Hôm nay, Thanh Vy dậy từ rất sớm, cô phóng nhanh vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt sạch sẽ, tết mái tóc nâu tóc thành 2 bên trông thật dễ thương, đeo thêm cặp kính để bớt gây sự chú ý, Thanh Vy là một cô bé xinh đẹp, mái tóc dài ngang lưng nữ tính, dáng người nhỏ nhắn, vòng 1 không nổi bật mấy. Nhưng vẻ đẹp toát ra từ cô là vẻ dễ thương, thanh thoát.
Nàng lăn tăn chạy đến bên bàn học, lấy bộ đồng phục được gấp gọn để trên mặt bàn gỗ. Mất một lúc để thay đồ. Nàng chạy vù xuống bếp, mùi trứng chiên thơm phức, với bánh mì nóng mới ra lò. Thanh Vy chạy đến ôm lấy bà nội từ đằng sau, nhõng nhẽo nói:
-Thanh Vy chào bà nội, con vừa ngủ dậy xong và đang chờ bà làm xong đồ ăn đây nè!!!
-Con nhóc này, bà để bánh mì, với sữa trên bàn. Ăn xong thì đi học đi!- Bà nội trách yêu nàng.
Thanh Vy cầm chiếc bánh nhét lấy nhét để vào mồm vì bánh mì thật ngon, ruột bánh rất ngọt, trứng ăn rất vừa miệng. Ăn xong, nàng tu một lèo hết cốc sữa, rồi nói:
- Cảm ơn bà nội iu dấu, con đi học nha!!!
- Từ từ cầm cái này đi nữa nè!- Bà nội vội vàng gọi.
Trên tay bà là chiếc hộp nhựa đựng dâu tây và đào, bà nhét vào tay Thanh Vy rồi đưa nàng 100k dịu giọng nói:
-Dâu và đào buổi trưa nhất định phải ăn, rất tốt cho sức khỏe. Còn tiền thì chiều về nếu thiếu đồ dùng gì thì mua, tiền thừa con cứ giữ lấy coi như tiền tiêu vặt đi!
-Cảm ơn bà nha, thôi muộn rồi con phải đi đây!- Thanh Vy vội cất vào chiếc cặp đen hình con mèo trắng rồi chạy vội ra khỏi nhà phóng chiếc xe đạp đến trường THPT A.
Chiếc xe dừng lại ở cổng trường, Thanh Vy cất xe vào bãi đỗ rồi chạy lên lớp. Vào lớp, đã khá nhiều học sinh. Thanh Vy nhìn thấy một cô bé đeo kính cận, ngồi cuối lớp, khuôn mặt dễ thương, mái tóc màu hạt dẻ, đôi môi hồng như màu hoa anh đào Nhật Bản mà cô từng thấy qua sách, đôi mắt to, long lanh ẩn qua lớp kính dày. Cô bé ấy đang ngồi đọc một quyển sách ngôn tình. Thanh Vy chạy xuống chỗ cô bé đó ngồi, dịu giọng nói:
- Mình là Trần Thanh Vy, cùng lớp với bạn, liệu mình có thể ngồi với bạn được không?
- À, mình là Vũ Bảo Trân, bạn cứ ngồi đi!- Bảo Trân vui vẻ đáp lại.
Thanh Vy đặt cặp xuống ghế, ngồi kế Bảo Trân. 2 người nói chuyện rôm rả với nhau, kể đủ mọi thứ chuyện trên đời, đôi lúc lại cười khúc khích. Trống trường vang lên, cả lớp chìm vào yên lặng, một cô giáo đứng tuổi bước vào, cô tên Thu Hương, đeo cặp kính dày trên mặt. Cô đứng trên bục giảng, cả lớp đứng dậy chào cô, cô mỉm cười hài lòng chào cả lớp. Có vẻ cô rất hiền, vừa đặt mông xuống ghế, cô hỏi:
- Như cả lớp biết, tên cô là Thu Hươ..- Chưa kip nói hết câu, một học sinh nam chạy vào, khuôn mặt đẹp trai vô đối, mái tóc nâu nổi bật, đôi mắt đen nam tính, trên người mặc bộ đồng phục có phần xộc xệch. Học sinh nam đó cười khổ nói:
- Em xin lỗi cô, xe của em bị xịt lốp giữa đường nên em phải chạy bộ nên đến muộn, mong cô thông cảm!
- Em mau về chỗ ngồi đi, và nhớ lần sau đừng ngắt lời cô!- Trong giọng cô hơi khàn đi vì khó chịu.
Học sinh nữ ai ai cũng ôm tim mình vì nhìn thấy trai đẹp, học sinh nam có khuôn mặt đẹp trai đấy là Dương Minh Vũ, cũng thuộc dạng nghịch ngợm nhưng không đến mức quá trớn.
