Dứt câu, Han Gyeum bình tĩnh đứng lên, chậm rãi bước tới bên cạnh Jae Won, thẳng tay chĩa súng vào đầu cậu.
“Được rồi, nhởn nhơ đến vậy thôi. Đưa tập hồ sơ kia đây, bằng không…”
“Chú cứ bóp cò đi.”
Cậu nói chẳng có chút lo sợ gì khiến Han Gyeum có hơi khó hiểu.
“Tôi nói rồi mà nhỉ? Nếu không có được Yoon Bae, dù có thế nào tôi cũng không giao tập hồ sơ kia ra cho chú. Dù sao thì… có lẽ khá thú vị đấy, được chết vào chính ngày mà bản thân được sinh ra.”
Nghe đến đây, Han Gyeum cũng đã tự mình hiểu ra, hôm nay chính là sinh nhật cậu. Anh chỉ gật gật đầu rồi thản nhiên luồn tay qua hông cậu, nhẹ nhàng rút con dao găm mà cậu đang dắt bên hông ra rồi tiến về phía ghế sofa, bình thản ngồi vắt chân, thả lưng vào thành ghế.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Kể từ hôm nay cho tới ngày này năm sau thì là 21 tuổi. Tôi bây giờ đã hơn Yoon Bae hẳn 2 tuổi rồi.” - Jae Won vừa nói vừa mỉm cười, sau đó lại tiếp tục lau tóc.
Han Gyeum ngồi ở ghế, nhìn toàn bộ cơ thể của Jae Won mà gật đầu. Không sai, body của Jae Won thực sự rất đẹp. Với chiều cao của cậu và cái cơ bụng 6 múi đó, hẳn là có rất nhiều cô gái chết mê.
“Còn chú thì sao? Tôi gọi chú là chú chắc không sai đâu nhỉ?”
“Trông tôi già lắm hả? Tôi hơn cậu có tầm chục tuổi thôi mà.”
Đến đây, Han Gyeum lại đứng lên cùng một cái thở dài. Anh thản nhiên cứ thế đi vòng quanh ngôi nhà, ngó qua ngó lại. Thế rồi, anh bước vào phòng ngủ, thấy căn phòng không có cửa sổ, anh liền vẫy tay gọi cậu vào. Jae Won lúc này cứ như chú chó đã bị thuần hoá, ngây ngô chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo.
Ấy vậy mà Han Gyeum lại làm ra một hành động mà Jae Won không thể ngờ. Anh đẩy cậu xuống giường rồi cứ vậy mà trèo lên người cậu. Jae Won tròn mắt nhìn anh miệng lắp bắp:
“Chú… chú định làm gì thế?! Tôi với chú… chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà.”
Han Gyeum nham nhở nhoẻn miệng cười, anh thản nhiên rút chiếc khăn đang vắt trên cổ cậu ra, cầm lấy hai cổ tay của cậu đưa lên trên đồng thời cúi thấp người xuống.
“Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì? Hửm? Có lẽ chuyện tôi sắp làm sẽ khiến cậu nhận được sự hạnh phúc tột cùng đấy, nhóc con.”
Hai má Jae Won trong phút chốc liền đỏ bừng lên, tâm trạng cũng rơi vào hoang mang, bối rối. Thế rồi Han Gyeum lại ngồi dậy, sau đó rời khỏi giường. Bấy giờ Jung Jae Won mới phát hiện ra rằng, hai tay của mình lúc này đang bị trói chặt bằng chiếc khăn lau đầu trên thành giường, không tài nào thoát ra được. Trong khi cậu vẫn còn đang lơ ngơ, khó hiểu, Han Gyeum đã rời khỏi phòng từ lúc nào. Rốt cuộc, cậu chỉ đành cam chịu trong tình cảnh này mặc dù không biết rằng bao giờ Han Gyeum mới quay trở lại.
Khoảng chừng, 20 phút, Jae Won giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài. Cậu vội vàng lớn giọng gọi để xác nhận người đó có phải Han Gyeum không.
“Chú! Này chú! Có phải chú không? Nói gì đi! Cởi trói cho tôi! Tại sao tự nhiên chú lại trói tôi như thế? Tôi sẽ không chạy trốn nữa mà!”
