Ông bà Nhâm rất nhanh đã tới, Diệm Thanh có vẻ sốt sắng nên chạy lướt qua Bắc Trạch, còn Thế Thành thì trầm mặc theo sau, thở một hơi dài rồi đi lại nói chuyện với Bắc Trạch, hỏi:
- Mọi chuyện rốt cuộc là như nào thế? 2 hôm trước con bé ở Nhâm gia sức khỏe rõ ràng vẫn tốt
Bắc Trạch kính cẩn báo cáo:
- Bác sĩ bảo cô chủ mới phát sốt từ hôm qua thưa ngài...!Hình như cơ thể có dấu hiệu mệt mỏi rồi nhưng cứ nghĩ là cơn cảm thường nên không mảy may quan tâm, còn ra ngoài tầm tối muộn rồi mới trở về nên chắc có gió lùa vào.
Nhâm Thế Thành đứng nhìn khoảng sân rồi nghĩ ngợi, hỏi:
- Hmm...!tối qua là Cảnh Thâm đi công tác về, nó nhìn con bé mà không biết em gái mình bị sốt sao? Mọi hôm nó luôn là người nhạy cảm nhất với mọi vấn đề của Tình Nhu mà, hửm?
Bắc Trạch nghe vậy liền cẩn trọng nghĩ ngợi, chuyện của Nhâm Cảnh Thâm và Tình Nhu hơn tình cảm anh em bình thường thì anh có biết, cũng tự hiểu không được công khai hay ba hoa chuyện này với ai, nhất là khi đối đáp với ông bà Nhâm.
Bắc Trạch sau cùng lắc đầu, trả lời:
- Tối qua đưa đón cậu chủ trở về xong tôi cũng về ngay...!không rõ...!chuyện về sau ra sao.
Có lẽ cậu chủ đi công tác xa về nên thành ra mệt mỏi, ít để ý xung quanh hơn chăng, thưa ngài?
Nhâm Thế Thành khoác tay dưới túi, nghe vậy liền bật cười khẩy, nhàn nhạt nói tiếp:
- Haha...!Nó ít để ý ai chứ nó mà không sốt sắng quan tâm Tình Nhu...!tôi lại thấy hơi lạ đấy.
Mà Bắc Trạch, cậu là thân tín của Nhâm Cảnh Thâm, không chỉ của riêng nó mà còn là sứ mệnh với Nhâm gia...!tốt nhất có chuyện gì hãy cụ thể thêm cho tôi biết nhé...!
Nói rồi Nhâm Thế Thành rời đi, để lại Bắc Trạch đứng trầm ngâm suy nghĩ, câu nói của Thế Thành đâu phải cứ vô tư là tuôn ra, mỗi câu từ đều có hàm ý riêng, vừa gợi ý con đường cho đối phương, vừa mở ra một cơ hội bộc bạch nào đó
Trên phòng
Diệm Thanh nhanh chóng bước vào, ánh mắt vẫn bình tĩnh cho đến khi thấy khuôn mặt Tình Nhu phờ phạc nằm trên giường, cánh tay còn là chiếc kim truyền dài ngoằng khiến bà có chút thương chút giận.
Bà đi lại bên giường, nhìn ngắm nữ nhân đang nằm ngủ li bì bên dưới rồi quay sang hỏi Nhâm Cảnh Thâm:
- Sao con bé lại trở nặng thế này?
Cảnh Thâm khó nói, gằm mặt xuống rồi định thần vài hơi, đáp:
- Tối muộn rồi đêm qua...!Tình Nhu phát sốt nặng, con lại không để ý.
Sáng nay con tới tập đoàn, lúc về thì thấy...!Tình Nhu đã ngã khuỵu dưới sàn, ngất lịm đi
Diệm Thanh nghe vậy chỉ thở dài, bà lẩm bẩm:
- Thật là...!con bé ốm mệt ở đâu cũng không nói ra nữa, 2 hôm trước vẫn còn nói chuyện rất hào hứng với mẹ, mới về đây có 1 ngày đã sốt nặng tới mức này
Nhâm Cảnh Thâm thở dài, trầm mặc:
- Cũng là lỗi do con, con không để ý em ấy
Những tưởng nhận được sự đồng cảm từ mẹ mình nên Nhâm Cảnh Thâm có chút tâm sự thổ lộ, ai ngờ bà Thanh nhàn nhã đáp lại:
- Ừ, mẹ nói Tình Nhu thế thôi chứ con bé bị gì cũng là lỗi mày hết mà...!Thật ra bây giờ đang trong phòng, mẹ muốn giữ không gian yên tĩnh cho Tình Nhu nghỉ ngơi chứ chút nữa ra khỏi phòng, mày cho mẹ tát một cái nhé?
