Tôi đã ở trong phòng ba ngày. Nếu như bình thường thì việc này cũng không có gì quá ghê gớm. Tôi có thể ngồi trong phòng chỉ với giá vẽ, sách và tivi. Nhưng lần này tôi lại không thể ở lâu hơn được nữa. Tôi cần ra ngoài để gặp Hoàng Khải, để nói cho nó biết việc nó đang làm là sai lầm. Tôi còn muốn tìm gặp Phúc, tôi thật sự lo lắng cho cậu. Có quá nhiều thứ để làm nhưng với việc bị canh gác thế này, tôi không biết phải làm như thế nào. Tiếng mở cửa làm tôi giật mình. Thanh Phong nhẹ nhàng bước vào phòng. Tôi nhìn anh, chỉ mới ba ngày nhưng sao tôi lại cảm thấy anh như một người xa lạ, chưa từng quen biết. Điều đó làm tôi thấy khó thở. Anh dựa người vào tường, hai tay khoanh lại, ánh mắt phức tạp chiếu thẳng vào người tôi.
- Em biết hôm nay là ngày gì không?
-....- Tôi im lặng
- Ngày cưới của Hoàng Khải. Anh đang suy nghĩ đến việc có nên dẫn em đi cùng hay không? Em nghĩ thế nào? – Thanh Phong nở một nụ cười như có như không
Tôi bước xuống giường, đi về phía cửa sổ. Tôi không thể đối mặt với ánh mắt thù địch của anh. Điều đó làm tôi hết sức đau lòng. Dẫu biết rằng tôi và anh không thể có kết cục tốt đẹp nhưng tôi không mong chúng tôi lại trở nên hận thù nhau như vậy. Bầu trời về chiều mang màu sắc thật ảm đạm, hay là do tôi tâm tình không tốt mà nhận thấy như vậy.
- Em đừng giả vờ câm điếc với tôi! – Thanh Phong tức giận bước tới, bàn tay siết chặt quai hàm của tôi
Tôi cụp mắt xuống, không hề có ý định sẽ phản ứng. Anh bắt tôi lên tiếng nhưng không phải tôi càng nói thì càng chọc giận anh sao. Thanh Phong càng lúc càng siết chặt tay, tôi đau đến chảy cả nước mắt nhưng vẫn không lên tiếng cầu xin anh buông tha.
- Cứng đầu với tôi sao?
Anh nhếch mép, ánh mắt càng lúc càng đặc quánh, mang màu sắc chết chóc. Nhưng sau đó anh khẽ buông tay ra, nhìn chằm chằm tôi
- Đừng chọc điên tôi! - Thanh Phong vỗ nhẹ lên má tôi, khuôn mặt lạnh lùng tỏa ra khí thế bức người – Chuẩn bị đi, tôi không muốn trễ giờ. Đi mà nhìn thằng nhãi cười lần cuối, trước khi nó quỳ dưới chân tôi cầu xin.
------------------------------------
Thanh Phong nhẹ nhàng nắm tay tôi quàng vào tay anh, tạo thành một cặp vợ chồng hạnh phúc, bước vào bữa tiệc. Bước chân nặng nề nhưng trên mặt phải cố nở một nụ cười tươi tắn, tôi cảm thấy mình càng ngày càng giả tạo. Ái Nhi vừa trông thấy chúng tôi đã vội vàng bước tới, không quên kéo theo Hoàng Khải, hân hoan chào đón
- Chị! – Ái Như cười nói tựa như quen biết rất thân thiết – Em nghe nói chị bị bệnh, tưởng chị không thể tới được...
- Chị phải tới chứ! – Tôi đưa mắt nhìn em trai
- Chị không sao thì tốt rồi! – Hoàng Khải lạnh nhạt nói
- Xin lỗi, chị cậu thật sự cũng chưa hồi phục hoàn toàn. Anh đưa cô ấy vào trong ngồi.
