Buổi quay phim vì nhiều lý do mà kéo dài đến tận tối.
Chị Nhã Đình đề nghị đưa cô về nhưng cô đã từ chối với lý do muốn đi dạo một lúc cho đầu óc được thoải mái.
Phương Ly cứ thế bước đi, thân hình nhỏ bé, bóng dáng cô độc len lỏi giữa dòng người vội vã, thỉnh thoảng đưa mắt mơ màng nhìn dãy đèn đường như những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh xung quanh.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, đều là những chuyện khiến cô muốn quên đi.
Đầu tiên là nhìn thấy Lâm Hạo ôm một người con gái khác, thứ hai là sự sỉ nhục và cái tát của Tôn Hiểu Nhi, thứ ba là…
Giang Tuấn…
Chuyện thứ ba là chuyện cô muốn quên đi nhất, nhưng suốt từ chiều đến giờ, mỗi khi nhắm mặt lại, gương mặt anh tuấn ấy cùng những lời anh nói lúc trưa lại hiện ra.
Cô tuyệt tình bảo giữa cô và anh chưa từng có bắt đầu thực ra chỉ là nói dối.
Quả thực…cô đã từng thích anh.
Nhưng có một số chuyện giống như vận mệnh đã an bài, cũng như cô đối với sự lựa chọn của mình lúc này không hề có chút hối hận nào.
Chỉ có cảm giác bất an không hiểu do đâu.
Mãi suy nghĩ khiến Phương Ly quên đi tín hiệu đèn giao thông vẫn đang đỏ nhấp nháy, cứ thế băng qua đường
Kít....kít....kít !!!!
Đèn xe sáng choang chiếu thẳng tới, trước mắt cô mờ ảo, tay chân cứng đờ không thể cử động được chỉ biết nhắm mắt chờ đợi điều khủng khiếp đến với mình.
Đột nhiên có một bóng dáng đã lao ra giữ chặt lấy cô kéo ngược lại về phía mình, chiếc xe cũng kịp thắng lại.
Cô mở mắt, nhận thức được việc vừa xảy ra, vòng hai tay qua người anh rồi cứ thế ôm chặt lấy
- Lâm Hạo, em xin lỗi…xin lỗi anh…
- Được rồi, không cần xin lỗi, lần sau em đừng bất cẩn như vậy nữa, qua đường phải nhớ quan sát thật kĩ…
Thật ra cô còn muốn xin lỗi vì hôm nay đã nói dối anh rằng đi gặp một người bạn cấp hai, xin lỗi vì đã để người con trai khác ôm mình rất lâu, xin lỗi vì lúc nào cũng làm anh lo lắng.
- Nhưng sao…anh lại ở đây ? - Anh dìu cô vào lề, lúc này cô đã lấy lại bình tĩnh, không khỏi thắc mắc
- Ở nhà có một mình buồn quá anh định hẹn Lăng Thiếu Dương đi dạo nhưng cậu ta bận đi với bạn em rồi nên anh đi một mình, may mắn là gặp được em.
Còn một câu anh không nói, là khi đó, cả con phố có muôn vạn người nhưng anh chỉ nhìn thấy mình cô, thứ ánh sáng duy nhất bao phủ lên cuộc sống tăm tối bấy lâu nay của anh.
Tự nhiên sóng mũi của Phương Ly cảm thấy cay cay.
Cô còn phải xin lỗi vì đã thất hứa sẽ ăn cơm cùng anh, xin lỗi vì lại để anh cô độc một mình trong căn biệt thự lạnh lẽo...
Sau này sẽ không thế nữa đâu.
Bất chợt nhận ra một thứ rất quen thuộc, xoay đầu nhìn cảnh tượng phía xa
- Anh có biết nơi này không ? - Cô phấn khởi chỉ tay về đằng trước
- Ở thành phố này có ai không biết nó chứ - quảng trường Hy Vọng.
- Vậy anh có biết tại sao lại đặt tên là Hy Vọng không ?
