi ngày như thế.
Khi Tú Long đọc gần đến đoạn kết, cô nàng Tử Di đã ngoan ngoãn ngủ lại trên cánh tay anh. Anh bế cô lên giường, trong lúc đó, cái miệng xinh xắn của cô bỗng mở ra, cất tiếng nói nhỏ nhẹ, rất dễ nghe:
- Hoàng tử và Lọ lem có thực sự đến được với nhau không? Anh đọc tiếp đi…
- Đến được, họ sẽ tìm thấy nhau và yêu nhau. Họ sẽ ở bên nhau trọn đời, ở với nhau đến đầu bạc răng long…
- Em không tin…
Anh thơm nhẹ lên trán cô:
- Anh sẽ làm cho em tin.
- Tử Di, hãy gọi ta là mẹ. Có được không?
Cô bàng hoàng rồi ngạc nhiên, cô… có thể gọi một tiếng ''mẹ'' nữa ư? Nhìn Tử Di mắt mở to, mồm há hốc vì bất ngờ, bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, khẽ nở một nụ cười dịu dàng, xua tan cái lạnh lẽo của thời tiết mùa đông:
- Tại sao lại không chứ? Ta yêu ba con và yêu cả con.
Cô bé cười, một nụ cười ngây ngô và trong sáng.
- Mẹ… mẹ…
Câu nói nghe chập chững, ngại ngùng nhưng lại chất chứa bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu đau thương của một cô bé mười hai tuổi mồ côi mẹ.
Bà Tuyết Liên ôm đứa ''con gái nhỏ'' vào lòng, vỗ lưng cô nhè nhẹ:
- Mẹ không có con gái, từ nay con sẽ là con gái của mẹ. Con có thể tự do đi chơi, tự do ăn những gì con thích, và con sẽ được đi học trở lại.
Không biết tự bao giờ, vai áo của bà đã ướt đẫm nước mắt và bà cảm thấy thân hình nhỏ bé như chú chim non đang run rẩy trong lòng bà vô cùng đáng thương.
Tử Di không biết tại sao cha nuôi lại thay lòng đổi dạ nhanh đến thế? Mẹ cô mới mất được một năm thôi. Chẳng lẽ, ông ta không yêu mẹ cô nhiều như cô tưởng?
Nhưng… sau mấy tuần sống chung với người mẹ ''thứ hai'', cô đã tự mình trả lời câu hỏi đó. Bà Tuyết Liên có tính cách, phong cách nấu ăn na ná mẹ cô. Đặc biệt, bà vô cùng dịu dàng, hóm hỉnh, đôi khi còn pha chút hài hước. Bà là con người của sự lịch thiệp, nhã nhặn. Vẻ đẹp của bà không mặn mà nhưng vô cùng thanh thoát. Dáng người bà hơi gầy, cao dong dỏng hơn cô một cái đầu.
Từ khi có bà ở bên, cô còn không bị cha nuôi đánh đập. Ông ta thường dùng ánh mắt hung tợn để hăm dọa cô và khi đó cô thường nấp sau lưng bà Tuyết Liên, hằng mong bà che chở.
Và cũng thật là lạ, mỗi khi bà tỏ ra giận dỗi, trách móc thì cha nuôi bỗng tỏ ra dịu dàng đến bất thường, cô chỉ nhìn thấy vẻ dịu dàng của ông khi mẹ cô vẫn còn.
- Tử Di, từ mai con sẽ theo Tú Long đến trường, được không con?
- Con đồng ý, thưa mẹ!
Tối hôm đó, bà giúp cô chuẩn bị lại đồng phục, soạn lại sách vở. Cô cứ đứng yên một chỗ, như đang không tin vào những gì mình đang thấy.
Đêm cô nằm trong lòng bà ngủ, mắt chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, có vài ngôi sao sáng lấp lánh, xa xôi, mông lung….
~๑๑~
Bầu trời sáng nay trong xanh đến tuyệt vời, cô nheo mắt nhìn đám mây trắng đang bay lơ lửng phía trên đầu mình mà cười tít.
- Tử Di, lên đây anh chở đi học nào!
Cô tinh nghịch nhảy chân sáo đến cạnh xe đạp của Tú Long, nhìn anh rồi ngáo ngơ:
- Anh chở em ư? - Cô hơi ngại vì từ trước tới nay chưa bao giờ cô được tên con trai nào đèo cả.
- Tại sao lại không chứ? Anh to khỏe thế này mà lại không đủ sức chở em sao?
- Hì hì. Cô vừa cười vừa leo lên xe.
