Nhà hàng C, thành phố S.
Đến nơi rồi, nhà hàng đó coi bộ cũng khá gần đây nha, cô với Mama chỉ vừa trò chuyện một chút thôi mà đã đến nơi rồi.
Đây quả thực là một nhà hàng sang trọng. Cách bài trí cũng thật hài hòa khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, cũng có chút gần gũi và ấm cúng. Gia đình cô đi đến một bàn ăn mà đã có hai vợ chồng vị tuổi trung niên ngồi đó.Người đàn ông toát ra một khí chất thật oai nghiêm chúng tỏ hồi trẻ ông cũng là một người vo cùng đẹp trai^^. Còn người phụ nữ tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát ra một khí chất thật sang trong, quý phái.Papa cô nói:
-Vân, Hưng lâu quá không gặp.
-A, hai cậu đến rồi hả, lâu quá không gặp.
-Xin lỗi tụi mình đến trễ.
-Không sao, không sao. Tôi và bà ấy cũng vừa mới tói thôi! Còn đây là....
-Đây là con gái tôi. Nó tên là Nhi
-Chào hai bác.
-Chào cháu.
-Vậy thằng con trai cuả cậu đâu rồi nhỉ?
-Haiz, cái thằng đo, nó không thể rồi công việc được mà. Lát nữa nó sẽ đến ngay thôi.
Bỗng chốc của nhà hàng mở ra, một mĩ nam anh tuấn bước vào trong bộ âu phục đen. Anh đi lại gần chiếc bàn có đôi vợ chồng đang thấy và vẫy anh lại đó. Anh lại gần. Nhưng một bóng lưng thật quen thuộc ngồi ở nơi anh đang tới...Một cảm giác thật gần gũi xuất hiện trong lòng anh. Phải bóng lưng ấy là cô, chính cô chứ không phải ai khác. Và điều đó làm anh thấy vui vẻ lạ thường. Anh bước lại gần, kéo chiếc ghế cạnh cô và ngồi xuống. À thì ra là người bạn thân của ba mẹ anh chính là ba mẹ cô, vậy thì sau này anh cũng đỡ mất công giới thiệu.
Cô nhìn thấy anh, còn ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô rồi ngồi xuống một cách tự nhiên khiến cô không khỏi kinh ngạc.
-Giớ thiệu với mọi người, đây là con trai tôi, Thế Anh. Thế Anh đây là người bạn mà ba đã nới với con. À, còn đây là Nhi, con gái hai bác ấy.
-Con biết. Chào hai bác.
-Con biết Nhi hả? Còn Nhi , con biết Thế Anh không con?
-Dạ con và anh ấy đã gặp nhau trước đây ạ.
- Vậy thì tốt rồi, ta và anh thông gia cũng định tác hợp cho hai tụi con.
- Anh thông gia ? tác hợp ? Lẽ nào mọi người muốn con và anh ấy đính hôn?
-Con nghĩ đến thế thì ta cũng không cần giải thích gì nhiều. Dù sao thì ta cũng suy nghĩ kĩ rồi. Con và Thế Anh chỉ ở cùng nhau 3 tháng. Nếu có thì ta sẽ tính tiếp còn không thì cũng không ép các con.
-Ak, vậy cũng được. Còn anh thì sao?
-Thế nào cũng được.
-Quyết định thế đi, cuối tuần con sẽ chuyển đến biệt thự Phạm Thế ở.
-Hả vậy chẳng lẽ anh chính là chủ tịch trẻ tuổi của Phạm Thế sao?
-Uk, tôi chính là vị chủ tịch của Phạm Thế.
-Chẳng phải anh nói với tôi anh là Marketing sao?
-Ờ thì...
-Hứ anh lừa tôi, thật bực mình mà.
-Ấy ấy thôi
Hai gia đình ngồi trò chuyện với nhau thật lâu rồi mới trở về nhà mình.
TA LÀ GIẢI PHÂN CÁCH THỜI GIAN
Chẳng mấy chốc, cuối tuần đã đến. Cô lên xe và về biệt thự Phạm Thế của anh. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Hàng người tấp nập qua lại trên phố giờ thay bằng những hàng cây xanh bên vỉa hè. Một biệt thự nguy nga dần hiện ra trước mắt cô. Cấu trúc của ngôi biệt thự chẳng khác gì một tòa lâu đài cổ xưa nhỉ.
Cô bước vào nhà, hai hàng người hầu đúng hai bên cúi xuống chào cô. Cô nói họ không cần, cứ làm việc của mình đi thì bác quản gia đi tới.
-Chào tiểu thư, để tôi đưa tiểu thư lên phòng.
-Dạ, mà bác cú gọi cháu là Nhi đừng gọi tiểu thư thế.
-Được rồi.Nhi, bác đưa cháu lên phòng.