Vừa dứt lời, Thanh Phong đã nắm tay tôi bước vào trong sảnh tiệc. Từ xa tôi đã trông thấy ba mình tay bắt mặt mừng với mấy vị khách quý, còn dì thì đứng bên cạnh lâu lâu phụ họa vài câu. Bà ta trông thấy tôi, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang đắc thắng, nhếch mép khinh bỉ. Cuối cùng thì con trai yêu quý của bà cũng cưới một cô vợ đàng hoàng. Tôi mãi mãi không thắng được người đàn bà đó.
- Em đừng lo! – Thanh Phong nói nhỏ vào tai tôi – Bà ta nhất định sẽ trả giá đắt, vì bà ta nợ cả hai chúng ta...
Tôi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh, nhưng anh đã quay sang hướng khác, gật đầu chào với vài người quen biết. Chủ tịch Bắc bước tới bắt tay với anh. Nhìn ông rất rạng rỡ, trên mặt thường trực nụ cười đến tận mang tai.
- Thật ngại quá Chủ tịch Bắc, biết rằng hôm nay là ngày vui, nhưng không biết ông có thể dành mấy phút để chúng ta nói chuyện riêng một chút không? – Thanh Phong khách sáo hỏi, nhưng ý chừng không cho người đối diện từ chối
- Không sao, không sao. Chúng ta qua bên này!
- Cảm ơn ông! – Anh quay qua nhìn tôi – Em ở đây đợi anh. Nhớ, đừng đi lung tung...Em còn chưa khỏe đâu!
Tôi đứng lạc lõng giữa bữa tiệc đông người. Tôi không biết tại sao Thanh Phong có thể sơ suất để tôi đứng một mình. Anh không sợ tôi sẽ nói gì với Hoàng Khải sao? Hay rằng anh đã sắp đặt người theo dõi tôi từ xa. Tôi không quan tâm nữa, có lẽ đây là cơ hội hiếm hoi để có thể nói chuyện riêng với em trai. Tôi nhìn quanh quất, tìm kiếm hình dáng quen thuộc
- Chị Vy! Chị đi theo em! – Ái Nhi không biết từ đâu xuất hiện, nắm lấy tay tôi kéo đ
i- Chị hiện tại không rãnh. Nếu em muốn kiếm người phụ thay đồ thì hãy nhờ người khác. Chị...
- Em đưa chị đi gặp Hoàng Khải.
- Hả? – Tôi ngạc nhiên, nhưng bước chân cũng tự động nhanh hơn
- Anh ấy bảo em đưa chị đi gặp ảnh. Em không biết có chuyện gì nhưng em nghĩ chắc anh ấy không muốn để anh Phong biết...
- Em không tò mò sao?
- Đến lúc thích hợp, em nghĩ anh Khải sẽ nói em biết.
Ái Nhi mở cửa cho tôi bước vào phòng, còn mình thì lặng lẽ tránh mặt đi. Tôi nhìn theo bóng dáng cô, có một chút đồng cảm thương xót. Hoàng Khải vừa thấy tôi bước vào đã nhanh chóng đứng lên, bước về phía tôi. Đến khi chỉ còn cách tôi một cánh tay, nó mới dừng lại, cúi đầu thật thấp
- Chị hai! Em xin lỗi!
- Nói! Chuyện này là sao? – Tôi thật sự không thể kiềm chế được nữa
- Em không thể bỏ mặc công ty, em không thể nhìn tâm huyết cả đời của ba bị người ta đoạt mất...
- Chị đã nói em hãy tin chị. Chị sẽ cố gắng làm Thanh Phong hồi tâm chuyển ý. Sao em lại không đợi hả?
- Em không thể để chị sống với tên đó. Hắn ta là một con cáo già, chị sẽ bị anh ta hại chết. Chị Vy, em đã có cách lật ngược tình thế.
- Cách của em chính là cưới một người mình không yêu thương làm vợ. Bỏ mặc Phúc không biết đang như thế nào. Chị hai không cầu em vì chị làm những chuyện tổn thương người khác.
