Em Là Ai Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 4: Một cái nhìn đặc biệt đối với nó

/12


Tự tát vào mặt mình một cái, nó dần tỉnh táo lại. Đối với những con người đặc biệt như anh, tốt nhất là nó không nên mơ tưởng đến làm gì. Một cô gái từ cửa đi vào cầm theo hộp y tế trên tay, đến ngồi xuống cạnh chân nó, định xoa nắn bôi thuốc nhưng nó ngăn lại. Nó muốn tự làm. Cô gái mỉm cười rồi đi ra. Dù sao cũng chỉ bị trật chân một chút, cũng không đến mức phải bôi thuốc hay băng bó gì cả, chỉ cần dán cái salongpas là được. Nhanh cóng mở hộp y tế, nó thấy bên trong có rất nhiều đồ, băng gạc, cồn, thuốc sát trùng…vân vân và mây mây. Lục lọi một hồi cuối cùng nó cũng tìm thấy miếng salongpas, dán vào chỗ thâm tím, nó ngả lưng nằm xuống giường. Tiết sau là tiết tự học, cũng không có gì nhiều. Lát nữa lên lớp nó sẽ nói với cô lý do, bây giờ nó muốn chợp mắt một tí, bù cho giấc ngủ lúc nãy bị làm phiền.

Nằm ở tư thế thoải mái nhất, nó tháo chiếc kính ra, đôi mắt khẽ nhắm lại, hàng mi dài, cong rủ xuống. Dần chìm sâu vào giấc ngủ nó cảm nhận được hương thơm kì lạ đến dễ chịu.

Tuấn Anh đứng bên giường nhìn nó. Vào giờ tự chọn, cậu thường xuyên đến đây ngủ cho đến tiết sau. Dù sao thì phòng y tế hiếm khi có người đến nên rất yên tĩnh, là một nơi lý tưởng để ngủ mà không bị ai làm phiền. Lại gần chiếc giường cậu thấy một khuôn mặt quen thuộc, chiếc kính được tháo ra để ngay bên cạnh. Tuấn Anh im lặng ngắm nhìn nó, bất giác nở một nụ cười mà ngay chính cậu cũng không ngờ. Nhìn nó lúc này thật hiền dịu, nó không xinh đẹp càng không phải là một mỹ nhân, nhưng nó thanh tú, đáng yêu. Nghĩ lại ngày hôm qua, cậu không khỏi thở dài, ngoài cái tên Nhiên thì Tuấn Anh chẳng biết gì về nó cả, chưa gì mà nó đã bỏ đi rồi. Nó khác với những cô gái mà cậu đã từng gặp, nên dường như Tuấn Anh có một cách nhìn đặc biệt đối với nó. Nhìn đôi môi anh đào căng mọng, bỗng cậu cúi người tiến sát lại, cảm nhận được mùi hoa sữa thoang thoảng bên người nó. Rất muốn cắn nhẹ lên đôi môi ấy, nhưng lý trí luôn chiến thắng. Một nụ hôn nhẹ đặt lên trán nó.

Cảm giác ướt át khiến nó hơi nhăn mặt lại nhưng rồi cũng dãn ra.

Xỏ tay vào túi quần, trở về cái dáng vẻ bất cần đời của mình, cậu sang chiếc giường bên cạnh, kéo chiếc rèm ngăn cách hai bên rồi đánh một giấc.

Tỉnh lại. Đập vào mắt nó đầu tiên là bức tường trắng toát, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, nó nhìn đồng hồ. 11h, chắc bây giờ là giờ ăn trưa. Sờ xoạng quanh người tìm lại chiếc kính Nobi, nó lại đeo lên mặt rồi đi thẳng ra khỏi phòng y tế trong trạng thái mơ màng, mà không biết rằng bên kia chiếc giường có một người đang nằm và nghĩ về nó.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, nó rút máy ra nghe. Âm thanh ồn ào ở bên kia điện thoại khiến nó khẽ nhíu mày.

- Nhiên, mày đang ở đâu đấy?

- Cửa phòng y tế. – Nó hờ hững đáp

- Tao chờ mày ở ngoài hành lang, đến nhanh đi rồi lên cangteen ăn trưa.

- Ừ.

Nói rồi nó cúp máy, bước nhanh về phía hành lang gần lớp học.

Tại cangteen…

Hai người vừa bê khay đồ ăn về chỗ ngồi vừa nói chuyện. Tiểu Vy hỏi nó đủ thứ từ trên trời xuống dưới đất về chuyện hồi sáng, khiến nó chán chẳng muốn trả lời.

- Mày hỏi đủ chưa? – Nó không chịu nổi nữa rồi.

- Chưa. – Tiểu Vy rất nhanh trả lời.