Trong không gian ánh sáng mập mờ, từ phía cửa, một ngọn lửa sáng bừng hiện lên. Ngọn nến tuy nhỏ nhưng ánh sáng của nó lại che đi hoàn toàn khuôn mặt của Han Gyeum. Thứ anh cầm trên tay chính là một chiếc bánh kem, chầm chậm bước tới. Chính ngọn nến đó cũng làm ánh mắt cửa Jae Won loé sáng, cậu quả thực rất ngỡ ngàng trước cảnh tượng này.
“Ước đi nào. Tôi sẽ không hát chúc mừng sinh nhật cho cậu nghe đâu. Đừng ước là tôi sẽ buông tha cho cậu nha. Điều đó tất nhiên là không thể.”
Jung Jae Won vẫn ngây người ra như vậy, miệng mấp máy gàng hỏi Han Gyeum:
“Tại… tại sao chú làm nó cho tôi?”
“Đơn giản thôi. Đón sinh nhật trước khi ra đi cũng khá thú vị mà.”
Tuy vậy Jae Won vẫn khẽ nở nụ cười. Không phải nụ cười nham hiểm, châm chọc như mọi lần, nụ cười này Han Gyeum có thể nhìn rõ được sự chân thành, hạnh phúc.
“Cái tên này, có ước không thế? Mau lên. Tôi mỏi tay rồi.”
Đến đây, vì tay đang bị trói nên Jae Won chỉ đành vừa nằm, vừa nhắm mắt lại. Cho đến khi cậu mở mắt ra, chiếc bánh kem nhỏ và ngọn nến đã được Han Gyeum đưa đến trước mình. Jae Won thổi nhẹ một hơi, ngon nến vụt tắt. Han Gyeum quay lưng đặt chiếc bánh lên chiếc tủ nhỏ bên giường, vừa quay ra liền bị Jae Won kéo tay cho ngã xuống.
Thực ra, chỉ là một chiếc khăn mỏng manh làm sao có thể giam cầm cậu chứ? Cậu căn bản chỉ là muốn biết Han Gyeum làm gì nên giả bộ kêu anh cởi trói cho thôi. Lần này, Jae Won là người đè anh xuống giường nhoẻn miệng cười, nói:
Tôi nghĩ lại rồi, chú. Bây giờ tôi không cần Yoon Bae nữa. Chỉ cần chú chịu tới đây với tôi đầy đủ trong vòng 100 ngày thì tôi sẽ trả lại tập hồ sơ kia. Và đương nhiên, tôi sẽ không chạy trốn.”
“Được rồi, nhởn nhơ đến vậy thôi. Đưa tập hồ sơ kia đây, bằng không…”
“Chú cứ bóp cò đi.”
Cậu nói chẳng có chút lo sợ gì khiến Han Gyeum có hơi khó hiểu.
“Tôi nói rồi mà nhỉ? Nếu không có được Yoon Bae, dù có thế nào tôi cũng không giao tập hồ sơ kia ra cho chú. Dù sao thì… có lẽ khá thú vị đấy, được chết vào chính ngày mà bản thân được sinh ra.”
Nghe đến đây, Han Gyeum cũng đã tự mình hiểu ra, hôm nay chính là sinh nhật cậu. Anh chỉ gật gật đầu rồi thản nhiên luồn tay qua hông cậu, nhẹ nhàng rút con dao găm mà cậu đang dắt bên hông ra rồi tiến về phía ghế sofa, bình thản ngồi vắt chân, thả lưng vào thành ghế.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Kể từ hôm nay cho tới ngày này năm sau thì là 21 tuổi. Tôi bây giờ đã hơn Yoon Bae hẳn 2 tuổi rồi.” - Jae Won vừa nói vừa mỉm cười, sau đó lại tiếp tục lau tóc.
Han Gyeum ngồi ở ghế, nhìn toàn bộ cơ thể của Jae Won mà gật đầu. Không sai, body của Jae Won thực sự rất đẹp. Với chiều cao của cậu và cái cơ bụng 6 múi đó, hẳn là có rất nhiều cô gái chết mê.
“Còn chú thì sao? Tôi gọi chú là chú chắc không sai đâu nhỉ?”
“Trông tôi già lắm hả? Tôi hơn cậu có tầm chục tuổi thôi mà.”
Đến đây, Han Gyeum lại đứng lên cùng một cái thở dài. Anh thản nhiên cứ thế đi vòng quanh ngôi nhà, ngó qua ngó lại. Thế rồi, anh bước vào phòng ngủ, thấy căn phòng không có cửa sổ, anh liền vẫy tay gọi cậu vào. Jae Won lúc này cứ như chú chó đã bị thuần hoá, ngây ngô chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo.