- Em nói xem ! - Anh cảm thấy cô đang muốn giải thích
- Đó là bởi vì…nó là hy vọng của rất nhiều rất nhiều người. Có rất nhiều ngôi sao cố gắng cả đời cũng chỉ mong một lần đứng ở đây, được tỏa sáng rực rỡ, được tất cả mọi người biết đến và thừa nhận năng lực của mình, được trọn vẹn tình yêu với âm nhạc.
- Trong số những người đó có em đúng không ?
- Phải. - Cô kiên định gật đầu, trong mắt lấp lánh ngàn ánh sao sáng rực, những ngôi sao trên trời cao kia tụ lại cũng không sáng bằng, đẹp bằng
Chuyện xảy ra lúc sáng đúng là làm cho cô có một chút lung lạc nhưng giờ thì hết rồi.
- Vậy thì sau này…anh sẽ giúp em thực hiện ước mơ đó.
- Ừ. - Cô thuận miệng trả lời, vẫn đắm chìm trong giấc mộng về sân khấu lớn trước mắt
Chuyện tương lai, ai có thể nói trước được.
Giống như biết đâu có một ngày giấc mơ tưởng chừng như hoang đường đó có thể trở thành sự thật, nhưng anh không còn đứng bên cạnh cô nữa…
- Này, em…trang điểm à ?
Lâm Hạo đưa ngón tay vén mái tóc dày xõa tung của qua sau tai.
Phương Ly thật thót người, thật ra là do vết tát của Tôn Hiểu Nhi để lại quá đỏ nên cô buộc phải nhờ một chị trong trường quay trang điểm cho mình, dậm thêm phấn dày để che đi.
Hy vọng là anh không nhận ra.
- Haha, bạn em học trang điểm lấy em ra làm chuột bạch. Trông thế nào, có kì lắm không ?
Ánh sáng mờ ảo, lấp lánh dịu dàng hắt làm nổi bật gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, làn da trắng mịn như ngà, hàng lông mi vừa dài vừa cong, bờ môi đỏ rực mềm mại, cộng thêm thân hình mảnh mai kiều diễm.
Cô đẹp như một một thiên thần không thuộc về thế gian này, nhưng lại mãnh liệt khắc sâu vào trái tim anh, khiến anh chỉ muốn cô thuộc về duy nhất một mình anh.
Dự cảm nhất định không sai…
Tương lai, cô nhất định sẽ lột xác biến thành con thiên nga xinh đẹp, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người con trai khác không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, quấy nhiễu cô, thậm chí tìm cách cướp cô đi khỏi tay anh.
Mới phút trước còn hứa sẽ giúp cô gia nhập làng giải trí, bây giờ có phải anh đang hối hận không ?
Sao anh có thể có suy nghĩ ích kỉ như vậy ?
- Này, sao anh không nói gì thế ? Lẽ nào xấu đến mức không nói nên lời luôn ?
- Em có thể trang điểm, nhưng không được để người khác nhìn thấy em trong bộ dạng này ! - Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô có đôi chút rùng mình
Phương Ly ngớ người
Lâm đại nhân, anh ra gió nhiều quá nên bị sốt à, không để người ta thấy thế thì trang điểm làm gì ???
Mà nói thế thì chắc là xấu rồi ‼!
- Phải rồi, em…có cái này muốn đưa cho anh, mấy hôm nay không hiểu trời xui đất khiến sao mà em lại quên mất nó, một vật quan trọng như vậy…xin…xin lỗi anh…
Phương Ly rối rít lấy vật thể bé nhỏ trong túi xách mang theo ra…
Tia sáng lấp lánh trong màn đêm
Cô mong ngóng chờ đợi sự vui sướng như một đứa trẻ hiện ra trên gương mặt anh nhưng đáng tiếc…
- Gì vậy ? Không lẽ…em định mua nhẫn để cầu hôn anh ?
Là một câu nói đùa nhưng Phương Ly không thể nở lấy một nụ cười, chỉ có sự hoảng hốt
- Anh…nó là nhẫn của mẹ anh mà, anh không nhận ra sao ?
