Hạnh phúc của cô hiện giờ là sự tồn tại của anh. Nhưng bây giờ anh đi rồi, hạnh phúc cũng buông tay cô mà trôi xa...
Cô đang cố tỏ ra vui vẻ, cô đang cố gượng cười...
Khi có anh ở bên cạnh, anh vẫn thường chải tóc cho cô, nay anh đi rồi, cô đành tự mình chải tóc...
Khi có anh ở bên cạnh, anh vẫn thường tưới nước cho vườn hoa lưu ly, nay anh đi rồi, cô đành tự mình tưới cây...
Khi có anh...
Cô thôi không nghĩ nữa bởi nước mắt đã rơi. Tự bao giờ cô lại trở thành một người mau nước mắt như vậy? Cô đang nhớ anh ư?
Tiếng chuông điện thoại trong nhà bỗng kêu vang, tâm trí như bừng tỉnh, cô nhanh chân chạy vụt vào trong:
- Em đang làm gì thế? – Là anh, vẫn là chất giọng ấm áp làm yên lòng cô như mọi khi.
- Em... em đang nghịch linh tinh thôi! – Cô ấp úng.
- Đừng bày trò trêu trọc ai đấy, trêu anh là đủ rồi... À ừm... em có khỏe không? Không ốm đau bệnh tật gì đấy chứ?
- Tất nhiên là không rồi! Em khỏe lắm, không tin anh cứ hỏi mẹ mà xem! À, anh lên đó thi Đại học chưa? Bao giờ thì về? Mẹ nói anh chỉ ở đó hai ngày thôi mà, bây giờ đã sang ngày thứ ba rồi.
- Anh lên đây không phải để thi Đại học...
Anh bình tĩnh nói, chậm rãi từng từ một. Cô không thể nghe nhầm được, không thi Đại học thì anh lên đó làm gì?
Biết cô bị sốc, anh nói tiếp:
- Xin lỗi, đã không thể nói sự thật với em. Anh lên tỉnh Bạch Lăng có việc, không thể về ngay.
- Vậy bao giờ anh về? Một tuần hay hai tuần? – Cô gấp gáp hỏi.
- Có thể một năm hoặc... nhiều hơn!
Trong lòng cô nghe như có tiếng sầm rền vang, cô không tin vào chính đôi tai của mình, bàn tay cầm ống nghe điện thoại run rẩy:
- Sao lại đi lâu như thế? Anh không nhớ em à?
- Cô bé, anh nhớ chứ. Nhưng anh có việc cần phải làm, không thể ở đó mãi được. Chắc có lẽ khi anh về lại đó, em đã trở thành một thiếu nữ rồi!
Cổ họng cô nghẹn ứ, ngay từ đầu đã xác định anh mà đỗ Đại học sẽ phải xa anh. Nhưng ít nhất là khi anh thi xong, cô sẽ được ở bên anh thêm một thời gian, đằng này anh đi biệt luôn, chẳng để cho cô sướt mướt lần cuối.
- Vậy khi nào em nhớ anh, em có thể lên đó thăm anh không?
Đầu dây bên kia bỗng im ắng lạ thường, cô chột dạ.
- Cô bé hãy ngoan ngoãn ở nhà. Anh hứa sẽ trở về trong thời gian sớm nhất. Lên đây không được an toàn đâu! Vậy nhé, tạm biệt em!
Cô còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì anh đã tắt máy. Cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cô, mấy tiếng tút tút trong ống nghe điện thoại như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào lòng cô.
Và đó cũng là cuộc gọi cuối cùng từ anh. Từ đó cô không hề nghe tin tức gì về anh nữa.
Có mấy lần cô cũng gặng hỏi bà Tuyết Liên, thế nhưng bà ấy cứ ậm ừ mãi, không nói rõ cho cô biết. Tử Di rơi vào tình trạng chán nản, mãi mới chịu buông xuôi.
Gần đây cha nuôi có bớt dữ dằn hơn trước nhưng thi thoảng cô vẫn bị hưởng trọn mấy cái bạt tai đau điếng. Những lúc như thế, cô thường nhớ đến ánh mắt ấm áp của anh để khiến bản thân mạnh mẽ hơn.
- Tú Long à, đã nửa năm rồi...
Cô khẽ thì thầm với chính mình bên cạnh khung cửa sổ. Hôm nay trời có rất nhiều sao, không khí cũng thoáng đãng, dễ thở hơn nhiều. Cô lại nhớ anh, liệu anh có nhớ cô như cô nhớ anh không?
