Cứ như thế mà Yoon Bae đã sống trong căn biệt thự to lớn cùng sự dịu dàng, chiều chuộng của Aeron đến nay cũng đã được 1 tuần. Trong suốt 7 ngày không bị trách mắng, đánh đập, không phải ăn cơm thừa, ngủ lạnh lẽo, cậu đã bắt đầu nhận thức được một chút cảm giác về sự thay đổi. Cậu gần như đã đặt toàn bộ niềm tin của bản thân vào anh, cho rằng số phận bê tha của cậu cuối cùng cũng thoát được khỏi sự khổ sở, sỉ nhục, mặc cho cậu vẫn mãi không biết mục đích anh mua cậu về và đối xử tốt với cậu như vậy là gì.
“Yoon Bae, xuống ăn cơm thôi!”
Nghe giọng nói trong vắt từ dưới lầu vọng lên, Yoon Bae bất giác mỉm cười, nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy xuống nhà, vào phòng bếp. Tuy rằng vẻ mặt của cậu lúc này cũng không hẳn là háo hức, nhưng trong ánh mắt và nụ cười nhỏ trên đôi môi của cậu, chắc chắn đã có gì khác so với trước kia.
“Hôm nay cô nấu món gì vậy Min Ji?”
“Canh sườn chua. Cậu ra bàn ngồi trước đi, tôi mang ra ngay đây. Không phải vội.”
Không sai, để có thể nói chuyện và gọi tên nhau một cách thoải mái như vậy, mối quan hệ của Yoon Bae và nữ người hầu thân cận mà Aeron sắp xếp cho cậu đã trở nên thân thiết hơn. Yoon Bae khá thích Min Ji, không chỉ vì vẻ ngoài hiền lành, thục nữ của cô mà còn vì con người thuần khiết cùng tính cách tốt bụng, dịu dàng nữa.
“Hôm nay cô ăn cũng ăn cùng tôi được không?”
“Được thôi. Chỉ cần cậu vui là được.”
Trong khi Yoon Bae và Min Ji đang cùng nhau ăn tối, Aeron bỗng nhiên trở về. Có một điều khiến Yoon Bae hơi ngạc nhiên, hôm nay anh không về một mình, đi bên cạnh anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ nữa. Cả cậu và Min Ji đều chưa kịp phản ứng, hai bên lông mày của Aeron đã lập tức cau lại, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét tột cùng.
“Na Min Ji, từ bao giờ mà một người hầu như cô được phép ngồi ăn trên chiếc bàn đó thế?”
Nghe đến đây, Min Ji sợ hãi, nhanh chóng đứng lên rời khỏi bàn, liên tục cúi đầu trước mặt Aeron.
“Ông chủ, tôi xin lỗi. Chỉ là… Yoon Bae thường xuyên ăn cơm một mình, có lẽ cậu ấy cảm thấy cô đơn nên mới bảo tôi ngồi ăn cùng một lúc. Tôi không cố ý. Ông chủ… xin hãy tha tội cho tôi.”
Trước phản ứng kịch liệt đó của Min Ji, Yoon Bae có chút khó hiểu. Chỉ là ngồi ăn trên một chiếc bàn, chẳng lẽ chuyện nhỏ nhặt đó mà Aeron cũng quan trọng hoá đến mức khiến cô ấy phải cuống cuồng lên như vậy?
Dường như những lời Min Ji nói một chữ cũng không lọt vào tai anh. Anh chẳng thèm quan tâm, cứ thế thẳng thừng phẩy tay, ra lệnh cho một vệ sĩ đứng đó đưa cô đi. Có vẻ như điều gì đó rất kinh khủng sắp xảy ra đến cô, Yoon Bae ngồi đó cũng đứng lên, vẻ mặt lại lạnh tanh nhìn anh hỏi:
“Tại sao cô ấy không được phép ngồi ăn ở đây?”
“Để cô ta ngồi đó khác gì đang khẳng định tôi và cô ta ngang hàng với nhau?”
“Vậy tôi sẽ xuống nhà dưới ăn cơm cùng những người hầu kia.”
Câu nói của Yoon Bae như đang thêm dầu vào lửa, lại càng chọc giận Aeron. Thế nhưng lúc này người phụ nữ kia chợt ôm lấy cánh tay anh, quay người về phía anh, mỉm cười một cách mê hoặc.