- Nhẫn của mẹ anh ? Không phải ! - Lâm Hạo dứt khoát, sắc mặt nghiêm trọng - Là ai nói với em như thế ?
- Không thể nào, Giang Tuấn đã bảo đây đúng là nhẫn của mẹ anh, chỉ cần em chấp nhận điều kiện của anh ấy thì… - Phương Ly nhắm mắt lại, không muốn nói thêm gì nữa nước mắt cô cứ vô thức trào ra khỏi khoé mi
Bị gạt rồi…
Cô như thế mà bị người ta gạt rồi…
Suýt chút nữa thì làm ra chuyện có lỗi với anh.
- Em chấp nhận điều kiện gì của cậu ta ? - Anh tóm mạnh lấy tay cô gương mặt càng thêm lạnh lùng như đóng băng
- Em xin lỗi, là em quá ngốc…em…
Lâm Hạo dán chặt mắt vào cô, ngực anh đau nhói từng cơn, dường như có một tảng đá lớn đè lên nặng trịch, không thể thở được, trái tim như muốn nổ tung..
Anh thật ngốc, như thế mà lại bị mắc bẫy của cậu ta rồi trách lầm cô…
Dùng những lời lẽ đay điếng khó nghe rồi còn cả hành động đó…
Anh dang rộng cánh tay nhẹ nhàng ôm cô đang nức nở vào lòng, hôn lên mái tóc đen dày của cô
- Em ngốc lắm, nhưng người nên nói xin lỗi phải là anh. Sau này, tuyệt đối không được chấp nhận bất kì yêu cầu gì của cậu ta nữa. Anh có thể không cần chiếc nhẫn đó nhưng anh không thể mất đi em.
Phương Ly run run khép đôi bờ mi.
Cô sẽ không bao giờ phản bội anh, không bao giờ chia xa anh.
Chỉ cần, anh mãi yêu thương cô như giây phút này là đủ.
………………………………….
Cũng đêm hôm ấy, dưới cùng một bầu trời
Trái ngược với khung cảnh lãng mạn muôn vàn ánh sao lấp lánh ngoài kia, Giang Tuấn lười biếng ngồi trong quán bar nằm giữa trung tâm thành phố.
Thứ ánh sáng đủ màu lập loè chớp tắt lạnh lẽo chiếu trên gương mặt anh tuấn, lạnh lùng của anh.
Bàn tay nhẹ nâng chiếc cốc thuỷ tinh lên, vị cay của rượu như đốt cháy cổ họng kéo dài xuống tận lồng ngực, nhưng cảm giác này chẳng làm sao sánh bằng những lời nói tuyệt tình của cô lúc trưa.
Giờ này ắt hẳn cô cùng cậu ta đang hạnh phúc lắm
Còn anh…
Cho dù có uống cạn sạch rượu nơi đây, cho dù có biến mình ra bộ dạng nào thì cô cũng chẳng để tâm.
Giang Tuấn tự cười chính mình, mục đích cô xuất hiện trên thế giới này là để hành hạ anh đúng không ?
Ở góc khác một cô gái với đôi mắt xinh đẹp hướng về phía anh bước đến.
Từ lúc anh bước vào cô đã chú ý nhưng chần chừ nãy giờ mới dám lại gần.
- Giang thiếu gia, cho hỏi anh là Giang thiếu gia đúng không ? - Cô gái chầm chậm cất tiếng
Mắt anh không liếc nhìn lên lấy một cái, giọng lạnh như băng tuyết
- Nơi này có ai không biết tôi, đừng giở trò tiếp cận nữa, tôi không có hứng với con gái ở đây !
- Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải ý đó, anh nhìn thử xem có nhận ra tôi không ?
- Tôi bảo là cô đi ngay…
- Đúng thật là anh rồi !
- Là cô…
…………….
Ánh nắng vàng nhạt trải dài khắp mặt đất, sưởi ấm vạn vật muôn cây sau một đêm lạnh giá bởi cơn mưa rào dai dẳng.
Lâm Hạo cùng Phương Ly nắm tay bước vào văn phòng hội học sinh mặc cho ánh nhìn khó chịu của mọi người.