Còn anh chàng Mạnh Hạo kia, từ khi Tú Long đi anh ta cứ tưởng mình có cơ hội tiếp cận Tử Di, nào ngờ cũng bị cha mẹ ép đi học xa nhà.
***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc vườn hoa lưu ly lại trổ bông thơm ngát, đem đến cho Tử Di một thứ gì đó hơi mơ hồ, có lẽ đó là kỉ niệm. Hai năm trước, người nào đó đã đến và mang cho cô hạnh phúc. Hai năm sau, người đó không còn ở bên cô nữa và hạnh phúc cũng chẳng tồn tại.
Một nụ cười đẹp nhưng chất chứa bao nỗi buồn, Tử Di đã trở thành một thiếu nữ thực sự nhưng vẻ đẹp của cô không còn trong sáng tươi trẻ. Đó là một khuôn mặt luôn mang chút gì đó u buồn, yếu đuối nhưng vẫn vô cùng quyến rũ và thu hút.
Tử Di không còn sống với cha nuôi, ngôi nhà cô đang ở hiện giờ là nhà của bà Tuyết Liên.
Năm cô mười sáu tuổi cũng chính là lúc thân thể cô phát triển ngày một rõ rệt. Mặc dù cô đã mặc quần áo rộng để tránh ánh mắt soi mói lộ liễu của cha nuôi nhưng vẫn không thoát khỏi móng vuốt của ông ta.
Cái bàn tay dơ bẩn đó vẫn thường xuyên đánh Tử Di vậy mà bây giờ động chạm vào người cô lại nhẹ nhàng không tả xiết. Trong đêm tối, đôi mắt hau háu của ông ta sáng lên như một loài quỷ dữ. Cô khiếp đảm bật mình ngồi dậy, đáp gối vào người ông ta và hét lên:
- Cha nuôi! Cha vào phòng con giờ này để làm gì? Hôm nay con đã làm việc nhà rất chăm chỉ rồi mà? – Cô sợ hãi nói rõ từng chữ.
- Ngoan nào con gái, ban ngày làm việc nhà, vậy ban tối làm việc khác có được không?
- Khốn nạn! Đồ nhân cách thối tha! Tránh xa tôi ra!
Tử Di bất chấp tất cả để vùng dậy, cô cố chạy ra ngoài nhưng bị ông ta nắm chân kéo lại. Bàn tay đã cố bám vào một thứ gì đó nhưng vô vọng. Nước mắt yếu đuối trào ra trong tức khắc, cô nức nở van xin:
- Cha nuôi, con xin cha! Cha hãy tha cho con, con chỉ là một đứa trẻ!
Ông ta không nói gì, bàn tay vẫn đang tìm cách khống chế Tử Di dưới thân mình. Quần áo cô xộc xệch, đầu tóc rối bù, khuôn mặt chìm đắm trong nước mắt, giọng cô lạc đi:
- Mẹ ơi, cứu con, con không gượng nổi nữa rồi!
Tuy nhiên, cô hiểu rõ rằng cô có hét to đến mức nào đi nữa, vẫn không ai đến cứu cô cả. Cuộc đời cô từ nay sẽ chìm trong đêm tối, sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi vũng bùn lầy dơ bẩn này được.
Thế nhưng sự trinh trắng của cô vẫn không rơi vào tay cha nuôi. Bà Tuyết Liên thật sự là người mẹ thứ hai của cô, bà đã cứu cô vào cái đêm kinh khủng đó. Từ đó cô sống với bà, hai người tình cảm thắm thiết như mẹ con ruột thịt.
Có mấy lần cô nhìn lén được địa chỉ của Tú Long ở trong quyển sổ ghi chú của mẹ nuôi.
Cũng có mấy lần cô đi lên đó một mình nhưng lần nào cũng chỉ nhận được một câu trả lời:
- Tú Long nào? Ở đây không có ai tên như thế cả?!
Thế nhưng sự cố gắng của cô không phải không có kết quả, năm đó cô ngồi trước sảnh một khách sạn lớn, Tú Long ở trong khách sạn nhưng cô không rõ anh ở phòng nào.
Tối hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn đến đêm vẫn không có dấu hiệu dứt, Tử Di đã nhẫn nại chờ nhưng mãi vẫn không thấy anh.