Tú Long là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi vậy mà đã cao gần một mét tám mươi. Đứng cạnh anh cô vô cùng nhỏ bé.
Gió thu thổi se lạnh, ngồi sau xe anh răng cô cứ va lập cập vào nhau. Tay anh bỗng đưa ra phía sau túm lấy tay cô, nhét nó vào túi áo của mình. Cô thấy rất ấm nên không ngại ngần để yên tay mình ở đó.
Có thể cô mới chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi nên không biết, Tú Long đối xử với cô khác với những cô gái ở xung quanh anh. Tâm hồn cô vẫn non nớt, chưa hiểu được tình yêu giữa trai gái là thứ tình cảm như thế nào. Cô chỉ biết Tú Long là người anh trai tốt bụng mà thôi.
Tới trường, anh chạy nhanh vào khu gửi xe rồi đuổi theo cái bóng dáng cô đơn kia, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé gầy đó, cúi xuống nói nhỏ:
- Để anh dẫn bé vào lớp!
Cô vui vẻ để anh cầm tay mình đi qua suốt ba cái cầu thang.
Bạn bè trong lớp rất yêu quý Tử Di nên khi cô nhập học lại cũng không có gì quá khó khăn. Họ không tỏ ra xa lánh cô bởi cô là đứa trẻ nghèo, là đứa mồ côi mẹ. Có lẽ người mẹ yêu quý đang dõi theo và phù hộ cho cô.
Buổi trưa hôm đó ngồi sau xe anh, cô hồn nhiên thao thao bất tuyệt về những chuyện buồn cười mới xảy ra trên lớp hôm nay. Đặc biệt, còn có chuyện cô đánh một bạn nam trong lớp và cô bị phạt đứng ở góc lớp. Anh nghe thấy liền trêu đùa:
- Nhìn em thấp bé nhẹ cân thế mà cũng đánh được người cơ à?
- Tại sao lại không? Nó dám chọc em vì em không có mẹ! Nó là thằng đầu tiên trong lớp dám tuyên chiến với em, em quyết không tha cho nó!
Bỗng cô vòng tay ra phía trước, ôm chặt lấy thắt lưng anh, thì thầm:
- Trời lạnh lắm, cho em ôm một tý nhé! Ngày xưa ngồi sau xe mẹ, em thường ôm mẹ như thế này… em quen rồi… Anh không thấy phiền chứ?
Năm, sáu giây sau Tú Long mới mở miệng trả lời:
- Không, em muốn ôm anh lúc nào cũng được. Đổi lại, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể ôm em. Thỏa thuận như thế nhé! Ok!
Cô cười hì hì, tựa nhẹ đầu lên lưng anh, trông vẻ mặt cô lúc này thật yên bình.
Nhờ có bà Tuyết Liên và Tú Long, hạnh phúc đang dần quay đầu đi về phía cô.
Tối hôm đó, người anh trai của cô đã sang nhà, giảng bài, giúp cô làm bài tập tất cả các môn. Cô không hiểu chỗ nào liền lập tức hỏi lại, đôi chỗ ngốc nghếch quá thì bị anh kí đầu một nhát. Anh bày cô cách học thuộc sao cho hiệu quả nhất, nhớ lâu nhất. Rồi sau đó cô như một đứa trẻ lên ba, vòi vĩnh anh đọc cho cô nghe cuốn truyện cổ tích mà mình thích nhất.
Anh bảo cô lại gần rồi một tay ôm lấy cô, một tay giở cuốn truyện tranh.
- Ngày xửa ngày xưa có một nàng tên là Lọ lem……
Giọng anh kể chuyện nghe rất cuốn hút, cô vểnh tai nghe không sót một câu nào. Câu chuyện Lọ Lem và Hoàng tử cô đã đọc rất nhiều rồi nhưng không hiểu tại sao hôm nay nó lại hay hơn mọi ngày như thế.
Khi Tú Long đọc gần đến đoạn kết, cô nàng Tử Di đã ngoan ngoãn ngủ lại trên cánh tay anh. Anh bế cô lên giường, trong lúc đó, cái miệng xinh xắn của cô bỗng mở ra, cất tiếng nói nhỏ nhẹ, rất dễ nghe:
- Hoàng tử và Lọ lem có thực sự đến được với nhau không? Anh đọc tiếp đi…
- Đến được, họ sẽ tìm thấy nhau và yêu nhau. Họ sẽ ở bên nhau trọn đời, ở với nhau đến đầu bạc răng long…
- Em không tin…
Anh thơm nhẹ lên trán cô:
- Anh sẽ làm cho em tin.
/48
|