Lúc đang họp được khoảng nửa tiếng có một nữ sinh bước vào cầm theo một hộp quà màu hồng, là Sandy trợ lý của Nhã Đình.
- Chị Đình, có người tặng chị cái này bảo phải mở ra trước 8h, em quên mất.
Nhã Đình xin phép mọi người rồi đặt hộp quà lên bàn, từ từ mở ra, chắc là quà từ fans hâm mộ.
- Á…….
Một tiếng la thất thanh từ Nhã Đình khiến mọi người sững sốt bật dậy khỏi chỗ ngồi bu lại xung quanh, kể cả Lâm Hạo và Giang Tuấn, những nữ sinh khác cũng không ngừng la to, trong hộp quà đó là một con búp bê bị chém tơi tả dính đầy máu, ai thấy cũng khiếp sợ
Nhã Đình run rẩy đưa hai tay che mặt lại sau đó chạy đến ôm chặt lấy Lâm Hạo trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Lâm Hạo cũng bị làm cho bất ngờ nhưng trong trường hợp này không còn cách nào khác, đành đứng yên cho Nhã Đình ôm lấy mình, ánh mắt anh hướng về Phương Ly.
- Hội trưởng, hay anh đưa chị Đình đến phòng y tế đi. - Sandy gợi ý, trong lòng mừng thầm vì mọi thứ đều như mong muốn
- Phải đó hội trưởng. - HS1
- Chị ấy đang rất hoảng sợ, không thể họp tiếp được đâu ! -HS2
- Giang Tuấn cậu…
- Anh đưa em đi đi, xin anh đấy.
Lâm Hạo định mở miệng nhờ Giang Tuấn thì Nhã Đình vẻ mặt sợ hãi ngước lên thều thào cầu xin anh
Giọng cô nhẹ như những bông tuyết chờn vờn bay lượn trong không khí.
Lâm Hạo như bị dồn vào thế kẹt, nếu bây giờ anh bỏ tay cô gái này ra trong tình cảnh này thì sẽ là rất là độc ác, nhưng nếu không bỏ thì…mong là Phương Ly sẽ không nghĩ gì.
Khi cả hai bóng dáng đó vụt qua mặt cô, cảm giác đau xót lại tràn ngập trong lồng ngực và tâm trí.
Mặc dù biết đó chỉ là bất đắc dĩ, nhưng trái tim cô vẫn…
Buổi họp đến đó là kết thúc. Ngồi trong lớp học nhưng cảnh tượng khi nãy vẫn lửng lơ trong tâm trí Phương Ly.
Khó chịu quá, càng khó chịu hơn khi hai người họ đứng bên cạnh nhau lại hài hòa xứng đôi đến vậy, cứ như trời sinh một cặp.
Khoan đã, nghĩ bậy bạ gì thế này ?
Với lại, chị Nhã Đình là chị em tốt của cô, sao lại có thể có suy nghĩ đó ?
Phương Ly, mày thật ích kỉ…
……………………
Phương Ly xuống cănteen ngồi uống nước với Ngọc Mai, trong lòng rất phiền não.
Mọi người xung quanh cứ tủm tỉm cười, lấy tay che miệng, chỉ trỏ vào cô rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại, chuyện gì vậy trời ?
Lúc cô và Lâm Hạo mới công khai yêu nhau họ cũng bàn tán ầm ĩ cả lên nhưng từ khi Lưu Nhã Đình đến An Hoa họ chuyển đề tài không nói đến cô nữa. Sao hôm nay đột nhiên quay lại cô rồi.
- Ngọc Mai, có chuyện gì vậy hả ?
- Ai mà biết ? Mà mình để ý nãy giờ sao ai cũng cầm điện thoại hết vậy? - Ngọc Mai quay đầu lại nhìn xung quanh
- Bạn Phương Ly này, cậu bị cắm sừng mà còn ngồi đây thảnh thơi được sao ?