- Chị xem đi! – Hoàng Khải với tay lấy tập hồ sơ trên bàn cho tôi xem – Chủ tịch Đinh tập đoàn K đã sống đời sống thực vật
Tôi hốt hoảng giật lấy tờ giấy. Cái này làm sao có thể lọt ra ngoài. Hóa ra Thanh Phong dằn vặt tôi chính là vì anh nghĩ tôi là người làm lộ tin. Sao anh không bao giờ tin tưởng tôi vậy chứ?
- Theo tin tức nội bộ, phần lớn cổ đông tập đoàn K từ lâu đã bất mãn với cung cách làm việc tuyệt tình, chỉ nói lý không nói tình của Thanh Phong nhưng đều vì chủ tịch Đinh mà ở lại công ty. Em cho rằng không lâu nữa, các cổ đông của công ty K sẽ phản ứng đòi chủ tịch ra mặt. Nếu tin này là thật, họ có thể sẽ bán cổ phần đi. Chỉ cần chúng ta mua lại với giá hời, cộng thêm việc chia sẻ một ít cổ phần của công ty mình. Chúng ta hoàn toàn có thể lật ngược thế cờ.
- Làm sao có thể? Chúng ta làm gì có nhiều tiền mà thu mua cổ phần. Chưa kể hiện nay cổ phần ba nắm không còn bao nhiêu. Em muốn nhượng cho họ thì lấy gì mà nhượng. Với lại chị không tin người ta có thể từ bỏ lợi nhuận ở một công ty lớn như K.
- Nội bộ của K đang rất rối ren. Tin tức này chính xác 100%. Về vấn đề tiền bạc, một công ty mình thì không được, nhưng với sự giúp đỡ của một công ty nữa thì không vấn đề gì. Chưa kể chủ tịch Bắc đã hứa sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của ông cho em.
- Một công ty nữa? Chủ tịch Bắc cũng tham gia sao?
- Không phải. Đó là công ty của anh!
Tôi giật mình quay lại sau lưng. Minh Trường từ ngoài cửa bước vào, dáng điệu bình tĩnh khoan thai. Tôi rất ngạc nhiên trước sự có mặt của anh ta.
- Anh nói gì?
- Anh nói không phải chủ tịch Bắc đứng ra mua cổ phần mà sẽ là anh. – Minh Trường nhìn tôi cười, tựa như vấn đề anh ta đang nói hết sức bình thường – Hắn ta nên biết không thể gây thù chuốc oán quá nhiều vì đến một lúc nào đó kẻ thù của hắn sẽ liên kết lại với nhau.
Tôi lùi về sau mấy bước. Thông tin tôi tiếp nhận trong tối hôm nay quá đột ngột. Tôi có thể hiểu được tại sao Thanh Phong không đề phòng tôi nói gì với Hoàng Khải vì anh biết chắc chắn Hoàng Khải cũng đã có kế hoạch đối phó với anh, và với bản tính hiếu thắng của nó, dù tôi có nói gì nó cũng sẽ không nghe. Nhưng Thanh Phong, anh có biết sự thật không chỉ có một người muốn hạ anh, mà còn có nhiều người khác không. Tôi không muốn nhìn những người tôi yêu quý đấu đá với nhau một mất một còn, tôi hoàn toàn không thể xen vào cuộc chiến đó, chỉ có thể chấp nhận đến cuối cùng tôi phải mất đi một người nào đó. Và dù đó là ai, tôi không biết mình làm sao tiếp tục sống được nữa.
- Xin lỗi! – Ái Nhi gõ cửa ra hiệu rồi nhanh chóng bước vào – Em nghĩ mọi người đã nói chuyện quá lâu. Em vừa thấy Thanh Phong nói chuyện xong với ba rồi. Chúng ta còn phải làm lễ.
- Chị hai! Gắng chờ em! – Hoàng Khải nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt rất kiên định
- Phúc...thế nào? – Đây cũng là một vấn đề tôi hết sức quan tâm
Hoàng Khải không trả lời, chỉ cúi đầu. Tôi thở dài, cảm thấy rất thất vọng nhưng cũng đành phải nhanh chóng rời đi. Khi đi ngang qua Minh Trường, tôi vẫn không liếc nhìn anh ta. Con người này thật sự đang suy tính điều gì? Sao tôi lại có linh cảm chẳng lành với sự tham gia của anh ta trong cuộc chiến. Tôi chỉ sợ rằng người cuối cùng có thể cười chính là anh ta.