Ấy vậy mà Han Gyeum lại làm ra một hành động mà Jae Won không thể ngờ. Anh đẩy cậu xuống giường rồi cứ vậy mà trèo lên người cậu. Jae Won tròn mắt nhìn anh miệng lắp bắp:
“Chú… chú định làm gì thế?! Tôi với chú… chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà.”
Han Gyeum nham nhở nhoẻn miệng cười, anh thản nhiên rút chiếc khăn đang vắt trên cổ cậu ra, cầm lấy hai cổ tay của cậu đưa lên trên đồng thời cúi thấp người xuống.
“Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì? Hửm? Có lẽ chuyện tôi sắp làm sẽ khiến cậu nhận được sự hạnh phúc tột cùng đấy, nhóc con.”
Hai má Jae Won trong phút chốc liền đỏ bừng lên, tâm trạng cũng rơi vào hoang mang, bối rối. Thế rồi Han Gyeum lại ngồi dậy, sau đó rời khỏi giường. Bấy giờ Jung Jae Won mới phát hiện ra rằng, hai tay của mình lúc này đang bị trói chặt bằng chiếc khăn lau đầu trên thành giường, không tài nào thoát ra được. Trong khi cậu vẫn còn đang lơ ngơ, khó hiểu, Han Gyeum đã rời khỏi phòng từ lúc nào. Rốt cuộc, cậu chỉ đành cam chịu trong tình cảnh này mặc dù không biết rằng bao giờ Han Gyeum mới quay trở lại.
Khoảng chừng, 20 phút, Jae Won giật mình khi nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài. Cậu vội vàng lớn giọng gọi để xác nhận người đó có phải Han Gyeum không.
“Chú! Này chú! Có phải chú không? Nói gì đi! Cởi trói cho tôi! Tại sao tự nhiên chú lại trói tôi như thế? Tôi sẽ không chạy trốn nữa mà!”
Trong không gian ánh sáng mập mờ, từ phía cửa, một ngọn lửa sáng bừng hiện lên. Ngọn nến tuy nhỏ nhưng ánh sáng của nó lại che đi hoàn toàn khuôn mặt của Han Gyeum. Thứ anh cầm trên tay chính là một chiếc bánh kem, chầm chậm bước tới. Chính ngọn nến đó cũng làm ánh mắt cửa Jae Won loé sáng, cậu quả thực rất ngỡ ngàng trước cảnh tượng này.
“Ước đi nào. Tôi sẽ không hát chúc mừng sinh nhật cho cậu nghe đâu. Đừng ước là tôi sẽ buông tha cho cậu nha. Điều đó tất nhiên là không thể.”
Jung Jae Won vẫn ngây người ra như vậy, miệng mấp máy gàng hỏi Han Gyeum:
“Tại… tại sao chú làm nó cho tôi?”
“Đơn giản thôi. Đón sinh nhật trước khi ra đi cũng khá thú vị mà.”
Tuy vậy Jae Won vẫn khẽ nở nụ cười. Không phải nụ cười nham hiểm, châm chọc như mọi lần, nụ cười này Han Gyeum có thể nhìn rõ được sự chân thành, hạnh phúc.
“Cái tên này, có ước không thế? Mau lên. Tôi mỏi tay rồi.”
Đến đây, vì tay đang bị trói nên Jae Won chỉ đành vừa nằm, vừa nhắm mắt lại. Cho đến khi cậu mở mắt ra, chiếc bánh kem nhỏ và ngọn nến đã được Han Gyeum đưa đến trước mình. Jae Won thổi nhẹ một hơi, ngon nến vụt tắt. Han Gyeum quay lưng đặt chiếc bánh lên chiếc tủ nhỏ bên giường, vừa quay ra liền bị Jae Won kéo tay cho ngã xuống.
Thực ra, chỉ là một chiếc khăn mỏng manh làm sao có thể giam cầm cậu chứ? Cậu căn bản chỉ là muốn biết Han Gyeum làm gì nên giả bộ kêu anh cởi trói cho thôi. Lần này, Jae Won là người đè anh xuống giường nhoẻn miệng cười, nói:
Tôi nghĩ lại rồi, chú. Bây giờ tôi không cần Yoon Bae nữa. Chỉ cần chú chịu tới đây với tôi đầy đủ trong vòng 100 ngày thì tôi sẽ trả lại tập hồ sơ kia. Và đương nhiên, tôi sẽ không chạy trốn.”
/74
|