- Cái gì???? - Phương Ly cùng Ngọc Mai đồng thanh
Chị Nhã Đình đề nghị đưa cô về nhưng cô đã từ chối với lý do muốn đi dạo một lúc cho đầu óc được thoải mái.
Phương Ly cứ thế bước đi, thân hình nhỏ bé, bóng dáng cô độc len lỏi giữa dòng người vội vã, thỉnh thoảng đưa mắt mơ màng nhìn dãy đèn đường như những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh xung quanh.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, đều là những chuyện khiến cô muốn quên đi.
Đầu tiên là nhìn thấy Lâm Hạo ôm một người con gái khác, thứ hai là sự sỉ nhục và cái tát của Tôn Hiểu Nhi, thứ ba là…
Giang Tuấn…
Chuyện thứ ba là chuyện cô muốn quên đi nhất, nhưng suốt từ chiều đến giờ, mỗi khi nhắm mặt lại, gương mặt anh tuấn ấy cùng những lời anh nói lúc trưa lại hiện ra.
Cô tuyệt tình bảo giữa cô và anh chưa từng có bắt đầu thực ra chỉ là nói dối.
Quả thực…cô đã từng thích anh.
Nhưng có một số chuyện giống như vận mệnh đã an bài, cũng như cô đối với sự lựa chọn của mình lúc này không hề có chút hối hận nào.
Chỉ có cảm giác bất an không hiểu do đâu.
Mãi suy nghĩ khiến Phương Ly quên đi tín hiệu đèn giao thông vẫn đang đỏ nhấp nháy, cứ thế băng qua đường
Kít....kít....kít !!!!
Đèn xe sáng choang chiếu thẳng tới, trước mắt cô mờ ảo, tay chân cứng đờ không thể cử động được chỉ biết nhắm mắt chờ đợi điều khủng khiếp đến với mình.
Đột nhiên có một bóng dáng đã lao ra giữ chặt lấy cô kéo ngược lại về phía mình, chiếc xe cũng kịp thắng lại.
Cô mở mắt, nhận thức được việc vừa xảy ra, vòng hai tay qua người anh rồi cứ thế ôm chặt lấy
- Lâm Hạo, em xin lỗi…xin lỗi anh…
- Được rồi, không cần xin lỗi, lần sau em đừng bất cẩn như vậy nữa, qua đường phải nhớ quan sát thật kĩ…
Thật ra cô còn muốn xin lỗi vì hôm nay đã nói dối anh rằng đi gặp một người bạn cấp hai, xin lỗi vì đã để người con trai khác ôm mình rất lâu, xin lỗi vì lúc nào cũng làm anh lo lắng.
- Nhưng sao…anh lại ở đây ? - Anh dìu cô vào lề, lúc này cô đã lấy lại bình tĩnh, không khỏi thắc mắc
- Ở nhà có một mình buồn quá anh định hẹn Lăng Thiếu Dương đi dạo nhưng cậu ta bận đi với bạn em rồi nên anh đi một mình, may mắn là gặp được em.
Còn một câu anh không nói, là khi đó, cả con phố có muôn vạn người nhưng anh chỉ nhìn thấy mình cô, thứ ánh sáng duy nhất bao phủ lên cuộc sống tăm tối bấy lâu nay của anh.
Tự nhiên sóng mũi của Phương Ly cảm thấy cay cay.
Cô còn phải xin lỗi vì đã thất hứa sẽ ăn cơm cùng anh, xin lỗi vì lại để anh cô độc một mình trong căn biệt thự lạnh lẽo...
Sau này sẽ không thế nữa đâu.
Bất chợt nhận ra một thứ rất quen thuộc, xoay đầu nhìn cảnh tượng phía xa
- Anh có biết nơi này không ? - Cô phấn khởi chỉ tay về đằng trước
- Ở thành phố này có ai không biết nó chứ - quảng trường Hy Vọng.
- Vậy anh có biết tại sao lại đặt tên là Hy Vọng không ?