---------------------------------------
Thanh Phong bình thản dựa lưng vào tường nhìn tôi từ từ tiến lại chỗ anh. Tôi cố gắng hít thở đều, che giấu vẻ mặt khẩn trương lo lắng của mình.
- Hai chị em tâm sự được nhiều thứ chứ?
- .... – Dẫu biết rằng không thể giấu được anh nhưng tôi cũng có chút hụt hẫng
- Không định nói kế hoạch của nó cho anh nghe sao? – Thanh Phong nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt tôi – Em hơi thiên vị đấy!
- Chuyện của ba....
- Cuối cùng em cũng nhớ mình đã làm gì rồi nhỉ? Giả vờ chắc cũng mệt mỏi lắm!
- Không phải em! – Tôi ra sức lắc đầu. Vẫn không hiểu vì sao mình phải cố gắng giải thích với anh
- Không phải em thì chắc là...à ừm...do tôi ngu. Đúng là tôi kém thông minh mới đi tin tưởng em. Mà thôi đi! Bàn cãi lúc này còn ý nghĩa gì nữa – Thanh Phong lách người rời khỏi tôi, hòa vào đám đông của buổi tiệc
Tôi cảm thấy hết sức đau lòng. Nhìn Thanh Phong như vậy, trái tim tôi như bị ai vò xé đến rướm máu. “Thanh Phong, có phải em đã sai rồi không? Ngay từ đầu chúng ta đã không nên ở bên nhau nếu không thể tin tưởng nhau. Em không trách anh vì ngay cả chính em cũng sống trong ngờ vực, nhưng lúc này đây em chỉ muốn nói rằng em không bao giờ lừa dối làm anh tổn thương vì em nghĩ mình chưa bao giờ hết yêu anh”
Cũng vừa lúc đó, trợ lý Kim bước tới chỗ tôi, nhẹ nhàng nói: “Cô có vẻ không khỏe, Tổng Giám nói tôi đưa cô về trước nghỉ ngơi!”. Tôi ngoan ngoãn gật đầu đi theo anh ta. Nếu tôi biết rằng sau đêm nay, phải rất lâu sau tôi mới có thể thấy Thanh Phong thì tôi đã quay lại nhìn anh một lần rồi.
- Em biết hôm nay là ngày gì không?
-....- Tôi im lặng
- Ngày cưới của Hoàng Khải. Anh đang suy nghĩ đến việc có nên dẫn em đi cùng hay không? Em nghĩ thế nào? – Thanh Phong nở một nụ cười như có như không
Tôi bước xuống giường, đi về phía cửa sổ. Tôi không thể đối mặt với ánh mắt thù địch của anh. Điều đó làm tôi hết sức đau lòng. Dẫu biết rằng tôi và anh không thể có kết cục tốt đẹp nhưng tôi không mong chúng tôi lại trở nên hận thù nhau như vậy. Bầu trời về chiều mang màu sắc thật ảm đạm, hay là do tôi tâm tình không tốt mà nhận thấy như vậy.
- Em đừng giả vờ câm điếc với tôi! – Thanh Phong tức giận bước tới, bàn tay siết chặt quai hàm của tôi
Tôi cụp mắt xuống, không hề có ý định sẽ phản ứng. Anh bắt tôi lên tiếng nhưng không phải tôi càng nói thì càng chọc giận anh sao. Thanh Phong càng lúc càng siết chặt tay, tôi đau đến chảy cả nước mắt nhưng vẫn không lên tiếng cầu xin anh buông tha.
- Cứng đầu với tôi sao?