- Cô là ai? Sao cứ đứng ở đây mãi thế? Có định vào thuê phòng không? – Người bảo vệ khách sạn cuối cùng cũng lên tiếng.
- Tôi... cho tôi đứng ở đây một lát nữa thôi! – Cô sốt ruột ngó nghiêng xung quanh.
Mắt cô bỗng sáng bừng nhìn vào chiếc xe ô tô con đang di chuyển đến gần khách sạn. Cửa xe ô tô bật mở, người lái xe chạy vội ra cầm ô che cho hai người nào đó từ trên xe bước xuống.
Thấp thoáng từ xa, cô thấy đó là một nam một nữ. Người con trai mặc đồ đen dáng dấp rất cao, rất chuẩn, người con gái đó thì không thua kém gì, bộ váy đỏ cô mặc trên người đã tôn lên từng đường cong vô cùng quyến rũ. Tóm lại họ sánh bước bên nhau vô cùng hoàn hảo.
Chiếc ô trên tay người con trai từ đầu đến cuối đều nghiêng hơn một nửa về phía người con gái, mưa khiến bả vai, tóc với lưng của anh ta ướt đẫm một mảng. Ánh đèn của khách sạn đã khiến cô nhìn rõ những điều đó và tất nhiên không loại trừ khuôn mặt của họ.
Cô đứng sau một lùm cây, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, nước mắt hòa lẫn với nước mưa khiến cô không thể phân biệt được mình đã khóc nhiều như thế nào, chỉ biết lúc đó trái tim cô đau tê tái, cõi lòng cô như đang dần héo rũ:
- Tú Long, tạm biệt! – Nói một câu ngắn gọn, cô nhẹ nhàng quay người bước đi.
Dưới cơn mưa lạnh lẽo, Tử Di bước đi như một người vô hồn, cô đã mất đi anh rồi, một người mà cô yêu quý lại bỏ cô mà đi.
Cũng kể từ đó, cô đã thôi kiếm tìm anh, cô đã để anh vào một góc khuất nào đó trong trái tim và coi đó như một kỉ niệm đẹp. Cô dần trở thành một cô gái lạnh lùng, vô cảm. Không ai có thể chiếm được tình yêu trong cô ngoại trừ anh.
Cô đang cố tỏ ra vui vẻ, cô đang cố gượng cười...
Khi có anh ở bên cạnh, anh vẫn thường chải tóc cho cô, nay anh đi rồi, cô đành tự mình chải tóc...
Khi có anh ở bên cạnh, anh vẫn thường tưới nước cho vườn hoa lưu ly, nay anh đi rồi, cô đành tự mình tưới cây...
Khi có anh...
Cô thôi không nghĩ nữa bởi nước mắt đã rơi. Tự bao giờ cô lại trở thành một người mau nước mắt như vậy? Cô đang nhớ anh ư?
Tiếng chuông điện thoại trong nhà bỗng kêu vang, tâm trí như bừng tỉnh, cô nhanh chân chạy vụt vào trong:
- Em đang làm gì thế? – Là anh, vẫn là chất giọng ấm áp làm yên lòng cô như mọi khi.
- Em... em đang nghịch linh tinh thôi! – Cô ấp úng.
- Đừng bày trò trêu trọc ai đấy, trêu anh là đủ rồi... À ừm... em có khỏe không? Không ốm đau bệnh tật gì đấy chứ?
- Tất nhiên là không rồi! Em khỏe lắm, không tin anh cứ hỏi mẹ mà xem! À, anh lên đó thi Đại học chưa? Bao giờ thì về? Mẹ nói anh chỉ ở đó hai ngày thôi mà, bây giờ đã sang ngày thứ ba rồi.
- Anh lên đây không phải để thi Đại học...
Anh bình tĩnh nói, chậm rãi từng từ một. Cô không thể nghe nhầm được, không thi Đại học thì anh lên đó làm gì?
Biết cô bị sốc, anh nói tiếp:
- Xin lỗi, đã không thể nói sự thật với em. Anh lên tỉnh Bạch Lăng có việc, không thể về ngay.
- Vậy bao giờ anh về? Một tuần hay hai tuần? – Cô gấp gáp hỏi.
- Có thể một năm hoặc... nhiều hơn!
Trong lòng cô nghe như có tiếng sầm rền vang, cô không tin vào chính đôi tai của mình, bàn tay cầm ống nghe điện thoại run rẩy:
- Sao lại đi lâu như thế? Anh không nhớ em à?