- Em nói xem ! - Anh cảm thấy cô đang muốn giải thích
- Đó là bởi vì…nó là hy vọng của rất nhiều rất nhiều người. Có rất nhiều ngôi sao cố gắng cả đời cũng chỉ mong một lần đứng ở đây, được tỏa sáng rực rỡ, được tất cả mọi người biết đến và thừa nhận năng lực của mình, được trọn vẹn tình yêu với âm nhạc.
- Trong số những người đó có em đúng không ?
- Phải. - Cô kiên định gật đầu, trong mắt lấp lánh ngàn ánh sao sáng rực, những ngôi sao trên trời cao kia tụ lại cũng không sáng bằng, đẹp bằng
Chuyện xảy ra lúc sáng đúng là làm cho cô có một chút lung lạc nhưng giờ thì hết rồi.
- Vậy thì sau này…anh sẽ giúp em thực hiện ước mơ đó.
- Ừ. - Cô thuận miệng trả lời, vẫn đắm chìm trong giấc mộng về sân khấu lớn trước mắt
Chuyện tương lai, ai có thể nói trước được.
Giống như biết đâu có một ngày giấc mơ tưởng chừng như hoang đường đó có thể trở thành sự thật, nhưng anh không còn đứng bên cạnh cô nữa…
- Này, em…trang điểm à ?
Lâm Hạo đưa ngón tay vén mái tóc dày xõa tung của qua sau tai.
Phương Ly thật thót người, thật ra là do vết tát của Tôn Hiểu Nhi để lại quá đỏ nên cô buộc phải nhờ một chị trong trường quay trang điểm cho mình, dậm thêm phấn dày để che đi.
Hy vọng là anh không nhận ra.
- Haha, bạn em học trang điểm lấy em ra làm chuột bạch. Trông thế nào, có kì lắm không ?
Ánh sáng mờ ảo, lấp lánh dịu dàng hắt làm nổi bật gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, làn da trắng mịn như ngà, hàng lông mi vừa dài vừa cong, bờ môi đỏ rực mềm mại, cộng thêm thân hình mảnh mai kiều diễm.
Cô đẹp như một một thiên thần không thuộc về thế gian này, nhưng lại mãnh liệt khắc sâu vào trái tim anh, khiến anh chỉ muốn cô thuộc về duy nhất một mình anh.
Dự cảm nhất định không sai…
Tương lai, cô nhất định sẽ lột xác biến thành con thiên nga xinh đẹp, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người con trai khác không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, quấy nhiễu cô, thậm chí tìm cách cướp cô đi khỏi tay anh.
Mới phút trước còn hứa sẽ giúp cô gia nhập làng giải trí, bây giờ có phải anh đang hối hận không ?
Sao anh có thể có suy nghĩ ích kỉ như vậy ?
- Này, sao anh không nói gì thế ? Lẽ nào xấu đến mức không nói nên lời luôn ?
- Em có thể trang điểm, nhưng không được để người khác nhìn thấy em trong bộ dạng này ! - Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô có đôi chút rùng mình
Phương Ly ngớ người
Lâm đại nhân, anh ra gió nhiều quá nên bị sốt à, không để người ta thấy thế thì trang điểm làm gì ???
Mà nói thế thì chắc là xấu rồi ‼!
- Phải rồi, em…có cái này muốn đưa cho anh, mấy hôm nay không hiểu trời xui đất khiến sao mà em lại quên mất nó, một vật quan trọng như vậy…xin…xin lỗi anh…
Phương Ly rối rít lấy vật thể bé nhỏ trong túi xách mang theo ra…
Tia sáng lấp lánh trong màn đêm
Cô mong ngóng chờ đợi sự vui sướng như một đứa trẻ hiện ra trên gương mặt anh nhưng đáng tiếc…
- Gì vậy ? Không lẽ…em định mua nhẫn để cầu hôn anh ?
Là một câu nói đùa nhưng Phương Ly không thể nở lấy một nụ cười, chỉ có sự hoảng hốt
- Anh…nó là nhẫn của mẹ anh mà, anh không nhận ra sao ?
- Nhẫn của mẹ anh ? Không phải ! - Lâm Hạo dứt khoát, sắc mặt nghiêm trọng - Là ai nói với em như thế ?