Minh Vũ tiến xuống cuối lớp, ngồi cạnh Hoàng Phong, cũng là một hotboy, nhưng trầm tính hơn hẳn Minh Vũ, có lẽ là coolboy!
Sau khi phổ biến một số quy định của nhà trường, cô Hương ra khỏi lớp, lớp học trở nên hỗn loạn. Bọn con gái chạy ùa xuống bàn của Vũ và Phong, cố lấy lòng 2 hotboy. Thanh Vy ngồi kế bên còn thấy khó chịu, kéo Bảo Trân xuống dưới căn tin trường.
Chen chúc mãi mới lấy được 2 cây kem vani mát lạnh, đang đi tìm chỗ ăn thì một nhóm học sinh nữ đi ngang qua, cố tình va vào Thanh Vy và Bảo TRân khiến 2 que kem rơi xuống đất một cách quá ư là phũ phàng. Nó vô tình quệt lên áo của đứa đầu nhóm, Tạ Nguyệt Ánh, con gái của phó hiệu trưởng trường, vì nhà giàu, được nuông chiều quá đà. Căn bản không cần quan tâm đến ai, đã thích thì phải có cho bằng được. Nguyệt Ánh quát ầm lên:
-Con nhỏ ngu ngốc này mày làm cái quái gì vậy? Bộ không có mắt hả?
-Là cậu va vào bọn tôi trước, đã không xin lỗi lại còn la làng?- Thanh Vy không sợ đáp lại.
-Cậu dám ăn nói như thế với tôi? Thật không biết điều, tôi là Phạm Nguyệt Ánh, con gái của phó hiệu trưởng, cô còn không mau xin lỗi tôi?
-vIỆC gì tôi phải xin lỗi cô! Dù cô có là ai thì Trần Thanh Vy tôi đây cũng không quan tâm, cô đừng nghĩ là mình có chút tiền trong tay thì có thể vênh váo!
Nguyệt Ánh tức giận tát mạnh vào khuôn mặt của Thanh Vy khiến chiếc kính hất văng ra khỏi mặt, để lộ khuôn mặt xinh đẹp không tì vết khác một trời một vực với khuôn mặt chát đầy son phấn như của ai đó. Cả học sinh trong căn tin ồ lên, mọi chuyện từ đầu chí cuối đều được thu vào mắt của Hoàng Phong. Nguyệt áNH tính tát thêm phát nữa nhưng bị bàn tay của Hoàng Phong giữ chặt, anh nói:
- Cô ấy nói đúng mà, cô còn đánh?
- Anh... Phong?- Nguyệt Ánh ấp úng.
Hoàng Phong kéo tay Thanh Vy đi để lại cô ta tức sôi máu.
T/giả:Mn đọc rồi cho Tyty bình luận nha, nản quá đi!!! Đăng bởi: admin
Nàng lăn tăn chạy đến bên bàn học, lấy bộ đồng phục được gấp gọn để trên mặt bàn gỗ. Mất một lúc để thay đồ. Nàng chạy vù xuống bếp, mùi trứng chiên thơm phức, với bánh mì nóng mới ra lò. Thanh Vy chạy đến ôm lấy bà nội từ đằng sau, nhõng nhẽo nói:
-Thanh Vy chào bà nội, con vừa ngủ dậy xong và đang chờ bà làm xong đồ ăn đây nè!!!
-Con nhóc này, bà để bánh mì, với sữa trên bàn. Ăn xong thì đi học đi!- Bà nội trách yêu nàng.
Thanh Vy cầm chiếc bánh nhét lấy nhét để vào mồm vì bánh mì thật ngon, ruột bánh rất ngọt, trứng ăn rất vừa miệng. Ăn xong, nàng tu một lèo hết cốc sữa, rồi nói:
- Cảm ơn bà nội iu dấu, con đi học nha!!!
- Từ từ cầm cái này đi nữa nè!- Bà nội vội vàng gọi.
Trên tay bà là chiếc hộp nhựa đựng dâu tây và đào, bà nhét vào tay Thanh Vy rồi đưa nàng 100k dịu giọng nói:
-Dâu và đào buổi trưa nhất định phải ăn, rất tốt cho sức khỏe. Còn tiền thì chiều về nếu thiếu đồ dùng gì thì mua, tiền thừa con cứ giữ lấy coi như tiền tiêu vặt đi!
-Cảm ơn bà nha, thôi muộn rồi con phải đi đây!- Thanh Vy vội cất vào chiếc cặp đen hình con mèo trắng rồi chạy vội ra khỏi nhà phóng chiếc xe đạp đến trường THPT A.
Chiếc xe dừng lại ở cổng trường, Thanh Vy cất xe vào bãi đỗ rồi chạy lên lớp. Vào lớp, đã khá nhiều học sinh. Thanh Vy nhìn thấy một cô bé đeo kính cận, ngồi cuối lớp, khuôn mặt dễ thương, mái tóc màu hạt dẻ, đôi môi hồng như màu hoa anh đào Nhật Bản mà cô từng thấy qua sách, đôi mắt to, long lanh ẩn qua lớp kính dày. Cô bé ấy đang ngồi đọc một quyển sách ngôn tình. Thanh Vy chạy xuống chỗ cô bé đó ngồi, dịu giọng nói:
- Mình là Trần Thanh Vy, cùng lớp với bạn, liệu mình có thể ngồi với bạn được không?