- Cô bé, anh nhớ chứ. Nhưng anh có việc cần phải làm, không thể ở đó mãi được. Chắc có lẽ khi anh về lại đó, em đã trở thành một thiếu nữ rồi!
Cổ họng cô nghẹn ứ, ngay từ đầu đã xác định anh mà đỗ Đại học sẽ phải xa anh. Nhưng ít nhất là khi anh thi xong, cô sẽ được ở bên anh thêm một thời gian, đằng này anh đi biệt luôn, chẳng để cho cô sướt mướt lần cuối.
- Vậy khi nào em nhớ anh, em có thể lên đó thăm anh không?
Đầu dây bên kia bỗng im ắng lạ thường, cô chột dạ.
- Cô bé hãy ngoan ngoãn ở nhà. Anh hứa sẽ trở về trong thời gian sớm nhất. Lên đây không được an toàn đâu! Vậy nhé, tạm biệt em!
Cô còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì anh đã tắt máy. Cảm giác hụt hẫng bao trùm lấy cô, mấy tiếng tút tút trong ống nghe điện thoại như một mũi tên sắc nhọn đâm thẳng vào lòng cô.
Và đó cũng là cuộc gọi cuối cùng từ anh. Từ đó cô không hề nghe tin tức gì về anh nữa.
Có mấy lần cô cũng gặng hỏi bà Tuyết Liên, thế nhưng bà ấy cứ ậm ừ mãi, không nói rõ cho cô biết. Tử Di rơi vào tình trạng chán nản, mãi mới chịu buông xuôi.
Gần đây cha nuôi có bớt dữ dằn hơn trước nhưng thi thoảng cô vẫn bị hưởng trọn mấy cái bạt tai đau điếng. Những lúc như thế, cô thường nhớ đến ánh mắt ấm áp của anh để khiến bản thân mạnh mẽ hơn.
- Tú Long à, đã nửa năm rồi...
Cô khẽ thì thầm với chính mình bên cạnh khung cửa sổ. Hôm nay trời có rất nhiều sao, không khí cũng thoáng đãng, dễ thở hơn nhiều. Cô lại nhớ anh, liệu anh có nhớ cô như cô nhớ anh không?
Còn anh chàng Mạnh Hạo kia, từ khi Tú Long đi anh ta cứ tưởng mình có cơ hội tiếp cận Tử Di, nào ngờ cũng bị cha mẹ ép đi học xa nhà.
***
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc vườn hoa lưu ly lại trổ bông thơm ngát, đem đến cho Tử Di một thứ gì đó hơi mơ hồ, có lẽ đó là kỉ niệm. Hai năm trước, người nào đó đã đến và mang cho cô hạnh phúc. Hai năm sau, người đó không còn ở bên cô nữa và hạnh phúc cũng chẳng tồn tại.
Một nụ cười đẹp nhưng chất chứa bao nỗi buồn, Tử Di đã trở thành một thiếu nữ thực sự nhưng vẻ đẹp của cô không còn trong sáng tươi trẻ. Đó là một khuôn mặt luôn mang chút gì đó u buồn, yếu đuối nhưng vẫn vô cùng quyến rũ và thu hút.
Tử Di không còn sống với cha nuôi, ngôi nhà cô đang ở hiện giờ là nhà của bà Tuyết Liên.
Năm cô mười sáu tuổi cũng chính là lúc thân thể cô phát triển ngày một rõ rệt. Mặc dù cô đã mặc quần áo rộng để tránh ánh mắt soi mói lộ liễu của cha nuôi nhưng vẫn không thoát khỏi móng vuốt của ông ta.
Cái bàn tay dơ bẩn đó vẫn thường xuyên đánh Tử Di vậy mà bây giờ động chạm vào người cô lại nhẹ nhàng không tả xiết. Trong đêm tối, đôi mắt hau háu của ông ta sáng lên như một loài quỷ dữ. Cô khiếp đảm bật mình ngồi dậy, đáp gối vào người ông ta và hét lên:
- Cha nuôi! Cha vào phòng con giờ này để làm gì? Hôm nay con đã làm việc nhà rất chăm chỉ rồi mà? – Cô sợ hãi nói rõ từng chữ.
- Ngoan nào con gái, ban ngày làm việc nhà, vậy ban tối làm việc khác có được không?
- Khốn nạn! Đồ nhân cách thối tha! Tránh xa tôi ra!
