Nghe đến đây, Han Gyeum nhìn cậu bằng vẻ mặt hống hách, thản nhiên trả lời:
“Đơn giản là vì tôi thích. Hơn nữa cậu cũng xứng đáng bị như vậy mà. Mau đi tắm đi rồi còn ăn. Không nhanh là tôi ăn hết đấy.”
Han Gyeum vừa dứt câu ở đó, Jae Won liền chồm tới mở túi đồ anh để cuối giường ra xem.
“Có 3 cuộn kimbap, cho tôi hai cuộn nha.”
“Không. Phải chia đều chứ.”
Lúc này khuôn mặt Jae Won lộ rõ vẻ bức xúc. Cậu cau mày cáu kỉnh nhìn Han Gyeum.
“Chú già như vậy rồi còn muốn tranh chấp với một kẻ trắng tay như tôi sao? Thật là chẳng có chút tình người nào hết.”
Nghe vậy, Han Gyeum cũng nhướn người bò tới, áp sát vào mặt Jae Won. Anh nhìn thẳng vào mặt cậu cau mày.
“Thật à? Chẳng phải cậu mới là người giàu sao, hửm?”
“Gì chứ?”
“Nếu không phải chốn chui chốn lủi ở đây thì cậu vẫn đang sở hữu một chuỗi tài sản chất cao như núi còn gì.”
“Sao? Chú thích à?”
“Ờ.”
“Vậy tôi sang tên hết cho chú nhé.”
Đến đây, Han Gyeum thở dài rồi đẩy nhẹ Jae Won ra.
“Mau đi tắm đi. Kimbap đó, tôi sẽ cho cậu hai cuộn.”
Trong lúc Jae Won đang tắm, Han Gyeum tò mò mở điện thoại của cậu lên. Màn hình vừa sáng lên, đập vào mắt Han Gyeum là bức ảnh gia đình mà Jae Won để làm ảnh nền điện thoại. Trong tấm ảnh, Han Gyeum chẳng mất nhiều thời gian liền nhận ra tất cả những người trong gia đình Jae Won. Từ chủ tịch Jung, quý bà Ju cho đến cậu khi còn nhỏ. Thế nhưng có một điều mà Han Gyeum không hiểu, tại sao có hình của một đứa trẻ nữa được ghép vào. Có vẻ Jung Jae Won rất yêu thương và trân trọng gia đình của mình. Thật chẳng giống so với những gì anh thấy ở cậu trước kia gì cả.
Jae Won tắm xong ra ngoài phòng khách. Lúc này Han Gyeum đã ngồi chờ sẵn ở sofa rồi. Chẳng khác gì mọi lần, Jae Won bước ra ngoài chỉ với một chiếc khăn vắt trên cổ. Cậu chẳng nói câu gì cả, cứ vậy bước tới ngồi dưới chân của Han Gyeum.
“Làm gì vậy nhóc con?”
Jae Won thản nhiên ngẩng đầu lên.
“Chú giúp tôi sấy tóc nhé.”
Không hỏi gì cũng không từ chối, Han Gyeum cứ vậy mà gật đầu đồng ý, tiện tay vơ luôn chiếc máy sấy tóc ở bên cạnh cắm ổ điện rồi bắt đầu sấy tóc cho Jae Won.
“Là đàn ông nhưng tóc cậu lại mềm như phụ nữ ấy nhỉ?” - Jae Won vừa luồn những ngón tay qua từng lọn tóc vừa nhoẻn miệng cười.
“Chả bù cho tóc của tôi. Vừa khô vừa cứng.”
Jae Won thấy vậy liền ngửa mặt lên. Han Gyeum liền quay đầu máy sấy sang chỗ khác.
“Không chỉ tóc, tay chú cũng thô lắm đấy, ông chú già.”
Như một xô nước tát thẳng vào mặt, Han Gyeum nghiến răng, mạnh tay đẩy đầu cậu cúi xuống và tiếp tục sấy. Lúc này anh mới tự hỏi tại sao bản thân lại làm những việc ngu ngốc như thế vậy.
Tóc khô rồi, Jae Won không vội đi mặc quần áo mà lập tức vơ lấy cuộn kimbap trên bàn, thản nhiên ngồi lên ghế bên cạnh Han Gyeum, cầm điện thoại lên xem tin tức bên ngoài. Nhưng vừa mở khoá điện thoại cậu liền khựng lại.
“Tại sao điện thoại của tôi lại ở đây ta?”
“Là tôi tiện tay cầm ra thôi.”
Han Gyeum dứt câu, Jae Won chỉ gật gật đầu. Bấy giờ anh đã không thể chịu được sự tò mò mà buộc miệng hỏi:
“Này. Cái người được ghép thêm vào màn hình điện thoại là ai vậy?”
Jung Jae Won quay sang nhìn Han Gyeum bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Chú đã mở điện thoại của tôi lên sao?”