“Mr. Spaker, tại sao anh lại để một tên tiện tì thấp kém như cậu ta ngồi ở đó chứ? Cậu ta không xứng với những gì anh dành cho cậu ta.”
Dứt câu, người phụ nữ không chần chừ liền bước tới trước mặt Yoon Bae, thẳng tay giáng vào bên má của cậu một phát tát. Không chỉ thế, ả còn xua tay gạt hết thức ăn trên bàn của cậu xuống, đạp một phát vào đầu gối khiến cậu khuỵ xuống sàn. Yoon Bae tuy trong lòng có chút giật mình nhưng cậu lại không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào cả. Thấy cậu cứ im lặng, vẻ mặt lạnh tanh không biến sắc, người phụ nữ kia lại càng cảm thấy chướng mắt hơn. Ả túm tóc cậu vật ngửa lên, tay kia không ngừng vỗ vào má cậu vài cái.
“Hôi thối thật đấy! Cái thứ rác rưởi hạ đẳng. Mày không biết vị trí của mày ở đâu sao? Sao mày dám mở miệng ra khi chưa được Aeron cho phép chứ? Tao không biết vì lí do gì mà Aeron lại chịu bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua một tên vô dụng như mày về đây. Nhưng tao nghĩ mày nên biết điều một chút đi. Đừng tự ảo tưởng bản thân có tầm quan trọng trong mắt anh ấy. Rốt cuộc, mày chỉ là một món đồ chơi mà anh ấy thích thì mua, không thích thì vứt thôi.”
Nói rồi, người phụ nữ buông tay khỏi tóc cậu, cứ vậy nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường rồi đi thẳng lên lầu. Đến tận lúc này Yoon Bae vẫn chẳng mở miệng nói năng câu gì, không hiểu sao điều đó lại khiến Aeron cảm thấy thất vọng. Anh bước tới trước mặt cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đưa chân đá chiếc bát mà cậu vừa ăn sang một bên.
Cho đến khi Aeron hoàn toàn bỏ đi, lúc này Yoon Bae mới trút ra một hơi thở nặng nề cùng vẻ mặt lạnh tanh như hoá đá. Toàn bộ mộng tưởng của cậu về một cuộc sống được giải thoát trong chớp mắt liền vỡ lẽ. Có lẽ đúng là cậu đã tự mình ảo tưởng, cho rằng số phận thê thảm của bản thân cuối cùng cũng thoát khỏi sự sỉ nhục mà quên mất rằng, một bãi rác lâu ngày dù có xịt bao nhiêu lọ nước hoa thì mùi hôi cũng chẳng vơi đi được.
“Yoon Bae, xuống ăn cơm thôi!”
Nghe giọng nói trong vắt từ dưới lầu vọng lên, Yoon Bae bất giác mỉm cười, nhanh chóng rời khỏi phòng, chạy xuống nhà, vào phòng bếp. Tuy rằng vẻ mặt của cậu lúc này cũng không hẳn là háo hức, nhưng trong ánh mắt và nụ cười nhỏ trên đôi môi của cậu, chắc chắn đã có gì khác so với trước kia.
“Hôm nay cô nấu món gì vậy Min Ji?”
“Canh sườn chua. Cậu ra bàn ngồi trước đi, tôi mang ra ngay đây. Không phải vội.”
Không sai, để có thể nói chuyện và gọi tên nhau một cách thoải mái như vậy, mối quan hệ của Yoon Bae và nữ người hầu thân cận mà Aeron sắp xếp cho cậu đã trở nên thân thiết hơn. Yoon Bae khá thích Min Ji, không chỉ vì vẻ ngoài hiền lành, thục nữ của cô mà còn vì con người thuần khiết cùng tính cách tốt bụng, dịu dàng nữa.
“Hôm nay cô ăn cũng ăn cùng tôi được không?”
“Được thôi. Chỉ cần cậu vui là được.”
Trong khi Yoon Bae và Min Ji đang cùng nhau ăn tối, Aeron bỗng nhiên trở về. Có một điều khiến Yoon Bae hơi ngạc nhiên, hôm nay anh không về một mình, đi bên cạnh anh còn có một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ nữa. Cả cậu và Min Ji đều chưa kịp phản ứng, hai bên lông mày của Aeron đã lập tức cau lại, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét tột cùng.
“Na Min Ji, từ bao giờ mà một người hầu như cô được phép ngồi ăn trên chiếc bàn đó thế?”
