nếu có thể chết nhẹ nhàng,cô ước mình sẽ chết đi.Chứ cô không muốn sống một cuộc đời đầy máu tanh,cô không muốn mua thêm mạng một ai nữa cả.cô sợ,thật sợ hãi cuộc đời này.-nè,tiểu Nguyệt,cậu ứơc mơ khi lớn lên sẽ làm gì không- một cô bé năm tuổi đang nằm trên đùi một đứa bé gái khác,hai cô bé rất xinh
-mình không bíêt,nếu có thể thì mình muốn một cuộc sống giống những đứa trẻ khác,không luyện tập khắc khổ,không phải chịu mắng nhíêt của ba-giọng nói trong trẻo đầy buồn đau của cô bé cất lên.
-ồ,đi,mình cùng cậu đi thực hiện-cô bé nằm trên đùi bật dậy kéo theo cô bé tiểu Nguyệt chạy đi
hai cô bé chạy ra khỏi cánh đồng xanh biếc,hai người chạy mãi cho tới khi đứng trước một khu vui chơi
-đây là đâu vậy Tâm Tâm?-cô bé tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi
-đây là nơi dành cho trẻ con,chúng ta có thể vào đây chôi-cô bé Tâm Tâm mỉm cười nói
-đi thôi nào
ngày hôm đó nụ cười nở trên môi cô vài năm sau cũng vậy,cô luôn nhớ nhớ người con gái ấy nhưng đó cũng là ác mộng của cuộc đời cô
đó là năm cô 12 tuổi vận mệnh đã đẩy cô vào bóng tối sâu thẳm
ngày hôm đó mưa rơi rả rít,bóng đêm bao trùm lấy tất cả,mưa tạt vào mặt đau đớn
hai con người xinh đẹp đứng đối diện nhau
-nếu có thể tớ mong rằng thời gian dừng lại vào 7 năm trước.nhưng tất cả gìơ đây đã quá muộn- Tâm Tâm mỉm cười chua xót nhìn cô
-không,chưa muộn vẫn chưa muộn mà-cô hét lên nhìn người đối diện
-chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng song song mãi mãi không gặp nhau.cậu biết không ba cậu người đã hủy diệt gia đình tớ,nếu lúc đầu tớ không làm bạn với cậu chắc chuyện này sẽ không xảy ra đâu nhỉ? ha,-một nụ cười đầy bi ai,oán hận
cô khó khăn nhìn người bạn trước mắt,có lẽ cô không nên có bạn.và cũng không nên kết bạn với Tâm Tâm
-xin lỗi
-xin lỗi ít gì,chết hết rồi,dù có ngàn câu xin lỗi họ cũng không sống lại được.
-nợ cha con trả,cậu lên đi-Tâm Tâm giơ súng lên nhằm hứơng cô
-đừng mà,dừng lại đi có được không-cô chua xót nhìn ngừơi con gái đối diện
-không thể
-nếu cậu không ra tay vậy thì chịu chết đi
Đòang
-ha ha,cậu rất giỏi,vậy mà cũng né được-Tâm Tâm cừơi trào phúng
-dừng lại có được không-cô tíêp tục né nói
-không được,hễ mình nhắm mắt lại mình sẽ thấy em trai mình ba mẹ mình nhìn mình,một vũng máu đỏ tươi tanh tưởi trong đầu mình,cậu có biết không nếu có thể cậu hãy giải thoát cho mình đi- Tâm Tâm cười trong nước mắt làm cho cô đầy đau lòng
-Được
-cảm ơn cậu tiểu Nguyệt
Đoàng
Đoàng
hai phát súng từ hai người đồng loạt phát ra một con người ngã xuống
cô chạy trong mưa tới đỡ người bạn của mình
-ha,cậu biết không lần đầu tiên mình thấy cậu mình rất thích cậu,một con người lãnh đạm đầy thông minh tài giỏi,và thế mình đã kết bạn với cậu.chơi với cậu rất vui.
Tâm Tâm đưa tay xoa mặt cô,trong làn mưa như xối kẻ cười người khóc ôm nhau ngồi dưới đất lạnh
-nếu có thể mình mong kiếp sau có thể làm bạn với cậu thêm lần nữa
-đừng nói nữa,mình xin cậu-cô khóc nhìn người con gái trong vòng tay mình
-nè,chúng ta hát nhé
một chú cào cào xanh
trong bụi cỏ nhỏ
đôi bàn tay bé xíu,ta cùng bắt nào
la la lá lá la
c..hú cào cào xanh xanh
..đang nằm trong tay nhỏ bé
cánh đồng xanh rì rào
là..n gío mát hương hoa
chúng...ta cùng nghe gío hát
một..bài hát êm dịu
-khụ khụ
-cậu..hát hay lấm-Tâm Tâm.mỉm cười nhìn cô
đây là bài hát hai người cùng sáng tác chung lúc nhỏ,hai người thường hát chung và giờ là hát để tiễn biệt cho âm dương cách biệt
-ừm,cậu..cũng hát hay lắm
-sau này cậu chỉ được cười,đừng khóc,xấu lắm,hứa nhé,lời hứa danh dự.