Đến đây, Han Gyeum lúng túng lập tức lắc đầu.
“Cậu nghĩ tôi là người thế nào? Tôi chỉ là thấy điện thoại có thông báo nên vô tình nhìn qua một chút thôi.”
Lại là cái biểu cảm hồn nhiên vừa gặm miếng kimbap thật to vừa gật đầu ấy. Jae Won không chút do dự mà lập tức đáp:
“Đó là anh trai tôi.”
Anh trai? Từ khi biết đến tập đoàn nhà họ Jung cũng như khi tìm hiểu, Han Gyeum chưa từng nghe thấy danh tiếng về “anh trai của giám đốc Jung Jae Won”. Có lẽ không chỉ anh mà tất cả những người ngoài kia cũng đều không biết đến điều này. Chưa từng có một bài báo nào đăng chuyện này lên, tức là dòng họ Jung đã và đang cố tình che giấu.
“Tôi biết chú đang nghĩ cái gì đấy.”
Câu nói khiến Han Gyeum giật mình.
“Đương nhiên là chú không biết tới anh trai tôi rồi. Tại vì anh ấy mất khi tôi mới lên 11 tuổi.”
Quả nhiên, Han Gyeum lộ rõ vẻ ngạc nhiên sau khi nghe xong những lời này. Anh không ngờ tập đoàn đối thủ của tập đoàn mà anh đang làm việc vậy mà lại đang che giấu danh tính của một người con trai đã mất. Jae Won lại tiếp tục nói:
“Chú biết ba mẹ tôi bận rộn như thế nào chứ? Trước khi anh tôi mất, họ chưa từng giành thời gian đi chụp lấy bất cứ một tấm ảnh nào hết. Ngay cả tấm hình mà tôi dùng làm nên điện thoại cũng chỉ là do công việc cần đến thì họ mới chụp. Và cũng chính tấm ảnh đó không có anh trai tôi, họ sợ người ngoài sẽ biết họ vô tâm tới con cái của họ như thế nào, vậy nên họ mới che giấu thân phận của anh, coi anh ấy như chứ từng tồn tại trên thế gian này. Nghe thật nực cười phải không? Giờ thì chú biết lý do mà tôi ghép thêm hình ảnh ấy vào rồi chứ? Đó là tấm hình duy nhất của anh ấy. Trước ngày anh ấy mất khoảng một tuần, một người hàng xóm đã chụp cho chúng tôi, để test máy ảnh mới.”
“Đơn giản là vì tôi thích. Hơn nữa cậu cũng xứng đáng bị như vậy mà. Mau đi tắm đi rồi còn ăn. Không nhanh là tôi ăn hết đấy.”
Han Gyeum vừa dứt câu ở đó, Jae Won liền chồm tới mở túi đồ anh để cuối giường ra xem.
“Có 3 cuộn kimbap, cho tôi hai cuộn nha.”
“Không. Phải chia đều chứ.”
Lúc này khuôn mặt Jae Won lộ rõ vẻ bức xúc. Cậu cau mày cáu kỉnh nhìn Han Gyeum.
“Chú già như vậy rồi còn muốn tranh chấp với một kẻ trắng tay như tôi sao? Thật là chẳng có chút tình người nào hết.”
Nghe vậy, Han Gyeum cũng nhướn người bò tới, áp sát vào mặt Jae Won. Anh nhìn thẳng vào mặt cậu cau mày.
“Thật à? Chẳng phải cậu mới là người giàu sao, hửm?”
“Gì chứ?”
“Nếu không phải chốn chui chốn lủi ở đây thì cậu vẫn đang sở hữu một chuỗi tài sản chất cao như núi còn gì.”
“Sao? Chú thích à?”
“Ờ.”
“Vậy tôi sang tên hết cho chú nhé.”
Đến đây, Han Gyeum thở dài rồi đẩy nhẹ Jae Won ra.
“Mau đi tắm đi. Kimbap đó, tôi sẽ cho cậu hai cuộn.”
Trong lúc Jae Won đang tắm, Han Gyeum tò mò mở điện thoại của cậu lên. Màn hình vừa sáng lên, đập vào mắt Han Gyeum là bức ảnh gia đình mà Jae Won để làm ảnh nền điện thoại. Trong tấm ảnh, Han Gyeum chẳng mất nhiều thời gian liền nhận ra tất cả những người trong gia đình Jae Won. Từ chủ tịch Jung, quý bà Ju cho đến cậu khi còn nhỏ. Thế nhưng có một điều mà Han Gyeum không hiểu, tại sao có hình của một đứa trẻ nữa được ghép vào. Có vẻ Jung Jae Won rất yêu thương và trân trọng gia đình của mình. Thật chẳng giống so với những gì anh thấy ở cậu trước kia gì cả.