Nghe đến đây, Min Ji sợ hãi, nhanh chóng đứng lên rời khỏi bàn, liên tục cúi đầu trước mặt Aeron.
“Ông chủ, tôi xin lỗi. Chỉ là… Yoon Bae thường xuyên ăn cơm một mình, có lẽ cậu ấy cảm thấy cô đơn nên mới bảo tôi ngồi ăn cùng một lúc. Tôi không cố ý. Ông chủ… xin hãy tha tội cho tôi.”
Trước phản ứng kịch liệt đó của Min Ji, Yoon Bae có chút khó hiểu. Chỉ là ngồi ăn trên một chiếc bàn, chẳng lẽ chuyện nhỏ nhặt đó mà Aeron cũng quan trọng hoá đến mức khiến cô ấy phải cuống cuồng lên như vậy?
Dường như những lời Min Ji nói một chữ cũng không lọt vào tai anh. Anh chẳng thèm quan tâm, cứ thế thẳng thừng phẩy tay, ra lệnh cho một vệ sĩ đứng đó đưa cô đi. Có vẻ như điều gì đó rất kinh khủng sắp xảy ra đến cô, Yoon Bae ngồi đó cũng đứng lên, vẻ mặt lại lạnh tanh nhìn anh hỏi:
“Tại sao cô ấy không được phép ngồi ăn ở đây?”
“Để cô ta ngồi đó khác gì đang khẳng định tôi và cô ta ngang hàng với nhau?”
“Vậy tôi sẽ xuống nhà dưới ăn cơm cùng những người hầu kia.”
Câu nói của Yoon Bae như đang thêm dầu vào lửa, lại càng chọc giận Aeron. Thế nhưng lúc này người phụ nữ kia chợt ôm lấy cánh tay anh, quay người về phía anh, mỉm cười một cách mê hoặc.
“Mr. Spaker, tại sao anh lại để một tên tiện tì thấp kém như cậu ta ngồi ở đó chứ? Cậu ta không xứng với những gì anh dành cho cậu ta.”
Dứt câu, người phụ nữ không chần chừ liền bước tới trước mặt Yoon Bae, thẳng tay giáng vào bên má của cậu một phát tát. Không chỉ thế, ả còn xua tay gạt hết thức ăn trên bàn của cậu xuống, đạp một phát vào đầu gối khiến cậu khuỵ xuống sàn. Yoon Bae tuy trong lòng có chút giật mình nhưng cậu lại không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào cả. Thấy cậu cứ im lặng, vẻ mặt lạnh tanh không biến sắc, người phụ nữ kia lại càng cảm thấy chướng mắt hơn. Ả túm tóc cậu vật ngửa lên, tay kia không ngừng vỗ vào má cậu vài cái.
“Hôi thối thật đấy! Cái thứ rác rưởi hạ đẳng. Mày không biết vị trí của mày ở đâu sao? Sao mày dám mở miệng ra khi chưa được Aeron cho phép chứ? Tao không biết vì lí do gì mà Aeron lại chịu bỏ ra một số tiền lớn như thế để mua một tên vô dụng như mày về đây. Nhưng tao nghĩ mày nên biết điều một chút đi. Đừng tự ảo tưởng bản thân có tầm quan trọng trong mắt anh ấy. Rốt cuộc, mày chỉ là một món đồ chơi mà anh ấy thích thì mua, không thích thì vứt thôi.”
Nói rồi, người phụ nữ buông tay khỏi tóc cậu, cứ vậy nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường rồi đi thẳng lên lầu. Đến tận lúc này Yoon Bae vẫn chẳng mở miệng nói năng câu gì, không hiểu sao điều đó lại khiến Aeron cảm thấy thất vọng. Anh bước tới trước mặt cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đưa chân đá chiếc bát mà cậu vừa ăn sang một bên.
Cho đến khi Aeron hoàn toàn bỏ đi, lúc này Yoon Bae mới trút ra một hơi thở nặng nề cùng vẻ mặt lạnh tanh như hoá đá. Toàn bộ mộng tưởng của cậu về một cuộc sống được giải thoát trong chớp mắt liền vỡ lẽ. Có lẽ đúng là cậu đã tự mình ảo tưởng, cho rằng số phận thê thảm của bản thân cuối cùng cũng thoát khỏi sự sỉ nhục mà quên mất rằng, một bãi rác lâu ngày dù có xịt bao nhiêu lọ nước hoa thì mùi hôi cũng chẳng vơi đi được.
/74
|