Nam nhân nghe vậy liền đơ mặt ra, hắn lẩm bẩm:
- Mẹ à...!sao...!sao lại thế? Con còn mới đi công tác về đó...!
Diệm Thanh cười nhẹ, gằn từng tiếng nhỏ:
- Con trai...!mẹ không quan tâm, con đã nhận sẽ chăm sóc Tình Nhu cẩn thận và hứa như nào khi hai đứa ra ở riêng...!bây giờ con để Tình Nhu sốt đến thập tử nhất sinh? Haha...!mẹ nghĩ lại rồi, một cái tát ít quá
Nhâm Cảnh Thâm bần thần đứng đó, trông người mẹ dấu yêu, là tượng đài trong lòng mình lại đang nói từng câu từng chữ như găm vào lòng hắn, biết bản thân không trông cậy gì được bà Thanh, nam nhân liền ra khỏi phòng rồi đi tìm Nhâm Thế Thành.
Thấy ba từ dưới cầu thang lên, hắn liền chạy lại rồi khẩn thiết trình bày:
- Ba à...!Mẹ...!Mẹ bảo sẽ tát con vì không chăm sóc cho em gái cẩn thận...!
Nhâm Thế Thành nghe vậy liền cười khẩy, an nhàn lướt qua nam nhân, tỏ vẻ không quan tâm mà hài lòng với quyết định này.
Ngược lại, Cảnh Thâm liền sốt sắng:
- Ba làm chủ cho con nhé? Dù gì con cũng mới đi công tác về...!cũng là cống hiến cho Nhâm gia...!Cái tát của mẹ...!con...!
Khỏi phải nói Diệm Thanh đã ra tay thì cái sức công phá sẽ lớn đến nhường nào, điều này chính Nhâm Thế Thành đã từng trải qua thời trai trẻ.
Còn nhớ lần đó hai người cãi nhau, Thế Thành bấy giờ xốc nổi, hai vợ chồng to tiếng đến độ người làm phải chạy ra can ngăn.
Chỉ trong một khoảng khắc Nhâm Thế Thành buông lời xúc phạm:
- Diệm Thanh...!Cô nên biết chỗ đứng mình ở đâu...!Chỉ sau tôi, chỉ được đằng sau của Nhâm Thế Thành này thôi, biết chưa? Tôi cấm cô dám thái độ hỗn hào như này một lần nữa...!Nếu không tôi sẽ...!
Nhâm Thế Thành chưa kịp nói hết lời, Diệm Thanh bấy giờ thẳng tay vung một cái tát mạnh khiến ông ngã lăn nhào dưới nền đất, cú tát mạnh đến bỏng rát cả da tay, tiếng "Chát" vang lên sắc lẹm khiến không khí trong nhà căng thẳng đến tột cùng.
Tất cả người làm nín thở đứng nhìn, một ông trùm trong giới lại bị vợ tát trước mặt mọi người, dĩ nhiên cái tôi lẫn lòng sĩ diện bị đả kích nặng nề.
Đã vậy, Diệm Thanh còn châm lời:
- Thế Thành...!Anh sẽ giết tôi à? Vậy giết đi...!Giết tôi như cái cách anh hay xử đám đàn em của mình ấy, anh có dám không?
Nhâm Thế Thành nhất thời không đáp, chỉ biết ngồi chồm bên dưới ôm lấy phần mặt lệch hẳn sang một bên.
Diệm Thanh bèn nói thêm, mang đầy vẻ cao ngạo:
- Nhâm Thế Thành...!Vậy là qua bao năm yêu đương, mấy lần khó khăn lẫn kề cận cái chết, chúng ta vẫn tồn tại và thịnh vượng đến giờ phút này, tôi cứ nghĩ là sóng gió qua rồi, chúng ta có vị thế, có gia tài, có con trai độc tôn...!Nhưng không phải...!Hóa ra lúc gian khổ người ta mới biết trân trọng nhau, còn khi có tiền vào...!lại lộ ra bản chất khác
P/s: nay đầu tuần lại cóa phiếu vote, anh em bạn bè thả tim, tặng điểm quà và phiếu vote choa truyện nha.
/110
|