Anh nhếch mép, ánh mắt càng lúc càng đặc quánh, mang màu sắc chết chóc. Nhưng sau đó anh khẽ buông tay ra, nhìn chằm chằm tôi
- Đừng chọc điên tôi! - Thanh Phong vỗ nhẹ lên má tôi, khuôn mặt lạnh lùng tỏa ra khí thế bức người – Chuẩn bị đi, tôi không muốn trễ giờ. Đi mà nhìn thằng nhãi cười lần cuối, trước khi nó quỳ dưới chân tôi cầu xin.
------------------------------------
Thanh Phong nhẹ nhàng nắm tay tôi quàng vào tay anh, tạo thành một cặp vợ chồng hạnh phúc, bước vào bữa tiệc. Bước chân nặng nề nhưng trên mặt phải cố nở một nụ cười tươi tắn, tôi cảm thấy mình càng ngày càng giả tạo. Ái Nhi vừa trông thấy chúng tôi đã vội vàng bước tới, không quên kéo theo Hoàng Khải, hân hoan chào đón
- Chị! – Ái Như cười nói tựa như quen biết rất thân thiết – Em nghe nói chị bị bệnh, tưởng chị không thể tới được...
- Chị phải tới chứ! – Tôi đưa mắt nhìn em trai
- Chị không sao thì tốt rồi! – Hoàng Khải lạnh nhạt nói
- Xin lỗi, chị cậu thật sự cũng chưa hồi phục hoàn toàn. Anh đưa cô ấy vào trong ngồi.
Vừa dứt lời, Thanh Phong đã nắm tay tôi bước vào trong sảnh tiệc. Từ xa tôi đã trông thấy ba mình tay bắt mặt mừng với mấy vị khách quý, còn dì thì đứng bên cạnh lâu lâu phụ họa vài câu. Bà ta trông thấy tôi, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang đắc thắng, nhếch mép khinh bỉ. Cuối cùng thì con trai yêu quý của bà cũng cưới một cô vợ đàng hoàng. Tôi mãi mãi không thắng được người đàn bà đó.
- Em đừng lo! – Thanh Phong nói nhỏ vào tai tôi – Bà ta nhất định sẽ trả giá đắt, vì bà ta nợ cả hai chúng ta...
Tôi ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh, nhưng anh đã quay sang hướng khác, gật đầu chào với vài người quen biết. Chủ tịch Bắc bước tới bắt tay với anh. Nhìn ông rất rạng rỡ, trên mặt thường trực nụ cười đến tận mang tai.
- Thật ngại quá Chủ tịch Bắc, biết rằng hôm nay là ngày vui, nhưng không biết ông có thể dành mấy phút để chúng ta nói chuyện riêng một chút không? – Thanh Phong khách sáo hỏi, nhưng ý chừng không cho người đối diện từ chối
- Không sao, không sao. Chúng ta qua bên này!
- Cảm ơn ông! – Anh quay qua nhìn tôi – Em ở đây đợi anh. Nhớ, đừng đi lung tung...Em còn chưa khỏe đâu!
Tôi đứng lạc lõng giữa bữa tiệc đông người. Tôi không biết tại sao Thanh Phong có thể sơ suất để tôi đứng một mình. Anh không sợ tôi sẽ nói gì với Hoàng Khải sao? Hay rằng anh đã sắp đặt người theo dõi tôi từ xa. Tôi không quan tâm nữa, có lẽ đây là cơ hội hiếm hoi để có thể nói chuyện riêng với em trai. Tôi nhìn quanh quất, tìm kiếm hình dáng quen thuộc
- Chị Vy! Chị đi theo em! – Ái Nhi không biết từ đâu xuất hiện, nắm lấy tay tôi kéo đ
i- Chị hiện tại không rãnh. Nếu em muốn kiếm người phụ thay đồ thì hãy nhờ người khác. Chị...
- Em đưa chị đi gặp Hoàng Khải.
- Hả? – Tôi ngạc nhiên, nhưng bước chân cũng tự động nhanh hơn
- Anh ấy bảo em đưa chị đi gặp ảnh. Em không biết có chuyện gì nhưng em nghĩ chắc anh ấy không muốn để anh Phong biết...
- Em không tò mò sao?