- ừm,hứa,mình hứa
hai người đưa ngón tay út ra cùng móc ngéo và đó là lúc hai người âm dương cách biệt
- hứa,mình hứa,tỉnh lại đi được không,hức hức
mưa rơi đầy lạnh lẽo,cô ôm người con gái đã lạnh bước đi trong mưa
- chúng ta đến cánh đồng nhé
một đừơng đi đến cánh đồng của hai ngừơi,lúc này mưa đã ngừng rơi,cô để cho Tâm Tâm nằm lên đùi mình như trứơc đây
-cậu bíêt cậu ít kỉ lắm không,cậu làm tim mình tan nát rồi,vì sao cho mình cừơi rồi lại cứơp đi nụ cừơi của mình,cậu đi rồi mình phải làm sao đây?
cô cứ ngồi đó độc thoại một mình cho tới khi mệt lã đi,cô mới ôm ngừơi trở về
...........
sau hai ngày tang lễ chỉ có mình cô và chíêc quan tài,cả nhà tang lạnh lẽo,lòng cô cũng lạnh
cô chôn Tâm Tâm cùng nghĩa trang với gia đình Tâm Tâm,và lại ngồi đó thật lâu nhìn ngừơi con gái trên tấm bia lạnh lẽo
-nợ cha con trả,và mình hứa sẽ tĩên ông ta gíup cậu,chờ mình mạnh lên nhé,tạm biệt
.............
5 năm sau
-mày về rồi à
một giọng đàn ông đầy uy nghiêm vang lên
- ờ
-mất dạy,ai dạy mày ăn nói xấc xược với người lớn thế hẳ-người đàn ông quát lên
cô không nghe cứ thế bước đi
-đứng lại,mày chỉ vì một con nhỏ chết từ đơì nào rồi mà ra như thế này sao
-hừ,ông đúng là cầm thú cũng không bằng,tôi không hiểu sao tôi lại có người ba như ông,nếu lúc đó tôi lí trí hơn tôi đã không nổ súng với cô ấy mà viên đạn đó phải dành cho ông kìa,lão gìa
-ha ha,mày nghĩ mày có bản lãnh lấy mạng tao sao,còn non lắm,mà mày giết biết bao nhiêu người rồi thêm một đứa như thế cũng chả sao
ông ta cười mỉa mai nhìn cô
-ồ,nếu không phải tôi có một người ba như ông thì tay tôi cũng không nhuốm đầy máu
cô nắm lấy cổ áo ông ta
-mày đang làm gì thế hả? bỏ tay ra-ông ta quát lên
-chính ông,chính ông đã cướp tuổi thơ của tôi,chính ông đã biến tôi thành một con quỷ,tất cả là tại ông
-mày làm mafia không giết người thì làm cái gì,mày nên nhớ tao là lão đại còn mày chỉ là con tao
-nếu có thể tôi ước mình không có người ba như ông
-ồ,cũng 17 năm rồi,thôi thì để tao nói cho mày biết,mày cũng chả phải con tao
ông ta cười mỉa nhìn gương mặt chết lặng của cô
-ông...ông
-sao nào.không nói nữa chứ gì,để tao nói cho mà biết
-năm xưa tao yêu mẹ mày nhưng mẹ mày lại chọn yêu và cưới thằng khác chỉ vì chê tao là mafia hôm mày ra đời tao đã đem mày nuôi nấn và biến mày thành một con quỷ,gìơ nghĩ chắc nếu mà gặp laị nhau bà ta chắc khiếp sợ khi có đứa con như mày nhỉ,ha ha ha ha ha
ông ta cười to đầy khoái trá nhìn cô đang lung lay
-gia đình tôi,nói cho tôi biết gia đình tôi là ai,nói
cạch
súng đã lên nòng và đang chĩa vào đầu nhau
-mày đi mà hỏi diêm vương
cạch cạch
-sao,ông bất ngờ lắm đúng không,ha ha,tôi nói cho ông bíêt băng đạn của súng ông đang nằm trong tủ của tôi,và súng ông không hề có một viên nào cả
-mày lấy hồi nào
-chậc chậc,cầm súng không thấy khác thường mà cũng đòi làm lão đại,đi mà hỏi diêm vương
Đoàng
-viên đạn này là dành cho gia đình Tâm Tâm
Đòang
viên này là dành cho Tâm Tâm
Đoàng
-và viên này dành cho tôi
ba viên đạn hai viên găm vào chân ông ta còn viê cuối là tim ông ta
-lúc tôi chạm vào ông là đã cho ông một ít thuốc tê rồi nên khống đánh lại,lại bất ngờ đúng không,bye
-mình không bíêt,nếu có thể thì mình muốn một cuộc sống giống những đứa trẻ khác,không luyện tập khắc khổ,không phải chịu mắng nhíêt của ba-giọng nói trong trẻo đầy buồn đau của cô bé cất lên.