Nó lắc đầu thở dài, đúng là bó tay mà.

Đang đi bỗng nhiên nó vấp phải chân ai đó, tình huống quá bất ngờ khiến nó không kịp phản ứng mà ngã xuống sàn. Khay thức ăn đổ hết lên người nó. Tiếp theo là một tràng cười chế giễu của những người xung quanh.

- Xin lỗi nhé, mình lỡ chân. Mà cũng tại bạn đi không nhìn đường thôi. – Giọng nói châm biếm của một bạn nữ cất lên.

Nó ngước mắt lên nhìn. Là một cô gái rất xinh đẹp, sắc sảo, dáng người yểu điệu, cao ngạo đang khoanh tay trước ngực nhìn nó với ánh mắt khinh khỉnh.

- Bảo Châu à, cần gì phải tốn nước bọt xin lỗi cô ta cơ chứ!

Cảm thấy giọng nói này khá quen nên nó chuyển tầm nhìn, thì ra là người mà lần trước nó va phải trên sân trường. Không ngờ là có thể gặp lại.

Tiểu Vy thấy nó người dính đầy thức ăn nhanh chóng chạy đến đỡ nó đứng dậy.

- Mấy người thật là quá đáng. – Tiểu Vy quát lên giận dữ.

- Hừ…đó là do cô ta không cẩn thận mà thôi, đi với chẳng đứng hơi một tí là ngã. – Bảo Châu lên tiếng.

- Đúng vậy, đúng vậy lúc nãy chẳng phải là cô ta cố tình ngã ra ngoài hành lang để gây chú ý với anh Minh Nhật sao? – Cô gái bên cạnh chen vào phụ họa - Vịt xấu xí mà cũng đòi làm thiên nga.

Xung quanh mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán.

“Đúng là giả nai mà”

“Không biết lượng sức mình”



- Cô im ngay cái miệng mình vào – Tiểu Vy bên cạnh nắm chặt tay mà rít lên, ánh mắt hằn lên những tia tức giận. Lần này thì nhỏ điên lên rồi, Nhiên là một người như thế nào nhỏ hiểu rất rõ, không bao giờ đi làm cái chuyện vô lý như vậy để gây sự chú ý của người khác. Tất cả những gì Bảo Châu nói đều là bịa đặt.

- Sao? Có tật giật mình à? – Bảo Châu cười khẩy.

Tiểu Vy nghe vậy định xông đến đánh cô ta nhưng bị một bàn tay ngăn lại.

Là nó.

Nó hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, gạt đi những lời nói khó nghe ấy. Nhìn thẳng vào mắt Bảo Châu, giọng đều đều nói:

- Không lẽ cô thích anh ta? Cô ghen?

- Đúng vậy, thì đã sao nào, anh Minh Nhật là của tôi – Bảo Châu nói với giọng tuyên bố, ánh mắt khiêu khích nhìn nó.

- Thế nhưng hai người sẽ không bao giờ đến được với nhau đâu – Nó lạnh lùng nói, đáy mắt trở nên âm u.

- Mày…- Bảo Châu tức giận, nhảy đến giơ tay tát nó, nhưng nhanh chóng đã bị nó bắt được.

- Đừng tưởng ai cũng sợ cô – Nở một nụ cười nhạt, nó thả tay cô nàng ra , kéo Tiểu Vy đi khỏi cangteen, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng bàn tán cửa các bạn học sinh.

Thấy nó thản nhiên bước đi, Bảo Châu nghiến răng, quay sang lườm những người người kia, cô quát:

- Tránh ra.

Sợ chọc giận đại tiểu thư, đám đông nhanh chóng tản đi, trở lại với không khí như lúc đầu.

“ Tao sẽ không để cho mày yên đâu, Nguyễn Hoài An Nhiên, cứ chờ đấy”.

Bảo Châu cùng với hai cô gái khác đi ra ngoài cangteen ngay sau đó. Trong đầu cô đang tính toán một kế hoạch.

Tiểu Vy đưa nó vào phòng vệ sinh nữ, lấy bộ đồng phục thể dục trong cặp ra đưa nó thay tạm.

- Cô ta thật là quá quắt. Nhiên, tại sao mày không nói lại?

- Tao không muốn làm to chuyện. Loại người như vậy tốt nhất không nên gặp lại. Tránh phiền phức. – Nó nói với giọng thờ ơ, thản nhiên. Quả thực là nó không thích Bảo Châu, mặc dù đây là lần đầu tiên đụng độ.

Tiểu Vy nhìn nó thở dài, nhỏ biết, nó lúc nào cũng vậy, cứ luôn chịu đựng một mình và coi mọi chuyện là điều bình thường.

/12

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status