Jae Won tắm xong ra ngoài phòng khách. Lúc này Han Gyeum đã ngồi chờ sẵn ở sofa rồi. Chẳng khác gì mọi lần, Jae Won bước ra ngoài chỉ với một chiếc khăn vắt trên cổ. Cậu chẳng nói câu gì cả, cứ vậy bước tới ngồi dưới chân của Han Gyeum.
“Làm gì vậy nhóc con?”
Jae Won thản nhiên ngẩng đầu lên.
“Chú giúp tôi sấy tóc nhé.”
Không hỏi gì cũng không từ chối, Han Gyeum cứ vậy mà gật đầu đồng ý, tiện tay vơ luôn chiếc máy sấy tóc ở bên cạnh cắm ổ điện rồi bắt đầu sấy tóc cho Jae Won.
“Là đàn ông nhưng tóc cậu lại mềm như phụ nữ ấy nhỉ?” - Jae Won vừa luồn những ngón tay qua từng lọn tóc vừa nhoẻn miệng cười.
“Chả bù cho tóc của tôi. Vừa khô vừa cứng.”
Jae Won thấy vậy liền ngửa mặt lên. Han Gyeum liền quay đầu máy sấy sang chỗ khác.
“Không chỉ tóc, tay chú cũng thô lắm đấy, ông chú già.”
Như một xô nước tát thẳng vào mặt, Han Gyeum nghiến răng, mạnh tay đẩy đầu cậu cúi xuống và tiếp tục sấy. Lúc này anh mới tự hỏi tại sao bản thân lại làm những việc ngu ngốc như thế vậy.
Tóc khô rồi, Jae Won không vội đi mặc quần áo mà lập tức vơ lấy cuộn kimbap trên bàn, thản nhiên ngồi lên ghế bên cạnh Han Gyeum, cầm điện thoại lên xem tin tức bên ngoài. Nhưng vừa mở khoá điện thoại cậu liền khựng lại.
“Tại sao điện thoại của tôi lại ở đây ta?”
“Là tôi tiện tay cầm ra thôi.”
Han Gyeum dứt câu, Jae Won chỉ gật gật đầu. Bấy giờ anh đã không thể chịu được sự tò mò mà buộc miệng hỏi:
“Này. Cái người được ghép thêm vào màn hình điện thoại là ai vậy?”
Jung Jae Won quay sang nhìn Han Gyeum bằng ánh mắt nghi hoặc.
“Chú đã mở điện thoại của tôi lên sao?”
Đến đây, Han Gyeum lúng túng lập tức lắc đầu.
“Cậu nghĩ tôi là người thế nào? Tôi chỉ là thấy điện thoại có thông báo nên vô tình nhìn qua một chút thôi.”
Lại là cái biểu cảm hồn nhiên vừa gặm miếng kimbap thật to vừa gật đầu ấy. Jae Won không chút do dự mà lập tức đáp:
“Đó là anh trai tôi.”
Anh trai? Từ khi biết đến tập đoàn nhà họ Jung cũng như khi tìm hiểu, Han Gyeum chưa từng nghe thấy danh tiếng về “anh trai của giám đốc Jung Jae Won”. Có lẽ không chỉ anh mà tất cả những người ngoài kia cũng đều không biết đến điều này. Chưa từng có một bài báo nào đăng chuyện này lên, tức là dòng họ Jung đã và đang cố tình che giấu.
“Tôi biết chú đang nghĩ cái gì đấy.”
Câu nói khiến Han Gyeum giật mình.
“Đương nhiên là chú không biết tới anh trai tôi rồi. Tại vì anh ấy mất khi tôi mới lên 11 tuổi.”
Quả nhiên, Han Gyeum lộ rõ vẻ ngạc nhiên sau khi nghe xong những lời này. Anh không ngờ tập đoàn đối thủ của tập đoàn mà anh đang làm việc vậy mà lại đang che giấu danh tính của một người con trai đã mất. Jae Won lại tiếp tục nói:
“Chú biết ba mẹ tôi bận rộn như thế nào chứ? Trước khi anh tôi mất, họ chưa từng giành thời gian đi chụp lấy bất cứ một tấm ảnh nào hết. Ngay cả tấm hình mà tôi dùng làm nên điện thoại cũng chỉ là do công việc cần đến thì họ mới chụp. Và cũng chính tấm ảnh đó không có anh trai tôi, họ sợ người ngoài sẽ biết họ vô tâm tới con cái của họ như thế nào, vậy nên họ mới che giấu thân phận của anh, coi anh ấy như chứ từng tồn tại trên thế gian này. Nghe thật nực cười phải không? Giờ thì chú biết lý do mà tôi ghép thêm hình ảnh ấy vào rồi chứ? Đó là tấm hình duy nhất của anh ấy. Trước ngày anh ấy mất khoảng một tuần, một người hàng xóm đã chụp cho chúng tôi, để test máy ảnh mới.”
/74
|