-ồ,đi,mình cùng cậu đi thực hiện-cô bé nằm trên đùi bật dậy kéo theo cô bé tiểu Nguyệt chạy đi
hai cô bé chạy ra khỏi cánh đồng xanh biếc,hai người chạy mãi cho tới khi đứng trước một khu vui chơi
-đây là đâu vậy Tâm Tâm?-cô bé tiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi
-đây là nơi dành cho trẻ con,chúng ta có thể vào đây chôi-cô bé Tâm Tâm mỉm cười nói
-đi thôi nào
ngày hôm đó nụ cười nở trên môi cô vài năm sau cũng vậy,cô luôn nhớ nhớ người con gái ấy nhưng đó cũng là ác mộng của cuộc đời cô
đó là năm cô 12 tuổi vận mệnh đã đẩy cô vào bóng tối sâu thẳm
ngày hôm đó mưa rơi rả rít,bóng đêm bao trùm lấy tất cả,mưa tạt vào mặt đau đớn
hai con người xinh đẹp đứng đối diện nhau
-nếu có thể tớ mong rằng thời gian dừng lại vào 7 năm trước.nhưng tất cả gìơ đây đã quá muộn- Tâm Tâm mỉm cười chua xót nhìn cô
-không,chưa muộn vẫn chưa muộn mà-cô hét lên nhìn người đối diện
-chúng ta mãi mãi là hai đường thẳng song song mãi mãi không gặp nhau.cậu biết không ba cậu người đã hủy diệt gia đình tớ,nếu lúc đầu tớ không làm bạn với cậu chắc chuyện này sẽ không xảy ra đâu nhỉ? ha,-một nụ cười đầy bi ai,oán hận
cô khó khăn nhìn người bạn trước mắt,có lẽ cô không nên có bạn.và cũng không nên kết bạn với Tâm Tâm
-xin lỗi
-xin lỗi ít gì,chết hết rồi,dù có ngàn câu xin lỗi họ cũng không sống lại được.
-nợ cha con trả,cậu lên đi-Tâm Tâm giơ súng lên nhằm hứơng cô
-đừng mà,dừng lại đi có được không-cô chua xót nhìn ngừơi con gái đối diện
-không thể
-nếu cậu không ra tay vậy thì chịu chết đi
Đòang
-ha ha,cậu rất giỏi,vậy mà cũng né được-Tâm Tâm cừơi trào phúng
-dừng lại có được không-cô tíêp tục né nói
-không được,hễ mình nhắm mắt lại mình sẽ thấy em trai mình ba mẹ mình nhìn mình,một vũng máu đỏ tươi tanh tưởi trong đầu mình,cậu có biết không nếu có thể cậu hãy giải thoát cho mình đi- Tâm Tâm cười trong nước mắt làm cho cô đầy đau lòng
-Được
-cảm ơn cậu tiểu Nguyệt
Đoàng
Đoàng
hai phát súng từ hai người đồng loạt phát ra một con người ngã xuống
cô chạy trong mưa tới đỡ người bạn của mình
-ha,cậu biết không lần đầu tiên mình thấy cậu mình rất thích cậu,một con người lãnh đạm đầy thông minh tài giỏi,và thế mình đã kết bạn với cậu.chơi với cậu rất vui.
Tâm Tâm đưa tay xoa mặt cô,trong làn mưa như xối kẻ cười người khóc ôm nhau ngồi dưới đất lạnh
-nếu có thể mình mong kiếp sau có thể làm bạn với cậu thêm lần nữa
-đừng nói nữa,mình xin cậu-cô khóc nhìn người con gái trong vòng tay mình
-nè,chúng ta hát nhé
một chú cào cào xanh
trong bụi cỏ nhỏ
đôi bàn tay bé xíu,ta cùng bắt nào
la la lá lá la
c..hú cào cào xanh xanh
..đang nằm trong tay nhỏ bé
cánh đồng xanh rì rào
là..n gío mát hương hoa
chúng...ta cùng nghe gío hát
một..bài hát êm dịu
-khụ khụ
-cậu..hát hay lấm-Tâm Tâm.mỉm cười nhìn cô
đây là bài hát hai người cùng sáng tác chung lúc nhỏ,hai người thường hát chung và giờ là hát để tiễn biệt cho âm dương cách biệt
-ừm,cậu..cũng hát hay lắm
-sau này cậu chỉ được cười,đừng khóc,xấu lắm,hứa nhé,lời hứa danh dự.