- Không thể nào, Giang Tuấn đã bảo đây đúng là nhẫn của mẹ anh, chỉ cần em chấp nhận điều kiện của anh ấy thì… - Phương Ly nhắm mắt lại, không muốn nói thêm gì nữa nước mắt cô cứ vô thức trào ra khỏi khoé mi
Bị gạt rồi…
Cô như thế mà bị người ta gạt rồi…
Suýt chút nữa thì làm ra chuyện có lỗi với anh.
- Em chấp nhận điều kiện gì của cậu ta ? - Anh tóm mạnh lấy tay cô gương mặt càng thêm lạnh lùng như đóng băng
- Em xin lỗi, là em quá ngốc…em…
Lâm Hạo dán chặt mắt vào cô, ngực anh đau nhói từng cơn, dường như có một tảng đá lớn đè lên nặng trịch, không thể thở được, trái tim như muốn nổ tung..
Anh thật ngốc, như thế mà lại bị mắc bẫy của cậu ta rồi trách lầm cô…
Dùng những lời lẽ đay điếng khó nghe rồi còn cả hành động đó…
Anh dang rộng cánh tay nhẹ nhàng ôm cô đang nức nở vào lòng, hôn lên mái tóc đen dày của cô
- Em ngốc lắm, nhưng người nên nói xin lỗi phải là anh. Sau này, tuyệt đối không được chấp nhận bất kì yêu cầu gì của cậu ta nữa. Anh có thể không cần chiếc nhẫn đó nhưng anh không thể mất đi em.
Phương Ly run run khép đôi bờ mi.
Cô sẽ không bao giờ phản bội anh, không bao giờ chia xa anh.
Chỉ cần, anh mãi yêu thương cô như giây phút này là đủ.
………………………………….
Cũng đêm hôm ấy, dưới cùng một bầu trời
Trái ngược với khung cảnh lãng mạn muôn vàn ánh sao lấp lánh ngoài kia, Giang Tuấn lười biếng ngồi trong quán bar nằm giữa trung tâm thành phố.
Thứ ánh sáng đủ màu lập loè chớp tắt lạnh lẽo chiếu trên gương mặt anh tuấn, lạnh lùng của anh.
Bàn tay nhẹ nâng chiếc cốc thuỷ tinh lên, vị cay của rượu như đốt cháy cổ họng kéo dài xuống tận lồng ngực, nhưng cảm giác này chẳng làm sao sánh bằng những lời nói tuyệt tình của cô lúc trưa.
Giờ này ắt hẳn cô cùng cậu ta đang hạnh phúc lắm
Còn anh…
Cho dù có uống cạn sạch rượu nơi đây, cho dù có biến mình ra bộ dạng nào thì cô cũng chẳng để tâm.
Giang Tuấn tự cười chính mình, mục đích cô xuất hiện trên thế giới này là để hành hạ anh đúng không ?
Ở góc khác một cô gái với đôi mắt xinh đẹp hướng về phía anh bước đến.
Từ lúc anh bước vào cô đã chú ý nhưng chần chừ nãy giờ mới dám lại gần.
- Giang thiếu gia, cho hỏi anh là Giang thiếu gia đúng không ? - Cô gái chầm chậm cất tiếng
Mắt anh không liếc nhìn lên lấy một cái, giọng lạnh như băng tuyết
- Nơi này có ai không biết tôi, đừng giở trò tiếp cận nữa, tôi không có hứng với con gái ở đây !
- Anh hiểu lầm rồi, tôi không phải ý đó, anh nhìn thử xem có nhận ra tôi không ?
- Tôi bảo là cô đi ngay…
- Đúng thật là anh rồi !
- Là cô…
…………….
Ánh nắng vàng nhạt trải dài khắp mặt đất, sưởi ấm vạn vật muôn cây sau một đêm lạnh giá bởi cơn mưa rào dai dẳng.
Lâm Hạo cùng Phương Ly nắm tay bước vào văn phòng hội học sinh mặc cho ánh nhìn khó chịu của mọi người.