- À, mình là Vũ Bảo Trân, bạn cứ ngồi đi!- Bảo Trân vui vẻ đáp lại.
Thanh Vy đặt cặp xuống ghế, ngồi kế Bảo Trân. 2 người nói chuyện rôm rả với nhau, kể đủ mọi thứ chuyện trên đời, đôi lúc lại cười khúc khích. Trống trường vang lên, cả lớp chìm vào yên lặng, một cô giáo đứng tuổi bước vào, cô tên Thu Hương, đeo cặp kính dày trên mặt. Cô đứng trên bục giảng, cả lớp đứng dậy chào cô, cô mỉm cười hài lòng chào cả lớp. Có vẻ cô rất hiền, vừa đặt mông xuống ghế, cô hỏi:
- Như cả lớp biết, tên cô là Thu Hươ..- Chưa kip nói hết câu, một học sinh nam chạy vào, khuôn mặt đẹp trai vô đối, mái tóc nâu nổi bật, đôi mắt đen nam tính, trên người mặc bộ đồng phục có phần xộc xệch. Học sinh nam đó cười khổ nói:
- Em xin lỗi cô, xe của em bị xịt lốp giữa đường nên em phải chạy bộ nên đến muộn, mong cô thông cảm!
- Em mau về chỗ ngồi đi, và nhớ lần sau đừng ngắt lời cô!- Trong giọng cô hơi khàn đi vì khó chịu.
Học sinh nữ ai ai cũng ôm tim mình vì nhìn thấy trai đẹp, học sinh nam có khuôn mặt đẹp trai đấy là Dương Minh Vũ, cũng thuộc dạng nghịch ngợm nhưng không đến mức quá trớn.
Minh Vũ tiến xuống cuối lớp, ngồi cạnh Hoàng Phong, cũng là một hotboy, nhưng trầm tính hơn hẳn Minh Vũ, có lẽ là coolboy!
Sau khi phổ biến một số quy định của nhà trường, cô Hương ra khỏi lớp, lớp học trở nên hỗn loạn. Bọn con gái chạy ùa xuống bàn của Vũ và Phong, cố lấy lòng 2 hotboy. Thanh Vy ngồi kế bên còn thấy khó chịu, kéo Bảo Trân xuống dưới căn tin trường.
Chen chúc mãi mới lấy được 2 cây kem vani mát lạnh, đang đi tìm chỗ ăn thì một nhóm học sinh nữ đi ngang qua, cố tình va vào Thanh Vy và Bảo TRân khiến 2 que kem rơi xuống đất một cách quá ư là phũ phàng. Nó vô tình quệt lên áo của đứa đầu nhóm, Tạ Nguyệt Ánh, con gái của phó hiệu trưởng trường, vì nhà giàu, được nuông chiều quá đà. Căn bản không cần quan tâm đến ai, đã thích thì phải có cho bằng được. Nguyệt Ánh quát ầm lên:
-Con nhỏ ngu ngốc này mày làm cái quái gì vậy? Bộ không có mắt hả?
-Là cậu va vào bọn tôi trước, đã không xin lỗi lại còn la làng?- Thanh Vy không sợ đáp lại.
-Cậu dám ăn nói như thế với tôi? Thật không biết điều, tôi là Phạm Nguyệt Ánh, con gái của phó hiệu trưởng, cô còn không mau xin lỗi tôi?
-vIỆC gì tôi phải xin lỗi cô! Dù cô có là ai thì Trần Thanh Vy tôi đây cũng không quan tâm, cô đừng nghĩ là mình có chút tiền trong tay thì có thể vênh váo!
Nguyệt Ánh tức giận tát mạnh vào khuôn mặt của Thanh Vy khiến chiếc kính hất văng ra khỏi mặt, để lộ khuôn mặt xinh đẹp không tì vết khác một trời một vực với khuôn mặt chát đầy son phấn như của ai đó. Cả học sinh trong căn tin ồ lên, mọi chuyện từ đầu chí cuối đều được thu vào mắt của Hoàng Phong. Nguyệt áNH tính tát thêm phát nữa nhưng bị bàn tay của Hoàng Phong giữ chặt, anh nói:
- Cô ấy nói đúng mà, cô còn đánh?
- Anh... Phong?- Nguyệt Ánh ấp úng.
Hoàng Phong kéo tay Thanh Vy đi để lại cô ta tức sôi máu.
T/giả:Mn đọc rồi cho Tyty bình luận nha, nản quá đi!!! Đăng bởi: admin
/11
|