Đến nơi rồi, nhà hàng đó coi bộ cũng khá gần đây nha, cô với Mama chỉ vừa trò chuyện một chút thôi mà đã đến nơi rồi.
Đây quả thực là một nhà hàng sang trọng. Cách bài trí cũng thật hài hòa khiến người ta cảm thấy thật thoải mái, cũng có chút gần gũi và ấm cúng. Gia đình cô đi đến một bàn ăn mà đã có hai vợ chồng vị tuổi trung niên ngồi đó.Người đàn ông toát ra một khí chất thật oai nghiêm chúng tỏ hồi trẻ ông cũng là một người vo cùng đẹp trai^^. Còn người phụ nữ tuy ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát ra một khí chất thật sang trong, quý phái.Papa cô nói:
-Vân, Hưng lâu quá không gặp.
-A, hai cậu đến rồi hả, lâu quá không gặp.
-Xin lỗi tụi mình đến trễ.
-Không sao, không sao. Tôi và bà ấy cũng vừa mới tói thôi! Còn đây là....
-Đây là con gái tôi. Nó tên là Nhi
-Chào hai bác.
-Chào cháu.
-Vậy thằng con trai cuả cậu đâu rồi nhỉ?
-Haiz, cái thằng đo, nó không thể rồi công việc được mà. Lát nữa nó sẽ đến ngay thôi.
Bỗng chốc của nhà hàng mở ra, một mĩ nam anh tuấn bước vào trong bộ âu phục đen. Anh đi lại gần chiếc bàn có đôi vợ chồng đang thấy và vẫy anh lại đó. Anh lại gần. Nhưng một bóng lưng thật quen thuộc ngồi ở nơi anh đang tới...Một cảm giác thật gần gũi xuất hiện trong lòng anh. Phải bóng lưng ấy là cô, chính cô chứ không phải ai khác. Và điều đó làm anh thấy vui vẻ lạ thường. Anh bước lại gần, kéo chiếc ghế cạnh cô và ngồi xuống. À thì ra là người bạn thân của ba mẹ anh chính là ba mẹ cô, vậy thì sau này anh cũng đỡ mất công giới thiệu.
Cô nhìn thấy anh, còn ngồi xuống chiếc ghế cạnh cô rồi ngồi xuống một cách tự nhiên khiến cô không khỏi kinh ngạc.
-Giớ thiệu với mọi người, đây là con trai tôi, Thế Anh. Thế Anh đây là người bạn mà ba đã nới với con. À, còn đây là Nhi, con gái hai bác ấy.
-Con biết. Chào hai bác.
-Con biết Nhi hả? Còn Nhi , con biết Thế Anh không con?
-Dạ con và anh ấy đã gặp nhau trước đây ạ.
- Vậy thì tốt rồi, ta và anh thông gia cũng định tác hợp cho hai tụi con.
- Anh thông gia ? tác hợp ? Lẽ nào mọi người muốn con và anh ấy đính hôn?
-Con nghĩ đến thế thì ta cũng không cần giải thích gì nhiều. Dù sao thì ta cũng suy nghĩ kĩ rồi. Con và Thế Anh chỉ ở cùng nhau 3 tháng. Nếu có thì ta sẽ tính tiếp còn không thì cũng không ép các con.
-Ak, vậy cũng được. Còn anh thì sao?
-Thế nào cũng được.
-Quyết định thế đi, cuối tuần con sẽ chuyển đến biệt thự Phạm Thế ở.
-Hả vậy chẳng lẽ anh chính là chủ tịch trẻ tuổi của Phạm Thế sao?
-Uk, tôi chính là vị chủ tịch của Phạm Thế.
-Chẳng phải anh nói với tôi anh là Marketing sao?
-Ờ thì...
-Hứ anh lừa tôi, thật bực mình mà.
-Ấy ấy thôi
Hai gia đình ngồi trò chuyện với nhau thật lâu rồi mới trở về nhà mình.
TA LÀ GIẢI PHÂN CÁCH THỜI GIAN
Chẳng mấy chốc, cuối tuần đã đến. Cô lên xe và về biệt thự Phạm Thế của anh. Chiếc xe từ từ lăn bánh. Hàng người tấp nập qua lại trên phố giờ thay bằng những hàng cây xanh bên vỉa hè. Một biệt thự nguy nga dần hiện ra trước mắt cô. Cấu trúc của ngôi biệt thự chẳng khác gì một tòa lâu đài cổ xưa nhỉ.
Cô bước vào nhà, hai hàng người hầu đúng hai bên cúi xuống chào cô. Cô nói họ không cần, cứ làm việc của mình đi thì bác quản gia đi tới.
-Chào tiểu thư, để tôi đưa tiểu thư lên phòng.
-Dạ, mà bác cú gọi cháu là Nhi đừng gọi tiểu thư thế.
-Được rồi.Nhi, bác đưa cháu lên phòng.
/18
|