Lúc đang họp được khoảng nửa tiếng có một nữ sinh bước vào cầm theo một hộp quà màu hồng, là Sandy trợ lý của Nhã Đình.
- Chị Đình, có người tặng chị cái này bảo phải mở ra trước 8h, em quên mất.
Nhã Đình xin phép mọi người rồi đặt hộp quà lên bàn, từ từ mở ra, chắc là quà từ fans hâm mộ.
- Á…….
Một tiếng la thất thanh từ Nhã Đình khiến mọi người sững sốt bật dậy khỏi chỗ ngồi bu lại xung quanh, kể cả Lâm Hạo và Giang Tuấn, những nữ sinh khác cũng không ngừng la to, trong hộp quà đó là một con búp bê bị chém tơi tả dính đầy máu, ai thấy cũng khiếp sợ
Nhã Đình run rẩy đưa hai tay che mặt lại sau đó chạy đến ôm chặt lấy Lâm Hạo trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Lâm Hạo cũng bị làm cho bất ngờ nhưng trong trường hợp này không còn cách nào khác, đành đứng yên cho Nhã Đình ôm lấy mình, ánh mắt anh hướng về Phương Ly.
- Hội trưởng, hay anh đưa chị Đình đến phòng y tế đi. - Sandy gợi ý, trong lòng mừng thầm vì mọi thứ đều như mong muốn
- Phải đó hội trưởng. - HS1
- Chị ấy đang rất hoảng sợ, không thể họp tiếp được đâu ! -HS2
- Giang Tuấn cậu…
- Anh đưa em đi đi, xin anh đấy.
Lâm Hạo định mở miệng nhờ Giang Tuấn thì Nhã Đình vẻ mặt sợ hãi ngước lên thều thào cầu xin anh
Giọng cô nhẹ như những bông tuyết chờn vờn bay lượn trong không khí.
Lâm Hạo như bị dồn vào thế kẹt, nếu bây giờ anh bỏ tay cô gái này ra trong tình cảnh này thì sẽ là rất là độc ác, nhưng nếu không bỏ thì…mong là Phương Ly sẽ không nghĩ gì.
Khi cả hai bóng dáng đó vụt qua mặt cô, cảm giác đau xót lại tràn ngập trong lồng ngực và tâm trí.
Mặc dù biết đó chỉ là bất đắc dĩ, nhưng trái tim cô vẫn…
Buổi họp đến đó là kết thúc. Ngồi trong lớp học nhưng cảnh tượng khi nãy vẫn lửng lơ trong tâm trí Phương Ly.
Khó chịu quá, càng khó chịu hơn khi hai người họ đứng bên cạnh nhau lại hài hòa xứng đôi đến vậy, cứ như trời sinh một cặp.
Khoan đã, nghĩ bậy bạ gì thế này ?
Với lại, chị Nhã Đình là chị em tốt của cô, sao lại có thể có suy nghĩ đó ?
Phương Ly, mày thật ích kỉ…
……………………
Phương Ly xuống cănteen ngồi uống nước với Ngọc Mai, trong lòng rất phiền não.
Mọi người xung quanh cứ tủm tỉm cười, lấy tay che miệng, chỉ trỏ vào cô rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại, chuyện gì vậy trời ?
Lúc cô và Lâm Hạo mới công khai yêu nhau họ cũng bàn tán ầm ĩ cả lên nhưng từ khi Lưu Nhã Đình đến An Hoa họ chuyển đề tài không nói đến cô nữa. Sao hôm nay đột nhiên quay lại cô rồi.
- Ngọc Mai, có chuyện gì vậy hả ?
- Ai mà biết ? Mà mình để ý nãy giờ sao ai cũng cầm điện thoại hết vậy? - Ngọc Mai quay đầu lại nhìn xung quanh
- Bạn Phương Ly này, cậu bị cắm sừng mà còn ngồi đây thảnh thơi được sao ?
- Cái gì???? - Phương Ly cùng Ngọc Mai đồng thanh
/279
|