- Đến lúc thích hợp, em nghĩ anh Khải sẽ nói em biết.
Ái Nhi mở cửa cho tôi bước vào phòng, còn mình thì lặng lẽ tránh mặt đi. Tôi nhìn theo bóng dáng cô, có một chút đồng cảm thương xót. Hoàng Khải vừa thấy tôi bước vào đã nhanh chóng đứng lên, bước về phía tôi. Đến khi chỉ còn cách tôi một cánh tay, nó mới dừng lại, cúi đầu thật thấp
- Chị hai! Em xin lỗi!
- Nói! Chuyện này là sao? – Tôi thật sự không thể kiềm chế được nữa
- Em không thể bỏ mặc công ty, em không thể nhìn tâm huyết cả đời của ba bị người ta đoạt mất...
- Chị đã nói em hãy tin chị. Chị sẽ cố gắng làm Thanh Phong hồi tâm chuyển ý. Sao em lại không đợi hả?
- Em không thể để chị sống với tên đó. Hắn ta là một con cáo già, chị sẽ bị anh ta hại chết. Chị Vy, em đã có cách lật ngược tình thế.
- Cách của em chính là cưới một người mình không yêu thương làm vợ. Bỏ mặc Phúc không biết đang như thế nào. Chị hai không cầu em vì chị làm những chuyện tổn thương người khác.
- Chị xem đi! – Hoàng Khải với tay lấy tập hồ sơ trên bàn cho tôi xem – Chủ tịch Đinh tập đoàn K đã sống đời sống thực vật
Tôi hốt hoảng giật lấy tờ giấy. Cái này làm sao có thể lọt ra ngoài. Hóa ra Thanh Phong dằn vặt tôi chính là vì anh nghĩ tôi là người làm lộ tin. Sao anh không bao giờ tin tưởng tôi vậy chứ?
- Theo tin tức nội bộ, phần lớn cổ đông tập đoàn K từ lâu đã bất mãn với cung cách làm việc tuyệt tình, chỉ nói lý không nói tình của Thanh Phong nhưng đều vì chủ tịch Đinh mà ở lại công ty. Em cho rằng không lâu nữa, các cổ đông của công ty K sẽ phản ứng đòi chủ tịch ra mặt. Nếu tin này là thật, họ có thể sẽ bán cổ phần đi. Chỉ cần chúng ta mua lại với giá hời, cộng thêm việc chia sẻ một ít cổ phần của công ty mình. Chúng ta hoàn toàn có thể lật ngược thế cờ.
- Làm sao có thể? Chúng ta làm gì có nhiều tiền mà thu mua cổ phần. Chưa kể hiện nay cổ phần ba nắm không còn bao nhiêu. Em muốn nhượng cho họ thì lấy gì mà nhượng. Với lại chị không tin người ta có thể từ bỏ lợi nhuận ở một công ty lớn như K.
- Nội bộ của K đang rất rối ren. Tin tức này chính xác 100%. Về vấn đề tiền bạc, một công ty mình thì không được, nhưng với sự giúp đỡ của một công ty nữa thì không vấn đề gì. Chưa kể chủ tịch Bắc đã hứa sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của ông cho em.
- Một công ty nữa? Chủ tịch Bắc cũng tham gia sao?
- Không phải. Đó là công ty của anh!
Tôi giật mình quay lại sau lưng. Minh Trường từ ngoài cửa bước vào, dáng điệu bình tĩnh khoan thai. Tôi rất ngạc nhiên trước sự có mặt của anh ta.
- Anh nói gì?
- Anh nói không phải chủ tịch Bắc đứng ra mua cổ phần mà sẽ là anh. – Minh Trường nhìn tôi cười, tựa như vấn đề anh ta đang nói hết sức bình thường – Hắn ta nên biết không thể gây thù chuốc oán quá nhiều vì đến một lúc nào đó kẻ thù của hắn sẽ liên kết lại với nhau.