- ừm,hứa,mình hứa
hai người đưa ngón tay út ra cùng móc ngéo và đó là lúc hai người âm dương cách biệt
- hứa,mình hứa,tỉnh lại đi được không,hức hức
mưa rơi đầy lạnh lẽo,cô ôm người con gái đã lạnh bước đi trong mưa
- chúng ta đến cánh đồng nhé
một đừơng đi đến cánh đồng của hai ngừơi,lúc này mưa đã ngừng rơi,cô để cho Tâm Tâm nằm lên đùi mình như trứơc đây
-cậu bíêt cậu ít kỉ lắm không,cậu làm tim mình tan nát rồi,vì sao cho mình cừơi rồi lại cứơp đi nụ cừơi của mình,cậu đi rồi mình phải làm sao đây?
cô cứ ngồi đó độc thoại một mình cho tới khi mệt lã đi,cô mới ôm ngừơi trở về
...........
sau hai ngày tang lễ chỉ có mình cô và chíêc quan tài,cả nhà tang lạnh lẽo,lòng cô cũng lạnh
cô chôn Tâm Tâm cùng nghĩa trang với gia đình Tâm Tâm,và lại ngồi đó thật lâu nhìn ngừơi con gái trên tấm bia lạnh lẽo
-nợ cha con trả,và mình hứa sẽ tĩên ông ta gíup cậu,chờ mình mạnh lên nhé,tạm biệt
.............
5 năm sau
-mày về rồi à
một giọng đàn ông đầy uy nghiêm vang lên
- ờ
-mất dạy,ai dạy mày ăn nói xấc xược với người lớn thế hẳ-người đàn ông quát lên
cô không nghe cứ thế bước đi
-đứng lại,mày chỉ vì một con nhỏ chết từ đơì nào rồi mà ra như thế này sao
-hừ,ông đúng là cầm thú cũng không bằng,tôi không hiểu sao tôi lại có người ba như ông,nếu lúc đó tôi lí trí hơn tôi đã không nổ súng với cô ấy mà viên đạn đó phải dành cho ông kìa,lão gìa
-ha ha,mày nghĩ mày có bản lãnh lấy mạng tao sao,còn non lắm,mà mày giết biết bao nhiêu người rồi thêm một đứa như thế cũng chả sao
ông ta cười mỉa mai nhìn cô
-ồ,nếu không phải tôi có một người ba như ông thì tay tôi cũng không nhuốm đầy máu
cô nắm lấy cổ áo ông ta
-mày đang làm gì thế hả? bỏ tay ra-ông ta quát lên
-chính ông,chính ông đã cướp tuổi thơ của tôi,chính ông đã biến tôi thành một con quỷ,tất cả là tại ông
-mày làm mafia không giết người thì làm cái gì,mày nên nhớ tao là lão đại còn mày chỉ là con tao
-nếu có thể tôi ước mình không có người ba như ông
-ồ,cũng 17 năm rồi,thôi thì để tao nói cho mày biết,mày cũng chả phải con tao
ông ta cười mỉa nhìn gương mặt chết lặng của cô
-ông...ông
-sao nào.không nói nữa chứ gì,để tao nói cho mà biết
-năm xưa tao yêu mẹ mày nhưng mẹ mày lại chọn yêu và cưới thằng khác chỉ vì chê tao là mafia hôm mày ra đời tao đã đem mày nuôi nấn và biến mày thành một con quỷ,gìơ nghĩ chắc nếu mà gặp laị nhau bà ta chắc khiếp sợ khi có đứa con như mày nhỉ,ha ha ha ha ha
ông ta cười to đầy khoái trá nhìn cô đang lung lay
-gia đình tôi,nói cho tôi biết gia đình tôi là ai,nói
cạch
súng đã lên nòng và đang chĩa vào đầu nhau
-mày đi mà hỏi diêm vương
cạch cạch
-sao,ông bất ngờ lắm đúng không,ha ha,tôi nói cho ông bíêt băng đạn của súng ông đang nằm trong tủ của tôi,và súng ông không hề có một viên nào cả
-mày lấy hồi nào
-chậc chậc,cầm súng không thấy khác thường mà cũng đòi làm lão đại,đi mà hỏi diêm vương
Đoàng
-viên đạn này là dành cho gia đình Tâm Tâm
Đòang
viên này là dành cho Tâm Tâm
Đoàng
-và viên này dành cho tôi
ba viên đạn hai viên găm vào chân ông ta còn viê cuối là tim ông ta
-lúc tôi chạm vào ông là đã cho ông một ít thuốc tê rồi nên khống đánh lại,lại bất ngờ đúng không,bye
/17
|