Tử Di bất chấp tất cả để vùng dậy, cô cố chạy ra ngoài nhưng bị ông ta nắm chân kéo lại. Bàn tay đã cố bám vào một thứ gì đó nhưng vô vọng. Nước mắt yếu đuối trào ra trong tức khắc, cô nức nở van xin:
- Cha nuôi, con xin cha! Cha hãy tha cho con, con chỉ là một đứa trẻ!
Ông ta không nói gì, bàn tay vẫn đang tìm cách khống chế Tử Di dưới thân mình. Quần áo cô xộc xệch, đầu tóc rối bù, khuôn mặt chìm đắm trong nước mắt, giọng cô lạc đi:
- Mẹ ơi, cứu con, con không gượng nổi nữa rồi!
Tuy nhiên, cô hiểu rõ rằng cô có hét to đến mức nào đi nữa, vẫn không ai đến cứu cô cả. Cuộc đời cô từ nay sẽ chìm trong đêm tối, sẽ mãi mãi không thể thoát khỏi vũng bùn lầy dơ bẩn này được.
Thế nhưng sự trinh trắng của cô vẫn không rơi vào tay cha nuôi. Bà Tuyết Liên thật sự là người mẹ thứ hai của cô, bà đã cứu cô vào cái đêm kinh khủng đó. Từ đó cô sống với bà, hai người tình cảm thắm thiết như mẹ con ruột thịt.
Có mấy lần cô nhìn lén được địa chỉ của Tú Long ở trong quyển sổ ghi chú của mẹ nuôi.
Cũng có mấy lần cô đi lên đó một mình nhưng lần nào cũng chỉ nhận được một câu trả lời:
- Tú Long nào? Ở đây không có ai tên như thế cả?!
Thế nhưng sự cố gắng của cô không phải không có kết quả, năm đó cô ngồi trước sảnh một khách sạn lớn, Tú Long ở trong khách sạn nhưng cô không rõ anh ở phòng nào.
Tối hôm ấy trời đổ cơn mưa lớn đến đêm vẫn không có dấu hiệu dứt, Tử Di đã nhẫn nại chờ nhưng mãi vẫn không thấy anh.
- Cô là ai? Sao cứ đứng ở đây mãi thế? Có định vào thuê phòng không? – Người bảo vệ khách sạn cuối cùng cũng lên tiếng.
- Tôi... cho tôi đứng ở đây một lát nữa thôi! – Cô sốt ruột ngó nghiêng xung quanh.
Mắt cô bỗng sáng bừng nhìn vào chiếc xe ô tô con đang di chuyển đến gần khách sạn. Cửa xe ô tô bật mở, người lái xe chạy vội ra cầm ô che cho hai người nào đó từ trên xe bước xuống.
Thấp thoáng từ xa, cô thấy đó là một nam một nữ. Người con trai mặc đồ đen dáng dấp rất cao, rất chuẩn, người con gái đó thì không thua kém gì, bộ váy đỏ cô mặc trên người đã tôn lên từng đường cong vô cùng quyến rũ. Tóm lại họ sánh bước bên nhau vô cùng hoàn hảo.
Chiếc ô trên tay người con trai từ đầu đến cuối đều nghiêng hơn một nửa về phía người con gái, mưa khiến bả vai, tóc với lưng của anh ta ướt đẫm một mảng. Ánh đèn của khách sạn đã khiến cô nhìn rõ những điều đó và tất nhiên không loại trừ khuôn mặt của họ.
Cô đứng sau một lùm cây, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, nước mắt hòa lẫn với nước mưa khiến cô không thể phân biệt được mình đã khóc nhiều như thế nào, chỉ biết lúc đó trái tim cô đau tê tái, cõi lòng cô như đang dần héo rũ:
- Tú Long, tạm biệt! – Nói một câu ngắn gọn, cô nhẹ nhàng quay người bước đi.
Dưới cơn mưa lạnh lẽo, Tử Di bước đi như một người vô hồn, cô đã mất đi anh rồi, một người mà cô yêu quý lại bỏ cô mà đi.
Cũng kể từ đó, cô đã thôi kiếm tìm anh, cô đã để anh vào một góc khuất nào đó trong trái tim và coi đó như một kỉ niệm đẹp. Cô dần trở thành một cô gái lạnh lùng, vô cảm. Không ai có thể chiếm được tình yêu trong cô ngoại trừ anh.
/48
|