Tôi lùi về sau mấy bước. Thông tin tôi tiếp nhận trong tối hôm nay quá đột ngột. Tôi có thể hiểu được tại sao Thanh Phong không đề phòng tôi nói gì với Hoàng Khải vì anh biết chắc chắn Hoàng Khải cũng đã có kế hoạch đối phó với anh, và với bản tính hiếu thắng của nó, dù tôi có nói gì nó cũng sẽ không nghe. Nhưng Thanh Phong, anh có biết sự thật không chỉ có một người muốn hạ anh, mà còn có nhiều người khác không. Tôi không muốn nhìn những người tôi yêu quý đấu đá với nhau một mất một còn, tôi hoàn toàn không thể xen vào cuộc chiến đó, chỉ có thể chấp nhận đến cuối cùng tôi phải mất đi một người nào đó. Và dù đó là ai, tôi không biết mình làm sao tiếp tục sống được nữa.
- Xin lỗi! – Ái Nhi gõ cửa ra hiệu rồi nhanh chóng bước vào – Em nghĩ mọi người đã nói chuyện quá lâu. Em vừa thấy Thanh Phong nói chuyện xong với ba rồi. Chúng ta còn phải làm lễ.
- Chị hai! Gắng chờ em! – Hoàng Khải nắm chặt lấy tay tôi, ánh mắt rất kiên định
- Phúc...thế nào? – Đây cũng là một vấn đề tôi hết sức quan tâm
Hoàng Khải không trả lời, chỉ cúi đầu. Tôi thở dài, cảm thấy rất thất vọng nhưng cũng đành phải nhanh chóng rời đi. Khi đi ngang qua Minh Trường, tôi vẫn không liếc nhìn anh ta. Con người này thật sự đang suy tính điều gì? Sao tôi lại có linh cảm chẳng lành với sự tham gia của anh ta trong cuộc chiến. Tôi chỉ sợ rằng người cuối cùng có thể cười chính là anh ta.
---------------------------------------
Thanh Phong bình thản dựa lưng vào tường nhìn tôi từ từ tiến lại chỗ anh. Tôi cố gắng hít thở đều, che giấu vẻ mặt khẩn trương lo lắng của mình.
- Hai chị em tâm sự được nhiều thứ chứ?
- .... – Dẫu biết rằng không thể giấu được anh nhưng tôi cũng có chút hụt hẫng
- Không định nói kế hoạch của nó cho anh nghe sao? – Thanh Phong nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt tôi – Em hơi thiên vị đấy!
- Chuyện của ba....
- Cuối cùng em cũng nhớ mình đã làm gì rồi nhỉ? Giả vờ chắc cũng mệt mỏi lắm!
- Không phải em! – Tôi ra sức lắc đầu. Vẫn không hiểu vì sao mình phải cố gắng giải thích với anh
- Không phải em thì chắc là...à ừm...do tôi ngu. Đúng là tôi kém thông minh mới đi tin tưởng em. Mà thôi đi! Bàn cãi lúc này còn ý nghĩa gì nữa – Thanh Phong lách người rời khỏi tôi, hòa vào đám đông của buổi tiệc
Tôi cảm thấy hết sức đau lòng. Nhìn Thanh Phong như vậy, trái tim tôi như bị ai vò xé đến rướm máu. “Thanh Phong, có phải em đã sai rồi không? Ngay từ đầu chúng ta đã không nên ở bên nhau nếu không thể tin tưởng nhau. Em không trách anh vì ngay cả chính em cũng sống trong ngờ vực, nhưng lúc này đây em chỉ muốn nói rằng em không bao giờ lừa dối làm anh tổn thương vì em nghĩ mình chưa bao giờ hết yêu anh”
Cũng vừa lúc đó, trợ lý Kim bước tới chỗ tôi, nhẹ nhàng nói: “Cô có vẻ không khỏe, Tổng Giám nói tôi đưa cô về trước nghỉ ngơi!”. Tôi ngoan ngoãn gật đầu đi theo anh ta. Nếu tôi biết rằng sau đêm nay, phải rất lâu sau tôi mới có thể thấy Thanh Phong thì tôi đã quay lại nhìn anh một lần rồi.
/44
|